Ám Dạ Trầm Luân

Chương 55: Chương 55




Lãnh Tử Diễm ở trên giường luôn phóng đãng, nhưng quả thật chưa từng dùng toy, hắn mở to một đôi con ngươi màu đen mông lung, chần chờ một chút nhìn Quân Ngân, đáy mắt đối phương là dục vọng đen kịt, nhìn đến hắn một trận sợ hãi. Hắn đối với Quân Ngân là không có cách, dù biết kẹp vú này tuyệt đối không đơn giản, vẫn run tay ưỡn ngực, kẹp chúng lên hai nụ hoa cứng như đá.

Ngực vốn đã nóng bỏng đáng sợ, đột ngột chạm phải vật lạnh lẽo, run rẩy từng đợt. Con bướm kim loại hơi lay động theo hô hấp thô nặng phập phồng của hắn, Quân Ngân sờ lên lồng ngực gợi cảm cường tráng sung mãn, bên trên dính dính, như muốn hút người ta.

Y phun ra một hơi, thấp giọng hỏi.

" Thích không?"

" Thích... A...."

Cũng không biết Quân Ngân chạm chỗ nào, cái kẹp đột ngột ma sát cao thấp, răng nhọn nhưng không bén cắt chạm nụ hoa đau đau, khoái cảm đến phát run lan khắp toàn thân, môi mỏng bị hôn đến đỏ rực trước đó liên tục phát ra rên rỉ. Phảng phất như sợ không đủ, Quân Ngân nhẹ tay trêu chọc con bướm màu vàng, chất lỏng bên trong vui vẻ chảy xuôi, giữa thanh âm trong veo chen lẫn tiếng thở dốc dâm loạn lại mang một loại ý vị độc đáo.

Xung quanh nụ hoa chịu tra tấn nhanh chóng bị chất lỏng chảy ra bôi bóng, óng ánh một mảnh, tay Quân Ngân liên tục đảo quanh, bôi quét chất lỏng trong suốt đều đặn, đôi khi kề sát khẽ chạm hạt nhũ bị ép dẹp bên trong cái kẹp.

Lãnh Tử Diễm chỉ cảm thấy dục tiên dục tử, trong não một khối tương hồ, thẹn thùng trên mặt giống như ráng chiều từ núi bốc lên. Hắn khó nhịn lắc lắc thân thể, cọ cọ ngực Quân Ngân, tính khí giương cao đâm lên Quân Ngân, hai bên đồng thời tích ra dâm thủy.

Quân Ngân ôm lấy hắn, nam căn sưng tấy cảm thụ được đối phương gân xanh đỏ từng cái nổi lên, phảng phất như sắp phát nổ.

Vặn bung chân Lãnh Tử Diễm ra, làm hắn ngồi sụp trên người mình, Quân Ngân xoa lên dương cụ, khiến nó đứng thẳng hướng lên, khàn tiếng hạ lệnh.

" Lãnh Tử Diễm, mau ngồi xuống."

Bột phấn trên kẹp vú lẫn vào chất lỏng, hiệu quả thúc tình lập tức phát tác, Lãnh Tử Diễm sớm đã khổ không nói nổi, hậu huyệt mấp máy dữ dội, điên cuồng muốn nuốt vào nam căn Quân Ngân. Lúc Quân Ngân hạ lệnh, hắn khẩn cấp nhấc mông lên, tay chống trên vai Quân Ngân, một hơi ngồi xuống.

Dù sao cũng là dương cụ người trưởng thành, kích thước khá lớn, dù trước đó đã có một trận hoan ái, nhục huyệt bị xâm lấn, vẫn phát ra tiếng ba lạp khiến ngýời ta trong lòng run sợ. Quân Ngân ôm hắn lại, muốn từ từ chờ hắn, ai biết Lãnh Tử Diễm căn bản chờ không được, thấy Quân Ngân không động, tự mình lắc lư mông, tìm kiếm góc độ có thể vui sướng nhất.

Bộ dạng dâm loạn của nam nhân phóng đãng trước mặt cực đại hấp dẫn Quân Ngân, tự chủ y toàn bộ hỏng mất, dục vọng đáy mắt hầu như thành lửa cháy lan ra đồng cỏ. Nâng gương mặt người trước mắt lên, dùng miệng lấp kín rên rỉ của hắn, hơi thở nóng bỏng giao hòa trong khoang miệng, đầu lưỡi gắt gao quấn cùng một chỗ, nhiệt khí xông đến thở không nổi.

