Ảm Dạ Ly Du

Chương 70: Chương 70




“Thục viện nương nương sao rồi?” Thấy ngự y đi ra từ trong trướng, Lâm Hứa tiến tới dò hỏi.

“Hồi bẩm bệ hạ, hồi bẩm Lâm đại nhân, nương nương bị kinh sợ, động thai khí, vừa mới uống một thang thuốc dưỡng thai, bây giờ đã bình tĩnh lại. Còn chuyện có hoàn toàn vô sự hay không, thì phải tới ngày mai mới biết được.”

Trịnh ngự y vạn phần cung kính đáp. Từ lần Liên quý phi tìm hắn nhờ kê đơn mưu hại long thai trong bụng Thiển Như Nguyệt bị đế quân bệ hạ phát hiện, tuy rằng đế quân bệ hạ chưa xử trí hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy như chim sợ cành cong, khi chăm sóc Thiển Như Nguyệt không dám chểnh mảng chút nào, lo sợ Thiển Như Nguyệt xảy ra chuyện gì, đế quân bệ hạ sẽ tính cả thù mới hận cũ với hắn. Mới vừa rồi, Thiển Như Nguyệt cả người là máu, được nâng về, suýt chút nữa đã dọa chết cái mạng già của hắn, hiện giờ trong lòng vẫn đang bồn chồn.

Dạ Quân Hi lạnh lùng liếc nhìn tên ngự y đang run rẩy kia, mở miệng nói: “Trẫm không quan tâm ngươi dùng phương pháp gì, phải giữ lại hài tử trong bụng nàng cho trẫm. Bằng không, ngươi hãy chôn cùng tiểu hoàng tử chưa xuất thế này đi.”

Toàn thân Trịnh ngự y run lên, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, lắp bắp nói: “Vi thần tuân chỉ, vi thần chắc chắn sẽ nghĩ cách bảo vệ long tử! Bệ hạ khai ân! Bệ hạ khai ân!”

“Cút!”

Không nhìn bộ dáng khom lưng uốn gối kia, Dạ Quân Hi lạnh giọng nói. Nhưng Trịnh ngự y hình như bị dọa vỡ mật, hắn quỳ trên mặt đất, dập đầu không ngừng. Lâm Hứa đứng bên nhìn không được, phất tay ý bảo một cung nga nâng Trịnh ngự y dậy: “Được rồi, vào trướng xem bệnh cho Thục viện nương nương đi.”

Lâm Hứa nhìn ngự y vào trướng, lại thấy đế quân bệ hạ vẫn ngồi chỗ cũ, không định vào trong thăm Thiển Như nguyệt, cũng không định rời đi, trong lòng liền hiểu đế quân bệ hạ muốn thẩm vấn xem ai đã hại Thiển Ngư Nguyệt thiếu chút nữa sẩy thai. Vì vậy, Lâm Hứa mở miệng nói: “Hôm nay ai theo nương nương tới ngự hoa viên?”

Mấy cung nga nội thị lập tức quỳ xuống mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ. Thấy đế quân bệ hạ sủng ái Thiển thục viện như vậy, những người này đều sợ tới mức sắp ngất đi, tựa như cánh cửa địa ngục đang mở ra trước mắt bọn họ. Lâm Hứa lại nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong ngự hoa viên, tại sao nương nương lại bị kinh sợ, đều nói rõ ra!”

Mấy cung nhân này đều nhát như chuột, nước mắt nước mũi dàn dụa, dùng gần một khắc mới đem mọi chuyện nói được bảy tám phần. Sắc mặt Dạ Quân Hi dần dần trầm xuống theo lời kể của mấy người kia, ngay cả Lâm Hứa lơ đãng liếc qua cũng cảm thấy trong lòng lạnh buốt.

Đầu đuôi sự tình không hề phức tạp, chỉ đơn giản là việc ghen tuông, đố kị trong hậu cung. Thiển Như Nguyệt cùng cung nga nội thị đang tản bộ trong ngự hoa viên thì ngẫu nhiên gặp một đám cung phi. Những nữ nhân thất sủng, đã lâu không gặp đế quân kia bị lòng đố kị che kín hai mắt, nhìn thấy Thiển Như Nguyệt được sủng ái, trong người lại mang long thai liền không thể hòa nhã tươi cười với nàng, châm chọc mỉa mai nàng vài câu. Hai đám người ngôn ngữ không hợp liền bắt đầu xô đẩy nhau, kết quả Thiển Như Nguyệt bị đẩy ngã xuống mặt đất, động thai khí. Lúc này, những cung phi gây đại họa đều đang trốn trong tẩm cung run run rẩy rẩy không dám bước ra ngoài.

