Ảm Dạ Ly Du

Chương 120: Chương 120




Trong vô số những dãy núi lớn nhỏ vờn quanh Diệu quốc, có không ít ngọn núi ẩn chứa các loại khoáng sản. Kim loại đá quý tất nhiên không thiếu, mặt khác còn có những khoáng thạch chỉ sản xuất ở nơi này. Một trong số đó chính là tử tô thạch được Diệu quốc dùng để chế tạo ngọc bội cho thành viên Hoàng thất.

Càng đáng kinh ngạc chính là, Diệu quốc không chỉ khai thác kim loại, đá quý, mà ngay cả phương pháp tinh luyện kim loại cũng vượt trội so với các nước trên đại lục, cho nên những thứ quý báu, trân bảo được sản xuất từ Diệu quốc đều có giá trị xa xỉ, tinh mỹ tuyệt luân, khiến vô số người ao ước.

Nhưng, nếu chỉ là mấy tảng đá đẹp đẽ để trang trí bày biện, sẽ không khiến các quốc gia khác thèm thuồng Diệu quốc nhiều năm đến vậy. Trong mười loại khoáng sản phong phú của Diệu quốc, có hai loại có thể khiến các quốc gia khác không tiếc phát động chiến tranh để chiếm đoạt, một là quặng sắt dùng để tinh luyện binh khí, một loại khác chính là đá tiêu có thể phối trí hỏa dược.

Đáng tiếc là, Diệu quốc có điều kiện tự nhiên may mắn như vậy nhưng vì người thống trị quá mức ngu xuẩn nên không thể phát huy toàn bộ, có được hai thứ đủ để độc bộ thiên hạ nhưng vẫn bị những quốc gia xung quanh đánh cho liên tiếp rút lui, phải phụ thuộc vào sự che chở của nước khác. Đối với chuyện này, người thống trị Lam Vũ – đế quốc mà Diệu quốc thuần phục cũng chỉ có hai câu để nói: than ôi, thực may mắn!

Trong Ngự thư phòng, từ khi Thiển Ly Du trải giấy, đặt bút Dạ Quân Hi liền nhường lại án thư cho y, còn hắn thì ngồi một bên mài mực.

Mực tỏa hương sen, giấy trắng thiếp vàng, chiếc bút lông sói cực mảnh trong tay Thiển Ly Du viết nước chảy mây trôi, Dạ Quân Hi nhìn sườn mặt hoàn mỹ chuyên chú của y, quả thực rất muốn đem thiếu niên kéo vào lòng ôm thật chặt, không cho người khác thấy bộ dáng động lòng người này của vật nhỏ. Nhưng bất quá trong lòng hắn cũng biết, Thiển Ly Du thật sự có gì đó quan trọng muốn giao cho hắn, nên hắn đành đè xuống ý niệm trong đầu, ép buộc mình đem ánh mắt chuyển từ khuôn mặt hoàn mỹ đó sang phía án thư.

Song, chỉ liếc mắt qua, Dạ Quân Hi đã nhịn không được chấn kinh, có chút kinh ngạc giương mắt nhìn thiếu niên đang chuyên chú viết, ngay sau đó liền đem ánh mắt chuyển về phía tờ giấy Tuyên Thành.

Dưới vài nét bút nhìn như giản đơn của Thiển Ly Du, những dãy núi trùng trùng điệp điệp, những con sông ngang dọc đan xen dần dần hiện lên trên giấy, thoáng nhìn còn tưởng là một bức tranh sơn thủy mà thôi. Nhưng người có ánh mắt sắc bén như Dạ Quân Hi, chỉ cần nhìn qua liền hiểu được, thứ mà vật nhỏ của hắn đang viết, chính là bản đồ địa hình của toàn bộ Diệu quốc!

Biết làm bản đồ, không có gì đáng ngạc nhiên, dẫu sao từ trăm năm trước địa đồ của toàn bộ đại lục cũng đã có đủ đường viền, tới ngày nay, trải qua sự nỗ lực của biết bao thế hệ, bản đồ đại lục đã trở nên vô cùng cụ thể.

Nhưng, trong bức tranh sơn thủy của Thiển Ly Du, cư nhiên còn biểu hiện ra địa điểm của hơn mười mạch khoáng lớn nhỏ trên toàn bộ lãnh thổ Diệu quốc, cùng với các chủng loại khoáng thạch được khai thác. Đây chắc chắn chính là bản đồ khoáng sản của Diệu quốc mà tất cả những người thống trị các quốc gia khác đều tha thiết ước mơ! Lẽ nào, thứ mà vật nhỏ của hắn muốn tặng hắn, chính là cái này sao?!

