Ấm Áp Như Xưa

Chương 58: Chương 58: Phiên ngoại: Giày vò




Kính Thành vô cùng thành khẩn nói: “Anh nguyện ngày ngày chịu đựng sự trừng phạt này.”

***

Trong bồn tắm hơi nước mù mịt, hơi nóng quẩn quanh.

Hinh Dĩnh rốt cuộc cũng tắm xong.

Kính Thành xác nhận một cái: “Xong rồi?”

Hinh Dĩnh mỉm cười gật đầu: “Xong rồi.”

Rốt cuộc cũng xong! Trên gương mặt Kính Thành không khỏi để lộ ra nụ cười.

Do hơi nóng trong bồn tắm, cũng vì hưng phấn và khát vọng, mà trên gương mặt Kính Thành hơi hơi đỏ lên, để lộ ra nụ cười mê người, càng thêm phần gợi cảm khiến trái tim Hinh Dĩnh nảy lên.

Kính Thành không đợi được thêm nói: “Kéo anh đứng dậy nào.”

Hinh Dĩnh lắc đầu: “Vẫn chưa được.”

Kính Thành trợn hết cả mắt, khó mà tin được hỏi lại: “Gì cơ?”

Hinh Dĩnh nói: “Em vẫn chưa kéo anh đứng dậy được. Anh vẫn phải đợi thêm một lát.”

Đùa cái gì thế!

Đầu tiên, lúc cô tắm rửa giúp anh, anh đã không được cử động.

Tiếp đó, lúc cô tự mình tắm rửa, anh cũng không được cử động.

Giờ, hai người họ đều đã tắm xong cả rồi, anh còn không được cử động hay sao?

Cô có biết hay không, vừa nãy anh đã phải vất vả khổ sở thế nào, mới có thể kìm nén lại để không hôn không ôm lấy cô?

Sự trừng phạt như thế này, lẽ nào còn không đủ hay sao?

Làm gì có kiểu đạo lý thế chứ?

Kính Thành trước giờ luôn luôn nhẫn nại cuối cùng cũng bực mình. Anh hỏi Hinh Dĩnh: “Có thể mời em nói rõ ràng rốt cuộc phải trừng phạt bao lâu không đây?”

Anh thực có chút lo lắng, không biết mình còn kiên trì được tới lúc nào.

Có điều, dù gì cũng là một người đàn ông lịch sự, dù trong lòng có gấp gáp thế nào, thì ngữ khí vẫn giữ vẻ chậm rãi khoan thai.

Hinh Dĩnh cười đáp: “Đây là điều cuối cùng: Khi em hôn anh, anh không được cử động.”

Hinh Dĩnh hi vọng mình có thể được hôn Kính Thành thực thoải mái. Tiếp sau đó, tất cả sẽ tùy theo anh.

Một mặt, cô nghĩ cũng đã trừng phạt tạm ổn rồi. Thực ra thì, nhìn vẻ khát vọng rõ nét trên gương mặt Kính Thành, Hinh Dĩnh đã càng lúc càng không nỡ.

Mặt khác, trong lòng cô cũng càng lúc càng khát vọng hơn đối với Kính Thành.

Cô nhớ nhung cái ôm thâm tình của anh, nụ hôn ngọt ngào của anh, sự âu yếm dịu dàng của anh, bờ ngực ấm áp của anh …

Nghe thấy Hinh Dĩnh nói “đây là điều cuối cùng”, trong lòng Kính Thành rốt cuộc cũng thở phào được một hơi, lập tức vui mừng ra mặt.

Anh nào có biết, là mình lại vui mừng quá sớm.

Thực ra thì, lúc này chính Hinh Dĩnh cũng không hề biết chuyện đó.

Để tránh nhiệt lượng của nước nóng bị mất đi, vị trí của chiếc ghế gấp trong bồn tắm được thiết kế rất cao.

Hinh Dĩnh đứng trước mặt Kính Thành, chăm chú nhìn anh.

Kính Thành cũng chăm chú nhìn thật sâu lại cô.

Hai người họ cùng thốt lên trong lòng: Người trước mặt này, đúng là người đẹp nhất trên thế gian. Còn bản thân mình, không phủ nhận đã may mắn tới không thể ngờ.

Kính Thành không kìm được nâng hai tay lên.

Nhấc lên được một nửa, mới nhớ ra lời hứa của mình, lại buông tay xuống. Nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên nói lời phải giữ lấy lời.

Thế là được. Hinh Dĩnh mỉm cười dùng đôi tay ôm lấy gương mặt Kính Thành, sau đó nghiêng người hôn lên môi anh.

Đôi môi cô nhẹ nhàng khép lại, đem môi trên của Kính Thành nhẹ nhàng ngậm giữa bờ môi cô.

Cô vô cùng dịu nhẹ, dường như không nỡ chạm tới anh vậy.

Bởi quá nhẹ nhàng, Kính Thành lại không thể cảm giác được bờ môi của Hinh Dĩnh.

Có điều, dù chỉ là sự va chạm và hơi ấm rất nhỏ bé kia, cũng đã khiến anh cảm thấy thoải mái.

Hôn xong môi trên của Kính Thành, Hinh Dĩnh lại dùng cách đó, để hôn nhẹ lên môi dưới của anh.

Cô vừa dùng môi mình dịu nhẹ hôn anh, vừa dùng ngón tay mình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh.

Đôi mắt cô vẫn mở, nhìn ngắm gương mặt tuấn mỹ của anh, cùng vẻ mặt càng lúc càng đắm say trên gương mặt đó.

Qua một lúc, cô bắt đầu thêm chút lực trên môi mình, bắt đầu hơi dùng sức mút nhẹ bờ môi trên của Kính Thành.

Tiếp đó, là môi dưới.

Kính Thành thích vô cùng.

Hinh Dĩnh nhìn vào mắt anh.

Trong đôi mắt anh đều là tình ý nồng đậm.

Trong lòng Hinh Dĩnh cũng đong đầy nhu tình ấm áp.

