Âm Dương Giới

Chương 56: Chương 56: Tơ tình vấn vương




Đáp xong Vô danh tăng phi thân nhảy lên đài, cười hì hì nói :

- Lão hòa thượng có điều gì sai bảo đồ nhi chăng?

Nhất Liễu thiền sư hỏi :

- Vật cũ thầy giao cho con đâu rồi?

Vô danh tăng sực nhớ lại, chớp mắt mấy cái, nói :

- Dạ có đây rồi.

Y thò tay vào bọc lấy ra một gói thuốc trao cho Thời Thiếu Côn :

- Lão hòa thượng giao cho ngu huynh một gói “Cương cân kiện cốt tan” truyền giao lại cho hiền đệ đây. Vậy hãy uống đi.

Thời Thiếu Côn chẳng hiểu sao hết. Chàng đưa tay tiếp nhận gói thuốc, lén đưa mắt nhìn thử Nhất Liễu thiền sư thấy ông vẫn điềm nhiên không nói gì hết, bèn mở gói thuốc ra định đưa lên mồm nuốt.

Bỗng nhiên Nhất Liễu thiền sư niệm Phật hiệu rồi bảo :

- Hãy khoan!

Thời Thiếu Côn dừng tay ngạc nhiên hỏi :

- Sư phụ!

Nhất Liễu thiền sư với giọng nói vô cùng trang nghiêm bảo :

- Trước khi uống gói thuốc này, nếu mi có điều gì cần dặn lại, hãy cứ nói đi.

Chàng sực hiểu, trợn mắt kinh ngạc ngó Nhất Liễu thiền sư “ủa” một tiếng rồi lặng thinh luôn.

Chàng đoán chắc đây là thuốc độc, uống vào khó sống và băn khoăn tự nghĩ :

- “Tại sao sư phụ lại buộc mình uống thuốc độc tự sát? Xưa nay ta đã làm điều gì lầm lỗi mà phải nhận hình phạt này?”

Tuy nghĩ không ra manh mối, nhưng xét vì lệnh thầy khó cưỡng lại.

Biết tính sao bây giờ?

Ngẫm nghĩ một chút, chàng cương quyết đáp :

- Người chết là xong, con chẳng có điều gì cần di ngôn cả.

Nói xong cầm gói thuốc đổ cả vào mồm.

Ngay lúc ấy một bóng đen bay vút lại giật lấy gói thuốc ném bay tung tóe và hét lớn :

- Ngươi không thể chết được đâu.

Vô danh tăng dậm chân than lớn :

- Thật hoài của.

Y đưa tay giật lại mảnh giấy cố giữ lại một ít thuốc, nhưng vì gói giấy đã mở, thuốc bột tung bay trước gió, bay tản mát khắp nơi không còn một chút nào.

Người giật gói thuốc ném đi là Bạch Thái Vân.

Nàng đứng sững ngay trước mặt Thời Thiếu Côn với đôi mắt rướm lệ đỏ hoe.

Thấy Vô danh tăng hít hà hốt tiếc và tìm cách nhặt lại gói thuốc, nàng ngạc nhiên hỏi :

- Đây là thuốc độc, ngươi còn tiếc rẻ nổi gì.

Vô danh tăng hừ một tiếng đáp :

- Thuốc độc hả? Ai bảo cô nương điều ấy. Thuốc ấy là công phu của sư phụ lão hòa thượng tìm kiếm một trăm thứ thuốc quý luyện thành “Mộc ...”, nay cô nương vất đi hết, thật là hoài của!

Bạch Thái Vân quay lại nhìn Nhất Liễu thiền sư, ấp úng nói :

- Nói như vậy thì ra ngài đã...

Nhất Liễu thiền sư cười ngất nói :

- Cô nương đừng trách và cũng đừng tiếc chi nữa.

Bạch Thái Vân tức mình muốn cãi lại, nhưng nghĩ rằng dù sao người này cũng là sư phụ của Thời Thiếu Côn, mình đối với ông cũng như phận dâu con rồi, nên cố dằn lòng không nói nữa.

Thời Thiếu Côn như người mới tỉnh mộng, thật dở khóc dở cười, đỏ mặt tía tai, đứng cúi đầu nhìn xuống đất.

