Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Chương 10: Chương 10




Chương 6: Mùa đông năm nay không quá lạnh.

Tiết trời vào đông, thời tiết bắt đầu trở lạnh, chỉ có cây bách tùng chịu được rét mới còn khoác lên mình vẻ ngoài xanh biếc.

Trương Dực Chẩn vừa rời khỏi dãy lầu trọ thì đã thấy Ôn Noãn ngồi trên thiềm đá ven đường ở đối diện đang xoay sở với chiếc vòng liên hoàn trong tay, gồng não suy nghĩ nên làm như thế nào thì mới tháo được, ở hai bên trái phải đặt hai phích nước nóng, một phích màu hồng một phích màu lam.

“Không phải đã nói để anh đi tìm em rồi sao?”

“Em muốn gặp anh sớm hơn.” Ôn Noãn đứng dậy phủi quần jean, “Anh theo giúp em lấy nước được không?”

“Phòng ngủ của mấy em không có bình thủy điện hả?” Hầu như mọi phòng trọ đều giấu món vũ trang vi phạm lệnh cấm này.

“Do không cẩn thận không dấu kín nên đã bị bà dì dưới lầu tịch thu sung công rồi.” Cô thẳng người, “Mỗi người cầm một cái.”

“Tốt như vậy?”

“Bây giờ còn rỗng, đợi lát nữa phích chứa đầy nước nóng thì anh phải cầm cả hai.”

Xem ra Ôn đại tiểu thư đã tính toán kỹ rồi đây.

“Hồi mới vào đại học, mỗi lần em đi lấy nước đều phải xách theo hai phích nước, binh hoang mã loạn, mỗi lần đứng trong phòng chờ lấy nước sôi em đều thề phải tìm cho được một anh chàng đẹp trai vừa cao lớn vừa đẹp trai giúp em mở vòi, sau đó thì tìm tới tìm lui, cuối cùng hai tháng sau em đã tìm thấy.”

“Bạn trai trước đây của em?” Không biết cô có nhận được 'lá thư tình năm đó' nào chưa nhỉ?

“Ha ha, em tìm được phích điện.” Ôn Noãn đẩy anh ra đằng trước kéo khoảng cách của hai người chừng một bước ngắn, “À, anh đi đằng trước đi.” Rồi ở sau lưng vừa đi vừa len lén giơ ngón tay đo đạc chiều cao cùng chiều rộng vai anh.

“Em núp ở đằng sau làm gì vậy?” Ánh túm lấy phần cổ của cánh tay nhỏ nhắn của cô, cảm giác rất mềm mại, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve nhè nhẹ, từ từ in một dấu ấn lên tay của cô. Từng ngón tay khoái trá đan vào nhau, thời gian dần qua, hoa dần nở.

“Tại sao không nói chuyện? Yên lặng như thế chẳng giống em tí nào.”

“Nói bậy, em luôn điềm đạm nho nhã như vậy mà.” Cô rất không điềm đạm nho nhã lớn tiếng phản bác, khi đi qua cổng phụ 5 thì giọng nói bất chợt vui vẻ hẳn lên, “Nghe nói đi ra từ cổng này rồi quẹo trái sang đường Đức Dương có một nhà hàng lẩu Hàn Quốc mới mở tên là Hán Giang Cấp, nghe nói thức ăn ở đó cũng không quá cay. Sau khi lấy nước xong thì chúng ta tới đó ăn cơm chiều có được không?”

“Chẳng lẽ trừ việc ăn uống thì em không có việc gì có ý nghĩa hơn hả?” Đi chung với bạn học Ôn Noãn thì đề tài chính luôn là ăn, uống là nhạc đệm.

Chẳng lẽ bắt ai cũng phải như anh, địa điểm hẹn hò không phải là viện mĩ thuật thì là viện bảo tàng hay đài thiên văn - “Tính ra thì yêu đương với anh cũng có thu hoạch, cho dù có ngày chia tay thì em cũng coi như đã học được không ít kiến thức, không uổng phí mấy năm sống trên đời.”

