“Ăn táo không?”
Một quả táo tròn bị cắn còn thừa lại hột tiến đến trước mặt cô.
“…Không cần, cảm ơn.” Âm Lệ Hoa từ chối - cô không muốn khu rừng tâm tư sâu kín của mình bị người khác xâm nhập.
“Tớ không khách khí đâu?!!”, vốn dĩ sẽ không khách khí, Trần Cửu Tương tiếp tục gặm quả táo kêu sồn sột sồn sột, ”Âm đồng học, gần đây sắc mặt của cậu không tốt lắm, sao thế? Trong lòng có gì không ổn à?”
Mặt khác thỉnh thoảng cô phải giúp đỡ người trong bang để mọi người biết mình là một bang chủ đáng được kính trọng.
Ở bên bạn học Âm lâu như thế mà sao mình lại không nhận ra trong lòng cô ấy đang vui hay buồn chứ?
“Có một chút…”, Âm Lệ Hoa cúi đầu.
Trần Cửu Tương không khỏi run rẩy. Chắc là cô ấy tự dưng muốn quan tâm đến bang hội một chút mà thôi, nhưng thực muốn theo đuôi thì thật sự là làm cho người nhà ta càng quan tâm càng “thất vọng đau khổ.”
“Âm đồng học, cậu có tâm sự gì thì có thể nói cho tớ biết, cho dù tớ không giúp được gì nhưng nghe một chút thì cũng có thể san sẻ cùng cậu.” Cô hùng hồn vỗ ngực.
Trong nháy mắt, Âm Lệ Hoa thật sự lo lắng khi phải kể những điều phiền não của mình cho Trần Cửu Tương. Bởi vì, thứ nhất, cô không có thói quen chia sẻ tâm sự. với người khác Thứ hai, cô nghĩ rằng, từ lâu Trần Cửu Tương đã hâm mộ Hoàng Quang Lỗi, cô không xác định được mình có nên đem bản tính xấu xa của tên kia nói cho Trần Cửu Tương nghe không.
Suy nghĩ nửa ngày, đủ các loại màu sắc khủng bố thanh, lam, lục, tử lần lượt hiện lên trên mặt cô. Bên cạnh đó tất cả mấy tên hộ vệ đều nuốt nước miếng chịu đựng để khỏi rít lên mà chạy trốn; cuối cùng, màu trắng bệch là màu duy nhất cố định lại trên mặt cô, Âm Lệ Hoa khe khẽ thở dài, lắc đầu.
“Kì thật, cũng không có gì là ghê gớm cả.”
Yết hầu của Trần Cửu Tương kêu lên ùng ục, thề rằng cô đã chứng kiến Âm Lệ Hoa than thở cùng làn khói trắng phả ra khi nói.
“Ha ha, việc đó, không có gì là tốt rồi, không có gì là tốt rồi.” Ô, thì ra làm bang chủ cũng không dễ dàng!
Đột nhiên ở cửa có một nam sinh tiến đầu vào dò xét, kêu lên:”Âm đồng học! Ở lớp các cậu có ai tên là Âm Lệ Hoa đồng học không? Ở chỗ giáo vụ tìm có việc.”
Nếu nam sinh này không nói, phần lớn mọi người đã quên “Âm đồng học” còn có cái tên là Âm Lệ Hoa.
“Có!” Trần Cửu Tương nhảy qua hai bước, mở cái tờ giấy gọi người cầm đến đưa cho đương sự,”Mau xem mau xem, giáo vụ tìm cậu làm gì?”
Một đám người tò mò vây quanh…Ách…. Vây quanh cô thành năm hàng.
Ngón tay của Âm Lệ Hoa cứ lần lượt xanh trắng, chậm rãi đẩy tờ giấy ra. Ở trên không viết gì nhiều, chỉ có một câu “Xin mời Âm đồng học khẩn cấp tới chỗ giáo vụ báo danh.” mà thôi.
Cô lo nghĩ, động tác ngẩng đầu lên thật chậm, quỷ khí dày đặc nói:”Ở trên không viết gì. Có phải là do lần trước tớ thi khảo sát toán học, điểm chỉ có bốn mươi bảy“Không thể nào? Giáo vụ không phụ trách điểm toán của chúng ta đâu!”
“Bọn họ là chỗ giáo vụ a…”, ngoài điểm ấy ra, Âm Lệ Hoa cũng không tìm được cái lí do gì để đi đến chỗ giáo vụ.
“Vậy, bảo trọng.”
Thế là, những người có liên quan đều rưng rưng nhìn theo. Tâm tình của Âm Lệ Hoa từ tiếng gió vang rền thành vũng nước lạnh bi tráng, bước đi những bước chân hành trình hướng tới phòng giáo vụ.