Bao nhiêu quần hùng ở trước đài, từ khi Thời Thiếu Côn xuất hiện đều chăm chú vào chàng và Bạch Thái Vân, chẳng ai còn để ý đến bọn người của Chí Tôn giáo nữa.

Thình lình một giọng nói hơ hải vì quá ngạc nhiên :

- Hỏng cả rồi. Bao nhiêu người của Chí Tôn đâu mất cả rồi.

Mọi người giật mình quay đầu hìn lại thấy bao nhiêu U Linh áo xanh bịt mặt thừa lúc không ai để ý đã lẳng lặng rút êm quá nửa. Bây giờ chỉ còn rãi rác có mười người cùng đứng đó với Lệ Minh Nguyệt và Huyền Trung Tử mà thôi.

Nhất Liễu thiền sư khẽ niệm Phật hiệu nói :

- Âu cũng là căn số tiền định. Phần phước của Chí Tôn chưa dứt, sát nghiệp trong giang hồ chưa yên, chẳng qua cũng vì hiện thời chưa có biện pháp nào dứt khoát cả, chúng ta đi đi thôi!

Lệ Minh Nguyệt nhướng đôi mày tằm, gằn giọng nói :

- Các ngươi muốn đi, đâu phải chuyện quá dễ dàng như thế được. Chỉ trừ phi khi nào...

Nàng bỗng ngừng lời, đưa mắt liếc qua một lượt rồi nói tiếp :

- Trước khi ra đi, Chí Tôn giáo chủ có chỉ dụ hôm nay tạm nghỉ một buổi để giờ thìn sáng mai tiếp tục khai hội lại. Nếu môn phái nào tự ý bỏ ra đi, sau này phải hứng chịu bao nhiêu sự trừng phạt đền máu đấy.

Quần hùng lại đưa mắt nhìn nhau lo âu, như không biết đối phó thế nào.

Thời Thiếu Côn vội nói :

- Chí Tôn giáo chủ đã đi thật rồi sao?

Lệ Minh Nguyệt đáp :

- Chẳng lẽ chúng ta nói dối sao?

Thời Thiếu Côn nói :

- Xin cô nương cho tôi biết ngay chỗ ở hiện nay của Giáo chủ?

Lệ Minh Nguyệt đáp :

- Chí Tôn giáo chủ đi đến một nơi hết súc bí mật để luyện công chữa thương và ngày mai sẽ trở về đây chủ trì đại hội.

Thời Thiếu Côn sững sờ một chốc rồi nghiến răng nói :

- Không thể được. Tôi rất cần phải gặp ngay bà ta vì có một vấn đề quá sức quan trọng và cấp bách. Việc này không thể nào trì hoãn được.

Nói xong nhún mình vọt vào sau bức mành trúc.

Lệ Minh Nguyệt chận ngang, hét lớn :

- Cuồng đồ, muốn chết hay sao mà đường đột như vậy?

Miệng nói, tay phát mạnh điểm sang một chỉ, tiếng rít rợn người.

Nhưng Thời Thiếu Côn nóng ruột quá, bất chấp mọi trở lực. Chàng không thèm đỡ gạt hay né tránh, cứ một mạch lướt tới xông thẳng về phía mành trúc.

Lệ Minh Nguyệt không ngờ công lực của chàng tiến bộ đến mức độ quá cao siêu như vậy. Chỉ công của nàng chẳng những không chạm được vào người chàng mà còn bị một nội kình vô cùng mãnh liệt đẩy ngược lại, lảo đảo cơ hồ muốn té.

Thời Thiếu Côn thoát được, xông đến vẹt bức mành sang một bên. Phía trong vắng lặng, chỉ có hai chiếc ghế trống không có người ngồi.

Chàng phi thân xông luôn vào Vọng Ngã cốc, phía trong hang hằng hà sa số cây phong xanh mọc chi chít. Không biết cơ mang nào là nhà cửa dựng lên san sát, từng hàng thẳng tắp.

Chàng hùng hổ chạy cố mạng như gió lốc, xông xáo vào tất cả các nhà, nơi nào cùng lục soạn tìm kiếm, nhưng chẳng thấy bóng vía một ai.

Cuối cùng thất vọng, chàng dừng bước.