“Không cho phép nói chia tay.” Anh cầm chặt mười ngón tay mảnh khảnh của cô, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Có không ít cặp tình nhân đang thì thầm nói cười với nhau đi lướt qua họ, anh hồi trước nhìn thấy mấy cặp đôi dính lẹo với nhau này thì đã thấy muốn nôn nhưng bây giờ anh rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác không muốn tách rời ấy, hơn nữa chân thành hi vọng mỗi người đều có thể tốt đẹp như anh và Ôn Noãn.

“Người ta chỉ nói đại thôi mà. A, hôm nay là 24 âm lịch, là tiết lập đông, chúng ta phải đi ăn mừng mới được.” Như thế chắc có ý nghĩa rồi chứ, coi như phát huy mạnh mẽ tinh thần văn hóa dân tộc. Cô hùng hồn trả lời, “Một người nhiệt tình với ăn uống chứng tỏ người đó nhiệt tình với cuộc sống, em nhiệt tình với cuộc sống thì có gì không tốt?” Ăn ăn uống uống là nhiệt tình với cuộc sống?

“Nếu muốn phát huy mạnh mẽ tinh thần văn hóa dân tộc thì không phải nên ăn cơm Tàu hả?” Anh không dễ bị lừa bịp đâu nhé.

“Việc này - cùng lúc xúc tiến trao đổi quốc tế ấy mà.” Hè hè, dạo gần đây cô đang học khóa kỹ xảo đàm phán trên thương nghiệp nên biết áp dụng được chút ít. Trương Dực Chẩn rất bội phục Ôn Noãn, mỗi lần anh nói ra một câu đả kích thì cô sẽ có biện pháp đáp trả mạnh mẽ hơn và giàu sự liên tưởng.

Anh đang chuẩn bị tiếp tục bàn luận về vấn đề này nhưng chợt ánh mắt của Ôn Noãn nhìn ra xa, anh nhìn theo, nhìn thấy Tống Hành Vân đang thân mật đi ra cổng trường cùng một nam sĩ mặc tây trang.

Mà người đó tuyệt đối không thể là Ngô Đạc. Trương Dực Chẩn hết cách mặc cho Ôn Noãn kéo đi theo dõi sau lưng Tống Hành Vân, hai người bọn họ một mỗi người mang theo một phích nước giữ nhiệt đi trên đường cái nên lâu lâu sẽ bị người ta nhìn lại.

Đi tới ngã tư đường, người đàn ông mặc âu phục đó với Hành Vân dừng bên cạnh một chiếc xe màu đen, anh ta cúi đầu nói mấy câu, sau đó hôn lên gò má của Tống Hành Vân rồi lên xe rời khỏi.

Ôn Noãn mở to hai mắt, há to mồm, cô nhét ấm phích màu phấn hồng vào tay Trương Dực Chẩn, “Anh về trường lấy nước giúp em đi.”

Tống Hành Vân đang định quay về trường học thì đột nhiên nhìn thấy Ôn Noãn, cô kinh ngạc khoảng một giây rồi lập tức bình tĩnh trở lại.

“Anh ta - anh ta là ai vậy?”

“Là con người.” “Đừng nói lảng đi vấn đề chính, tớ đang hỏi cậu với anh ta có quan hệ như thế nào?” “Là bạn trai tớ.”

Tống Hành Vân bị cô lằng nhằng phát điên, ném cho cô một tấm danh thiếp.

“Senior Economist Âu Dương Tuyển bộ phận chứng khoáng giao dịch ngoại tệ cả nước thuộc chi nhánh Hoa Đông ngân hàng Trung Hoa.” Ôn Noãn cầm danh thiếp mạ vàng mất hai hơi mới đọc xong, “Tên dài quá.”

Hành Vân nhún vai, “Đây là quy định của bọn họ.”

Ôn Noãn im lặng nửa ngày, “Vậy - còn Ngô Đạc?”