Cô lại dùng thêm chiếc lưỡi. Vừa mút lấy bờ môi Kính Thành, vừa dùng lưỡi mình liếm nhẹ.

Kính Thành cảm thấy càng lúc càng thoải mái. Anh không kìm được nhắm chặt mắt lại, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

Hiện giờ, Hinh Dĩnh ngoài việc mút lấy, nhẹ liếm, còn thêm cả cắn nhẹ. Cô dùng răng mình nhè nhẹ cắn lên bờ môi Kính Thành.

Kính Thành chỉ cảm thấy trên môi mình có một trận tê dại, trong lòng cứ thấy ngứa ngáy. Hơn nữa, còn có thể cảm nhận được trong người đang có thứ gì đó đang sôi sục.

Anh không tự chủ được mà hơi hơi hé mở miệng mình.

Anh vốn dĩ hi vọng, anh có thể đem tới cho Hinh Dĩnh một nụ hôn cuồng nhiệt. Hoặc giả, hai người họ cùng hôn nhau say đắm. Tóm lại, anh thích khi lưỡi họ chạm nhau, cùng hết sức mà quyện lấy nhau.

Giờ, mới phát hiện, anh rất thích, cũng rất muốn hưởng thụ cảm giác được hôn này.

Đặc biệt là khi Hinh Dĩnh dịu dàng như vậy, yên tĩnh như vậy, chậm rãi hôn như vậy. Vô cùng lãng mạn, cũng vô cùng thoải mái.

Nếu nói là trừng phạt, không bằng nói là đang nuông chiều.

Đồng thời, anh cũng cảm thấy thực may mắn. Nếu Hinh Dĩnh thực sự cuồng nhiệt hôn anh, anh chỉ e rất nhanh sẽ không thể chịu được nữa.

Vì thế, Kính Thành chuyên tâm hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của Hinh Dĩnh.

Qua một lúc, Hinh Dĩnh chầm chậm rời môi ra khỏi Kính Thành.

Bờ môi Kính Thành không tự chủ được cũng đi theo, cả thân người cũng thế.

Hinh Dĩnh rốt cuộc cũng tách được môi mình ra khỏi môi Kính Thành, cô nhìn anh, cười không thành tiếng.

Kính Thành hơi hơi chau mày. Gương mặt khát vọng, khát vọng được trừng phạt nhiều hơn nữa.

Được thôi. Hinh Dĩnh lại lần nữa kề sát đầu mình vào. Chỉ có điều lần này, đôi môi của cô lại công kích tai trái Kính Thành.

Đầu tiên cô để lưỡi mình vươn ra tiến vào trong tai anh, nhẹ nhàng chạm lên đó.

Tiếp sau, lại dùng môi mình nhẹ nhàng miết qua vành tai anh.

Sự va chạm nhẹ nhàng đó, khiến Kính Thành cảm thấy có chút chua, có chút tê. Tóm lại, là rất thoải mái.

Được một lúc, Hinh Dĩnh lại dùng lưỡi để liếm hẳn vào bên trong tai Kính Thành.

Lúc mới đầu, cô rất bình thường, chỉ dùng mặt lưỡi liếm nhẹ nhàng lên trên đó.

Lúc sau, cô bắt đầu chuyển động chiếc lưỡi, liếm vòng quanh.

Cái cảm giác thoải mái đó thực tuyệt vời đến không tả nổi.

Kính Thành hít thật sâu một hơi, rồi lại chậm rãi thở ra. Song lại cảm nhận được có thứ gì đó đang trào lên rất mãnh liệt trong cơ thể mình.

Hinh Dĩnh liếm xong, bắt đầu hơi hơi thổi vào trong tai Kính Thành.

Đột nhiên nhớ lại khi còn bé, vào mùa đông thường hay hà hơi lên mặt kính cửa sổ, cô không nhịn được bật cười, khiến luồng hơi thổi vào đột nhiên mạnh hơn.

Kính Thành cảm thấy tai mình ngưa ngứa, song lại thấy thực thoải mái.

Hinh Dĩnh lại dùng đôi môi ngậm lấy vành tai anh, bắt đầu mút lấy nó.

Cô chỉ hơi hơi dùng sức một chút, rất cẩn thận không làm đau tai Kính Thành.

Oh … Kính Thành hơi hơi ngả đầu ra phía sau, trong miệng “ưm” một tiếng.

Trước giờ anh chưa từng biết, được người khác cắn mút vành tai, lại có thể mang tới cảm giác như trong mộng tưởng thế này.

Anh mong Hinh Dĩnh đừng ngừng lại.

Thế nhưng, cô vẫn ngừng lại.

Kính Thành trong lòng không khỏi thất vọng.

Anh thực thoái mái.

Anh vẫn muốn nữa.

Anh nhẹ “ưm” một tiếng.

Anh muốn nhiều hơn nữa.

Lúc này Hinh Dĩnh lại đột nhiên nhẹ nhàng cắn lấy dái tai Kính Thành.

Lúc mới đầu, Kính Thành chỉ cảm thấy đau buốt.

Thế nhưng, Hinh Dĩnh cắn rồi lại cắn nhẹ tiếp. Đồng thời, dường như lại cắn mạnh thêm chút mà anh khó cảm nhận được.

Kính Thành hơi hơi lắc lắc đầu.

Anh không hề muốn thoát ra, mà chỉ bởi muốn được cảm nhận tốt hơn.

Đồng thời, anh có thể cảm thấy được, đợt sóng trào trong lòng mình lại vừa dâng lên lần nữa …

Không biết có phải Hinh Dĩnh đã hơi mệt hay không, mà Kính Thành nghe thấy có tiếng thở nhẹ trong hơi thở của cô.

Trời ơi, thứ âm thanh đó thực khiến người ta nảy dục vọng.

Nơi vĩ đại kia của Kính Thành lúc này đã rất vĩ đại rồi.

Thực ra thì, từ lúc chiếc lưỡi của Hinh Dĩnh chạm vào tai Kính Thành, trong lòng anh đã không đừng được run rẩy không thôi.

