“Là chính mày biến ông ấy thành bộ dáng khổ sở như bây giờ, tao muốn mày phải đền mạng”, người phụ nữ dường như đã mất kiểm soát, đứng dưới lầu
điên cuồng hét to, may thay lúc này đã là đêm khuya, mọi người cũng
không còn qua lại nhiều, Dung Ân ngẩng đầu, thấy đèn trong nhà vẫn bật
sáng, cô trong lòng trào dâng nỗi lo sợ, khẩn trương lui lại phía sau
vài bước, “Dù rằng ông ấy không đúng, các người cũng không nên làm như
vậy chứ, ông ấy là chồng tôi….Bây giờ sống không bằng chết, chúng tôi
phải làm sao, con tôi phải làm sao….huhuhu”.
Người phụ nữ vừa nói vừa khóc lóc khổ sở, tóc tai bù xù, sắc mắt tái nhợt, giọng nói thê lương, không ngừng than oán.
“Tao muốn mày phải đền mạng, đều là tại mày, đều là tại mày….”
Từ bên tay phải người phụ nữ hiện lên một đốm lửa, làm sáng rõ khuôn mặt
méo mó mù mờ, Dung Ân lúc này mới trông thấy rõ, là bật lửa.
Không chút nghĩ ngợi nhanh chóng chạy ra ngoài cầu thang, cô lúc này, trong
đầu hoàn toàn trống rỗng, phía sau, tiếng bước chân vang lên dồn dập,
dường như chỉ cần vươn tay cũng có thể túm lấy vạt áo cô. Dung Ân không
biết đã chạy bao lâu, cảnh sắc xung quanh bắt đầu trở nên sáng tỏ hơn và lác đác đèn màu, cô vẫy tay bắt xe, nhưng người phụ nữ đã không để cô
có cơ hội lên xe, tiếng bước chân vẫn bám sát ngay phía sau.
Vì
chạy nhanh, túi xách trong tay trở nên vô cùng vướng víu, người đầu tiên Dung Ân nghĩ đến lúc này là Diêm Việt, cô vừa chạy vừa lục tìm điện
thoại, số điện thoại người đàn ông luôn luôn là số một, chỉ cần ấn một
số đơn giản là có thể nối máy ngay lập tức.
Bấm đi bấm lại không ngừng, đầu dây điện thoại bên kia, giọng nữ trống không mà lãnh đạm,
“XIn lỗi, số điện thoại quí khách vừa gọi đã tắt máy….”.
Dung Ân gắt gao túm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, ủy khuất, sợ hãi, đủ
loại cảm xúc dồn dập ập tới, cô hít thở khó khăn, đã không còn sức lực
chống cự, hai chân chạy mỏi nhừ đến tê dại, mất cảm giác, đây là lúc cô
cần anh nhất, thế nhưng, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được.
Trái tim, không những bị sự tuyệt vọng rợn ngợp mà còn cả sự lạc lối bủa
vây, Dung Ân đột nhiên muốn khóc, chỉ muốn ngồi thụp xuống vệ đường và
khóc cho khuây khỏa.
Thế nhưng, cô không thể, cô không muốn chết.
Yết hầu cơ hồ như sắp bị xé rách, bên trong lồng ngực bức bách như đang bị lửa thiêu.
Đối với cô lúc này, chạy trốn dường như đã trở thành bản năng, cho dù có
sức cùng lực kiệt, đột ngột từ phía sau truyền đến tiếng phanh xe chói
tai, nối tiếp là tiếng va chạm, tiếng bước chân theo đó cũng không còn.
Dung Ân toàn thân như đã bị rút hết sức lực, không còn khả năng chống cự, xụi lơ trên mặt đất.
Cách đó chỉ chừng mười bước chân, người phụ nữ nằm thụp bên cạnh một chiếc
xe màu xanh ngọc, miệng không ngừng thở phì phò, xe chỉ đụng nhẹ nên
khiến bà ngã gục, cũng không bị đâm quá mạnh.
Dung Ân tưởng rằng bà ta sẽ bỏ cuộc, chưa đầy nửa phút, người phụ nữ đã lết dậy, cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống, ánh mắt mang theo biết bao thâm ý, mà sắc bén khôn tả.
Dung Ân phải thừa nhận, lúc này, cô đối với Nam Dạ Tước có chút biết ơn, con người, một khi lâm vào nghịch cảnh, luôn
không tự chủ mà sinh cảm giác muốn nương tựa mãnh liệt.
Người phụ nữ vươn tay, muốn cầm lại bật lửa, đã bị anh đạp chân lên mu bàn tay.
“Tại sao trông em thảm hại vậy?”
Nam Dạ Tước nheo đôi mắt hẹp dài, nhìn từng giọt xăng từ trên người cô nhỏ xuống mặt đất.
Dung Ân sắc mặt trắng bệch, không biết nguyên nhân do quá sợ hãi hay vì vừa
rồi đã chạy quá nhanh mà kiệt sức, người đàn bà dưới chân đau đớn kêu
rên.
“Buông ra….”
“Bà không nên động đến cô ấy”, khấu khí người đàn ông trước sau vẫn duy trì sự ngang tàng, “bà là ai?”
“Cô ta khiến chồng tôi thân tàn ma dại, tôi muốn cô ta phải chết cháy….”
Đối với người phụ nữ mà nói, mặc kệ người đàn ông bên ngoài ăn chơi đàng điếm, về đến nhà, đó vẫn là chồng của họ.
Nam Dạ Tước đã
đoán ra người phụ nữ là ai, lực dưới chân cũng buông lỏng hơn, “Nếu ông
ta đã như vậy, tôi cũng không muốn làm khó bà”.
