Ảm Dạ Ly Du

Chương 3: Chương 3: Cung yến




Trời chiều ngả về tây, đèn hoa trong cung bắt đầu sáng lên. Đế cung Lam Vũ vào ban đêm so với ban ngày càng thêm hùng vĩ trang nghiêm, tường vây cao ngất ngăn cách đế cung và sự huyên náo bên ngoài.

Nhưng tối nay, trên Ngự Lan đài ở giữa hồ đang có rất nhiều người di chuyển, đèn đuốc sáng trưng, tiếng ca múa cười vui vang lên không ngừng khiến hậu cung từ trước đến nay vốn yên tĩnh im lặng tăng thêm chút sắc thái náo nhiệt.

Nhân vật chính của đêm nay – Trưởng công chúa Diệu quốc Thiển Như Nguyệt mặc một bộ cung trang pha đủ phong thái Diệu quốc, đường cong tuyệt đẹp, trên cổ trắng nõn đeo chiếc vòng được điêu khắc từ tử tô thạch quý báu mà chỉ có Diệu quốc mới chế tạo.

Giờ phút này Thiển Như Nguyệt đang ngồi ở bên phải đế tòa của Dạ Quân Hi, không quan tâm nhiều tới dáng điệu phong tình vạn chủng của vũ cơ Lam Vũ, nàng bưng lên ly rượu trước mặt nhấp mấy ngụm nhỏ. Chỉ có Thiển Ly Du ngồi bên cạnh mới nhìn ra, Thiển Như Nguyệt bề ngoài bình tĩnh lạnh nhạt mà bên trong có bao nhiêu căng thẳng, ngay cả đầu ngón tay hơi hơi lộ ra khỏi tay áo cũng đang nhè nhẹ run rẩy.

Thiển Ly Du khẽ nhíu mày, ngẩng đầu âm thầm liếc nhìn Dạ Quân Hi đang nghiêng người ngồi trên đế toàn kia.

Trước đó tại trong triều đình, Thiển Ly Du vẫn cúi đầu, chỉ thoáng nhìn qua góc áo Dạ Quân Hi, không dám ngẩng đầu. Tới tận vừa rồi khi cung yến bắt đầu, y mới nhìn rõ vị đế quân Lam Vũ danh vang thiên hạ này rốt cuộc bộ dáng là như thế nào.

Vẻn vẹn chỉ liếc mắt một cái, liền làm cho y kinh hãi không thôi.

Huyền sắc (màu đen) long bào đại diện cho Hoàng thất Lam Vũ mặc trên người vị đế quân quyền khuynh thiên hạ. Ngũ trảo kim long được thêu bởi tơ vàng hiển hiện phía trên. Một thân long bào huyền sắc thêu kim long này đã là vô cùng gây chú ý, mặc ở trên người người khác có lẽ có thể tăng thêm vài phần chí khí uy nghiêm, nhưng mặc trên người Dạ Quân Hi, lại chỉ có thể trở thành một thứ trang sức bình thường! Tư thế lười biếng nghiêng người tựa lên tay vịn kia, cũng đã khiến khí thế duy ngã độc tôn hiển lộ trọn vẹn.

Theo Thiển Ly Du, những thứ gọi là “nghe đồn” đa số đều là khuyếch đại sự thật, nhưng Thiển Ly Du không thể không thừa nhận, vị đế quân Lam Vũ này so với lời đồn, chỉ có hơn chứ không có kém. Nhất là đôi mắt phượng kia không chút để ý liếc qua một cái, sắc bén giống như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta không rét mà run.

Là thiên nhân hạ phàm, hay yêu nghiệt xuất thế? (chòi oi, ta kết câu này quá à)

Chỉ là thấy dung mạo, chưa biết thủ đoạn, trong lòng Thiển Ly Du đã không khỏi lo lắng – ở dưới mí mắt nam nhân này, y không chắc mình có thể tìm được thứ y muốn tìm.

Ánh mắt không chút để ý đảo qua, mang theo chút ý tứ tìm tòi cùng cảm giác áp bách như cố ý rồi lại giống vô tình phát ra, Thiển Ly Du bị đánh gãy suy nghĩ trong lòng, bàn tay dấu dưới tay áo không khỏi nắm chặt.

Dạ Quân Hi một tay nâng cằm, một tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, ánh mắt dao động giữa Thiển Ly Du và Thiển Như Nguyệt.

Trong hồ lô của Diệu quốc quốc quân bán cái gì dược, Dạ Quân Hi chính là nhất thanh nhị sở. Nhưng bằng vào hai cái trĩ nhân (trẻ con) liền muốn thu lợi từ tay hắn thì cũng quá mức viển vông. Ngay cả Diệu quốc minh châu trong truyền thuyết, thì bất quá là cái nữ nhân thôi, so với phi tần trong hậu cung của hắn, chỉ là trẻ tuổi mạo mỹ hơn một chút, còn lại cũng giống nhau như đúc.