Tai anh càng lúc càng thấy thoải mái.

Trên người cũng càng lúc càng thoải mái theo.

Trong lòng lại run rẩy càng lúc càng dữ dội.

Đến cuối cùng, toàn bộ cơ thể anh dường như đều hơi hơi run rẩy.

Trước giờ anh chưa từng biết, khi bị Hinh Dĩnh hôn lên tai mình, lại có thể có cảm giác như thể lạc vào cõi tiên như thế này.

Còn cả, cảm giác mạch máu như căng cứng lên.

Hinh Dĩnh ngừng hôn tai Kính Thành, hơi hơi ngả ra phía sau, giữ chút khoảng cách với đầu của anh, xem xét kỹ lưỡng anh.

Anh có một gương mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ mà trên đời khó ai có được: Chiếc mũi cao thẳng tắp, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm long lanh …

Hinh Dĩnh nhìn rồi nhịn, không kìm nén được sự rung động.

Cô nghiêng đầu ghé sát vào đầu Kính Thành, khẽ nỉ non bên tai anh: “Thành Thành, anh thực đẹp trai.”

Câu nói này chỉ lướt qua trong đầu, nhưng lại lập tức rời khỏi môi cô.

Giọng nói cô nhẹ nhàng mềm dịu, khiến Kính Thành cảm thấy mông lung như trong mơ vậy.

Trống ngực Kính Thành đánh liên hồi, đập đến nỗi khiến cả người anh run rẩy. Trong đầu không khỏi lóe lên hình ảnh của hai mươi năm trước: đôi mắt to tròn long lanh, gương mặt trong veo như thủy tinh, còn cả giọng nói ngọt ngào dịu dàng đó nữa: “Anh Thành Thành, anh sao lại đẹp trai thế chứ?”

Khóe miệng anh không kìm được khẽ nhếch lên. Cảm thấy trái tim mình đang chầm chậm tan chảy ra.

Cả người anh cũng vậy.

Nhìn nụ cười mê đắm gợi cảm của Kính Thành, đôi mắt Hinh Dĩnh chớp chớp mê người.

Cô tiếp đó lại thì thầm vào bên tai Kính Thành: “Mười hai năm trước, em thực rất may mắn, vì đã gặp được anh.”

Trong lòng Kính Thành không khỏi cảm thấy ấm áp. Trong lòng hét lớn: Người may mắn phải là anh.

Hinh Dĩnh tiếp tục nỉ non: “Giờ, em thực sự vui mừng, vì lại được gặp lại anh.”

Cô ngừng một lát, mãn nguyện nói tiếp: “Hơn nữa, còn có thể có được anh.”

Trong lòng Kính Thành thầm than một tiếng: đối với anh mà nói, nào chỉ có sự vui mừng?

Hai người họ đã ở cùng nhau mấy hôm, điều này anh còn không dám tin nữa. Đặc biệt là mỗi sáng khi thức dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy cô, anh luôn có một khắc mơ hồ, cứ ngỡ mình đang nằm mơ vậy. Mấy lần không khỏi phải nhéo nhéo chính mình.

Đôi môi Hinh Dĩnh ở ngay bên tai Kính Thành. Hơi nóng cô thổi ra bay vào trong tai anh, vô cùng thoải mái.

Kính Thành mãi không nói gì. Vì anh thích như thế này, thích được nghe những lời thì thầm của Hinh Dĩnh.

Mặc dù anh không hề nhìn thấy cô, cũng không hề nói chuyện, song Hinh Dĩnh biết, anh vẫn đang nghe chăm chú.

Cô thích như vậy, thích được thì thầm với anh thế này.

Mười năm rồi, cô chưa hề có ai lắng nghe mình, không cách nào nói ra những cảm nhận trong tim.

Giờ, thân thể và linh hồn họ đã hoàn toàn mở rộng, cô cảm thấy thực nhẹ nhõm, càng không kìm được muốn nói với anh những lời trong lòng mình.

Hinh Dĩnh nói: “Anh không thể biết, sau khi anh đi, em đã biết bao lần khóc dưới cây ngô đồng.”

Thân thể Kính Thành cứng lại. Đau lòng như thể bị ai đâm một nhát vậy.

Đúng vậy, lúc chia tay, anh mười tám, cô mới mười lăm.

Anh đau đớn tuyệt vọng, vậy cô thì sao?

Kính Thành tưởng tượng tới Hinh Dĩnh của tuổi mười lăm đột nhiên mất đi một chỗ dựa dẫm của trái tim, sự đau lòng và bơ vơ đó, khiến trái tim anh bắt đầu đau nhức.

Hinh Dĩnh dường như không hề chú ý tới phản ứng của Kính Thành, cũng có lẽ cô đã hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức của mình. Cô lại thì thầm tiếp vào tai Kính Thành.

Suốt mười năm nay, cô lần đầu tiên nói ra nỗi tuyệt vọng, đau đớn và tan nát tâm hồn trong lòng mình năm đó.

Trái tim Kính Thành càng đau đớn hơn. Mặc dù không phải là lỗi của anh, nhưng dù sao cũng vì anh rời đi mới đem tới cho cô nỗi đau đớn vô cùng đó.

“Sau đó học viện Ra đa bị chuyển đi, em đã khóc rất nhiều. Ngày mà họ chặt mất cây ngô đồng, em càng khóc nhiều hơn.”

Trái tim Kính Thành càng thấy bị bóp chặt lại.

“Bởi em rất sợ, ngộ nhỡ có ngày anh thay đổi ý định, muốn tìm em, lại tìm không ra thì sao.”

Trái tim Kính Thành đã như đang nhỏ máu. Trong mắt dâng lên một tầng sương mù.

Sau khi rời khỏi Vũ Hán, anh chỉ quay lại đúng một lần. Nhìn thấy nơi là học viện Ra đa giờ chỉ còn khu đất trống, anh đã không kìm được bật khóc rất to. Còn Dĩnh Tử lại chính mình phải trải qua những việc đó, chuyển nhà, dỡ nhà, chặt cây … Sẽ là nỗi đau lớn đến cỡ nào, dài lâu đến cỡ nào?