“Bệ hạ………”

Lâm Hứa cẩn cẩn dực dực liếc nhìn Dạ Quân Hi, chờ quyết định của hắn.

“Truyền chỉ, toàn bộ những cung phi nói năng lỗ mãng với Thiển Như Nguyệt tại Ngự hoa viên hôm nay, đều biếm vào lãnh cung.”

Lâm Hứa cũng không cảm thông gì với đám cung phi kia, nhưng hắn nhớ ra trong những người mà đám cung nga này nhắc đến, có một vị Lâm chiêu nghi, là mẫu phi của Lục hoàng tử. Ngày Lục hoàng tử gia nhập gia phả của Hoàng thất sắp tới, nếu mẫu phi bị biếm lãnh cung, sợ rằng trong cung sẽ truyền ra lời đồn đại không tốt. Dạ Quân Hi thấy Lâm Hứa có chút chần chờ, thì nhướn mày nhìn hắn, Lâm Hứa liền nói thẳng.

Dạ Quân Hi nghe xong cau mày, lạnh lùng nói: “Nếu thế thì giữ lại nàng, truyền chỉ phạt nàng bế môn tư quá, phạt bổng lộc nửa năm.”

“Vi thần tuân chỉ.”

Lâm Hứa cung kính cúi người, rời khỏi Cầm Y cung đi thi hành thánh chỉ của đế quân. Không tới nửa khắc, những cung phi kia vừa gào khóc la hét vừa bị tha tới lãnh cung, khiến những người lén lút vây xem đều liếc mắt. Các cung phi này đều là những người đã ở lâu trong cung, ít nhất là ba bốn năm. Nhưng đế quân bệ hạ lại không hề nhớ tới tình ý ngày trước, chỉ vì Thiển phi suýt sẩy thai liền đem bọn họ biếm lãnh cung, ngay cả Lâm chiêu nghi mẫu phi của Lục hoàng tử cũng bị trách phạt. Nếu Thiển Như Nguyệt sinh hạ hoàng tử, chẳng phải sẽ có thể tranh giành vị trí Tam phu nhân và ngang hàng với Liên quý phi sao? Xem ra địa vị độc tôn của Liên quý phi trong hậu cung quả thật sẽ thay đổi. Không biết vị nương nương trong Tịch Liên cung kia có phản ứng gì với chuyện này…….

Sắp tới chạng vạng, trong Cầm Y cung mới truyền ra tin tức – hài tử trong bụng Thiển Như Nguyệt, cuối cũng đã được bảo vệ.

“Bệ hạ……..”

Nhìn Dạ Quân Hi đi vào từ ngoài trướng, Thiển Như Nguyệt kìm lòng không được, lã chã rơi lệ. Thời gian gần đây, nàng không còn là tiểu nha đầu đơn thuần ngang ngược như trước kia, vì hài tử trong bụng, nàng đã thành thục ổn trọng không ít. Nhưng sự ủy khuất dưới đáy lòng và nỗi sợ hãi vì hài tử suýt nữa không giữa được khiến nàng trở nên vô cùng yếu đuối.

Nhìn nước mắt của Diệu quốc minh châu có thể khiến mọi nam nhân thương yêu, Dạ Quân Hi lại không hề xúc động, hắn chỉ đứng trước giường trầm giọng nói: “Trẫm từng nói với Du Nhi, trong hoàng cung này, nếu một mẫu thân không bảo hộ được hài tử của mình, thì người đó không có tư cách làm mẫu thân, ngươi có hiểu rõ không?”

Thiển Như Nguyệt hai mắt đẫm lệ, lập tức đông cứng tại chỗ, đợi tới khi nàng phục hồi tinh thần lại, thì thân ảnh khiến nàng tâm tâm niệm niệm kia đã rời đi Cầm Y cung từ lâu. Nước mắt ào ra như vỡ đê, Thiển Như Nguyệt không thể nào khắc chế, khóc nức nở thành tiếng. Vì hài tử suýt chút nữa mất đi trong bụng, vì nam nhân vốn là trượng phu mà lại đối xử với nàng lãnh khốc vô tình, vì đệ đệ khác mẹ Thiển Ly Du có thể có được tình yêu mà chính mình chưa bao giờ chiếm được.

