Ánh nắng sau giờ chiều ấm áp thoải mái, tôi khép hờ đôi mắt tựa vào
người Giang Triết Tín ngồi trên chiếc ghế xích đu bằng mây to lớn đang
chậm rãi đung đưa dưới bóng râm của hàng liễu trong vườn hoa.
Giang Triết Tín ôm tôi, làm cho tôi thực thoải mái cuộn mình trong lòng
hắn, tay trái chải vuốt lên mái tóc dài của tôi, tay phải chậm rãi mân
mê vỗ về dọc theo cổ tôi, hệt như đang âu yếm một con mèo nhỏ.
”Lăng Tịch.” Hắn nhẹ giọng gọi tôi.
”Dạ?” Tôi lười biếng đáp lại, ánh mắt cũng chưa mở, trạng thái thực thả
lỏng. Dạo gần đây chúng tôi luôn phơi nắng nói chuyện phiếm như vậy.
Dường như hắn đối với quá trình trưởng thành của tôi cảm thấy rất hứng
thú, cứ thích hỏi tôi những chuyện trong nhiều năm qua khi ra nước ngoài du học.
”Em có nghĩ đến công ty đi làm? Học hỏi việc kinh doanh?”
Đề tài hôm nay sao lại thay đổi? Chuyện ở công ty theo quan điểm của tôi đáng lẽ ra nên xem là một phần cấm kỵ nhất, bình thường tôi đều cực lực lẩn tránh đi.
Tôi nhẹ nhàng cười, chôn mặt vào trong ngực hắn cọ cọ, có điểm trêu chọc nói: “Tổng giám đốc mỗi ngày đều không đi làm, ở nhà chơi bời lêu lổng, phí hoài năm tháng. Vậy mà lại muốn em đến công ty đi làm, còn bảo học
hỏi việc kinh doanh? Làm sao có thể đều muốn tiêu chuẩn kép như vậy? Bản thân đi vui đùa, bắt người khác thay anh bán mạng?”
”Vật nhỏ, không biết suy xét.” Hắn xoa nắn cằm tôi, như thật như giả
nói: “Bao nhiêu người nằm mơ đều nghĩ đến Giang thị lại bất hạnh không
có cơ hội. Tôi có lòng bồi dưỡng em, em thật sự không có hứng thú?”
Tôi đổi tư thế, đặt đầu mình gối lên đùi hắn, như vậy có thể nhìn thấy
vẻ mặt và ánh mắt của hắn: “Không chỉ là không có hứng thú, căn bản em
cũng không phải là người biết làm ăn kinh doanh. Em nhìn thấy kết cục
của cha thì biết rõ.” Tôi đột ngột im miệng, cắn môi dưới.
Hắn lần này nhưng không hề buồn bực, vén đẩy một chút tóc trên trán tôi, hơi ngả ngớn cười đùa, “Vậy em là người biết làm cái gì đây? Em am hiểu cái gì? Đúng rồi, em là người biết dụ dỗ, rất dễ dàng làm cho người ta
chìm sâu vào mê hoặc, muốn ngừng mà không được.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, vô tội nháy mắt mấy cái, có chút oan ức bĩu môi:“Anh cũng quá đề cao em, nếu chân tướng như anh nói vậy, anh có thể hay
không nghe lời em nói? Có phải cũng sẽ đối với em có cầu tất ứng(1)?”
(1) có cầu tất ứng: cầu gì được nấy, xin gì được đó
”Hử?” Hắn nhíu mày, vô cùng hứng thú hỏi: “Đúng nhỉ. Em nói thử em có yêu cầu gì?”
Tôi vòng vo đảo mắt, “Nói cái gì cũng sẽ không nổi giận?”
Hắn nhe răng cười, hàm xúc ý tứ cảnh cáo rõ ràng dày đặc: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói sau.”
Tôi khoan thai mềm nhũn xuống, một lần nữa sắp xếp lại lời kịch, “Em
muốn làm con sâu gạo. Mỗi ngày ở nhà cùng mẹ, hoặc cùng với anh ăn uống
chơi bời.”
