Ảm Dạ Ly Du

Chương 110: Chương 110




“Thần điểu chuyển thế hồi sinh, hóa giải sát khí của mãnh thú, thiên hạ tránh khỏi lầm than, thân linh hồi chốn cũ. Thiện tai, thiện tai…” Tiếng nói từ xa vang tới tựa như đến từ hư không, kèm theo tiếng vang, rơi vào đáy lòng mỗi người, tạo nên những hồi rung động, kéo dài không thôi.

Trong khi mọi người kinh ngạc, cấm vệ đã giơ lên đao kiếm trong tay, thần sắc ngưng trọng, làm đủ mọi chuẩn bị để bảo hộ an toàn tuyệt đối cho đế quân bệ hạ. Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm – chỉ thấy một lão hòa thượng mặc một bộ tăng bào bằng vải bố đơn giản, trên đầu đội tăng mạo cũ kĩ, đang thong thả đi về phía bọn họ.

Bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, vô số mũi kiếm chĩa thẳng, nhưng lão hòa thượng kia vẫn mỉm cười, bước đi không nhanh không chậm. Ánh mắt hắn, từ đầu tới cuối đều không rời khỏi hai người được vây ở chính giữa – Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du.

“A di đà phật, mười lăm năm không gặp, đế quân bệ hạ biệt lai vô dạng.” Trước đao kiếm lóe hàn quang của cấm vệ, thong thả dừng cước bộ, lão hòa thượng chắp tay hướng phía Dạ Quân Hi khom người hành lễ, đẩy tràng hạt trong tay, mỉm cười mở miệng nói.

Dạ Quân Hi nhìn lão hòa thượng, dần dần nheo lại hai tròng mắt, dung nhan tuấn dật không biểu lộ một chút tâm tình nào, chỉ có đôi môi khẽ nhếch tạo nên đường cong sắc bén, khiến Thiển Ly Du nhận thấy tâm trạng phức tạp không gì sánh được của nam nhân.

Ánh mắt nhu hòa mang theo chút sắc bén khó phát hiện của Thiển Ly Du nhìn từ trên xuống lão hòa thượng đột nhiên xuất hiện kia. Tuổi tác của đối phương không kém Bạch Khải Nhiên là bao, tuy mặc một bộ đồ cũ, nhưng không lộ vẻ khó coi, trong đôi mắt trong trẻo như nước lộ ra cơ trí và nội liễm sau nhiều năm từng trải, toàn thân tựa như phiêu phiêu dục tiên.

Đối mặt với một lão giả như vậy, Thiển Ly Du bất giác cảm thấy, vô luận đối phương tới đây vì mục đích gì, thì hắn cũng thực sự là một vị cao tăng đắc đạo, hơn nữa, sợ rằng đây chính là người mà y vừa mới nghe nói trên đường đến đây, người đã xác nhận Dạ Quân Hi là “mãnh thú hạ phàm” vào mười lăm năm trước.

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu Thiển Ly Du, trong đám quần thần đã có người nhận ra thân phận của lão hòa thượng, không khỏi kinh sợ hít vào một luồng khí lạnh. Mà Thần thân vương Dạ Tuấn Thần vẫn đứng sau Dạ Quân Hi thì sắc mặt đã trở nên âm trầm, đưa mắt ra hiệu cho Lâm Hứa, Lâm Hứa hiểu ý âm thầm làm mấy động tác, phân phó ảnh vệ vào vị trí, đề phòng bất trắc.

Trong đế lăng chìm vào sự yên tĩnh khiến kẻ khác lạnh sống lưng. Sau câu nói của lão hòa thượng, không ai dám cả gan tự ý mở miệng. Mà lão hòa thượng kia cũng không lo lắng chút nào, vẫn ung dung thản nhiên nhìn về phía nam nhân đã leo lên bảo tọa đế quân sau mười năm.

Qua đủ một nén hương, dưới sự chú mục của muôn người, nam nhân rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Thần điểu là thứ gì?”

Mọi người đều kinh sợ, người biết chuyện mười lăm năm trước đều kinh ngạc vì đế quân bệ hạ cư nhiên không vội vã xử trí lão hòa thượng, mà người không biết thì nghi hoặc về cuộc đối thoại vô cùng khó hiểu của hai người.

Nhưng lão hòa thượng dường như không có chút ngoài ý muốn, vẫn gẩy tràng hạt trong tay, cười nói: “Trong lòng đế quân bệ hạ đã có đáp án, sao còn cần phải hỏi? Thần điểu giáng thế mười lăm năm, giúp mãnh thú hóa giải lệ khí, bảy chòm sao phía Nam trở về vị trí cũ, từ đó thiên hạ đại an, a di đà phật…” Lão hòa thượng kia vừa nói vừa chắp tay vái chào, mà lần này hắn lại hướng về phía Thiển Ly Du đứng bên Dạ Quân Hi.

