Âm Dương Giới

Chương 18: Chương 18: Anh hùng sa cơ bị bắt




Sơn động này ở dưới một ngọn núi cao, thành vách dựng đứng, cửa động rộng chừng hai trượng, phía trong tối om không một tia ánh sáng chiếu vào.

Bước vào một sơn động âm u huyền bí chìm trong bóng tối, lại do một quái vật không phải người cũng không phải ma mà là Huyền Trung Tử hướng dẫn, Văn Thiếu Côn không khỏi rùng mình e ngại.

Chàng đứng sững trước cổng nhìn vào không dám tiến tới nữa.

Lệ Minh Nguyệt có vẻ bình tĩnh hơn, nàng cười nhạt hỏi :

- Đây có phải Định Tâm động không nhỉ?

Huyền Trung Tử quay mình cười đáp :

- Khá đấy, đúng rồi. Nơi đây hai vị sẽ được thoát thai hoán cốt để được sắp hạng vào ba mươi sáu vì sao Thiên Cang của bổn tòa. Sau đó, có thể đi thẳng vào hang và trở nên nhất đẳng U Linh của bản cốc.

Đã trót ngồi trên lưng hùm không còn rút lui được nữa, Văn Thiếu Côn đành lên tiếng :

- Xin ngài đi trước dẫn đường cho.

Huyền Trung Tử không tý nào ngờ vực, ung dung tiến bước đi tới.

Văn Thiếu Côn dùng truyền âm nhập mật bảo Lệ Minh Nguyệt :

- Bây giờ chúng mình nên xông vào sau hang đi.

Miệng vừa nói, hay tay phát chưởng đập mạnh vào tòa sơn động.

Với sức mạnh đủ mười thành công lực, hai chưởng đập vào thành đã ầm ầm, vang rền trời đất, tất cả những tảng đá trên đỉnh động tung lên như bị địa lôi, văng ra tứ phía, cả một mảng thành đồ sộ sụp tan tành, hổn độn.

Nhân tiếng nổ, Văn Thiếu Côn nắm lấy vai Lệ Minh Nguyệt chuyển mình bay vụt lên không trung như đại bàng cất cánh, vượt qua những mõm đá cheo leo hiểm trở, chạy vút về phía sau.

Lệ Minh Nguyệt không ngờ trước, nhưng thấy Văn Thiếu Côn đã ra tay thì không ngần ngừ nữa được, chỉ biết lanh chân cùng chàng chạy vút về sau tìm nơi ẩn nấp.

Văn Thiếu Côn cần ra tay gấp là vì lúc nào chàng cũng lo ngại, khi đến Định Tâm động sẽ bị Huyền Trung Tử thi hành mê thuật “hoán thai hóa cốt”, chừng đó không biết con người mình sẽ biến thành cái quái chi.

Hơn nữa, nếu phía sau mà còn động khác thì tất nhiên sẽ có cao thủ trong cốc cùng Cốc chủ Chí Tôn của họ. Nếu cả bao nhiêu người ấy nhất tề ra tay làm sao thoát được. Tốt hơn là nên tẩu thoát càng sớm càng hay. Tuy sự liều lĩnh có vẻ quá nguy hiểm nhưng may ra còn cứu vãng được phần nào.

Vì cơ hội thúc bách, chưa tiện bàn định trước với Lệ Minh Nguyệt, nhưng cũng may nàng hưởng ứng kịp thời nên sau khi phát chưởng chận đứng sự truy kích của Huyền Trung Tử, cả hai cùng chạy biến về phía sau.

Kể về tài khinh công của hai người có thể liệt vào hạng tuyệt diệu võ lâm nên lúc khai triển khả năng thân hình lao vút tới trước như hai bóng mờ, vượt qua những đống đá đổ chập chùng, những chùm cây rậm, chớp mắt đã đi hơn hai dặm.

Càng xa, cảnh sắc trước mặt càng thay đổi. Các đống đá, cây to mỗi lúc một rải rác ít dần, địa thế trở nên quang đãng.

Mặt đất bằng phẳng rộng mênh mông cỏ xanh bao phủ như một tấm thảm vĩ đại kéo dài bốn năm chục trượng, xung quanh núi dựng thẳng tắp như dãy trường thành thiên nhiên.

Qua bức bình phong ấy, có nhiều con đường mòn nhỏ len lỏi chạy ra ngoài, tận tới trước hang.

Trước cảnh sắc kỳ thú ấy, Văn Thiếu Côn cảm thấy tinh thần lâng lâng cảm khoái, thủng thỉnh lướt đi.

