Ám Dạ Trầm Luân

Chương 44: Chương 44




Lãnh Tử Diễm cùng Quân Ngân dính trong nhà trọ một ngày, buổi chiều năm giờ, Quân Ngân thay lễ phục cho Lãnh Tử Diễm, lái xe đưa người đến cửa Lãnh phủ.

" Ngươi không vào?" Lãnh Tử Diễm hơi có chút lưu luyến.

Quân Ngân ôm eo hắn.

" Tiệc của Lãnh gia các ngươi, ta lấy thân phận gì vào?"

Hai người trầm lặng một lát.

Cuối cùng vẫn là Lãnh Tử Diễm nhẹ cười.

" Cũng phải."

Cũng là gì?

Dù sao Quân Ngân chỉ muốn cùng hắn làm tình nhân bí mật.

Chưa hết... Quan hệ của họ đã định trước phải lén lút, vĩnh viễn không được gia tộc biết và đồng ý.

May mà Lãnh Tử Diễm không phải người suy nghĩ lâu dài, hắn cũng lười đi phiền não những việc không nhìn thấy và không chỗ cân nhắc.

Hắn chỉ biết là, giờ này khắc này, Quân Ngân còn nắm tay hắn, mà cái này với hắn cũng đã đủ.

" Muốn ta hôn ngươi không?"

Đôi mắt đen như mực nước nhìn lại, con ngươi vốn lãnh liệt, cứ khăng khăng giữ mấy phần ý cười.

Quân Ngân lập tức cảm thấy khóe môi hơi nhếch vừa ghét vừa giận tuân lệnh của đối phương làm tâm y ngứa ngáy khó nhịn.

" Có ai nói ngươi rất thiếu chà đạp chưa?" Quân Ngân thanh âm khàn khàn.

"...... Có."

" Ai?" Tiếng nói khàn khàn chuyển thành tối xám.

Lãnh thiếu gia gần đây tương đối bộc trực thẳng thắn lại thô bạo đem hai chữ Lăng Diệp nuốt trở về, trước khi thanh âm trầm thấp của Quân Ngân chuyển thành băng lãnh, một ngụm cắn miệng y.

Phát hiện nhiệt độ trong xe liên tiếp tăng lên, động tác người nào đó cũng bắt đầu có hạnh kiểm xấu, Quân Ngân đẩy Lãnh Tử Diễm ra, trừng hắn nửa ngày, vừa xoa miệng vừa hung tợn nói.

" Ngươi cố ý."

" Không phải." Lãnh thiếu gia rất vô tội. " Ta sợ ngươi tức giận nên mới hôn ngươi."

Quân Ngân hít vào một hơi thật sâu.

" Nếu ngươi không cần dự tiệc, ta nghĩ ta có thể sẽ đem y phục ngươi xé xuống."

" Được?"

" Được rồi, nhất định."

Ngón trỏ kéo trên cổ họng hắn, chậm rãi dịch xuống.

" Ngươi tại sao muốn gấp rút quyến rũ ta?"

Lãnh Tử Diễm không hé răng, lúc ngón trỏ kéo đến cổ áo, ngừng lại, hắn nghe thấy Quân Ngân chậm rãi, từng chữ từng chữ, rõ ràng dị thường.

" Lãnh Tử Diễm, ngươi không cần quyến rũ ta, ta sớm đã..."

Ngoài xe bỗng nhiên có tiếng kèn xe chói tai, ngắt lời mà Quân Ngân khó khăn lắm mới nói ra được, Lãnh Tử Diễm thẹn quá hoá giận.

" Quân Ngân, ngươi chưa nói xong."

" Gì?"

Quân gia gia chủ am hiểu mọi thứ, duy chỉ không am hiểu lời tỏ tình, nhất là còn phải nói ngay trước mặt.

Vừa nói nửa câu kia y đã mặt đỏ tai hồng, nửa câu tiếp theo vô luận như thế nào cũng phun ra không được.

Lãnh Tử Diễm cau mày.

" Thật sự không nói?"

Quân Ngân kiên quyết lắc đầu.

" Quên đi." Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên tiếp cận tai y. " Ta không muốn đi dự tiệc."

" Không muốn cũng phải đi." Quân Ngân thái độ kiên quyết." Hiện giờ ta cũng nghĩ không ra Lãnh bá phụ rốt cuộc tính làm gì, bất quá..."

