Ảm Dạ Ly Du

Chương 63: Chương 63




Nhắc tới cái tên Bạch Khải Nhiên, trong giang hồ hầu như không ai biết hắn là ai. Kẻ có chút kiến thức thì sẽ nhớ tới người đứng đầu Thái Y viện trong đế cung Lam Vũ hình như tên là Bạch Khải Nhiên, quan hàng Tam phẩm, nghe nói y thuật rất cao, rất được đế quân Lam Vũ tín nhiệm. Nhưng nếu nói Bạch Phát Tu Mi Hồi Độc Thủ, thì trên giang hồ không ai không biết. Cho dù là một đứa trẻ con chưa búi tóc cũng từng nghe qua vị thần y này chính là người giải cứu võ lâm quần hùng khỏi tay Quy Vô giáo trong đại hội võ lâm mười năm trước. Có người nói chính vì chuyện đó mà vị thần y này mới bị người trong ma giáo truy sát, không lâu sau liền mất đi tung tích. Có người nói hắn ẩn cư trong núi từ nay về sau không màng thế sự, cũng có người nói hắn đã chết vào tay ma giáo, mọi người bàn tán xôn xao, nhưng chưa ai có thể kết luận.

Bất quá không ai nghĩ rằng vị thần y danh vang thiên hạ này cuối cùng lại trốn vào cung để tránh né truy sát, còn đổi tên thành Bạch Khải Nhiên, từ đó trở thành một gã ngự y bán mạng cho hoàng thất. Mà giờ đây, vị Bạch ngự y danh vang giang hồ kia đang ngồi vuốt ria mép, khép hờ hai mắt, tỉ mỉ dò xét mạch tượng của thiếu niên đang nằm trên giường ở trong một trạch viện cách bờ sông Thanh Đô không xa. Sáng nay, hắn đột nhiên bị hai ảnh vệ kéo ra khỏi giường, mang tới tiểu viện này mà cứ như đang bắt cóc. Trời biết hắn còn tưởng rằng sát thủ mà Quy Vô giáo phái ra tìm được hắn, vì thế đã bị kinh sợ không nhỏ. Không ngờ, khi mở mắt ra lại nhìn thấy một thiếu niên ôn nhuận có dung mạo tuyệt sắc, cộng thêm mật chỉ ảnh vệ đưa tới trong tay, Bạch Khải Nhiên lúc này mới biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Việc Thiển Ly Du chưa chết, hơn nữa còn thay đổi dung mạo xuất cung ẩn nấp tại nơi này khiến Bạch Khải Nhiên giật mình thon thót, nhưng cứ nghĩ tới khi còn ở trong cung đế quân bệ hạ từng không tiếc dùng năm gốc Dịch Tư thảo trân quý giải độc cho y, thì trong lòng Bạch Khải Nhiên đã hiểu được phần nào. Như vậy thì việc đế quân bệ hạ vì thiếu niên này mà mệnh cho hắn bí mật tới đây cũng không có gì khó hiểu.

“Bạch ngự y, thế nào rồi?”

Thấy Bạch Khải Nhiên kiểm tra một lát mới thu tay lại, Ngụy Thanh Sương đứng bên nhịn không được hỏi. Tuy rằng thoạt nhìn Thiển Ly Du không có gì đáng ngại, nhưng Dẫn Chậm lợi hại như thế, sao có thể nói giải là giải được? Chẳng lẽ là do Minh đã làm gì sao? Ngụy Thanh Sương nghĩ vậy, lập tức cau mày. Bạch Khải Nhiên vuốt vuốt ria mép, hơi lắc đầu nói: “Xem mạch tượng thì tuy có chút suy yếu, nhưng không có gì đáng lo. Mấy vị yên tâm, lão phu hành tẩu giang hồ nhiều năm, không gặp nghìn loại thì cũng đã thấy trăm loại, nếu lão phu không phát hiện ra bệnh trạng trúng độc, thì nghĩa là thực sự không có việc gì.”

Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng cùng Thanh Nguyệt đứng bên nghe vậy mới thoáng thở phào một hơi, tuy rằng trong lòng vẫn nghi hoặc tại sao Dẫn chậm lại tự động giải trừ, nhưng Ly Du đã vô sự, này chắc chắn là một tin tức vô cùng tốt, còn những thứ khác đều không quan trọng..