Dạ Quân Hi càng nhìn càng kinh sợ, không chỉ vì chủng loại và sự phân bố khoáng thạch trên địa đồ nhiều hơn dự đoán của hắn, mà còn vì khả năng tả thực trác tuyệt của Thiển Ly Du. Đây có lẽ chính là bản địa đồ mà chỉ có người thống trị cao nhất của Hoàng thất Diệu quốc mới có thể nhìn tới, vật nhỏ của hắn làm thế nào mà thấy được, còn viết lại tường tận như vậy?!

Viết xuống tên gọi của khu mỏ cuối cùng, Thiển Ly Du ngừng bút, quay đầu nhìn về phía Dạ Quân Hi, liền thấy vẻ mặt dại ra hiếm có của nam nhân, y không khỏi cười nhạo: “Thấy bản vẽ này đã kinh ngạc, vậy nhìn đến thứ kế tiếp, chẳng lẽ ngươi phải ngất đi sao?” Nói xong liền đem bản địa đồ đã hoàn thành cẩn thận lấy ra từ dưới khối chặn giấy bằng hắc ngọc, đặt tới một bên hong khô, sau đó lại cầm bút.

“Còn nữa?!” Dạ Quân Hi càng thêm kinh ngạc. Hắn vốn biết thiếu niên mà hắn yêu rất lợi hại, võ công tâm kế đều rất xuất chúng, còn thông thạo cả thuật dịch dung hiếm thấy trong thiên hạ, nhưng không ngờ trong đầu vật nhỏ còn thứ quý giá như vậy, trong một khắc ngắn ngủi, ánh mắt hắn nhìn về phía bức vẽ của Thiển Ly Du đã tăng thêm vài phần kính ý. Song, hắn không ngờ rằng, đây không phải thứ duy nhất sao?

Thiển Ly Du nghe vậy liền ngừng tay, nhíu mày trêu chọc nói: “Không ngờ đế quân Lam Vũ lại dễ bị hù dọa như vậy, ta có nên cho đế quân bệ hạ một ít thời gian để bình tĩnh lại không?”

Dạ Quân Hi nghe y nói thế liền biết chính mình phản ứng quá mức. Bất quá trước mặt vật nhỏ này hắn đã thất thố rất nhiều lần, có thêm một lần cũng chẳng sao.

Chỉ phút chốc, Dạ Quân Hi đã bình phục sự kinh ngạc và ngoài ý muốn trong lòng, lúc này nghe lời nói trêu chọc của Thiển Ly Du, hắn liền cong lên khóe môi khom người nhẹ hôn lên mặt Thiển Ly Du rồi nói: “Du Nhi còn thứ gì trân bảo cứ lấy ra đây đi, trẫm đã bị dọa một lần, có thêm lần cũng không sợ.”

Thiển Ly Du nghe vậy không khỏi liếc nhìn hắn, cười khẽ, hất cằm sai khiến: “Vậy đế quân bệ hạ còn không mau mài mực giúp ta?”

Dạ Quân Hi tất nhiên sẽ không cảm thấy ngỗ ngược, trái lại hắn còn ngoan ngoãn cầm lấy thanh mực, vừa thong thả nghiền, vừa đem ánh mắt chuyển tới ngòi bút lông sói, muốn nhìn ra vật nhỏ của hắn lại mang cho hắn kinh hỉ gì.

Lần này, Thiển Ly Du không vẽ tranh sơn thủy, chữ viết thanh tú lộ ra sự cứng cáp hiếm có của một người mới mười lăm mười sáu tuổi như y, một hàng chữ viết cứng cỏi mà không hề thâm thúy dần dần hiện ra trên giấy. Khiến Dạ Quân Hi càng thêm ngoài ý muốn, đó là những gì Thiển Ly Du viết chính là phương pháp tinh luyện kim loại và luyện chế binh khí.

Tuy rằng phương pháp tinh luyện vũ khí bằng sắt đã phổ biến tại các quốc gia từ lâu, nhưng thân là quốc gia khai thác quặng sắt nhiều nhất, kỹ thuật tinh luyện của Diệu quốc tiên tiến so với những quốc gia khác rất nhiều.

“Du Nhi….” Đọc nội dung tờ giấy Thiển Ly Du đưa tới trong tay mình, đáy lòng Dạ Quân Hi dâng lên từng đợt kích động, giương mắt nhìn thiếu niên đang mỉm cười trước mặt, hắn không khỏi thầm than – người hắn yêu quả thực là một bảo bối a!

Tuy rằng vật nhỏ có phải tuyệt sắc hay không, có phải “thần điểu giáng thế” hay không hoặc có thể cùng hắn giành lấy quyền thống trị thiên hạ hay không đều không ảnh hưởng tới sự sủng ái và thương tiếc của hắn đối với Thiển Ly Du; nhưng bỗng nhiên đạt được vật báu như vậy, vẫn khiến lòng yêu thương của hắn đối với Thiển Ly Du càng thêm không thể vãn hồi.

