Tôi có hơi hoảng sợ, vốn định mở miệng khuyên giải an ủi, lại không biết nói cái gì, nói như thế nào.
Đột nhiên ở phía sau, bên ngoài cửa thư phòng truyền đến tiếng bước
chân, sau đó là tiếng gõ cửa rất nhẹ. Giang phu nhân vẫn thờ ơ không
động.
Căn bản không hề cho tôi thời gian suy nghĩ có nên thay bà lên tiếng trả lời hay không thì cửa phòng đã bị đẩy ra, là Giang Hoa.
“......” Vừa định cùng ông ấy chào hỏi, lại bởi vì do dự không biết phải xưng hô với ông ấy như thế nào thì đã mất đi cơ hội.
Ông ấy phát hiện ra sự khác thường của Giang phu nhân đang quay lưng về
phía ông, đi hai bước đến gần, choàng tay qua người Giang phu nhân.
Giang phu nhân dường như vẫn không hề có phản ứng. Ngay sau đó, Giang
Hoa hơi có chút nghiêm khắc nhìn về phía tôi, không giận tự uy: “Sao lại thế này?”
”Cháu......, mẹ bảo cháu vẽ cho mẹ xem, sau đó, mẹ liền.... mẹ liền... “ Tôi chỉ định kể lại sự thật, nhưng cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng
không quá tin vào toàn bộ sự việc, rất quỷ dị, vượt xa dự đoán của mọi
người.
Giang Hoa hiển nhiên đối với câu trả lời này không hài lòng, nhưng ông
ấy cũng chẳng quan tâm tôi nữa, ôm thật chặt Giang phu nhân, nhẹ giọng
dỗ dành: “Bội Phân, em làm sao vậy? Đừng khóc. Tranh hôm qua em mua đều
đã mang đến rồi, anh biết mỗi lần em đều tự mình mang tranh lên, sợ mấy
người làm không cẩn thận sẽ làm hỏng. Anh với em cùng xuống lầu mang lên nhé, được không?”
Giang phu nhân rốt cục có phản ứng, mở to mắt nhìn Giang Hoa, sau đó lại quay đầu nhìn tôi, vô cùng động nói: “A Hoa, chuyện em nói hôm qua
không sai chút nào. Anh xem thử đi, nhìn hai bức tranh này đi.”
Giang Hoa sắc mặt thoáng chốc biến đổi, cố gắng ôm lấy Giang phu nhân,
không cho bà gần như kích động phát điên, không ngừng nói: “Bội Phân,
hãy bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Đừng có gấp, được không?”
Sau đó có chút kiêng kị sự có mặt của tôi ở đây, nói với tôi: “Hứa tiểu thư, cô hãy đi ra ngoài trước.”
Tôi gật đầu, bước nhanh ra cửa.
Giang phu nhân lại ở sau lưng gọi tôi: “Con ơi, đừng đi, đừng đi.”
Bước chân của tôi cứng lại.
Giọng nói Giang Hoa vang lên: “Bội Phân, con bé sẽ không đi, sẽ không
rời chúng ta đâu, anh chỉ bảo nó xuống lầu giúp em mang tranh lên thôi.
Em không muốn mấy bức tranh này sao? Lăng Tịch, cháu xuống lấy tranh lên đi.”
Tôi đáp ứng, đi ra thư phòng.
Tôi cẩn thận ôm năm chiếc hộp hẹp dài đựng mấy bức tranh đã cuộn tròn
lại chậm rãi lên lầu, có lẽ trọng lượng của chúng không nhẹ, tóm lại
bước chân của tôi nặng nề lạ thường.
Cửa thư phòng có lẽ lúc tôi đi ra đã không đóng kỹ, chỉ khép hờ, âm thanh từ bên trong mơ hồ truyền ra.
”Bội Phân, em tỉnh táo một chút. Nó là con dâu của chúng ta, không phải
con gái chúng ta. Anh biết, em rất nhớ con gái, anh cũng nhớ, Triết Tín
cũng nhớ em gái nó, chúng ta mọi người đều nhớ con bé. Chúng ta vẫn đang tìm kiếm nó, một khắc cũng không hề ngừng nghỉ. Nhưng em phải hiểu rõ
ràng, Lăng Tịch sắp trở thành vợ của Triết Tín, sao em lại đột nhiên hồ
đồ như vậy? Chỉ bởi hôm qua cô ta đã làm một món ăn thôi ư?”
”A Hoa, là em nhất thời hồ đồ,“ giọng nói Giang phu nhân vẫn mang theo
sự nghẹn ngào, nhưng rõ ràng đã tỉnh táo lên rất nhiều, “Nhưng mà, con
bé thật sự rất giống Tiểu Duyệt, sự tỉ mỉ của nó, sự săn sóc của nó. Hôm qua khi em vừa thấy con bé bưng thức ăn đi ra, dáng vẻ thật sự giống
hệt lúc Tiểu Duyệt năm tuổi, vào lúc đó, em đang bị bệnh, con bé còn nhỏ như vậy, mà đã biết bưng chén thuốc đến tận bên giường em, cho đến bây
giờ em vẫn rõ ràng rành mạch nhớ được giọng nói con bé, nó bảo, mẹ ơi,
mẹ uống thuốc đi, uống thuốc xong thì khỏe ngay. Chị Chu đã nói, Tiểu
Duyệt từng nói với chị ấy, lớn lên nhất định sẽ học hỏi tay nghề chị ấy, tự mình làm mấy món để cho mẹ ăn. Còn nữa, con bé sợ tiếng sấm, Tiểu
Duyệt cũng sợ, mỗi lần sét đánh, Tiểu Duyệt đều bị dọa sợ đến khóc lên,
nhắm thẳng trong ngực em mà chui vào.....”
