Lãnh Tử Diễm có thể mặt không đổi sắc xoải chân vắt ngang eo bất cứ nam nhân nào, ngoại trừ Quân Ngân.
Hắn cùng Quân Ngân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ không phải bình
thường, năm đó hắn thổ lộ với Quân Ngân, vốn tưởng rằng Quân Ngân chắc
chắn sẽ đáp ứng, kết quả, Quân Ngân chỉ không mặn không nhạt nói "Nam
nhân ở cùng nam nhân là không đúng."
Hy vọng càng lớn, thất vọng
cũng sẽ càng nhiều, một trái tim niên thiếu vừa mới chớm nở của Lãnh Tử
Diễm lập tức bị nát thành bụi vụn.
Lúc cha mẹ Quân Ngân vừa mới
qua đời, tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của vị gia chủ trẻ tuổi
này. Lãnh Tử Diễm không phải kẻ không biết lí lẽ, đau lòng là một
chuyện, thấu hiểu Quân Ngân lại là một chuyện khác, sau khi Quân Ngân
nghỉ học Trường quân đội quý tộc, Lãnh Tử Diễm vẫn không cắt đứt giao
tình với y, dù kết giao vô số tình nhân, địa vị của Quân Ngân trong lòng hắn cũng tuyệt đối áp đảo phía trên đám tình nhân này. Cho đến một bữa
tiệc rượu hai tháng trước, hắn lại nhìn thấy Quân Ngân hoan hảo cùng Tần Hiên phía sau hoa viên, phẫn nộ, kinh ngạc nháy mắt đánh úp lại, cuối
cùng, những tình cảm đó đều đông lại thành cười gượng.... Không phải nói hai nam nhân là không được sao? Vậy y đè lên người kẻ khác thì tính là
cái gì?
Khiến Lãnh Tử Diễm khó chịu nhất chính là, ngay cả tư cách chỉ trích Quân Ngân hắn cũng không có!
Chính bản thân hắn còn có thể tùy tiện kéo một nam nhân nào đó lên giường,
làm sao có tư cách chỉ trích Quân Ngân tìm người tiết dục?
Lãnh
Tử Diễm là một người kiêu ngạo cực điểm, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu Quân Ngân đã cự tuyệt, hắn liền không muốn khăng khăng dây dưa
tiếp nữa, dù sao, người thích thỏa mãn dục vọng cho thân thể hắn vẫn còn rất nhiều.
Chỉ là, thân thể quá thừa, qua lại càng lâu thì càng
thấy chán chường vô vị, thế nên, hắn càng lúc càng phỉ nhổ loại thể chất dị dạng của mình.
Không có nam nhân liền không sống nổi.
Dù hắn là Lãnh gia thiếu gia thì thế nào? Trong mắt những người đó, hắn bất quá cũng là một thứ chỉ có thể bị người ta thao.
Phụ thân nhìn hắn tựa như nhìn ruồi bọ, Lăng Diệp còn gọi hắn là thư thú.
Quân Ngân thì sao.....
Lãnh Tử Diễm buông bàn tay miết trên mặt Quân Ngân xuống, nghĩ thầm đại khái chắc cũng không kém hơn bao nhiêu...
Mỗi lần hắn làm cùng nam nhân bị Quân Ngân phát hiện, Quân Ngân luôn nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng hận không thể giết quách hắn đi.
Có thể đem Quân Ngân trầm ổn tao nhã chọc thành như vậy, hắn phải tệ tới bao nhiêu chứ.
Quân Ngân vẫn không nói, Lãnh Tử Diễm thẳng thắn ghé sấp trên người đối
phương, đưa tay luồn vào trong cổ áo Quân Ngân như một tên lưu manh.
" Ngươi hôn ta là muốn chơi xỏ lại đúng không?"
" Tại sao ta lại không say cùng ngươi?"
Quân Ngân thở dài, khẽ nghiêng đầu, vươn lưỡi liếm tai Lãnh Tử Diễm.
" Lãnh Tử Diễm, ta hình như.... Rất muốn say cùng ngươi... Ngươi nói... Chúng ta say cùng nhau, có được hay không..."
