Mọi người đều biết, hai tháng trước, Diệu quốc đã tiến hiến cho Lam Vũ một vị công chúa tới hòa thân và một chất tử, để cầu mong trong tình hình loạn trong giặc ngoài, bốn bề là địch thì hoàng thất Diệu quốc càng ngày càng sa đọa vô năng kia sẽ được Lam Vũ đế quốc che chở. Mà trưởng công chúa Thiển Như Nguyệt cũng Thất hoàng tử Thiển Ly Du quả thật không khiến Diệu quốc quốc quân thất vọng, vừa mới vào cung, hai người liền lần lượt được sủng ái.
Chỉ tiếc phúc đến thì ít mà họa tới thì nhiều, nhi tử nhi nữ đều được sủng ái, nhưng Lam Vũ đế quân Dạ Quân Hi lại chưa hề hậu đãi gì Diệu quốc. Hơn nữa chưa tới một tháng, biên quan liền truyền tới tin quân đội mà Triều quốc cùng Hoàn quốc kết minh dồn dập xâm phạm biên cảnh, toan tính muốn tấn công phân chia Diệu quốc.
Diệu quốc quốc quân kinh hãi, đành lợi dụng thời cơ tiến cống Lam Vũ để phái đi Hoàng trưởng tử được tín nhiệm nhất cùng với Tam tử trường kỳ sống ở biên quan trở thành sứ thần tiến tới diện kiến đôi tử nữ đã thành sủng phi của Dạ Quân Hi, hy vọng bọn họ có thể thuyết phục Lam Vũ đế quân Dạ Quân Hi đứng ra điều đình.
Đợi tới khi hai vị hoàng tử tiến vào Lam Vũ đế cung, mới phát hiện người xuất thân là hoàng thất Diệu quốc, bây giờ đã là hậu phi có địa vị tôn quý trong hậu cung Lam Vũ không chỉ có Thiển Ly Du cùng Thiển Như Nguyệt, mà còn có Thiển Nhã Phù, người đã đi tới Lam Vũ từ mười năm trước, hơn nữa còn sinh hạ Hoàng trưởng tử của Lam Vũ đế quốc. Bất quá điều Diệu quốc quốc quân cùng hai vị hoàng tử không ngờ tới chính là cả ba người, may mắn hơn rất nhiều người tới từ các nước phụ thuộc khác, hai nữ tử đều là Thục viện một người dưới vạn người trên, nhưng không có ai nguyện ý nói một câu vì cố quốc.
Trong yến hội, sứ thần Hoàn quốc đã tiến hiến xong. Một đôi song sinh nam nữ dung mạo có chút xuất chúng, vừa mới mười bốn tuổi, mặc dù không cao quý như Liên phi, cũng không xinh đẹp vô song như Thiển Như Nguyệt, nhưng lại mềm mại động lòng người, khiến người ta cảm thấy thương yêu, chiếm được ánh mắt của tất cả mọi người trong điện, đương nhiên, cũng có cả sự căm tức và đố kị của tần phi trong hậu cung.
Dạ Quân Hi vươn tay chống cằm, có chút hăng hái nhìn đôi song sinh đang quỳ hai bên đế tọa, ánh mắt mang theo chút thâm ý liếc nhìn Thiển Ly Du, người kia lại chỉ cúi đầu, vẫn uống trà, nhìn không ra trong đôi mắt tuyệt sắc kia có loại thần sắc gì.
“Diệu quốc tiến hiến!” Đợi cho sứ thần Hoàn quốc lui ra, nội thị chủ trì nhìn danh sách trong tay, giương giọng nói.
Sau đó có hai người đứng dậy khỏi vị trí, Thiển Ly Du rõ ràng nhận thấy được một ánh mắt mang theo oán hận và bất mãn nhìn chằm chằm chính mình, không cần xem cũng biết là Thiển Như Phong, Thiển Ly Du cũng không để ý tới.
Ánh mắt có lợi hại tới đâu cũng không thể giết người, mà có tiến cống trân bảo nhiều thế nào đi nữa cũng không thể đổi lại sự bình yên vĩnh viễn. Nếu muốn quốc gia của chính mình cường thịnh, thì nhất định phải đem số phận nắm chặt trong tay, mà không phải mặc cho quốc gia khác tùy tiện dẫm nát, chà đạp dưới chân. Thiển Ly Du ngẩng đầu liếc qua vật tiến cống mà Thiển Như Phong coi như trân bảo kia, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt khó phát hiện.
