Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Chương 13: Chương 13




Chương 8: Đóa hoa hồng nào cũng có gai.

 

“Trương Dực Chẩn, ba mẹ của đã đã đầu hàng vô điều kiện đáp ứng cho ta vào MIT học rồi.” Diệp Phỉ Dương kiêu ngạo tuyên bố, “Cám ơn ngươi.”

“Chúc mừng, có điều cậu nên cám ơn chú thím mới phải.”

Thực ra Diệp Phỉ Dương biết rõ anh đi tìm ba cô nói chuyện rất lâu nên cô thành công dễ dàng như vậy cũng nhờ một phần công lao của Trương Dực Chẩn. Nhưng anh không nói nên cô cũng không hỏi gì thêm.

“Còn mấy tháng nữa mới đi, mẹ ta đang chuẩn bị hành lý giúp ta, cả vali chỉ toàn là kem đánh răng không mua được ở nước ngoài. Hôm qua mợ của ta tới nhìn thấy đống thành lý chất như một tòa núi nhỏ đó cũng ngạc nhiên hỏi “Dương Dương muốn đi Châu Phi du học hả? Vật chất bên đó kém lắm, nên mang nhiều thêm một chút“. Ta cũng không biết nên trả lời như thế nào luôn.” Cô thấy mẹ - con tình trường rất buồn nôn, mỗi lần nhìn thấy đống hành lý đó thì nghĩ ngay tới việc bà chỉ hận không thể dở cả căn nhà sang đó.

Vì vậy nên chưa đi xa thì đã bắt đầu nhớ nhung. Nỗi buồn ly biệt thật giống như cọng rễ mọc sâu trong mọi linh hồn của con người phương Đông, muốn nhổ cũng không xong.

“Cậu thật sự không muốn ra nước ngoài hả?” Diệp Phỉ Dương rất khó hiểu, không phải người theo học toán khắp Trung Quốc đều coi Massachusetts là thánh địa hay sao.

“Hồi trước có, giờ thì không. Lúc mới đầu thì ai trong chúng ta cũng đều mơ mộng được leo lên chỗ cao nhưng sau này mới phát hiện, phong cảnh đẹp nhất thực ra ở ngay bên cạnh mình.” Anh nhớ tới biểu cảm phong phú hơn người bình thường của Ôn Noãn, vì điều ấy, anh cam nguyện không đi bất cứ đâu khác.

“Trương Dực Chẩn, ngươi sẽ tớ ta chứ.”

“Cậu giống như em gái của tớ vậy. Đừng lo, thông tin bây giờ rất phát triển, dù cách xa nhau cả ngàn ngọn núi thì cũng như láng giềng gần. Có chuyện thì gọi điện thoại là được.”

Cô nhăn mày lại, “Ta mới không thèm làm em gái của ngươi.” Rồi ngạo mạn ngước cao đầu, “Ta lớn hơn ngươi một tháng, cho nên ngươi phải gọi ta là chị. Còn nữa, nhạc chờ của ngươi buồn cười quá.”

Hôm qua khi gọi điện hẹn anh thì cô nghe thấy một giọng nữ trầm bỗng du dương vang trong điện thoại: “Xin lỗi, số máy mà bạn vừa gọi không nằm trong tuyến phục vụ (máy bận í mà).” Cô vừa định cúp thì lại nghe nhân viên đó nói tiếp: “Thật vinh hạnh thông báo cho ngài biết, người sử dụng số máy này đang vào tuyến phục vụ, xin đợi giây lát.” Cô khó hiểu ngồi chờ một lát, trong điện thoại lại vang lên một câu nói khiến người ta cười ngất, “Người sử dụng số máy này đang bồi hồi ở biên giới nghe máy.”

May mà trước khi cô phát điên thì Trương Dực Chẩn đã nhận điện thoại, chứng minh một loạt câu nói vừa rồi chỉ là nhạc chờ.

Đương nhiên đó là do Ôn Noãn cài đặt giùm anh rồi.

“Nếu luyến tiếc như vậy thì cậu ở lại trong nước đi. Chẳng phải đại sư Lâm Gia Kiều quay về Thanh Hoa rồi sao?”

“Ta nhất định phải đi.” Nét mặt cô kiên quyết, “Ta nhất định phải đi.”

Trương Dực Chẩn nhíu mày, rầu rĩ nhìn cô.

