Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 48: Chương 48: Chương 43




Sau khi tiếp xúc với ánh mắt ấm áp chỉ ngắn ngủi một giây, tôi cúi đầu ăn thịt bạch tuộc được hắn gắp cho.

Tôi không có bất cứ hiểu lầm hay cảm động gì cả, vẻ mặt hoảng hốt và cô đơn của hắn khi lặng im lúc nãy, đã làm cho tôi nghĩ rất rõ ràng, nụ cười ấm áp dịu dàng và sự săn sóc của hắn giờ phút này, bao gồm đủ loại hành động khiến tôi khó hiểu trước đó, cũng không phải là dành cho tôi, mà dựa vào tôi, từ đó tìm kiếm hình bóng người em gái đã khắc sâu vào trong tâm linh hắn.

Không ngờ, chẳng qua chỉ là một lần nấu một món ăn, một động tác lấy lòng đơn giản, vậy mà có thể chó ngáp phải ruồi mà hoàn toàn cược đúng chỗ, lại có cùng đặc điểm biểu hiện giống con gái của nhà họ Giang năm xưa. Một Giang phu nhân vừa trạch tâm nhân hậu lại vừa luôn đeo mang trong lòng nỗi thương nhớ con gái đối với tình cảm dành cho tôi càng tiến thêm một bước thì không cần phải nói đến, ngay cả Giang Triết Tín vẫn luôn hận thù tôi dường như cũng có chút thu lại, với việc này, có phải tôi nên càng cảm thấy vui mừng? Chuyện này so với tàn nhẫn bạo lực càng làm tôi dễ dàng chấp nhận hơn.

Tôi không để ý mang lại cho hắn một cơ hội có được sự cân bằng trong nội tâm, hơn nữa, càng kỳ vọng loại quan hệ tinh tế mầu nhiệm này vẫn có thể tiếp tục cho đến khi tôi thuận lợi hoàn thành sứ mệnh của mình. Như vậy cuộc sống sau này mới có thể không gian nan và kinh hoàng khiếp sợ như thế nữa, không phải sao?

Mỗi một món hải sản đều được xử lý rất mỹ vị, trình độ của đầu bếp tốt ngoài dự kiến của tôi, vốn tưởng rằng chỉ có những khách sạn xa hoa mới có thể đạt đến tiêu chuẩn này. Không rõ nhà hàng này sở dĩ được Giang Triết Tín lựa chọn là vì nguyên nhân này hay là ở nơi đây tất cả những nhà hàng hải sản đều tự có ẩn giấu cao nhân diệu thủ riêng của mình.

Chúng tôi chậm rãi hưởng thụ bữa đại tiệc phong phú, ngoại việc hắn dùng hành động thể hiện sự chăm sóc đối với tôi, mà tôi thì mỗi một lần đều mở miệng nói từ “cám ơn” ra, toàn bộ thời gian vẫn như cũ đều ở trong tình trạng không tiếng động. Những chủ đề mẫn cảm trong lúc này đây tận lực bị né tránh, mà những câu đối thoại vô thưởng vô phạt giữa bạn bè với nhau lại không thích hợp với chúng tôi, cho nên, tôi chỉ có ăn, tiếp tục ăn, không ngừng ăn. Đương nhiên, điều này hoàn toàn được quyết định bởi tốc độ nhanh chậm hắn chất đống thức ăn vào trong dĩa của tôi.

Nói thật, đây là lần đầu tiên, ở trước mặt hắn, hơn nữa là thời điểm chỉ có chúng tôi hai người ăn cơm, tôi không hề khẩn trương đề phòng mà nuốt xuống những món nuốt không trôi, trái ngược, lại còn thả lòng tâm tình, thưởng thức mỹ thực. Ngay cả tôi cũng có chút kinh ngạc nữa, chúng tôi giờ phút này ......'Hòa hợp'........ một cách bất thường. Hình như chính là từ này chăng? Có vẻ tương đối chính xác.

Tôi nuốt xuống thứ gì đó trong miệng, sau đó mở hai bàn tay của mình che cái dĩa trên bàn, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn. Còn chưa kịp mở miệng, trước tiên bụng đã ợ lên hai tiếng.

Không biết lần thứ mấy đêm nay hắn mỉm cười, “No rồi à?”

Đâu chỉ là ăn no, quả thực là đến mức trướng bụng. Tôi gật đầu, thở hắt ra một hơi dài, dường như làm vậy thì thức ăn có thể lại hướng xuống trong thực quản đi sâu hơn vào trong bụng một chút, sau đó mới nói:“Trước nay chưa từng ăn qua bữa cơm nhiều như vậy.”

Giang Triết Tín gọi cô gái trẻ đến tính tiền, sau đó hỏi tôi: “Có muốn vào nhà vệ sinh không? Lộ trình trở về phải mất hơn một giờ đồng hồ đấy.”

Tôi nghĩ ngợi, rồi gật đầu.

Buồng vệ sinh rất nhỏ, lại ngăn thành hai phòng toilet con, phía trước tôi còn có người đang chờ, tôi đứng sau lưng cô ta.