Tay Lãnh Tử Diễm vuốt ve lưng Quân Ngân, bàn tay khớp xương hữu lực ma sát trên da thịt bóng loáng sinh ra khoái cảm cực hạn, Quân Ngân khó có thể ức chế rên rỉ phun ra trong xoang mũi, bàn tay vốn ôm eo đối phương nháy mắt trượt đến mông, bóp thật mạnh một cái, Lãnh Tử Diễm a một tiếng, Quân Ngân cười đến không có hảo ý, con ngươi lại sáng đến kinh tâm động phách.

" A.... Quân Ngân... Đừng bóp...." Lãnh Tử Diễm hầu như bốn bề khốn đốn, nhục huyệt bị thao, nụ hoa bị kẹp, bây giờ ngay cả mông cũng không thể may mắn thoát khỏi khó khăn. Mông hắn cực kỳ hoàn mỹ, màu da sáng đẹp, hình dáng săn chắc, cảm giác sờ lên thú vị. Bàn tay Quân Ngân bao phủ lên, chậm rãi thu chặt năm ngón tay, rõ ràng cảm thấy cơ mông có dấu hiệu căng cứng, nhục huyệt đỏ tươi đột nhiên co rút lại, Quân Ngân suýt nữa buông vũ khí đầu hàng. Hầu kết ra sức lăn mấy vòng, áp chế xúc động bắn tinh, Lãnh Tử Diễm bảo y đừng bóp, y còn không đem hai cánh mông kia tạo thành các loại hình dạng, nghe tiếng kêu dâm đãng từng đợt phát ra trong miệng người trên thân, Quân Ngân cười nhẹ.

" Sao lại kêu thích như vậy?"

".... Thoải mái.... Thoải mái thì kêu..."

" Rất thành thật." Hôn nhẹ hai mảnh môi vắt thóa dịch, từng chút liếm sạch sẽ thóa dịch, sau đó theo cổ hôn một đường. Lãnh Tử Diễm liên tục vận động cao thấp, miệng Quân Ngân cũng run lên theo, cắn làn da cường tráng đến sưng đỏ một mảnh, diễm lệ kinh người. Lúc chạm tới ngực, Lãnh Tử Diễm thẳng thắn gỡ kẹp vú, lộ ra hai hạt nụ hoa đáng thương.

Đầu vú sớm đã bị kẹp đến lẳng lặng, phủ kín dấu răng, vô vị treo đó. Quân Ngân nhịn không được vươn tay khẩy chơi, Lãnh Tử Diễm ngô một tiếng, đập tay y ra, đem quả nâu khô khốc tới gần miệng y, để y giúp hắn hút.

Lãnh Tử Diễm hơi hất cằm, khóe mắt nghiêng hơi nhếch, quyến rũ đến cường thế, chỉ nhìn là có thể khiến người ta huyết mạch sôi sục.

Quân Ngân cắn thật mạnh một cái, thanh âm mơ hồ.

" Lãnh Tử Diễm, ta rất muốn liên tục ăn hiếp ngươi..."

" Ngô.... Cái gì... Ta muốn bắn... A... Bắn..."

Lãnh Tử Diễm mặt khẩn trương, bạch dịch đặc dính bắn đến thân Quân Ngân, nhục huyệt lần lượt co rút lại, quấn côn thịt bên trong vô cùng chặt, Quân Ngân cũng lập tức đến cao điểm, tinh dịch từ hậu huyệt chảy ra, lan đến toàn bộ hạ thân hai người.

Gương mặt anh tuấn đường nét cứng lạnh đều là biếng nhác sau tính sự, gợi cảm lại mê người, Quân Ngân xoa xoa mái tóc rối đen nhánh ướt nhẹp mồ hôi của hắn.

" Muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi ăn."

Lãnh Tử Diễm ghé sấp trên người y vén mi mắt.

" Đồ ngươi làm có thể ăn sao?"

Quân Ngân vươn đầu lưỡi, trên con mắt lười nhác của hắn nói một câu.

" Không thể ăn thì ăn ngươi."

Cuối cùng hai người cái gì cũng không ăn được, căn hộ của Quân Ngân có..... Người tới.

Tới là hai nữ nhân, hai người này Lãnh Tử Diễm cũng biết, lớn tuổi là dì Phượng, nhỏ... Là Mộc Phi Phi.

Theo huyết thống mà nói, Quân Ngân phải gọi dì Phượng là dì nhỏ, theo quan hệ mà nói, phải kêu một tiếng mẹ nhỏ.