“Bọn tớ chia tay rồi.” Giọng nói của cô bình thản, không buồn cũng chẳng vui.

“Tại sao phải chia tay? Vì sao tớ không biết?”

“Cậu cũng không phải là con giun trong bụng tớ nên sao cái gì cũng biết được.”

“Ngay cả chuyện quan trọng như vậy mà cũng không chịu nói cho tớ nghe thì còn coi nhau là bạn tốt nữa hay không!” Cô ai oán lẩm bẩm.

“Cậu nói chuyện yêu đương với Trương Dực Chẩn cả ngày thì làm sao có thời gian lo chuyện của người khác chứ. Dù sao bây giờ cậu cũng biết rồi.”

Ôn Noãn chần chờ một lát, dè dặt hỏi, “Các cậu... ai nói chia tay trước?” Hành Vân là một cô gái có lòng tự trọng rất mạnh, chắc có lẽ bị người ta quăng nên mới khó mở miệng?

“Còn phải hỏi sao, đương nhiên là tớ!” Cô kiêu căng lườm mắt.

Ôn Noãn than thở, “Không phải các cậu đang tốt lắm sao, sao nói chia tay là chia tay?”

“Tớ không biết.” Ánh mắt của Tống Hành Vân nhìn mặt trời ở phía xa đang khuất sau cao ốc. Hoàng hôn mùa đông tới sớm, ánh nắng từ từ tắt nghỉm, cảm giác cô quạnh còn hơn cả ban đêm lúc này khiến cho cô cảm thấy cuộc đời mà bèo mây, không có lý do gì để phiền muộn cả.

Trời cũng tối rồi, biết nói gì hơn?

Chín giờ, cảnh đêm vô biên. Ôn Noãn mặc quần áo ngủ đứng chờ dưới dãy lầu trọ, mái tóc buộc đại kiểu đuôi ngựa, lòng nóng như lửa đốt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Trương Dực Chẩn ở xa đi lại thì con mắt sang lên, chạy không ngừng về phía đó.

Giơ chai rượu Bacardi Breezer trong tay lên, “Dực Chẩn, Dực Chẩn, mau giúp em mở nó ra.” Kể từ khi vô tình uống được loại rượu trái cây nhẹ nhàng khoan khoái này thì cô rất thích nó, nhưng hôm nay mua về thì mở sao cũng không được. Cô nhớ lần trước Trương Dực Chẩn mở hai nắp chai một cách dễ dàng nhưng tại sao khi ở trong tay cô lại cứng nhắc khó ưa như vậy chứ. Cô đã cầu cứu mọi người trong phòng trọ rồi dùng lưỡi dao nhọn hay chìa khóa để nạy ra, tới cái cạnh bàn, cái xẻng, ngâm nước nóng cũng đều dùng cả nhưng nó vẫn bất động như cũ.

Trương Dực Chẩn nhận chai rượu, đưa tới gần bục đá ven đường giựt một cái, nắp bình kêu to rồi rơi ra. Cô hưng phấn vỗ tay, nhận lại.

“Ôn Noãn tiểu thư, giữa hai hai giờ khuya em gọi anh tới đây gấp chính là vì chuyện này?” Trương Dực Chẩn nghi hoặc, “Sao gần đây mọi người đều thích uống rượu nhỉ?”

“Ai nữa?”

“Ngô Đạc, mấy hôm trước say xỉn tới mức không bò nổi lên giường.”

“Anh ấy không phải tự xưng mình là thiên hạ không đối thủ hay sao, uống với ai vậy?”

“Trừ chính cậu ta chuốc say bản thân thì còn ai khác có thể chuốc say được cậu ta chứ.”

Ôn Noãn nói khẽ, “Anh ấy chia tay với Hành Vân.” Cũng là uống rượu nhưng cô 'chúc mừng nhân sinh đắc chí'; còn Ngô Đạc thì 'nâng chén giải sầu sầu càng thêm sầu'.

