“Cô là phụ nữ sao?”
——–
Hai chân Dung Ân không ngừng run rẩy, tuyết rơi hãy còn đọng lại trên người, đã tan chảy hết nhờ hệ
thống sưởi ấm trong phòng, nhưng rốt cuộc cái băng lạnh của tiết trời
lại khiến cô khoan khoái một cách khác thường hơn.
Nam Dạ Tước
bước chân trên thảm trải phòng mềm mại đi về phía Dung Ân, trên tay cầm
theo một hộp trang sức để trên bàn trà, kẹp giữa hai ngón tay rồi đi đến trước mặt cô giơ lên, “Vốn dĩ là quà mua tặng cô”. Người đàn ông vung
tay, ném hộp trang sức lên người Dung Ân, chiếc trâm cài đặt trong hộp
rớt ra ngoải rồi rơi xuống đất gẫy thành hai nửa. (Lần trc’ mình luận
nhầm là “dây chuyền”…hí hí…sửa lại Chap 55 nhé các b :”>).
Vancleek Angles là thương hiệu trang sức đá quí xa xỉ nổi tiếng, người có tiền
cũng khó có thể mua nổi, Dung Ân lúc này không hề có tâm trạng thưởng
thức, nhận thấy Nam Dạ Tước ngày một tiến lại gần hơn, cô hoảng sợ tìm
đường trốn tránh.
Lòng bàn chân, đột nhiên cảm giác như đang giẫm lên vật gì đó, âm thanh răng rắc phát ra.
Chín mươi chín viên kim cương tinh xảo được gắn tỉ mỉ vào chiếc trâm cài
đang rơi vung vãi trên sàn nhà, tấm thảm màu đen tuyền, trải đầy kim
cương đắt tiền.
Anh cho cô thứ gì, cô đều không quan tâm, thậm chí còn tùy tiện giẫm đạp, khiến anh hao tổn tâm sức chuẩn bị.
“Nam Dạ Tước, anh là đồ đê tiện, bỉ ổi!”. Giọng nói chửi mắng, đã truyền đến tai anh.
Người đàn ông nhận thấy cô đang tìm đường trốn chạy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ
loanh quanh trong tầm mắt của anh, anh một tay rút thắt lưng, chậm rãi
tiến đến, “Tôi vốn dĩ không phải người tốt, đê tiện cũng được, bỉ ổi
cũng không sao, cô thoát cũng không nổi”.
Dung Ân kiên trì lùi
về phía sau, quả nhiên lần được đến tay vịn, cô vội vã đi lên cầu thang, Nam Dạ Tước trái lại không hề khẩn trương, bước đi chậm rãi theo sau
cô.
Toàn thân vô lực rã rời, ngay cả bước đi cũng không có sức,
Dung Ân hai tay vịn trên tay vịn, cơ hồ như đang bò lên tầng hai, quay
đầu nhìn lại, Nam Dạ Tước vẫn đang chậm rãi đi đến, Dung Ân cắn răng,
sau khỉ mở cửa phòng ngủ, vội vã dồn toàn bộ sức bình sinh khóa trái.
Thật không may, người đàn ông đã nhanh hơn một bước, đá văng cửa phòng ngủ khiến Dung Ân ngã phịch xuống sàn nhà.
Cô nằm thụp không động đậy trên mặt đất, mái tóc dài che khuất toàn bộ
biểu cảm trên gương mặt, chỉ trông thấy hai vai đang không ngừng run
rẩy.
Nam Dạ Tước tiến đến chỗ Dung Ân, ngồi xổm xuống, một tay vén tóc cô sang hai bên.
Lọt vào trong mắt là khuôn mặt ửng hồng mà rực rỡ, đôi mắt mê ly cuốn hút, chắc chắn thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Hơi lạnh từ bàn tay truyền đến nửa bên khuôn mặt đang sưng phù, Dung Ân nằm trên sàn nhà, hai mắt nhìn về phía Nam Dạ Tước, tuy rằng đang chịu sự
khống chế, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại mong manh, “Vì sao làm vậy?”