Nàng tên đầy đủ là Trình Phượng, năm đó là đóa hoa giao tiếp hết sức nổi danh của xã hội thượng lưu, người ái mộ đều là công tử thế gia thân phận hiển hách, nàng thấy ai cũng ghê tởm, duy chỉ chung tình với anh rể đã có gia thế, không danh không phận ở Quân gia mười mấy năm. Người Quân gia chẳng những không hề ghê tởm nàng, ngược lại đối với nàng cực kỳ kính trọng, từ đó xem nàng như một cánh tay. Lãnh Tử Diễm biết, Quân Ngân lúc vừa lên làm gia chủ cũng có nhiều thiếu sót, cần nàng nâng đỡ mới có thể trong huyết vũ tinh phong duy tŕ Quân gia nhiều năm như vậy.

Mộc Phi Phi này là trưởng nữ Mộc gia, Quân gia tình cảnh gắng gượng, các quý tộc khác đều là tránh được nên tránh. Mộc gia cảm niệm ân nghĩa Quân gia dìu dắt năm đó, đối với Quân gia có thể nói không rời không bỏ, Quân Ngân hiện giờ hai mươi ba tuổi, xấp xỉ tuổi kết hôn, dì Phượng mang Mộc Phi Phi đến thăm y, dụng ý trong đó, Lãnh Tử Diễm lại rất rõ ràng.

Trong một đoàn nữ lưu hiền thục, Mộc Phi Phi bộ dạng nhiều lắm tính hàng rìa trên, nhưng thắng ở chỗ nụ cười dịu dàng, ăn nói khéo léo, khiến người ta như hưởng gió xuân... Ân, tiềm chất mẹ hiền vợ đảm.

" Đúng lúc đi dạo gần đây, kêu Phi Phi đi lên xem, không ngờ không chỉ có kẻ bận rộn ngươi ở đây, Lãnh thiếu gia cũng ở cùng ngươi." Dì Phượng kéo cánh tay Mộc Phi Phi, hạ ánh mắt cố định trên mặt Lãnh Tử Diễm, hơi có chút nghi hoặc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nhiệt t́nh chào hỏi hắn.

Bồi họ kéo mấy câu việc nhà, Lănh Tử Diễm chỉ cảm thấy như đứng trên đống lửa, phía sau mông dính dính hết sức khó chịu, nói trong trường học còn có việc, không để ý mấy người mời ở lại, vẫn cứ cáo từ rời khỏi, Quân Ngân muốn tiễn hắn, hắn lắc đầu nói không cần, trái lại liếc Mộc Phi Phi, tựa tiếu phi tiếu nói.

" Ngươi vẫn bồi Mộc tiểu thư thêm chút đi."

Mộc Phi Phi khẽ cười, dì Phượng cũng cười, Lãnh Tử Diễm thấy có chút chói mắt, nụ cười khóe miệng cũng cong lên theo, cho đến lúc đóng cửa lại, mới khôi phục khuôn mặt lạnh diện vô biểu tình, hắn xoa xoa trán, bỗng nhiên nhớ tới trên dra giường Quân Ngân đều là tinh dịch, hai cái kẹp vú kia còn để đó.

Bất quá Quân Ngân cũng không phải hắn, đương nhiên sẽ không để người ta trông thấy.

Hắn lắc đầu, xuống lầu vẫy xe, đúng là hoàng hôn, mây hồng liên tiếp thắp sáng, cắt bóng đêm đục ngầu thành từng mảnh, cảnh phố vội vàng trôi qua, như một bức tranh cuộn liên tục kéo về.

Lãnh Tử Diễm tựa đầu vào ghế xe, nheo mắt lấy di động ra, Quân Ngân gửi một tin nhắn, mấy chữ ngươi đừng suy nghĩ nhiều...

Hắn không suy nghĩ nhiều...

Không biết sao, phía sau mông lại càng đau, âm ĩ từng đợt từng đợt, quấn cuộn thắt lên, như châm chọc, đâm mạnh hắn một cái. Lãnh Tử Diễm đóng mạnh di động, nhìn kính chiếu hậu xem kỹ mặt mình.

Đúng như Lăng Diệp nói, khuôn mặt này không có nửa điểm đáng khen, đường nét cứng chắc, độ cong băng lãnh, mũi cao thẳng, môi cũng không đủ mềm mại, thoạt nhìn rất giống một pho tượng điêu khắc.

Thấy thế nào cũng không phù hợp với thẩm mỹ của Quân Ngân.

Khóe miệng Lãnh Tử Diễm vừa kéo --- kẻ chậm rãi đi trong đám người chìm ngập kia không phải Lăng Diệp hay quở trách hắn thì còn là ai nữa?

