Ám Độ

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Edit & Beta: Đòe

Cố Sở không dám thừa nhận, thậm chí không dám hỏi chính mình, có phải ngay từ đầu đã động tâm hay không, cho nên mới để hắn có cơ hội thừa nước đục thả câu, một bước phát triển đến tình cảnh bây giờ.

Cha mẹ qua đời khi cậu mới chỉ mười hai tuổi, người thân khác đưa cậu đến nhà họ Cố, Cố Trường An rõ ràng không phải người thích làm việc thiện, nhưng lại đại phát từ bi thu nhận cậu. Cố Sở từ nhỏ không ai thương, chỉ có một người cha nhu nhược vô dụng và một bà mẹ phóng đãng lăng loàn, Cố Trường An cưng chiều cậu đến mức này, khiến cho đám người phải kiêng dè thủ đoạn của kẻ nắm quyền Cố gia.

Cho dù đêm đó không có gió mưa, cho dù Cố Trường An không say, cho dù Cố Sở từ chối mang tài liệu mà hắn để quên ở nhà, thì việc Cố Trường An ăn cậu cũng chỉ là vấn đề thời gian, bởi vì ngay từ đầu hắn đã ấp ủ suy nghĩ này.

“...”

“Mẹ em bò lên giường tôi, còn muốn bán em đi, bà ta nói nhất định có người sẽ thích cơ thể của em, bà ta còn nói em rất xinh đẹp. Làm sao tôi lại không biết em xinh đẹp đến vậy được, đôi mắt này của em, từ nhỏ đã rất hấp dẫn người khác.”

“Bà ta đòi 50 vạn, đáng tiếc lại không có phúc hưởng thụ. Chết ngay dưới lưỡi dao người đàn ông của mình, tự bà ta gieo gió gặt bão.”

“Em vốn nên thuộc về tôi.”

“Em đó, mỗi năm hai ba lần kiểm tra sức khoẻ, rõ ràng rất khỏe mạnh còn làm với tôi nhiều lần, có bao giờ em nghĩ tới tại sao tôi lại nhàn rỗi như vậy không?”

“Arthur chết tiệt, hắn ta luôn miệng lảm nhảm em còn quá nhỏ, mười lăm tuổi, mười sáu tuổi, mười bảy tuổi...Hành hạ tôi hết năm này qua năm khác.”

“Tiểu yêu tinh muốn mạng người này, nếu cái lỗ nhỏ này không chịu mở ra, vậy thì hôm nay chú sẽ đâm đến khi nào nó mở ra mới thôi!”

Cố Trường An như một con dã thú, hai mắt đỏ sậm, mùi rượu nồng nặc, cự vật dưới háng nổi đầy gân guốc, so với Cố Sở đâu chỉ lớn hơn một cỡ.

Cố Sở không còn nơi nào để trốn, quần áo bị mưa xối ướt vứt bỏ lung tung dưới giường, hai tay bị trói lại bằng thắt lưng buộc vào đầu giường, quên cả cầu xin, Cố Sở sợ tới mức không khóc nỗi, điên cuồng giãy giụa, nhưng cậu không biết điều đó càng khiến đối phương trở nên hưng phấn hơn. Cố Trường An quả thực muốn ăn thịt người, nhưng chỉ cần cưỡng đoạt thân thể không đủ để thỏa mãn hắn, hắn dùng mọi cách để tra tấn đứa cháu nhỏ còn ngây thơ chưa hiểu sự đời này, đưa cậu lên thiên đường rồi lại kéo xuống địa ngục, hắn bắn tinh cho đến khi thân thể bị đào rỗng. Hắn nhìn cậu từ vùng vẫy kháng cự đến cầu xin lòng thương xót rồi gục xuống khóc lóc và cuối cùng bất tỉnh, rồi lại bị hắn thao đến tỉnh lại, chất dịch trắng đục lẫn máu đỏ từ miệng hậu huyệt chảy ướt dầm dề, như vừa mới bị cưỡng hiếp tập thể vậy.

Cố Trường An được ăn no đến vui vẻ tình thần sảng khoái, cơ thể của nhóc con này tuyệt vời hơn hắn nghĩ nhiều, sau khi tỉnh rượu hắn còn muốn làm thêm lần nữa, theo đó hắn lại càng ngạc nhiên hơn về sự mất khống chế của bản thân.

Cố Sở hôn mê cả ngày, Phản ứng viêm do vết rách ở phần dưới cơ thể khiến cậu bị đau nhức và sốt cao không lùi, giống như mỗi một lần kiểm tra sức khoẻ, Cố Trường An gọi ngay bác sĩ tư nhân Arthur tới đây nhưng không cho anh ta kiểm tra phía dưới Cố Sở, chỉ cho phép anh kê thuốc hạ sốt và tiêm chống viêm.

Lúc này thái độ của Cố Trường An rất tốt đẹp, khiêm tốn và có lễ độ, lúc Arthur bất đắc dĩ giải thích một lần nữa rằng đã cảnh cáo hắn bộ phần sinh sản của Cố Sở đã hoàn thiện nhưng chưa trưởng thành, Cố Trường An lập tức thừa nhận sai lầm.

“Là tôi sai”, hắn nói. Nhưng đồng thời hắn không hề hối hận, này thì có gì sai, là lần đầu thì luôn gặp khó khăn.

Lúc ấy hắn quả thật không nghĩ tới, Cố Sở sẽ sinh cho hắn một đứa con.