Quân Ngân luôn ôn nhu với hắn, nhưng chưa bao giờ dùng qua loại giọng điệu mềm mại.... Như có thể nổi trên mặt nước thế này.
Bên vành tai bị liếm láp, truyền đến một thứ không thể giải thích....
Một thứ... Run rẩy hắn chưa bao giờ biết đến....
Không phải kích tình giây phút bị cắm vào, cũng không phải sự tuyệt vời khi được âu yếm.
Nhưng.... Toàn thân đều nhuyễn.
" Ngươi... Ngươi đừng cắn ta...."
Lãnh Tử Diễm bịt tai lại, có vài phần tức giận trừng mắt nhìn Quân Ngân.
" Ngươi cắn làm phía dưới ta rất cứng!"
Choáng váng hồ đồ nắm tay Quân Ngân sờ lên tính khí của mình.
" Ngươi sờ."
Sắc mặt Quân Ngân tức khắc trắng xanh lần lượt thay đổi, vừa phục vụ gia
hỏa say đến không còn nửa phần nhân tính, vừa tức tối nói.
" Ngươi ngoại trừ biết bắn tinh ra, còn có thể làm gì được nữa?"
Lãnh Tử Diễm kề sát liếm mặt y lấy lòng, khiến cho mặt mũi đối phương toàn là nước bọt mang theo mùi rượu.
" Quân Ngân, về sau ta cũng sẽ chỉ làm với ngươi."
Quân Ngân bị hơi thở ma men của Lãnh Tử Diễm xông tới, mày đẹp càng cau càng chặt, nghe xong câu đó lại giãn ra một chút, một lát sau, y thấp giọng
nói.
" Sáng mai ngươi liền quên mất."
" Sẽ không đâu, ta không có say."
Lãnh Tử Diễm chân thành tuyên thệ.
" Ta sẽ không quên."
Quân Ngân đẩy khuôn mặt lại muốn xáp tới kia ra.
" Còn nói không say, vị thối trong miệng cách trăm mét cũng có thể ngửi thấy."
" Quân... Quân Ngân... Ngươi ghét bỏ ta!"
Hạ thân được Quân Ngân vuốt ve không chút kỹ xảo, Lãnh Tử Diễm bắt đầu thở dốc liên tục, sắc hồng trên mặt lan suốt tới tai.
Quân Ngân ngồi dậy, nửa ôm hắn.
" Ta chỉ sợ ngươi có ngày không thích ta nữa, làm sao còn kịp ghét bỏ ngươi chứ?"
" Ân, nói có lý!"
Lãnh Tử Diễm gật gật đầu, tay khoác lên vai Quân Ngân, trơ mắt nhìn tính khí mình từng chút đứng thẳng trong tay Quân Ngân, nở rộ màu sắc đỏ tía.
Tay Quân Ngân chính là mềm mại thon dài, âu yếm hắn nhịp nhàng như chơi
nhạc, Lãnh Tử Diễm vô cùng hưng phấn, nhanh chóng liền bắn ra bạch dịch
nồng đặc, dính khắp trên tay Quân Ngân, dâm mỹ nói không nên lời. Quân
Ngân bình tĩnh lau tay, đem ngoạn ý đã mềm xuống kia bỏ lại vào quần,
liếc Lãnh Tử Diễm.
" Bây giờ cao hứng rồi? Định báo đáp ta thế nào đây?"
" Cho phép ngươi lấy thân báo đáp!"
Lãnh Tử Diễm cắn môi Quân Ngân, trầm trầm cười nói.
" Diễm phúc bao nhiêu người muốn cũng không được, ngươi còn không mau quỳ xuống tạ ơn."
Ấn lấy đầu hắn, triệt để cướp đi hô hấp của người này.
" Lãnh Tử Diễm, năm năm sau, nếu ta không chết, chúng ta xây một căn nhà trên đỉnh núi này, chỉ có hai chúng ta thôi!"
Đối phương đang ngủ, không trả lời y.
Y dường như đang hỏi, lại tựa hồ nói cho bản thân nghe.
Thanh âm trầm trầm kia, nhanh chóng liền bị gió thổi đi, không biết muốn bay tới chỗ nào...