Ngoài đế cung, khi Thiển Ly Du bất ngờ nghe được việc này từ miệng Bạch Khải Nhiên thì đã là hai ngày sau khi mọi chuyện phát sinh. Có lẽ là vì hành động lần trước khiến y nhớ lại ký ức không tốt nên hai ngày nay Dạ Quân Hi chưa hề tới Khanh phủ. Hai hàng lông mày nhíu chặt tỏ rõ sự lo lắng của y đối với tỷ tỷ khác mẹ kia, Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng đều có chút khó hiểu – Khi nào thì Ly Du có được “tình tỷ đệ” thắm thiết như vậy với trưởng công chúa ương ngạnh ngang ngược đó? Bất quá, Thiển Ly Du không có tâm tình giải thích cho bọn họ, y chỉ biết, nhân việc bè lũ Chương thị, Chương Tri Hiếu rục rịch ngoài cung, sợ rằng Liên quý phi sẽ không an phận thủ thường. Nếu không trừ người này, Thiển Như Nguyệt sẽ càng thêm nguy hiểm, bất cứ khi nào cũng có thể sảy thai, thậm chí mất mạng. Bởi vậy, Thiển Ly Du lần đầu tiên sử dụng ảnh vệ Lam Vũ, nhờ một người truyền tin cho Dạ Quân Hi, tiếp tục thỉnh cầu Dạ Quân Hi hảo hảo chiếu cố mẫu tử Thiển Như Nguyệt. Mà câu trả lời của Dạ Quân Hi chính là buổi tối ngày hôm sau, hắn đích thân xuất cung, tới Khanh Phủ.

“Nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Dạ Quân Hi bảo chứng. Không phải vì Thiển Như Nguyệt mà bởi vì lời thỉnh cầu của người này.

“Ta chỉ lo Liên quý phi sẽ nhân cơ hội làm chuyện gì đó.”

Sự rối loạn trong hậu cung đối với kiếp trước của Thiển Ly Du mà nói thực sự là như cơm bữa, khuynh thế yêu phi Tiêu Ly hầu như đã giệt trừ tất cả trai gái trong hậu cung, cho nên nhất cử nhất động của những cung phi này ở trong mắt y chỉ như trò đùa trẻ con.

“Chương thị bại vong, nếu Liên quý phi thông minh, không đối nghịch với trẫm, trẫm có thể giữ nàng lại tiếp tục giáo dục Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử, nhưng nếu nàng cố ý muốn làm điều gì, trẫm sẽ không mềm lòng.”

Dạ Quân Hi nói xong liền vươn tay ôm lấy Thiển Ly Du, nhận thấy thân thể gầy yếu trong lòng khẽ run lên, hắn liền đau lòng khôn kể. Xem ra chuyện xảy ra ngày ấy đã để lại cho người này vết thương không nhẹ. Thám tử tại Diệu quốc vẫn chưa tra xét được chuyện gì. Ngay cả “quan trủng” của Thất hoàng tử được đưa về quốc đô cũng không hề tạo nên chút sóng gió. Người trong hoàng cung Diệu quốc, đều không có ấn tượng với Thất hoàng tử, chỉ cảm thấy y là hoàng tử nhu nhược vô năng, ngoài ra không còn gì khác. Tẩm cung mà y cùng mẫu phi ở lại cũng ít người tới thăm. Sau khi Tuyết phi mất, tẩm cung kia lại càng giống lãnh cung. Dạ Quân Hi cảm thấy chuyện này rất kỳ quái – rốt cuộc ai đã gây cho người này thương tổn lớn như vậy, khiến y bây giờ vẫn kháng cự việc tiếp xúc với người khác?