“Diệu quốc Thiển Như Phong, phụng mệnh phụ hoàng dâng lên mười khối Tử tô thạch, một mỏ bảo thạch, mong Lam Vũ đế quốc thiên thu vạn đại (tồn tại nghìn năm), trường thịnh bất suy, vĩnh kết Tần Tấn chi hảo cùng Diệu quốc chúng ta!” Thiển Như Phong nói xong, liền cung kính quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ, sau đó liền có người tiếp nhận chiếc tất bàn (khay) đáy đen nạm vàng, bên trên có bày mười khối ngọc bội điêu khắc tinh xảo và một bản vẽ mỏng được buộc lại. (Tần Tấn chi hảo ý nói tới đám cưới chính trị, là sự liên hiệp giữa các quốc gia thông qua hôn nhân)
Nghe được lời nói của Thiển Như Phong, sứ thần các nước vạn phần kinh ngạc, đều vươn cổ, không dám tin nhìn Thiển Như Phong đang quỳ trên mặt đất cùng với tất bàn được đưa tới trước đế tọa. Ngay cả Dạ Quân Hi cũng có chút ngoài ý muốn, Diệu quốc cư nhiên dâng lên lễ vật quý giá như vậy?!
Diệu quốc bây giờ nếu không dựa vào sự phong phú của khoáng sản và tài nguyên thì kinh tế đã sớm sụp đổ, mà cũng chính vì những tài nguyên này, mới khiến cho Diệu quốc càng ngày càng suy yếu kia trở thành đối tượng tranh đoạt của các quốc gia khác. Thế nhưng hôm nay, Diệu quốc Hoàng trưởng tử cư nhiên nói, Diệu quốc muốn tiến hiến cho Lam Vũ cả một mỏ bảo thạch?!
Dạ Quân Hi cũng không để ý tới mười khối đá màu tím kia, mà chỉ cầm lấy bản vẽ trên tất bàn mở ra nhìn liếc qua, trong mắt phượng hiện lên một tia u ám, ngẩng đầu nhìn Thiển Như Phong cùng Thiển Tư Huyên vẫn đang quỳ trên mặt đất, nói: “Diệu quốc quốc quân thật bạo tay a.”
Trong lòng hai người căng thẳng, nhất thời không biết nam nhân bí hiểm trên đế tọa kia rốt cuộc có hài lòng với cống phẩm hay không. Nhưng Dạ Quân Hi cũng chỉ nói một câu không có gì hơn, sau đó đem bản vẽ giao cho Lâm Hứa đứng phía sau, rồi sai người thu thập mười khối Tử tô thạch quý báu, phất phất tay, ý bảo hai người lui ra. Thiển Như Phong cùng Thiển Tư Huyên hành đại lễ xong đứng dậy trở lại vị trí của mình, hai người liếc nhau, trên gương mặt phần lớn đều là thần sắc thất vọng, thậm chí còn có chút tuyệt vọng. Cống phẩm lớn như vậy cũng không thể lay động Dạ Quân Hi, lần này xem ra là vừa mất phu nhân lại thiệt quân……
“Ly Du……………”
Tiếng gọi thì thào khiến Thiển Ly Du quay đầu lại: “Có chuyện gì hoàng tỷ?”
Thiển Như Nguyệt nhìn hai vị huynh trưởng cách đó không xa, lại nhìn nam nhân trên đế tọa, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy thần sắc giãy dụa. Thiển Ly Du lập tức hiểu được. Đối với y mà nói, Diệu quốc bất quá là nơi y từng sống mười bốn năm vả lại còn là nơi y đã muốn thoát khỏi từ lâu, mà khi Tuyết phi mất, càng không còn bất luận lý do gì cần phải lưu lại. Nhưng đối với Thiển Như Nguyệt mà nói, Diệu quốc đích thật là gia hương của nàng, là cố quốc của nàng, trong hoàng cung Diệu quốc, có phụ hoàng, mẫu hậu vẫn sủng ái nàng………
Thiển Ly Du hơi hơi cau mày lại, nhưng cũng không để ý tới sự cầu xin trong mắt nàng, chỉ nói: “Hoàng tỷ không cần nhiều lời.” Nói xong liền liếc nhìn nam nhân trên đế tọa.
Triều quốc, Hoàn quốc cũng được, Diệu quốc cũng được, vốn đều là nước phụ thuộc của Lam Vũ. Với thực lực hiện nay của Lam Vũ, sự sinh tồn hoặc diệt vong của những nước phụ thuộc này sợ rằng đều chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của Dạ Quân Hi. Theo Thiển Ly Du quan sát, Dạ Quân Hi vốn không định nhúng tay vào việc của ba quốc gia này, bất quá bản vẽ mỏ bảo thạch kia, tựa hồ đã có chút tác dụng.