“Hơn nữa trước khi đi, ta muốn tặng ngươi một món quà.” Một món quà khiến anh sức đầu mẻ trán. Cô nhìn Ôn Noãn từ xa lại gần, đột nhiên cười nhẹ, đưa hai tay ôm chặt bả vai cùng cổ của Trương Dực Chẩn, sau đó nhích lại gần anh, đột nhiên hôn môi mình lên trên mặt của Trương Dực Chẩn, tạm biệt anh, tạm biệt cả tuổi thơ đã xa. Đã nói trong lòng chẳng còn vướng bận sao lại buồn lo rầu rĩ?

Đã nói vẫn làm bạn bè với nhau nhưng vì sao còn lưu luyến không muốn rời xa?

Đã nói tuổi trẻ phải nhìn về tương lai nhưng vì sao lại thường hay nhớ chuyện cũ?

Đã nói thời xuân qua rồi thì không thể quay đầu trở lại nhưng vì sao còn khóc than ngấn lệ?

Chúng ta làm thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, nhớ khi đó tuổi vẫn còn nhỏ --- nhưng thời gian trôi qua, mọi chuyện không còn như trước, đã phát triển tới mức muốn chống cự cũng không thể, cho dù lưu luyến ra sao thì chúng ta vẫn phải tiến về phía trước.

Cùng đi với nhau nhiều năm vậy rồi nên muốn hận cũng không hận nổi.

Nụ hôn của cô chỉ như chuồn chuồn lướt nước, khi anh đẩy cô ra thì cô cũng đã buông lỏng tay rồi.

“Diệp Phỉ Dương, cậu làm gì vậy?” Trương Dực Chẩn tạo khoảng cách với cô, bản năng giơ tay xoa xoa khuôn mặt của mình, “Cậu còn chưa đi Mĩ, không cần học theo cách xã giao ở nước đó mà hôn tớ.”

Tuy quen nhau rất lâu nhưng trừ năm nhất tiểu học thẳng tay xếp hàng ở ngoài lớp thì anh và Diệp Phỉ Dương gần như chưa gần nhau quá một xích (0,33 mét).

“Tặng quà chia tay, giúp tình cảm của ngươi với Ôn Noãn tăng thêm một bậc, yêu nhau mà quá thuận lợi thì chẳng còn gì là thú vị cả, ha ha, ăn dấm chua chính là biện pháp giúp tình cảm thăng hoa tốt nhất.” Cô híp mắt lại cười hệt như một cụ bà hiền lành, “Ha ha ha, có phải ta rất có tinh thần hi sinh bản thân vì người khác không.”

Cô vẫy tay chào tạm biệt rồi quay mặt lại đi xuống bằng cầu thang bên trái.

Ài, nhìn thấy người ta thảnh thơi như vậy nên cô không kiềm nổi mà muốn chọc hư. Hừ, trước khi bà đây còn chưa tìm thấy hạnh phúc thì sao cho anh đi trước được?

Đi tới cửa nhỏ vào rạp hát, anh nhìn thấy Ôn Noãn đang thở hồng hộc ở cạnh một người kiểm vé, giống như vừa hoàn thành môn vận động vô cùng mạnh.

“Em chạy tới đây hả?”

“Phải.”

Cô chạy một mạch từ dãy lầu toán học tới đây. Cô cũng không biết vì sao khi nhìn thấy anh với Diệp Phỉ Dương ôm nhau thì phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng bỏ chạy. Cô không nghĩ bậy gì cả, con người của chị Diệp lúc nóng lúc lạnh, khi tâm trạng không vui thì cả ngày không thèm nói câu gì, khi vui thì có thể xưng huynh gọi đệ với nam sinh. Quen biết với Trương Dực Chẩn lâu như vậy, giờ sắp ra nước ngoài nên ôm nhau cũng không có gì lớn, nhưng vì sao cô lại không thể hào phóng đi lại chào hỏi được?

“Em sợ muộn nên chạy tới đây.”

Bây giờ cô vẫn còn ngơ ngác, cô đưa quyển tạp chí dấu ở phía sau cho anh.

“Em còn xem cả tập san của trường hả?” Tập san trường bọn họ được in ấn rất đẹp nhưng tiếc rằng nội dung không có gì thú vị, toàn những bài viết ca ngợi lãnh đạo nhà trường trong công tác, vì vậy rất ít sinh viên chịu đọc mà chỉ dùng để lót bàn.

Cô nhanh tay lật ra một trang đưa lên trước mắt Trương Dực Chẩn, “Anh xem nè, 'Một kiến trúc sư nổi tiếng tốt nghiệp ở trường ta đã quyên một số tiền lớn xây dựng phòng ốc cho hệ Toán'.” Rồi chỉ vào ảnh chụp, “Đây chính là người mà ngày đó em dắt anh đi tìm đó, người đó vừa tìm ra số di động của em, trước đó do không biết tên của em cho nên đã tìm rất lâu mới tìm được. Em không có lừa gạt anh, ngày đó em thực sự vì dẫn đường nên mới tới trễ.”