Thời gian nghỉ trưa bắt đầu rồi, mỗi ngày Âm Lệ Hoa đều nhất định phải ngủ trưa, đây là yếu tố quan trọng có thể làm cho dương khí của cô dồi dào đủ để hoạt động cả ngày. [Qin: nghe cứ như quỷ ýk =)) Vanila: Người ta nạp dương khí giống thần mà lại bảo giống quỷ =.=" :-j]
Bây giờ chạy tới chỗ giáo vụ nghe giáo huấn, liền ra vẻ như thời gian ngủ trưa của cô bị giảm bớt. Cô thở dài thật mạnh, thoạt nhìn huyết sắc trên mặt càng lạnh hơn.
“Này!” Bỗng nhiên, một bàn tay to thô bạo nhéo cánh tay cô, kéo tới góc không có người qua lại.
“Oa---“ Âm Lệ Hoa kêu lên thảm thiết,”Tôi không có tiền tôi không có tiền….”
Một bóng người cao lớn che xuống, cCậu lại ánh nắng mạnh mẽ lúc giữa trưa, nhưng Âm Lệ Hoa không cảm thấy mát tí nào, trên thực tế cả người cô như bị thiêu đốt liên tục, quả thực so với mấy quần áo phơi nắng trên sào thì đúng là nóng hơn.
“Có phải suốt ngày cậu bị người ta giật tiền đúng không? Luôn ảo tưởng người khác cướp tiền mình!” Hoàng Quang Lỗi vẫn kéo cô đi, dù bận vẫn thong thả nói.
Thế giới này thật rộng lớn, ngoại trừ người đó ra, không còn ai có thể phát hỏa mạnh như vậy.
“Cậu đừng lại đây…..cậu đừng lại đây….” Cô kêu thảm thiết.
Nhìn những giọt mồ hôi chảy trên trán cậu, đoán nhất định là vừa mới chơi bóng xong. Khuôn mặt màu đồng cổ cùng những chiếc răng nanh trắng lấp loáng, cặp mắt không có ý tốt tỏa sáng, cả người xem ra như ánh mặt trời khỏe mạnh vừa lóe sáng, quả thực tựa như đem cả bầu trời vào trong vòng tay cậu, Âm Lệ Hoa đứng ở bên cạnh cậu cũng có cảm giác kém không ít như thế này.
Nóng quá! Nóng quá! Nóng đến mức cô không chịu nổi! Mỗi lần bị cậu làm cho bỏng như thế, cô sẽ ngồi xuống thật lâu để nguyên linh có thể phục hồi.
“Cậu đừng lại đây….giáo vụ đang tìm tôi…tôi mà không đi báo danh, bọn họ sẽ nghĩ là tôi mất tích, sẽ báo cảnh sát mất…”
Này hình như đây là đoạn đối thoại giữa con tin với bọn cướp trong TV?
Hoàng Quang Lỗi cười lạnh, sải bước ngắn lại, cặp chân nhỏ bé của cô vất vả đi tới làm thu hẹp khoảng cách.
“Phòng giáo vụ, ý cậu là chỗ này? Ở đây có thể xin nghỉ nhưng phải có vé, tôi viết cho cậu tấm vé.”
“Cậu, cậu…làm giả lệnh…” Cô run rẩy chỉ vào mũi cậu nói.
“Ít nói thôi!” cậu là đội trưởng đội bóng rổ, bình thường lấy danh nghĩa xin đi công vụ dễ dàng, cho nên tấm vẻ giả này cho dù là xử lý việc tư cũng không đáng kể chút nào,”Này, đây là thông hành lệnh của người gác cổng, đi ra ngoài mua giúp tôi nước ô mai.”
“Cậu, cậu…” người này không những làm giả yêu cầu cô, lại vì cái gì kêu cô giúp Cậu ra ngoài cổng trường mua nước ô mai?
Hoàng Quang Lỗi nhìn thấy cô trừng cặp mắt đen bóng, không khỏi cảm thấy thoải mái hài lòng. Hình như cậu nghiện việc bắt nạt cô mất rồi.
“Ít nói thôi, đi nhanh đi! Tổng cộng bảy ly, ly của tôi phải thêm một nửa thìa đường đá, nhưng độ ngọt thì phải bình thường thôi.Mua được thì đem tới sân bóng rổ, tôi ở đấy luyện bóng.” Cũng coi như cậu có lương tâm, lấy ra hai trăm, không để cô tự móc tiền túi.
Đáng ghét! Cậu thực sự coi cô như tiểu muội, tính bắt cô dâng trà cho Cậu sao. Âm đồng học rất có khí phách, ưỡn thẳng ngực.
“Tôi, tôi không…”
“Hử-?” Cậu hừ dài một tiếng, chậm rãi nghiêng mình về phía trước, giống như khí thế của một đại tướng quân khi ra trận.
