Không có tiếng gào thét và dùng vũ lực như trong tưởng tượng, ngược lại, bên trong phòng yên tĩnh khác thường.
Chúng tôi đang giằng co.
Thật lâu thật lâu sau, hắn mở miệng đánh vỡ sự yên lặng: “Tiểu Đới, cô ra ngoài trước đi.”
”Dạ, Giang tiên sinh.” Giọng cô hộ lý tràn ngập sự thoải mái sau khi
trút bỏ được gánh nặng, quay đầu đi ra bước chân vừa vội vừa mau, giống
hệt như có người đang đuổi theo phía sau cô ta.
Tôi như cũ nhắm mắt lặng im, tôi không hề suy nghĩ kỹ hoặc là căn bản
chẳng hề bình tĩnh suy xét đến những chuyện trong tương lai, nhưng ít
nhất có một chuyện tôi hiểu rất rõ, chính là tôi và hắn không còn can hệ gì và không thể cùng ở chung một chỗ(1), cũng bởi vì vậy, vào giờ này ngày này tôi và hắn không có lời nào để nói.
(1) Nghĩa gốc再无交集 - Tái vô giao tập: không hiểu rõ lắm nên edit đại.
”Lăng Tịch,“ Hắn gọi tôi, thanh âm trầm thấp: “Tôi...... muốn cho em
biết, tôi.... trách lầm em, tôi nghĩ hiện giờ tôi có thể tin tưởng em.
Sau này tôi sẽ không gây thương tổn cho em nữa, em không cần sợ hãi.”
Ngữ khí xa lạ với tôi, hầu như không chút dấu vết nào của ý tứ xin lỗi.
Quá muộn, hơn nữa cũng quá diễn kịch rồi. Lúc tôi khổ tâm mong có thể
đạt được tín nhiệm của hắn, hắn tràn ngập hoài nghi. Mà hiện tại, tôi
không bao giờ còn cần thứ này nữa, hắn lại làm ra bộ dáng khẳng khái ban ơn, còn mơ mộng vọng tưởng tôi sẽ vì thế cảm kích, tạ long ân của hắn?
Thấy tôi hoàn toàn thờ ơ, không có chút phản ứng nào, hắn ngồi xuống bên giường, ngón tay lạnh lẽo xoa nhẹ lên hai má tôi.
Lòng tôi trào lên nỗi chán ghét sâu đậm, xoay mặt sang hướng bên kia.
Đầu ngón tay hắn hơi dùng sức, cố ý lần nữa xoay đầu tôi trở về.
”Lăng Tịch, em phải nhanh chóng khỏe lại. Mẹ luôn luôn nhớ em, bà không
ngừng hỏi tôi chúng ta bao giờ thì trở về, bà muốn nghe giọng nói của
em, mà tôi rất khó tiếp tục giấu diếm thêm nữa.” Dừng lại một chút rồi
nói tiếp: “Lần sau mẹ lại gọi điện đến, em nói chuyện mấy câu với bà
được không? Tùy em muốn nói cái gì đều được, có thể cáo trạng tôi cũng
được.” Hắn nói bình thản vô hại, cũng làm cho lòng tôi trào dâng cảm xúc phập phồng.
Tôi thật sự trong suốt như vậy sao? Tại sao tất cả mọi người dễ dàng có
thể biết tôi quan tâm đến cái gì? Cha nuôi dùng mẹ nuôi để đả động tôi,
mà Giang Triết Tín cũng biết dùng Giang phu nhân để khuyên dụ tôi.
Đáng tiếc, hiện tại tôi đã không còn xúc động như vậy nữa. Mẹ nuôi và
Giang phu nhân đối xử tốt với tôi, tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng, nhưng mà,
các người đừng hòng nghĩ lợi dụng tình thương yêu mẹ của tôi đối với hai bà để mà khống chế tôi.
'Về phần người đàn bà đó, vẫn phải nghĩ biện pháp loại bỏ, không thể để
bà ta tiếp tục gây ảnh hưởng đến Lăng Tịch', giọng nói độc ác của Trình
Quan Bác đột nhiên quẩn quanh trong đầu. Tôi xiết chặt nắm tay, chậm rãi mở mắt. Tôi quyết ý phải hoàn toàn rời xa hết tất cả mọi thứ, nhưng có
một số việc dù sao cũng cần thiết nhắc nhở một chút, không thể làm cho
Giang phu nhân gặp nguy hiểm nữa, không thể để Hứa Bảo Sơn nhận oan
khuất, thay người khác chịu tội được.