“Còn tưởng chuyện lớn gì.” Anh đóng quyển tạp chí lại, “Anh sắp quên rồi.”

“Em sợ bị anh hiểu lầm.”

“Chỉ vì việc nhỏ như hạt mè này? Anh đương nhiên không hiểu lầm rồi.”

“Vì sao?”

“Vì anh tin em.”

Tin? Cô thấy anh không quan tâm thì có, khi không quan tâm mới không sợ người đó hiểu lầm anh.

“Sao anh chịu làm bạn trai của em?”

“Em dính dai như vậy, trừ đồng ý thì anh còn làm được gì?” Anh nhéo mũi của cô, “Anh đã trả lời vấn đề này ít nhất một trăm lần rồi. Chưa hỏi đủ hả?”

Đổi lại là trước đây thì cô nhất định sẽ đấu võ mồm mà không biết mệt, nhưng lúc tại cô lại thấy câu nói đó không phải như đang nói đùa. Đúng vậy, anh ít nhất đã nói một trăm lần rồi nhưng vì sao cô lại chưa bao giờ cho là thật?

Kịch còn chưa mở màn, trong khán phòng chỉ có lẻ tẻ mấy người.

“Hình như hôm nay em hơi là lạ, sao nãy giờ em không chịu nói gì cả?” Thường thì Ôn Noãn không thể nào im lặng quá 10 phút nhưng hôm nay lại không huyên náo như mọi ngày, cũng ít cười hơn.

“Không phải trước đây anh hay nói em lạ sao?” Cô mờ mịt nhìn màn che sân khấu, nó giống như một cánh cửa chưa bao giờ mở rộng vì cô.

Anh đưa tay lên trán cô thử nhiệt độ, vẫn bình thường.

“Em ~~” rất nhiều câu nói bị nuốt trở vào khi ra tới miệng, cô đành rầu rĩ nói, “Hôm nay dạ dày em không thoải mái.”

Kỳ thực lòng em không thoải mái.

“Là ai hay nói mình có hệ thống đường ruột cứng cáp như thép? Cuối cùng cũng chịu đựng hết nổi rồi à.”

Trương Dực Chẩn nâng cô đứng dậy, “Không thoải mái thì ngoan ngoãn trở về ký túc xá nghỉ ngơi, đừng chạy tung lung.”

“Anh - không có gì định nói với em hả?”

“Hả?” Anh nhướng mày không hiểu.

“Em - em vốn định đến lớp tìm anh. Nhưng trên hành lang thấy anh với chị Dương, ở cùng nhau.”

“Cậu ấy - anh cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng chắc có lẽ em hiểu.” Không thể nói Diệp Phỉ Dương muốn chúng mình cãi nhau để tăng tình cảm.

“Phải, em hiểu.” Cô gồng hết sức lực cười nhạt, “Em hiểu.”

Cô lên lầu, đưa tay hai ôm lấy bản thân, trong cầu thang chỉ có một khung cửa sổ thủy tinh, gió phong vô tình thổi tới.

Một tiếng ca không biết ở căn phòng trọ nào truyền tới: em từng nghĩ tương lai của đôi ta có lẽ không qua xấu. Nhưng không ngờ nỗ lực của tình yêu cũng chẳng bằng hạt bụi

Mãi tới hôm nay, hạnh phúc mà cô cứ ngỡ nằm trong tay mình thì ra thoáng cái đã trở nên lạ lẫm, chuyện tình cảm thực sự có thể hoàn toàn thay đổi chỉ trong chớp mắt.

Cô từng nghĩ tương lai của bọn họ có lẽ không qua xấu. Nhưng không ngờ nỗ lực của tình yêu cũng chẳng bằng hạt bụi

Mỗi bước chân cô bước lên cầu thang thì tâm trạng lại rơi sâu thêm một vực.

Khu nhà đứng sững hơn mười năm sắp hỏng kia rốt cuộc cũng bị tháo gở. Ôn Noãn đứng ngoài vạch an toàn, nhìn xung quanh, đã không còn nhìn thấy được cây ngân hạnh mà cô từng khắc chữ.

Kiến trúc phụ thuộc cùng cây cối ở xung quanh đều bị san bằng.

Cô còn dự định chờ khi cô với Trương Dực Chẩn bạc đầu sẽ tới xem lại cái cây đó, nhìn thử xem vết dao khắc có còn hay không.

