Ảm Dạ Ly Du

Chương 67: Chương 67




Mùng sáu tết, buổi lâm triều vừa mới kết thúc. Cho dù văn võ bá quan đã sớm nghe được tin trưởng tử của Thừa tướng Chương Tri Hiếu, tướng quân phòng thủ Mậu thành Chương Quân Nghị tại trên đường trở về bị sơn tặc tấn công, ba mươi mấy người không còn ai sống sót, nhưng khi nghe đế quân xác nhận việc này, quân thần vẫn khiếp sợ không thôi. Đế quân bệ hạ vô cùng tức giận, ngài hạ chỉ mệnh quân đội và quan viên địa phương phải tiêu diệt toàn bộ sơn tặc trong lãnh thổ Lam Vũ, sau đó quyết đoán đề bạt phó tướng Mậu thành lên làm Tướng quân, thay thế chức vụ của Chương Quân Nghị, thánh chỉ tám trăm dặm hỏa tốc truyền tới Mậu thành.

Buổi triều đầu tiên của năm mới, Thừa tướng Chương Tri Hiếu cáo ốm ở nhà, quần thần phỏng đoán lão Thừa tướng vừa mới chịu nỗi đau mất con nên mới lâm bệnh. Những triều thần có giao hảo với Chương Tri Hiếu, những thân nhân trong Chương thị cùng môn sinh đều hẹn nhau tới phủ Thừa tướng thăm hỏi. Còn các quan viên xuất thân từ Ám bộ và những đại thần có tâm tư trấn tĩnh thì lại thờ ơ lạnh nhạt.

Trong ngự thư phòng, Dạ Quân Hi vừa phê duyệt tấu chương vừa nghe Lâm Hứa bẩm cáo, khi nghe được các đại thần hẹn nhau đi thăm hỏi Chương Tri Hiếu hắn mới dừng bút ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Theo dõi những người đó chặt chẽ cho trẫm.”

Lâm Hứa cung kính đáp: “Vi thần minh bạch.”

Thân là cánh tay phải của Dạ Quân Hi, Lâm Hứa hiểu rõ, mục tiêu lần này của đế quân bệ hạ sợ rằng không chỉ Chương thị, mà ngài còn muốn tiếp tục quét sạch bá quan sau lần xử lý những triều thần đã cấu kết với nước phụ thuộc vào năm ngoái.

Ban đêm, Loan Cầm các.

Băng tuyết trên sông Thanh Đô vẫn chưa tan, nhưng trong Loan Cầm các đã khôi phục tiếng đàn sáo ca vũ như trước, khi vầng trăng lưỡi liềm vừa mọc lên liền mở cửa đón khách. Nhìn tốp năm tốp ba khách nhân ào ạt như thủy triều tiến vào trong các, Diễm Cơ vừa cười duyên bắt chuyện, vừa cắn răng thầm mắng trong lòng – một lũ háo sắc, mới đóng quán bốn năm ngày đã sốt ruột tới mức vậy! Chỉ ngắn ngủi có một canh giờ đã tiễn đưa ngênh đón gần trăm người, giữa mùa đông, Diễm Cơ lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, phân phó vài người lanh lợi và mấy cô nương đang đứng ngoài đón khách phải trông chừng cửa lớn, còn mình thì đi vào bên trong, muốn về phòng nghỉ ngơi một lát.

Nhưng không như mong muốn, một quản sự trong các bước nhanh tới chắn đường nàng: “Diễm Cơ, sương phòng trên lầu hai có mấy quan viên, ngươi muốn lên nhìn xem một chút không?”

“Quan viên?” Diễm Cơ nhíu mày, “Quan viên ra vào trong các không tới một nghìn cũng có mấy trăm, hà tất phải ngạc nhiên như vậy?”

Chi phí của Loan Cầm các không thấp, bách tính bình thường tuyệt đối không có tài lực để tới nơi này tầm hoan, cho nên những người đến đây đều là phú gia có thanh danh ở đế đô, trong số đó tất nhiên cũng có quan viên trong triều. Tuy rằng những triều thần này đã thay thường phục, bất quá khí tức quan trường rất khó che dấu, cho nên bọn họ làm sao thoát được hỏa nhãn kim tinh của mấy vị quản sự trong Loan Cầm các? Quản sự kia nghe Diễm Cơ nói vậy liền cười nhẹ hai tiếng: “Nếu là quan viên bình thường thì sao ta lại tới gọi ngươi? Mấy người kia thoạt nhìn địa vị không thấp, ta nghe bọn hắn nói cái gì mà Thừa tướng, Thượng thư đều là mấy chức quan trên Tam phẩm. Cho dù thế nào thì ngươi cũng nên tới bắt chuyện.”