Vành mắt tôi nổi lên một cơn chua xót, lời nói của Giang phu nhân thật sự khiến người ta đau lòng.
”Anh biết, anh biết, Bội Phân. Đừng suy nghĩ loạn nữa, em đã dọa sợ Lăng Tịch rồi. Con bé không phải con gái chúng ta, cha của nó là Hứa Bảo
Sơn, nó so với Tiểu Duyệt còn nhỏ hơn mấy tuổi nữa.”
”Nhưng mà, anh hãy xem tranh nó vẽ đi, thật sự giống như đúc Tiểu Duyệt
đã vẽ lúc nhỏ. Mấy bức tranh này em đều giữ kỹ, đều đã khắc sâu vào tâm
khảm của em rồi. Bây giờ em đưa anh xem, anh tự mình so sánh, thật sự là quá giống rồi.”
”Được, Bội Phân, anh tin tưởng lời em nói. Nhưng mà đó chỉ là trùng hợp
mà thôi. Tiểu Duyệt lúc đó còn nhỏ như vậy, tuy rằng được thừa hưởng di
truyền tài năng thiên phú của em, nhưng tóm lại cũng chỉ là mò mẫm mà vẽ ra. Chỉ e Lăng Tịch chưa hề được học vẽ, tạm thời bị em ép buộc, miễn
cưỡng sao chép lại, tự nhiên lộ ra nét bút có chút ngây thơ, bút tích
giống như của một đứa trẻ vậy, chút ít tương tự này dĩ nhiên là khó
tránh khỏi. Em đừng có suy nghĩ lung tung nữa, nếu không thực sẽ bị tâm
thần rối loạn. Chẳng lẽ em muốn anh và Triết Tín vì em mà đau lòng ư? Em luôn luôn so với con phải càng kiên cường hơn, bao nhiêu năm qua em đều vì con mà trở thành tấm gương cho nó, em đã quên năm đó con gần như
phát điên mất rồi sao, em đã khuyên can con thế nào. Tại sao Lăng Tịch
vừa đến, em ngược lại trở nên tinh thần hỗn loạn? Nếu như vậy, còn không bằng đừng để Lăng Tịch kết hôn với con chúng ta cho rồi.”
”Không, A Hoa, con mình là thích Lăng Tịch. Em chỉ là nhất thời......,
sau này sẽ không vậy nữa. Em cũng biết, Lăng Tịch là con dâu chúng ta,
chẳng qua, vừa thấy nó em cảm thấy thân cận, loại cảm giác này ở trên
mình những đứa trẻ khác chưa từng cảm thấy qua.”
”Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói nữa. Bội Phân, hãy thả lỏng một chút.....”
Bên trong dần dần an tĩnh lại, tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc một chút,
mới mở miệng nói: “Cha, mẹ, con vào được không ạ? Con mang tranh lên.”
”Vào đi, Lăng Tịch.” Giọng nói Giang phu nhân lập tức vang lên.
Giang phu nhân chào đón, hình như ngấn lệ còn chưa xóa hết, “Nào, đặt ở
đây đi. Có nặng không? Con đứa bé này, sao lại không chia thành vài lượt mà mang lên vậy?”
Tôi ra vẻ thoải mái cười: “Là rất là nặng ạ, nhưng mà con lười chạy đi
lại mấy lần, cứ từ từ đi lên lầu cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Con có thể xem thử mấy bức họa được không ạ?”
”Đương nhiên rồi.” Giang phu nhân nói, cầm lấy một cái hộp mở ra, từ bên trong cầm lên một cuộn tranh.
Tôi giúp bà cầm lấy một đầu, từ từ trải tranh ra.
Một bức họa sơn thủy rất khí thế, kể cả tôi chỉ là một người bình thường không ở trong nghề, cũng cảm thấy tinh thần rung động.
”Thực sự khí phách.” Lời nói bật thốt ra.
”Ừm, bác Dương của con am hiểu nhất chính là sơn thủy. Tranh của ông ấy
hệt như con người của ông ấy vậy, trước nay chưa hề có sự mềm yếu qua.”
Giang phu nhân tán thưởng.
”Ừ... hừm,“ Giang Hoa đằng hắng giọng một cái, tựa hồ có chút ghen tỵ, dứt khoát lướt qua chúng tôi ra khỏi thư phòng.