Tất cả những chuyện này, Dạ Quân Hi không muốn hỏi trực tiếp Thiển Ly Du, sợ người nọ sẽ có phản ứng quá khích. Tâm tư rối ren trong lòng Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du chưa hề phát hiện ra, nhưng trải qua đêm đó, khi lại bị nam nhân này ôm vào trong ngực y vẫn cảm thấy có chút xấu hổ và khó chịu. Thoáng giãy dụa, âm thầm lùi ra phía sau. Nhận thấy hành động của người trong lòng, Dạ Quân Hi bất mãn nhíu mày lại, nhưng khi cúi đầu xuống, đôi mắt phượng sắc bén lại nhạy cảm phát hiện được một vệt đỏ ửng rất khả nghi trên bàn tay phải đang đẩy hắn ra của Thiển Ly Du. Tay lập tức bị nắm lấy, Thiển Ly Du gật mình, nghe trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp êm tai: “Sao lại bị thương?”

Vết thương trên bàn tay không sâu, chỉ hơi đáng sợ, Thiển Ly Du khép tay lại, thản nhiên nói: “Không sao, không cẩn thận bị va chạm thôi.”

Không cẩn thận? Đáp án hiển nhiên không thể thỏa mãn Dạ Quân Hi. Vết thương đó rõ ràng là do một vật cùn gây nên, nếu thực sự là “không cẩn thận”, với võ công của người này, sao có thể để lại vết thương nghiêm trọng như vậy? Thấy Dạ Quân Hi nhíu mày nhìn chằm chằm chính mình, tựa như muốn nhìn thấu lời nói dối của y, trái tim Thiển Ly Du lập tức run lên, trên mặt lại không hề biến sắc.

Ngày ấy, cầm trâm ngọc định làm chuyện trước kia y muốn làm – hủy dung. Nhưng không biết vì sao, khi cây trâm còn cách gương mặt chưa tới nửa tấc, y lại do dự, trong lòng hiện ra dung nhan tuấn mỹ vô song của Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du không hiểu vì sao, nhưng trong vô thức, y cảm thấy mình không thể làm như vậy. Cuối cùng chỉ để lại vết tích trong lòng bàn tay này.

Rời đi tiểu viện của Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi không lập tức hồi cung, mà đi tới tiền thính. Thám tử ở Diệu quốc không có tiến triển gì, hôm nay người nọ lại có thêm vết thương kỳ quái như vậy, có thể huynh đệ Ngụy gia sẽ giải thích được nghi hoặc của hắn. Khi Dạ Quân Hi bước một chân vào đại môn, Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng và Thanh Nguyệt đang ngồi trong đó, vừa thấy hắn tới liền đồng thời đứng dậy hành lễ.

“Miễn lễ đi.”

Dạ Quân Hi hơi hơi cong lên khóe môi, nhìn Thanh Nguyệt cười khẽ nói: “Trước kia không thấy ngươi lễ phép như vậy, sao bây giờ ra ngoài cung lại trở nên mất tự nhiên?”

Thanh Nguyệt sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại, vị đế quân Lam Vũ lãnh khốc bá đạo kia đang nói đùa với mình sao? Ngụy Thanh Hoằng đứng một bên cảm thấy thú vị, cong khóe môi mỉm cười. Bất quá, hắn vẫn biết, trong cả tòa phủ đệ, nam nhân trước mắt chỉ quan tâm tới biểu đệ Thiển Ly Du. Còn lý do nam nhân này tới tiền thính thì chắc chắn không phải là đi dạo. Vì vậy hắn liền nói: “Đế quân bệ hạ có nghi vấn gì muốn hỏi thảo dân sao?”

“Ngụy Thanh Hoằng, ngươi rất thông minh.”

Mắt phượng quét qua thanh niên ôn nhuận kia, nếu chỉ nhìn khí chất có thể coi như một vị công tử văn nhã, so với Ngụy Thanh Hoằng, thì Ngụy Thanh Sương kia dường như kém một chút. Bất quá hai người quả thực chính là trợ thủ mà Thiển Ly Du nhìn trúng, cả hai đều có tài năng và tầm nhìn xa trông rộng. Nếu không phải hai người này đều là người của vật nhỏ, hắn thân là vua một nước, quả thực cũng muốn ban thưởng chức quan cho bọn họ.

Nghe lời “tán thưởng” đầy thâm ý của Dạ Quân Hi, Ngụy Thanh Hoằng chỉ mỉm cười nói: “Đế quân bệ hạ khen trật rồi. Có gì nghi vấn ngài cứ nói thẳng. Bất quá những chuyện liên quan tới Ly Du, kỳ thực tại hạ cũng không biết nhiều.”

Cau mày lại, Dạ Quân Hi nói: “Không sao, ngươi biết cái gì, liền nói hết ra.”

————————————————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.