Thế nhưng, lầu uôn trượng khởi từ bất bằng, lời thề năm đó kiếm đâu ra?

“Không có thời gian gặp anh nhưng trái lại có thời gian tới chỗ này xem công nhân thi công? Anh thực sự ngày càng khó hiểu logic của em rồi đó.” Sau lần gặp trước đó đến điện thoại Ôn Noãn cũng không chịu nghe, tiếng chuông vừa reo thì cô cúp ngay, khi chạm mặt trên đường thì chỉ hàn huyên đôi câu không mặn không nhạt. Việc hẹn cô chỉ suýt chút nữa là “treo biển ở ngoài ngọ môn chờ trẫm gặp“.

“Có rãnh hay không đều là tương đối.”

“Nghe khẩu khi bây giờ của em thật sự rất giống người phát ngôn ở bộ ngoại giao.”

“Phải, em không tới bộ ngoại giao làm phát thanh viên là tổn thất lớn của toàn thể nhân loại.” Cô lén hừ một tiếng trong lòng, nếu không chịu dỗ dành người bạn gái như cô là tổn thất lớn của anh đó.

Anh bực mình không muốn nói nhiều. Việc phá lầu chính thức bắt đầu, tiếng nhà cửa sụp đổ đinh tai nhức óc, tiếng náo nhiệt của dòng người ở đằng xa, tiếng gió thổi xào xạc, khắp nơi đều có tiếng động, chỉ có giữa hai người họ có một sự trầm tĩnh chia cắt, anh nhìn cô, cô nhìn anh, cách nhau chỉ một dang tay nhưng lại như cách xa chân trời góc bể.

Cuối cùng vẫn do Trương Dực Chẩn mở miệng trước, “Rốt cuộc em muốn quậy gì vậy?”

“Anh không biết? Anh không biết thì đừng có tới đây hỏi em!”

Giọng của anh gằn lại, nắm chặt tay, “Bởi vì Phỉ Dương nghịch ngợm hôn anh? Chẳng lẽ em không hề có chút lòng tin nào với anh sao?”

“Anh có chỗ nào đáng để em tin tưởng chứ? Cả thế giới đều biết em thích anh, nhưng chính bản thân em cũng không biết anh có thích em thật hay không!”

“Em không biết? Em không biết thì đừng có tới đây hỏi anh!” Anh trả lại câu nói vừa rồi của cô, nhưng nhìn ánh mắt ủy khuất của cô thì anh chỉ có thể đầu hàng, “Rốt cuộc thì em muốn thế nào?”

“Nói anh yêu em. Nói ngay bây giờ, lớn tiếng nói yêu em.”

Anh trừng mắt nhìn cô, im lặng không nói câu nào, chỉ trầm mặc như thế, trầm mặc như đã chết.

Cô cười nhạt sau đó xoay người rời đi. Nghe Trương Dực Chẩn ở sau lưng gọi tên cô nhưng cô không dám quay đầu lại, cô sợ khi quay đầu lại thì anh sẽ thấy vành mắt đầy nước mắt của mình.

Nhưng, sao cô lại khóc?

Ngay khi bắt đầu thì đây chẳng qua chỉ là cuộc tình đơn phương. Anh chưa bao giờ mở miệng nói câu anh yêu em, mọi lúc, mọi câu chữ, đều không có ba chữ ấy. Anh chỉ cười nói sao nói được chứ?

Nếu như thực sự yêu nhau thì tại sao không nói được?

Ôn Noãn đứng trước cửa trường học, nhẩm khẽ theo tiếng ca của tiệm đĩa.

Còn điều gì muốn nói nữa đây?

Chiếc cốc cũng đã trống không rồi. Khép đôi mắt lại, cảm giác lạnh buốt như tuyết rơi trong tim.

Phải chăng ái tình đã đến lúc tổng kết, chỉ còn thừa lại hóa đơn thanh toán cô đơn

Tại sao lúc em mở cửa bước đi, anh ấy không đến giữ em ở lại

Anh ấy không hiểu, vẫn mãi không hiểu, chia ly chỉ bởi em muốn được níu giữ

Nếu như mở lời, chỉ là em muốn sự ấm áp

Anh ấy vẫn không hiểu, mãi mãi cũng không hiểu, chỉ một cái ôm cũng có thể thay thế tất cả

Tình yêu cũng đủ để làm em rung động tuyệt đối

Phải dùng cái gì, để làm tan chảy sự im lặng này? Tiếng thở dài trong căn phòng trống lạnh lẽo, hóa thành làn khói trôi đi

Từng giây trôi qua, trong tim cuộn thành quả cầu tuyết, lo sợ chưa nói lên lời, thì nước mắt đã tuôn rơi

Không phải vì tình yêu của anh ấy không đủ nhiều, mà là vì không biết em cần điều gì.