Thiển Ly Du có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài, nhìn thần sắc mừng rỡ của mấy người kia, trong mắt Thiển Ly Du lộ ra tiếu ý. Vì dấu diếm sự tồn tại của Chung Ly, y không thể chứng minh Dẫn chậm đã giải, để mấy người này lo lắng như vậy, trong lòng y cũng rất bất an. Dù sao, ngoại trừ mẫu phi, trên thế gian chỉ còn ba người đó mới khiến y cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, bọn họ chính là những thân nhân ít ỏi của y.

“Đế quân bệ hạ mệnh lão phu tạm thời ở lại đây, điều dưỡng thân thể cho Thượng quân, bây giờ lão phu sẽ xuống dưới chuẩn bị một chút.”

Bạch Khải Nhiên nói xong đang định đứng dậy rời đi, không ngờ Thiển Ly Du đột nhiên mở miệng: “Bạch ngự y, Thất hoàng tử Diệu quốc đã chết, ta không còn là Thượng quân, gọi thẳng tục danh của ta là được.”

Bạch Khải Nhiên sửng sốt, nghĩ tới sự sủng ái của đế quân bệ hạ đối với người này, liền lập tức vuốt ria mép nói: “Nếu thế, lão phu gọi ngài một tiếng công tử đi.” Dứt lời liền rời khỏi phòng ngủ của Thiển Ly Du.

Trong phòng, bốn người trấn an nhau một lúc, sau đó ánh mắt bắt đầu tập trung về đám lông màu xanh vẫn đang nằm trên đùi Thiển Ly Du.

“Này…….. Rốt cuộc là con gì?”

Ngụy Thanh Sương cau mày, trong giọng điệu có chút ghét bỏ, “Đế quân Lam Vũ nửa đêm tới đây dọa người, chỉ vì đem thứ này giao cho ngươi?”

Thực tế, Ngụy Thanh Sương muốn hỏi đêm qua Thiển Ly Du cùng đế quân Lam Vũ đã đàm luận những điều gì. Xem ra, nam nhân kia quả thực có tình ý với Thiển Ly Du, không biết trong lòng Thiển Ly Du nghĩ thế nào. Ngụy Thanh Sương còn nhớ, không biết vì sao biểu đệ này của hắn lại rất lạnh lùng đối với những người mới gặp, ngay cả bọn hắn cũng phải tốn thời gian rất lâu mới khiến y tiếp nhận chuyện ba người bọn họ là huynh đệ. Mà vị đế quân Lam Vũ kia, có tâm tư như vậy đối với y…….. Thiển Ly Du hiển nhiên sẽ đoán được thâm ý của Ngụy Thanh Sương, nhưng y không muốn đàm luận về chuyện này. Thực ra, ngay cả y cũng không rõ chính mình rốt cuộc có tình cảm gì đối với Dạ Quân Hi hay không, muốn mở miệng bàn bạc mà lại không biết nói thế nào.

Vì vậy, y chỉ vuốt ve bộ lông của con mèo con đang nằm trong lòng, cười nhẹ nói: “Ngay cả Dạ Quân Hi cũng không biết là thứ gì, bất quá bộ dáng con mèo này rất giống bức tượng Trào phượng kia, nói không chừng nó có liên quan tới Thánh vật.”

“Bộ dáng thật khả ái, chỉ là răng nanh có chút đáng sợ thôi.”

Ngụy Thanh Hoằng đạm cười, “Nghe nói đế quân Lam Vũ nhờ nó chỉ dẫn mới tới được nơi này, chẳng lẽ vì Trào phượng có tình cảm với ngươi cho nên nó mới nhận định ngươi là chủ tử?”

Con mèo con không được chú ý tới hồi lâu đột nhiên nghe mọi người xung quanh bàn luận về chính mình, thì lập tức ngẩng đầu giơ chân trước bổ nhào vào trong lòng Thiển Ly Du, cọ cọ tựa như đang làm nũng, sau đó lại giơ móng vuốt liếm liếm, chớp chớp đôi mắt tha thiết nhìn về phía Thiển Ly Du. Thanh Nguyệt thấy thế liền cười nói: “Xem ra là đói bụng. Không biết con mèo con này thích ăn cái gì.”

Thiển Ly Du thấy thế ôm lấy mèo con, quan sát một lát, có chút chần chờ nói: “Mèo thì….. Tất nhiên là thích ăn………… Cá?”