Âm Lệ Hoa chậm rãi khom cái eo nhỏ lại, cậu càng ép tới cô càng khom lại thấp hơn, cho đến mức cái độ gập lại đó có thể làm cô trở thành huấn luyện viên thể thao.
“Được, được…tôi đi mua…cậu không cần lại đây, không cần lại đây…” Nóng quá, cứu tôi a! Nguyên linh của cô sắp biến thành bọt nước rồi.
“Nhớ rõ, thêm một nửa thìa đường.” Hoàng Quang Lỗi khoái trá quay đi.
Vì cái gì? Vì cái gì mà cô lại chịu khổ như thế? Vì cái gì?
Âm Lệ Hoa bi thảm cầm cái giấy công vụ kia ra ngoài mua nước ô mai.
Vừa ra đến cồng trưởng, Âm Lệ Hoa đã thấy hoa mắt, thiếu chút nữa là té ngã. Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang cơ hồ như muốn nướng chảy cô ra. Chỉ cần nhiệt độ cao lên một chút thì đã không còn sức để học tiết thể dục rồi. Tên Hoàng Quang Lỗi đáng ghét kia, thế mà cũng bảo cô đội nắng đi mua nước ô mai thay cho Cậu.
Dĩ nhiên cô có thể từ chối! Chẳng qua hồi trong nhà trẻ bị cô đổ oan nên mới nghĩ biện pháp trả thù cô đây mà.
Nhưng mà, lúc nào trên người Cậu cũng tỏa ra khí lửa nóng hừng hực, mỗi lần Cậu lại gần là cô chỉ muốn chạy trốn, cho nên chuyện gì có thể làm cho cho cô chạy thoát khỏi Cậu thì không muốn cô cũng gật đầu. Ô!
“Đồng học, em không sao chứ?” không hổ danh là người canh cổng đã giữ vững vị trí này hai mươi năm, khi đối mặt với cô thần thái khác hẳn với người thường mắt vẫn như cũ không chớp
“Em không sao…” Âm Lệ Hoa giơ tay che mi mắt, cả người nhẹ bổng chạy ra khỏi cổng trường.
Từ xa xa những bóng áo trắng quần xanh thấy bóng dáng cô như cơn gió nhẹ nhàng mà Đông diêu Tây hoảng1(1 đại khái như cả Tây Đông đều khiếp sợ)
“Ách,a” Những người đi đường đi ngang qua còn tưởng rằng mình gặp quỷ ban ngày, sợ tới mức vội vàng nhảy sang hướng bên cạnh.
Âm Lệ Hoa không có công phu nên không để ý đến nhóm người có hành vi thất lễ kia.
Nước ô mai, nước ô mai…chỗ nào bán nước ô mai? Cô đã muốn té xỉu đến nơi rồi…Tại sao một bóng cây che nắng cũng không có? Tại sao nước ô mai lại xa đến vậy….
Thật vất vả, cô đi ba trăm mét mới tới được cửa hàng, một bàn tay từ trong quầy hàng chìa ra giúp cô đang cúi đầu thở hổn hển.
“Đồng học, cháu muốn mua cái gì?” Bà chủ đứng phía sau quầy hàng, kiễng chân về phía trước hỏi han.
Âm Lệ Hoa ngẩng đầu lên, mặt xanh không còn giọt máu,”Bảy ly nước ô mai…”
“Oa a—” Bà chủ bị bộ dạng như quỷ của cô làm cho đến phát sợ, sau đó cố nuốt nước miếng một cái,”Được….được! Có ngay đây!”
Thật là khủng khiếp! Thế nhưng rõ ràng giữa ban ngày ban mặt đã nhìn thấy nhà xác của “Bạn tốt”, khuôn mặt cùng với ga trải giường đều màu trắng giống nhau, môi vẫn là một màu xanh.
Âm Lệ Hoa cảm thấy như sắp chết, liều mình dùng sức thở dốc, chỉ chốc lất sau, phía sau quầy hàng đẩy ra hai túi to đựng nước ô mai.
“Tổng, tổng cộng một trăm bảy mươi lăm” Bà chủ lấy hết can đảm nói.
Âm Lệ Hoa nhìn hai túi nước ô mai kia giống như hai ngọn núi, trước mắt xoay chuyển lợi hại hơn.
Cô giờ không còn sức lực để hoàn lại tiền, đưa ra hai túi nước ô mai nặng gần năm kg, lại lần nữa tả diêu hữu bãi 2(2đại khái như là trái lắc phải xoay, ý nói mệt chóng cả mặt), Đông diêu Tây hoảng nhẹ nhàng quay về vườn trường.
