Ảm Dạ Ly Du

Chương 5: Chương 5: Kỳ hoặc




Từ trăm năm Lam Vũ đế quốc khai quốc tới nay, ngoại trừ vị đế quân khai quốc thì đương kim đế quân Dạ Quân Hi không thể nghi ngờ chính là vị đế quân nổi danh nhất. Trên thế gian chuyện kể về hắn hùng tài thao lược thế nào, túc trí đa mưu ra sao, thậm chí cả thủ đoạn âm ngoan độc ác đến mức nào cũng đều được truyền tụng rộng rãi. Nhưng không chỉ về tài trị quốc, được truyền lưu rộng nhất chính là sự phong lưu bạc tình của hắn. Điểm này, chỉ cần nhìn hậu cung khổng lồ ở Lam Vũ là có thể tìm ra manh mối.

Dạ Quân Hi nam nữ bất kị, hậu cung bên trong ngoài các cung điện bên Đông uyển là để các phi tần bình thường ở lại, cũng có Tây uyển nơi ở của các nam phi, Dạ Quân Hi tự mình ban thưởng danh Cẩm Lan Cung. Nói là một cung bên trong cũng có hơn mười tòa biệt viện chằng chịt, đã cư ngụ mười vị Thượng quân nam phi cùng vô số những luyến sủng chưa được sắc phong.

“Khởi bẩm thượng quân, nơi này chính là Uyển Anh điện mà bệ hạ đã ban tặng cho ngài cư ngụ.” Đám thị nữ dẫn đường ngừng lại trước một tòa trạch viện (nhà có sân) tương đối quy mô, trong đó một người thoạt nhìn tuổi tương đối lớn, hẳn là thị nữ chủ sự cung kính nói với Thiển Ly Du, “Tiểu nhân tên Tô Thụy, chính là tổng quản thị nữ nơi này, phụng mệnh đế quân phụng dưỡng thượng quân. Chủ tử tại thượng, tiểu nhân gặp qua chủ tử.” Lời nói của Tô Thụy còn chưa dứt, lấy nàng dẫn đầu, một hàng sáu người phía sau liền nhất tề quỳ xuống trước mặt Thiển Ly Du.

“Không cần đa lễ, sau này liền làm phiền các vị.” Thiển Ly Du khoát tay áo, ý bảo bọn họ đứng dậy, trong lòng lại thấy thực phiền muộn. Mấy người này người nào cũng thân mang võ công, nhất là Tô Thụy, hơi thở thong dong, khi hành tẩu (đi lại) dáng người nhẹ nhàng, chưa từng bám một chút bụi đất, có thể thấy được nội lực bất phàm, như vậy chắc chắn không phải là thị nữ cung nhân bình thường. Có người này tại bên người, hành động sau này tất sẽ phiền phức. Thiển Ly Du nghĩ vậy không khỏi có chút đau đầu, nhưng vẫn chưa từng biểu lộ ra, chỉ phân phó mọi người tiến vào nội điện nhìn xem.

Trong hoàng cung Diệu quốc, Thiển Ly Du không được sủng ái, lần này tiến đến Lam Vũ cũng chỉ dẫn theo một mình thị nữ Thanh Nguyệt đã đi theo từ nhỏ, ngay cả hành lý mang theo cũng không nhiều lắm, mấy tên người hầu thị nữ này lại được huấn luyện đầy đủ, chỉ trong chốc lát liền dàn xếp xong. Lại là Tô Thụy kia, dẫn mọi người tới hành lễ, nói: “Chủ tử hôm nay cũng mệt mỏi, thỉnh sớm nghỉ ngơi.”

Thiểm Ly Du cũng không trả lời, Thanh Nguyệt thấy thế liền hướng mấy người kia khom người: “Nơi này liền giao cho ta, vài vị cũng sớm đi nghỉ ngơi mới tốt.” Tô Thụy nghe vậy, lúc này mới dẫn mọi người lui ra.

Tuy đã là tiết trời cuối thu, trong điện lại tương đối ấm áp. Than lửa không khói không tiếc tốn kém liên tục tỏa ra nhiệt lượng ở tiền điện và hậu điện, trong lư hương toát ra vài tia tử yên (khói tím) lượn lờ, cả phòng ngủ tràn ngập mùi hương Thiên Trạch an thần.

Lam Vũ mặc dù giàu có đông đúc, chi phí ăn mặc trong cung tất nhiên không thể so sánh với dân chúng bình thường, nhưng theo Thiển Ly Du được biết, những thứ được bày biện trong Uyển Anh điện này, cũng đều không phải những cung phi bình thường có thể sử dụng.