Thiển Ly Du thấy thế, trong lòng có chút kinh ngạc nhìn lão hòa thượng kia – ý của đối phương, lẽ nào y chính là “thần điểu” mà hắn nói? Cảm giác hoang đường dần dần tràn ra trong lòng, nhưng có một thanh âm lại không ngừng nhắc nhở, lời của lão hòa thượng không phải nói bậy.

Thiển Ly Du ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Quân Hi, thấy dường như nam nhân nghĩ tới chuyện gì, đang hơi cong lên khóe môi, trước mặt văn võ bá quan hậu cung phi tần, ngang nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng y. Còn chưa đợi mọi người phản ứng lại, nam nhân đã giương giọng nói: “Bảy ngôi sao phía Nam, vậy đó chính là Chu tước. Ý của ngươi là, Du Nhi chính là Chu tước giáng thế, có thể hóa giải lệ khí của trẫm, giúp trẫm tu chỉnh thiên hạ?”

Dạ Quân Hi còn chưa dứt lời, đoàn người liền trở nên rối loại – vị Quốc sư hữu danh vô thực kia, lẽ nào đúng như lời lão hòa thượng, là Thần điểu Chu tước giáng thế sao? Đế quân bệ hạ cư nhiên… Cư nhiên công khai quan hệ giữa hắn với Quốc sư, tại trong đế lăng trước mắt bao người, làm ra cử chỉ thân thiết như vậy!

Nhưng cho dù trong lòng cảm thấy hoang đường đến thế nào, muốn phản đối đến thế nào, khó tin đến thế nào, cũng không có một ai dám cả gan đứng trước mặt Dạ Quân Hi hướng phía lão hòa thượng kia rống lên bốn chữ “hoàn toàn nói bậy”.

“Thiện tai thiện tai.” Lão hòa thượng gật đầu, lại tiếp tục gẩy tràng hạt, miệng lẩm bẩm.

Theo tốc độ gẩy tràng hạt của lão hòa thượng càng nhanh, trong đế lăng dần dần nổi lên cuồng phong, lúc đầu chỉ là một luồng gió nhẹ, không người lưu ý, nhưng dần dần, càng lúc càng lớn, càng lúc càng khiến kẻ khác không thể chống lại. Cuồng phong cuộn lên bụi đất và lá rụng mang tất cả vào đế lăng, trong cơn hoảng sợ mọi người phải giơ ống tay áo lên che mặt.

Nhưng tại cơn gió bụi ngập trời này, Thiển Ly Du và Dạ Quân Hi lại không hề bị cuồng phong ảnh hưởng. Luồng gió cuồn cuộn không hề quấy rầy tới hai người dù chỉ là một lọn tóc.

Cảm giác được cánh tay bên hông đang xiết chặt, Thiển Ly Du ngẩng đầu, chỉ thấy Dạ Quân Hi ung dung thoải mái, không có vẻ gì là ngoài ý muốn, y không khỏi khé gọi một tiếng: “Hi…” Trông vẻ mặt của nam nhân, khiến y suýt chút nữa sẽ hoài nghi, lão hòa thượng kia chính là do người này cố tình an bài. Bất quá… Hẳn là không có khả năng đi?

Dạ Quân Hi cúi đầu, nhìn ra nghi hoặc trong mắt thiếu niên, ấn nhẹ nụ hôn lên trán y khẽ cười nói: “Này không phải là trẫm an bài. Bất quá mặc kệ lời nói của lão hòa thượng kia là thật hay giả, việc này đối với ngươi ta, chỉ có trăm lợi mà vô hại.” Dạ Quân Hi vừa nói vừa đem thiếu niên ôm tới trước ngực, ôm chặt lấy, than nhẹ, “Không ngờ Du Nhi chính là thần điểu giáng thế đến giải cứu trẫm…”

Thiển Ly Du nghe vậy nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ là trong đôi mắt xinh đẹp ánh sáng lưu chuyển, bất tri bất giác y giơ tay ôm lấy thắt lưng cường kiện của nam nhân.

Ngay khi hai người ôm nhau mà đứng, đám mây trắng phía xa không biết từ bao giờ đã chuyển sang màu đỏ, không được bao lâu, những rặng mây đỏ xuất hiện đầy trời, chiếu xuống mỗi người đứng dưới, mỗi thứ đều nhiễm lên sắc màu tươi đẹp.

Hai người giương mắt nhìn trời, trong nháy mắt, màu đỏ lửa bao vây lấy toàn thân Thiển Ly Du. Trong ánh lửa ngập trời, bộ y sam màu trắng bạc của Thiển Ly Du đã sớm bị nhuộm thành đỏ sậm, ngay cả đôi mắt như hắc diệu thạch cũng chiếu rọi ánh sáng rực lửa.

