Khi Thiển Ly Du bước vào Cầm Y cung, đúng lúc thấy được Thiển Như Nguyệt đang đỏ hồng vành mắt, lấy khăn tay nhẹ nhàng chà lau khuôn mặt. Dưới vị trí của nàng có hai thanh niên đang ngồi có lẽ chính là Đại hoàng tử và Tam hoàng tử của Diệu quốc.
Đại hoàng tử Thiển Như Phong, có tướng mạo xuất chúng như muội muội đồng mẫu của mình, vóc người cao to, cũng có thể coi là ngọc thụ lâm phong, chỉ tiếc tựa hồ tâm thuật bất chính (lòng dạ bất chính), mặt mày tràn đầy tính toán. Mà tướng mạo Tam hoàng tử Thiển Tư Huyên so với Thiển Như Phong có hơn một chút, có lẽ là vì rèn luyện nhiều năm tại biên quan, thân hình Thiển Tư Huyên cao lớn khôi ngô, thần sắc có chút âm trầm, có dáng dấp của một tướng quân..
Tuy nói là huynh đệ, nhưng bởi vì địa vị khác biệt, số lần Thiển Ly Du gặp bọn họ chỉ cần đầu ngón tay của một bàn tay đã có thể đếm hết, cho nên hai “huynh trưởng” kia với y mà nói không khác gì người xa lạ. Thiển Ly Du chỉ thoáng quan sát hai người một lúc liền quay sang nói với Thiển Như Nguyệt: “Không biết hoàng tỷ cho người đến tìm ta là có chuyện quan trọng gì?”
Thiển Như Nguyệt thấy bên cạnh Thiển Ly Du còn đứng Thiển Nhã Phù liền lập tức trầm mặt xuống, bất quá chỉ chớp mắt liền nở nụ cười, đứng dậy đón chào: “Hai vị hoàng huynh tới, ta muốn để ngươi trò chuyện một hồi. Không ngờ cô cô cũng tới. Người, dâng trà.” Nói xong miễn cưỡng mỉm cười nhìn Thiển Nhã Phù.
Thiển Như Nguyệt và Thiển Nhã Phù không hề thân cận, chỉ ở khi mới vào cung vì danh nghĩa cô chất mà tới bái phỏng một lần, thăm hỏi vài câu. Trực giác của nữ nhân nói cho Thiển Như Nguyệt, vị “cô cô” này chính mình không nên quá thân cận mới tốt. Nhưng hôm nay người cũng đã tới, không thể đuổi nàng ly khai, liền cảm thấy khó xử, hơi hơi oán giận liếc nhìn Thiển Ly Du.
Thiển Ly Du coi như không thấy, đi thẳng tới một vị trí thong thả ngồi xuống. Tô Thụy cùng Thanh Nguyệt im lặng đứng sau chủ tử của mình.
“Hoàng muội, vị này chính là………..” Thiển Như Phong nhìn Thiển Nhã Phù, trong mắt tràn đầy ngưng trọng. Hắn nghe Thiển Như Nguyệt nói Thất hoàng đệ mà nghe đồn rằng tầm thường, chất phác, xuất thân thấp hèn tựa hồ có chút bản lĩnh không muốn ai biết, vả lại trong thâm cung Lam Vũ đã bang trợ nàng nhiều lần mới muốn gặp y, lại không ngờ rằng sau lưng thiếu niên còn có một nữ tử. Nhìn trang phục hẳn là cung phi của Lam Vũ đế quân.
“Đại hoàng huynh, Tam hoàng huynh, vị này chính là cô cô đến đây đám hỏi với Lam Vũ đế quân bệ hạ khi Hoàng gia gia còn tại vị, là Diệu quốc trưởng công chúa.” Thiển Như Nguyệt có chút câu nệ nói, ánh mắt dao động giữa Thiển Nhã Phù rồi lại không ngừng nhìn về phía Thiển Ly Du.
Thiển Như Phong lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, lôi kéo Thiển Tư Huyên hành lễ, sau đó chuyển hướng sang nhìn Thiển Ly Du: “Vị này chắc hẳn là Thất đệ đi……Trong cung nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua, thật sự là đáng tiếc.”
Cảm thụ được ánh mắt đầy hoài nghi của Thiển Như Phong, Thiển Ly Du hơi nhíu mày, cũng không nói gì. Tại hoàng cung Diệu quốc y là hoàng tử đã bị quên đi, thỉnh thoảng được nhắc tới cũng là châm chọc cười nhạo mà thôi. Thiển Như Phong là trưởng tử Hoàng hậu sinh hạ, nhi tử quốc quân sủng ái nhất, người có khả năng cạnh tranh ngôi thái tử nhất, hai người vốn khác nhau một trời một vực, cho dù chưa bao giờ gặp mặt, lại có gì phải đáng tiếc?
Thấy Thiển Ly Du không trả lời, Thiển Như Phong có chút không hài lòng, vừa định nói thêm điều gì, lại nghe thấy Thiển Tư Huyên trầm giọng mở miệng: “Hoàng huynh, nên nói chính sự. Đừng quên Lam Vũ đế quân chỉ cho ngươi ta một canh giờ.”
