Dương Quý xuống xe buýt, đi qua hai cái ngã tư là tới trước cửa một căn nhà. Cậu quen thuộc ấn chuông cửa, người ra mở cửa là cha dượng. Cậu chào ông một tiếng, sau đó đi theo vào.
Trong phòng khách, em trai Dương Quý – Ache đang ngồi ăn bột ở sofa, dây đầy ra cằm với cổ áo. Cha dượng đi tới lau cho nó, Dương Quý cũng theo sau xoa xoa đầu nhóc con. Dương Quý không tiếp xúc nhiều với cậu em trai này nên tình cảm cũng không sâu đậm. Cậu mỉm cười với nó một cái, Ache nhìn cậu rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn bột.
“Vào thăm mẹ cháu đi. Bà ấy ở trong bếp ấy.” Cha dượng nói.
Dương Quý gật đầu. Bóng người bận rộn trong nhà bếp dường như cũng nghe thấy tiếng chân nên quay lại nhìn Dương Quý, “Qua đây phụ mẹ.” Dương Quý bước tới nhận lấy hành tím và dưa chuột.
“Dạo này ở dưới khu nông thôn ổn chứ?” Lý Ngân Ninh xắt khoai tây hỏi.
“Rất ổn. Người ở đó cũng tốt.” Dương Quý thấy giọng điệu bà bình bình, tâm trạng có lẽ không quá vui vẻ. Quả nhiên, ngay sau đó bà đã đi thẳng vào điểm chính.
“Sao không nói tiếng nào đã nghỉ việc? Con có biết muốn bây giờ muốn kiếm một công việc khó thế nào không.”
Dương Quý im lặng trong chốc lát rồi nói: “Norma lại phàn nàn trước mặt mẹ?”
Lý Ngân Ninh cau mày, không nói gì tiếp.
Dương Quý hít sâu một hơi, lấy từ trong túi áo ra một bọc vải nhét vào túi bà. Đợi ăn uống xong, đến tối chắc cũng không có thời gian để hai mẹ con họ nói chuyện, bây giờ vừa lúc thích hợp, đưa đồ xong cậu mới nói: “Nghỉ việc là vì bị quản lý quấy rối tình dục.”
Lý Ngân Ninh kinh ngạc quay qua nhìn cậu, dường như không dám tin vào lý do này, chậm chạp đáp: “Vậy con… sớm nên nói cho mẹ biết.”
Dương Quý nhún vai, “Nói thì có tác dụng gì. Mẹ sẽ đồng ý cho con đổi công việc khác sao?” Cậu quá hiểu mẹ mình về mặt này rồi.
“Đều là đàn ông, bị sờ một chút….. có thể làm sao.” Lý Ngân Ninh không dám chắc nói. Trong mắt bà, lý do này vẫn chưa đủ để biện minh cho việc Dương Quý hành động theo cảm tính.
Bàn tay đang rửa đồ của Dương Quý khựng lại. Cậu biết dù mẹ đã ra nước ngoài được ba năm nhưng vẫn còn rất nhiều suy nghĩ, quan niệm đều nguyên như cũ không đổi. Sự phản đối của bà làm Dương Quý bất đắc dĩ, “Dù sao hiện tại con ở Alytus cũng rất tốt. Nông thôn cũng có cái hay của nông thôn.”
Lý Ngân Ninh nghe vậy thì cũng không bàn tiếp về vấn đề này, sau chuyển chủ đề qua Ache, kêu cậu em trai này nghịch ngợm thế nào, đáng yêu thế nào. Dương Quý nghe bà nói, cũng không phát biểu ý kiến gì. Thời gian trôi qua rất nhanh.
Thẳng tới lúc đồ ăn lên bàn, Norma mới như tính đúng thời gian mở cửa vào nhà. Phía sau cô là một cậu thanh niên, có vẻ là bạn trai cô.
Norma vừa vào cửa liền thấy Dương Quý. Cô bĩu môi, liếc mắt với cậu trai phía sau một cái. Cậu ta cũng ngẩng lên nhìn về phía Dương Quý, trong ánh mắt có ý không rõ.
Dương Quý không thích ánh nhìn của hai người này. Cậu biết nhất định Norma có nhắc tới cậu trước mặt cậu trai kia, hơn nữa còn không phải nói tốt gì.
Mọi người kéo ghế ra ngồi. Dương Quý im lặng ăn đồ trong đĩa của mình. Norma và bạn trai thì liếc mắt đưa tình, thi thoảng lại nói mấy câu với cha dượng, trực tiếp bỏ lơ Dương Quý. Lý Ngân Ninh thi thoảng cũng tham gia cuộc nói chuyện, cũng không quên múc canh cho Dương Quý.
Dương Quý nhanh chóng ăn, ngồi tại chỗ lôi điện thoại ra nhắn tin với Adrian.
