Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 73: Chương 73: Chương 68




Tôi còn đang phân vân chần chừ, Giang Triết Tín lại cười nhạo thành tiếng, giọng điệu hết sức khinh miệt nói: “Hứa Bảo Sơn, tôi quả là còn quá xem nhẹ lòng liêm sỉ của ông. Thật sự không ngờ tới, đến bây giờ mà ông vẫn còn có thể làm bộ làm tịch, không biết xấu hổ giả vờ vô tội, nhất là lại còn ở trước mặt Lăng Tịch nữa, thực khiến tôi mở rộng tầm mắt. Ngoài đường nghe lời đồn đại ông chính trực, thiện lương, hôm nay xem ra chẳng qua ông chỉ là kẻ mặt người dạ thú, vô liêm sỉ đến cực điểm...”

”Giang Triết Tín!” Tôi giận dữ cắt lời hắn, thật sự nghe không nổi nữa:“Tôi và anh sắp sửa trở thành vợ chồng, cha tôi cũng là trường bối của anh. Lời anh nói thật sự quá vô lễ! Đây là giáo dưỡng của Giang gia sao? Tôi mặc kệ anh từng nghe đồn cái gì, chỉ cần không phải tận mắt chứng kiến thì chắc gì đó đã là sự thật. Hôm nay anh đả kích nhục nhã một người tuổi đã cao như vậy, cho dù sau này đội lên danh nghĩa vô tri thì cũng khó lòng mà tha thứ được.”

Hứa Bảo Sơn đã sớm giận đến cả người phát run, tôi nắm tay ông thật chặt: “Cha, người đừng nóng giận. Anh ấy.... luôn tự cho là đúng, người đừng chấp nhặt với anh ấy.”

”Hứa Lăng Tịch!” Giang Triết Tín trái lại hét to với tôi, “Em mới chính là kẻ ngu ngốc vô tri nhất! Sớm muộn gì có một ngày, em sẽ biết bản thân mình xuẩn ngốc biết bao nhiêu! Tôi con mẹ nó nhất định là điên rồi mới cảm thấy em đáng thương, còn ăn no rững mỡ thay em mà thấy bất bình! Em căn bản xứng đáng bị lão ta lừa gạt!”

”Cậu......” Sắc mặt Hứa Bảo Sơn trắng bệt, run run chỉ vào Giang Triết Tín, nửa ngày nói không ra được lời.

”Giang Triết Tín,“ Tôi thả dịu thanh âm, “Dừng ở đây đi. Nếu anh còn muốn ngày mốt hôn lễ cử hành bình thường, đừng nên công kích chúng tôi nữa. Anh đi đi, tôi tiễn anh ra ngoài.”

Giang Triết Tín hung hăng nhìn chằm chằm tôi, vì tôi dùng hôn lễ uy hiếp hắn mà tức giận. Tôi không chút nào sợ hãi nhìn lại hắn, chậm rãi đứng dậy đi qua, túm lấy tay áo hắn kéo hắn xuống lầu.

Hắn liền nghiêm nét mặt, không nói lời nào dậm bước lớn ra cổng.

A Cường mở cửa lớn cho hắn, hắn dừng lại một chút, lạnh lùng căn dặn nói: “Hãy thay tôi 'trông nom coi sóc' bọn họ, giống như khi ở nước ngoài vậy, hiểu chưa?”

Lời là nói với A Cường, hắn không liếc mắt nhìn tôi thêm lần nào nữa.

”Vâng, thiếu gia. Xin cậu yên tâm.”

Sau khi có được cam đoan, Giang Triết Tín nghênh ngang mà đi.

Tôi xoay người chạy lên lầu, Hứa Bảo Sơn vẫn đang nổi giận ngồi trên giường, hai tay nắm chặt thành quyền, đầu nhìn chằm chằm một chỗ một chút xuất thần.

”Cha,“ Tôi thử kêu một tiếng, khuyên giải an ủi ông: “Giang Triết Tín anh ta có chút hiểu lầm với cha, lời anh ta nói người đừng để trong lòng.”