Thiển Như Phong nghe xong liếc nhìn Thiển Tư Huyên, nhưng tốt xấu cũng nhớ rõ mục đích tiến cung. Ánh mắt nhìn qua Thiển Nhã Phù, rồi quay lại ra hiệu cho Thiển Như Nguyệt.
“Bản cung cũng là người Diệu quốc, là thân sinh muội muội của phụ hoàng các ngươi. Có chuyện gì không thể nói trước mặt bản cung? Chẳng lẽ còn sợ bản cung giúp đỡ người khác tính kế Diệu quốc sao?” Hừ lạnh một tiếng, Thiển Nhã Phù rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên từ khi bước vào Cầm Y cung.
Nhưng Thiển Như Phong rõ ràng không tin Thiển Nhã Phù, vẫn không chịu mở miệng. Thiển Như Nguyệt khó xử, nhịn không được nói với Thiển Ly Du: “Ly Du, theo ý ngươi, nên làm sao?” Vừa nói vừa mang ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thiển Ly Du.
Thiển Ly Du nhìn mấy người trước mặt, lại liếc nhìn Tô Thụy, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Phụ hoàng phái hai vị hoàng huynh đi sứ rốt cuộc có mục đích gì, Đại hoàng huynh cứ nói đứng ngại.” Nói xong lại liếc nhìn Thiển Nhã Phù, “Còn về Thục viện nương nương, không chỉ là trưởng công chúa Diệu quốc, mà còn là mẫu phi Hoàng trưởng tử của bệ hạ. Nếu có chuyện gì xảy ra với Diệu quốc, Thục viện nương nương cùng Hoàng trưởng tử cũng thiếu một nơi để dựa vào. Cho nên Ly Du cho rằng, hai vị hoàng huynh có chuyện gì cứ nói trước mặt Thục viện nương nương, đừng ngại.”
Thiển Như Phong cùng Thiển Tư Huyên nghe vậy liếc nhau, ánh mắt nhìn Thiển Ly Du có chút thâm ý. Trầm ngâm một lát, rốt cuộc mở miệng nói: “Thất hoàng đệ nói có lý. Tam hoàng đệ, ngươi nói đi.”
Thiển Tư Huyên gật đầu, trầm giọng nói: “Không dối gạt các vị, bây giờ tình hình trong nước của Diệu quốc rất nguy cấp, Triều quốc cùng Hoàn quốc vừa mới kết minh, tại hai phía hổ thị đam đam (nhìn như hổ đói) Diệu quốc chúng ta. Nhiều lần xâm phạm biên cảnh nước ta, ta từ biên cảnh về triều cầu viện, phụ hoàng vốn định nghênh chiến, nhưng mấy năm nay quốc khố hư không, không đủ lương thảo cung ứng chiến sĩ ở tiền tuyến. Nếu biên cảnh bị phá, tình thế trong nước càng không có chút lạc quan. Triều quốc, Hoàn quốc và Diệu quốc chúng ta đều là nước phụ thuộc của Lam Vũ, cho nên phụ hoàng sai hai người chúng ta tới đây là muốn thỉnh cầu Lam Vũ đế quân bệ hạ điều đình (hòa giải).”
“Phụ hoàng nghe nói hai người các ngươi ở trong hậu cung đều có chút địa vị, giờ đây lại có cô cô sinh hạ Hoàng trưởng tử cho Lam Vũ đế quân. Không biết ba vị có thể nghĩ cách, giúp đỡ Diệu quốc một tay hay không?” Thiển Như Phong tiếp lời Thiển Tư Huyên nói.
Thiển Nhã Phù nghe vậy trên mặt hiện ra thần sắc thấu hiểu. Trạng huống của cố quốc ra sao, nhiều năm như vậy mặc dù nàng thân ở thâm cung Lam vũ, nhưng ngẫu nhiên cũng nghe được một hai. Bất quá nàng chỉ lạnh lùng cười nói: “Bản cung bây giờ chỉ còn Đình Nhi có thể dựa vào. Còn đế quân bệ hạ đầu tiên có tiểu mỹ nhân khuynh thành như Như Nguyệt, sau đó lại sủng ái Ly Du, sớm đã quên bản cung từ lâu đi.”
Trên mặt Thiển Như Nguyệt cũng lộ ra thần sắc khó xử. Từ khi nàng nói với Dạ Quân Hi chuyện nàng mang thai, ngoại trừ phái một ngự y tới xem chẩn Dạ Quân Hi tổng cộng chỉ đến đây đúng một lần, có vẻ đã lạnh nhạt nàng. Nhưng Thiển Ly Du…. Đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn thiếu niên ngồi ở một bên, trong lòng Thiển Như Nguyệt cũng cảm thấy ngũ vị tạp phần (cảm xúc phức tạp).
