“Dạ chủ nhân....” Trương Cư nhìn Dạ Yểm bước vào tẩm cung, cười quỳ
xuống đất hành lễ, từ mấy tháng trước Hoán Nguyệt bị ngất, Dạ Yểm chưa
bước vào tẩm cung nửa bước, đa số thời gian là làm bạn tại bên người
Hoán Nguyệt...
“Dạ chủ nhân.... Cư hầu hạ ngài đi ngủ....”
Dạ Yểm lạnh lùng nhìn bóng người quỳ trên mặt đất, nhu thuận mềm mại,
không giống người kiêu căng quật cường kia chút nào!... Dạ Minh Châu
chiếu sáng trên gáy đáng cúi xuống, tản mát ra sáng bóng nhu hòa...
Dường như hắn... Dạ Yểm Cười lạnh, một phen kéo qua người quỳ vung đến
trên giường.... “Dạ chủ nhân....” Trương Cư còn không kịp nói tiếp, đã
bị Dạ Yểm mạnh mẽ giật ra quần áo....
“Cư... Ngươi không phải đã sớm chờ hôm nay sao... Hay là hiện tại bảo bổn vương đình chỉ...?” Dạ
Yểm trêu tức cười, trong mắt lạnh như băng tàn khốc ngoại trừ dục niệm
cuồng vọng, không thấy chút nhu tình nào..., “Dạ chủ nhân....” Trương Cư có chút ngượng ngùng gục đầu xuống, cổ trắng nõn mềm mại... Thật là
đẹp, cực kỳ như trăng....
Dạ Yểm cúi người hôn lên cổ Trương Cư,
bàn tay linh xảo dao động trên nguờ hắn.... “Nguyệt, ngươi thật là
đẹp....” Trương Cư nghe được tên Hoán Nguyệt, toàn thân chấn động, thống khổ tê liệt làm cho hắn dần dần lâm vào hôn mê.... Ta không phải
nguyệt, ta hận nam nhân tự cho là thanh cao kia...
Một giấc tỉnh
ngủ, Dạ Yểm đã mất, Trương Cư khó khăn đứng dậy, cúi đầu nhìn tất cả vết đỏ lớn nhỏ trên người, nhẹ nhàng cười, bất kể như thế nào... Ta sẽ
không để cho một mình ngươi độc chiếm Dạ Hoàng...
Hoán Nguyệt
như trước dậy rất sớm, ngoại trừ uống một ít nước ra, cái gì cũng không
ăn liền phất tay cho người ta dẹp bữa sáng... Hắn chậm rãi đi tới cửa,
nhìn trời bên cạnh còn chưa tan hết ánh bình minh, khẽ thở dài... Một bộ quần áo trắng noãn như tuyết tại gió quét nhẹ hạ xuống eo, tóc dài nhẹ
nhàng bồng bềnh, ánh nắng sáng sớm chiếu đến gò má khéo léo trắng nõn,
trong suốt mỹ lệ như thủy tinh...
“Vì cái gì thở dài....” Thanh
âm trầm thấp của Dạ Yểm xuất hiện ở sau lưng, Hoán Nguyệt quay đầu lại,
một lời không nói từ bên cạnh hắn đi qua, bước vào trong phòng... Đột
nhiên choáng váng làm cho dưới chân hắn không xong lảo đảo uống, đánh
tới trên mặt đất...
Dạ Yểm khóa hắn trong ngực, trong mắt lãnh
khốc tĩnh mịch hiện ra tức giận mãnh liệt... “Như thế nào càng ngày càng gầy?! Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?!”
Hoán Nguyệt đứng vững
chân, thoát khỏi trói buộc của hắn, yên lặng ngẩng đầu nhìn qua hắn....“Ta sẽ không tha ngươi đi! Ngươi là của ta!” Dạ Yểm giống như biết rõ
hắn muốn nói gì, chậm rãi buông tay ra, lửa giận thiêu đốt càng rực...
Chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt sao?... Vì cái gì nhất định phải rời đi ta... Nhìn qua đôi con ngươi trong vắt thanh tịnh kia, trong mỹ lệ
mang theo sầu nhàn nhạt... Dạ Yểm kìm lòng không được đưa tay vuốt
ve gương mặt tỉ mỉ tuấn tú, đột nhiên dừng tay lại giữa không trung...
Hắn yên lặng nhìn hắn một hồi, xoay người biến mất ở ngoài cửa...
Hoán Nguyệt nhẹ nhàng nâng con ngươi lên, cố gắng bình phục nhịp tim kịch
liệt nhảy lên bắt đầu từ khi hắn xuất hiện, ta nghĩ ta đã yêu thích nam
nhân bá đạo lãnh khốc lại cố chấp này.... Hắn trầm thấp nở nụ cười một
tiếng,... Không nghĩ tới ta lại sẽ thích một nam tử.. . Nhưng chỉ vẻn
vẹn là ưa thích a...
Vừa mới xoay người, lại là một hồi choáng
váng đột nhiên xuất hiện, hắn tranh thủ thời gian vuơn tay bắt lấy đồ
bên cạnh, nhắm mắt lại có chút thở hổn hển... Chừng nào thì bắt đầu,
thân thể biến thành kém như vậy... Sau khi bình tĩnh lại, hắn đột nhiên
phát hiện, trong tay nắm chính là một vật liệu may mặc màu đen... Kinh
ngạc ngẩng đầu, trong lúc vô tình rơi vào một đôi tròng mắt tràn ngập
lửa giận tĩnh mịch, “Ngươi....”, hắn không phải đã rời đi sao?...
“Chết tiệt ngươi!...”
Dạ Yểm tức giận ôm lấy hắn, khẩu khí nghe như hung ác lại có đau lòng nồng đậm... Nhẹ nhàng đặt hắn dựa vào ở giường bên cạnh, đưa tay ngả vào
trước mặt hắn, bàn tay có một khỏa hạt châu như lưu ly trong suốt, không ngừng biến ảo sáng bóng...
“Ăn nó....”
Hoán Nguyệt
nhàn nhạt nhìn hắn, quay mặt qua chỗ khác.... Dạ Yểm cười nhẹ một tiếng, đứng dậy mang tới một chén nước từ trên bàn, ngửa đầu uống xong, bá đạo chuyển qua mặt của hắn, cúi đầu, đem nước và cả hạt châu cùng nhau mớm
vào trong miệng hắn, Hoán Nguyệt không thể tin trợn to hai mắt, liều
mạng giằng co, Dạ Yểm buông tay ra, đưa tay lau khô vết nước trên môi,
trong ánh mắt tĩnh mịch tà mị có nụ cười thản nhiên, nhìn cả khuôn mặt
bị sặc nước đỏ bừng, Hoán Nguyệt không ngừng ho khan...
“Ngươi... Khụ khụ...” Hoán Nguyệt tức giận muốn nói cái gì, nhưng không nói được, Dạ Yểm nhìn bộ dáng thống khổ của hắn, săn sóc vỗ vỗ lưng thay hắn, lại bị một chưởng của hắn đẩy ra, đơn giản hai tay vòng ngực nghiêng dựa
vào bên giường....
Đột nhiên Dạ Yểm cau mày, lạnh lùng nhìn phương hướng cửa, “Lăn ra đây!”
Trương Cư sợ hãi từ cửa ra vào xuất hiện, nhu thuận quỳ xuống đất hành lễ, “Dạ chủ nhân, Hoán Nguyệt công tử....”
“Tiểu Cư...?” Hoán Nguyệt có chút kinh ngạc quay sang, từ sau khi tiểu Cư rời đi, chưa từng trở lại, đảo mắt đã qua mấy tháng rồi, hôm nay vì sao tới đây... Hoán Nguyệt nhìn Trương Cư, một thân trường bào màu lam bạc, tóc đen cao cao búi lên đỉnh đầu, dùng ngọc trâm dương chi cố định, vài sợi tóc rủ xuống bên trán, nghiễm nhiên là một công tử cao quý nhẹ
nhàng....
