Ảm Dạ Ly Du

Chương 114: Chương 114




Trên sa trường, tại trước mặt đế quân Lam Vũ Dạ Quân Hi, tại trước mắt năm mươi vạn đại quân, chiến tướng đắc lực Lí Trình với thân hình cao to như núi và Quốc sư Thiển Ly Du nhìn như trói gà không chặt đang tiến hành một cuộc tỷ thí khiến người khác trố mắt nghẹn lời.

Võ công của Thiển Ly Du là do trưởng lão Chung Ly của đế quốc Vân Quỳnh giáo dục, nội lực cao thâm gần như tương xứng với tâm phúc Lâm Hứa của Dạ Quân Hi; mà công phu của Lí Trình lại có được qua hơn mười năm chinh chiến trên chiến trường đẫm máu. Hai người một cương một nhu, một công một thủ, bộ áo giáp màu đồng và bộ hoa phục màu tím triền đầu không ngớt, khiến mọi người không kịp nhìn rõ.

“Lí tướng quân không hổ là chiến tướng đắc lực!” Nghiêng người tránh né thiết quyết vung tới trước mặt, Thiển Ly Du nhàn nhã cười khẽ khen ngợi. Kinh nghiệm thực chiến của y không nhiều lắm, chỉ có sự mềm dẻo linh hoạt của công phu bên trong, đây là lần đầu tiên đụng phải đối thủ dùng công phu bên ngoài cường ngạnh như Lí Trình. Bất quá nắm tay Lí Trình mặc dù cứng, nhưng nội lực lại lộ vẻ thiếu hụt, Thiển Ly Du vẫn có thể dễ dàng chống đỡ.

Song Lí Trình lại không có tâm tình nói giỡn như Thiển Ly Du. Vì vừa rồi đối phương dễ dàng ngăn cản mũi tên, cho nên hắn không hề khinh địch, bất quá thiếu niên nhìn như không chịu nổi một kích này không ngờ còn mạnh hơn hắn dự liệu. Quyền cước đánh vào trên người tuy rằng nhìn như mềm mại, lại bao hàm nội lực, có thể lấy nhu thắng cương, trói buộc tất cả động tác của hắn.

Trên đài cao, Dạ Quân Hi cau mày nhìn nhất cử nhất động của vật nhỏ hắn yêu. Thân ảnh màu tím dưới sự tô điểm của cát vàng càng hiện vẻ linh động phiêu dật, tóc đen bay lượn, đôi mắt mỉm cười, đẹp đến khiến người khác tâm thần câu chấn, không thể tự khống. Nhưng cho dù ngay khi bắt đầu tỷ thí hắn đã biết Lí Trình không phải đối thủ của Thiển Ly Du, hai bàn tay chắp sau lưng của Dạ Quân Hi vẫn không thể không nắm chặt thành quyền, rất sợ tên Lí Trình không biết nặng nhẹ kia làm bị thương Thiển Ly Du.

Cuộc tranh đầu càng lúc càng đặc sắc, người ngoài đã nhìn không ra hai người xuất thủ, bầu không khí trên sa trường càng lúc càng náo nhiệt. Quân sĩ đã quên sự kinh ngạc ban đầu, không ngừng có tiếng reo hò cổ vũ, cố gắng vang lên.

Trong giây lát, Lí Trình phi thân lao về phía trước, một tay tạo hình vuốt ưng vươn thẳng tới cổ họng Thiển Ly Du. Thiển Ly Du nghiêm mặt, vươn tay ngăn trở, vuốt ưng khó khăn lắm mới dừng lại ở chỗ cách cổ y ba phân.

Hai mắt Lí Trình lập tức trừng lớn vì kinh ngạc, mà Thiển Ly Du lại thở nhẹ ra, thả cổ tay đối phương đạm cười: “Lí tướng quân quả nhiên võ nghệ cao siêu, xem ra là ta không biết tự lượng sức mình.”

Thiển Ly Du vừa dứt lời, quân sĩ liền bắt đầu đồng thanh hoan hô, chỉ có Lí Trình là hai tròng mắt vẫn nhìn chăm chăm Thiển Ly Du, không nói một lời.

“Ba! Ba! Ba!” Ba tiếng vang lên, tiếng reo hò trên sa trường dần dần lắng xuống, mọi người ngẩng đầu nhìn về đài cao, đã thấy đế quân bệ hạ cười nói: “Thật là một cuộc tỷ thí đặc sắc. Theo như lời Quốc sư, nếu Lí tướng quân thắng, chuyện vừa rồi trẫm liền bỏ qua.” Dạ Quân Hi vừa nói vừa nhìn về phía Đằng Mạc, “Bất quá tính cách của Lí tướng quân còn cần Đằng khanh ma luyện nhiều hơn mới được. Nếu còn có lần sau, trẫm tuyệt đối sẽ không buông tha.”