Nhưng mà nghe nói hôm nay bên trong Thiên điện hai người này tựa hồ đã xảy ra một chút chuyện thú vị, cuộc tranh luận của thiếu nữ xinh đẹp ra vẻ lạnh nhạt bình tĩnh cùng thiếu niên vẫn đang cúi đầu không biết suy nghĩ chuyện gì kia làm cho hắn nổi lên chút hưng trí – nhất là vị Thất hoàng tử Diệu quốc tên gọi Thiển Ly Du kia…..

Sớm có mật báo nói vị Thất hoàng tử này ở Diệu quốc trong cung giống như tàng hình, vô quyền vô thế, yếu đuối đáng thương. Nhưng chuyện hôm nay xảy ra, lại khiến Dạ Quân Hi không thể không nghi ngờ thám tử mà hắn phái đi Diệu quốc. Nếu không phải quốc quân Diệu quốc cố ý dấu diếm, âm thầm bồi dưỡng Thất hoàng tử, thì chính là do bản thân Thiển Ly Du đã có chỗ hơn người……. Cho dù là loại nào, đều khiến cho hắn tràn đầy hưng trí.

Không biết bao lâu, trên điện rượu đã quá ba tuần, chúng thần cùng hậu cung tần phi hoàng tử công chúa cũng bắt đầu trở nên phóng túng. Một khúc ca múa xong, đoàn vũ cơ khom người lui ra.

Dạ Quân Hi một ngụm uống cạn rượu ngon trong chén, khóe môi lạnh lẽo gợi lên một ý cười khiến người ta kinh hãi khiếp sợ – trò hay sắp bắt đầu rồi.

Quả nhiên, liền thấy một vị triều thần bưng chén rượu đi lên phía trước, trước khom người hành lễ với đế quân, tiếp theo nói với Thiển Như Nguyệt cùng Thiển Ly Du: “Vi thần Lễ bộ thượng thư Chung Tấn Chi kính công chúa cùng Thất hoàng tử một ly.”

Thiển Như Nguyệt liếc mắt nhìn Thiển Ly Du ngồi bên, chỉ thấy trong đôi mắt hắc diệu thạch mang theo ý cười liếc nhìn mình, chỉ là chớp mắt không người phát hiện, liền giơ lên chén rượu đáp: “Không dám nhận, làm phiền đại nhân.” Nói xong liền uống một hơi cạn sạch. Cử chỉ của Thiển Như Nguyệt tao nhã hào phóng, dẫn theo vài phần phóng khoáng, hơn nữa cộng thêm dung mạo xuất chúng kia, vị triều thần đến kính rượu bị đôi mắt hạnh (mắt hình quả hạnh) trong veo như nước kia thoáng nhìn mang theo chút lãnh ý, trong nháy mắt giống như đánh mất hồn, giật mình ngơ ngác, ngay cả những người nhìn chằm chằm chờ xem kịch vui cũng đều bị kinh sợ tâm hồn.

Thiển Ly Du thấy thế trong lòng không khỏi cười khẽ, xem ra có bề ngoài xuất chúng, quả thật hữu dụng.

Bỗng nhiên bên cạnh “ba” một tiếng, thanh âm thanh thúy của đồ sứ bị vỡ vụn làm cho những người đang ngơ ngác phản ứng lại, liền thấy một tên thị nữ đánh vỡ chén rượu, bây giờ sớm quỳ trên mặt đất liên tục cầu xin tha thứ.

“Đứng lên đi, đổi chén rượu khác là được.” Xem lẫn sự kiều mị là khí thế không thể phản kháng, Thiển Ly Du theo thanh âm nhìn lại, đã thấy người nói chuyện chính là nữ tử mặc cung trang ngồi phía bên kia đế tòa, có lẽ là phi tần địa vị cao nhất trong hậu cung Lam Vũ.

Theo Thiển Ly Du biết, Dạ Quân Hi đăng cơ mấy năm, chưa lập hậu, bên trong hậu cung nắm quyền lớn nhất chính là con gái của Thừa tướng Lam Vũ – Liên quý phi. Thiển Ly Du âm thầm liếc nhìn nàng kia một cái, hẳn là một nữ tử đã qua song thập (hai mươi) lại vẫn tươi tắn như mười sáu, chỉ có sự lạnh lẽo thấu xương cùng bình tĩnh trong mắt mới có thể nhìn ra tuổi thật của nàng.

Thiển Ly Du nhạy cảm phát hiện vị Liên quý phi kia đang nhìn vị triều thần tới kính rượu, liền cảm thấy sáng tỏ. Như vậy vị triều thần kia là người thuộc phái Thừa tướng, nhận được lệnh của Liên phi tiến đến thử bọn họ.

