Âm Đại Nhân

Chương 2: Chương 2




Hôm sau đi làm, Minh Tú vừa gặp cô đã tò mò hỏi.

“Cả chiều qua cậu chạy đi đâu vậy, sao không thấy về công ty?”

Thực ra cô có về, chỉ là qua buổi trưa Minh Tú đi phỏng vấn, cho nên hai người không đụng mặt nhau.

“Minh Tú, tớ nói với cậu này, ngày hôm qua thực sự là làm tớ sợ muốn chết......” Kì Kì nước mắt lã chã, lập tức đem kí ức kinh hồn của ngày hôm qua chia sẻ với bạn.

Minh Tú nghe xong, híp mắt lại, vẻ mặt bỗng trở nên mờ ám.

“Cậu, sao cậu nhìn người ta như vậy?” Kì Kì bị cô ấy nhìn đến bạt vía.

Minh Tú trước nhìn trái rồi nhìn phải một cái, xác định các đồng nghiệp khác đang làm chuyện của mình, không ai có thì giờ quan tâm đến cái góc hẻo lánh chỗ các cô đang nói cái gì.

“Kì Kì, mùa xuân của cậu đến rồi đó!” Minh Tú tiến đến trước mặt cô, cười rất mờ ám.

Kì Kì cực kì sợ hãi. “Sao lại ra lời ấy?”

“Tiểu thuyết đều viết như vậy, tivi cũng diễn như thế. Mặc kệ là anh hùng cứu mỹ nhân, hay là mỹ nhân cứu anh hùng, thì cuối cùng hai người vẫn thành một đôi.”

Con thỏ nhỏ Kì Kì kinh hãi, mặt xám ngoét, dùng sức bác bỏ.

“Nhưng đây không phải tiểu thuyết cũng không phải tivi, là hiện thực đó. Trong hiện thực, nhân vật lớn như bọn họ chướng mắt loại đinh ốc như chúng ta lắm!”

“Kỳ quái, dáng vẻ Âm đại nhân tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ năng lực mạnh, giá trị con người lại bất phàm, công ty chúng ta có bao nhiêu cô khom mình vì anh ta, sao cậu ngược lại lại sợ thành như vậy?”

“Minh Tú, có nữ sinh cấp hai nào sẽ nghĩ thành một đôi với thầy tổng giám thị không?” Cô rưng rưng chỉ ra.

“Bạn học à, tớ thấy cậu thực sự là người đẹp không có chí khí nhất đấy.” Minh Tú có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Tớ không nhịn được muốn xem xem mẹ cậu ba đầu sáu tay thế nào, lại có thể chỉnh đốn cậu đến không có cá tính thế này.”

“Xin đừng phỉ báng mẹ đại nhân của tớ, cảm ơn cảm ơn.” Hai tay Kì Kì tạo thành hình chữ thập, lui về phía sau màn hình máy tính tiếp tục viết bản thảo.

Chẳng qua đối với đề tài này Minh Tú rất có hứng thú, mãi cho đến lúc ăn cơm trưa vẫn không buông tha.

Hai cô gọi cơm hộp, giữa trưa ở lại văn phòng ăn, Minh Tú ngồi bên cạnh bàn làm việc của cô, vẻ mặt cực kì hưng phấn.

“Kì Kì, tớ nói cho cậu nè, tình tiết tiếp theo sẽ không ngoài vòng phát triển sau --”

“Thứ nhất, Âm đại nhân sẽ triệu kiến cậu, sau đó tìm lý do để cậu mỗi ngày lên tầng cùng anh ta làm việc, hai người các cậu ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó kết thành một đoạn lương duyên.”

“Thứ hai, Âm đại nhân sẽ muốn cậu trong thời gian bình thường tới nhà anh ta quét tước, nấu cơm cho anh ta ăn, hai người các cậu vẫn ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó kết thành một đoạn lương duyên.”

“Thứ ba, kế tiếp nữ chính viết báo sẽ được nhận một bài phỏng vấn, đối tượng phỏng vấn nhất định là nam chính, trong đây đương nhiên chính là cậu và Âm đại nhân. Cho nên hai người các cậu lại tiếp tục ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó kết thành một đoạn lương duyên.”

“Thứ tư, tiếp đó nữa nhất định sẽ có kì du lịch của nhân viên, mà Âm đại nhân chưa bao giờ tham dự lần này nhất định sẽ đi, sau đó hai người các cậu sẽ ở trước hoa dưới ánh trăng, thì thầm tâm sự. Như vậy còn không ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, nếu từ đó mà không kết thành một đoạn lương duyên, thì sao còn có thiên lý nữa?”

