Ấm Áp Như Xưa

Chương 35: Chương 35: Thổ lộ




Bởi, Dĩnh Tử trước sau luôn kiên định không rời về việc đứng về phía Thành Thành.

Còn nhớ lúc đó từng có một lần, là vào một ngày mưa.

Ngày hôm đó, buổi sáng ánh nắng còn rạng rỡ, đến chiều đột nhiên lại mây đen ngợp trời, hơn nữa rất nhanh mưa đã rơi xuống.

May mà buổi sáng lúc ra khỏi nhà mẹ cậu đã nhắc nhở, nên Hiểu Đông có mang ô theo. Lúc hết giờ bước ra khỏi phòng học, nhìn lên bầu trời thấy những hạt mưa bụi bay nghiêng nghiêng, cậu lo lắng Dĩnh Tử không mang theo ô, nên nán lại cổng trường để đợi cô bé.

Còn chưa kịp đợi thấy Dĩnh Tử, cậu đã thấy Thành Thành tay cầm một cái ô đen, khập khà khập khiễng bước ra ngoài. Khi đến cổng trường, cũng dừng chân lại đứng đợi.

Cổng trường có hai cột trụ bằng đá. Hai người họ mỗi người đứng một bên. Thờ ơ liếc một cái về phía người kia, sau đó tức khắc nhìn ra phía khác.

Ai cũng hiểu đối phương đang chờ đợi điều gì, song cả hai đều không muốn rời đi.

Chỉ một lúc sau, Dĩnh Tử đã bước ra, quả nhiên không thấy cầm ô. Lúc cùng nhìn thấy hai người họ, dường như ngây ra một chút.

Thành Thành và Hiểu Đông đều như nín thở, chăm chú nhìn Dĩnh Tử.

Thời gian đột nhiên như ngừng lại. Không có ai nói gì, chỉ có tiếng những hạt mưa nhỏ rơi tí tách xuống mặt đất.

Qua không tới hai giây sau, trên gương mặt Dĩnh Tử chợt nở nụ cười. Cô bé nhấc tay phải lên, hướng về phía Hiểu Đông vẫy vẫy. Không biết là đang chào hỏi, hay là nói không nữa. Cũng có thể, hai cái đều đúng chăng? Bởi, cô bé vừa vẫy tay với Hiểu Đông, vừa rất tự nhiên bước về phía Thành Thành, chui xuống dưới ô của cậu, sau đó cùng che chung ô với cậu, đi mất.

Hiểu Đông ngây người đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hai người họ.

Mấy bước đầu, hai người họ còn đẩy qua đẩy lại cái ô, rõ ràng là bên này sợ bên kia bị ướt.

Rất nhanh sau đó, Thành Thành đã thắng. Bởi cậu nghiêng chiếc ô đi, cho nó che nghiêng về phía Dĩnh Tử.

Dĩnh Tử đành chịu lắc lắc đầu, đem thân mình càng đứng sát vào Thành Thành hơn.

Thân hình hai người họ dường như đã hòa vào với nhau.

Hiểu Đông ghen tị đến mức rõ ràng muốn phát điên.

Cũng có thể vì trời mưa, mà Thành Thành bước đi càng nghiêng ngả hơn, tư thế khi bước đi càng khó nhìn.

Nếu đổi lại là bất cứ cô gái nào khác, tuyệt đối sẽ không…

Thế nhưng, rõ ràng là, Dĩnh Tử không để ý đến, hoàn toàn không để tâm.

Cô bé càng như vậy, Hiểu Đông càng tức giận, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm cứ run rẩy không ngừng. Dĩnh Tử, em đến lúc nào mới có thể hiểu ra đây? Thành Thành là một kẻ tàn tật, không xứng với em được, em với nó giờ có tốt đẹp hơn nữa, thì sau này cũng sẽ chẳng thể có kết quả gì.

Đồng thời, cậu lại cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa bất đắc dĩ: tại sao Mạnh Hiểu Đông cậu trong chuyện tình cảm, cứ luôn có một Trương Kính Thành ngáng đường?