“Sau khi nhà em chuyển đi, mảnh đất đó bị bỏ không suốt một năm. Mỗi lần em về đó, đều đứng khóc ở nơi ngày xưa có cây ngô đồng.”

Trái tim Kính Thành đã thấy đau đớn đến tê dại.

Đột nhiên, nhớ ra điều gì đó, anh hỏi: “Em có thể tìm được nơi là cây ngô đồng ngày xưa sao?”

Hinh Dĩnh nói: “Vâng, bởi em đã làm dấu tại đó.”

Không biết vì sao, Kính Thành buột miêng nói: “Dùng những mảnh gạch vỡ làm thành một vòng tròn nhỏ đúng không?”

Hinh Dĩnh cười ha ha, gật đầu nói: “Đúng.”

Đột nhiên cô ngây ra, thu nụ cười lại, gương mặt hồ nghi hỏi: “Ý, sao anh biết được?”

Trái tim Kính Thành như có một đợt sóng thủy triều dâng lên. Trời ơi! Những mảnh gạch đó là do cô đã xếp thành.

Thân thể Kính Thành bắt đầu hơi hơi run rẩy.

Hinh Dĩnh cảm nhận được sự run rẩy của anh, cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.

Ngẫm lại câu nói ban nãy của Kính Thành, đột nhiên cô hiểu ra, trợn mắt nói: “Anh, anh …”

Cô quá sức kinh ngạc, nhất thời không nói được nên lời.

Kính Thành quay đầu sang, nhìn cô nói: “Đúng, anh đã về Vũ Hán tìm em. Nhìn thấy học viện Ra đa chỉ còn là mảnh đất trống, anh đã tìm cây ngô đồng. Nhưng, tìm suốt nửa buổi cũng không tìm thấy. Chỉ nhìn thấy trên mặt đất có một vòng tròn nhỏ được xếp từ những mảnh gạch vụn. Anh lại cứ ngỡ đó là của những đứa trẻ chơi ở đó để lại.”

Nói tới đây, giọng nói của Kính Thành đã nghẹn lại, mắt cũng đã hoàn toàn ướt nhòe.

Hóa ra, anh từng về để tìm cô. Nhìn thấy ký hiệu vòng tròn đó, lại không hề biết của cô làm. Hinh Dĩnh chốc lát nước mắt đã dâng đầy.

Nếu biết anh sẽ về đó tìm cô, cô nhất định sẽ dùng gạch để xếp tên anh.

Còn cả, lời nói em rất nhớ anh nữa.

Hai người họ cùng rơi vào trạng thái kinh ngạc vì chấn động, nhất thời không ai nói gì cả.

Mãi lúc sau, Kính Thành mới mở lời, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại làm cái vòng tròn nhỏ đó?”

Tiếng nói Hinh Dĩnh rất nhỏ đáp lại: “Bởi vì em muốn anh quay về. Bởi hình tròn đại diện cho sự viên mãn.”

Thân người Kính Thành đột nhiên lại run rẩy mãnh liệt hơn. Chỉ một câu nói rất bình thường của Hinh Dĩnh, lại khiến anh gần như không thể chịu đựng nổi.

Hinh Dĩnh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Anh cũng ở nơi đó khóc mà, đúng không?”

Kính Thành nhìn cô, chậm rãi gật gật đầu. Nào chỉ có khóc? Anh đã khóc xé gan xé phổi suốt mấy giờ đồng hồ liền.

Hinh Dĩnh lại hỏi tiếp: “Anh cho rằng em không chịu hồi âm thư cho anh, dù có chuyển nhà cũng không muốn nói cho anh biết, cho nên anh mới quyết định ra đi, đúng không?”

Kính Thành trầm mặc. Mãi lâu sau, anh mới lại gật đầu. Lúc đó, anh đúng là đã nghĩ như vậy.

Hinh Dĩnh biết, anh nghĩ như vậy, làm như vậy, hoàn toàn không phải lỗi của anh.

Thế nhưng, trong lòng vẫn không thể kìm nén được cảm giác chua xót.

Cô nói: “Mỗi lần em khóc xong, khi về lại học như điên, chỉ muốn thi được vào Thanh Hoa, rồi đi tìm anh. Còn anh mỗi lần khóc xong, khi về lại học như điên để thi Toefl, hi vọng có thể đi càng xa càng tốt.” Nước mắt đau lòng nói xong câu này rốt cuộc cũng chầm chậm chảy ra theo.

Ôi, Dĩnh Tử! Kính Thành không cầm lòng được ôm chặt lấy cô.

Trái tim anh đau đớn khôn tả. Song lại không thể nói lời nào. Ngoài câu: “Xin lỗi”.

Hinh Dĩnh vốn dĩ đã dự định kết thúc sự trừng phạt đối với Kính Thành. Giờ, đột nhiên lại cảm thấy cái cảm giác uất ức kia.

Cô hỏi Kính Thành: “Anh nói đi, anh có đáng bị trừng phạt không?”

Kính Thành mắt ngấn lệ, dùng sức gật mạnh đầu.

“Thế thì anh không được cử động nữa, để em hôn hết trên người anh.”

Hinh Dĩnh bắt đầu hôn lên cái cổ của Kính Thành.

Cũng dùng cách đó.

Đôi môi hôn nhẹ lên cổ anh …

Cái lưỡi liếm nhẹ lên những sợi lông tơ sau gáy anh…

Cái môi dùng sức để mút lấy …

Đôi lúc lại cắn nhẹ lên đó …

***

Còn nữa …

Kính Thành vô cùng thành khẩn nói: “Anh nguyện ngày ngày chịu đựng sự trừng phạt này.”

***

Ban nãy Hinh Dĩnh hôn lên tai Kính Thành, khơi dậy khoái cảm trong anh, còn đánh thức dục vọng trong anh nữa.

Thế nhưng, hai người họ vì câu chuyện về cây ngô đồng, đã khiến cơ thể Kính Thành bình tĩnh trở lại.