“Tôi hành động chưa từng có lý do”, Nam Dạ Tước vòng tay qua thắt lưng cô,
ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, rồi đặt cô trên giường lớn màu đen, “Như vậy
tôi mới có thể thỏa mãn”.
Chỉ vì sự thỏa mãn của anh mà tùy tiện xem cô như đồ đạc rồi chơi đùa thỏa thích, Dung Ân tay phải nắm lấy cổ
tay Nam Dạ Tước, hô hấp đã bắt đầu trở nên gấp gáp, “Anh khỏi cần như
vậy, tôi không thể phản ứng…..”
Người đàn ông buông hạ thân thể, khuôn ngực kề sát cô, “Nhưng, uống thứ đó, thân thể cô mới ngoan ngoãn
nghe lời, có như vậy mới chân thật”.
Dung Ân há miệng, định cắn
anh, nhưng vừa chạm được đến cổ, toàn thân đã mềm nhũn rã rời, trong cơ
thể sôi trào từng cơn nóng hổi, cảm giác xa lạ này khiến cô bắt đầu lo
sợ, e rằng, cô sẽ thật sự biến thành một người khác, làm trái lại với
trái tim, ngay cả thân thể của chính mình cũng thể khống chế được.
Không gian bên trong đã bắt đầu lan tràn sự ám muội.
Nam Dạ Tước bắt đầu không kiểm soát được hơi thở đang ngày một khẩn trương và gấp gáp.
Dung Ân mặc một chiếc áo len màu tím nhạt, vạt áo trước, là một hàng khuy cỡ nhỏ. Tay người đàn ông lúc này, đang vô cùng “kiên nhẫn”, khuôn mặt
biểu cảm gắng gượng.
Kiên trì không được bao lâu, rốt cuộc từ bỏ, hai tay lần tới chỗ cúc áo đã được cởi ra.
Nam Dạ Tước kéo cô lại gần, cởi nốt những khuy áo còn sót lại, rồi nhẹ
nhàng cởi áo, theo động tác, trên người cô chỉ còn lại đồ lót.
Một tay xoa xoa bụng dưới của cô, Dung Ân theo lực từ tay anh ngã về phía sau, ngồi trong lòng người đàn ông.
Tấm lưng trần trụi áp sát tấm thân trần trụi của người đàn ông, sự va chạm
da thịt khiến lực trên tay anh càng thêm mạnh mẽ, thân thể hai người
ngày một quyện hòa.
Áo lót lúc này là vật duy nhất cản trở, Nam
Dạ Tước cúi đầu, Dung Ân chỉ cảm thấy lồng ngực căng thẳng, sau một hồi, toàn thân buông lỏng hoàn toàn. Người đàn ông dùng răng cắn lên ngực
của cô. Một tay thả áo lót xuống đất, một tay kia, thuần thục nắn bóp
khuôn ngực đẫy đà.
Dung Ân cắn chặt môi dưới, đôi môi nóng bỏng
của người đàn ông lại di chuyển chậm chạp trên tấm lưng trơn nhẵn của
cô, lúc thì liếm láp, lúc thì cắn nhẹ, theo sống lưng, di chuyển dần lên trên. Đầu lưỡi chạm đến cổ cô, để lại trên cơ thể cô một dấu hôn đỏ
ửng, một tay, lần xuống bụng cô rồi di chuyển xuống dưới, chạm đến vùng
nhạy cảm nhất.
“Thật sự chịu được”, thanh âm Nam Dạ Tước mang
theo sự khiêu khích, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm trên cổ cô, dùng miệng ngậm lấy vành tai cô, mút vào hết sức mê hoặc.
“Ưm…..” Một tiếng rên khẽ, tựa như tiếng mèo con, bật ra từ miệng Dung Ân.
