Ám Dạ Trầm Luân

Chương 95: Chương 95




Tần Hiên đẩy mạnh cửa phòng họp ra. "Thiếu gia, ta có việc gấp, có thể đi trước hay không?"

Quân Hi trên chủ vị rõ ràng tim đập loạn nhịp, Tần Hiên lại thần sắc hoảng loạn, chỉ có thể là bên Quân Ngân xảy ra vấn đề. Ánh mắt đảo qua những người còn lại trong phòng hội nghị, Quân Hi diện vô biểu tình gật đầu. "Đi sớm về sớm."

Cao ốc Quân thị cách căn hộ của Quân Ngân rất gần, nhưng Tần Hiên vẫn đến trễ hơn Lăng Diệp một bước. Thấy hai người đứng ở cửa, lửa giận áp chế dọc đường từ từ bốc ngầm lên.

" Oh, hai vị thiếu gia làm cái gì vậy?" Tần Hiên kỳ quái nói. "Sao không vào?"

Lăng Diệp theo bản năng bảo hộ Lãnh Tử Diễm ở phía sau.

Tần Hiên cười lạnh một tiếng. "Cảm phiền nhường đường!"

" Quân Ngân ở bên trong." Lãnh Tử Diễm tạm dừng một chút, mới nói. "Ngươi... Chăm sóc hắn."

Tần Hiên nắm cổ áo Lãnh Tử Diễm lên, một quyền vung qua. “ Chuyện của Thiếu gia ai cần ngươi lo, con mẹ nó ngươi sao không chết đi!" Lại là một quyền, đập trúng mũi lập tức văng máu.

Lãnh Tử Diễm không đánh trả, mặc Tần Hiên đánh vào mặt.

Hình như chê đánh mặt chưa hả giận, Tần Hiên bay lên một cước, thẳng thắn linh hoạt gạt ngã người, tính tình Tần Hiên vốn ôn hòa, bây giờ lại thần tình sát khí, đương nhiên hận không thể đánh chết Lãnh Tử Diễm.

" Tại sao phải đến trêu chọc thiếu gia? Không thích thì vứt bỏ? Ngươi tưởng ngươi là ai?" Tần Hiên chậm rãi đi qua, bề ngoài giống như "ôn hoà", kì thực cực kỳ hung ác giẫm mấy cước lên ngực Lãnh Tử Diễm. "Nói ngươi lẳng lơ cũng đã là tâng bốc, ngươi con mẹ nó là một tai họa, uổng cho ta luôn cho rằng ngươi sẽ cải tà quy chính, sẽ hảo hảo đối với thiếu gia..." Tần Hiên châm biếm nhấc khóe miệng lên. "Ta bây giờ thật muốn chọc thủng hai con mắt chó của mình."

Lăng Diệp bên cạnh vốn vẫn rút gân xanh cố nén, thấy Tần Hiên càng mắng càng khó nghe, kéo Tần Hiên ra. "Ngươi vừa phải thôi."

" Cái này là đau lòng? A ~" Tần Hiên nhún vai gạt bàn tay Lăng Diệp ấn trên vai xuống. "Có bản lĩnh tạo nghiệt, không có bản lĩnh gánh vác?" Tần Hiên đá Lãnh Tử Diễm nằm trên mặt đất như cá chết. "Hay là Lãnh thiếu gia bị nam nhân sáp nhiều, đã quen trốn tránh phía sau người khác như đám đàn bà?"

Lăng Diệp vẻ mặt lạnh lùng. "Câm miệng!"

" Ngươi xuống đi!"

Nuốt vào lại máu trồi lên cổ họng, Lãnh Tử Diễm cũng không thèm nhìn tới Lăng Diệp. "Ngươi xuống trước chờ ta."

Bãi đỗ xe.

Lăng Diệp bực bội mua một hộp thuốc lá hút.

Tàn lửa đốm đốm điểm điểm khuất khuất tỏ tỏ, giống như tâm tình y.

Chuyện dạo này tựa như ngồi xe qua núi. Kinh hỉ phát hiện người kia có cảm giác với y, lại khuất nghẹn biết được hắn mang hài tử người khác. Vừa mới chuẩn bị hảo tâm lý cho mình, vừa mới an ủi bản thân đừng để ý, người kia lại cùng Quân Ngân sau lưng y... Không, không thể nói sau lưng, từ ban đầu vốn đã không phải y.

Y biết.

Nhưng hiện tại là chuyện gì?

Lăng Diệp ném đầu thuốc xuống, lại rút một điếu ra.

Xem ra, hai người kia thật sự định cắt đứt?

Lănh Tử Diễm khập khiễng đi xuống, Lăng Diệp vội vàng đến đỡ. Người kia mặt mũi sưng phù như đầu heo, trên người toàn là dấu chân, y phục cũng rách tung toé, bộ dạng bị đánh cho tàn phế.

Trong lòng Lăng Diệp đau thắt, trước kia e rằng mình cũng thường xuyên đánh hắn thê thảm hơn, lại không có cảm giác gì nhiều lắm, bây giờ thấy hắn bị người khác đánh... Tựa như một khối thịt trong lòng bị khoét sống.

Lăng Diệp chắn lấy Lãnh Tử Diễm, run tay muốn sờ mặt hắn, lại không thể nào hạ tay.

Trên mặt toàn là máu, khóe mắt cũng rách ra, bên miệng phủ kín vết bầm bị đánh.

Tần Hiên nổi bão vì chuyện Lãnh Tử Diễm phản bội Quân Ngân, y không có tư cách ngăn cản, nếu y nhúng tay, sẽ chỉ làm Lãnh Tử Diễm càng thêm khó chịu.

Hơn nữa, y hiểu rõ hắn, áy náy cùng do dự trong lòng hắn, y đều hiểu rõ.

Dù Tần Hiên không ra tay, hắn cũng sẽ tự trừng phạt bản thân... Tựa như cái "đai trinh tiết" quái dị lần trước... Rõ là đầu hỏng mới dùng tới cái vật kia.

Lãnh Tử Diễm chôn đầu không lên tiếng, Lăng Diệp quen nhìn hắn bộ dạng kiêu ngạo ương ngạnh ai cũng không để vào mắt, đột ngột trở nên như gà trống đá thua, y rất không quen.

" Hắn mắng ?"

Lãnh Tử Diễm trầm lặng một lát, gật đầu.

Lăng Diệp cẩn thận nâng khuôn mặt ngũ nhan lục sắc kia lên, nh́n nh́n tinh tế, nhíu mày nói. "Mắng thế nào?"

Lãnh Tử Diễm liếc ngang y. "Gian phu dâm phụ."

Lăng Diệp phì một tiếng liền vui vẻ. "Vừa khít a, nồi nào úp vung nấy. Này... Ta là gian phu..." Biết người nào đó mẫn cảm, Lăng Diệp vội sửa miệng. "Được rồi ngươi gian phu.... Ta dâm gì đó kia..." Y giật nhẹ cổ áo Lãnh Tử Diễm, thấp giọng nói. "Ngươi không phải thứ tốt, ta cũng không phải thứ tốt... Chúng ta cứ ở cùng nhau đi... Như vậy... Sẽ không gây họa đến người khác nữa, được không, ân?"

" Nhưng ta sẽ gây họa cho ngươi." Lãnh Tử Diễm tiếng nói ngộp ngạt.

Lăng Diệp cong mắt lên một chút, ánh sáng trong đồng tử như tinh tú đầy trời, y nói. "Ta cầu còn không được... Chỉ mong, ngươi có thể gây họa cả đời cho ta..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.