Ông phục hồi tinh thần lại, che giấu đi cảm xúc phẫn nộ, nhìn tôi ôn hòa nói: “Những lời hắn ta nói có ý gì? Cha cứ nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu nổi hắn ta nói cha lừa gạt con là có ý gì? Con gái à, nếu phải nói đến hổ thẹn, cha quả thực rất có lỗi với con. Bất luận hắn ta đang ghi hận cha chuyện gì, hắn ta tìm được con cũng đều từ cha mà gây ra, rõ ràng nhắm đánh về phía cha. Cha quả thật không có năng lực để bảo vệ con thật tốt. Ngày trước chuyện cha có thể làm là phải cực lực khuyên can con, nhưng mà...”

”Cha,“ Tôi đúng lúc ngắt ngang câu ông sắp nói, tôi biết ông muốn nói gì, ngày trước ông đúng là đã cực lực phản đối tôi ra mặt, là cha nuôi và tôi cố ý kiên trì, ông mới bất đắc dĩ phải đồng ý, với ông tôi chỉ có cảm kích, không hề mảy may oán trách nào, “Mấy hôm nay cha... sức khỏe thế nào?”

Tôi vốn muốn hỏi sống như thế nào, nhưng A Cường kia bỗng nhiên bưng hai tách trà vào, tôi tạm thời liền sửa lại cách nói.

”Ông Hứa, cô Hứa, mời uống chút trà.” A Cường để cái khay đến trên tủ đầu giường, đứng lùi ra một bên nhưng không có ý rời đi, “Thiếu gia sai tôi phải bảo hộ hai người thật tốt, mặt khác hai người có cần gì cũng có thể nói cho tôi biết.”

Mặt Hứa Bảo Sơn hiện ra vẻ giận, không chút khó hiểu nói: “Cuộc sống những ngày qua của cha chính là như vậy! Hai mươi bốn giờ đều có người nhìn chằm chằm, nói cái gì mà 'Bảo vệ', là theo dõi thì đúng hơn!”

A Cường kia mặt không đổi sắc bình thường cứ như không hề nghe thấy, vẫn bình tĩnh như cũ đứng ở nơi đó, thậm chí đều không hề nhìn chúng tôi, nhưng cũng không chịu bỏ đi.

Đến lúc này tôi mới hiểu được lúc rời đi Giang Triết Tín nói 'trông nom coi sóc' là có ý này. Nói cách khác, vô luận chúng tôi nói cái gì hắn đều có thể nghe được.

”Cha, người uống nước đi.” Tôi cầm tách trà đưa vào tay ông.

Ông thở dài một hơi, tiếp nhận tách trà mà không uống, nhìn tôi tiếc hận: “Cha đã ở cái tuổi này rồi, còn có gì đáng sợ nữa? Dù ngày mai có chết cũng không còn gì đáng tiếc. Nhưng con vẫn còn trẻ như vậy, cha thật sự lo lắng cuộc sống tương lai của con sau này. Ngày mốt con sẽ kết hôn, nhưng những lời hắn ta nói hôm nay rõ ràng cho cha biết hắn ta không định sẽ đối xử tốt với con, bảo sao cha có thể yên tâm gả con vào Giang gia đây? Lại làm thế nào mới không khiến mẹ .... của con thất vọng? Con thật sự không định suy nghĩ kỹ thêm lần nữa sao?”

Tôi lắc lắc đầu, “Giang phu nhân đối với con tốt lắm, người đừng lo lắng.”

”Lăng Tịch, sao con ngây thơ như vậy, “ Hứa Bảo Sơn lời nói sâu xa:“Giang phu nhân đối xử con tốt, nhưng mà bà ấy đâu thể cùng con cả đời. Tương lai Giang Triết Tín lại sẽ bắt lỗi khi dễ con, còn ai có thể vì con phân xử? Lời Giang Triết Tín nói vừa rồi tuy rằng rất hoang đường đáng giận, nhưng hắn ta mắng cha là một người cha không có trách nhiệm, cha trái ngược không cách nào cãi lại. Lúc trước không thể khuyên can con, thật là cha làm cha mà đã thất trách, là cha có lỗi với con, con à. Cha ở nước ngoài bao nhiêu ngày qua cho đến giờ, mỗi lần nhớ đến con trong lòng đều rất khó yên. Lần này cha không thể lần nữa biết rõ con về sau sẽ gặp bất hạnh nhưng vẫn đẩy con vào miệng hổ được, cuộc hôn nhân này không làm cũng được, hắn ta còn có thể bức hôn hay sao? Cha đến cùng đắc tội hắn ở đâu, có bản lĩnh thì hắn ta cứ giết cha đi, tất cả hãy nhằm vào cha này, đừng phải liên lụy tới con nữa. Ngày mốt cha sẽ nói hết tất cả cho Giang phu nhân biết, cha không tin, bà ấy còn có thể miễn cưỡng con kết hôn.”