Đột nhiên bị ôm chặt lấy, Thiển Ly Du nhất thời có ảo giác như hít thở không thông, khi phục hồi tinh thần lại lại nghe thấy ái nhân thở dài bên tai, y không khỏi hé miệng cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai nam nhân đang kích động quá độ coi như trấn an, một lúc lâu sau mới cười khẽ mở miệng nói: “Ngươi đừng vui vẻ quá sớm. Quặng sắt và đá tiêu ta có thể chắp tay nhượng lại, nhưng chút kỳ chân dị bảo không được để quốc khố nuốt hết, chí ít cũng phải lưu hai ba phần cho Du Nguyệt lâu của ta, ta mới không lỗ vốn không phải sao?”

Dạ Quân Hi nghe vậy không hề chần chờ, cúi đầu lưu lại trên phần cổ trắng nõn của Thiển Ly Du một dấu hôn đỏ sẫm, hắn cười nói: “Đó là tất nhiên. Ngươi ta có gì khác nhau?”

Nhưng Thiển Ly Du tựa như quyết tâm muốn tranh luận với Dạ Quân Hi, y nói: “Thân huynh đệ minh tính sổ, chuyện này nên nói trước mới được, bằng không với thủ đoạn của đế quân bệ hạ, nói không chừng ta bị bán còn giúp ngươi kiếm tiền a.”

Bộ dáng khiêu khích như tiểu hài tử của người trong lòng chọc cười Dạ Quân Hi, hắn dùng sức ôm lấy thiếu niên đặt y ngồi lên chân mình rồi nói: “Sao trẫm lại nỡ bán ngươi a, Du Nhi quả thực là suy nghĩ nhiều…” Nói xong liền nâng cằm người trong lòng hôn xuống, nhất thời trong Ngự thư phòng nghiêm trang uy vũ tràn đầy vẻ kiều diễm.



Đế đô, Khanh phủ.

Khi Thiển Ly Du bước vào tiền thính, không hề có chút bất ngờ nào khi thấy vị Thân vương duy nhất của đương triều Lam Vũ Dạ Tuấn Thần đã ngang nhiên, ung dung ngồi trên chủ tọa. Ngụy Thanh Sương cùng Thanh Nguyệt đều không thấy bóng dáng, chỉ có Ngụy Thanh Hoằng buồn bực im lặng ngồi một bên, khi thấy Thiển Ly Du tiến đến, sắc mặt mới chuyển tốt, gượng gạo hô: “Ly Du, sao ngươi lại tới lúc này? Đại ca đi Loan Cầm các, Thanh Nguyệt đã ra phố rồi.”

Thiển Ly Du gật đầu nói: “Không sao, lần này dùng xong ngọ thiện mới đi. Phái người gọi Thanh Sương trở về, ta có chuyện cần thương lượng với các ngươi.”

Mấy lần trước Thiển Ly Du đều xuất cung vào buổi chiều, đến đây ôn chuyện cùng bọn họ, hỏi thăm tình hình trong Du Nguyệt lâu, chỉ ở lại một canh giờ liền hồi cung. Mặc dù Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng không biết nguyên nhân, nhưng cũng đoán được hơn phân nửa là vì ham muốn chiếm hữu quá mạnh của nam nhân tôn quý như thiên tử kia mà thôi. Nhưng lúc này, vừa tới ngọ thiện Thiển Ly Du đã đến đây, có thể thấy lát nữa chuyện y muốn nói chỉ sợ là rất quan trọng, một canh giờ là không đủ dùng.

Thiển Ly Du nói xong liền nhìn về phía người đảm nhận vai người qua đường nhưng lại tràn đầy hứng thú nhìn bọn họ – Dạ Tuấn Thần, “ Thân vương điện hạ thực hăng hái, nghe nói dạo này thường tới đây, ồn ào tới mức bách tính đế đô còn tưởng trong Khanh phủ này là hoàng thân quốc thích, quả thực là nhờ vào hồng phúc của Thân vương điện hạ a.”

Dạ Tuấn Thần cười một tiếng cũng nói: “Bản vương đã là gì? Với quan hệ giữa Ly Du và bệ hạ, Khanh phủ cũng đã là hoàng thân quốc thích của Lam Vũ đế quốc, không phải sao?” Song, Dạ Tuấn Thần cũng thức thời, biết rõ Thiển Ly Du đang hạ lệnh đuổi khách. Dựa theo nguyên tắc có thể đắc tội đệ đệ khó lường chứ không thể đắc tội vị “đệ tức” này, Dạ Tuần Thần hàn huyện vài vâu liền đứng dậy cáo từ.

Tới khi thân ảnh của Dạ Tuấn Thần biến mất ở cửa viện, sắc mặt Ngụy Thanh Hoằng mới dần dần trở nên tươi tắn, khẽ thở dài.

Thiển Ly Du nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng không khỏi thương cảm cho Dạ Tuấn Thần – bằng sự lý giải của y về Ngụy Thanh Hoằng thì con đường sau này của Dạ Tuấn Thần sợ rằng có chút gian khổ a….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.