Nam Dạ Tước thu hồi thân thể, cười ra tiếng. Một tay sờ đến bên hông cô,
hai tay dùng sức, Dung Ân liền chuyển tư thế thành đối diện anh.
Dưới thân người đàn ông, ham muốn cháy bỏng đã không còn kiềm nén được, chỉ trực chờ muốn phá ra.
Vì ngồi ở mép giường, Dung Ân buộc lòng phải ôm lấy cổ người đàn ông, trên trán mồ hôi theo xương quai xanh chảy xuống, nếu như bên trong phòng
lúc này có ánh sáng, hẳn hình ảnh cô lúc này sẽ đẹp đến mê mẩn.
Lửa dục vọng đang trực chờ bung tỏa một lần nữa được châm ngòi, ngày một mãnh liệt cuồn cuộn khi sự va chạm mỗi lúc gần gũi hơn.
“Đừng….”, chịu không nổi khi bị dục vọng giày vò chi phối, Dung Ân rên lên thành
tiếng, tay quấn lấy cổ người đàn ông, không tự chủ mỗi lúc một chặt chẽ
hơn, thân thể căng cứng, khẩn trương.
“Nhanh như vậy không chịu
được?” Nam Dạ Tước vẫn tiếp tục khiêu khích thân thể cô, mang theo sự
mãnh liệt, nhưng không hề nóng vội.
Một tay xoa nhẹ mắt cá chân
của cô, từ trên làn da trắng ngần mềm mại của cô không ngừng câu dẫn
trêu trọc, quả nhiên không thể phủ nhận, anh là một cao thủ ve vãn.
Dung Ân khuôn mặt đã nóng bừng đỏ ửng, mái tóc dài buông xõa mê hoặc.
Nam Dạ Tước nới rộng quần lót của cô, một tiếng than nhẹ trầm trầm mà dụ
tình gợi cảm vang lên, Dung Ân rối loạn rên lên một tiếng, thân thể ở
nơi sâu thẳm nhất ngày một ham muốn, đầu óc cũng bắt đầu mông lung, lý
trí cũng lạc đường mờ nhạt.
Dung Ân dưới thân người đàn ông mỗi
lúc một ma mị, hai tay bất giác buông lỏng, đầu óc mỗi lúc một trống
rỗng mờ mịt, giữa lúc đang rối loạn mơ màng, cảm giác được một bàn tay
lạnh lẽo đang cởi ra quần lót của chính mình.
Thân thể đã bán
đứng chính cô, từng bước một cuốn theo dục vọng, Dung Ân cảm giác chính
mình đang lâng lâng như nằm trên mây, phía sau lưng là chăn mềm mại, một chốc đã không còn, sô pha, sàn nhà, trên tường, thậm chí ngày cả ban
công, khắp nơi đều là dấu tích, rõ ràng cơ thể vốn yếu ớt, nhưng lại
khẩn khoản sự thỏa mãn, rất lâu sau, chính mình cũng không rõ đã bất
tỉnh trong hoan lạc và trống rỗng hư không như thế nào.
“Kết quả cho thấy cậu đã cho cô ấy uống thứ thuốc chết tiệt gì vậy….”
Giữa lúc mơ màng, nghe được câu nói vang lên.
“Cậu còn nói, thuốc này ai nấy đều có thể dùng? Túc tắc không bằng tôi xem
cậu, cả thể lực và tinh thần tốt như vậy, nên cho uống liền mười viên
cũng không thành vấn đề?”
“Ít nói nhảm đi, cô ấy sao còn chưa tỉnh?”
“Tỉnh được mới là lạ, giày vò người ta thành ra như vậy….” Từ Khiêm ánh mắt
xẹt qua cánh tay của Dung Ân lộ ra từ trên giường, nhưng vết thâm tím
còn chưa kịp tán đi, tất cả đều là dấu tích mà Nam Dạ Tước để lại trong
cơn hoan lạc. Những nơi không nhìn thấy, ắt hẳn lại càng nhiều vết
thương.