Lại có người đi vào, tôi quay đầu nhìn thoáng qua, là một cô gái trẻ mang tạp dề. Tôi quay người lại, thì nghe cô ta ở phía sau chần chờ hỏi: “Cô là Hứa tiểu thư?”

Tôi và người phía trước cùng lúc quay đầu lại nhìn cô ta.

Tôi nói: “Là tôi.” Nhưng mà tôi không quen cô ta.

”Bên ngoài có vị tiên sinh bảo tôi đem cái này giao cho cô.” Cô ta xòe mở lòng bàn tay, lộ ra một mảnh giấy nhỏ.

Tôi có chút hoài nghi với tay cầm, còn muốn hỏi lại, người đã đi ra ngoài.

Trên chiếc khăn ăn nhiều nếp nhăn, chữ viết mạnh mẽ quen thuộc làm trái tim tôi lỡ mất mấy nhịp đập, “Có thời gian đến Hoa Thương phòng 403, bất luận lúc nào đều được. Nếu như em không đến, anh vĩnh viễn chờ mãi ở nơi đó.”

Người ở bên trong lần lượt đi ra, tôi rất nhanh đi vào toilet nhỏ phía bên phải, xoay tay đóng cửa lại.

Trái tim kịch liệt nhảy lên, tôi phải dùng hai tay đè mạnh lên ngực. Trong lòng bàn tay ẩm ướt thành một mảng, chữ viết trên giấy đã gần như hoàn toàn mơ hồ.

Tôi mở to hai mắt, cố gắng mà không ngừng nhiều lần nhận rõ những chữ viết này, trong lòng lặp đi lặp lại học thuộc, một lần lại một lần, cho đến khi sợ hãi phát hiện trên mặt một mảng lạnh lẽo, nước mắt đã phủ đầy.

Tôi đây là làm sao vậy, ngàn vạn lần phải nhịn xuống. Lý trí đang dốc sức kêu gào: Không thể đi, tuyệt đối không thể đi! Một khi gặp anh, mày sẽ không còn cách nào tiếp tục kiên trì được nữa! Thật vất vả chịu đựng được đến bây giờ, há có thể để bao công sức đổ sông đổ biển!

Tôi hít thở thật sâu, cuối cùng cầm mảnh giấy cuộn tròn ép chặt vào trong lồng ngực vài giây, sau đó đưa tay thả nó vào bồn vệ sinh.

Tôi vặn van nước, cẩn thận rửa sạch tay và mặt, xác nhận lần nữa không có bất kì dị thường nào mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Giang Triết Tín vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh bàn, tôi đi qua giành trước giải thích: “Người quá nhiều, ở bên trong phải xếp hàng.”

Giang Triết Tín chẳng có chút không kiên nhẫn nào, đứng lên nắm tay của tôi đi ra ngoài: “Nhà vệ sinh nam bên kia cũng giống vậy.”

Tôi không dấu vết vừa đi vừa đánh giá chung quanh, trong lòng vừa lo lắng vừa có chút vui mừng mơ hồ. Bá Văn nếu biết tôi ở trong này, nhất định là phái người theo dõi chúng tôi, thì ra anh cách tôi gần đến vậy. Nhưng trăm ngàn lần đừng để Giang Triết Tín phát hiện, bọn họ ngàn vạn đừng lấy cứng đối cứng, hậu quả chuyện này tôi thật sự không thừa nhận nổi.

Tận đến khi ngồi trở lại trên xe, nhịp tim của tôi mới chính thức bình phục nhịp đập trở lại. Xe chạy dọc theo lộ trình bờ đập lúc trước, tôi nhịn không được lại quay đầu nhìn xuống những mảng đèn huyên náo bên dưới.

”Làm sao vậy?” Giang Triết Tín hỏi.

”Không...... Có gì.” Tôi lập tức ngồi thẳng người, lòng hơi có điểm hốt hoảng.

”Về sau tôi còn sẽ đưa cô đến nữa.” Hắn thản nhiên nói, cũng không hề nhìn tôi.

Tôi nhẹ nhàng thở ra.

Ban đêm, tôi khó có thể đi vào giấc ngủ.

Trong bóng tối, tôi nhìn thân ảnh mơ hồ nằm nghiêng bên người, nghe tiếng hít thở vững vàng của hắn sau khi phát tiết xong đang chìm vào giấc ngủ, những tưởng niệm không thể ức chế nổi điên cuồng từ tận đáy lòng như sóng triều trào dâng lên.

Tận lực ôn nhu, sau khi cùng hoan hảo lần đầu tiên không hề quả quyết rời đi, mà còn ở lại bên giường tôi, phá lệ ôm tôi cùng ngủ, đều giống hệt như người kia trong lòng tôi.

Chỉ là, giống thì giống, nhưng hắn không phải người kia, cũng vĩnh viễn không thể thay thế người kia.

Tôi vùi mặt vào trong gối, cắn áo gối thật chặt, nước mắt không tiếng động thấm ướt đầy mặt gối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.