" Sư phó, phiền tấp vào bên đường một chút."

" Nga, được."

Lăng Diệp không thấy Lãnh Tử Diễm, y hơi cúi đầu, tay bịt trên trán, Lãnh Tử Diễm thấy bộ dạng y chán nản, cười không phúc hậu, mở kính xe, chờ lúc y đi qua mới lên tiếng.

" Muốn ta tiện đường giúp ngươi không?"

Tiếng nói thản nhiên này, có cảm giác cao cao tại thượng và cười trên nỗi đau của người khác mà không muốn người ta biết.

Lăng Diệp trừng mắt, thấy là hắn, trên mặt không có nhiều biểu tình cho lắm, môi lại mím lên.

Nhân thân không cứng chắc như thú thân, Lãnh Tử Diễm đập đầu y xuống xi măng, lực đạo mạnh đến sắt thép cũng có thể bể khúc, huống chi đầu người của y.

Y vén khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh, không nói một tiếng kéo cửa xe ra.

" Trán ngươi đang chảy máu."

" Ta biết."

Lãnh Tử Diễm mắt nhìn phía trước, cũng không thèm nhìn tới y.

" Ta còn cho rằng đập không hỏng được."

" Nên?"

" Hoá ra ngươi cũng chẳng hơn được gì."

Bên trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng ẩu đả khiến người ta sởn tóc gáy, rung động rắc rắc, thanh âm kia làm tài xế liên tưởng đến dã thú trong rừng cây.

Gã sợ tới mức lưng đổ mồ hôi, xe tăng tốc, đem hai người đưa đến trường, lại lao đi mất bóng nhanh như chớp.

Lăng Diệp lấy chìa khóa ra, lạnh mặt xoay mở khóa cửa, trong phòng hơi tối, mở đèn lên, bạch quang chiếu đến mặt y giống như đồ sứ, y bỗng nhiên quay đầu lại, đem Lãnh Tử Diễm đặt trên cửa.

Kéo vạt áo đối phương, chỉ thấy bên trong một mảnh đỏ tím, rõ ràng là bộ dạng dâm đãng chọc người làm nhục.

Ngón tay nhẹ sờ lên, vẻ mặt ôn nhu, âm điệu lại băng lãnh.

" Biết trong tộc chúng ta, thư thú bất trung với hùng thú sẽ có kết cục gì không?"

Lãnh Tử Diễm phát giác vùng vẫy không thoát được, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng.

" Đâu có gì liên quan tới ta?"

Lăng Diệp chậm rãi nheo song mâu hẹp dài ưu mỹ lại, tự nhiên nói.

" Để trừng phạt nó, hùng thú của nó sẽ ném nó ra cho tất cả tộc nhân hưởng dụng."

" Ta đối với chuyện trong tộc của ngươi không có hứng thú."

Lăng Diệp như bạo phát, nắm chặt cổ áo Lãnh Tử Diễm ném hắn xuống đất, trên mặt xanh đen một mảnh, y thô bạo đá hắn, từ cửa một đường đá đến phòng khách.

Y hôm nay... Rất tức giận!

Nhưng y không có lý do tức giận.

Đúng, không có lý do.

Vô luận y tự đánh giá mình cao đến cỡ nào, vô luận y xem thường Quân Ngân cỡ nào, người này cùng Quân Ngân mới là một đôi keo sơn danh chính ngôn thuận, sự thật y căn bản vô lực thay đổi.

Y muốn mắng Lãnh Tử Diễm thấy Quân Ngân liền tới gần như cẩu, y càng muốn ủy khuất nói ngươi đập ta đau, đập ta đau, tại sao ngươi đập ta đau cũng không hỏi ta có đau không, có bị thương nghiêm trọng không, lại không thèm quản cái ǵ liền kéo Quân Ngân đi như vậy?

Dù da y có cứng, tâm y cũng rõ ra đó, cái gì kêu đập không hỏng, cái gì kêu chẳng hơn được gì, người này liền thuần thục cắt da y ra, quậy cho bên trong huyết nhục lẫn lộn?

" Lăng Diệp, con mẹ ngươi, ngươi phát điên cái gì?" Lăng Diệp quyết tâm muốn đánh hắn, Lãnh Tử Diễm ngoại trừ ôm đầu bảo vệ não ra cũng không thể làm gì nữa, toàn thân đều bị vừa đá vừa đánh, đau đớn như bị vỡ ra.