Những năm này, mỗi lần Dĩnh Tử chơi với cậu, đều vô cùng vui vẻ. Thế nhưng, mỗi lần chỉ cần có Thành Thành bên cạnh, Dĩnh Tử sẽ không hề do dự mà lựa chọn cậu ta, cứ như thể cậu không hề tồn tại vậy. Tại sao chứ? Lẽ nào, cô bé đã thực sự coi cậu như anh trai ruột? Điều này, rốt cuộc bao giờ mới chấm dứt đây?

Năm đó, Dĩnh Tử đã sắp mười ba, Thành Thành và Hiểu Đông cũng vừa mười sáu.

Thời gian như nước chảy, chớp mắt đã lại qua hai năm, mối quan hệ của ba người họ cũng vẫn chẳng có chút chuyển biến nào.

Cuối tháng mười, là sinh nhật của Hiểu Đông.

Trước lúc đó, cậu đã từng thử hẹn Dĩnh Tử mấy lần, nhưng lần nào cũng bị cô bé nhất quyết từ chối. Có điều, đây là sinh nhật thứ mười tám của cậu, cậu vô cùng hi vọng được cùng Dĩnh Tử trải qua lần sinh nhật này. Nhưng cậu biết, chỉ hẹn mình cô bé đi cùng e hơi khó. Vì thế, khi bố mẹ hỏi cậu sinh nhật này muốn có quà gì, cậu đã xin được mở một party sinh nhật nhỏ tại nhà, để mời một vài người bạn tốt tới chúc mừng.

Bố mẹ cậu đương nhiên vui vẻ đồng ý. Mấy ngày hôm đó Mạnh Quảng Đình vốn dĩ phải đi Bắc Kinh để họp, Lý Liên Hoa bèn quyết định cũng đi Bắc Kinh. Trong lúc chồng đi họp, bà có thể tự mình đi ngắm nghía một chút. Đợi chồng bà họp xong rồi, hai người họ sẽ có thể cùng nhau vừa dạo chơi vừa ngắm cảnh. Như thế, ở nhà không có ai, để Hiểu Đông và các bạn có thể tha hồ mà chơi đùa.

Dĩnh Tử nhận được lời mời dự party sinh nhật của Hiểu Đông. Vì đây là lần đầu tiên anh Đông Đông mời cô bé, cũng bởi đây là sinh nhật lần thứ mười tám quan trọng, nên Dĩnh Tử cẩn thận chuẩn bị quà tặng, rồi đi dự.

Đến nơi mới phát hiện, anh Đông Đông đúng là có mời mấy người bạn. Có điều, chỉ mỗi cô bé là coi gái.

Những cậu con trai có mặt hôm đó đều là bạn tốt của Hiểu Đông. Mọi người cùng tám đủ thứ chuyện, rồi chơi trò chơi. Hiểu Đông sớm đã giới thiệu qua, vì thế, mọi người đều vô cùng khách khí với Dĩnh Tử, không một ai nói chuyện gì không đáng nói cả.

Dù thế Dĩnh Tử vẫn như ngồi trên bàn chông. Bởi, Hiểu Đông làm như thế này, ý nghĩa đã quá rõ ràng.

Dù cho Hiểu Đông vẫn luôn bên cạnh tiếp đãi cô bé, thế nhưng Dĩnh Tử vẫn mở lời xin phép từ rất sớm.

Hiểu Đông nói: “Em vừa mới đến mà, chơi thêm một chút nữa đã.”

Qua một lúc, Dĩnh Tử lại nói muốn về.

Hiểu Đông lại năn nỉ cô bé: “Ở lại thêm chút nữa thôi.”

Lại ngồi thêm một chút, Dĩnh Tử lần thứ ba lại nói muốn về.

Hiểu Đông nói: “Cố nán lại thêm mấy phút nữa thôi.”

Mấy phút sau, Dĩnh Tử lại lần nữa nói muốn về, mà lần này là về thật sự.