Mà trên người Dạ Quân Hi lại tản ra ánh sáng xanh ngắt từ khắp thiên địa, như thời khắc Tiêu phi hạ táng vào mười lăm năm trước.

Cuồng phong ngừng lại, chỉ có ánh sáng đỏ và xanh chói mắt tỏa ra từ hai người đang ôm nhau là đang dần dần hội tụ giao hòa tại trên chín tầng mây. Buông xuống ống tay áo che mặt, mọi người người mở to mắt nhìn thấy, chính là hình ảnh kinh tâm động phách như thế, mà lão hòa thượng kia, đã sớm quỳ rạp xuống đất, tràng hạt trong tay rơi vãi, từng viên lăn lộn khắp nơi.

Trong đám người không biết là ai dẫn đầu, theo lão hòa thượng nằm úp sấp trên mặt đất, sau đó, đoàn người liên tiếp hướng phía hai người đứng giữa, khom người, tung hô vạn tuế.

Những triều thần từng chứng kiến cảnh tượng vào mười lăm năm trước vẫn không thể ngờ tới, cuộc đời này bọn họ cư nhiên còn có thể thấy được tràng cảnh như vậy; mà những triều thần cung phi hoàng tử công chúa không biết gì về chuyện đó, thì cả cuộc đời này đều khó có thể quên thời khắc khiến kẻ khác kinh sợ, lại làm người ta kìm lòng không được muốn quỳ gối tại dưới chân hai người kia.

Thiển Ly Du nằm ở trước ngực Dạ Quân Hi, nhìn đoàn người quỳ rạp phía trước, trong lòng không biết vì sao lại mọc lại một loại cảm giác quen thuộc đến kỳ dị, khóe môi cong lên độ cong xinh đẹp. Khi ánh lửa bao vây lấy toàn thân thể, y quả thực cảm thụ được “một cỗ lực lượng”, cảm giác ấm áp truyền khắp kinh mạch toàn thân.

Thiển Ly Du ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt phượng giống hệt ngày thường, mà dường như lại có thêm chút tuyệt sắc nào đó của Dạ Quân Hi. Ánh sáng xanh đáng sợ và sát khí huyết sắc trong mắt không che dấu được sự thâm tình và ái luyến sâu trong đáy mắt nam nhân, khiến Thiển Ly Du kìm lòng không được ôm lấy cổ Dạ Quân Hi, mặc kệ đoàn người đang quỳ sụp dưới đất, mặc kệ những ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, khóe môi nhu hòa hiện ra nụ cười, mị hoặc vạn phần mà đưa lên.



Cách đế đô Lam Vũ hơn ngàn dặm, tại một biệt uyển vạn phần bí mật ở ngoại ô quốc đô của Diệu quốc, một tiểu thú toàn thân được bao phủ bởi lớp lông tơ màu xanh nhạt, có hai chiếc răng nanh dài đáng sợ bỗng nhiên thức tỉnh khỏi giấc ngủ. Hai lỗ tai nhỏ hình tam giác giật giật, cái đuôi dài vẫy qua vẫy lại lộ vẻ bực bội.

Bỗng, một luồng ánh sáng màu xanh nhạt đột nhiên tỏa ra từ trên người tiểu thú, dần dần bao vây lấy toàn thân nó. Đôi mắt mèo màu ngọc bích trợn tròn dưới ánh dương quang.

Bất chợt, tiểu thú vốn đang ngủ đông lao vút xuống giường như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung, cái đuôi dài ôm lấy một quầng sáng, thân thể mềm mại nhỏ bé lao tới cánh cửa phòng đang đóng chặt.

“Chuyện gì xảy ra?” Người đứng bên ngoài bị kinh sợ bởi chấn động đột nhiên phát ra từ cửa phòng, hắn thét to một tiếng, hai người khác không biết đến từ nơi nào, lập tức xuất hiện ở trước cửa phòng.

Cửa phòng lại rung động một chút, mà lần này, lớp gỗ cứng rắn bị vật nhọn đâm ra một lỗ thủng nhỏ. Ba người kia quay mặt nhìn nhau, thần sắc hoảng sợ, dường như không biết nên làm thế nào.

Trong phòng, tiểu thú thấy hai lần cũng không thể phá tan trói buộc, đôi mắt mèo màu ngọc bích bỗng nhiên hiện lên tia sáng hung hãn, lông tơ trên toàn thân đều dựng lên, ánh sáng màu xanh nhạt càng thêm rực rỡ, thân thể nhỏ bé vọt về phía cửa phòng – chỉ nghe vang lên tiếng “răng rắc”, cửa phòng cứng rắn bị đâm ra một lỗ thủng lớn, mà tiểu thú cũng xông ra từ lỗ thủng này.

“Nhanh! Nhanh bắt nó! Nếu để mất Trào phượng, chúng ta đều phải chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.