“Ai cho phép ngươi tới!?” Thanh âm Dạ Yểm lạnh như băng làm cho Trương Cư co rúm lại một chút, chậm rãi đưa qua một cái vòng
trong suốt sáng long lanh, ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu
sắc, “Dạ chủ nhân... Tiểu Cư chỉ là vội tới đưa ngài cái này... Tối hôm
qua.... Ngài để quên nó...”
“Câm mồm!” Dạ Yểm vuơn tay túm lấy cái vòng bảy màu, đẩy hắn ngã trên mặt đất, “Ai cho phép ngươi đụng nó?!”
Trương Cư có chút chật vật quỳ rạp trên mặt đất, chổ cổ áo hơi hở lộ ra nhiều
điểm vết đỏ, tăng thêm biểu lộ có chút xấu hổ e sợ của hắn, làm cho Hoán Nguyệt trong nháy mắt hiểu rõ... Lòng của hắn kịch liệt hạ xuống, sắc
mặt trắng bệch lấy tay che ngực....
Dạ Yểm nhìn đến phản ứng của hắn, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, đi ra phía trước, “Nguyệt....”
“Cút ngay!! Không nên đụng ta!....” Hoán Nguyệt gào thét lớn đẩy tay hắn duỗi ra tới, “Ngươi cút!...”
Lửa giận bắt đầu ngưng tụ ở trong mắt Dạ Yểm, hắn lạnh lùng nhéo mặt tái
nhợt thon gầy của Hoán Nguyệt, đem vòng bảy màu đặt trên trán hắn, trong nháy mắt, vòng bảy màu phát ra tia sáng chói mắt, bao phủ đầu hắn lại,
khi hào quang thối lui, cái trán xanh lơ của Hoán Nguyệt hiều hơn một
vòng sáng trong suốt sáng long lanh, chiếu đến mặt xíu xiu tuyệt mỹ của
Hoán Nguyệt, càng hiển mỹ lệ phi phàm...
“Vòng bảy màu của ta,
quả nhiên rất phù hợp ngươi....” Dạ Yểm hài lòng gật gật đầu, buông tay
nắm Hoán Nguyệt ra, cúi đầu nhìn dấu tay màu đỏ bên cạnh gò mà, có chút
đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve, “Đau không?... Ngươi, không nên phản kháng
ta....”
“Cút ngay!” Hoán Nguyệt kịch liệt rống to, giống như dùng hết không khí trong phổi, không ngừng thở hổn hển... Dạ Yểm lạnh lùng
nhìn hắn, trong mắt dần dần xuất hiện dấu hiệu nổi giận hung ác... Hoán
Nguyệt cúi thấp đầu, tay đè ngực ẩn ẩn đau... Đau quá... Tại sao phải
như vậy?... Từ hắn hiểu chuyện đến nay, chưa từng kích động như hôm
nay....
“Chưa từng có người nói chuyện với bổn vương như vậy!” Dạ Yểm đứng ở trước mặt hắn, nắm vai thon gầy của hắn, trong giọng nói có
không che dấu phẫn nộ và sát ý chút nào....
Bổn vương?.... Hoán
Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, xưng hô thật cao ngạo nha.... Ngươi có phải muốn giết ta hay không, vậy động thủ đi... Hắn chậm rãi giơ tay lên,
xoa cái trán có vòng bảy màu ôn nhuận.... Nhìn qua rồng lửa cuốn trên
cổ tay, trầm thấp cười... Ta bị ngươi nuôi như sủng vật sao? Đến tột
cùng muốn tránh ta đến loại tình trạng nào ngươi mới cam tâm?...
“Dạ! Ngươi quả nhiên ở đây...”
Góc phòng truyền đến thanh âm trầm thấp hấp dẫn người trong phòng chú ý, hai bóng dáng xuất hiện ở trong ánh trắng...
Dạ Yểm buông tay ra, tà tứ nở nụ cười, khôi phục tàn khốc vô tình vốn có, “Ám, ngươi mang Trần đến....”