Giang Triết Tín nhìn tôi, đôi mắt ánh lên một luồng tinh quang, chắc
chắn hắn nghĩ rằng tôi đã cảm động, rất nhanh hắn sẽ bị thất vọng thôi.
”Tôi sẽ không cáo trạng,“ Tôi có hơi khàn khàn mở miệng, vẻ mặt hờ hững, cứ như đang nói về chuyện của người nào khác, “Bởi vì điều đó không cần thiết. Tôi cũng sẽ không gặp lại Giang phu nhân, anh cũng thấy đấy,
Giang phu nhân ở cùng tôi sẽ có xảy ra nguy hiểm, vẫn là từ nay về sau
không gặp nhau sẽ tốt hơn. Tôi mong là anh, hãy dùng nhiều tâm tư bảo vệ an toàn cho bà, mà không phải lãng phí thời gian và dùng thế lực khống
chế trên mình một người phụ nữ.”
Giang Triết Tín mím chặt đôi môi, thở sâu nhẫn nại, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Được rồi. Tôi thừa nhận lần này oan uổng cho em. Tai
nạn xe cộ đó không liên quan tới em, là người nhà tên tài xế hối lộ cho
cảnh sát mới trốt thoát được, giờ đã lần nữa lập lại hồ sơ vụ án. Lần
này tôi nhất định khiến hắn ở trong ngục giam ngốc cả đời.”
Không cần phải nói, đây lại là Trình Quan Bác vận dụng thủ đoạn, ông ta
lại muốn làm gì? Yểm hộ cho tôi? Không biết là đã quá muộn sao?
Bàn tay trái hắn quấn đầy băng gạc thật dày, vuốt ve cằm tôi, “Không cho phép em trốn lần nữa, hãy dưỡng thương cho thật tử tế, sau đó cùng tôi
về nhà. Mẹ vẫn luôn chờ em. Có muốn uống nước không? Đôi môi đều đã khô
nứt nẻ cả rồi.” Giang Triết Tín bưng chén nước đặt trên cái kệ gần bên,
che giấu sự lúng túng khi hắn giải thích hiểu lầm với tôi, đưa một thìa
nước đến gần bên miệng tôi.
Hắn xem tôi là cái gì? Cho rằng chỉ bằng hai ba câu giải thích là có thể tiêu trừ đi thương tổn hắn đối với tôi?
Cho rằng chỉ như vậy thì tôi vẫn sẽ đối với hắn duy mệnh thị tòng ư(2)? Hắn quả thực cuồng vọng bá đạo đến buồn cười!
(2)Duy mệnh thị tòng - Theo lệnh mà làm
Tôi hờ hững quay đầu, lạnh lùng nói: “Nếu đã không có liên quan gì đến tôi thì hãy để tôi đi, còn có cha của tôi nữa.”
”Không có khả năng.” Hắn quả quyết cự tuyệt.
Vậy không có gì đáng để nói. Tôi cũng không muốn hao phí thể lực vô ích
nữa, dứt khoát lần nữa nhắm mắt lại. Với tôi đã không còn gì đáng để ý
nữa rồi.
Thìa đụng tới môi tôi, nước theo khóe miệng mím chặt của tôi chảy xuống cổ.
”Chết tiệt. Cô muốn tuyệt thực kháng nghị sao?” Hắn mất đi kiên nhẫn,
nắm cằm tôi, “Đừng tưởng rằng chuyện lần này không liên quan đến cô thì
cô liền đúng lý hợp tình. Cha cô thiếu Giang gia chúng tôi, cô sẽ phải
đến để hoàn trả.”
Tôi chợt mở to mắt, lạnh lùng nhìn hắn, hắn nói đúng, tôi hiện tại xác
thực chính là đúng lý hợp tình, tôi không hề có mưu đồ gì đối với nhà họ Giang của hắn, trước nay tôi chưa từng bình tỉnh thản nhiên như vậy.