“Tóm lại, chuẩn không cần chỉnh tin tớ đi! Cậu nhất định chạy không thoát đâu.”

Kì Kì vốn đang bị cô ấy dọa tới mức kinh sợ run rẩy, nghe thấy cô ấy nói như thế, trái tim ngược lại bình tĩnh xuống.

Thứ nhất, lấy tính chất công việc ‘trống đánh xuôi, kèn thổi ngược’ của bọn họ, cô dù thế nào cũng không nghĩ ra Âm đại nhân sẽ có chuyện gì để gọi cô lên tầng, mỗi ngày cùng làm việc với anh ta. An toàn!

Thứ hai, cô rất dốt việc nhà. Kẻ ngốc nào mà gọi cô tới giúp việc, đại khái sẽ bị cô đầu độc tới viêm dạ dày, sau đó đá cô đi. An toàn!

Thứ ba, nếu thực sự phải phỏng vấn Âm đại nhân, bảo Minh Tú đi là được! Ha ha, an toàn!

Thứ tư, kì du lịch hàng năm của nhân viên ở công ty bọn họ đã qua, cái này thật sự an toàn đến không thể an toàn hơn rồi!

Trong lòng yên tâm Kì Kì lộ ra nụ cười ngọt ngào, vui vẻ ăn cơm.

“Cậu không tin?” Minh Tú trợn mắt nhìn cô một cái, hiển nhiên hiểu được ý nghĩa nụ cười của cô.

“Ai nha, tuyệt đối không có khả năng! Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó.” Kì Kì vẫy vẫy chiếc đũa, khoái trá gắp một miếng rau chân vịt.

Ừm, sao không có tiếng gì vậy?

Bỏ cuộc dễ dàng như vậy, không giống...... Minh...... Tú......

Kì Kì ngơ ngác nhìn bàn tay màu đồng cổ đột nhiên đặt trên mặt bàn của cô.

Cốc cốc! Ngón trỏ thon dài cong lên, gõ gõ trên bàn cô.

“Âm quản......” Kì Kì vội vàng đứng lên, nhưng động tác quá nhanh, một miếng cơm tắc ngay cổ họng. Cô dùng sức vỗ ngực, liều mạng dùng sức nuốt đồ ăn xuống, phun ra chữ cuối cùng: “Lý!”

“......”

Ba người ở đây không ai nói gì.

Biên tập nhỏ ủ rũ đã không còn dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía quản lý đại nhân.

“Thẩm Kì Kì, cơm nước xong đến văn phòng tôi một chuyến.” Âm đại nhân quyết định không so đo với cô, tiếng nói lạnh nhạt bay vào tai cô.

Cạch một tiếng, chiếc đũa rơi xuống, cằm của cô cũng rớt xuống.

Bóng lưng tuấn tú của Âm đại nhân bay ra khỏi bộ phận quan hệ xã hội.

Hai mắt Minh Tú lòe lòe tỏa sáng. Nhìn đi xem đi! Tớ đã nói với cậu rồi mà!

Mắt cô dại ra nhìn cô bạn, môi run lẩy bẩy.

“Minh Tú! Cậu phải cứu tớ!”

Thang máy đi lên những con số cũng nhảy theo, mồ hôi lạnh trong tay Kì Kì ngày càng nhiều.

Mỗi lần căng thẳng, ánh mắt cô sẽ dại ra, vì thế ảnh phản chiếu qua mặt kính, chính là người đẹp “vẻ mặt chuyên chú” nhìn thẳng phía trước.

Thỉnh thoảng thang máy ở tầng nào đó đóng mở, đồng bào nam giới nghênh diện đi vào đối diện với ánh mắt “thâm thúy nóng bỏng” của cô, cũng không tự chủ được trong lòng nhảy một cái.

Kì Kì ngơ ngác đứng ở đó, có người cười với cô, cô theo bản năng cười lại, cười đến đối phương mặt đỏ tim đập, thật ra cô căn bản không biết mình đang làm cái gì cả.

Mười bảy, mười tám, mười chín...... còn hai tầng nữa.

Thang máy dừng lại ở tầng 19, bên cạnh có người đàn ông đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu nói với cô cái gì đó, cô căn bản nghe không vào, chỉ máy móc gật đầu, đáp lại câu gì ngay cả bản thân cũng không rõ, đối phương liền vô cùng vui vẻ rời đi.