Dạ Quân Hi liếc nhìn Liên phi một cái, ý cười trong mắt càng sâu. Chỉ nghe Liên phi mở miệng nói: “Là thị nữ của bản cung đánh nhiễu hưng trí của công chúa cùng Thất hoàng tử, bản cung liền kính hai vị một ly, coi như bồi tội, mong nhị vị thứ lỗi.”

“Bồi tội không dám nhận, Quý phi nương nương chiết sát (không chịu nổi, không dám nhận) bản cung.” Thiển Như Nguyệt mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nhịn đáp lại.

Liên phi vẫn bất động thanh sắc, lại đứng dậy nói với Dạ Quân Hi: “Bệ hạ, mỹ danh ‘Diệu quốc minh châu’ của trưởng công chúa có thể nói là vang khắp thiên hạ, nô tỳ sớm nghe nói trưởng công chúa cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông. Nô tỳ cả gan, muốn mời trưởng công chúa chỉ giáo, ý bệ hạ thế nào?”

Thiển Như Nguyệt nghe vậy không khỏi tâm sinh hờn giận. Nàng đường đường Diệu quốc công chúa, nếu tại trước mặt quần thần Lam Vũ cùng hậu cung lại giống như linh nhân (kép hát) vũ cơ mà biểu diễn, không phải ám chỉ thân phận nàng thấp kém, địa vị ti tiện sao?! Định mở miệng cự tuyệt, lại đột nhiên nhớ tới những lời Thiển Ly Du đã nói trong Thiên điện – phi tần trong hậu cung của Dạ Quân Hi không có khả năng là hạng người bình thường. Ngươi sắp cùng bọn họ cộng thị nhất phu (cùng chung 1 chồng), bọn họ tất nhiên sẽ tìm cơ hội thăm dò ngươi, làm nhục ngươi. Trên cung yến, tất sẽ có làm khó dễ, phương pháp ứng đối chính là lấy bất biến ứng vạn biến. Phải tránh sinh giận, không thể tranh chấp với bọn họ. Vô luận thế nào, chỉ cần Dạ Quân Hi cao hứng, mục đích của ngươi và ta liền đạt tới.

Thiển Như Nguyệt nghĩ, quay đầu liếc mắt nhìn Thiển Ly Du ngồi bên cạnh, chỉ thấy y cũng đang nhìn mình, hơi hơi gật đầu. Vì thế liền cố nén tức giận, chờ nam nhân trên đế tòa quyết định.

Dạ Quân Hi liếc nhìn Liên Phi một cái, lại nhìn Thiển Như Nguyệt nói: “Trẫm cũng rất muốn kiến thức xem phong thái của ‘Diệu quốc minh châu’. Mong rằng trưởng công chúa không tiếc tài nghệ mới tốt.” Muốn nhìn một chút đôi tỷ đệ này ứng đối như thế nào, Dạ Quân Hi một tay chống cằm, bộ dáng hoàn toàn là chờ xem kịch vui. Mà những triều thần cùng phi tần khác trong điện đã sớm thì thầm với nhau, nghị luận sôi nổi, các loại ánh mắt không ngừng hướng về phía trên người Thiển Như Nguyệt.

“Nếu đế quân bệ hạ đã mở kim khẩu (miệng vàng), Như Nguyệt tự nhiên là cam tâm tình nguyện. Liền mượn nhạc sĩ một chút.” Thiển Như Nguyệt buông bình rượu, nâng mắt cười, đứng dậy chậm rãi đi vào trong điện.

Tiếng đàn sáo vang lên, chỉ thấy thiếu nữ xinh đẹp dáng điệu uyển chuyển, trường tụ (tay áo dài) phiêu phiêu, dưới ánh trăng sáng tỏ giữa hồ, cùng nhạc thanh nhẹ nhàng khởi vũ. Mỗi lần nhấc tay, mỗi lần đá chân, hay chỉ là mỗi lần ngoài đầu lại, đều khiến người khác bị mê hoặc.

Mọi người nhìn không khỏi ngơ ngác, cảm thấy giống như Hằng Nga ở trên Nguyệt cung đang khởi vũ. Mà những tần phi vốn đang ôm tâm tư muốn xem kịch vui dần dần lộ ra ghen tị cùng tức giận, còn sắc mặt của người khởi xướng – Liên quý phi cũng đã tương đối đặc sắc.

Nam nhân phía trên đế tòa nheo lại con ngươi, nhìn thiếu nữ tựa như tiên nữ kia, trong mắt hiện lên một tia u ám.

Một màn này trùng hợp bị Thiển Ly Du liếc mắt nhìn thấy, y nhịn không được mỉm cười. Thiển Ly Du không xem Thiển Như Nguyệt vũ động, mà chỉ cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.