Ảm Dạ Ly Du

Chương 106: Chương 106




Buổi trưa, chưa tới giờ Tỵ, buổi triều sớm trong cung mới tan không lâu. Văn võ bá quan tốp năm tốp ba, có kết nhóm kết đôi, có độc hành, đều theo Đông môn rời đi đế cung, quay về các nơi. Trong số đó, có một chiếc xe ngựa cung đình hoa lệ chầm chậm đi ra, thủ vệ nhìn lên, liền thấy người đánh xe chính là một trong số thị vệ bên người của đế quân bệ hạ, thủ vệ vội vàng cung kính hành lễ, nhìn theo chiếc xa giá rời đi.

Xa giá ly khai đế cung, thong thả đi trên đường, không hề quấy nhiễu tới mấy gánh hàng rong đang bày quán rao hàng bên đường, khi tới Khanh phủ nằm bên bờ sông Thanh Đô, nó mới dừng lại. Người trong xe ngựa ngừng một lát, từ từ mở ra đôi mắt như hắc diệu thạch: “Tới rồi?”

“Vâng, công tử.” Thị vệ bên ngoài vừa trầm giọng nói, vừa vén lên màn xe, dùng dáng vẻ cung kính đứng chờ ở một bên.

Thiển Ly Du xuống xe, ngẩng đầu nhìn bức hoành nạm vàng trước cửa Khanh phủ, hơi cong lên khóe môi, xoay người lại nói: “Ngươi hãy hồi cung chuyển cáo bệ hạ, ta ôn chuyện cùng bọn họ, sau giờ Ngọ sẽ trở lại.”

Nhưng trên mặt thị vệ lại lộ vẻ khó xử, ấp úng không dám trả lời đơn giản như vậy, cũng không dám giương mắt nhìn vị Quốc sư đại nhân tôn quý gần như đế quân bệ hạ này.

Thiển Ly Du nhìn dáng dấp của thị vệ, trong lòng hiểu rõ.

Sáng sớm hôm nay thu được tín thư mà chim sơn ca truyền đến, nói mấy người này muốn gặp y. Theo tin tức gần đây truyền vào trong cung, trong Du Nguyệt lâu hẳn là không xảy ra đại sự, có lẽ là nhiều ngày không thấy trong lòng thấp thỏm cho nên mới muốn gặp mặt. Bất quá trước khi xuất cung, Dạ Quân Hi cũng tương đối không vui, khuôn mặt tuấn dật vô song đen hồi lâu, khiến cung nhân hầu hạ trong Ngự thư phòng không dám thở mạnh. Ắt hẳn là trước khi y xuất cung, người nọ đã phân phó thị vệ này, sai hắn nhanh chóng đưa y hồi cung.

Đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia bất mãn, nhưng càng nhiều là thần sắc vui vẻ. Nam nhân quả thật bá đạo một chút, nhưng y lại thích thế vô cùng.

Không làm khó tên thị vệ này, Thiển Ly Du bĩu môi nói: “Mà thôi, ngươi cùng ta trở về đi. Ngươi không quay về, tự có người thay ngươi bẩm báo.”

Nói xong cũng không giải thích điều gì, mà xoay người đi vào Khanh phủ.

Tên thị vệ đáng thương nghe vậy lập tức sững sờ tại chỗ, cắn răng theo Thiển Ly Du vào phủ. Hồi cung muộn một chút và không thể mang công tử hồi cung, người thông minh tất nhiên sẽ không chọn điều thứ hai.

Ngoài cửa Khanh phủ không một bóng người, chỉ có một tia khí tức khó phát hiện, khi Thiển Ly Du xoay người đi vào, khi tức này liền biến mất…..

“Chủ tử!” “Ly Du.” “Ly Du!”

Trên Thính đường, nghênh đón Thiển Ly Du tất nhiên là ba huynh muội Ngụy gia. Bất quá, khiến y cảm thấy có chút ngoài ý muốn chính là, Dạ Tuấn Thần – người đứng đầu Ích Chính viện, Thân vương điện hạ duy nhất của đương triều lại đang ở Khanh phủ, lúc này hắn đang ngồi trên thượng tọa thản nhiên uống trà. Thiển Ly Du không khỏi nhíu mày, nếu y không nhớ lầm, vị Thần thân vương này vừa mới hạ triều đi?

Thiển Ly Du vừa âm thầm suy nghĩ vừa đem ánh mắt chuyển tới trên người Ngụy Thanh Hoằng – lẽ nào trong mười ngày ngắn ngủi, hai người này đã có gì tiến triển sao?