Hai mươi, hai mươi mốt, đến rồi.

Ngày trước bị cấp trên mời đến, bình thường đều không phải chuyện gì tốt. Cô tự biết mình không phải là kẻ có năng lực làm việc ưu việt đến mức được cấp trên yêu thích mà gọi tới, cho nên hiện tại cũng không dám có kì vọng gì cả.

Ngày trước cô từng gặp qua chủ quản cao cấp nhưng chẳng qua là của bộ phận quan hệ xã hội bọn họ mà thôi, địa vị của Âm đại nhân chẳng khác nào tổng giám đốc Tôn trước kia. Nhân viên công ty bọn họ hơn một ngàn người, tình hình bình thường mà nói, cho dù đại long đầu có triệu kiến từng người một, Kì Kì muốn tới lượt cũng phải đợi ba năm sau.

Bởi vậy, từ khi vào công ty tới nay, đây là lần đầu tiên được chính miệng nhân vật lớn gọi đến, cô sợ tới mức kinh hồn bạt vía, không hiểu được anh ta đến tột cùng muốn làm gì.

Trên cơ bản cô cái gì cũng thiếu, chỉ là bản thân rất hiểu, sẽ không cho rằng mình giúp người ta việc nhỏ, Âm đại nhân sẽ “ngày đêm ở chung nước chảy thành sông, từ đó kết một đoạn lương duyên” cùng cô.

Thư ký Trương Hiểu Tâm của tổng giám đốc ngồi ở vị trí của mình, đang chuyên tâm ngồi xử lý nghiệp vụ ông chủ phân công, đột nhiên trong lúc đó, nhìn thấy một bóng dáng đáng yêu ở ngoài cửa.

Bản thân Trương Hiểu Tâm cũng là một người đẹp thuộc thành phần trí thức cao biết thưởng thức, nhìn thấy người trước cửa, vẫn như cũ kinh diễm một chút.

Một đầu tóc dài nhẹ uốn, người đẹp mặc âu phục sắc anh đào chậm rãi đi đến, khuôn mặt mềm mại mang theo chút bất an xác minh.

“Tôi là Thẩm Kì Kì của bộ phận quan hệ xã hội, quản lý hình như có việc tìm tôi......” Kì Kì chần chừ nói.

“À, quản lý đang tiến hành cuộc họp hội nghị qua điện thoại, mời cô ngồi bên ngoài đợi một chút.” Trương Hiểu Tâm vô cùng thân thiện, hoàn toàn không có kiểu ngạo mạn của người làm việc cho tổng giám đốc như cô tưởng tượng.

Cuối cùng lại qua 10 phút, Âm đại nhân có thể gặp cô rồi.

Thân hình cứng ngắc thẳng tắp, đồng tay đồng chân đi vào văn phòng của lãnh đạo cao nhất.

Kì Kì mắt nhìn thằng, thậm chí không dám nhìn nhiều hơn vài lần.

Trước mặt là một chiếc bàn làm việc gỗ lim rất to, một người đàn ông cao gầy ưu nhã ngồi phía sau, giờ phút này đang dùng cái đỉnh đầu màu đen đối diện với cô.

Trước mặt anh có một cái ghế trống, Kì Kì giống như người máy, cứng ngắc tự động tự phát ngồi vào.

Lật xem mấy phần tài liệu, nâng bút kí tên lên, Âm đại nhân rốt cục ngẩng đầu.

Không hổ là người làm đại sự, trong đôi mắt kia là sự khôn khéo ẩn chứa giỏi giang, trong sự sắc bén mang theo ý thăm dò, trong sự chính trực bao hàm âm hiểm.

Âm Nhạc vừa thấy cô thiếu chút nữa bật cười.

“Hít thở đi!” Bút máy trong tay anh gõ gõ mặt bàn.

“Cái ...... Cái gì?” Sắc mặt Kì Kì đã biến xanh rồi.

“Hít thở. Không cần nhịn thở đâu.” Âm Nhạc bình tĩnh chỉ thị.

A, hóa ra cô đang ngừng thở! Kì Kì vội vàng thở ra một ngụm khí to. Chẳng trách cô cảm thấy không khí rất loãng, còn tưởng rằng khí áp ở tầng 21 thấp, chỗ cao không chịu nổi lạnh.

“Quản, quản lý, anh có chuyện muốn tìm tôi ạ?” Cô lắp bắp.

Hoàn hảo lần này rốt cục không có thảm kịch “Âm quản, lý”.