Dạ Quân Hi tất nhiên là đã chú ý tới cuộc đối thoại ngắn gọn của hai người, khi quay đầu lại trùng hợp bốn mắt nhìn nhau cùng Thiển Ly Du, khóe môi cong lên. Dạ Quân Hi nhịn không được thầm than dưới đáy lòng, xem ra suy nghĩ của hắn, đã bị vật nhỏ thông tuệ kia nhìn thấu…..
Vươn tay ngắm nghía huyết ngọc ban chỉ, Dạ Quân Hi lại đem ánh mắt phóng tới phía trước. Ngay trong lúc hắn phân tâm, sứ thần Triều quốc đã quỳ gối trước mặt.
Triều quốc tiến hiến mười viên dạ minh châu danh xưng “giao nhân lệ” (nước mắt nhân ngư) cùng với năm gốc Dịch tư thảo. Mười viên giao nhân lệ kia mỗi viên đều bằng nửa nắm tay, châu tròn ngọc sáng, đích xác là trân phẩm. Bất quá, trong mắt Dạ Quân Hi, dạ minh châu chỉ là tảng đá để chiếu sáng mà thôi, không hề có giá trị gì, nhưng năm gốc Dịch tư thảo khiến đôi mắt phượng thâm thúy kia hiện lên một tia hàn ý.
“Dịch tư thảo là thứ khó tìm như vậy, thực khó cho Triều quốc quốc quân không tiếc chúng mà tặng lại cho trẫm.” Tuy trong lòng không vui, nhưng nét mặt Dạ Quân Hi cũng không hiển lộ chút nào, chỉ cong lên khóe môi, lộ ra một nụ cười không rõ hỉ nộ, “Bất quá tặng thứ này tới cũng thật đúng lúc, mấy gốc hai năm trước đưa tới vừa mới dùng hết a………”
Lời nói của Dạ Quân Hi vừa dứt, lập tức có không ít ánh mắt rơi xuống trên người Thiển Ly Du. Trải qua một ngày một đêm, bất luận hậu cung hay triều đình, mọi người đều biết đến tin tức đế quân độc sủng Ly Du Thượng quân của Uyển Anh điện, không chỉ tự mình ôm y trở lại Thương Kình cung, mà còn lấy ra Dịch tư thảo Triều quốc tiến hiến để giải độc cho y.
Thiển Ly Du cau mày lại, khẽ thở dài trong lòng. Thầm than rằng nếu ánh mắt có thể giết người, y lúc này sợ rằng đã chết không biết bao nhiêu lần.
Bất quá sứ thần Triều quốc kia cũng hoàn toàn không biết gì về chuyện này, vẻ mặt vô cùng hoang mang, không biết thâm ý trong lời nói của Lam Vũ đế quân, chỉ có thể đoán rằng chính mình dâng lên thật “đúng lúc”, liền hành đại lễ, chuẩn bị lui về vị trí, trong lòng thở phào nghĩ lần tiến cống này rốt cuộc cũng hoàn thành. Mới vừa rồi Diệu quốc tặng đại lễ như vậy, Dạ Quân Hi cũng không biểu hiện ra thái độ muốn giúp đỡ Diệu quốc, nếu trở lại nói cho quốc quân, nhất định có thể khiến quốc quân long tâm đại duyệt (rất hài lòng), chính mình cũng có thể được ban thượng hậu hĩnh……
Nhưng thiên bất toại nhân nguyện, mọi chuyện đều phát sinh vào thời khắc sứ thần Triều quốc đáng thương kia đứng dậy.
Một đám người mặc y phục Triều quốc đột nhiên xuất hiện, khi mọi người xung quanh còn chưa kịp phản ứng đã xông lên, phi thân lao về phía đế tọa. Trong buổi cung yến không được mang theo binh khí, trong tay những người này cũng không mang theo đao kiếm, nhưng trong ống tay áo rộng thùng hình của bộ y phục Triều quốc kia lại che dấu ám tiễn tẩm độc, khoát tay, mấy vệt sáng lao vun vút về phía đế tọa – một loạt những thanh âm khi kim loại va chạm vào nhau vang lên, mọi người kinh hãi tập trung nhìn lại, nhưng chỉ thấy Dạ Quân Hi mỉm cười thản nhiên ngồi nghiêng dựa vào tay vịn, còn Lâm Hứa mới vừa rồi vẫn đứng sau đế tọa khiến mọi người hầu như không thể nhận ra sự tồn tại của hắn, lúc này đã đứng chắn trước người Dạ Quân Hi.