Nhưng không đợi Thiển Ly Du suy nghĩ sâu xa xong, y bỗng nhiên nhận thấy bầu không khí trong phòng có chút khác lạ. Ngoài Dạ Tuấn Thần, ba người còn lại đều cau mày, thần sắc tràn đầy tham cứu và lo lắng. Nhất là Thanh Nguyệt, nắm chặt hai tay, trên mặt thậm chí còn có chút thù hằn và hối hận.

Thiển Ly Du không hiểu ra sao, ánh mắt quét qua quét lại gương mặt mấy người: “Sao thần sắc lại như vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Nhưng khiến y không tưởng được chính là, ba người nhìn thoáng qua nhau, bộ dáng đều ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Giọng nói trong trẻo dễ nghe bỗng nhiên trầm xuống, Thiển Ly Du cau mày nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ngay cả Thanh Hoằng cũng có thần sắc như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra đại sự?

Một lúc sau, Ngụy Thanh Sương không nhịn được, lên tiếng đầu tiên: “Ly Du…. Ngươi… Ở trong cung có tốt không?” Vừa nói vừa lặng lẽ giương mắt quan sát sắc mặt Thiển Ly Du.

Thiển Ly Du nghe vậy hơi sửng sốt, nhưng vẫn không hiểu ra sao, chỉ gật đầu nói: “Ta đương nhiên tốt, rốt cuộc là…”

Nhưng vừa nói một nửa liền dừng lại, Thiển Ly Du trừng lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía huynh muội Ngụy gia, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy đoán khiến y dở khóc dở cười: “Các ngươi muốn hỏi chuyện Dạ Quân Hi tuyển phi?”

Thiển Ly Du vừa dứt lời, trên gương mặt chưa hết lo lắng của ba huynh muội Ngụy gia lại hiện lên vài phần xấu hổ. Thiển Ly Du lập tức sáng tỏ, y đoán không sai. Dạ Tuấn Thần ngồi bên mới vừa ngậm một ngụm trà, lúc này đã phun ra, ánh mắt hoảng hốt liên tục dao động giữa Thiển Ly Du và Ngụy Thanh Hoằng, có lẽ hắn cũng mới tới không lâu, chưa biết suy nghĩ trong lòng ba người.

Thanh Nguyệt lộ ra thần sắc phẫn hận và hậu hối như vậy, Ngụy Thanh Sương hỏi y ở trong cung có tốt không, mấy người này vội vã muốn y xuất cung đàm đạo… Sau khi quanh co lòng vòng như vậy, Thiển Ly Du rốt cuộc phản ứng lại – chuyện đế quân bệ hạ tuyển phi đã truyền khắp đế đô, mọi người đều biết tin tức thiên kim tiểu thư của Lại bộ thị lang nhập cung được phong làm Mỹ nhân, nhưng y lại chưa hề nói cho mấy người này việc tuyển phi có mục đích gì.

Chẳng lẽ ba người này cho rằng y ở trong cung chịu ủy khuất, chịu thiệt, cho nên mới lo lắng như vậy?! Nghĩ thế, Thiển Ly Du không biết nên khóc hay nên cười, y tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn ba người.

Thấy Thiển Ly Du chủ động nhắc tới việc này, hơn nữa giọng điệu cũng ung dung thoải mái, không hề có chút hờn giận, ba người kia mới thở dài một hơi trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu. Ngụy Thanh Hoằng ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi: “Ly Du, này là chuyện gì xảy ra? Khi chúng ta nghe nói việc này đều vô cùng sợ hãi, suýt nữa đã xông vào cung.”

Thanh Nguyệt đứng bên gật đầu, nàng thực sự bị kinh sợ không ít. Vốn tưởng Dạ Quân Hi sủng ái Thiển Ly Du, không ngờ Thiển Ly Du mới vào cung vài ngày liền truyền ra tin tức tuyển phi, khiến nàng tức giận tới mức vẫn luôn hối hận vì bị “mỡ heo che đậy trái tim” bởi đủ loại hành động của nam nhân kia.

Thiển Ly Du nhìn thần sắc ba người, trong lòng cảm thấy ấm áp, khẽ thở dài một hơi, rốt cuộc mới đem chân tướng của việc tuyển phi lần lượt nói ra, ba người kia hiểu ra, thần sắc trên mặt cũng dần thả lỏng. Cuối cùng, Thiển Ly Du còn nói: “Nếu hắn thực sự muốn tuyển phi, các ngươi cho là ta còn có thể bình yên ở lại trong cung sao?”