Tôi cùng Giang phu nhân liếc mắt nhau, không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Tôi nhìn chăm chú Giang phu nhân, cảm thán bà có thể trong khoản thời
gian ngắn như vậy điều chỉnh tốt cảm xúc, hình như sự không khống chế
được vừa rồi chưa từng xảy ra. Nét tươi cười của bà càng mỹ lệ vượt xa
sự bi thương, tôi thực không hy vọng sẽ có một ngày, tôi là nguyên nhân
khiến cho bà bi thương.
Vứt bỏ một buổi sáng vẽ tranh đầy hoảng hốt, buổi giám định và thưởng
thức tranh ban chiều khiến người ta vô cùng vui thích. Tri thức của
Giang phu nhân ở phương diện này khá là uyên bác, hơn nữa những từ ngữ
từ miệng bà nói ra, đặc biệt thông suốt và dễ hiểu, khác xa những ngôn
từ viết trong mấy cuốn sách giải thích tối nghĩa và khó hiểu như vậy.
Giờ tôi mới biết được tại sao có nhiều văn nhân nhã sĩ thích sưu tầm đến thế, một tác phẩm tốt quả thật có thể tăng lên hay thậm chí là trấn an
tâm linh con người, khiến người ta lưu luyến không thôi, tự nguyện trầm
mê bên trong nó.
Hơn phân nửa buổi chiều, chúng tôi đều trốn trong thư phòng, xem hết mấy chục cuộn tranh, nhưng đó chẳng qua chỉ là một phần rất nhỏ trong những tác phẩm sưu tập của Giang phu nhân mà thôi.
Xem đến mấy bức sau, hứng thú vẽ tranh của Giang phu nhân đột nhiên tới, dứt khoát trải tấm giấy tuyên thành đặc trưng của bà lên, tự tay vẽ ra. Tôi cũng hưng trí dạt dào chủ động tình nguyện giúp bà mài mực, pha
nước.
Giang phu nhân mặc dù hết sức chuyên tâm vẽ tranh, cũng không quên tự
truyền dạy lại kỹ xảo hội họa của bà, mà tôi không chỉ đứng một bên được xem thích thú, còn được nghe chỉ tận tường hưởng lợi không ít, đôi khi
cả hai sẽ hiểu ý cùng cười. Ngẫu nhiên, Giang phu nhân cũng kể lại những sai lầm của bà trước đây khi mới bước vào học vẽ tạo ra không ít chuyện cười, trong thư phòng vẫn luôn vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Vô tình bất tri bất giác thời gian đã trôi qua rất lâu, do một ngày mưa
dầm, đèn trong thư phòng từ buổi trưa vẫn luôn mở sáng, cũng vì vậy càng làm cho chúng tôi quên mất thời gian.
Lại một đóa mẫu đơn kiều diễm nảy nở trên mặt giấy, đó chỉ đơn giản là
Giang phu nhân dễ dàng hạ bút thành hoa, tôi nhìn mãi hâm mộ không
thôi, tấm tắc không ngừng tán thán trong lòng.
Giang phu nhân bất chợt kéo tôi đang đứng bên cạnh lại, bảo tôi lấy bút, sau đó cầm tay tôi, ở nơi tiếp giáp, điểm nhẹ, chậm rãi phác thảo, vừa
vẽ vừa nói ở nơi nào cần dùng lực nặng chút, ở nơi nào thì ngược lại nét mực nên phớt nhẹ nhàng. Tôi chỉ cảm thấy chiếc bút trong tay giống như
có sinh mệnh, chỉ trong thời gian nháy mắt, một nụ hoa mẫu đơn khác đang nở rộ cùng với đóa hoa giống nó ở cách đó không xa.
Tôi nhìn gần như muốn ngây người, không đề phòng Giang phu nhân đột
nhiên rút chiếc bút trong tay tôi. Lập tức một đường mực đen tuyền đậm
đà nằm ngay giữa lòng bàn tay tôi.
Tôi ngẩn ngơ vài giây mới phản ứng lại, Giang phu nhân đã cười ha ha, âm thanh tiếng chuông bạc ngân vang tựa như một cô thiếu nữ. Bà hoàn toàn
tùy tính mà bộc lộ, cứ vậy mà vui vẻ hệt như một đứa trẻ nhỏ. Còn tôi
cũng bị cuốn hút theo, hoàn toàn quên đi mối quan hệ tế nhị giữa tôi và
bà, cứ thế mà theo bản năng kéo dài âm thanh vừa như làm nũng lại vừa
như bất mãn kêu lên: “Mẹ à ~~.” Sau đó cũng cười ra tiếng.
Giang phu nhân cười vô cùng từ ái đi lên ôm tôi, tôi cố ý giơ cao bàn
tay phải dính mực, sợ cọ bẩn quần áo của hai người, sau đó lơ đãng quay
đầu một cái, tiếng cười lập tức đột nhiên ngừng lại, tựa như bị ai đó
bất ngờ bóp cổ, sau đó chính là tiếng ho rất nhỏ.
Giang Triết Tín liền đứng ở cửa thư phòng, chỉ nhìn chúng tôi chăm chú.
Vẻ mặt rung động, ánh mắt mờ mịt âm trầm phức tạp khó có thể nắm bắt.
Trong lòng tôi mãnh liệt vang lên tiếng chuông báo động.