Lệ Minh Nguyệt cũng hãm bớt tốc lực nhìn quanh quất rồi nói :

- Nơi đây chẳng còn nhà cửa gì cả, chắc là chốn hoang vu không người ở.

Suốt quãng đường dài, không thấy một dấu vết gì của bàn tay nhân loại, thế mà đâu đâu cũng phát triển một cách tự nhiên, thật là chẳng khác gì cảnh thần tiên thoát tục.

Văn Thiếu Côn chú ý nhìn vội ra phía xa, ngẫm nghĩ :

- “Nơi đây có vẻ hoang vu, cuộc sống gần thiên nhiên và phía sau toàn hang hóc hiểm trở. Thật tạo vật cũng khéo an bài!”

Qua khỏi vùng đất bằng phẳng rộng rãi cỏ non xanh um, tiếp đến một khu rừng đào rậm rạp, tuy đã vào tiết dương thu nhưng hoa đào đã thi nhau nở, đứng xa nhìn lại chỉ thấy toàn một màu hồng rực rỡ.

Lệ Minh Nguyệt cau đôi mày liễu nói :

- Trong khi chưa tìm được lối thoát hãy tìm một nơi kín đáo lánh thân rồi tùy cơ hành động.

Văn Thiếu Côn không bằng lòng, nói :

- Hiện nay trong khoảng chu vi một dặm không thấy bóng người, tốt hơn là chúng ta cứ xông bừa vào rừng đào, may ra có lối thoát.

Chàng vừa tung mình định chạy đi, Lệ Minh Nguyệt vội đưa tay cản lại nói :

- Huyền Trung Tử tự xưng là U Linh, lúc ở mõm đá cao tận đầu núi, y đã thi triển thân pháp kỳ ảo chập chờn như bóng ma chẳng rõ là môn phái nào, sợ những kẻ khác trong hang ai ai cũng có bản lãnh huyền diệu như thế, dù chúng ta có lực thính thị cao thâm đến đâu cũng khó bề phát giác kịp thời để thấy được hành tung của lão. Vậy phải nên thận trọng hơn mới được.

Văn Thiếu Côn gật đầu công nhận.

Chàng ngán thầm cho cái thân kỳ lạ của Huyền Trung Tử, vội nép mình tránh ra cạnh một hốc đá kín đáo.

Dưới chân tường đá, không biết cơ quan nào là hang hốc lớn bé đủ cở kéo dài hàng dặm xa, cây cối mọc chi chít giữa hang núi rộng bao la, lại gặp lúc đang khuya đố ai có thể tìm ra họ được.

Nhưng hai người vừa ẩn nấp xong bỗng nhiên từ phía sau gần đó lấp lánh ba điểm hành tinh xẹt tới xanh lè...

Chỉ trong nháy mắt, khắp nơi toàn hang động phát ra những ánh sáng xanh lè, lấm chấm, nhấp nháy như sao sa, thật là đẹp mắt.

Thì ra Huyền Trung Tử đã phát giác hai người lẫn trốn nên tung ra những tín hiệu báo cho người trong cốc hay.

Một vùng núi động hoang vu đang đắm chìm trong yên lặng bỗng nổi lên những tiếng hú ghê rợn. Văn Thiếu Côn rợn tóc gáy, cau mày suy nghĩ, tìm xem nên đối phó bằng cách nào.

Thoáng một cái, có mấy bóng đen loáng qua, ẩn ẩn hiện hiện, chập chờn kiếm tìm.

Rồi có giọng nói nặng nề rít lên :

- Đã tìm ra hành tung của chúng chưa?

Âm thanh lạnh lùng như băng giá, giọng nói bao hàm một vẻ hách dịch lạ thường, rõ ràng là của Huyền Trung Tử.

Tiếp theo đó, vô số giọng nói đáp lại :

- Không có, có lẽ bọn chúng đã thoát ra cửa rồi.

Huyền Trung Tử quát lớn :

- Phải cố gắng truy tầm cho được. Nếu hai tên này tẩu thoát các ngươi sẽ không thoát khỏi ngũ hành đại kiếp đâu nhé.

Cả đám đông đen ngậm miệng như hến, hình như quá sợ về câu nói trên của Huyền Trung Tử.

Cũng có vài tiếng lắp bắp nói khẽ :

- Chắc bọn chúng chưa trốn được đi xa. Xin ngài thủ tọa cho dùng phép “Phong yêu khu thử” để buộc họ xuất đầu lộ diện cho rồi.