Y trầm ngâm một lát, cân nhắc nói.

" Lãnh bá phụ không thể nào thích ngươi."

Lãnh Tử Diễm điềm nhiên nhún nhún vai.

" Ta cũng không cần hắn thích!"

" Nếu người kia là đệ đệ ruột của ngươi thì làm sao?"

" Ngươi hôm qua không phải nói Dã Kê giống Lăng Diệp?"

" Ta nói là nếu."

" Phụ thân cũng không thích hắn."

" Không thích mà có thể nhận về, hơn nữa là ngay thời điểm mấu chốt, bệ hạ bệnh tình nguy kịch?"

Lãnh Tử Diễm khó hiểu.

" Ngươi cho rằng..."

Tay trái Quân Ngân theo bản năng sờ lên vô-lăng, nhẹ vuốt.

" Lănh bá phụ thân là người đứng đầu một gia tộc, lại chỉ có một nhi tử là ngươi, vốn không hợp với lẽ thường."

" Nhà của ngươi cũng không phải chỉ có một mình ngươi?"

Cánh tay trên vô-lăng hơi run một chút.

Lãnh Tử Diễm rũ mắt xuống.

" Dã Kê kia xuất thân Hắc Phố, không đúng chút nào. Phụ thân có chán ghét ta đi nữa, cũng sẽ không đem người thừa kế ra chơi đùa!"

Lời tuy là thế, nhưng chung quy, tư duy của Quân Ngân phải hơn Lãnh Tử Diễm rất nhiều.

Trong Đại gia tộc, rất nhiều người có con riêng ở bên ngoài, những người này lại nặng thể diện nhất, trừ khi con riêng thực sự khả năng hơn người, sau khi hài tử trưởng thành mới gióng trống khua chiêng mang về nhà, đây không phải chỉ thêm nhân khẩu thôi sao?

Lãnh Tử Diễm xuống xe, Quân Ngân lập tức gọi điện thoại cho Tần Hiên.

" Chuyện ta bảo ngươi tra thế nào rồi?"

Lão đại Hắc Phố hợp tác cùng Quân Ngân lại trùng hợp là anh em kết nghĩa của Dã Kê, Quân Ngân tin, với năng lực của Tần Hiên, có thể dễ dàng moi ra chi tiết về Dã Kê từ miệng lão đại Hắc Phố.

" Dã Kê hồi nhỏ, người bao bọc hắn ... Là phái Tướng quân phủ!"

Quân Ngân nheo mắt lại.

" Quả đúng là Tướng quân phủ!"

" Thiếu gia, chiêu này của Lănh gia rất nguy hiểm."

" Chưa hẳn." Quân Ngân thản nhiên nói. " Lãnh gia có Thừa tướng làm chỗ dựa vững chắc, lại tự có tiền vốn đánh mạnh tay, thua, cùng lắm thì cấp Lăng tướng quân bồi tội một cái, thắng..."

" Thắng thì sao?"

" Trước kia, ta vẫn luôn lo lắng Dã Kê uy hiếp thân phận người thừa kế của Lãnh Tử Diễm, hiện tại xem ra... Lãnh gia là muốn dùng Dã Kê uy hiếp Lăng Diệp..."

" Thiếu gia, việc này không thể."

Một tiểu lưu manh Hắc Phố chắp vá lại có thể đối phó với Lăng Diệp tiếp nhận giáo dục tinh anh từ nhỏ? Ngẫm lại cũng không thực tế.

Quân Ngân hỏi lại. " Lãnh gia gia chủ sẽ làm chuyện không thể? Dã Kê bị Lăng gia vứt bỏ, đương nhiên không có hảo cảm với Lăng gia, bây giờ Lãnh gia tiếp hắn về... Hắn liền thành một nửa người Lãnh gia... Nếu sau này hắn thật có thể chiếm giữ một cái ghế ở Tướng quân phủ... Nói theo đạo nghĩa, hắn chắc chắn sẽ không làm khó dễ Lãnh gia."

Trong cong cong nhiễu nhiễu, Tần Hiên cũng nhanh chóng hiểu được.

" Chúng ta... Không phải vẫn là mục tiêu công kích?"