Giờ, Hinh Dĩnh lại lặp lại lần nữa. Nụ hôn của cô so với ban nãy còn dịu dàng hơn, sức ảnh hưởng tới Kính Thành cũng càng rõ rệt hơn.

Lại thêm tiếng hơi thở dồn dập trầm thấp mà cô đôi lúc phát ra, cả hơi thở nóng ấm nữa …

Dục vọng của Kính Thành rất nhanh lại bị cô đánh thức.

Hinh Dĩnh tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ liếm, khẽ cắn, dùng sức mút lấy …

Kính Thành chỉ cảm thấy toàn bộ phần lưng mình như đã nhũn ra hoàn toàn.

Hơi thở cũng càng lúc càng nặng nề hơn.

Đầu anh xoay đi xoay lại, hưởng thụ cái cảm giác tuyệt vời này.

Hinh Dĩnh ngừng lại, nhìn Kính Thành, giọng nói ngắt quãng nhỏ nhẹ nói: “Lúc còn nhỏ, em cảm thấy anh là người đẹp nhất mà em đã từng gặp.”

Kính Thành nghiêng đầu nhìn cô một cái. Giờ thì sao?

“Giờ càng thế.”

Kính Thành tiếp tục nhìn cô, ánh mắt đã có chút mơ hồ.

“Đặc biệt là khi em nhìn thấy thứ mà người khác không thể thấy được.” Hinh Dĩnh phì cười.

Trời ạ!

Họ đâu biết, những lời tâm tình triền miên lại chính là thứ thuốc kích thích tình yêu mạnh nhất.

Dục vọng trong cơ thể Kính Thành nhảy vọt lên như bị đâm phải.

Hinh Dĩnh tiếp tục hôn lên phần cổ Kính Thành, rất tự nhiên chuyển sang phía sau lưng anh. Lúc này mới phát hiện, trên làn da trắng trẻo của anh được phủ một lớp màu hồng đậm, đặc biệt mê người.

Mà những đường nét phía sau lưng anh, lại giống như những dãy núi, khiến Hinh Dĩnh không kìm nén được dùng lưỡi mình men theo đó du hành.

Đồng thời, cô còn dùng cả móng tay nhẹ nhàng gãi gãi sau lưng anh.

Dục vọng trong Kính Thành càng như bị đốt nóng thêm. Phần da thịt phía sau lưng co thắt lại, khiến những đường nét trên đó càng hiện rõ.

Hinh Dĩnh vừa dùng ngón tay nhẹ gãi, vừa nói: “Phần cơ thịt phía sau lưng anh đẹp thật đấy. Em thích lắm.”

Trong lòng Kính Thành lại không kìm được sung sướng. Nơi cương cứng phía dưới kia càng cương cứng thêm.

Bàn tay Hinh Dĩnh từ phía đằng sau chầm chậm mem ra trước ngực anh.

Vuốt ve bờ ngực rộng lớn và cơ thịt rắn chắc của anh, cũng khiến cho bên dưới kia của Hinh Dĩnh không kìm nén được co rút vào.

Sự dịu dàng của Hinh Dĩnh, sự đụng chạm vuốt ve nhẹ tựa lông vũ của cô không những khiến cho Kính Thành cảm thấy thoải mái, đồng thời, còn khơi dậy khoái cảm càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

Hinh Dĩnh bắt đầu dùng đầu ngón tay chơi đùa với hạt hồng đậu trước ngực Kính Thành.

Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nơi đó trước …

Rồi dùng hai ngón để vuốt ve nó …

Từ hạt hồng đậu truyền đến vô số những cơn tê dại. Càng lúc càng mạnh.

Hinh Dĩnh bắt đầu hôn lên vùng ngực của Kính Thành. Lúc thì dùng mặt lưỡi để liếm láp, lúc lại dùng đầu lưỡi để trêu đùa…

Kính Thành nhắm mắt lại, toàn bộ trái tim như đã chìm đắm vào trong nụ hôn dịu dàng của cô.

Anh cảm thấy những rung động không tên trong mình.

Cái miệng nhỏ của Hinh Dĩnh đột nhiên nhảy tới trên hạt hồng đậu.

Cô dùng đôi môi mềm mại để ngậm lấy nó.

Trước tiên nhẹ nhàng liếm, dùng đầu lưỡi lướt qua nó một vòng …

Rồi lại cắn mút, dùng chiếc răng nhỏ cẩn thận cắn lấy nó …

Lại mút lấy, cái miệng xinh xinh thêm chút sức lực để mút nó …

Lặp đi lặp lại …

Hạt hồng đậu kia không thể chịu nổi những kích thích đó, càng lúc càng cứng thêm.

Kính Thành cũng đã không thể chịu đựng hơn được sự kích thích này, càng lúc càng say mềm đi.

Chỉ có một nơi duy nhất, lại càng lúc càng cương cứng hơn.

Hinh Dĩnh gia tăng thêm một chút tốc độ, khiến tần suất nhanh hơn chút nữa …

Cơn run rẩy của Kính Thành rõ ràng càng lúc càng lớn hơn…

Hạt hồng đậu kia dường như đang muốn tay chảy trong vòm miệng ấm nóng của Hinh Dĩnh.

Kính Thành cũng vậy.

Từng đợt từng đợt sóng khoái cảm dồn dập kéo đến, như muốn dời núi lấp biển, khiến anh có cảm giác như được lên tiên mà cũng như muốn chết đi.

Kính Thành cuối cùng cũng không thể chịu đựng hơn rên rỉ thành tiếng.

Từng tiếng lại nối tiếp từng tiếng.

Thứ âm thanh rên rỉ phát ra từ trong mũi, trong cổ họng, từ trong thân thể khiến thân người Hinh Dĩnh cũng mềm nhuyễn đi.

Cái miệng Hinh Dĩnh vẫn đang mút mát hạt hồng đậu, song tay thì đã sờ lên tới vùng bụng rắn chắc của Kính Thành.