Thừa tướng? Thượng thư? Diễm Cơ nghe vậy có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn người kia, trong lòng nhớ tới hai ngày trước nàng tới chỗ chủ tử, có một ảnh vệ Lam Vũ tới bẩm báo tướng quân phòng thủ Mậu Thành Chương Quân Nghị đã chết, lão tử của hắn không phải là Thừa tướng đương triều Chương Tri Hiếu sao? Mục đích ban đầu khi chủ tử mua lại Loan Cầm các chính là vì nơi này người đến người đi, tốt xấu lẫn lộn, dễ dàng tìm hiểu tin tức trong giang hồ và triều đình. Giờ đây quan hệ giữa chủ tử và đế quân Lam Vũ mập mờ như vậy……… Diễm Cơ âm thầm tính toán kế sách, sau đó nói với quản sự: “Ngươi giúp ta đi gọi Mặc Lan tới.” Nói xong nàng liền một mình đi lên sương phòng trên lầu hai.

Trong phòng có bốn người, đều hơn bốn mươi tuổi, chưa hề gọi cô nương hoặc tiểu quan tới hầu hạ. Người ngồi trên thượng tọa mặc bộ cẩm bào mặt mày nhăn lại, dựa vào tin tức mật thám của Ảnh bộ Du Nguyệt lâu thì hắn chính là Hình bộ thượng thư đương triều, Nghiêm Cẩm Hiên. Ba người khác tựa hồ đều coi Nghiêm Cẩm Hiên là người đứng đầu, đang đàm luận chút gì, vừa thấy Diễm Cơ đẩy cửa tiến vào liền lập tức ngậm miệng. Quả nhiên là mấy con cá lớn. Diễm Cơ thầm nghĩ trong lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười diễm lệ, dịu dàng nói: “Mấy đại gia tới Loan Cầm các chỉ để uống rượu dùng bữa sao? Có muốn ta gọi vài người nhu thuận tới hầu hạ các ngài hay không?”

Nghiêm Cẩm Hiên nhìn qua Diễm Cơ nhưng không hề mở miệng, trái lại có một quan viên khác bực bội nói: “Không cần, ngươi đi xuống dưới đi.”

Diễm Cơ nghe vậy sắc mặt lập tức có chút khó coi, bất mãn nói: “Bốn vị như vậy, cần gì phải tới Loan Cầm các vang danh ngàn dặm này? Nếu dong chi tục phấn không lọt vào mắt các ngài, vậy ta có thể gọi hoa khôi trong các tới đây. Đó chính là hoa khôi mà tháng trước Chương tướng quân đã đích thân chọn a!” Ba chữ “Chương tướng quân” vừa nói xong, bốn người kia liền thoáng sửng sốt, quay mặt nhìn nhau. Diễm Cơ âm thầm cười nhạt trong lòng, mấy người này quả nhiên tụ tập ở đây đàm luận chuyện Chương thị…..

Bầu không khí trong phòng có chút căng thẳng, đúng lúc này, một nữ tử thanh nhã mặc một bộ tố y (y phục màu trắng) đẩy cửa bước vào, nhìn qua mấy người sau lập tức vái chào: “Tiểu nữ tử Mặc Lan, ra mặt mấy vị đại gia.”

Mặc Lan là hoa khôi hiện giờ của Loan Cầm các và cũng là nữ tử mà Chương Quân Nghị đã dùng năm nghìn lượng mua đi một đêm. Sự thanh lệ của Mặc Lan quả nhiên hấp dẫn ánh mắt của bốn người kia. Trong mắt Diễm Cơ xẹt qua tiếu ý, sau đó nàng im lặng rời khỏi sương phòng.

“Giám sát chặt chẽ mấy người đó, phái người tới phủ bẩm báo cho chủ tử.” Nàng vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với góc khuất vắng vẻ, từng trận gió nhẹ phất qua, chỗ tối thiếu đi khí tức của một người. Lúc này Diễm Cơ mới lấy lại bình tĩnh, tiếp tục giương lên khuôn mặt tươi cười, chào hỏi khách nhân trong các.

Trong Khanh phủ, Thiển Ly Du mới đi ra khỏi phòng của Bạch Khải nhiên liền thấy Ngụy Thanh Sương đứng chờ ngoài cửa. Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của hắn, y không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Thanh Sương, xảy ra chuyện gì?”

“Diễm Cơ mới sai người báo lại, Hình bộ thượng thư cùng ba quan viên khác đang đàm luận về Chương thị ở Loan Cầm các, hình như Nghiêm Cẩm Hiên kia là người trong bè cánh của Thừa tướng.”

Thiển Ly Du nghe vậy, trong hai tròng mắt xinh đẹp hiện lên một tia dị sắc.

Có lẽ việc xử lý Chương thị có chút vướng tay nên hai buổi tối gần đây Dạ Quân Hi không hề xuất hiện trong Khanh phủ. Hôm nay đế đô đã dán bố cáo, chuyện Chương Quân Nghị bị ám sát bỏ mình sẽ do Hình bộ chủ quản, quan viên và quân đội các nơi phối hợp tiêu diệt thổ phỉ cùng với đó phải bắt sống nhóm người sát hại Chương Quân Nghị đưa về đế đô để Thừa tướng Chương Tri Hiếu đích thân xử trí. Dạ Quân Hi giao việc này cho Hình bộ, rõ ràng là không muốn Chương Tri Hiếu nhúng tay, nhưng Hình bộ thượng thư lại là người của Chương Tri Hiếu sao? Nghĩ như vậy, Thiển Ly Du lập tức cau mày. Không biết Dạ Quân Hi có biết việc này hay không. Tuy rằng với thực lực của Dạ Quân Hi thì chuyện diệt trừ Chương thị cũng không phải việc khó, nhưng nếu làm phức tạp thì nó sẽ trở nên phiền phức. Thiển Ly Du suy tư một lát rồi nói với Ngụy Thanh Sương: “Để Ảnh bộ giám thị chặt chẽ những quan viên ra vào Loan Cầm các, đem tất cả những lời nói, việc làm của bè đảng Chương thị ghi lại.”