Cơm nước xong xuôi, Dương Quý giúp Lý Ngân Ninh dọn bát đĩa rồi hai người cùng xuống bếp rửa bát. Nói theo cách nào đó, cha dượng cậu thật sự rất cưng chiều Norma, khiến cô gái này không biết từ đâu sinh ra thái độ ngang ngược. Dương Quý còn từng nghi ngờ cô ta kỳ thị chủng tộc, dù rằng cô ta cũng chỉ ăn nói không tôn trọng người khác.
“Con giờ đang thuê nhà chung với người khác hả?” Lý Ngân Ninh hỏi. Bà biết Dương Quý đang làm thuê ở nông trường cho người ta. Tuy cảm thấy công việc này không có tiền đồ gì nhưng tốt xấu gì cũng có một khoản thu nhập.
Nhớ tới Adrian, Dương Quý do dự một chút rồi mở điện thoại cho Lý Ngân Ninh xem một bức ảnh. Do ảnh hưởng của Adrian, Dương Quý cũng không chụp ảnh mình và anh, chỉ sợ ảnh trong điện thoại lọt ra ngoài. Thế nên ảnh của Adrian cậu chỉ có ba tấm, hai tấm đầu là từ lần trước cậu chụp trộm bóng lưng và góc nghiêng lúc Adrian rửa bát, một tấm còn lại là lúc bọn họ ở nhà nhỏ trong rừng, Adrian ngồi bên ngoài sửa đáy thuyền, Dương Quý không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lôi điện thoại ra chụp. Anh thấy cũng không ngăn lại, thậm chí còn nhe răng cười với cậu.
Tấm ảnh này Dương Quý vẫn luôn giữ không nỡ xóa đi. Tuy không tính nói thật với Lý Ngân Ninh nhưng cậu thấy vẫn có thể để bà xem ảnh một chút, ít nhất để mẹ cậu biết tới con người này.
Lý Ngân Ninh nhìn con người đẹp trai không gì sánh được trong ảnh. Thực lòng mà nói, ở Vilnius bà cũng đã gặp rất nhiều trai gái bộ dạng đẹp nhưng người đàn ông vẫn khiến bà phải cảm thán, “Con đang thuê nhà ở chung với cậu này? Không phải tìm ảnh ngôi sao điện ảnh nào tới lừa mẹ chứ.”
“Anh ấy còn đẹp trai hơn ngôi sao điện ảnh đấy.” Dương Quý bĩu môi, thu điện thoại lại.
Hai người trò chuyện, bầu không khí cũng dần ấm cúng hơn. Đợi tới lúc dọn dẹp xong bếp, hai người trở ra phòng khách, phát hiện chỉ có cha dượng đang ngồi ở sofa xem TV. Ache đã ngủ còn Norma và bạn trai sớm đã về phòng.
Lý Ngân Ninh dẫn Dương Quý tới phòng dành cho khách, trước khi đóng cửa bà còn rót một ly sữa đặt lên đầu giường cậu. Sau khi căn phòng trở nên yên tĩnh, cậu bất giác ngẩn người nhìn ly sữa tươi. Uống một cốc sữa trước khi đi ngủ, đó là thói quen được hình thành sau khi Lý Ngân Ninh tới đây. Lúc trước bà không thích mùi vị của sữa, là cha dượng ngày ngày rót sữa cho bà nên lâu dần thành quen.
Dương Quý tựa mình vào đầu giường, nghĩ một lúc, quyết định gọi cho Adrian.
“Alo, bé cừu con.”
Dương Quý nhoẻn miệng, “Đang làm gì thế?”
“Vừa tắm rửa xong, đang chuẩn bị lên giường.” Adrian đè thấp giọng nói, tạo nên cảm giác quyến rũ khó tả.
“Sớm vậy đã chuẩn bị ngủ rồi sao?” Dương Quý nhìn đồng hồ trên tường, mới hơn tám giờ.
“Chưa ngủ, còn đang tính gọi cho em.”
Trên mặt Dương Quý vẫn luôn mang một nụ cười. Cậu nói với anh chuyện bữa tối hôm nay, còn cả về Norma, cô gái mà cậu chưa từng nhắc tới với anh. Nói chuyện câu được câu không hơn nửa tiếng, “Em định sau này nếu không có chuyện gì sẽ không về nữa. Dù sao cuộc sống của mẹ em cũng ổn, không có gì phải lo lắng.”
“Em thích là được, thế nào cũng ổn.”
Dương Quý mân mê điện thoại. Tiếng anh dịu dàng làm cậu thấy như không thuốc cứu chữa. Cậu áp sát vào phần míc, khẽ khàng nói: “Nhớ anh lắm.”
Adrian nhẹ cười, giống như rất thỏa mãn với sự thẳng thắn của Dương Quý, “Anh cũng nhớ em.”
“Sớm mai em về, hẳn là tầm 11 giờ là tới thị trấn.” Dương Quý tính.
“Được.”