Nói đúng ra, cô cũng không biết mình đã đi rồi về thế nào nữa, thật ra vì một câu “tuyệt đối không được chết bên đường, làm thế nào cũng phải nhìn thấy cho được Tiểu Tương3(3 là sông Tương, bắt nguồn từ tỉnh Quảng Tây, chảy vào tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc), hoàn thành những lời trăn trối cuối cùng” đã tiếp thêm nghị lực giúp cô bước tiếp.
Cô cảm thấy những bước đi của mình quả là chậm chạp, thế nhưng người ngoài thoạt nhìn qua lại giống như bay bổng, chân không hề chạm đất, chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào trong vườn trường, nhắm sân bóng rổ mà đi. Dưới ánh mặt trời sáng rực rỡ, một thanh niên đẹp trai với làn da màu đồng cổ hét lên với một nụ cười, cơ thể va chạm nhau, những giọt mồ hôi nóng rơi rơi, trong lúc đó đội ngũ hai đội linh hoạt điều khiển trái bóng trong lòng bàn tay, quả bóng như đang xuyên qua từng hình dáng mạnh mẽ. Một đám nữ sinh trung học say mê đứng ngoài biên không ngừng hoan hô trầm trồ khen ngợi, làm cho lòng hư vinh của các chàng trai ở giữa sân như được tiếp thêm.
Một bức tranh của sức sống trẻ trung và đầy lòng nhiệt huyết a! Âm Lệ Hoa như cảm thấy bản thân cũng sắp phải chết tại đây, dưới bức tranh đẹp đẽ này.
Cô đem nước ô mai đặt bên cạnh khu nghỉ ngơi, cả người thiếu chút nữa là nằm oặt xuống.
Không được…cô sắp chết rồi…đúng rồi! Di ngôn! Bất luận như thế nào cũng phải đem di ngôn đến gặp Trần Cửu Tương.
Di ngôn của cô là: giúp tớ nới với Hoàng Quang Lỗi, trong bảy ngày đầu tớ sẽ tìm Cậu báo thù.
Cô nhè nhẹ phun ra hàn khí, cũng không quản bọn Hoàng Quang Lỗi có nhìn thấy cô đem nước ô mai về hay không, cô như một làn khói xanh nhẹ nhàng quay về phòng học.
Nếu để cô chợp mắt nằm úp sấp xuống trong vòng năm phút, có lẽ còn có khả năng sống.
Đương đảng đương đảng! Tiếng chuông vang lên báo hiệu thời gian nghỉ trưa đã kết thúc.
Âm Lệ Hoa kêu lên một tiếng rồi cúi đầu xuống ngực.
“Này!”
Đột nhiên có một bàn tay to thô lỗ nhéo cô.
Âm Lệ Hoa hít một hơi vào ngực, cô không muốn nôn mửa ra đây.
“Tiền lẻ thối lại đâu?” Bàn tay màu đồng cổ của Hoàng Quang Lỗi hươ hươ trước mũi cô.
Âm Lệ Hoa xanh cả mặt, ngầng đầu lên nhìn cậu, sắc mặt của cô từ trước đến nay không hề có màu xanh, cơ bản chỉ có màu tro hoặc màu trắng [Qin: ách! Giống ma thế >”
“Mau nhổ ra, đó là tiền phí của cả đội tôi đó, phải báo để còn ghi vào sổ kế toán chung đấy! Tôi cũng không nói là cho cậu phí chạy chân” Cậu là nam sinh so với cô còn cao hơn một cái đầu, tiếp tục nhíu mày nói với cô.
Âm Lệ Hoa giương mắt nhìn mặt cậu, lại nhìn lòng bàn tay đang mở lớn kia, chậm rãi mở miệng ——
Sau đó đem toàn bộ đồ ăn lúc trưa nôn vào tay cậu.
***
“Được rồi, chỉ cần bổ sung cho em ấy thêm tí nước, rồi nằm thêm một chút nữa là không sao” Cô giáo trong phòng y tế cười nói,”Nói với bạn gái cậu, không cần xem các cậu chơi bóng lúc giữa trưa thế đâu, đương nhiên như vậy sẽ bị cảm nắng.”
“Cô ấy không phải bạn gái em!”, Hoàng Quang Lỗi phản bác.
“Được được được, đừng làm cho trong người nóng lên”, Cô y tá kéo rèm lại, làm cho cô nữ sinh yếu ớt yên tĩnh nằm nghỉ,”Cồn i-ốt dùng hết rồi, cô đi mua chút cồn i-ốt rồi về. Cậu có muốn ở trong này giúp em ấy không? Hay là trở về phòng học?”
Hoàng Quang Lỗi càu nhàu một chút.
“…Em chờ cô về là được rồi.”
“Vậy làm phiền em rồi?! Nếu em ấy tỉnh, cho em ấy uống một chút nước tăng lực pha loãng” Cô y tá dặn dò xong rồi đi ra ngoài.