Ám đế lạnh lùng quay đầu lại nhìn thanh niên sau lưng, đảo mắt nhìn qua
Hoán Nguyệt ngồi trên giường và Trương Cư đang quỳ.... “Chừng nào thì
bắt đầu, Dạ Hoàng tàn bạo lại có hứng thú với nhân loại như vậy?....”
“Kế ngươi....” Dạ Yểm lạnh lùng trả lại hắn một câu, nhìn qua bóng dáng suy yếu tiều tụy sau lưng Ám Minh.... Khác với Hoán Nguyệt, Trần đẹp như
gió xuân ấm áp, ấm áp mà nhu hòa, giống như có thể nhu hóa hàn băng ngàn năm, ánh mắt hắn vẫn mềm mại, thủy chung mang theo một chút u
buồn... Mà Hoán Nguyệt lại đẹp lạnh như băng, giống như mai trắng trong mùa đông, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt trần, giống như ánh mắt lạnh thấu xương thanh tịnh của hắn, lạnh nhạt giống như không quan
hệ với thế tục phàm trần....
“Trần, ngươi trông gầy rất nhiều nha.... Ám không có chiếu cố ngươi thật tốt sao?”
Thanh niên cúi đầu không nói, trong mắt hiện lên bi thương nhưng không có tránh được đôi mắt Hoán Nguyệt....
“Nhưng hắn chạy thoát thật lâu... Nhé... Trần... Từ sau khi ngươi giết ta...”
Thanh âm lãnh khốc âm lãnh làm cho dung mạo tuấn mỹ phiêu dật của thanh niên
có chút bóp méo, ánh mắt trong trẻo tú lệ có chút khẩn cầu nhìn qua Ám
Minh...
Giết??... Hoán Nguyệt giật mình ngẩng đầu, nhìn qua ánh mắt thống khổ ưu thương của thanh niên nhìn qua Ám Minh đưa lưng về
phía mình, Hoán Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười.... Lại là một người giống
ta, bị Ma vương bắt tâm và linh hồn làm tù binh....
Ám Minh dường như đột nhiên phát hiện cái gì, đi đến trước Hoán Nguyệt, nâng lên cái
cằm nhọn của hắn, “Dạ, đối với một món đồ chơi mà nói, ngươi không biết
là ngươi mất quá nhiều tâm tư sao?....”
“Đó là chuyện của ta....” Dạ Yểm lạnh lùng nói, “Hôm nay ngươi đến có chuyện gì?....”
“Muốn tiễn khách?....” Ám Minh cười cười, xoay người nhìn qua bóng dáng tái
nhợt sau lưng, “Trần chính là ân nhân của ta và ngươi.... Ta dẫn hắn tới thăm ngươi một chút nha.... Bất quá, Dạ... Đối đãi món đồ chơi, nhất là loại đồ chơi vong ân phụ nghĩa.... Ngươi cũng không nên quá nhân từ
nha....”
Dạ Yểm lạnh lùng đánh giá Vi Trần đứng ở một bên, chỗ cổ mảnh khảnh có một con rồng màu trắng xoay quanh đến xương quai xanh, in trên màu da tái nhợt có vẻ phá lệ mị hoặc... “Thầm, ngươi lại hạ khóa
Huyền Băng cho hắn, ngươi muốn cho hắn chết nhanh chút ít sao?”
“Hắn chết không được... Ta là cho hắn cơ hội chuộc tội... Cho hắn biết tội
phản bội ta, thật là nặng!” Nói xong, lạnh lùng nhìn sang thanh niên sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn qua Hoán Nguyệt, “Dạ, khi nào thì trò chơi
của ngươi mới chấm dứt.... Ta có chút không thể chờ đợi....”
“Ám!” Ngữ điệu của Dạ Yểm biến thành băng hàn tàn khốc, bốn phía phát ra hơi thở cuồng nộ....
Hoán Nguyệt lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, lời nói của bọn họ một chữ
không lọt vào trong tai... Món đồ chơi sao.... Hắn chậm rãi cúi đầu
xuống, chống lại một đôi mắt trêu tức... Trương Cư cười nhìn qua Hoán
Nguyệt, đáng đời, nguyên lai ngươi giống ta, bất quá là một món đồ chơi
mà thôi...