Mọi ước nguyện đều đã bỏ qua, đến khi sao băng rơi qua, rồi mới thấy quan trong

Yêu quá nhiều, trái tim cũng sẽ có lúc như bị rơi rụng

Lần đầu tiên gặp hãy trả hết cho em

(Bài hát này tên là Anh vẫn không hiểu - SHE)

Ông chủ tiệm đĩa thuê dường như rất thích bài hát này, phát một lần rồi một lần, tiếng ca hòa tan vào hàng ngàn sợi gió, chỉ chừa lại nắng chiều tàn lụi lạnh lẽo.

Cô cũng rất thích bài hát đó, mỗi lần đi hát karaoke cô đều hát, tuy nhiên mãi tới hôm nay cô vẫn không hề phát hiện thì ra đó là một ca khúc đau buồn đến như vậy, chỉ nghe thôi cũng khiến trái tim đau đớn phát khóc.

Anh vẫn không hiểu, anh vẫn không hiểu -

Cô nhắm mắt, trực giác mãnh liệt cảm nhận được tồn tại ở đằng sau.

“Ôn Noãn.” Trương Dực Chấn vỗ vai cô, cô nhanh chóng quay đầu lại.

“Anh là ai? Tôi biết anh sao?” Cô cười giả tạo. Vì không muốn gặp anh nên cô đã không học tiết tự chọn, không ngờ anh vẫn không chịu từ bỏ, thật là oan gia ngõ hẹp mà.

“Đừng làm trẻ con nữa.” Anh nhíu mày lại.

“Em muốn đi đâu?”

“Ăn cơm, xem phim.”

“Một người thì sao vui? Chúng ta đi chung đi?” Anh liều mạng mỉm cười, dáng vẻ rất đáng tin, giống như chưa hề xảy ra mâu thuẫn gì khiến cô thấy hơi xiêu.

“Ai nói tôi đi một mình? Bổn cô nương muốn tìm ai đó đi theo tôi ăn cơm chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, hôm nay tôi đi hẹn hò.”

Nét cười trên khuôn mặt của anh rốt cuộc cũng mất.

Cô mất hồi lâu mới tìm được chiếc xe Audi màu đen mà Hành Vân nói trong dòng xe đông đúc, giơ tay huơ huơ ra hiệu hãy lái tới đây.

“Hắn là ai vậy?”

“Không cần anh xía vào.”

“Hắn có tốt với em không?”

“Dù sao cũng tốt hơn anh đối với em.”

“Anh không tốt chỗ nào chứ?”

“Chỗ nào cũng không tốt!”

Nét mặt của anh không còn dịu dàng nữa mà trở nên ác liệt, im lặng trừng mắt, gần như muốn bóp nát cổ tay của cô. Ôn Noãn hất cằm, khiêu khích đón nhận ánh mắt của anh. “Ôn Noãn, anh ~” anh chật vật mở miệng.

“Anh cái gì?”

Anh giận tái mặt, nhìn chiếc xe từ từ đỗ gần họ. Thần sắc của anh chợt hòa hoãn lại, chán nản nói: “Muốn đi thì đi đi.”

Cô đóng cửa xe một cái thật mạnh, tức giận ngồi ở vị trí phụ lái nhìn anh mỉm cười qua kính chiếu hậu, rất tuấn tú, nhưng lòng cô lại đau đớn. Sao anh lại không quan tâm tới cô chứ?

Mãi tới khi rẽ sang cua khác không còn nhìn thấy trường học nữa, Ôn Noãn mới ngồi dậy, lạnh lùng nói với Âu Dương Tuyển ở ghế ngồi lái:

“Hành Vân nhắn với anh hôm nay cậu ấy có tiết tự chọn nên em đi thay cậu ấy hẹn hò với anh. Cho nên anh phải chiêu đãi em cho thật tốt, để em cao hứng, nếu không thì em sẽ nói xấu anh trước mặt Hành Vân.”

Âu Dương Tuyển khó tin hỏi: “Em thật sự là bạn tốt của Hành Vân hả?” Vì sao tính tình khác nhau dữ vậy.

“Bộ em không xứng làm bạn của cậu ấy hả?” Chính cô cũng biết giọng điệu của mình xấu lắm nhưng ai bảo gã đụng phải cô ngay lúc tâm trạng của cô xấu như thế chứ.

“Không, em rất đáng yêu.”