Thanh Nguyệt thấy chủ tử bước vào trong điện liền vẫn im lặng không nói, chỉ ngồi trước giường trầm tư, mắt thấy sắc trời ngày càng tối, đành mở miệng hỏi: “Chủ tử, ngài suy nghĩ cái gì đâu? Bây giờ cũng nên nghỉ ngơi……”

Thiển Ly Du nâng tay mơn trớn cẩm bị được chế bằng tơ lụa cực phẩm ở trên giường, không khỏi thở dài: “Không biết Dạ Quân Hi trong hồ lô rốt cuộc là bán cái gì dược a……..”

Ban đêm, Thương Kình cung.

Là một trong hai đế quốc cường đại nhất trên đại lục này, tẩm cung của Lam Vũ đế quân Dạ Quân Hi tất nhiên là hết sức xa hoa, khiến người ta ca ngợi hết lời. Nội thị cung nữ dẫn theo đèn ***g phóng nhẹ (đi chậm, rón rén) cước bộ xuyên qua hành lang gấp khúc, không dám quấy rầy nam nhân tôn quý nhất trên thế gian nghỉ ngơi. Trong bóng tối vạn vật đều tĩnh lặng, chỉ có thị vệ tuần tra là bước đi đều nhịp, thủ vững suốt đêm để bảo hộ cung điện tôn quý này.

Lúc này, trong chủ điện của Kình Thương cung chính là lúc mây mưa vừa qua đi. Nữ nhân cả người mềm nhũn vẫn chưa thể hít thở bình thường sau tình sự kịch liệt liền đã bị quân vương ôm lấy, hai người đều xích lõa toàn thân, đi hướng dục trì ở hậu điện. Lam Vũ đế quân Dạ Quân Hi phong lưu bạc tình thiên hạ đều biết, trong hậu cung lại ít người được hưởng thụ ân điển đế quân tự mình ôm đi tắm rửa, mà người có thể may mắn hưởng thụ sự vinh quang này chính là vị Thục viện mới được ngự phong, Diệu quốc minh châu Thiển Như Nguyệt.

Tâm nguyện lớn nhất của một nữ tử chính là tìm được một vị phu quân có thể phó thác cả đời mình. Mà thân là trưởng công chúa từ nhỏ nhận hết quang vinh sủng ái nên kiêu căng ngạo mạn vẫn muốn xem xét một nam tử vừa quyền thế vừa anh tuấn tiêu sái làm phò mã của nàng. Mà hiện giờ, nàng thành phi tử của Lam Vũ đế quân quyền thế nhất trên đại lục, vị đế quân này lại trẻ tuổi tuấn mĩ, Thiển Như Nguyệt không nghĩ ra được còn nơi quy túc nào tốt hơn nơi đây.

Sương mù tràn ngập dục trì ở hậu điện, vẻ mặt Dạ Quân Hi trở nên lười biếng sau khi *** biến mất, dựa lưng vào trên vách trì nhắm mắt dưỡng thần. Tóc đen buông xõa còn chưa buộc lên, bất kị như chủ nhân nó uốn lượn trôi nổi ở trên mặt nước, tạo thành một hình ảnh diễm lệ. Trong vòng tay ôm ấp của quân vương, Thiển Như Nguyệt mặt như hoa đào hơi hơi thở gấp lưu luyến dựa lên khuỷu tay cường kiện của quân vương, ngẩng đầu nhìn nam nhân cướp đi toàn bộ thần chí của nàng kia, thì thào than nhẹ: “Bệ hạ…” Tiếng nói hơi hơi khàn khàn, nhưng cũng mềm mại dễ nghe. Không thể phủ nhận, Thiển Như Nguyệt này tuy là sơ kinh nhân sự, lại đích xác có khả năng khiến nam nhân mê say.

Dạ Quân Hi mở mắt nhìn vưu vật trong lòng ngực, khóe môi gợi lên một nụ cười tà mị: “Sao? Chẳng lẽ còn chưa thỏa mãn say sao?” Nói xong bàn tay cũng đã vươn vào trong nước xoa nơi mẫn cảm mảnh mai trên người nàng.

“Ân…” Than nhẹ một tiếng, Thiển Như Nguyệt thoáng chốc đỏ bừng hai má.

Mẫu hậu của Thiển Như Nguyệt, tức hoàng hậu của Diệu quốc cũng là một nữ nhân tương đối có tâm kế, đáng tiếc vị trưởng công chúa này không kế thừa được phong thái của mẹ mình. Lần đầu hầu hạ, đúng lúc Dạ Quân Hi tâm tình tốt, khó được có hứng trí nhẫn nại điều giáo mỹ nhân, Thiển Như Nguyệt sớm bị sa vào trong tuấn nhan tà mị của hắn cùng với sự vui thích chưa bao giờ cảm thụ được, không thể tự kiềm chế, đem thủ đoạn ‘lạt mềm buộc chặt’ mà Thiển Ly Du từng nói toàn bộ vứt lên chín tầng mây.