Đã nhiều ngày như vậy, tôi biết điểm mấu chốt của hắn ở nơi nào, tôi sẽ
không tự mình tìm phiền toái. Biết hắn thích tôi làm nũng, tôi ngay tại
giới hạn an toàn sẽ làm nũng cho hắn xem.
Hắn nhìn tôi, sau đó cười khẽ lắc đầu, cúi đầu hôn tôi một cái, “Thì ra
em thích dính người như vậy, thật không biết bản thân em ở nước ngoài
nhiều năm qua làm sao sống sót nổi nhỉ.”
Tôi xoay chuyển con ngươi, nhìn vào mặt cỏ xa xa, nhẹ giọng nói: “Em
thích cuộc sống học tập, có rất nhiều bạn học, thực náo nhiệt. Vào lúc
đó, mọi người đều hy vọng được nghỉ lễ hoặc nghỉ tết, chỉ có em là không thích. Trường học vừa nghỉ thì chỉ còn lại có em và bảo mẫu mà thôi.”
Hắn xoa xoa đỉnh đầu tôi, “Đứa trẻ đáng thương, được rồi, tôi đây liền phê chuẩn cho em được làm sâu gạo nhà họ Giang.”
Giọng điệu vô cùng chân thật, nhưng không khí loáng cái lại biến thành
không đứng đắn nữa rồi, diễn xuất trữ tình của tôi cứ như vậy mà chết
non.
Chiếc xích đu vẫn còn đang đung đưa, tôi lần nữa nhắm mắt lại, thanh
thản muốn chợp mắt một chút. Tiếng nhạc lỗi thời từ di động phía sau
vang lên. Tôi trợn mắt nhìn hắn, hắn lấy điện thoại di động ra, nhìn
lướt qua màn hình, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ tôi, tôi lập tức từ trên người
hắn ngồi dậy.
Rất nhiều cuộc điện thoại hắn không tránh của tôi, nhưng nếu hắn đứng
lên vừa đi vừa nghe điện thoại, thì nhất định là không muốn cho tôi biết được. Cho dù chúng tôi ra vẻ đã rất hòa hợp, nhưng kẻ hở mơ hồ cắt
ngang giữa hai chúng tôi cũng không hề được loại bỏ, có lẽ vĩnh viễn
cũng không thể loại bỏ.
Hắn đang nghe điện thoại, hơi nhíu mày, không nói một tiếng nào. Chẳng
rõ đối phương nói cái gì, khiến hắn quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái,
tiếp theo đó liền trước sau tầm mắt luôn dừng trên mặt tôi.
Tôi nhìn lại hắn mỉm cười, nhưng không được hắn đáp lại. Gương mặt hắn
lạnh như băng, tia sáng trong đôi mắt ngày càng lạnh lẽo, làm tôi rất
khó duy trì giữ được vẻ mặt tươi cười.
Xảy ra vấn đề gì? Bá Văn lại làm chuyện gì rồi? Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
”Anh chờ đó, tôi qua liền.” Hắn cuối cùng nói hai câu này, ngắt điện thoại.
”Anh phải ra ngoài? Công ty...... Không có việc gì chứ?” Tôi chỉ định tỏ vẻ tôi lo lắng cho hắn.
Hắn chậm rãi đưa điện thoại di động nhét vào túi quần, thật sâu nhìn
tôi, trong ánh mắt có hoài nghi, nhưng lại có sự do dự không chắc chắn.
Cuối cùng, hắn chỉ nói: “Tôi đi ra ngoài một chút.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng không mang theo một chút độ ấm nào, lướt qua tôi trầm
ổn mà đi.
Suy nghĩ của tôi giống như bàn xích đu dưới thân lắc lư không ngừng, tôi nhìn lên trời cầu nguyện, đừng xảy ra chuyện nhiễu loạn phức tạp gì
nữa, xin giữ lại tình trạng bình thản hiện nay cho đến phút cuối cùng
của ngày nào đó không thể không chia lìa.
Buổi chiều cũng không tâm tư vẽ tranh, làm gì cũng không làm lòng tôi
bình tĩnh lại. Dứt khoát kéo Giang phu nhân vào bếp, để cho bà dạy tôi
làm vài món ăn.