”Anh nói chuyện em gái anh bị mất tích sao? Giang Triết Tín, xin nhờ anh nói tôi biết, là cha tôi bắt cóc em gái anh sao? Nếu vậy ông ấy tại sao phải bắt cóc em gái anh? Là đã bắt cóc đi như thế nào? Anh tận mắt bắt
gặp? Hay là điều tra mà ra? Nếu là kết quả điều tra thì chưa chắc gì nó chuẩn xác. Lúc em gái anh bị mất tích, ông vẫn là một kỹ thuật viên
bình thường trong một công ty chẳng có tiếng tăm gì, ông bắt cóc em gái
anh là để lừa gạt gia đình anh hay là vơ vét tài sản nhà anh? Các người
vào lúc đó thế lực vốn đã cực kỳ hưng thịnh, giết chết ông dễ dàng giống như bóp chết một con kiến, tại sao phải chờ đến tận bây giờ mới bắt tôi hoàn trả? Thanh danh cha tôi người trong giới đều biết rõ, có người nào đã từng phê bình qua nhân phẩm của ông chưa? Anh cứ vậy mà khẳng định
ông ấy thiếu anh sao?”
Giang Triết Tín sắc mặt khẽ biến, oán hận nói: “Trong mắt tôi đồng lõa cũng là tội không thể thứ.”
”Cha tôi luôn luôn đối nhân xử thế từ ái có thừa, chính trực thiện
lương, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện giúp đỡ kẻ xấu làm điều ác. Bất
luận ông làm cái gì, đều nhất định là căn cứ ý tốt mà làm, nhất định có
đạo lý của ông. Anh có từng cho ông cơ hội biện bạch chưa?” Tôi chỉ có
thể nói nhiều như vậy, lòng tôi rất loạn rất loạn, tôi khinh thường hết
thảy việc làm của Trình gia, nhưng cũng hận Giang Triết Tín làm nhục
tôi. Vô tình tôi đã bị cuốn vào phân tranh của bọn họ, giữa bảo trì im
lặng hay là vạch trần Trình gia, tôi vẫn chần chừ do dự.
”Hừ,“ Hắn hừ lạnh, “Trước mặt con gái người làm cha nào tự nhiên cũng
đều biểu hiện một mặt hoàn mỹ, cho dù là ngầm vi phạm pháp luật, không
chuyện ác nào không làm, thì ở trước mặt con gái sẽ tự động không đề cập tới, bày ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử. Cha cô rốt cuộc là cái thứ gì, sớm hay muộn khắp thiên hạ sẽ rõ ràng. Chúng ta không ngại cứ mỏi mắt mong
chờ.” Hắn một câu hai ý nghĩa.
Tôi nhìn hắn, hơi hơi khẽ động khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh. Anh có
thể mỏi mắt mong chờ, hy vọng tương lai có một ngày anh sẽ không vì bản
thân mình hàm oan cho Hứa Bảo Sơn mà sinh ra tâm lý áy náy, lương tâm
bất an. Mà tôi, đối với tất cả những thứ này đã căm thù đến tận xương
tuỷ, tôi sẽ không cùng với anh nhìn đến phút cuối.
”Uống nước.” Hắn một lần nữa đưa thìa nước tới, tôi như trước nghiêng mặt qua.
”Hứa Lăng Tịch!” Hắn hét to, cầm chén thìa đập mạnh lên trên tủ, “Cô cho rằng như vậy thì tôi sẽ không có biệt pháp gì với cô sao? Tôi sẽ không
bỏ qua để cho cô đi, lại càng không để cô chết. Nếu không tin chúng ta
liền tranh xem ai hao tổn hơn ai.”
Luồn ống vào thực quản đổ thức ăn lỏng rất khó chịu, tiêm dinh dưỡng vào người càng thống khổ.
Trần Trác ý muốn ngăn trở, lại bị hai gã vệ sĩ thân hình vạm vỡ ngăn trước cửa.
Bác sỹ và y tá đều là Giang Triết Tín tìm đến, chỉ vì đối phó tôi.
Giang Triết Tín kiềm chặt đầu tôi, một bên lau mồ hôi lạnh trên mặt tôi, một bên không chút lưu tình nào sai khiến bác sỹ gia tăng thêm liều
lượng dinh dưỡng tiêm vào.
Tôi ở trên giường thống khổ dày vò, lại không có sức lực đối kháng. Trời cao đối với tôi thật sự tàn nhẫn, đúng là muốn chết cũng không thể.