Phòng y tế lại yên tĩnh.
Khóa học đầu tiên của buổi chiều đã bắt đầu, có điều cậu đã dặn với mấy thành viên trong đội nói giúp với thầy giáo, cậu phải đưa một học sinh không được khỏe xuống phòng y tế, cho nên có thể vào học muộn một chút cũng không sao.
Hoàng Quang Lỗi nhìn bàn tay mình, nhớ lại vừa rồi trong lòng bàn tay dính đầy các thứ toàn acid, cậu buồn nôn nhíu mày, đi đến bên cạnh bồn rửa tay rồi rửa sạch.
Thật không chịu nổi, bắt đi mua nước ô mai mà thôi, vậy mà cô ta làm thành bị cảm nắng! Có ai đi phơi nắng ở giữa trưa đâu? Đổi lại là cậu, một ngày ở dưới nắng luyện bóng đến vài giờ, đâu phải vào trực tiếp bệnh viện để cấp cứu đâu?
“Con gái đúng thật là phiền toái…”
Cậu không ngừng nhắc đi nhắc lại, hi vọng cân bằng được cảm giác áy náy trong người.
Cậu đương nhiên biết, Âm Lệ Hoa bị cảm nắng cũng do sai lầm của mình. Thật là, cậu đâu có biết nữ sinh lại như vậy a.
Sao mày không biết là cô ấy cũng có bộ dạng ốm yếu như thế? Có tiếng nói chính nghĩa đang chất vấn cậu vang lên trong lòng.
Thôi nào, cô ấy nhìn vào cứ như một con ma, bảo làm sao cậu kêu cái bộ dạng của cô ấy là yếu ớt chứ, bộ dạng đó mà gọi là thật!
Nữ quỷ vốn không thể phơi nắng? tiếng nói chính nghĩa lần thứ hai chất vấn.
Nhưng cô ấy không đi ra ngoài vào ban ngày? Cô ấy đâu giống chị dâu của cậu! Nghe nói chị dâu cậu trước đây ngay cả ban ngày cũng không ra ngoài nên toàn ở nhà tự học [Qin: nghi cái chị này là vampire a =)) Vanila: Chuẩn chuẩn!!!!~]. Nếu cô ấy và chị dâu cậu giống nhau, cậu sẽ không bảo cô đi mua nước ô mai vào giữa trưa rồi!
Cậu đứng ở bồn rửa tay, bên cạnh là hai thiên nhân đang giao chiến, cố gắng thuyết phục chính mình, không phải lỗi của cậu, không phải lỗi của cậu.
“Khụ.” Phía sau truyền đến âm thanh sột soạt trở mình.
Âm Lệ Hoa chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy trần nhà quen thuộc của phòng y tế, không khỏi thở dài.
Cô đối với phòng y tế cũng không gì xa lạ, khi tháng Năm theo lịch âm đến, là lúc dương khí tràn đầy nhiều nhất, chuyện chạy đến phòng y tế đã trở thành thói quen của cô, ngay đến cả cô y tá ở đây cũng đều biết cô.
Cảm giác buồn nôn trong người có chút nhạt đi. Phòng y tế của trường học bọn họ vừa vặn nằm ở trên cao, lại có gió, nhu nhuận thuận theo, kéo dài không thôi. Vì vậy chỗ này đối với cô mà nói khi bị dương hỏa đốt cháy sém thì đây là chỗ thoải mái nhất. Tuy nhiên….
Cô kéo chăn ra muốn ngồi dậy, đột nhiên, tấm rèm màu xanh bị vén lên
Nóng…
Từng luồng nhiệt ở tấm rèm lúc vén lên lao thẳng tới thiêu đốt làm cho cô biết được người đang tới là người nào.
“….” Âm Lệ Hoa kéo cao tấm thảm, kéo đến trên cổ che khuất toàn thân, hai tròng mắt tròn tròn trừng lên, bộ dáng như muốn chạy trốn lần thứ hai.
Hoàng Quang Lỗi mở tấm rèm ra liền nhìn thấy bộ dạng như thỏ con đang hoảng loạn của cô, giống như cậu là con sói tà ác, trong lòng không nhịn được cảm giác thèm thuồng.
Làm cái gì mà mỗi lần nhìn thấy cậu là cô lại có vẻ mặt này? Cậu đâu có khủng bố như vậy! Thật sự mà nói, hai người bọn họ ở bên trong, dọa người khác chính là cô!
“Khụ” cậu Cậug giọng, như để gạt bỏ bầu không khí xấu hổ,”Cậu tỉnh rồi à?’
“Nhìn xem.” Hai con ngươi đen kia ở trên khuôn mặt trắng bệch như tử thi của cô có vẻ càng tròn hơn nữa.