Thiển Ly Du chỉ cảm thấy trái tim của y giống như đã xê dịch lên tới cổ họng, một tay cầm lấy cổ tay Thanh Nguyệt, đôi mắt hắc diệu thạch nhìn chăm chú vào người ngồi trên đế tọa kia.
Đám người “Triều quốc” bị cản lại ám khí thấy tình huống như thế liền lập tức lùi lại phía sau, mà lúc này mọi người tựa hồ mới định thần lại, phút chốc, tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu, cùng với tiếng la hét “bắt thích khách” vang lên không dứt. Nhưng bên ngoài khoang thuyền, từ lâu đã có thị vệ cầm đao sẵn sàng đón địch.
Khi mọi người cho rằng những tên thích khách to gan lớn mật này sắp bị bắt, thì lại nghe một trận gió rít ở ngoài khoang thuyền, một đám hắc y nhân che mặt trong tay cầm vũ khí lướt qua tường người mà những thị vệ tạo thành, phi thân đột nhập vào trong khoang thuyền. Nhìn qua, khoảng chừng hai đến ba mươi người, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ.
Trong mắt phượng hàn ý lóe lên, Dạ Quân Hi nhận ra, trong những đám người này, thân thủ của vài kẻ giống y hệt như đám thích khách tối hôm qua.
Thiển Ly Du nhìn chằm chằm đám hắc y nhân vừa xông tới, nhíu chặt lông mày. Nhưng cổ tay y bỗng nhiêm bị nắm lấy, y còn chưa kịp phản ứng lại, liền đã bị kéo vào một cái ôm quen thuộc – vừa ngẩng đầu, liền thấy sườn mặt tuấn dật của Dạ Quân Hi. Nam nhân cũng không nhìn y, chỉ trầm giọng nói: “Ngoan một chút, đừng nhúc nhích.”
Buổi cung yến ca múa thái bình nháy mắt biến thành một cuộc giết chóc. Lúc này không ai còn tâm lực đi so đo vì sao đế quân lại độc sủng thiếu niên có tướng mạo bình thường kia, không hề quan tâm tới những cung phi bên cạnh, chỉ đem thiếu niên kia ôm vào trong lòng ngực che chở như trân bảo. Những người có võ nghệ đã triền đấu cùng hắc y nhân, nhưng vì không có vũ khí trong tay cho nên đều rơi xuống hạ phong, quan văn và cung phi trói gà không chặt đã sợ tới hoa dung thất sắc (tái mặt) từ lâu, tiếng la hét, thét chói tai vang lên không ngớt, có vài người thậm chí còn kéo cung nga đứng bên chắn ở trước mặt chính mình.
“Thanh Nguyệt!”
Người nằm trong lòng đột nhiên giãy dụa, Dạ Quân Hi chấn động, nhưng vẫn xiết chặt cánh tay không cho y ly khai chính mình. Mắt phượng nhìn lại vị trí mà vừa rồi Thiển Ly Du đã ngồi, nhưng lại thấy thiếu nữ mặc y phục xanh biếc ngất đi trong lòng một hắc y nhân, không biết sinh tử.
“Ngăn lại hắn!” Dạ Quân Hi vung tay lên, không biết từ nơi nào xuất hiện một ảnh vệ, đánh về phía hắc y nhân đang bắt lấy Thanh Nguyệt kia. Nhưng người nọ tựa hồ võ công rất cao, một tay nắm lấy Thanh Nguyệt đã mê man bất tỉnh, một tay đối chiến cùng ảnh vệ, còn dần dần lùi ra phía ngoài khoang thuyền.
Ảnh vệ rất nhanh bị hắc y nhân khác cuốn lấy, Thiển Ly Du cắn chặt môi, nhìn chằm chằm hắc y nhân bắt cóc Thanh Nguyệt, đối phương đã ra tới bên ngoài khoang thuyền, hắn quay đầu lại trong chớp mắt, liếc nhìn người đang được Dạ Quân Hi bảo hộ trong lòng ngực, sau đó xoay người nắm chặt lấy Thanh Nguyệt rồi phi thân rời đi, chỉ trong phút chốc đã không thấy bóng dáng.
“Thanh Nguyệt!” Thiển Ly Du tiếp tục giãy dụa, nhưng vẫn không thể thoát thân.
Thanh Nguyệt, ngươi không thể xảy ra chuyện………..
Minh, ngươi nhất định không được khiến ta thất vọng………..
—————————————————————–
Tất bàn: một loại khay, theo ta nghĩ nó mà hình chữ nhật sẽ đẹp hơn
( ://loancamcac.files.wordpress.com/2012/06/te1baa5t-bc3a0n2.jpg)