Trên cơ bụng đó có sáu múi thịt rắn chắc như đá tảng, khiến Hinh Dĩnh gần như mất hết lý trí.

Cô dùng ngón tay mình khe khẽ vuốt ve lên những chỗ cơ thịt gồ lên…

Cô lại dùng ngón tay vẽ theo những đường lõm xuống trên cơ thịt đó…

Kính Thành nhắm mắt lại, say mê trong thứ cảm giác mà cô đem lại.

Hinh Dĩnh lại đột nhiên dùng sức, cấu một cái vào vùng bụng Kính Thành.

Nơi này quá gần phía dưới kia, do đang đong đầy dục vọng, khiến cho vùng bụng đang vô cùng cương cứng, bị cấu một cái, làm cho Kính Thành không nhịn được run rẩy khắp toàn thân.

Hinh Dĩnh ngừng tay.

Hô hấp của Kính Thành cũng cứng lại.

Lúc này, anh đã không cách nào kìm nén được dục vọng, trong lòng vạn vạn lần chỉ khát vọng sự âu yếm và … trừng phạt của Hinh Dĩnh.

Đây đúng là sự trừng phạt dịu dàng nhất, đáng hưởng thụ nhất, mà cũng dày vò người ta nhất trên thế gian này.

Thực ra thì, vì sự tra tấn này, mà lại càng được hưởng thụ hơn.

Hinh Dĩnh cúi đầu, hôn lên vùng bụng Kính Thành.

Kính Thành lại thở đều trở lại.

Hinh Dĩnh dịu dàng dùng đầu lưỡi mình âu yếm toàn bộ vùng bụng của anh. Không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

Kính Thành cảm thấy ngọn lửa dục vọng trong bụng mình đang bừng bừng lửa đốt, nóng đến nỗi khiến anh không thể chịu đựng hơn.

Chiếc lưỡi của Hinh Dĩnh bắt đầu hoa vòng tròn, nhẹ nhàng liếm láp khắp múi cơ thịt trên đó.

Khoái cảm của Kính Thành càng lúc càng mạnh hơn, tiếng thở cũng càng lúc càng dồn dập hơn.

Hồn vía anh như sớm đã lên mây rồi.

Nơi đang dựng đứng kia của anh càng như cứng hơn.

Lúc này, dục vọng trong Kính Thành đã cao trào tới mức gần như muốn bùng nổ.

Anh không biết, đến khi nào Hinh Dĩnh mới kết thúc sự trừng phạt này.

Chiếc lưỡi của Hinh Dĩnh vẫn đang liếm láp khắp vùng bụng của anh, đôi tay lại vòng ra phía sau lưng anh, nhéo lấy phần mông phía sau.

Kính Thành run rẩy khắp toàn thân, phần lưng còn run lẩy bẩy hơn.

Song do căn bệnh bại liệt nhi kia, mà vùng mông của anh không được đầy đặn, thực tế thì lại tương đối gầy gò. Vì thế, trong lòng Kính Thành chợt cảm thấy căng thẳng.

Có điều thực tế thì trong mắt Hinh Dĩnh, vùng mông của anh lại rắn chắc vô cùng. Rất rõ ràng, rằng ngày ngày anh đều bỏ công sức rèn luyện cơ thể mình, đương nhiên cũng bao gồm cả phần đó nữa.

Nếu đã yêu thương sâu đậm một ai đó, thì thân thể người ta đương nhiên vô cùng đáng yêu.

Hinh Dĩnh cực kỳ thích vùng mông phía sau hơi gầy mà rắn chắc của Kính Thành, cảm thấy nó vô cùng gợi cảm.

Vì thế nên, Kính Thành hoàn toàn không cần phải lo lắng gì cả.

Hinh Dĩnh đầu tiên chỉ dịu dàng âu yếm nơi phía sau kia.

Âu yếm đem tay mình phủ lên đó, vẽ những vòng tròn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nơi phía sau kia của Kính Thành lại vô cùng mẫn cảm. Anh cảm thấy như toàn thân càng lúc càng thêm khô nóng, miệng lưỡi cũng khô ran hết cả.

Tiếp đó, trên tay Hinh Dĩnh lại dùng thêm chút sức lực, bắt đầu nhéo nhéo phía sau kia.

Dục vọng trong Kính Thành như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt thân người anh, mạch máu cũng như trào ngược lên.

Qua được một lúc, Hinh Dĩnh lại dùng thêm sức để cấu nhéo nơi phía sau đó.

Kính Thành há to miệng để thở những âm thanh nặng nề.

Hinh Dĩnh bắt đầu nhẹ vỗ vỗ phía sau kia.

Trời ơi! Lúc này làm sao mà anh có thể ngăn được hành động này?

Dưới mỗi cái vỗ nơi phía sau kia, khiến phía trước của anh như cảm thấy cũng muốn bắn vọt ra ngoài.

Dù đã cắn chặt răng, nhưng toàn thân anh vẫn run lẩy bẩy.

Cuối cùng anh cũng biết, mình đã không thể chịu đựng được hơn, đã quá lâu rồi.

Không thể đợi lâu hơn nữa.

Anh dùng tay ấn lên vòi nước ở trước mặt.

Hinh Dĩnh lo lắng hỏi: “Anh sao thế?”

Kính Thành nói: “Anh đau lắm.”

“Chỗ nào?”

“Khắp nơi.”

Bởi khát vọng quá mức mãnh liệt, mới khiến toàn thân anh đau nhức đến vậy.

“Em có thể làm gì không?”

“Không. Em cứ tiếp tục đi.” Anh định cứ thế này mà chết trong tay cô.

Thực ra thì, anh đúng là chết miệng cũng vẫn cứng.

Hinh Dĩnh cuối cùng cũng ngừng việc hôn lên vùng bụng Kính Thành, tay cũng buông khỏi vùng phía sau kia.

Anh hi vọng Hinh Dĩnh mở lòng từ bi, kết thúc sự trừng phạt này, bởi anh giờ vô cùng khao khát được tiến vào trong cô, cảm giác như một phút cũng không thể đợi chờ hơn được nữa.