Cô nhớ lại vừa rồi đã nôn đồ ăn ra trên người cậu. Năm đó Tiểu Quang trong nhà trẻ chỉ vì một câu nói của cô mà ghi hận đến năm mười sáu tuổi, cái vết tích lúc giữa trưa ngày hôm nay không biết có bị cậu ghi hận thêm vài năm nữa không.
“Cái kia…cô giáo đi ra ngoài mua cồn i-ốt rồi.”
“Ờ.”
“Thân thể cô không tốt thì không nói làm gì, sao lại nôn ra trên người tôi! Khi không làm cho người ta nhìn vào còn tưởng rằng tôi ngược đãi cô!” Phản ứng hờ hững của cô làm cho Hoàng Quang Lỗi không khỏi oán giận.
“Cậu….vốn là…ngược đãi…”
“Cái gì?” Hoàng Quang Lỗi khó chịu hét lớn.
Nhìn đi, bắt đầu mằng chửi người ta rồi kìa! Cô chỉ biết, tiểu hổ bá vương này không bao giờ an phận được vài phút.
Âm Lệ Hoa khiếp sợ, con thỏ nhỏ trừng mắt lớn hơn nữa.
Cậu sẽ không thừa dịp bốn bề vắng lặng mà động thủ với cô đấy chứ? May mắn là bọn họ ở phòng y tế, cậu đánh xong chạy đi thì cô cũng có thể tìm được thuốc.
“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi không đánh cậu đâu!” Hoàng Quang Lỗi đón nhận ánh mắt kinh sợ của cô, không biết cơn giận từ đâu tới mà cứ bùng cháy lên.
Lý trí của cậu bảo cậu nên xin lỗi cô, nhưng trông cô thế kia khiến cậu không muốn cúi đầu trước cô.
Vì thế, theo trực giác, cậu bắt đầu tính nợ với cô, cố tăng cường quyết tâm “không cần phải xin lỗi cô ấy”!
“Cậu cảm thấy tôi bắt nạt cậu? A? Vậy sao cậu không nghĩ, trước đây chỉ vì một câu nói của cậu hại tôi biết bao nhiêu người ăn hiếp tôi? Chẳng lé tôi không nên lấy lại công lý từ cậu sao? Cậu còn giả bộ đáng thương như vậy sao, biểu cảm vô tội như vậy sao? Trước đây tôi bị người khác bắt nạt, tôi có chạy đến nhà cậu trưng cái mặt giả tạo này cho cậu xem sao?”
“Cậu đừng qua đây…Bình tĩnh một chút. . . . . . Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ. . . . . ." Nóng nóng nóng nóng nóng! Cô nóng đến mức không thể thở rồi!
“Cậu nói… a! Tôi đã từng đánh cậu chưa? A? Người thiếu nợ trước không phải là cậu sao? Cậu nói…a!”
“Đồ hại người….” Nói đi nói lại cũng chỉ có một chuyện kia.
“Cái gì đồ hại người? Cậu nợ tôi, chính là nợ tôi!”
“Lòng dạ hẹp hòi…..”
“Cái gì lòng dạ hẹp hòi? Cậu mà còn nói tiếp tôi sẽ ——"
“Cậu muốn gì?” Hai tròng mắt của Âm Lệ Hoa trợn tròn, chăm chú nhìn tay cậu nắm lại.
Nắm tay của Hoàng Quang Lỗi đấm mạnh vào mục tiêu, Rầm! Một đấm thật mạnh hướng về phía bức tường.
“Cậu không cần đi vào con đường giống như Mã Cảnh Đào đâu…”Âm Lệ Hoa thê thảm nói.
“Cái gì Mã Cảnh Đào….Cậu! Thật sự tôi bị cậu làm cho tức đến chết mất.”
Vừa lúc cô y tá đi mua cồn i-ố về, vừa đi vào liền thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ đang giương cung bạt kiếm4(4 ý nói bầu không khí căng thẳng)
“Thế nào rồi? Sao hai em lại ầm ĩ lên thế?”
“Cô ơi cứu em...”Âm Lệ Hoa bi thảm cầu cứu, cô chưa bao giờ vui mừng khi gặp cô giáo y tá như bây giờ.
“Cứu cái gì mà cứu? Tôi đối với cậu thế nào chưa?”
“Được rồi, những người yêu nhau có chuyện gì thì từ từ nói, việc gì cứ phải cãi nhau chứ?” Cô giáo tươi cười nói.
“Ai nói em với cậu ta/cô ta là một cặp?” Lúc này cả hai ngược lại cùng trăm miệng một lời.
Lòng ngực của Hoàng Quang Lỗi cứ phập phồng. Mẹ nó, tự dưng khi không lại lãng phí thời gian với tiểu nữ quỷ này!
“Mặc kệ cô!” Thiếu gia cậu quay người đi về phòng học đạo Hồi.