Huyền Trung Tử hừ một tiếng nói :

- Phép này tuy hay thật, nhưng nếu đưa ra dùng sẽ kinh động đến đấng Chí Tôn biết ngay sự việc này.

Chờ hồi lâu không kết quả, lão bần đạo dậm chân lẩm bẩm :

- Thôi thì đành vậy, trừ cách này ra không còn cách nào hơn nữa.

Người vừa đề nghị vội vàng nói theo :

- Hạ tòa xin cho phóng khói ngay lập tức.

Tuy không nghe tiếng nói của Huyền Trung Tử, nhưng có lẽ y đã gật đầu cho phép rồi.

Ngay khi đó bốn bóng đen lao vút lên không trung. Từ một góc gần đấy có đám mây mù lồng lộng bay lên lan ra rất nhanh.

Văn Thiếu Côn chưa biết “Phong yêu khu thử” là cái quái gì, nhưng cảm thấy lo ngại vì chưa biết bằng cách nào để đối phó lại.

Tiếp theo đó, từ bốn phía, nhiều cột khói đen khác lại bốc lên, khói tỏa càng nhiều bao phủ khắp mọi nơi, đâu đâu cũng chìm đắm trong một màn mây dày, đen ngòm.

Văn Thiếu Côn thất sắc khẽ bảo :

- Cô nương mau mau giữ hơi thở, bế các đại huyệt để khói độc khỏi xâm nhiễm vào người.

Chàng dùng phép truyền âm nhập mật, không phát tiếng nhưng phải hé môi, luồng khói theo hơi thở lan vào, lập tức một mùi hăng nồng xông ngay vào.

Chàng hốt hoảng vội vàng vận công cố trục xuất ra ngoài nhưng đã muộn.

Cổ họng cảm thấy ngứa ngáy nóng rát khó chịu, tiếp theo nước mắt trào ra và nhiêu cơn ho trào lên lập tức.

Chàng cố vận dụng hết nội gia công lực để chất độc bớt hoành hành, kiềm hãm tiếng ho không cho thoát ra được, nhưng cảm giác ngứa ngáy cứ lan hoài, không cưỡng nổi nữa.

Thế rồi tiếng ho đâu vang lên, tiếp theo những tiếng ho khác không ngớt, chẳng còn cách gì cứu được nữa.

Xung quanh đó, đã có vô số bóng đen đang mai phục, lùng kiếm. Khi chàng vừa ho chúng đã chú ý liền, nhất thời có tiếng thét :

- Nó đó, hãy bắt ngay đừng cho chạy thoát. Nếu bắt được phải dẫn đến Chí Tôn liệu định, cấm không được giết đấy nhé.

Các bóng đen nhấp nhô cùng dạ ran một tiếng, đồng thời như những lằn tên bay vọt lên không trung.

Văn Thiếu Côn vẫn cố gắng vận công kềm bớt tiếng ho và chịu đựng với những cảm giác ngứa ngáy nóng bỏng khó chịu hoành hành trong người.

Vì không dám mở miệng nói nữa, chàng đưa mắt ra dấu với Lệ Minh Nguyệt.

Hai người cùng trèo theo vách núi mà đi.

Khi vừa đi được vài trượng đã có ba bốn bóng đen từ trên cao lao vút xuống tấn công ngay vào chỗ hai người.

Văn Thiếu Côn hét lên một tiếng, cùng một lúc cả chưởng và chỉ tung ra liên tiếp mười ngọn liền. Lệ Minh Nguyệt cũng vũ lộng toàn lực phóng chưởng đánh luôn.

Một màn lưới chưởng và chỉ phong lộng lên ầm ầm bao trùm cả mấy bóng U Linh vừa xông đến.

Mặc dù bao nhiêu chưởng và chỉ đều trúng đích, nhưng các U Linh không khác những bóng ma vẫn lù lù tiến sát đến mãi. Chưởng lực của hai người đánh vào phía họ như lướt qua những bóng mờ không gây tiếng động hay phản ứng nào hết.

Hình ảnh các bóng đen cứ lẩn khuất chập chờn theo luồng khói đang cuồn cuộn bao phủ khắp vùng này.

Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt tấn công liên tiếp, khiến các bóng đen tơi bời rối loạn. Nhưng vì chưởng lực không hại được họ nên dần dần cả hai đã thấy đuối, thở hào hển vì quá nhọc.

Ngay lúc ấy một mùi hương lạ lùng nồng nặc xông ra, thoảng vào mũi. Vừa hít trúng mùi này, đôi nam nữ hiệp khách thấy choáng váng mặt mày, ngã lăn trên cỏ bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.