Sự trừng phạt lớn nhất trên thế gian này có lẽ là muốn mà lại không có được. Thời khắc này, dù chỉ một phút cũng như dài vô tận.

Thế nhưng, Kính Thành vẫn không chịu mở miệng cầu xin.

Còn Hinh Dĩnh lại muốn thử thách giới hạn của anh.

Người đàn ông của cô, là người mạnh mẽ cứng rắn nhất trên đời này. Cô tin rằng, anh nhất định có thể kiên cường tới cùng.

Càng đừng nói tới việc, cô đã dự định để phần hay nhất tới cuối cùng.

Vì thế, Hinh Dĩnh không để ý tới sự dâng trào trong Kính Thành, bắt đầu chuẩn bị âu yếm vùng chân Kính Thành.

Kính Thành là người bị bệnh bại liệt từ nhỏ, nên đôi chân anh biến dạng gầy gò, song lại mẫn cảm hơn người thường rất nhiều.

Họ đã cùng mây mưa vần vũ trên giường, đối với sự mẫn cảm của đôi chân Kính Thành, Hinh Dĩnh cũng đã biết rõ.

Chỉ có điều, cô vẫn chưa có cơ hội được âu yếm vùng chân anh, cho nên, giờ cô đang vô cùng khát khao.

Trong bồn tắm, ngoài chiếc ghế gấp, ở góc tường còn có một chiếc ghế vuông nữa.

Hinh Dĩnh cầm chiếc ghế vuông đó qua, đặt xuống trước mặt Kính Thành, sau đó ngồi lên ghế. Đột nhiên cô cúi người, ôm chiếc chân phải của Kính Thành lên, ôm trong lòng mình.

Kính Thành vô cùng kinh ngạc, bản năng muốn rút về, Hinh Dĩnh lại quyết ôm chặt lấy.

Chân anh vốn dĩ đã yếu ớt vô lực, giờ lại thêm cơn tê dại khắp toàn thân, sao có thể là đối thủ của cô?

Kính Thành bất lực, chỉ có thể để mặc cô.

Anh căng thẳng nhìn Hinh Dĩnh.

Hinh Dĩnh cười hi hi với anh, rồi cúi đầu xuống, hôn lên vết lõm trên đầu gối anh.

Nói là hôn, thực ra là liếm.

Do đôi chân gầy gò, khiến đầu gối Kính Thành lại càng to, càng rõ hơn.

Hinh Dĩnh dùng mặt lưỡi liếm lên đầu gối, dùng đầu lưỡi chấm chấm lên vùng lõm xuống trên đó.

Kính Thành chỉ cảm thấy vùng lõm xuống kia ngứa ngáy, cảm giác toàn thân lại thực khó nói thành lời.

Hinh Dĩnh vừa dùng đầu lưỡi liếm lên vết lõm trên đầu gối, vừa dùng đôi tay vuốt ve đôi chân gầy gò của anh.

Do bệnh bại liệt, cũng do phần da trên đó rất ít khi lộ ra ngoài ,nên lớp da chân Kính Thành vô cùng nhẵn nhụi bóng loáng.

Hinh Dĩnh rất thích cái cảm giác được vuốt ve lên vùng bắp chân anh..

Kính Thành càng lúc càng thấy như mình phiêu diêu nơi cực lạc.

Đồng thời, cũng có một thứ rung động nào đó đột nhiên dâng lên.

Anh không cách nào không lần nữa ấn vào vòi nước.

Từ chỗ đầu gối Kính Thành, Hinh Dĩnh ngẩng đầu lên, lùi xuống phía dưới, hôn lên chân anh.

Cắn nhẹ lên bắp chân anh …

Mút lấy mắt cá chân anh …

Liếm lên mu bàn chân anh …

Trên chân người thường vốn đã nhiều dây thần kinh.

Đôi chân Kính Thành lại vô cùng mẫn cảm. Vì thế, ngoài cảm giác tê dại, anh còn cảm thấy được cơn khoái cảm trước giờ chưa từng thấy.

Khiến anh không khỏi than ra thành tiếng.

Hơn nữa, tiếng rên của anh càng lúc càng to, càng lúc càng nhiều.

Ai nói tiếng rên trong lúc làm tình chỉ phụ nữ mới thường xuyên có ?

Giờ, lại tới ngón chân của Kính Thành.

Hinh Dĩnh đem đầu lưỡi mình len vào giữa ngón chân anh, tiếp xúc vào trong đó.

Trời ơi! Cảm giác đó gần như khiến trái tim Kính Thành ngừng đập.

Anh nhịn không nổi gọi lên: “Dĩnh Tử!”

Hinh Dĩnh không ngừng việc đó lại, chỉ “ừm” một tiếng.

Sau đó, cô dứt khoát đem hẳn ngón chân anh ngậm vào trong miệng mình.

Có người nói, người biết hôn lên chân bạn, mới thực sự là người yêu bạn.

Càng đừng nói, đến chuyện hôn lên cái chân vẹo vọ của anh, cái chân mà rất nhiều người không hề muốn nhìn đến.

Kính Thành sớm đã biết, Hinh Dĩnh yêu anh.

Có điều, cô vẫn hết lần này đến lần khác mang tới cho anh sự ngạc nhiên và vui sướng.

Thấy Hinh Dĩnh yêu thương âu yếm cái chân vẹo vọ của mình, còn rất vui sướng ngắm nhìn và thưởng thức nó, khiến trong lòng Kính Thành có một cảm giác mãn nguyện khó tả.

Hinh Dĩnh ngậm lấy ngón chân Kính Thành.

Liếm một lúc … lại cắn một lúc .. lại mút lấy một lúc …

Oh, trời ơi! Kính Thành gần như phát điên.

Anh lại lần nữa gọi tên: “Dĩnh Tử!”

Hinh Dĩnh vẫn đang bận rộn thưởng thức cảm giác hôn chân anh, không thèm để ý đến.