Hiểu Đông uống cạn cốc nước hoa quả trong tay, rồi đặt cốc xuống, nói: “Được, anh tiễn em.”

Dĩnh Tử nói: “Không cần đâu, em có thể tự về được mà.”

Hiểu Đông đáp: “Không được, bên ngoài trời tối rồi, để anh đưa em về.”

Dĩnh Tử lại bảo: “Nhưng, em ở ngay bên kia thôi mà.”

Hiểu Đông vẫn nói: “Thế cũng phải đưa về.”

Dĩnh Tử đành cố tìm lý do: “Bạn anh đang ở đây mà.”

Hiểu Đông bảo: “Họ không sao đâu.” Mở party này, vốn dĩ chỉ để mời cô bé.

Dĩnh Tử thấy mặt Hiểu Đông hơi hồng lên, lúc này mới phát hiện ra, vừa nãy anh đã uống rượu, e là còn không ít. Hơn nữa khi họ nói chuyện, xung quanh có không ít người đang quan sát.

Dĩnh Tử đành đồng ý để Hiểu Đông đưa về. Dù gì, khu A và khu B cũng nằm đối diện nhau, ở giữa cách một khoảng sân có cây ngô đồng mà thôi.

Hai người họ lặng lẽ xuống lầu, rồi lặng lẽ bước qua khoảng sân trống.

Bước đến dưới cây ngô đồng, Hiểu Đông đột nhiên dừng lại, Dĩnh Tử đành đứng lại theo.

Hiểu Đông dựa lưng vào cây ngô đồng, cảm thấy đầu có chút váng vất, song người vẫn vô cùng tỉnh táo. Cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Dĩnh Tử, hỏi: “Dĩnh Tử, sao em lại không thích anh?”

Dĩnh Tử kinh ngạc quá mức, cô bé nhìn Hiểu Đông, mãi lâu sau mới nhỏ giọng đáp: “Anh Đông Đông, em đâu có không thích anh.”

Hiểu Đông đành dứt khoát hỏi thẳng: “Em tại sao lại thích Thành Thành chứ?”

Dĩnh Tử nghe thế càng ngạc nhiên hơn, anh Đông Đông sao lại biết chuyện này?

Có điều cô bé lại thấy buồn hơn, đến anh Đông Đông cũng biết cô bé thích anh, vậy mà sao anh không biết. Cũng có thể anh đã biết, nhưng thế thì có nghĩa gì? Anh ấy thích chị Gia Di cơ.

Thấy Dĩnh Tử không nói gì, Hiểu Đông lại hỏi: “Anh có chỗ nào không bằng Thành Thành chứ?” . Những năm này, cậu luôn tự hỏi mình câu hỏi này. Bất luận thế nào, gia thế cậu cũng hơn Thành Thành, hơn nữa thân thể lại khỏe mạnh. Cậu không tin mình lại thua Thành Thành. Lúc mới bắt đầu, cậu tự nói với mình rằng, Dĩnh Tử đối với Thành Thành chỉ là sự thương hại. Sau này, cậu lại nói với bản thân, rằng Thành Thành đối với Dĩnh Tử giống như ban công gần nước ( nghĩa đen: ban công gần với bờ nước dễ nhìn thấy mặt trăng đầu tiên. Nghĩa bóng: do ở gần mà có cơ hội đạt được trước.) Giờ, cậu lại càng lúc càng nghi ngờ, Dĩnh Tử đã thực sự thích Thành Thành.

Dĩnh Tử tiếp tục im lặng.

Hiểu Đông lại hỏi lần nữa: “Tại sao chứ?”

Dĩnh Tử bất đắc dĩ, chỉ biết đáp: “Anh sao lại so sánh với anh ấy làm gì? Anh nào có gì không bằng anh ấy đâu.”

“Vậy tại sao em lại thích cậu ta?”

Dĩnh Tử theo bản năng chống chế: “Anh nói linh tinh cái gì thế?”