“Anh biết.” Trương Dực Chẩn cầm lấy cái chai trên tay của cô, đưa lên miệng uống vài hớp, cũng không ngại uống trúng nước miếng của cô.

“Ơ, lúc nào?” Cô còn tưởng mình là người đầu tiên biết tin này chứ.

“Chính là lần cậu ta uống say.” Say rượu nói lời thật, lúc cậu ta ý thức mơ hồ còn tưởng nhầm anh là Tống Hành Vân nên đã than vãn cả một buổi.

“Vậy sao anh không nói cho em biết?”

“Mấy chuyện nhàm chán ấy có gì đáng nói.” Đâu phải ai cũng như cô, nhiều chuyện siêu cấp vô địch thủ.

“Được rồi, bây giờ tâm trạng của bổn cô nương đang tốt nên không so đo với anh. Nè, em có một tin tốt muốn báo cho anh biết, em có một người bạn trên mạng nickname là 'Bay lượn lúc nửa đêm', vừa rồi đang chát với nhau thì cậu ấy bảo anh ấy hơi thích em.” Ôn Noãn tươi cười chia sẻ với anh chút xíu lòng hư vinh vừa được thỏa mãn của cô.

Nhìn thấy, cô không phải như ai kia có chuyện đều giấu giấu diếm diếm, cứ toàn giả vờ không nói không rằng.

Trương Dực Chẩn chậm rãi quay lại tạt cho cô một xô nước lạnh, “Nói không chừng tên đó là sát nhân cuồng trên mạng; dạo gần đây thường xuyên có mấy vụ án mượn danh nghĩa hẹn bạn gái trên mạng ra gặp mặt để cướp bóc.”

Bay lượn lúc nửa đêm? Nhìn nickname cũng thấy rất đáng nghi rồi.

Mà QQ của cô cũng không cài đặt chế độ duyệt, người ta chỉ cần thêm bạn thì sẽ xuất hiện ngay trong sách sạch bạn của cô, giống như một sân nhà không có hàng rào, không hề phòng bị.

Anh thường xuyên để ý tới, sợ cô bị thương tổn, lớn lên trong hiện thực giống như rừng rậm đầy thú dữ ăn thịt người này, sao cô lại có thể có suy nghĩ như trẻ thơ vậy chứ?

“Không đâu, ít nhất em vẫn có năng lực phân biệt được người tốt kẻ xấu, cậu ấy là một người rất chân thành.” Trương Dực Chẩn luôn cảm thấy cô còn nhỏ nên cần phải dắt tay hay nâng niu như bảo bối, nhưng thực ra cô vẫn có thể sống bình an tới bây giờ đó thôi, không có chuyện gì phải khiến người khác lo lắng cả. “Bây giờ em đã đủ 20 tuổi rồi, đã có năng lực dân sự cùng hình sự, biết chịu trách nhiệm với hành vi của bản thân.” Căn bản không cần phải có người ở bên cạnh cả ngày bảo cô nên làm cái này hay không nên làm cái kia.

“Xem ra em rất vui vẻ.” Anh lạnh nhạt nói.

“Em đương nhiên vui vẻ.”

“Em thích cậu ta hả?” Anh đút tay vào túi quần.

“Đương nhiên không thích.” Nói nhảm, nếu như em thích thì sao lại chủ động theo đuổi anh?

“Vậy thì em vui vẻ như vậy làm gì?” Sắc mặt của anh trở nên bất thiện.

“Có người thích đương nhiên là một chuyện rất vui vẻ, chẳng lẽ được người ta ái mộ mà vẫn trưng cái mặt đau khổ hay cao ngạo?”

“Vậy em vui vẻ một mình đi, khỏi cần nói cho anh biết.” Anh lạnh lùng nói.

“Được, về sau có chuyện gì em cũng không nói cho anh nữa.” Cô dậm chân, muốn đoạt lại chai rượu, “Đó là của em.”