" Không có gì..." Lăng Diệp thở hổn hển cười lạnh." Hôm nay tay ngứa, muốn tìm người dạy dỗ."

" Ta.... Cút mẹ ngươi đi...."

Lăng Diệp đá cũng chỉ đá cái mông, hai múi thịt vểnh bị y giẫm đến vừa dẹp vừa phẳng, y còn chê chưa hả giận, ngồi xổm xuống ba ba ba đánh mấy bàn tay, hung tợn nói.

" Ta xem ngươi còn nhếch mông lên để Quân Ngân thao không."

Mặt Lãnh Tử Diễm kiềm nén đến lúc xanh lúc trắng.

" Lăng Diệp, ngươi rõ ràng một chút, ta và ngươi một chút quan hệ cũng không có."

Lăng Diệp sửng sốt, cười đến khinh miệt.

" Vậy ngươi bị hắn quăng thì đừng chạy vào ngực ta khóc."

Lãnh Tử Diễm một quyền đánh qua, y không trốn, trúng một quyền mạnh bạo.

" Ta mà muốn chạy vào ngực ngươi khóc ta không phải họ Lãnh."

" Ân... Ngươi họ Lăng..."

" Đại ca... Các ngươi..." Từ phòng tự học trở về, đẩy cửa ra chỉ thấy phòng khách giống như có bão đi qua, mà Lăng Diệp đang chặt chẽ áp chế Lãnh Tử Diễm, Dã Kê nhăn mày lại, cười lạnh." Lăng Diệp, ngươi muốn cường thế bắt ép đại ca?"

Lăng Diệp buông người trong tay ra, đứng lên, nhìn về phía Dã Kê, mày nhếch một cái.

" Mạnh hơn hắn... Ta cần sao?"

Nói xong, thêm một cước, sau đó chậm rãi lên lầu.

Dã Kê thế mới biết Lãnh Tử Diễm là bị đánh, toàn thân đều là dấu chân, vội vàng nâng người dậy, phủi bụi trên người hắn.

Dã Kê cắn răng một cái, thanh âm cân nhắc.

" Đại ca, muốn ta giúp ngươi báo thù không?"

" Ngươi đánh thắng hắn được sao?"

Dã Kê mím môi, trên mặt có chút hung độc bất đồng hình tượng bình thường.

" Đánh không thắng."

Lãnh Tử Diễm chỉ chỉ cái ly trên bàn trà.

" Đi lấy đưa cho ta."

" Để làm gì?"

Cái ly.... Trước khi Lăng Diệp vào phòng ngủ, nện vào lưng y.

Lăng Diệp chậm rãi xoay người, trên cao nhìn xuống Lãnh Tử Diễm.

" Mới cùng Quân Ngân vận động xong, cũng không sợ thắt lưng đau?"

Lưu lại một nụ cười châm biếm, phanh một tiếng, lấy phương thức cực đoan ác liệt đóng cửa phòng lại.

" Mẹ nó, hắn nghĩ hắn là ai !" Lãnh Tử Diễm bị đánh, Dã Kê còn khó chịu hơn chính mình bị đánh, hơn nữa, Lăng Diệp bộ dạng xú uế kia, đối với y có thể nói là khiêu khích cực đại.

" Ngày nào đó ta thế nào cũng phải dạy dỗ hắn không thể...." Dã Kê ôm eo Lãnh Tử Diễm." Đại ca, ta dìu ngươi lên."

Lãnh Tử Diễm không cự tuyệt, thắt lưng hắn... Quả thực rất đau.

Lăng Diệp nhìn cảnh đêm, trong lòng hết sức bực bội, thẳng thắn lên mạng nghe nhạc, ca khúc ðầu bản gọi là Tâm can bảo bối của ta gì đó, Lăng Diệp không chút nghĩ ngợi liền click vào.

Vốn tưởng rằng là nhạc trữ tình, kết quả lại là nhạc giựt, nháo đến cả căn phòng cũng đều chấn động.

Ngoài cửa có người gõ cửa, thanh âm Dã Kê chen vào.

" Lăng Diệp, đại ca kêu ngươi nhỏ một chút, làm ồn đến hắn."

Tay nắm trên đầu chuột thu mạnh.

" Nga, còn nữa." Dã Kê đi xa lại quay lại, nói." Ta nghe đại ca nói ngươi hôm nay đi làm công, ngươi nếu có thể trả tiền thì trả trước, ta cân nhắc việc này kéo dài chung quy không tốt."

" Nói xong chưa?"

" Có lẽ vậy."

" Vậy cút..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.