" Vẫn là...." Quân Ngân nhìn khách tới càng lúc càng nhiều phía sau xe. " Kỳ thực như vậy cũng tốt..."

" Làm sao tốt, tốt là Lãnh gia bọn họ." Tần Hiên cười khổ. " Đúng rồi, thiếu gia." Hắn bỗng nhiên thấp giọng, thần bí nói. " Món đồ ta chọn... Lãnh thiếu gia thích không?"

Quân Ngân mặt tức khắc đỏ lên.

" Ta bảo hắn về nhà mới xem."

" Nga..." Tần Hiên kéo dài tiếng nói. ".... Lãnh thiếu gia sẽ mắng."

" Mắng cái gì?"

Tần Hiên cười mấy tiếng. " Mắng thiếu gia nhà ta mặt người dạ thú."

Ly thạch anh hoa lệ soi ra vàng son chớp ngộp, ăn uống linh đình, áo thơm tóc bóng, dù chỉ là một bữa tiệc gia tộc, cũng tổ chức cực kỳ xa hoa.

Người Lãnh gia đều biết tin tức gia chủ muốn nhận nuôi một đứa con trai, tiệc rượu sáu giờ mới chính thức bắt đầu, những vị khách mới đến liền tụm năm tụm ba tụ một đống thì thầm nói nhỏ.

Nội dung trò chuyện đại để giống nhau, đơn giản hoài nghi nhị thiếu gia chưa lộ diện này là nợ phong lưu ở bên ngoài của gia chủ, còn tại sao bây giờ mới nhận về, liên tưởng đến người thừa kế gia chủ cảm xúc bất hỉ bất nộ, thì rõ ràng tất cả.

Lúc Lãnh Tử Diễm đi vào, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người hắn.

Lãnh Tử Diễm tính tình lạnh lùng quái dị, chưa từng hoà nhã nhìn bất cứ ai trong nhà.

Mấy đường huynh đệ cùng nhau lớn lên với hắn từ nhỏ đến lớn bị hắn áp đảo, đối với hắn kính sợ thêm hữu nghị còn chưa đủ, lúc này thấy hắn như thế cũng nhịn không được hơi có chút vui sướng khi người ta gặp họa, đương nhiên, gia chủ chỉ nói nhận nuôi một đứa con, cũng không nói là con ruột, càng không biểu hiện ra bất kỳ ý tứ muốn đổi người thừa kế.

Nhưng có thể làm Lãnh Tử Diễm kia không thấy thoải mái thì vẫn rất tuyệt.

Biểu tình của Lãnh thiếu gia rõ ràng làm mọi người rất thất vọng.

Ý cười bên khóe môi kia sao cũng không giống ngụy trang, hơn nữa, người này từ trước tới giờ cũng khinh thường ngụy trang.

Vội vàng chào hỏi mọi người, Lãnh Tử Diễm trực tiếp chạy lên lầu, lýu lại một ðám ngýời nhý nhị hòa thượng sờ không tới tóc.

" Đường đệ sao không ý thức nguy cơ một chút?"

" Có lẽ nhị thiếu gia kia thật không phải con ruột tam thúc.”

" Không phải con ruột mang về làm cái gì?"

Chuyện phụ thân đem Dã Kê mang về, Lãnh Tử Diễm ngoại trừ bất mãn vì mình không biết làm sao lại có thêm một cái đệ đệ ra, thật đúng là không có cảm giác gì.

Hắn đóng cửa lại, lòng như lửa đốt mở cái hộp trong tay ra.

Cái hộp này là thứ Quân Ngân đưa cho hắn trước khi xuống xe, thấy Quân Ngân bộ dạng hư thối kia, Lãnh Tử Diễm tò mò muốn chết, không biết bên trong chứa cái gì.

Hộp từng chút mở ra, kim quang chói mắt, hai miếng kia....

Làm mặt Lãnh Tử Diễm vặn vẹo một trận.

Trong vặn vẹo lại ra ửng đỏ, một đường kéo dài đến vành tai, gương mặt lạnh lùng lại xuân t́nh nhộn nhạo.

" Tích...."

Âm thanh dồn dập của tin nhắn.

Lãnh Tử Diễm kinh ngạc, lấy điện thoại ra, trên màn hình nổi hai chữ.

‘ Thích không?’

Lãnh Tử Diễm cắn môi dưới, hung tợn ấn sáu chữ một dấu chấm than.