“Nhưng anh mở.”p>

Bọn họ chẳng ai nhường nhau mà trợn mắt nhìn nhau, lại đồng thời dời mắt nhìn bức tường xám trắng bên cạnh. Cô chợt hiểu, cười khì khì, “Anh đang ghen phải không?”

“Ai nói?”

“Ánh mắt của anh nói.” Ôn Noãn tiếp tục cười, “Em cũng đâu có thích cậu ta, anh tức giận làm gì chứ? Lẽ ra nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”

Mình đang ghen tỵ hả? Anh mờ mịt, không biết cảm giác xa lạ trong con tim có phải được gọi như vậy không.

Thì ra đây là ghen tỵ. Anh không nhớ mình đã từng ghen tị với ai chưa nhưng khi cô cười nói: “Em đương nhiên rất vui” thì anh đã bắt đầu ghen ghét cái người nọ. Thì ra ngoài anh cũng có người khiến cô cảm thấy vui vẻ như vậy.

Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ vẫn vơ, anh biết rõ người trong lòng của Ôn Noãn là anh nên anh không cần phải nghi kỵ một người bạn ảo trên mạng.

“Anh không có.” Anh cảm thấy thừa nhận mình ghen tỵ là một chuyện rất thảm hại nên quơ quơ chai rượu trong tay, quả nhiên đã di dời được chú ý của cô.

“Sao anh uống sắp hết rồi? Nếu anh không chừa cho em một chút nào thì em sẽ chết không nhắm mắt đó.”

“Mồm thối.”

“Em đây là 'đồng ngôn vô kỵ'.” Ôn Noãn vô tội mở to hai mắt.

Trương Dực Chẩn lập tức phản bác, “Vừa rồi ai ầm ĩ mình đã tròn 20, có năng lực dân sự cùng hình sự?”

“Bất kể ra sao thì em vẫn nhỏ hơn anh một tuổi, anh phải chiều chuộng em.”

“Con nít con nôi thì uống rượu làm gì, sau này đừng uống nữa.” Giọng điệu của anh vô cùng sủng nịch cùng dung túng. “Độ cồn của rượu này còn thấp hơn cả bia, vừa ngọt lại không say.”

“Dù sao thì nên uống ít một chút, anh không muốn bạn gái của mình sau này mình mẩy đầy mùi rượu.”

“Ơ, hiện tại anh bắt đầu thích quản em rồi hả.” Cô đoạt lấy cái chai uống một ngụm hớp cuối cùng bên trong, kháng nghị.

Thực ra, cô rất thích bị anh quản, làm như vậy cô mới biết mình trong lòng của Trương Dực Chẩn rất quan trọng.

Chỉ coi trọng cô thì mới quản cô.

“Em không thể chạy nhanh hơn nữa hả? Sống là phải vận động.”

Trương Dực Chẩn nhìn điệu bộ thờ phì phò đang ra sức chạy của Ôn Noãn nhưng tốc độ lại chẳng khác gì anh đang đi bộ thì không biết nên tức giận hay nên cười nữa.

Trường học có điều khoản quy định mỗi học kỳ sinh viên phải chạy bộ buổi sáng đạt đến tiêu chuẩn đề ra, phần lớn sinh viên đã nhân đầu tháng chín đẹp trời đã gồng mình chạy xong, chỉ có bạn học Ôn Noãn lười nhác hết hẹn ngày này đến hẹn ngày kia, tới giờ vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ.

“Nói bậy, em cảm thấy sống là phải đứng im. Anh nghĩ xem con thỏ với con rùa ai thích vận động hơn, ai sống lâu hơn?” Cuối cùng cũng tới đích, cô đứng ở ven đường thở dốc, nhìn Trương Dực Chẩn mặc quần áo thể thao ngắn gọn, giày thể thao sạch sẽ, vô cùng tuấn tú thì lại ghen tỵ dáng vẻ khi chạy của anh ưu nhã hơn mình.

Một cặp vợ chồng già đi mua báo híp mắt mỉm cười nhìn hai người bọn họ cãi nhau.

“Tóc của em tại sao lại thành ra như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.