Lúc chiều tối, Giang Triết Tín rốt cục trở về. Trước mặt Giang Hoa và
Giang phu nhân, hắn chẳng có gì khác so với bình thường, chỉ ít mở
miệng, ra vẻ thực sự đang thưởng thức món ăn tôi làm cho hắn.
Vào cuối bữa tối, hắn mỉm cười nói với mọi người chúng tôi: “Hôm nay lão tổng của Thái Thành gọi điện đến, ngày mai ông ta ở làng du lịch Thái
Thành tổ chức lễ khai trương thôn, bắt buộc con tham gia. Con nghĩ đưa
Lăng Tịch đi chơi vài ngày, chỉ coi như cho ông ta mặt mũi. Cha mẹ có
muốn đi cùng không?”
Vẻ anh tuấn trên mặt hắn lộ ra nụ cười ôn hòa, nhưng rõ ràng làm tôi
sinh ra ý sợ hãi. Loại sợ hãi này đến từ trực giác của riêng mình tôi.
Giang Hoa hỏi Giang phu nhân: “Bội Phân, em muốn đi xem không, nghe nói
Thái Thành bây giờ khai phá rất tốt, được xem là thắng cảnh du lịch nổi
tiếng.”
Giang phu nhân lắc đầu, cười nhìn chúng tôi, “Sau này chúng ta lại đi.
Hai ngày nay em không muốn hoạt động nhiều. Hai con cứ đi chơi vui vẻ, ở thêm nhiều ngày cũng đều không sao.”
Tôi cười gật đầu, nhìn về phía Giang Triết Tín, cùng giao hội với ánh
mắt hắn giữa không trung, giấu dưới vẻ xúc cảm thăng bằng chính là sự
đông lạnh và sự đáng sợ kinh hồn bạt vía.
Suốt một đêm, tôi cũng không đợi được Giang Triết Tín. Không giống như
ngày thường đúng giờ quấn quít lẫn nhau triền miên, cũng không hề có bất kỳ vài câu đôi lời nào, tất cả đều đủ để cánh cáo tôi dưới vẻ bình tĩnh sắp gặp phải đợt sóng ngầm mãnh liệt. Mà hắn đang cố ý gây áp lực cho
tôi.
Chỉ là thức trắng đêm tôi cũng không hiểu thấu đáo khởi nguồn của cơn
lốc xoáy lần này là cái gì, lại sẽ mang đến bao nhiêu sức phá hoại.
Ngày kế tiếp không vội vàng rời khỏi, tôi vẫn đang dùng bữa sáng với
Giang phu nhân trò chuyện cười đùa như thường. Tôi chỉ nghĩ muốn chứng
minh bản thân mình không hề kích động, bởi vì tôi không gây ra chuyện
sai lầm, tôi không cần biến mình thành lương tâm tội lỗi, tự làm rối
loạn trận tuyến.
Sau khi Giang phu nhân dặn dò xong, chúng tôi thu xếp hành lý đơn giản, ngồi vào ô tô.
Ô tô một đường gấp gáp chạy, Giang Triết Tín chuyên tâm im lặng lái xe, một câu cũng chưa từng nói.
Tôi mỉm cười, “Đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta đi du lịch, em rất hưng phấn.”
Hắn dường như không nghe thấy. Không khí tẻ ngắt ngoại trừ làm cho người ta hít thở không thông, còn có xấu hổ.
”Triết Tín?” Tôi cẩn thận gọi hắn, “Anh không vui?”
Một lát sau, lúc tôi cảm thấy hắn khẳng định sẽ không trả lời, hắn lạnh
lùng nói: “Tôi đang lái xe. Chờ chúng ta đến chỗ rồi nói sau.” Giọng nói rít gằng như đang kéo căng dây cung, một chút va chạm nhỏ liền đứt
đoạn.