Rốt cục cũng đi rồi, được cứu rồi, ô……Âm Lệ Hoa không ngừng cúi đầu cảm tạ ông bà tổ tiên đã phù hộ.
Cậu còn dám luôn miệng nói trước kia toàn bị mấy đứa trẻ hư bắt nạt Cậu, với tính tình nóng nảy của mình thì ai dám bắt nạt Cậu? Cậu ta không bắt nạt người khác đã là may lắm rồi!
Cô không thể tìm ra lí do vì cái gì mà Trần Cửu Tương cho rằng cậu ta thực sự duyên dáng, cái gì “Cậu không biết bộ dạng cậu ấy lúc chơi bóng dưới ánh mặt trời rất tuấn tú rất tuấn tú sao?” ,“Đây mới là nhiệt huyết tuổi thanh xuân của nam nhi a”, vừa nói hai mắt sáng lấp lánh.
Bang chủ, cuối cùng sẽ có một ngày tớ cho cậu thấy bộ mặt thật của Cậu. Tận dưới đáy lòng, Âm Lệ Hoa kích động kêu to.
“Ôi, âm tình bất định chính là cá tính của bọn nhỏ trong tuổi dậy thì.” Cô giáo y tá lắc đầu cười,” Âm đồng học, em có muốn nằm thêm lát nữa không?”
“Được.” Âm Lệ Hoa rưng rưng nói.
Vừa rổi chỉ được nằm một chút đã bị tiểu hổ bá vương thối kia mắng gào lên, lúc giữa trưa nguyên khí của cô mất mát không ít chưa kịp bổ sung.
Cả người cô như nhũn ra rồi lại lộn ngược một cái, kiên quyết không thể chết ở phòng y tế.
Âm Lệ Hoa nằm trên giường không phải là nóng, bỗng nhiên, cửa sổ hé mở ra, một khuôn mặt tươi sáng ló vào —— Trần Cửu Tương đến thăm bệnh.
“Hì hì, Âm đồng học, cậu tỉnh rồi à?”
Âm Lệ Hoa nằm ở trên giường, nhắm chặt mắt, lúc đó trong đầu đang đấu tranh ý nghĩ muốn đứng dậy, cuối cùng, vì tình nghĩa, đồng học thở dài, mở mắt rồi ngồi dậy.
“Tớ tỉnh rồi…”
“Em đến thăm đồng học?”, cô giáo y tá cười nói.
“Đúng vậy!” Khuôn mặt trong sáng trẻ trung đang tươi cười của Trần Cửu Tương lọt vào tầm mắt cô.
“Nghe nói trước kia cậu bị té gãy chân, vết thương sao rồi?” Trước kia khi Âm Lệ Hoa nằm trong phòng y tế, Trần Cửu Tương mỗi lúc rảnh rỗi đều đến chơi, cho nên đối với cô phòng y tế cũng không xa lạ gì.
“Ổn rồi ổn rồi, cái vết thương nhỏ xíu kia không làm khó được tớ đâu! Không phải bây giờ là một con rồng sống sao?” Trần Cửu Tương vỗ vỗ bộ ngực bảo đảm,”Âm đồng học, thân thể cậu không thể tốt hơn một chút được sao?”
Một tiếng thở dài nhè nhẹ phía sau tấm rèm bay ra, và từ từ, mấy ngón tay trắng xanh bám vào tấm rèm màu xanh, từ từ kéo sang một bên, một cái đầu màu đen buông xuống, chậm rãi hướng về phía tấm đệm, sau đó là một cái cổ cùng màu trắng điểm màu xanh, tiếp đến là một thân thể gầy đến nỗi như không có xương [Qin: đích thị bà t/g này đã gặp ma a=)) Vanila: Hờ hờ, bây giờ phim ma có đầy, tả như thế ta cũng tả đc]. Trên giường có một người đang cúi đầu ngồi đó, một giọng thấp líu ríu mơ hồ cất lên.
“Bang chủ, tớ khỏe hơn nhiều rồi…”
Mẹ ơi! Quả thực cái này rất giống phim kinh dị, ma quỷ xuất hiện từ giường bệnh!
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ha ha, ha ha." Trần Cửu Tương rùng mình, bắt buộc bản thân dù thế nào cũng phải tỏ ra là một bang chủ khí phách, tuyệt đối không được thét chói tai rồi bỏ chạy.
“Cậu xem, sắc mặt tớ đều đã khôi phục bình thường…”
Vốn, vốn dĩ đây là khuôn mặt bình thường sao? Khóe miệng của Trần Cửu Tương co rúm.
“Cái kia….khụ, lão yêu bà muốn tớ hỏi cậu khi nào có thể trở về học?” Lão yêu bà chính là cô giáo hướng dẫn của bọn họ, dựa vào thành tích cao thấp của học sinh rồi nịnh hót mà trở nên nổi tiếng.