“Ha ha... Không nên giận... Ngươi cũng không nên đi
theo gót của ta nha....” Ám Minh quay sang, vui vẻ nhìn hướng thanh niên đã biến mất toàn bộ, “Tran62, ta có chút khát nước...”
Gọi khiến thanh niên Vi Trần nhìn hắn một cái, chậm rãi móc ra một cây kiếm ngắn trong tay áo, đâm vào cổ tay...
“A....” Trương Cư lên tiếng kinh hô, mà Hoán Nguyệt nhíu mày nhàn nhạt nhìn qua cử động của hắn....
Vi Trần đưa tay đến bên môi Ám Minh, máu tươi dọc theo cánh tay thon gầy
nhỏ trên đất, trong mắt u buồn mỹ lệ tràn ngập đau đớn, “Ám chủ nhân...
Xin uống đi....”
“Ha ha... Thực nghe lời, ta, đột nhiên lại hết
khát rồi....” Ám Minh ác độc Cười, nhìn qua mặt tuấn tú thon gầy của
thanh niên, ưu nhã nhu hòa nói...
Vi Trần lảo đảo lui về phía
sau một bước, rũ tay xuống cổ tay, mắt tuyệt vọng nhìn về phía Ám Minh,
mà Ám Minh lại làm như không thấy xoay người vừa cười vừa nói với Dạ Yểm vẻ mặt hờ hững bên cạnh, “Dạ, món đồ chơi chính là như vậy, ngươi đừng
quên....” Hắn đi lên trước, nắm mặt nhọn của Hoán Nguyệt, “Ngươi thật là có phúc khí, Dạ lại tặng vòng bảy màu cho ngươi....” hắn liếc xéo
Trương Cư quỳ, “Hắn là người nào?”
Trương Cư có chút khủng hoảng
nhìn qua Dạ Yểm, Dạ Yểm nhìn Hoán Nguyệt, cười lạnh, “Cư, tới.. .”,
Trương Cư cuống quít đứng lên, đi đến bên người Dạ Yểm, bị Dạ Yểm túm
đến trong ngực gần như thô bạo hôn, tay không an phận dao động bên trong quần áo nửa mở của Trương Cư... Hoán Nguyệt đột nhiên lấy tay che ngực, thống khổ cau mày, đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ... Hoàn toàn không thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Ám Minh cùng ánh mắt ưu thương của thanh
niên phía sau hắn....
Nửa ngày, Dạ Yểm ngẩng đầu nhìn Ám Minh,
lạnh lùng nói, “Như ngươi chứng kiến....” Trương Cư thẹn thùng tựa đầu
vào trong ngực Dạ Yểm, không ngờ hắn đột nhiên đẩy hắn ra, vọt tới trước giường, “Chết tiệt ngươi, đang làm gì đó?”
Hoán Nguyệt cố gắng
ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch và môi bị cắn chảy xuống máu tươi, vết máu đỏ thẫm dọc theo mặt thon gầy chảy xuống đến trên mặt quần áo trắng noãn, kéo ra nhiều điểm máu nghiền nát....
“Hắn cố tình....”
Thanh niên sau lưng Ám Minh đột nhiên lên tiếng, yên lặng nhìn Ám Minh,
đi đến cầm tay Hoán Nguyệt, Hoán Nguyệt không có dư thừa khí lực đi hất
tay của hắn ra, chỉ có xoay mặt đi, không muốn gặp bất luận kẻ nào......
“Ta sẽ không thương hại ngươi... Ta là thầy thuốc....” Thanh niên cầm tay
của hắn, hơi thở ấm áp chậm rãi thấm đến trong cơ thể Hoán Nguyệt, ngữ
điệu nhu hòa làm cho Hoán Nguyệt dần dần buông lỏng thần chí, chóng mặt
đến trong ngực Vi Trần... Thanh niên yên lặng nhìn ngũ quan lạnh lùng
xuất sắc của hắn, trong ánh mắt nhu hòa u buồn ẩn ẩn lóe bi thương và
đồng tình....