Tôi không nói gì, ngồi thẳng người. Cảnh sắc ngoài cửa xe khiến tôi chú
ý, ngã tư đường này tôi quen thuộc đến mức không thể quen hơn, chúng tôi vẫn không ra khỏi thành phố, phương hướng xe chạy chính là khu nhà ở
bên ngoài của hắn, nơi trước khi tôi vào sống ở Giang gia, vẫn là nơi
nhiều lần chịu tra tấn!
Xe ngừng lại, nhưng tôi giống như tê liệt ngồi phịch trên ghế, “Tại sao...... Là nơi này? Chúng ta không phải đi du lịch sao?”
Hắn lôi tôi ra khỏi xe, vẫn cầm tay của tôi kéo vào thang máy, lôi vào cửa phòng.
Thăm lại chốn xưa không phải đều sẽ vui sướng, nhất là ở một nơi chưa bao giờ lưu lại cho tôi ấn tượng tốt đẹp.
Tôi đứng trước cánh cửa màu đen thế nhưng không nhấc nổi một bước chân,
Giang Triết Tín buông tay tôi ra, đổi lại dùng sức đẩy một cái, tôi bổ
nhào ngã xuống ngay chính giữa phòng khách.
Tôi hỗn loạn hoang mang nhìn hắn, hắn thong dong dị thường khóa cửa lại. Cước bộ từng bước chậm rãi đi về phía tôi, rất vững vàng, thực giống
như một quân vương, một quân vương đầy lửa giận.
Hắn tháo cà-vạt, mở cúc nơi cổ áo và tay áo, vững vàng ngồi vào sô pha.
Chỉ có ánh mắt lạnh như băng áp lực đóng tinh tôi trên thảm, tôi dịch
chuyển không ra khỏi ánh mắt hắn, thậm chí ngay tại dưới ánh mắt đó một
chút khí lực tôi cũng không có.
Tôi nói năng lộn xộn: “Triết Tín? Chúng ta......, anh làm sao vậy?
Em...... Không rõ. Ít nhất cho em một lý do, em nghĩ..... em nghĩ
rằng...... anh sẽ không lần nữa hiểu lầm em. Em lại làm sai chuyện gì
sao? Xin nói cho em biết.”
Hắn tựa như quan tòa, thần thái nghiêm khắc, không tha cho đối phương
chút lừa gạt nào và có lệ uy nghiêm, hắn rõ ràng chậm rãi từng chữ từng
chữ một nói ra miệng: “Tôi cũng có việc không rõ. Tôi muốn cô nói cho
tôi biết, tai nạn xe cộ ngày hôm đó có liên quan tới cô không? Có phải
là nhắm vào phía mẹ của tôi mà đến không?”
”Cái gì?! Không! Anh là nói.... là tôi muốn hại Giang phu nhân? Không
phải! Không phải tôi! Chuyện đó rõ ràng là ngoài ý muốn!” Tôi không phải nghe lầm? Tại sao hắn lại có ý tưởng không thể tưởng tượng nổi đó?
”Như vậy, tên tài xế gây tai nạn tại sao lại có thể thoát khỏi trừng
phạt? Ai có năng lực lớn như vậy biết rõ đối địch với Giang gia mà vẫn
giúp hắn trốn chạy?”
Tôi sắp điên mất rồi, nhịn không được cười khổ: “Anh nghĩ rằng tôi có năng lực lớn như vậy sao? Là tôi giúp hắn ta trốn chạy ?”
”Hiển nhiên không phải cô. Là có quan hệ với cô và với cả những người
kia. Ngày đó sau khi hỗn loạn ở khu sân khấu, cô đã đi đâu?”
Tôi lắc đầu, chỉ có thể lắc đầu, không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận.
Hắn giống như một con báo luôn trong thế sẵn sàng, đôi mắt tối đen như
muốn nuốt sống tôi, tôi biết chỉ cần một câu không như ý hắn, hắn sẽ hủy xương cốt tôi nuốt vào trong bụng.
Giọng nói trầm thấp dằn xuống cảnh cáo với tôi: “Tôi cho cô một cơ hội
giải thích, đừng lừa gạt tôi. Hoặc là, cô muốn buộc tôi động thủ với cô, nghiêm hình bức cung? Cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ càng, thứ chúng ta có chính là thời gian, ở nơi này.”