‘ Thích cái con quỷ nhà ngươi!’

Trước khi gửi lại xóa từng chữ, đổi thành.... ‘Ngươi rất hư hỏng.’

Hình như cảm thấy cách nói này không đủ khí thế, Lãnh thiếu gia lại xóa.

Suy nghĩ một lát, rốt cuộc trả lời.

‘ Ta đang suy nghĩ nên vứt chỗ nào!’

Nhìn di động loan báo gửi thành công, Lãnh Tử Diễm xếp thứ trong hộp lại, méo miệng ngồi xổm xuống, định giấu hộp dưới giường.

Di động lại vang.

‘ Cuối tuần mang vào, ta đến xem ngươi.’

Ngầm ý, nhớ đem thứ đó ra.

Lãnh Tử Diễm mặt nháy mắt có thể so với ánh hoàng hôn.

" Bảo bối, bảo bối..."

Cửa phanh một cái bị phá mở, Lãnh Tử Diễm chưa kịp biểu đạt tức giận, đã bị một vật thể to lớn làm đổ nhào xuống đất.

" Cút ngay..."

Chụt chụt chụt, từng cái hôn kích động rơi trên mặt Lãnh Tử Diễm, Dã Kê reo lên.

" Bảo bối, ngươi rốt cuộc trở về, ta nhớ ngươi chết đi được..."

Kết quả của việc không biết điều là bị một cước đạp bay, không có năng lực của Lăng Diệp còn muốn áp chế Lãnh thiếu gia, đó không phải đâm đầu vào chỗ chết sao?

" Bảo bối, đau!" Dã Kê che mông, hết sức ai oán.

Lãnh Tử Diễm mặc kệ.

" Cút ra ngoài, ta không muốn thấy ngươi."

" Bảo bối, ngươi thật nhẫn tâm."

" Ta xưa nay đã vậy."

" Chúng ta sáng hôm trước còn thân với tâm, nước sữa hòa tan, ngươi hôm nay liền không nhận người sao?" Dã Kê sờ đầu. " Chẳng lẽ do đầu gà rừng của ta không còn, bảo bối ngươi không thích?"

Lãnh Tử Diễm sặc mấy tiếng.

Thành thật mà nói, Dã Kê hôm nay ăn mặc coi như mẫu mực khuôn phép.

Đầu tóc lộn xộn như ổ gà toàn bộ được chải ngược ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng tuấn tú.

Mắt y hẹp dài, con ngươi trong suốt, hình dáng ngũ quan cực sắc, màu môi cũng cực nhu hòa, đường nét ưu mỹ, thêm nữa, người này vốn dáng người cao thẳng, hiện giờ quần áo phù hợp, chợt thấy có mấy phần phong phạm quý tộc.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không để y nói chuyện.

" Bảo bối....." Dã Kê tới gần. " Ngươi có nhớ thứ kia của ta không?"

Nhìn, nói lời dung tục.

Lãnh Tử Diễm không chút khách khí, trực tiếp bóp lên.

" Nhớ, mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao vặn đứt nó."

Dã Kê sắc mặt trắng bệch.

" Bảo...... Bảo bối.... Mau buông ra..."

" Hừ."

Lãnh Tử Diễm phủi phủi tay, giống như vừa mới đụng phải thứ gì đó cực bẩn.

Dã Kê nhẹ thở ra, ai oán nói.

" Đứt thật rồi lấy cái gì thỏa mãn bảo bối?"

" Thứ nhất, không được gọi ta bảo bối!"

" Ngươi vốn chính là bảo bối của ta."

" Câm miệng!" Lãnh Tử Diễm lạnh lùng nói. "Thứ hai, ta không cần ngươi tới thỏa mãn."

Dã Kê khóe mắt bất động thanh sắc nhếch lên.

" Bảo bối, ngươi hồng hạnh xuất tường?"

Lãnh Tử Diễm đứng lên.

" Bữa tiệc sắp bắt đầu, còn không xuống?"

" Đó là gì?" Dã Kê nhìn cái hộp trong góc.

Mắt thấy Lãnh Tử Diễm hoảng loạn liền giật lấy, Dã Kê cướp được bay nhanh ra cửa.

" Bảo bối, bảo bối, mau tới đuổi theo ta..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.