Tình trạng
của Dung Ân lúc này, chỉ cần là một tia lửa nhỏ cũng gây ra hậu quả khó
lường, Nam Dạ Tước giữ người phụ nữ, ánh mắt hướng về phía Dung Ân, “Lên xe”.
Trên người chất lỏng đặc sệt cùng mùi nồng đậm bao
trùm, một cơn gió thổi qua, cũng khiến toàn thân run rẩy lạnh buốt, Dung Ân lết dậy đi đến phía chiếc xe đắt tiền, do dự nhìn Nam Dạ Tước.
“Làm bẩn không cần cô đền”.
Dung Ân bước đến chỗ thân xe, trước mặt, là cặp mắt thù hận tựa như sắp bốc
lửa của người phụ nữ, muốn đem toàn thân cô đốt cháy từng thớ da thịt,
Dung Ân ngồi vào ghế phụ, mi mắt khẽ buông xuống, hai tay nắm chặt túi
xách.
“Mai tôi sẽ cho người đem tiền đến bệnh viện, nửa
cuộc đời còn lại của các người không cần lo lắng nữa.” Lần này Nam Dạ
Tước không muốn đuổi cùng giết tận, hơn nữa, đối phương cũng không
phai3la2 kẻ thù của mình, một người phụ nữ, muốn ở bên cạnh người đàn
ông của chính mình, vốn dĩ đã rất khó khăn.
Chân thôi dùng lực, anh đi vài bước rồi mở cửa xe, bước lên.
Khi đang thắt dây an toàn, người phụ nữ nhân lúc hai người không để ý bật lửa rồi ném vào trong mui xe.
Dung Ân đang cúi đầu, cũng không nhận ra nguy hiểm cận kề, Nam Dạ Tước vốn
dĩ thận trọng, Dung Ân chỉ biết một tay anh kéo người mình, “Chết tiệt!” Người đàn ông đem toàn bộ thân thể cô kề sát vào lồng ngực, nửa người
vươn lại phía sau, đem bật lửa vứt ra ngoài cửa xe.
“Tao sẽ giết chết mày, sẽ giết chết mày….”
Duy chỉ một lần mềm lòng, thiếu chút nữa….
Nam Dạ Tước nghiêm mặt lạnh lẽo, máu trong người dường như dồn tụ sôi sục,
Dung Ân ngẩng đầu, chỉ kịp trông thấy ánh mắt mãnh liệt của anh, khóe
miệng kiên quyết lãnh khốc, không khỏi khiến người khác không rét mà
run, người phụ nữ lại cầm bật lửa lên nhào tới, người đàn ông cũng không cho bà cơ hội, bỏ mặc cái đuôi điên cuồng đeo bám dai dẳng, phóng xe đi xa.
Cửa sổ xe đã khóa trái, hệ thống sưởi cũng đã bật lên, sự băng lạnh trên người cũng dần dần tan rã, nhưng tay chân Dung Ân vẫn không ngừng run rẩy, Nam Dạ Tước nửa chữ cũng không nói, chuyên chú lái xe, trên mu bàn tay, vì vừa ngăn cản sự việc nên không may đã bị bầm
tím một mảng lớn.
“Cám.. cám ơn anh”.
“Nếu đã gây
chuyện, vì sao ngay cả cục diện hỗn loạn cũng không ai dọn dẹp”. Diêm
Việt hạ thủ được, nên nghĩ đến sẽ có sự việc ngoài ý muốn.
Dung Ân á khấu không trả lời được, thậm chí ngay cả cái cớ thanh mình cho anh cô cũng không có.
Khuôn mặt Nam Dạ Tước dưới ánh đèn xe trở nên khó coi, anh đưa mắt về phía
Dung Ân, “tốt bụng” mở lời, “Muốn tôi đưa cô về chỗ anh ta chứ?”
Lúc này, ngay cả Diêm Việt đang ở đâu, cô cũng không biết, trong lòng lan
tràn cảm giác thê lương, cô lắc đầu, “Không cần, anh cho tôi xuống ở ngã tư phía trước là được”.
Người đàn ông tăng tốc, bánh xe chuyển hướng tiến vào một khu biệt thự xa hoa, nơi này, Dung Ân chưa từng đến.
Thấy cô không xuống xe, Nam Dạ Tước bản tính xấu xa không đổi, mở cửa xe,
“Yên tâm, mùi trên người cô hôi như vậy, cho tôi làm tôi cũng không có
hứng thú”.
Mùi vị gay nống quả thật muốn tránh còn không kịp,
Dung Ân xuống xe, lúc này mới cảm thấy lạnh, Nam Dạ Tước liền đem áo
trên người khoác lên vai cô, cô vừa định mở miệng nói gì đó thì anh đã
đi rất nhanh về phía trước.
Hai tay kéo lấy áo, khóe miệng Dung
Ân lộ ra một đường cong, cảm giác nhiệt độ từ trên người Nam Dạ Tước còn rớt lại, lúc này, lại càng khiến cô ấm áp.
Đây là một nơi ở
khác của Nam Dạ Tước, khi Dung Ân bước vào trong, trên người anh đã cởi
hết chỉ còn nội y, cà vạt, áo , quần đều bừa bãi ném ở phòng khách. Vóc
người cao lớn hoàn mỹ phản chiếu trên cửa kính, người đàn ông còn đang
đắn đo có cần cởi cả quần lót không, Dung Ân ngây ngốc đứng ở cửa, ánh
mắt không biết nên nhìn về đâu.
“Cô không khó chịu sao?”.
Nam Dạ Tước vứa quần áo có dính không ít xăng, anh khó chịu đem quần áo đá
sang một bên, “Tầng hai có nhà vệ sinh, muốn tắm chung không?”