“Bây giờ tớ có thể về….”
Nói giỡn à, vốn là Trần Cửu Tương đã tìm được một lý do để khỏi phải ở trong phòng học đạo Hồi, làm sao có thể như vậy mà bỏ qua?
“Không cần không cần, ở lại một chút cũng không sao! Chúng ta tâm sự đi.” Chỉ cần có thể chuồn ra khỏi phòng học, cho dù bị nữ quỷ, à không, là bị Âm đồng học dọa cho đến chết khiếp cũng không sao!
“Không cần đợi lâu đâu.” Cô y tá ở bên cạnh lắc đầu khẽ cười, sau đó vội quay đầu lại, để cho hai nữ sinh này tranh thủ thời gian thêm một lát.
Có nên nói cho Tiểu Tương biết bộ mặt thật của người cô ấy thần tượng? Trong lòng Âm Lệ Hoa phập phồng kịch liệt.
Cuối cùng, cô quyết định vẫn là nên nói! Đau lâu không bằng đau ngắn, bên cạnh lại có nhân chứng, tóm lại Trần Cửu Tương cũng là bạn tốt nhất của cô từ thời trung học đến nay, cô không thể trơ mắt nhìn đại nữ sinh này chìm đắm vào bàn tay của quỷ dữ.
Nhưng khi lời nói đến miệng, đột nhiên cô không hiểu được nên nói như thế nào, nếu đột nhiên nhắc đến tên Hoàng Quang Lỗi thì thật là kỳ quái. Cô không biết là Trần Cửu Tương có nghe nói hay chưa nghe việc Hoàng Quang Lỗi đưa cô đến phòng y tế, hẳn là chưa nghe, bằng không từ sớm Trần Cửu Tương đã làm ầm lên khi xuất hiện cùng một đống vấn đề nữa.
Quên đi, trước hết phải làm cho Trần Cửu Tương nhận thức được cái quan điểm Hoàng Quang Lỗi là bạn bè tốt đã.
“Bang chủ, cái kia, Tống Huy Hoàng…
Ba chữ này vừa buột ra, mông Trần Cửu Tương như bị hỏa thiêu, nhảy dựng lên.
“Đừng đừng đừng, xin cậu đấy, đừng nhắc tới cái tên đó trước mặt tớ! Tớ bị Cậu nguyền rủa đã đủ rồi, mỗi lần nghe tới cái tên của Cậu là tớ đã muốn đau đầu rồi.”
“Tống Huy Hoàng nguyền rủa?” Bỗng chốc Âm Lệ Hoa trừng mắt ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, hơn nữa lại là chú cẩn cô! 5(5là lời chú Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác) Trần Cửu Tương nhe răng trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi.
“Chú cẩn cô là cái gì?”
“Cái chú cẩn cô đó, làm cho người ta đau đầu muốn nứt ra, lại làm cho người ta nản lòng mất chí, cừu lợn đổi màu, nhật nguyệt vô quang - nhật nguyệt thôi chiếu a” Trần Cửu Tương đau đớn nói.
“Là cái thần chú gì lợi hại vậy…” Vậy mà cô không biết.
“Lời chú cẩn cô này chỉ có ba chữ: kiếm, nói, xã (hội).” Trần Cửu Tương gằn từng tiếng nói.
“…..” Âm Lệ Hoa cúi đầu không nói gì.
Bang chủ, thân là hội viên trong bang tớ không nỡ nói cho cậu biết, với những thành tích xấu xa mà chúng ta đạt được, vĩnh viễn đừng nghĩ đời này có thể thành lập tân xã đoàn. Kiếm đạo xã, tâm của cậu sẽ chết đấy!
Trần Cửu Tương tiếp tục hết sức đau xót than vãn cho cái vận đen của mình,”Cái cảm giác này cậu không hiểu đâu, trừ phi cậu cũng có cái chú cẩn cô này, nhưng mà với cậu thì không hợp lắm.”
“Tớ có…” Đầu cô lại cúi xuống, vẻ mặt trắng bệch, chậm rãi gật đầu.
“A, thật sao? Là cái gì?” Trần Cửu Tương tinh thần nhất thời rung lên, rốt cục cũng tìm được người cùng nạn.
“Xe điều khiển từ xa…”
“Xe điều khiển từ xa?” Không thể nhìn ra Âm đồng học cũng thích mặt này,”Cậu thích xe điều khiển?”
“Không, một chút tớ cũng không thích xe điều khiển từ xa…” Cô bi thảm lắc đầu,”Nếu có thể, tớ hi vọng thế giới này vĩnh viễn không có xe điều khiển từ xa.”
Như vậy thế giới này sẽ có biết bao điều tốt đẹp.