Mèo con nghe vậy liền dùng một chân nhẹ nhàng chộp lên cánh tay y.

“Không thích?”

Thiển Ly Du cau mày. Hôm qua khi nói chuyện cùng Dạ Quân Hi y đã nghĩ, vật nhỏ này hình như nghe hiểu những gì bọn họ đang nói, bây giờ, ý nghĩ này càng lúc càng chân thực, càng lúc càng chính xác, “Không thích cá, chẳng lẽ muốn ăn thịt?”

Chữ “thịt” vừa nói ra, mèo con liền gầm nhẹ một tiếng, vươn người nhảy vào trong lòng Thanh Nguyệt, dùng răng nanh thật dài cắn lấy tay áo của Thanh Nguyệt mà không hề làm tổn thương tới da thịt nàng nửa phần. Thanh Nguyệt bị dọa không nhẹ, nhưng bản tính của nữ tử vốn thích những thứ mềm mại, chỉ trong nháy mắt nàng phục hồi tinh thần, ôm lấy mèo con cười nói: “Xem ra con mèo này rất có linh tính a, cư nhiên biết tìm ta mà đòi ăn……… Đi thôi, đi chuẩn bị thịt cho ngươi.”

Nói xong nàng đứng dậy đi tới trù phòng. Mèo con vẫy vẫy đuôi, ngoan ngoãn nằm trong lòng Thanh Nguyệt, nó chỉ quay đầu liếc nhìn Thiển Ly Du. Thấy Thanh Nguyệt rời đi, thần sắc ba người còn lại dần trở nên nghiêm túc. Thiển Ly Du nhìn ngoài cửa sổ, trong đôi mắt như hắc diệu thạch hiện lên một tia hàn ý: “Hôm nay là ngày thứ ba. Không biết bao giờ Minh tới.”

“Đêm qua, ngươi nói chuyện với đế quân Lam Vũ rất lâu, chắc hẳn đã có cách giải quyết?” Ngụy Thanh Hoằng đạm nhiên nói. Không phải là không muốn biết quan hệ giữa Ly Du và đế quân Lam Vũ, nhưng hắn không có quyền xen vào chuyện này, huống hồ bây giờ chuyện của Minh mới là quan trọng nhất. Không trừ khử người này, bọn họ sẽ không thể yên bình.

“Quả thực là có biện pháp.”

Thiển Ly Du gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hai người kia mang theo chút thâm ý, “Chỉ là phải phiền các ngươi cùng ta diễn một vở…..”

Đế cung, ngự thư phòng.

“Khởi bẩm bệ hạ, Bạch ngự y mới truyền về tin tức, công tử Ly Du quả thực đã được giải độc, thân thể không có gì đáng lo.”

Lâm Hứa cung kính nói. Từ khi rời đi nơi ở của Thiển Ly Du rồi hồi cung, Lâm Hứa suy trước nghĩ sau hồi lâu mới có thể hiểu được câu nói của Dạ Quân Hi rốt cuộc là có ý gì – Thất hoàng tử Diệu quốc đã chết, người nọ không còn là Thượng quân – người nọ không muốn hồi cung, không muốn tiếp tục trở thành một vị Thượng quân có cũng được không có cũng không sao, cho nên bệ hạ không muốn cưỡng ép y.

Từ tình huống đêm qua, xem ra đế quân bệ hạ không chỉ động tâm với người nọ, mà phải là tình căn (rễ) đã cắm sâu rồi mới đúng, cho nên ngài mới nói ra câu đó. Giờ đây Lâm Hứa cảm thấy vạn phần may mắn vì thiếu niên kia bình an, bằng không hắn không thể tưởng tượng được đế quân bệ hạ sẽ vì y mà điên cuồng tới mức nào. Dạ Quân Hi đang vùi đầu vào tấu chương, nghe thấy vậy liền lập tức ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng xẹt qua một tia sáng lấp lánh, âm thầm thở phào một hơi – Du Nhi vô sự, thực là quá tốt. Nhưng trên gương mặt lại không hề lộ ra nửa phần vui mừng mà chỉ nói: “Để Bạch Khải Nhiên lưu lại nơi đó, để ngừa vạn nhất.”