”Không phải đâu, cha à, người trước nay chưa từng có lỗi gì với con cả.” Tôi vội vàng nói, trong lòng rất khó chịu. Vốn dĩ kẻ nên cảm thấy hổ thẹn áy náy là tôi, là cha nuôi, là chúng tôi liên lụy người, có lỗi với người.

”Con không cần an ủi cha, con gái. Hứa Bảo Sơn cha đây cả đời này từ trước tới nay chỉ cầu không thẹn với lương tâm, nhưng trong chuyện của con lúc ấy tuy rằng cha rất bất đắc dĩ, nhưng lại cũng không hẳn không còn chọn lựa nào khác. Từng bước đi đến hôm nay, cha chỉ có hối hận sâu sắc, hy vọng hiện tại vẫn còn kịp để bù đắp lại sai lầm.” Hứa Bảo Sơn thả tách trà lại chiếc tủ, giữ chặt tay tôi ánh mắt rất kiên quyết nhìn tôi, “Hãy cứ định như vậy, chỉ cần Giang Triết Tín không phải thật lòng yêu con, không đối xử với con tử tế, cửa hôn sự này, cha sẽ không đồng ý. Ngày mai chúng ta liền nói rõ ràng với bọn họ.”

Tôi từ trong mắt ông thấy được sự chấp nhất và kiên trì, ông thật tốt với tôi, ngược lại càng khiến lòng tôi như bị dao cắt. Giờ này ngày này, tôi nhất định phải nói cho ông biết chân tướng. Ông chẳng những có quyền được biết hết tất cả, quan trọng hơn hết là, không thể để ông lại tiếp tục vì sai lầm của chúng tôi mà phải bị ghi hận, trả giá thật lớn.

Tôi thở sâu, để cho đầu óc trở nên bình tĩnh rõ ràng trở lại. A Cường vẫn còn bên cạnh, tôi cố gắng bày ra gương mặt tươi cười nói: “Cha, người thật sự hiểu lầm Triết Tín. Anh ấy là thật lòng yêu con. Người trước tiên xin bớt giận, trở về con từ từ giải thích với người.”

Hứa Bảo Sơn lắc đầu, vừa muốn nói cái gì, tôi đúng lúc nháy mắt với ông mấy cái, dùng khóe mắt hướng về phía A Cường nhìn lướt qua.

Hứa Bảo Sơn liền hiểu ý của tôi, không nói nữa.

”Cha, người đi đường dài vất vả, có mệt hay không? Muốn nghỉ ngơi một chút không?” Tôi hỏi.

Ông lắc đầu: “Không mệt mỏi. Cha làm sao ngủ được?”

”Con biết cha luyến tiếc con xuất giá, cha đây là 'Triệu chứng tổng hợp gả con gái'. Rất nhiều những ông bố trước khi con gái xuất giá đều rất khẩn trương.” Tôi ra vẻ thoải mái đùa giỡn, “Cha, người còn nhớ rõ chuyện của con lúc trước không?”

Hứa Bảo Sơn nghi hoặc nhìn tôi, nghĩ nghĩ nói: “Đương nhiên nhớ rõ. Chỉ là lúc ấy cha quá bận, không rút ra được thời gian ở cạnh con. Hiện tại hối hận cũng muộn rồi, con đã trưởng thành.”

”Cha, xem cha này, sao lại nói lạc đi đâu vậy. Lúc nhỏ cha đã tốn rất nhiều tâm huyết với con rồi, con đều hiểu được. Những thứ con bảo là yêu thích đều là nhất thời hứng thú, hôm nay nói học vẽ, ngày mai đã đòi học thư pháp, ngày mốt còn đòi piano, kết quả, người luôn vui vẻ làm thực, lập tức tìm cho con giáo viên dạy kèm tốt nhất, nếu năm đó không có người bồi dưỡng cho con, hôm nay con sẽ không hợp ý với Giang phu nhân như vậy, có nhiều đề tài để nói như vậy.”