Nhìn mỹ nhân xấu hổ e sợ thấp giọng ngâm nga, Dạ Quân Hi cong lên khóe môi, bàn tay tiếp tục châm lửa trên người mỹ nhân, nhưng trong đầu lại hiện ra một gương mặt bình thường hoàn toàn không thể đánh đồng với người đang ở trong lòng ngực.

Lúc trước trên cung yến bị tên sứ thần đáng chết kia đánh gãy trò hay, nếu không hắn thật rất muốn xem đối mặt với nhiều người làm khó dễ như vậy, thiếu niên kia sẽ ứng đối như thế nào. Bất quá tính tình tên sứ thần kia vốn rất cẩn thận, sẽ không làm càn như thế tại cung yến, cho dù có uống rượu say nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy có chút kỳ hoặc… Chẳng lẽ là do Thiển Ly Du?

Trong đôi mắt phượng sắc bén hào quang chợt lóe lên, không biết vì sao Dạ Quân Hi cảm thấy không còn hứng thú gì với Thiển Như Nguyệt, vì thế liền kêu: “Người tới, tiễn Thục viện hồi tẩm cung.”

Trước đó một khắc còn ôm chính mình trong lòng ngực nóng bỏng ngay sau đó liền đã không thấy bóng dáng, Thiển Như Nguyệt còn chưa phản ứng lại, dưới chân vừa trượt, suýt chút nữa liền rơi vào trong nước. Cũng may thị nữ hai bên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy nàng, có chút cưỡng chế đem nàng đỡ ra khỏi dục trì, bắt đầu mặc y phục rửa mặt.

Thiển Như Nguyệt không hiểu được nam nhân trước đó còn đối xử ôn nhu với chính mình vì sao trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, trên gương mặt ửng hồng chưa lui hiện lên chút thần sắc tức giận. Nhưng mà đối với đế quân Lam Vũ, phu quân và cũng là người nắm giữ sinh tử của nàng, sự tức giận cũng làm tán đi chút không khí kiều diễm ban đầu, khiến nàng tìm lại vài phần lý trí, cố gắng kìm nén sự bất mãn.

Nhìn nam nhân đang được mấy tên tỳ nữ hầu hạ thay quần áo, Thiển Như Nguyệt tức giận nhưng không dám nói, đành phải ngoan ngoãn mặc cho người ta tiễn khỏi Thương Kình cung, ngồi lên kiệu nhỏ đi về phía Cầm Y cung của chính mình.

Trở lại tẩm điện, Dạ Quân Hi nhìn thấy một thanh niên tựa hồ đã chờ trong điện từ lâu, trên mặt cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là cong lên khóe môi khẽ cười nói: “Lâm Hứa, sao ngươi biết trẫm muốn triệu kiến ngươi?”

Thanh niên tên là Lâm Hứa kia chính là tâm phúc được tín nhiệm nhất, là cánh tay đắc lực của Dạ Quân Hi, đi theo Dạ Quân Hi hơn mười năm vào sinh ra tử, cho đến khi ngồi lên ngai vàng Lam Vũ đế quân, trong triều đình Lam Vũ có thể nói chính là nhân vật dưới một người trên vạn người.

“Nếu ngay cả chuyện này cũng không biết, Lâm Hứa làm sao xứng được hầu hạ bên người bệ hạ?” Tuy là lời nói trêu tức, nhưng do Lâm Hứa nói ra, lại giống như vô cùng đứng đắn, thần sắc cung kính nhìn qua không một chút sơ hở, ngay sau đó nói: “Mới vừa rồi Tô Thụy tiến đến cầu kiến, vi thần để nàng quay về Uyển Anh điện.”

Dạ Quân Hi cười nhẹ một tiếng, đi tới tháp thượng ngồi xuống: “Nói những cái gì?”

“Hồi bẩm bệ hạ, Tô Thụy hồi báo, vị Thất hoàng tử kia vừa vào Uyển Anh điện liền đi nghỉ ngơi, không có điều gì không ổn.”

Dạ Quân Hi nghe vậy lập tức cau mày: “Xem ra đệ tử đắc ý của ngươi cũng chỉ là như vậy.”

“Bệ hạ bớt giận. Bên Uyển Anh điện đều đã chuẩn bị, thám tử Diệu quốc cũng vừa truyền lại tin tức.”

———————————————————————-

Tháp thượng (*): Ta thích cái này, sau này xây nhà, có nên đặt làm một cái ko nhỉ

(​ :​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​06​/​thc3a1p-4.jpg​)

(​ :​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​06​/​thc3a1p-3.jpg​)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.