Đằng Mạc nhìn ánh mắt lạnh lùng của đế quân bệ hạ, trái tim không khỏi run lên, vội vã khom người tạ ân, trong lòng biết nếu không có vị Quốc sư đại nhân kia, Lí Trình chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, đến lúc đó, cho dù có thể bảo vệ mạng sống thì chí ít cũng sẽ tróc một tầng da. Huống hồ, kết quả cuộc tỷ thí vừa rồi…

Nghĩ vậy, Đằng Mạc không khỏi quay đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy thiếu niên tuyệt sắc kia phi thân nhảy lên, về tới đài cao, mà đế quân bệ hạ thì tiến đến ôm người nọ vào lòng, hình như là đang kiểm tra xem người nọ có thụ thương không. Còn Lí Trình lại híp mắt nhìn bóng dáng thiếu niên, trong mắt tràn đầy thâm ý.

Trên chiếc long liễn trở về, Thiển Ly Du bị người nào đó lấy cớ “nghiêm phạt” đè xuống hôn hồi lâu, đến khi đôi môi sưng đỏ thở dốc không ngừng, Dạ Quân Hi mới chịu ngừng lại, không tiếp tục chà đạp môi y, chuyển sang ôm y vào lòng, nhẹ hôn lên chiếc cổ trắng nõn có đường cong ưu mỹ đầy dụ hoặc, khiến Thiển Ly Du ửng đỏ hai gò má, phải giơ tay ngăn lại.

“Vừa rồi vì sao phải hạ thủ lưu tình, ân?” Âm cuối vươn cao mà nguy hiểm tỏ rõ sự bất mãn trong lòng nam nhân, “Không muốn trẫm xử phạt tên Lí Trình kia đến vậy sao?” Dạ Quân Hi vừa nói, vừa không mang hảo ý bắt đầu giở trò với người trong lòng.

Nắm lấy bàn tay đang tác quái, Thiển Ly Du thở gấp hai tiếng rồi trừng mắt lườm qua, nhưng sau đó y lại hơi ngẩng đầu, vươn lưỡi khẽ liếm liếm khóe môi đang cong lên đầy nguy hiểm của nam nhân: “Quân sĩ nhìn không ra, nhưng mấy tướng quân chắc hẳn cũng phát hiện vừa rồi ai thắng ai thua. Nếu đã đạt được mục đích, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt. Lí Trình là một viên dũng tướng, nếu ở trước mặt bao người hắn bị đánh bại bởi một kẻ yếu đuối vô cùng như ta, sau này nói không chừng trong quân sẽ nảy sinh vài lời bàn tán khó nghe.” Thiển Ly Du vừa nói vừa như trả thù cúi đầu cắn nhẹ lên cổ nam nhân một ngụm, “Ngươi đều biết những điều này, rõ ràng là muốn mượn gió bẻ măng….”

Bị cắn một ngụm, nam nhân tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua, hắn giương tay kéo ra y sam màu tím nhạt hoa lệ, lộ ra một mảnh xuân sắc tuyệt đẹp – ***g ngực trắng nõn mảnh mai vẫn còn những ấn ký diễm lệ mà hắn lưu lại, khiến người khác không khỏi sinh ra ham muốn ngược đãi. Đôi mắt thâm thúy lập tức nheo lại đầy nguy hiểm, tựa như con sói hoang đã đói bụng nhiều ngày trên thảo nguyên, nhìn về phía con mồi không ngừng chảy nước miếng.

Nhìn ánh mắt của Dạ Quân HI, Thiển Ly Du thầm kêu không xong. Nhưng bên ngoài long liễn chính là khu phố phồn hoa trong đế đô, giờ này khắc này cho dù y muốn trốn cũng trốn không thoát.



Cốc vũ đã qua, lập hạ chưa tới. Ngày ba tháng tư, chính là ngày cuối cùng trước sinh nhật hai mươi tám tuổi của đương kim đế quân Lam Vũ Dạ Quân Hi, cũng là khởi đầu cho năm thứ mười một sau khi Dạ Quân Hi đăng cơ. Trên dưới triều đình đều gióng trông khua chiêng, chuẩn bị mọi thứ cho buổi chúc thọ.

Vì tin tức được truyền ra sau buổi lâm triều và chuyện đã xảy ra trong đế lăng, mối quan hệ giữa đế quân bệ hạ và vị thiếu niên tuyệt sắc được phong làm quốc sư kia, cuối cùng cũng được phơi bày.