Cô yếu ớt mỉm cười, nhìn ra cửa xe buồn rượi, không nói thêm gì nữa.

Thực ra cô thích ngồi xe buýt hơn, cửa kính rộng lớn, bánh xe lăn chậm lui tới trên đường, rất có thú vui nhân gian. Nếu hai người cùng ngồi, Trương Dực Chẩn luôn nhường cô vị trí gần cửa sổ để cô ngắm phong cảnh rồi anh sẽ giơ hai tay quấy rầy trước mặt cô để cô nắm lấy nó. Tuy sẽ có hàng khách vì kẹt xe mà thở dài nhưng cô sẽ lén cầu nguyện để xe chạy chậm hơn, chậm hơn nữa.

Khi đó, cô cho rằng hạnh phúc không hơn gì như thế, nhưng không ngờ rằng hạnh phúc cho tới nay không phải tất nhiên. Nó giống như bọt biển giữa đại dương, thoáng chốc biến mất.

“Sao hả, giận dỗi với cậu nọ?” Vừa rồi anh nhìn cổng trường cả buổi, “Anh nghĩ cậu ta thích em.” Anh rẽ sang trái, “Đáng tiếc hồi trẻ anh không hiểu chuyện tình yêu.” Bởi vì yêu, nên mới hoài nghi. Con gái một khi đau lòng sẽ dễ dàng để tâm những chuyện vặt vãnh rồi sau đó chất chồng những chuyện không vui vẻ lên nhau.

“Anh cũng không lớn hơn em bao nhiêu.”

“Anh đã 30 rồi, thời buổi bây giờ 10 năm là 1 thế hệ.” Anh quay đầu mỉm cười nhìn cô, vết tích của năm tháng không khắc lên trán mà ghi sâu trong mắt của anh.

“Chỉ gặp anh ta một lần thôi, ngay cả tên cũng không biết thì sao anh biết anh ta có thích em hay không?”

“Cảm giác thôi.” Anh nhún vai.

Ôn Noãn cô đơn nhìn phía trước, “Cảm giác là cái thá gì chứ? Luôn sai.”

Cô từng tin vào cảm giác, nhưng thực tế đã chứng minh, cảm tính của con người không thể quyết định hướng phát triển của sự vật.

Ôn Noãn ra sức ôm lấy bó bông hồng che hết người cô chạy bước nhỏ từ trường học vào, khi rẽ sang hướng khác thì đụng phải một người.

“Ui da -” Cô vuốt vuốt cái mũi không mấy cao của mình, luống cuống nhìn bó hoa bị đè bẹp trong ngực, có lẽ Hành Vân sẽ không ngại đâu. “Nè, anh có thể chú ý hơn khi đi đường được không?”

Cô hùng hổ chất vấn, sau đó thì im lặng.

Người đụng phải cô là Ngô Đạc, chuyện đó không lạ nhưng lạ là anh ta mang giày da đeo cà ra vát, dáng vẻ rất trầm ổn, tây trang màu đen làm mờ nét sinh động thường xuất hiện trên người anh.

“Hiếm thấy anh ăn mặc lịch sự như vậy nha.”

“Hôm nay lãnh đạo thành phố xuống đây thị sát, viện trưởng quyết định mọi người phải mặc “trang phục lộng lẫy” tới dự họp.” Anh lập tức nhấc tay xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi nhìn xa còn tưởng là bồn hoa hồng, không để ý nên đụng trúng.” Nói tới nói lui vẫn là cái giọng điệu tùy ý đó.

Nhìn bó hoa hồng màu trắng trong tay cô, Ngô Đạc huýt sáo: “Trương Dực Chẩn tặng cho em hả? Chưa tới lễ giáng sinh hay lễ tình nhân mà hai vợ chồng đã làm hòa rồi à?”

“Anh ta? Ngay cả cọng cỏ Trương Dực Chẩn cũng không chịu tặng cho em.” Cô hừ giọng mũi, hồi trước cô từng nửa thật nửa giả phàn nàn với Trương Dực Chẩn một lần, kết quả anh chỉ cười nhạt nói hoa cũng có sinh mạng, không thể tùy tiện chà đạp. Gì chứ, tặng cho cô là chà đạp nó sao?

“Đây là do bạn trai của Hành Vân tặng -” Cô biết mình lỡ miệng nên nhanh chóng ngậm chặt lại, bất an nhìn Ngô Đạc.

“Xin lỗi, em không có cố ý.”

“Không sao.” Anh muốn cười nhưng đọng lại ở khóe miệng chỉ là sự chua chát, “Đều qua rồi.”

Đều qua rồi.