“Tôi nhớ rõ tôi còn thiếu cô một cái nhân tình, cô có yêu cầu gì cứ nói thẳng đi! Trong năng lực có thể, tôi sẽ làm hết sức.”

Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, Thẩm Kì Kì nghe vậy hết hồn.

Là như vậy, trong công ty người người đều biết, Âm Nhạc nổi danh ghét cái ác như kẻ thù...... À, chờ một chút, hình như không thể nói như vậy, dù sao bản thân anh cũng là đại gian ác.

Phải nói là, anh nổi danh chính trực, cuộc đời hận nhất kẻ đi cửa sau.

Bộ phận quan hệ xã hội bọn họ lần này bị để ý xem xét, còn bị giảm biên chế, chính là bởi vì Âm đại nhân phát hiện có rất nhiều chủ quản nhỏ hoặc chuyên viên là bà con họ hàng của cổ đông, ngồi không ăn lương trên danh nghĩa.

Những người này, trước kia tổng giám đốc Tôn cũng không dám dính vào, Âm đại nhân lần này chính là nhắm vào bọn họ mà hạ đao.

Trong những cổ đông này không thiếu người là bạn bè cùng lứa của cha, quan hệ sâu xa với Tôn lão đổng, đã sớm đến ồn ào với lão đổng. Nhưng mà, Âm đại nhân vững như Thái Sơn, nói ba tháng liền ba tháng, có áp lực hơn nữa cũng gánh được.

Như vậy, hiện tại Âm đại nhân nói những lời này với cô, là có ý gì?

Một cảm giác lạnh lẽo tê dại từ ngực chạy lên đỉnh đầu, mồ hôi Kì Kì chảy ròng ròng, cảm thấy đã đến lúc bày tỏ lập trường cùng sự trung thành của mình.

“Quản lý, anh yên tâm! Tôi tuyệt đối sẽ không ‘ôm oán trả thù’ đâu!”

Ôm......?

Lần đầu tiên anh biết “ôm oán trả thù” là dùng như thế này đây.

Âm Nhạc xoa xoa mi tâm.

“Cô chỉ đến trình độ này thôi sao?” Anh chỉ trình độ tiếng Trung của cô.

Kì Kì nghĩ Âm đại nhân nói tới trình độ “Thuận đằng hái dưa*” của mình thấp, thế này càng muốn tỏ rõ cõi lòng.

*thuận đằng hái dưa hay thuận đằng tìm dưa: lần theo dây leo tìm dưa, lần theo dấu vết tìm ai/ cái gì đó…. Thật sự kh hiểu chỗ này đang nói chi nữa = =

Cô ưỡn ngực lớn tiếng nói: “Vâng, quản lý! Trình độ của tôi rất thấp, thật sự rất thấp rất thấp! Ngài cứ yên tâm đi.”

“......”

Bị anh im lặng đánh giá mấy phút đồng hồ này, cô khó chịu giống như đứng trên đống than.

“Thật sự không có gì để tôi làm cho cô sao?” Anh lạnh lùng hỏi, “Tính tôi không thích thiếu nợ người khác.”

Thật sự không có! Âm đại nhân, anh không cần dò xét nữa đâu, tôi là người tốt trung thành chính trực, không có ‘chọn gậy đánh rắn’ đâu.

“Đại nhân, hôm qua anh đã giúp tôi gọi cho mẹ, như vậy đã là trả ân tình rồi, thật đó.”

Âm Nhạc xoa xoa mi tâm, lúc này Kì Kì mới chú ý tới sắc mặt của anh vẫn có chút xanh trắng.

“Cô biết rằng bộ phận quan hệ xã hội các cô cuối tháng này phải đánh giá thành tích chứ?” Anh đơn giản trực tiếp chỉ cho cô một con đường.

“Đúng vậy đúng vậy, cho nên quản lý có thể cho tôi về làm việc không?” Kì Kì lập tức để một cái chướng ngại vật rất to vào đó.

Âm Nhạc buông bút máy trong tay, dựa lưng vào ghế dựa.

“Thẩm Kì Kì, theo như tôi biết, quản lý Mã mới tới không thích cô?”

“Đúng vậy đúng vậy...... Á?” Sao lại nói trực tiếp như vậy? Thật tổn thương người mà.

Chẳng qua, đó là sự thật. Quản lý Mã mới đổi tới của bộ phận quan hệ xã hội cho rằng sự tồn tại của tổ biên tập là không cần thiết, tìm thuê một phòng làm việc bên ngoài tiện hơn. Nếu là quản lý Mã đánh giá thành tích, thì đến thời điểm đó khó mà đảm bảo rằng các cô sẽ không bị đá đi.