“Đúng vậy. Tính tình của Ly Du các ngươi còn không biết sao? Huống hồ đế quân bệ hạ thực vất vả mới có được bảo bối như vậy, sao có thể phụ hắn, các ngươi cư nhiên lại lo lắng việc này…” Người tiếp lời chính là Dạ Tuấn Thần vẫn ngồi nghe hăng say: “Hơn nữa, Thanh Hoằng lo lắng việc này, sao hai ngày trước không hỏi bản vương? Hỏi sớm, các ngươi cũng không cần lo lắng nhiều ngày như vậy.”

Bị điểm danh, Ngụy Thanh Hoằng liếc mắt nhìn vị Thân vương điện hạ đang cười đùa, không hề đáp lời, nhưng Thiển Ly Du lại hỏi: “Xem ra mấy ngày nay Thân vương điện hạ rất chịu khó tới nơi đây a?”

Biết tâm tư của chính mình không thể gạt được thiếu niên nhạy cảm này, Dạ Tuấn Thần chỉ mỉm cười nói: “Bản vương rất thích nơi đây, so với Vương phủ, quả thực thoải mái hơn, huống chi còn có người tài mạo song toàn như Thanh Hoằng ở bên, bản vương thực sự là vui quên đường về…”

Dạ Tuấn Thần vừa dứt lời, bên kia Ngụy Thanh Hoằng nhịn không được nhíu mày, có chút cứng ngắc nói: “Thân vương điện hạ quá khen, bốn chữ tài mạo song toàn, Thanh Hoằng không dám nhận.”

Thiển Ly Du nhìn dáng dấp của Ngụy Thanh Hoằng, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, xem ra Dạ Tuấn Thần muốn đả động Thanh Hoằng thì còn cần phí không ít công sức.



Đế cung, Ngự thư phòng.

Không có mỹ nhân ở bên, tâm tình đế quân bệ hạ khá là phiền muộn. Nhất là khi ảnh vệ đột nhiên xuất hiện bẩm báo, vật nhỏ kia muốn dùng ngọ thiện ở bên ngoài, sau giờ Ngọ mới trở về, tâm tình đế quân bệ hạ liền có thể gọi là ác liệt.

Dạ Quân Hi qua loa dùng ngọ thiện, sử dụng khí lực toàn thân mới có thể ngăn chặn ý niệm muốn xuất cung mang người nọ trở về. Nhớ tới ngọc bội đế vương mà chính mình tự tay giao cho người nọ và lời hứa hẹn của chính mình, đường đường đế quân Lam Vũ cũng chỉ có thể một mình ngồi tại Ngự thư phòng chờ đợi, đem chính mình vùi vào đống tấu chương, không dám làm điều gì xằng bậy.

“Bệ hạ….”

“Chuyện gì?!”

Giọng nói trầm thấp đáng sợ, ngay cả Lâm Hứa cũng giật nảy mình, nhưng vẫn phải kiên trì nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Tôn mỹ nhân cầu kiến.”

“Tôn mỹ nhân?” Dạ Quân Hi không hề ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh lùng nói: “Không gặp.”

“….. Vâng, bệ hạ.” Lâm Hứa âm thầm lắc đầu, lui ra ngoài.

Cửa Ngự thư phòng, Tôn Kì Nhi bưng trong tay một chén canh, đang kiễng chân trông mong, mắt thấy Lâm Hứa bước ra, nàng liền bước lên phía trước nói: “Lâm đại nhân, bệ hạ nói thế nào?”

“Bệ hạ bận bịu chính vụ, lúc này không thể gặp ngài, mời trở về đi.” Lâm Hứa đáp.

Trên mặt Tôn Kì Nhi lập tức lộ ra thần sắc không thể tin, trong mắt xẹt qua một tia không cam lòng.

Nàng mới vào cung một ngày, không nói tới chuyện thị nữ bên người bị mang đi, mà ngay cả buổi tối cũng không nhận được đế quân triệu kiến. Nàng này “Mỹ nhân”, đến giờ vẫn chưa thấy mặt đế quân bệ hạ, bảo thiên kim tiểu thư chưa từng bị lạnh nhạt như nàng làm sao chịu được? Nhưng lúc này đang ở cửa Ngự thư phòng, cho dù thế nào, nàng cũng không dám làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn, đành phải hậm hực bưng chén canh rời đi.

Trong phòng, Dạ Quân Hi nghe bên ngoài trở lại yên tĩnh, mới ngẩng đầu khỏi tấu chương, mắt phượng xẹt qua một tia u ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.