Nhưng anh không biết cách để quên đoạn tình cảm đó, quên người bạn gái đó.

“Các anh - vì sao lại chia tay vậy?” Ngô Đạc với Hành Vân, một người là chàng trai ưu tú một người là cô gái xinh đẹp, vì sao lại không thể có được kết cục đẹp chứ?

Cầm bó hoa hồng nặng nề trong tay, cô chợt hiểu vì sao Hành Vân không thích hoa hồng.

Mỗi đóa hoa hồng đều có gai, mỗi đoạn tình yêu đều nguy hiểm.

Khi tình yêu bắt đầu thì rất xinh đẹp nhưng kết quả, kết quả đã được định sẵn trong lòng bàn tay của vận mạng, chỉ khác bạn có đoán được kết cuộc hay không thôi.

“Chúng tôi không có duyên phận.” Nguyên nhân chia tay của hai người có rất nhiều, nhưng truy cứu tới cùng thì do không có duyên phận.

“Ài, anh đừng buồn. Anh nhất định sẽ gặp được một cô gái thích anh hơn cả Hành Vân.” Thiệt là, ngày thường cô nói rất nhiều nhưng vì sao vào những lúc mấu chốt ngôn ngữ lại ít ỏi như vậy chứ.

“Có lẽ.” Anh ngửa đầu nhìn trời, chân đá một viên đá nhỏ gần đó. Nhưng anh sẽ không thể thích ai khác hơn Hành Vân nữa.

Ôn Noãn cố gắng làm bầu không khí sinh động hơn, “Nghe nói năm nay anh sẽ trở thành vinh dự của cả ban Vật lý.” “Không thể nào đâu, ít nhất danh hiệu giáo thảo của ban khẳng định không thuộc về anh.”

Nhìn thấy nụ cười đùa cợt của anh, Ôn Noãn thấy yên tâm, tiếp tục lấy lòng: “Hắc mã vương tử vừa anh tuấn tiêu sái lại có tài năng lãnh đạo VIP như anh, nhất định có rất nhiều bạn nữ thầm mến. Nếu như em không quen cái tên bại hoại Trương Dực Chẩn nọ, em nhất định sẽ đeo đuổi anh.”

“Em tuyệt đối đừng đeo đuổi anh, anh không muốn bị Trương Dực Chẩn ngũ mã phanh thây.”

“Anh ấy mới không thèm để ý, nói không chừng còn may mắn vì bớt phiền.”

“Em đừng chiến tranh lạnh với Dực Chẩn nữa. Cậu ta thực sự rất thích em. Em biết không, Trương Dực Chẩn đã từ chối slot sang Mỹ làm trao đổi sinh.”

“Ai biết anh ấy vì lý do nào mà không đi? Nói không chừng anh ấy sợ mình bị kỳ thị chủng tộc ở Mỹ, hay tiếng Anh quá dở nên không muốn.”

“Có cần anh nói cho em biết thành tích thi phúc khảo của cậu ấy không?” Người dở tiếng Anh là Ôn Noãn cô nương cô mới phải.

“Dù sao em quyết không dễ dàng tha thứ cho anh ấy như vậy.” Cô oán giận.

“Bộ não của con gái mấy em khác với bọn anh.” Ngô Đạc không khuyên cô nổi nữa, chợt thấy một dáng người ngọc thụ lâm phong từ xa bước tới gần, “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Anh không ở đấy quấy rầy bọn em nữa.” Ngô Đạc chuồn nhưng trước đó đã thấp giọng nói mấy câu với Trương Dực Chẩn, nhìn anh vẫn giữ nguyên nụ cười mới hài lòng rời khỏi.

Ôn Noãn cúi đầu nhìn chân của mình, “Nghe nói anh không đi Massachusetts làm trao đổi sinh.”

Không phải anh nói sau khi tốt nghiệp ứng dụng toán học đi ra nước ngoài đào tạo sâu thì mới có tiền đồ hay sao? Vì sao lại dễ dàng từ bỏ cơ hội tốt như vậy? Vì cô sao?

“Bởi vì tôi không thích chỗ đó, chờ trường Princeton đến tìm trao đổi sinh tôi sẽ đi.” Trương Dực Chẩn lạnh lùng nói.

Tại sao đáp án lại như vậy? Ôn Noãn tức giận, “Trước giờ trường Princeton không có tới trường chúng ta tuyển sinh viên, anh chờ thêm một thế kỉ nữa đi.”

Không đúng, không đúng, chẳng phải muốn mặc kệ anh ta hay sao? Cô kiềm chế cơn giận của mình, cúi đầu nhìn bó hoa trong lồng ngực, “Thấy đẹp không, em có đếm qua, tổng cộng là 99 đóa.”