Âm Nhạc lại nhìn cô một lúc, ánh mắt rất có thâm ý.

Thẩm Kì Kì cũng nhìn lại, ánh mắt cố gắng thuần khiết nhất có thể.

Âm Nhạc lại nhìn cô.

Cô nhìn trở lại.

Sau một hồi im lặng, ánh mắt Âm đại nhân càng trầm xuống.

“Cô có biết ai đánh giá thành tích của cô không?” Anh dứt khoát nói thẳng ra một chút.

“Vâng, là chủ quản bộ phận!”

“Cô có biết sau khi chủ quản bộ phận đánh giá xong, sẽ đưa cho ai kí không?”

“Vâng, là chủ quản nhân sự.”

Hít sâu một chút, Âm Nhạc quyết định đi theo suy nghĩ của cô.

“Vậy chủ quản nhân sự xem xong sẽ đưa cho ai kí đây?”

“Cái gì? Không phải chủ quản nhân sự kí xong là được rồi sao?” Kì Kì quá sợ hãi.

Âm Nhạc lại cầm lên chiếc bút máy kía, Kì Kì rất lo lắng cho chiếc bút máy còn đắt tiền hơn cái ti vi nhà cô sẽ bị anh bóp nát.

“Như vậy chủ quản nhân sự kí xong rồi thì?” Âm Nhạc nhịn cơn giận xuống.

Rada của Thẩm Kì Kì rốt cục phát sáng, nịnh nọt cười: “Âm quản...... Không, là quản lý đại nhân anh.”

Cuối cùng.

Âm đại nhân u ám nhìn cô mấy cái.

“Cho nên?” Anh đã nói thiếu nợ cô rồi đúng không?

“Cho nên, quản lý, anh mau cho tôi về làm việc đi!” Biên tập nhỏ thê thảm mở miệng.

Âm Nhạc thua!

Hiện tại trong mắt anh không chỉ là vô lực, mà là không còn sức sống nữa rồi.

“Cô rốt cuộc vào công ty này như thế nào?” Công ty bọn họ không phải là đường đi cho tinh anh sao? Sao lại có kẻ hai quang thế này?

Thẩm Kì Kì lập tức dũng mãnh đứng lên, rất có tinh thần trả lời: “Báo cáo quản lý, tôi dựa vào thực lực thi được vào! Tôi thi rất tốt!”

Tuyệt đối không đi cửa sau, không nên đuổi việc tôi.

“......” Sau một lúc lâu, Âm Nhạc lau mặt. “Cô đi ra ngoài cho tôi.”

“Vâng! Quản lý!” Đạt được mong muốn, biên tập nhỏ cần mẫn vui vẻ đi ra.

Phía sau, Âm đại nhân lãng phí một đống thời gian với cô thầm nghĩ chỉ muốn mang cô đi chém.

※※※

Vốn dĩ đây chỉ là chuyện nhỏ.

Đây thật sự là chuyện nhỏ. Anh thiếu nhân tình, đối phương không để ý, chuyện coi như xong.

Nhưng không biết vì sao, Âm Nhạc cứ nhớ tới cái người hồ đồ vô dụng đó.

Vài ngày sau anh bận rộn như xe hỏng biến tốc, trong lúc vô tình thoáng thấy cái ghế đặt đối diện bàn làm việc kia, khuôn mặt mấy hôm trước nín thở đến phát xanh không khỏi hiện lên trong đầu.

Nghĩ một lúc, anh gọi điện thoại cho thư ký Trương ở bên ngoài.

“Cho người mang tư liệu của hai biên tập ở bộ phận quan hệ xã hội tới đây.”

Thư ký Trương lập tức thông báo xuống dưới, không lâu sau hai tập hồ sơ được đưa tới.

Âm Nhạc tiện tay mở ra tập hồ sơ có tên “Thẩm Kì Kì” vừa đặt xuống trong đó.

Bên trong có bản lý lịch xin việc ban đầu của cô. Anh nhìn một chút --

Ừm, đại học dân lập C.

Đại học C chỉ xem như là một trường phổ thông bình thường. Lúc trước cô dõng dạc, nói cô thi được bằng thực lực, còn nói trời sinh rất biết thi thố, Âm Nhạc còn tưởng rằng cô học đại học nào tốt lắm chứ.

Anh hừ nhẹ hai tiếng, có cảm giác khoái trá như nắm được điểm yếu của ai đó.