“Không đưa cô ấy vào viện sao?”. Nam Dạ Tước ngữ điệu lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Như vậy đưa vào bệnh viện, cậu muốn cho tất cả mọi người trên thiên hạ đều
biết cậu chơi đùa phụ nữ thành ra như vậy?” Từ Khiêm lấy từ trong hộp
thuốc kim tiêm, tiêm một mũi cho Dung Ân, “Kiên nhẫn đợi đi, cô ấy sẽ
tỉnh lại, thuốc này chính cậu xử lý, nguười khác còn không chịu nổi
huống chi là cô ấy…”
“Cậu làm sao biết cô ấy không chịu được?”
Nam Dạ Tước lướt qua chỗ Từ Khiêm, đi đến giường ngủ ngồi xuống, “Cô ấy
và tôi hoàn toàn tương hợp nhau”.
Từ Khiêm thu dọn dụng cụ, “Đừng nên đi quá giới hạn, cẩn thận một ngày chính mình sẽ hối hận”.
Nam Dạ Tước trước nay thay phụ nữ như thay quần áo, anh không đồng tình,
đặt tay lên giường để Dung Ân gối đầu lên, “Tôi hành động chưa bao giờ
biết hối hận”. Anh buông hạ mi mắt, ngắm nhìn Dung Ân vẫn như đang ngủ
say, nếu như không phải cô chọc giận anh, anh cũng không đối xử thô bạo
như vậy.
Sau khi tiêm một liều thuốc, Dung Ân ngủ ngày một sâu hơn.
Cô đã có một giấc mơ dài, ở đó, có Diêm Việt của một năm về trước, trên
gương mặt là sáng ngời vẻ tư chất cùng sức sống của tuổi trẻ, anh cõng
cô trên lưng, đi qua những con đường thân thuộc xa tắp, đã từng, là
những nỗi nhớ đến khắc cốt ghi tâm. Trong giấc mơ, mẹ cô không hề bị
bệnh, hình ảnh bà hiền hậu, qua lại hết phòng bếp lại phòng khách, nghe
tiếng thái đồ ăn cùng thưởng thức mùi vị lan tỏa, cứ như vậy mới là niềm hạnh phúc ấm áp thật sự…Khi Dung Ân tỉnh giấc, khuôn mặt cô lạnh ngắt,
cô biết chính mình đã khóc.
Ánh mắt quét một vòng quanh phòng,
hơi thở độc tài vẫn còn lưu lại, loại khí lực này đâu chỉ lưu lại ở căn
phòng bốn mươi mét vuông. Dung Ân trở mình, cảm giác toàn thân khó chịu, ngoài trời tuyết đang rơi rất nặng hạt, trên ban công, Nam Dạ Tước ngồi tựa trên ghế sô pha, trong tay là một điếu thuốc đang cháy.
Anh ta không hề hút một hơi nào, chỉ để thuốc cứ như vậy tàn đi rồi rơi xuống mặt đất.
Máu tóc màu đỏ rượu lộn xộn để lộ vẻ phong trần quyến rũ, người đàn ông vứt điếu thuốc trong tay, nghiêng mặt, đôi đồng tử đen láy sáng ngời vừa
lúc đối diện Dung Ân, “Tỉnh rồi?”
Cô vốn định né tránh, giả vờ ngủ cũng không được nữa, nên đành miễn cưỡng gật đầu.
Mái tóc đen dài của cô vì trở mình mà buông xuống cạnh giường, Dung Ân ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, “Trời còn chưa sáng sao?”
“Ngủ mơ sao, đã một ngày một đêm trôi qua”, Nam Dạ Tước đi đến nằm xuống bên cạnh Dung Ân, một tay đặt lên thắt lưng cô, kéo cô vào trong lồng ngực
mình, “Quả thật nhiệt tình như lửa, lửa còn cháy rất mãnh liệt”.
“Vì anh tức giận?” Dung Ân không nhúc nhích chỉ nằm yên, bên