Văn võ bá quan khiếp sợ trước sự cường ngạnh và lãnh khốc của đế quân bệ hạ, rồi lại vì những lời nói của Thần thân vương mà quyết định duy trì thái độ quan vọng đối với việc này. Nhưng vài ngày sau đó, Quốc sư không hề lộ diện trong buổi lâm triều, vì vậy quần thần cũng tạm thời lắng lại sự bất mãn trong lòng.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, không tới mấy ngày, trong triều một đám võ quan lấy Đại tướng quân Đằng Mạc đứng đầu khi nhắc tới Quốc sư lại không có ý miệt thị như trước, trái lại ngôn ngữ còn trở nên vạn phần cung kính. Nhất là Lí Trình Lí tướng quân có tiếng ngay thẳng, dường như đặc biệt kính nể Quốc sư.

Các quan viên còn lại trong triều không khỏi rối rắm không thôi, người tinh ý liền nhận thấy được, có lẽ là mấy ngày trước bệ hạ và Quốc sư cùng nhau đi tới quân doanh kiểm duyệt quân đội, trong lúc đó chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới khiến các tướng quân từng tung hoành sa trường chuyển biến thái độ như vậy.

Nhất thời, trong triều dư luận về vị Quốc sư đại nhân kia bắt đầu phát triển theo phương hướng ngược lại.

So với thái độ quan vọng của văn võ bá quan, thì Hậu cung Lam Vũ cũng bởi vậy mà lâm vào khủng hoảng chưa từng có.

Dạ Quân Hi là một đế vương phong lưu bạc tình tới mức nào, mỗi phi tần trong hậu cung đều đã từng lĩnh hội. Những người từng chịu sủng ái, phần lớn không quá mấy tháng liền bị vứt bỏ một bên, không có được một chút quan tâm; mà giống Thiển Nhã Phù, Liên quý phi, những nữ nhân đã sinh nhi dục nữ cho hắn, hắn cũng nói giết liền giết, nói biếm lãnh cung liền biếm lãnh cung, không hề nhớ tình cũ; cũng có rất nhiều nữ tử, trong hậu cung khổng lồ này, chưa bao giờ gặp qua đế quân bệ hạ lấy một lần.

Trong vòng mười năm, chưa có một ai, có thể khiến Dạ Quân Hi nói câu “Hắn là người thuộc về trẫm trong suốt kiếp này” trước mặt người trong thiên hạ. Câu nói này có bao nhiêu phân lượng, ngoại trừ Dạ Quân Hi, sợ rằng không có bất luận kẻ nào có thể phỏng đoán. Nhưng chỉ bằng câu nói ấy, cũng đủ nói rõ thiếu niên tuyệt sắc khuynh thành kia tại trong lòng hắn khác biệt đến mức nào. Càng không nói đến chuyện thiếu niên kia không phải cung phi cũng chẳng phải thượng quân, mà là Quốc sư mang danh “Thần điểu giáng thế”. Đối với các cung phi mà nói, còn đáng sợ hơn cả Hoàng hậu.

Trong đám cung phi đông đúc này, người sợ hãi nhất không ai khác chính là người vừa mới nhập cung nhưng chưa từng được triệu hạnh – Tôn Kì Nhi Tôn mỹ nhân.

Tôn Kì Nhi ba lần bảy lượt đi tới Ngự thư phòng và Thương Kình cung cầu kiến; nhưng đều bị ngăn ở ngoài, tựa như đế quân bệ hạ đã quên không lâu trước kia mới phong một vị Mỹ nhân. Sau đó người trong cung bởi vậy mà càng khinh miệt trào phùng nàng, điều này khiến một thiên kim của Lại bộ thị lang như Tôn Kì Nhi không thể chịu được.

Tại ngự hoa viên gặp được Thượng quân Trà Duệ và vị Quốc sư đại nhân đang được đồn đãi kia, vốn định cùng tư thái của một cung phi hảo hảo giáo huấn tên Quốc sư “dụ dỗ hoặc chủ” này, nhưng bị đôi mắt nhiếp nhân tâm phách đó nhìn chăm chú, nàng không thể nói thành lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo bóng dáng rời đi của y. Sau đó còn bị tên Thượng quân Trà Duệ phẩm cấp cao hơn nàng cười nhạo vài câu.

Ủy khuất, sợ hãi và lửa giận cất giấu trong lòng nhiều ngày như vậy, Tôn Kì Nhi không thể chịu nổi, gần như tan vỡ. Nhưng nàng thực sự chưa từng khiến Dạ Quân Hi thất vọng vì đã chọn nàng, ngày đại thọ vào mười một tháng tư, chính là vũ đài biểu diễn mà nàng chọn.

Nhìn Tôn Kì Nhi mặc sa mỏng, khẽ hát nhẹ múa, nữ quan tổng quản Uyển Thấm của Thường Thanh các lặng lẽ sai người đi Thương Kình cung bẩm báo, thầm nghĩ ngày mà bệ hạ và công tử mong muốn, có lẽ cũng sắp đến…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.