Vì thế vài ngày sau, người đàn ông mỗi ngày kiếm bạc tỉ, mỗi ngày làm việc mười sáu tiếng đồng hồ “trong lúc vô tình” đi ngang qua tầng 3 không thuận đường, người người ở bộ phận quan hệ xã hội kinh sợ không yên, nghĩ đến quản lí đại nhân chính thức đi tuần, vì đúng là không lâu sau sẽ sát hạch.

Đến ngày thứ năm, Kì Kì và Minh Tú lại ở văn phòng ăn cơm hộp cùng nhau.

“Này, cậu có nghe nói gì không? Âm đại nhân gần đây thường ở bên ngoài bộ ngành chúng ta lúc ẩn lúc hiện đó.” Minh Tú ngồi bên cạnh cô gặm sườn.

“Việc đã đến nước này, tất cả mặc cho số phận đi!” Kì Kì xúc động thở dài.

“Lần trước cậu tới văn phòng anh ta, rốt cuộc hai người đã nói gì?” Minh Tú hưng trí bừng bừng.

“Thật sự không có gì cả.” Kì Kì nhổ ra cái xương đã được cắn sạch sẽ, “Cũng qua mấy ngày rồi, không thấy ai bảo tớ thuyên chuyển công tác, cũng không có ai bảo tớ đi quét dọn, kịch bản của cậu hoàn toàn bị phá giải rồi.”

“Chậc! Cái này chứng tỏ có cho cậu đi hòa thân cũng không có tác dụng.” Minh Tú bĩu môi.

“Con nhóc bán bạn cầu vinh này!” Kì Kì chính khí nghiêm nghị chỉ cái mũi của cô ấy.

Cốc cốc.

“......”

Vì sao, bàn tay màu đồng cổ kia quen như vậy, cái đồng hồ trên cổ tay kia quen như vậy, ngay cả tiếng gõ kia cũng quen như vậy chứ?

Kì Kì ngơ ngác ngẩng đầu.

Con ngươi đen sâu không thấy đáy của quản lý đại nhân đang khóa chặt cô, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc thậm chí có chút cười nhạt.

Hơn nữa, sao nụ cười của anh có cảm giác rất âm hiểm......

“Cô nói cô rất biết thi kiểm tra?” Tiếng nói trầm thấp vang lên, không chỉ hai biên tập, những đồng sự khác còn ở lại văn phòng đều thật sự lĩnh ngộ được: Đây không sai chính là Âm đại nhân!

“Âm quản --” Lại nghẹn rồi! Kì Kì liều mình đoạt lấy cốc trà nuốt xuống một miệng đầy thịt. “Lý.”

“......”

Ý trời! Tất cả đều là ý trời!

Khuôn mặt Âm đại nhân nháy mắt đen lại khiến cô khóc không ra nước mắt. Quản lý, tôi nói này, anh sửa lại cái họ đi!

“Ừ?” Âm đại nhân quyết định bỏ qua cái từ đồng âm kia.

Ừ cái gì? A, điểm thi, đúng rồi. Kì Kì vội vàng trả lời.

“Vâng! Quản lý, tôi thật sự rất biết thi kiểm tra! Bình thường trước cuộc thi một ngày tôi mới xem sách, sáu mươi điểm liền thoải mái tới tay rồi.”

“......”

Cho nên, cái rất biết thi của cô không phải chỉ thực lực tốt, mà là rất biết đúng giờ ‘ôm chân Phật’?

“Ừ, là lỗi của tôi.” Anh không nên quá chờ mong vào cô.

Kì Kì ngây ngô nhìn anh, không rõ vị đại nhân này tự hạ thấp mình đặc biệt từ tầng 21 xuống đây quan tâm thành tích của cô, là vì cái gì?

Hay là, kì đánh giá cuối tháng sẽ có thi viết, cho nên anh có lòng tốt xuống đây đánh tiếng?

Âm đại nhân, anh thật sự là người tốt. Kì Kì cảm động đến hồ đồ.

“Quản lý anh minh, tôi sẽ không để ý.”

Gân xanh trên trán Âm đại nhân hình như nhảy một cái, đột nhiên không rõ bản thân tốn nhiều thời gian với một cô gái chỉ mong sáu mươi điểm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

“...... Cô đi ra ngoài cho tôi.”

“Vâng, quản lý!” Chờ một chút, không đúng. “Quản lý, chỗ này là bộ phận quan hệ xã hội......”

“......”

Quản lý đại nhân chán nản tự mình đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.