Kính Thành chỉ biết phải lần nữa vặn vòi nước ra.

Hinh Dĩnh làm việc đó với mỗi một ngón chân anh.

Chân phải hay chân trái đều làm y như vậy.

Được một lúc, cô đột nhiên nhớ tới việc Kính Thành mấy lần gọi tên cô, bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”

Kính Thàng cắn chặt răng, chỉ thốt ra mấy chữ: “Rất ổn. Em cứ tiếp tục đi.”

Vì thế, Hinh Dĩnh lại cúi đầu tiếp tục hôn lên ngón chân anh, cho đến tận khi toàn thân anh đã hoàn toàn không còn chút sức lực, còn gấp trăm lần so với sự bất lực mà bệnh bại liệt đã làm đối với chân anh.

Cùng lúc đó, Kính Thành đã hưng phấn tới độ khó tự chủ được hơn.

“Dĩnh Tử!”

“Gì thế?”

“Anh chỉ muốn nói với em, anh đã sắp phát điên rồi.”

“Vậy thì cứ điên đi.”

“Anh muốn chết.”

“Em sẽ không để anh chết đâu.”

“Dĩnh Tử …”

Giọng nói của Kính Thành như đang cầu xin.

“Gì thế?”

“Anh thực sự chỉ muốn chết.”

“Anh sẽ không bỏ em lại được đâu.”

“Em thực sự muốn thấy sao?” Kính Thành có chút ác ý hỏi. Anh như đã nhìn thấy bờ đê sắp vỡ trào.

Hinh Dĩnh biết điều anh ám chỉ, thế nhưng, không chịu bỏ cuộc. Cô nói: “Cửa cuối cùng rồi. Thật đấy.”

Cô bắt đầu vuốt ve lên phần đùi non của Kính Thành.

Chỉ dùng chiếc lưỡi, rất nhẹ nhàng rất dịu dàng.

Phần đùi non bên trên là nơi tập trung rất nhiều đầu dây thần kinh. Chỉ một cái đụng chạm nhẹ, cũng vô cùng kích thích.

Hinh Dĩnh chỉ áp lại gần, nhưng tuyệt đối không chạm vào nơi quan trọng.

Kính Thành run rẩy tới cực điểm. Đôi chân gầy gò càng không ngừng được run rẩy.

Anh cuối cùng cũng tới giới hạn chịu đựng. Uất ức nói với Hinh Dĩnh: “Em còn không lên đây, anh sẽ chết cho em xem.”

Có được không? Hinh Dĩnh nhìn đôi chân gầy gò đang run rẩy kịch liệt của anh.

“Ừm, nhanh lên nào!” Người vốn dĩ phong nhã cũng đã mất hẳn phong độ.

Hinh Dĩnh trèo lên trên.

Hai người họ mặt đối mặt.

Thân mật như thiên y vô phùng ( áo tiên không thấy vết chỉ khâu).

Kính Thành cuối cùng cũng đã được như ý nguyện, được vùi sâu vào trong cô, thật sâu trong đó.

Hinh Dĩnh không hề nói sự trừng phạt đã kết thúc. Thế nhưng, Kính Thành đã không còn để tâm được nhiều chuyện như thế.

Được nơi ấm áp, ẩm ướt và thít chặt của cô bao lấy, hơn nữa, trong tình cảnh này, anh đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Anh vươn tay ôm gọn lấy vòng eo của cô, đồng thời cúi đầu, miệng ngậm lấy nơi mềm mại trước ngực cô.

Hinh Dĩnh hét lên một tiếng. Vô cùng thoải mái ngửa đầu ra phía sau.

Kính Thành tiếp tục vùi sâu đầu vào trước ngực cô, ra sức mút lấy.

Hơi thở Hinh Dĩnh trở nên nặng nề, lại bắt đầu nảy nảy người lên.

Kính Thành cũng thở nặng nề hơn, hưởng thụ cảm giác khoái cảm khi cô nảy người lên như thế.

Hai người họ đã tới giới hạn chịu đựng.

Nảy nảy lên ba lần, kẹp giữ lại một lần …

Khoái cảm đã ở nơi cao đỉnh điểm, rồi lại tiếp tục được đẩy lên cao hơn.

… …

Cuối cùng, Kính Thành hét lên một tiếng lớn, giải phóng được mình. Anh nắm tay Hinh Dĩnh, cùng đưa cô lên đỉnh cực lạc.

Hai người họ ôm chặt lấy thân thể nhau, không ngừng co giật.

Hinh Dĩnh thở dốc bên tai Kính Thành nói: “Kính Thành, em yêu anh.”

Kính Thành ôm chặt lấy cô nói: “Anh cũng yêu em.”

Qua một lúc lâu sau, hai người họ vẫn còn thở dốc.

Hinh Dĩnh không nén được cười nói: “Anh cảm thấy sự trừng phạt này thế nào?”

Thế nào à? Kính Thành vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị kia. Hai chữ “rất được” hoàn toàn không đủ để hình dung cảm giác mà sự trừng phạt này đem tới cho anh.

Thực tế thì, anh không biết phải hình dung thế nào.

Trước đây, anh không hề biết, đến sự tồn tại của thứ khoái cảm khiến con người ta phát điên như thế này. Càng không thể biết, anh lại có thể có được nó.

Giờ, nhờ Hinh Dĩnh mà anh đã được biết.

Vì thế, anh còn muốn nữa.

Hơn nữa, còn muốn rất nhiều.

Kính Thành nói với thái độ rất thành khẩn: “Anh nguyện ngày ngày chịu đựng sự trừng phạt này.”

Hinh Dĩnh cứng lưỡi. Trên đầu như thấy sao quay vòng vòng.

Cô làm sao mà ngờ, trừng phạt suốt nửa ngày, lại trừng phạt ra cái kết quả như thế này chứ?

Càng không thể ngờ, những ngày sau này chồng cô thường xuyên ôm lấy cô, gương mặt rất nghiêm túc hỏi: “Anh phải làm gì mới có thể được em trừng phạt đây?”

Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.