“Em thích Thành Thành.” Hiểu Đông khẳng định.

“Em không.”

“Em có.”

Bị Hiểu Đông nói trúng tim đen, Dĩnh Tử xấu hổ quá hóa giận. Cô bé đỏ bừng mặt, nói: “Thế thì sao chứ? Anh dựa vào cái gì mà quản em?”

Tận tai nghe được Dĩnh Tử thừa nhận cô bé thích Thành Thành, Hiểu Đông vô cùng đau lòng, cậu lớn tiếng rống lên: “Thì dựa vào việc anh thích em! Trước giờ vẫn luôn thích em!”

Dĩnh Tử nhất thời ngây ngốc cả người. Cô bé biết, anh Đông Đông thích mình, nhưng lại không rõ là thích kiểu gì, giống như cô bé không dám khẳng định anh Thành Thành đối với mình là kiểu thích gì vậy. Giờ khi tận tai được nghe anh Đông Đông nói ra điều này, cô bé vẫn thấy vô cùng kinh ngạc. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên trong đời có người thổ lộ với cô bé, nên cô bé không biết phải làm sao, gương mặt nhất thời cũng đỏ hồng lên.

Ăn cơm tối xong, Vương Thu Vân thu dọn bàn ghế, rửa sạch bát đĩa, sau đó cầm túi rác đi ra ngoài, chuẩn bị đi đổ. Đột nhiên lại nghe thấy trong màn đêm tĩnh mịch có tiếng nói vọng đến “ … anh thích em! Trước giờ vẫn luôn thích em!”

Nhìn theo hướng có tiếng nói phát ra, bà thấy xa xa dưới cây ngô đồng, đang có hai người đứng đó. Xuyên qua đèn đường u ám và bóng cây che phủ, bà mơ hồ nhìn ra người đang đứng nghiêng nghiêng kia, đó là Mạnh Hiểu Đông con trai của viện trưởng Mạnh.

Bà nhè nhẹ lắc lắc đầu. Xem ra, rơi vào lưới tình hóa ra không chỉ có mình Thành Thành nhà bà, còn có Hiểu Đông nữa. Mà Hiểu Đông rất dũng cảm, dám thẳng thắn thổ lộ như thế này.

Lại nhìn kỹ cô gái đứng cạnh Hiểu Đông, cô gái đó đứng nghiêng nghiêng về phía bà, trong lòng bà chợt thắt lại, trời ơi … là Dĩnh Tử!

Hiểu Đông cũng thích Dĩnh Tử sao?

Đúng, ban nãy bà đã tận tai nghe thấy mà.

Bà cứ nghĩ chỉ Thành Thành với Dĩnh Tử mới là thanh mai trúc mã, hóa ra, Hiểu Đông và con bé cũng là một đôi thanh mai trúc mã!

Vậy thì, Dĩnh Tử sẽ nghĩ sao đây?

Dù đèn đường u ám, nhưng Vương Thu Vân vẫn có thể nhìn thấy vẻ thẹn hồng trên gương mặt Dĩnh Tử.

Lẽ nào, con bé cũng thích Hiểu Đông sao?

Mà thế thì có gì lạ chứ? Có ai lại không thích Hiểu Đông?

Hai đứa trẻ đó, một đứa con trai tài giỏi, một đứa con gái tài năng, đúng là trời tạo thành một đôi. Nói cho cùng, Hiểu Đông mới là trúc mã của con bé!

Dưới cây ngô đồng, Dĩnh Tử gương mặt đỏ ửng, đầu cúi thấp, nhỏ giọng nói: “Em vẫn còn nhỏ, chỉ muốn chú tâm học tập. Chuyện kia, chuyện kia … phải đợi thi lên đại học xong rồi mới nói.”