Đêm qua nghe nha đầu Thanh Nguyệt kia nói chủ tử của nàng trúng phải kịch độc, trong lòng Dạ Quân Hi lập tức hiện lên tình cảnh trước kia khi còn ở trong cung người nọ đã vươn tay đón châm sau đó trúng độc Dịch Tư. Lúc đó vật nhỏ toàn thân lạnh lẽo không hề sức sống, cuộc đời này hắn không bao giờ muốn nhìn thấy hình ảnh đó lần thứ hai. Vì thế, nhất định không thể để nam nhân tên “Minh” kia tiếp tục tồn tại trên thế gian. Có lẽ……….. Cần phải hủy diệt toàn bộ đế quốc Lang Tê? Nghĩ như vậy, Dạ Quân Hi nheo mắt, một tay vô thức xoa nhẹ lên Trào phượng ở bên hông. Trực giác nói cho hắn, nếu muốn hủy diệt Lang Tê, thì nhất định phải mượn sức mạnh của Trào phượng. Bất quá tới giờ hắn vẫn chưa biết bức tượng đã biến đổi này có năng lực gì. Nếu con mèo kia thực sự có liên quan tới Trào Phượng, nó lại nhận định Thiển Ly Du là chủ tử, thì đây thực sự là một chuyện tốt.

“Ám bộ đã an bài tới đâu rồi?” Dạ Quân Hi đột nhiên hỏi.

“Hồi bẩm bệ hạ, đã an bài thỏa đáng, chỉ đợi thời cơ là có thể bắt hết ba người đó.”

Lâm Hứa nghiêm mặt nói. Dạ Quân Hi gật đầu, hơi hơi cong lên khóe môi mỉm cười. Nếu tiến triển thuận lợi, tối nay hắn có thể tiếp tục nhìn thấy người nọ. Để đường đường đế quân Lam Vũ phải tự mình xuất cung gặp mặt, thể diện người nọ thật đúng là lớn a……….. Bất quá, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Ban đêm, bầu không khí trong phòng ngủ của Thiển Ly Du vô cùng ảm đạm thê lương. Thiếu niên tuyệt sắc không chút sức sống nằm ở trên giường, Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng đều ngồi trên nhuyễn tháp, sắc mặt có chút tái nhợt. Còn Thanh Nguyệt thì đang quỵ tọa (ngồi xổm) bên giường, viền mắt ửng đỏ. Một trận gió lạnh thổi qua, ngoài cửa xuất hiện một người. Người nọ chậm rãi đi vào trong phòng, đối diện với ánh mắt phẫn nộ và buồn bã của ba người còn lại thì cũng chỉ lạnh lùng nói: “Trào phượng quả thực còn ở trong tay Dạ Quân Hi. Xem ra ta hạ độc Ly Du, thực là uổng phí công sức.”

“Nếu đã uống phí, vậy ngươi còn không mau giải độc cho chủ tử! Ngươi đã hại Nhị ca, chẳng lẽ còn muốn hại chết chủ tử mới cam tâm sao?” Thanh Nguyệt nghiến răng oán hận nói.

Minh lạnh lùng nhìn nàng, tiến gần đến bên giường vài bước, liếc nhìn Thiển Ly Du đang nhắm chặt hai mắt, hắn lại nói: “Không vội. Nghe nói quan binh trông coi cổng thành vẫn đang tìm Thượng quân Ly Du. Ta cũng nghe đồn, trước kia khi còn ở trong cung Dạ Quân Hi cũng có chút sủng ái Ly Du. Nếu Trào phượng ở trong tay Dạ Quân Hi, vậy không bằng đưa một bức thư cho hắn, dụ rắn khỏi hang……….”

“Đường đường đế quân Lam Vũ, sao có thể tùy ý xuất cung? Cho dù có nhận được tin tức thì cũng chỉ phái hạ thần đi tìm kiếm, ngươi đừng uổng phí sức lực nữa!” Ngụy Thanh Hoằng lạnh lùng nói. Ngụy Thanh Sương vẫn đang nhìn chằm chằm Minh, nếu không phải Ly Du còn đang trúng độc hôn mê, chỉ sợ lúc này hắn sẽ lao đến cùng Minh đánh một trận ngươi chết ta sống. Minh nhìn thần sắc của hai vị hảo hữu trước kia, trên mặt vẫn không hề có chút cảm xúc, “Không thử làm sao biết được? Thanh Hoằng, Thanh Sương, tìm kiếm Trào Phượng là sứ mệnh của ta, ta làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ, các ngươi đừng trách ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.