Cố Trường An không thích trẻ con, toàn thế giới đều biết, hắn ghét trẻ con phiền phức. Nhưng mọi chuyện lại khác khi hắn lên chức bố, hắn rất yêu thương Cố Thừa, nhưng cũng rất nghiêm khắc, hắn là người duy nhất trong nhà động thủ đánh Cố Thừa, khi Cố Thừa lớn hơn, có đôi khi giận dỗi sẽ nói ba ba không tốt, muốn đi tìm mẹ để mách.

Như đã nói, mình sẽ dịch dựa theo raw không tự ý sửa đổi “Tôn trọng nguyên tác” nên chỗ nào gọi “mẹ” mình sẽ để nguyên.

“Nhãi ranh này càng ngày càng khó ưa, em lại sinh thêm một đứa nữa đi, tôi muốn con gái, con gái ngoan ngoãn, là tri kỷ quần bông của ba ba.”

“Có rất nhiều người tình nguyện sinh con cho chú.” Cố Sở đưa lưng về phía hắn, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.

Cố Trường An nhấn điếu thuốc vào trong gạt tàn, quỷ dị lôi kéo: “...... Ghen sao?”

Cố Sở biết mình không còn đường sống nào khác, trong lòng càng thêm chua xót: “Cố Trường An, chú đã nói chỉ cần tôi sinh Thừa nhi xong, chúng ta sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa, Thừa nhi năm nay chín tuổi. Tôi còn có cuộc sống của riêng mình, có sự nghiệp, chú buông tha cho tôi được không?”

“Được thôi. Chỉ cần em sinh thêm cho tôi một cô công chúa bé bỏng nữa, chuyện khác đều nghe em.” Hắn cười hôn lên chóp mũi cậu, ôn nhu tiến vào, không nhanh không chậm đưa đẩy.

Hắn đang dỗ dành cậu, hắn sẽ mãi dỗ dành cậu.

Trong lòng Cố Sở chỉ còn bất lực và tuyệt vọng.

Đã ba ngày rồi Cố Thưa không được gặp Cố Sở ca ca thân yêu của bé, kỳ nghỉ sắp kết thúc, phải quay trở về Anh, sẽ không dễ dàng gì mệt mỏi cả ngày lần đêm.

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ cưỡi ngựa, bé trực tiếp yêu cầu tài xế lái xe đến công ty Cố Sở. Nói là công ty, cũng chỉ nhiều thêm mười mấy người, so với “Vinh Thịnh” cũng chỉ là một công xưởng nhỏ, Cố Thừa từng nghe ba ba nhắc tới, đây là do một tay ca ca gầy dựng nên từ hai bàn tay trắng, không một xu dính túi, có được như ngày hôm nay không phải dễ dàng gì.

Cố Thừa trực tiếp đi tới văn phòng tìm cậu, lúc đẩy cửa bước vào, Cố Sở đang nói chuyện với thư ký, thấy bé tới, Cố Sở có chút kinh ngạc, nhưng nụ cười trên mặt rất rạng rỡ: “Sao lại tới đây? Đã nói với quản gia chưa?”

Cố Thừa nói: “Em đã dặn tài xế chuyển lời khi trở về rồi.”

Cố Sở mở ngăn tủ đựng đầy đồ ăn vặt ra, đưa cho bé một túi bánh quy nhập khẩu: “Hai ngày nay có hơi vội, không tới thăm em được, có phải chuẩn bị quay về trường rồi không?”

Cố Thừa oán giận nói: “Cứ như thể anh ước em mau chóng quay về Anh vậy.”

Cố Sở xoa đầu bé: “Đến lúc đó anh đưa em đi nhé.”

Cố Thừa nói: “Cố Trường An định kết hôn anh có biết không?”

Cố Sở nói: “Vậy thì liên quan gì tới anh?”

“Anh không liên quan gì tới ba ba, vậy em có liên quan gì tới anh không? Ông ấy muốn kết hôn, người ba ba cưới về sẽ là mẹ kế của em đấy, dì hai nói mẹ kế tâm hoàng liên căn, tương lai sau này của em chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì!”

Tâm hoàng liên căn: dã tâm ác độc

Cố Sở rất ít khi thấy Cố Thừa làm nũng, nhưng lời này cậu nghe lọt tai, hai tay tự động dang rộng ôm lấy bé. Cố Thừa chín tuổi do thừa hưởng gen di truyền nên trưởng thành sớm, đã không còn là em bé nằm trong vòng tay mẹ nữa, nếu trong nhà có người ôm bé như vậy, cho dù là bà nội của bé, Cố Thừa cũng sẽ lập tức né tránh, nhưng ở trong lòng Cố Sở bé ngoan ngoãn không hề nhúc nhích, ngửi mùi hương trên người cậu, khiến bé cảm thấy rất an tâm.

Cố Sở muốn ôm bé thêm một lúc nữa, Cố Thừa nhìn qua đang rất cần được an ủi, nhưng trợ lý đứng ở cửa đã ra hiệu, thời gian không còn sớm, cậu còn việc quan trọng phải làm.

“Bây giờ anh phải ra ngoài có việc, em về nhà trước nhé, hết bận rồi anh sẽ đến thăm em, được không nào?” Cố Sở xoa xoa gáy bé thương lượng.

Cố Thừa hỏi: “Anh định đi đâu ạ?”

- Chương 2.1 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.