Ngụy Thanh Sương nghe vậy trong lòng có chút ngoài ý muốn, rồi lại cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên, cho nên liền rời đi, trước khi đi không biết vì sao hắn quay đầu liếc nhìn Thiển Ly Du, trong ánh mắt hiện lên chút kỳ quái. Thiển Ly Du không hiểu ý tứ trong ánh mắt đó, y chỉ thoáng nghi hoặc mà không hề suy nghĩ sâu xa.

Nhưng, Bạch Khải Nhiên đang tựa ở cạnh cửa, đứng ngay phía sau Thiển Ly Du thì lại nhất thanh nhị sở, rõ ràng tuyên bố rằng “việc trong triều đình có liên quan gì đến ta” mà khi nghe tới chuyện Chương thị, y vẫn sai người đi tìm hiểu. Hắn vốn cho rằng đế quân bệ hạ đối với người này chỉ là nhất sương tình nguyện, nhưng bây giờ mới phát hiện, người này sợ rằng đã sớm nảy sinh tình cảm với nam nhân quân lâm thiên hạ kia mà không tự biết…. Nghĩ như vậy, trên gương mặt hòa ái của Bạch Khải Nhiên lộ ra một nụ cười vui mừng.

Hành động của Thiển Ly Du không lâu sau liền truyền vào tai Dạ Quân Hi, đế quân Lam Vũ hiếm khi chong đèn xử lý chính sự khuya muộn tại ngự thư phòng như hôm nay vừa nghe thấy vậy, trong đôi mắt phượng thâm thúy sắc bén lập tức lộ ra tiếu ý.

“Trẫm muốn xuất cung, việc còn lại liền giao cho ngươi.”

Đứng dậy, vứt bỏ trách nhiệm chỉ nói một câu với tâm phúc. Lâm Hứa âm thầm kêu khổ trong lòng nhưng không dám ngăn Dạ Quân Hi đi gặp thiếu niên tuyệt sắc kia, đành phải khom người lĩnh mệnh.

Song thiên bất toại nhân nguyện, khi Dạ Quân Hi vui mừng hớn hở chạy tới Khanh phủ, người nghênh tiếp hắn lại chỉ có Bạch Khải Nhiên mới vừa vội vàng tỉnh dậy và Thanh Nguyệt đang đứng ngoài cửa chờ chủ tử.

“Du Nhi tới Loan Cầm các?”

Trong đôi mắt phượng hiện lên một tia không vui. Tuy rằng không muốn ngăn cản người nọ làm bất cứ việc gì, nhưng những nơi như Loan Cầm các…………

Thanh Nguyệt thấy sắc mặt Dạ Quân Hi có chút khó coi, còn tưởng rằng hắn nửa đêm đến đây mà không thấy được chủ tử nên mới như vậy, vì thế nàng nói: “Loan Cầm các truyền tới tin tức quan trọng, chủ tử muốn đích thân đi xem mới có thể yên tâm. Đại ca, Nhị ca đều đi cùng chủ tử.”

Nhị ca? Là cái tên Ngụy Thanh Hoằng kia đi……… Dạ Quân Hi nhớ tới ngày ấy Thiển Ly Du và Ngụy Thanh Hoằng mắt đưa mày lại trước mặt hắn, đáy lòng càng thêm bực mình. Dung nhan người nọ bây giờ tuyệt sắc như vậy, phàm là người bình thường đều bị dung mạo của y mê hoặc, hắn nên hảo hảo nghĩ biện pháp đem người nọ mang vào trong cung trông coi chặt chẽ, không thể tiếp tục mặc kệ y.

Dạ Quân Hi âm thầm hạ quyết tâm, sau đó không nói hai lời liền lập tức ly khai.

“Bệ hạ……. làm sao vậy?”

Thanh Nguyệt không hiểu ra sao, không biết nam nhân kia tức giận như vậy là vì cái gì. Bạch Khải Nhiên ngáp một cái, thất tha thất thểu xoay người đi vào phòng, trong miệng còn lẩm bẩm: “Nghe thấy công tử tới nơi trăng hoa như vậy thì ghen chứ sao…. Tiểu cô nương không nên biết thì tốt hơn……”

Thanh Nguyệt lập tức nghẹn họng, sửng sốt một lát mới phản ứng lại, sau đó cười khúc khích thành tiếng. Không ngờ người có hậu cung mỹ nhân nhiều tựa khách qua sông như đế quân Lam Vũ, cũng có lúc ghen vì một người………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.