Anh cũng nên học theo đi, nếu như anh chịu, cho dù chỉ là đóa hoa dại ven đường cô cũng sẽ châm chước tha thứ.

“Tục không chịu nổi.” Nét mặt của Trương Dực Chẩn đơ cứng như vừa lấy ra khỏi tủ lạnh.

Ôn Noãn mặc niệm nên nhịn nên nhịn, nhưng không thể nhịn nổi nữa thì không cần nhịn, nhìn quanh bốn phía không tìm thấy thứ nào cả, cô liền ném bó hoa đó lên người anh.

Hôm đó sắc trời âm u, xám xịt như than. Bây giờ là mùa đông, cảnh vật hoang vu, chỉ có những cánh hoa rơi lộn xộn như mưa, bọn họ cùng xoay người, đi ngược hướng với nhau.

Thì ra sau khi hoa nở đua màu đua sắc xong sẽ tan thành từng đoạn như vậy.

Khi về đến phòng, Như Anh đang mở lòng bàn tay nhờ Hứa Gia xem tướng giùm.

“Chỗ này của cậu có ba đường chỉ, nói rõ sau này cậu sẽ có ba đứa con.”

“Nước ta hiện đang làm tốt kế hoạch hóa gia đình, đến cả mấy bá bá nông dân cũng sinh ít con, tớ kiên quyết không sinh ba đứa.” Như Anh lớn tiếng kháng nghị. Đùa gì vậy, cô không muốn mỗi chiều lại có mấy thím ủy ban tới tuyên truyền giáo dục đâu.

“Cậu cứ như vậy thì tớ không giúp cậu nữa đâu ~~”

Ôn Noãn cúi đầu nhìn đường tìm cảm trên lòng bàn tay trắng sạch, trên tay Trương Dực Chẩn cũng có đường chỉ tình cảm y hệt như vậy, nhưng mấy đường chỉ này có thể nói lên gì chứ? Tuy đã cầm chặt tay nhau rồi nhưng lại mãi mãi không thể nắm bắt được.

Cô âm thầm thở dài, đưa bó hoa tới trước mặt Hành Vân, sau đó mở bình thủy, lấy chậu tới gần giường chuẩn bị rửa chân.

“Hôm tay tớ có gặp Ngô Đạc.”

“Hả?” Hành Vân tiếp tục chải tóc, chẳng hề hứng thú nói chuyện.

“Nhìn anh ấy có vẻ rất nhớ cậu, còn cậu, cậu thực sự không nhớ anh ấy chút nào hả?”

“Tớ không bao giờ hối hận chuyện mà bản thân đã làm.” Cô mỉm cười cầm lược gỗ gõ vào đầu Ôn Noãn, “Cậu đó, cậu nên nghĩ lại coi bản thân cậu có hối hận thúi ruột chưa, đến tột cùng chuẩn bị chiến tranh lạnh tới bao giờ hả?”

Cô mờ mịt thả chân vào trong chậu, sau đó kêu thảm một tiếng.

“Sao vậy?”

“Tớ quên thêm nước lạnh.”

Ba người còn lại chỉ có thể im lặng hỏi trời xanh, sau đó tới lavabo mở nước, lấy khăn ướt chùm lên mắt cá chân bị phỏng đỏ tấy.

“May mà nước không nóng lắm, nếu không thì sưng vù lên rồi.”

Cô ngồi trên giường nhìn Hành Vân giúp mình thoa thuốc, đột nhiên như một đứa trẻ bị ủy khuất dữ lắm mà òa khóc đến khi trời đất u ám.

Sau khi dùng hết nửa hộp khăn giấy, cô rốt cuộc cũng sụt sịt mũi, từ từ dừng khóc, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện lông mi của Hành Vân rũ xuống, ánh mắt ướt át.

“Sao mắt của cậu cũng đỏ ngầu vậy?” Cô chần chờ níu lấy ống tay áo của Hành Vân.

“Khóc vì cao bạc hà tớ vừa sức cho cậu bị cậu chét hết lên ga giường rồi.”

“Xin lỗi.” Cô cúi đầu nhìn ga giường, chăn, mền rối nùi, chán nản nói: “Cậu xem, cuối cùng thì tớ vẫn khiến mọi thứ trở nên loạn xạ xì ngầu.”

Mái tóc rũ xuống che khuất gương mặt của cô, tuy Hành Vân không nhìn rõ được nét mặt của cô nhưng biết rõ đó chỉ có thể là nét mặt cô đơn.

Cũng giống như mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.