Mấy chuyện này đều là tôi tùy miệng nói liều, tin rằng Hứa Bảo Sơn cũng không hiểu được, nhưng ông vẫn kiên nhẫn lắng nghe, không hề nói gì.

Tôi nói tiếp: “Người biết không? Giang phu nhân quả là một người xứng danh xứng thực, bà đã chỉ dạy con học vẽ, chỉ dạy con thư pháp, hơn nữa với việc cha bồi dưỡng con trước đây càng thêm tán thưởng đấy. Mấy ngày nay con đều đi theo bà học vẽ, luyện thư pháp, bà còn khen con rất có tiến bộ.”

Hứa Bảo Sơn gật đầu, hé lộ cười tươi, “Con vẫn luôn là đứa nhỏ thông minh.”

Tôi hưng trí bừng bừng nói: “Cha, bút lông và mực nước hồi ấy vẫn còn chứ ạ? Con viết thư pháp cho người xem được không?”

Hứa Bảo Sơn hơi hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Vẫn đều lưu lại cả, ở hết trong thư phòng. Không biết còn dùng được không nữa.”

Tôi mỉm cười, có thể dùng được, tôi biết. Trước khi tôi bị Giang Triết Tín bắt đi, tôi còn từng dùng qua nó để vẽ tranh thủy mặc, lúc ấy là nhằm để sau này đón hùa theo ý thích của Giang phu nhân mà chuẩn bị.

”Cha, người cũng đừng đi lên, con đi lấy qua đây viết cho cha xem, được không?”

Dường như tinh thần Hứa Bảo Sơn cũng tỉnh táo hơn, gật đầu cười nói: “Tốt.”

Tôi dựa vào trí nhớ, trong giá sách ở thư phòng chẳng những tìm bút mực, còn lấy được mấy trang giấy Tuyên Thành. Dứt khoát ôm hết chúng trở về.

”A Cường, anh lấy khay đi đi.”

A Cường lên tiếng trả lời đi lên quả nhiên lấy khay mang đi. Tôi bày dọn bút mực xong, trải giấy Tuyên Thành ra.

”Lăng Tịch,......” Lời Hứa Bảo Sơn còn chưa nói trọn, A Cường đã chuyển trở lại, vẫn đứng dựa vào cửa như lúc nãy.

Tôi mỉm cười với Hứa Bảo Sơn, “Con biết, cha muốn nói 'Đừng để mực nước dây lên mình' đúng không? Cha mỗi lần đều nói thế cả.” Tôi nháy mắt mấy cái, lộ ra nụ cười tươi nghịch ngợm.

Hứa Bảo Sơn khẽ thở dài.

”Viết gì đây nhỉ?” Tôi chấm bút vào mực nước, lẩm bẩm: “Hay là lại viết 'Mãn Giang Hồng' được rồi, con nhớ là cha thích nhất bài này.”

Tôi tập trung tinh thần mỗi vạch mỗi nét còn thật sự viết chữ cực nhỏ, những lời cất chứa trong lòng đều chảy về phía ngòi bút, tâm tình nặng nề, đắn đo từng câu từng chữ.

Không ai quấy rầy, A Cường, chính là một gã tay chân, cậu ta chỉ biết canh giữ ở cửa quang minh chính đại nghe lén, còn với văn chương thư pháp không hề hứng thú, nhìn tôi múa bút vẩy mực hoàn toàn thờ ơ.

Một trang giấy chi chít rậm rạm, đã viết ra tội ác vô tận, tố cáo không hết đau xót khổ sở. Càng về sau, lòng tôi càng luôn run rẩy, chữ viết ra cũng trở nên méo mó, mấy lần gần như không viết nổi nữa.

Thẳng thắn thành khẩn hết thảy cần dũng khí rất lớn, càng viết đến sau này tôi càng khiếp đảm. Nhưng tôi không thể không viết.

Tôi nín thở cầm tờ giấy thứ nhất trao cho Hứa Bảo Sơn, chờ đợi quyết định của ông.

”Quả nhiên tiến bộ, chữ nhỏ rất tinh tế.” Hứa Bảo Sơn vừa nhìn vài cái, ngẩng đầu cười khích lệ tôi.

Sau đó nghiêm túc xem tiếp, dần dần thay đổi sắc mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.