“Hoàng tỷ nhìn ta làm gì? Ta chỉ là một Thượng quân, nhân vi ngôn khinh (thấp cổ bé họng), dung mạo lại không xuất chúng. Đế quân bệ hạ là cảm thấy mới mẻ, không lâu sau sẽ quên sạch sẽ. Nhưng còn hoàng tỷ và cô cô, hai người đều là Thục viện nương nương đứng đầu cửu tần, trong hậu cung địa vị chỉ dưới Liên quý phi, cử túc khinh trọng (có ảnh hưởng lớn). Biết đâu có thể nói chút gì trước mặt bệ hạ.” Thiển Ly Du nắm chén trà trên bàn nhấp một ngụm nhỏ, che đi ý cười trong mắt. Quốc khố hư không……………….A
~Ngoài trừ là do hoàng thất Diệu quốc hủ bại sa đọa lãng phí vô cùng khiến cho quốc khố nhập bất phu xuất (nhập vào không bằng chi ra), thì trong này còn có công sức không nhỏ của Thanh Sương, Thanh Hoằng. Hai người này cũng thật là, y từng nói làm một ít buôn bán nhỏ, ăn mặc không lo là được, hai người kia lại cứ muốn đem gia sản mở rộng ra như hôm nay…….Thiển Ly Du nhịn không được cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười. Cũng may có chén trà che đi mới khiến những người đối diện không nhìn thấy.
Nhưng nhớ tới Thanh Hoằng, đôi mắt hắc diệu thạch lại hiện lên một tia đau lòng. Không biết hôm nay Thanh Hoằng đã sao rồi. Chỉ còn hai ngày cuối cùng là đến đại nạn, y nhất định phải tìm được Trào Phượng mới được a………Thiển Ly Du nghĩ như vậy, bàn tay dấu dưới tay áo chậm rãi nắm thành quyền.
Thiển Như Phong cùng Thiển Tư Huyên nghe vậy liếc nhau, trong mắt là sự lo lắng khôn xiết, nhưng cũng không có biện pháp, đành nói: “Mặc kệ làm thế nào, thỉnh cô cô, hoàng muội, hoàng đệ suy nghĩ một chút…… Bằng không phụ hoàng lão nhân gia, ở quốc đô xa xôi cũng không thể an tâm.”
Năm người còn nói thêm một chút, Thiển Ly Du liền cảm thấy nhàm chán, giương mắt nhìn ra bên ngoài, trời đã tối sầm. Vươn tay kéo kéo hồ cừu trên người, Cầm Y cung này có chút âm lãnh hơn Uyển Anh điện. Vì vậy liền nói: “Trời đã tối, ta cũng nên trở về.”
Thiển Nhã Phù thấy thế cũng nói: “Đình Nhi nên dùng bức tối, bản cung cũng quay về thôi.”
Thiển Như Nguyệt thần sắc phức tạp liếc nhìn Thiển Ly Du, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ gật đầu hướng hai người nói: “Đi thong thả, ta sẽ không tiễn nữa.”
Thiển Như Phong cùng Thiển Tư Huyên cũng đứng dậy, nói với Thiển Như Nguyệt: “Một canh giờ mà đế quân bệ hạ cho phép cũng sắp hết, hai người chúng ta cũng nên xuất cung quay về dịch quán. Việc vừa rồi, thỉnh ba vị suy nghĩ một chút.” Sắc mặt Thiển Như Phong cũng không tốt, có lẽ vì lần vào cung này không đạt được mục đích của hắn.
Đứng dậy kéo hồ cừu che kín hơn một chút, Thiển Ly Du chậm rãi đi ra Cầm Y cung, phía sau là Thiển Như Phong cùng Thiển Tư Huyên, Thiển Nhã Phù đi cuối cùng, cúi đầu không biết suy nghĩ chuyện gì.
Đi được vài bước, Thiển Ly Du liền phát giác có ánh mắt nhìn chằm chằm vào chính mình. Chẳng lẽ là Thiển Như Phong? Thiển Ly Du nhíu mày, rồi cảm thấy cũng không giống. Mới vừa rồi ánh mắt tham cứu lại có chút khinh miệt của Thiển Như Phong khiến y khó chịu, mà ánh mắt này lại lãnh tĩnh còn mang theo chút mục đích.
“Ly Du thiếu gia.” Bỗng nhiên trong đầu vang lên một thanh âm, Thiển Ly Du ngẩn ra, bước chân cũng ngừng một chút. Nhưng chớp mắt liền tỉnh ngộ, có người đang truyền âm nhập mật với y. Xưng y là “Ly Du thiếu gia”, chẳng lẽ là người của Thanh Sương?! Thiển Ly Du nhớ tới từ khi y còn đang ở hoàng cung Diệu quốc, Thanh Sương liền phái rất nhiều người mai phục trong cung, cho y sai phái……. Bàn tay dưới tay áo nắm chặt lại, trong lòng Thiển Ly Du có chút kích động.
“Chủ tử, ngài làm sao vậy?” Thanh Nguyệt đứng bên cạnh thấy y đột nhiên dừng lại liền thấp giọng hỏi.
Thiển Ly Du khoát tay áo, đè xuống sự ngạc nhiên trong lòng, nét mặt vẫn đạm nhiên bình tĩnh: “Vô sự.” Nói xong liền tiếp tục bước đi.