Hiểu Đông không nói gì. Cậu đương nhiên biết Dĩnh Tử vẫn còn nhỏ, qua hai tháng nữa mới tròn mười lăm tuổi. Cậu chưa từng có ý định thổ lộ ra với cô bé, đừng nói là tối hôm nay. Chỉ là vừa rồi, khi nghe chính miệng cô bé nói mình thích Thành Thành, khiến tình cảm cậu nhất thời bị kích động, lại thêm có chút rượu kích thích, nên không khống chế nổi, mới nói ra những lời này. Giờ, sau khi đã bình tĩnh, cậu thực hối hận sự kích động vừa nãy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Thấy Hiểu Đông không nói gì, Dĩnh Tử nói: “Em phải về đây.”

Hiểu Đông lập tức đứng thẳng dậy, chuẩn bị tiễn cô bé về. Cậu vốn đang dựa lưng vào cây, giờ đột ngột đứng thẳng lên, nhất thời đầu thấy choáng váng, thân người lảo đà lảo đảo.

Dĩnh Tử lập tức vươn tay ra đỡ lấy cậu, hỏi: “Anh Đông Đông, anh vẫn khỏe chứ?”

Hiểu Đông đáp: “Anh vẫn khỏe. Để anh tiễn em về.”

Dĩnh Tử nói: “Anh say rồi, hay để em đưa anh về đã.”

“Dĩnh Tử …”

“Đừng tranh cãi nữa, em đưa anh về.” Lời nói của Dĩnh Tử dứt khoát. Nhìn bộ dáng này của Hiểu Đông, cô bé tuyệt đối không dám để cậu một mình ở ngoài được.

Hiểu Đông cũng không tranh luận gì thêm. Giờ đầu cậu đang đau như búa bổ. Cậu không thể biết được liệu mình có thể tự về nhà được không nữa.

Hai người bắt đầu đi. Hiểu Đông giờ đầu nặng mà chân thì nhẹ, thân thể lại nghiêng ngả, vươn tay níu lấy một cành cây.

Dĩnh Tử bước lên nửa bước, tiến gần thêm đến chỗ Hiểu Đông, đem cánh tay cậu khoác qua vai phải của mình, tay trái vòng qua nắm chắc lấy eo cậu, đỡ lấy thân người câu, rồi hai người hướng về phía khu A mà đi.

Dưới bóng cây và ánh đèn mờ mịt, bóng dáng hai người đó, thân mật đến không thể tách rời, hoàn toàn đúng là của một đôi tình nhân đang thân mật. Hơn nữa, rất rõ ràng, giờ hai người họ đang đi về phía nhà Hiểu Đông. Vương Thu Vân chợt nhớ ra, lần này viện trưởng Mạnh đi họp ở Bắc Kinh, còn đưa cả phu nhân đi cùng. Cho nên, lúc này nhà Hiểu Đông không có người lớn ở nhà.

Nhìn theo bóng lưng hai người họ, trong lòng Vương Thu Vân thấy nặng nề vô cùng.

Bà sớm đã biết, tương lai Dĩnh Tử sẽ không chọn Thành Thành nhà bà. Bà cứ ngỡ, tình hình xấu nhất sẽ là tương lai Thành Thành nhìn thấy Dĩnh Tử hẹn hò với cậu con trai khác, rồi nhìn Dĩnh Tử gả cho người ta.

Bà đã nghĩ, không thể còn chuyện gì tệ hơn nữa nhỉ?

Đến giờ mới biết, có. Đó chính là …

Những điều đó lại không phải tương lai mới xảy ra, mà giờ đã xảy ra rồi.

Hẹn hò với Dĩnh tử lại không phải cậu con trai nào khác, mà chính là con trai viện trưởng.

Thành Thành sẽ phải ngày ngày nhìn thấy Dĩnh Tử hẹn hò với một cậu con trai trong khu tập thể, sau đó gả cho cậu con trai trong cùng khu đó. Sau khi con bé xuất giá rồi, Thành Thành vẫn ngày ngày phải nhìn thấy con bé đi ra đi vào, cùng với chồng nó, một gia đình thân thân mật mật.

Sự tra tấn này đúng như vô tận …

Trời ơi!

Vương Thu Vân chợt thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.