Phía sau một bóng người đuổi đến rất mau, ả ấy là Lệ Minh Nguyệt.

Nàng gọi lớn :

- Thời công tử, anh muốn tiếp tục lùng kiếm hay cần gặp mặt Chí Tôn giáo chủ bây giờ?

Thời Thiếu Côn thở dài nói :

- Lòng tôi có hàng trăm ngàn công chuyện đang thúc ép, ruột nóng như lửa thiêu. Nếu không gặp được bà ấy ngay bây giờ, không thể được.

- Nhưng anh biết bà ta có thuận gặp anh chăng.

- Chỉ cần nghe tôi giãi bày sự việc, nhất định bà sẽ vui lòng cho tiếp kiến ngay.

Ngừng một chặp, chàng nói thêm :

- Những việc cũng bà sắp tới, chẳng những quan hệ đến hạnh phúc cá nhân của bà mà còn quan hệ đến tiền đồ thịnh suy của võ lâm nữa. Chắc một người như cô nương cũng không bao giờ muốn giang hồ bị đẫm máu và một luồng gió tanh hôi thổi khắp mọi nơi!

Lệ Minh Nguyệt cười dài đáp :

- Trái lại, bây giờ tôi thích nhìn cảnh giang hồ đẫm máu để cho hả dạ và lắng dịu bớt bao nhiêu sực bực tức trong tâm hồn này.

Thời Thiếu Côn sửng sốt :

- Cô nương! Thật không ngờ!

Lệ Minh Nguyệt điềm nhiên nói :

- Bất kỳ thế nào, bây giờ anh cũng không gặp được Chí Tôn giáo chủ. Ngay cả cái mạng sống của anh trong giờ phút này cũng đang nằm trong bàn tay tôi rồi...

Thời Thiếu Côn nghĩ thầm :

- Bây giờ chẳng còn hơi đâu nghe cô ả kể lể dài dòng. Tốt hơn là dùng võ lực cưỡng bách phải chỉ ngay chỗ ở của Chí Tôn, may ra mới kịp thời cứu vãn được tình thế.

Nghĩ thế, chàng đưa tay chộp lấy cổ tay Lệ Minh Nguyệt.

“Ầm” một tiếng vang trời, sỏi đá bắn tung, bụi bay mù mịt, chung quanh mặt đất rung rinh như gặp cơn địa chấn.

Thời Thiếu Côn cảm thấy cánh tay đau nhói, hình như bị một vật gì chặt phải muốn gãy nát.

Thì ra từ khoảng cách nhau giữa chàng và Lệ Minh Nguyệt có một tảng đá cao chừng hai thước. Lúc chàng chưa có động tác nào mạnh, tảng đá rút cao trên hai trượng. Nhưng khi chàng vung tay chộp xuống, kình lực làm động phải cơ quan khiến tảng đá rơi ngay xuống chận ngay mặt, lúc tay chàng đánh mạnh vào, tảng đá vỡ thành muôn mảnh. Nhưng vì không phòng bị trước, cánh tay chàng rung động như bị bẻ gãy.

Lệ Minh Nguyệt vẫn điềm nhiên đứng cách chàng chừng ba thước, môi nở nụ cười.

Nàng cười lạt nói :

- Đôi ta tuy gần nhau trong gang tấc nhưng lại cách xa ngàn trùng như kẻ góc biển người chân mây, chẳng còn cơ hội gặp gỡ nữa.

Thời Thiếu Côn cau mày hỏi :

- Hay là nơi đây đã sắp đặt thành một thế trận rồi?

- Anh biết như thế thì hay đấy. Bây giờ anh có hiểu vì sao tôn phụ và cả lão hòa thượng kia không thể cùng anh đến tận chốn này chưa?

Thời Thiếu Côn nổi giận đùng đùng, quay lưng định bỏ đi cho rồi.

Nhưng chàng vừa bước đi đột nhiên cảnh vật trước mặt đều thay đổi.

Cây cối mọc chi chít khắp lối, nhiều tòa nhà nguy nga đồ sộ bỗng hiện ra giữa đường chặn ngang lối đi. Nhìn bốn mặt đâu đâu cũng có chướng ngại vật.

Thật là đứng không đành mà đi cũng không được.

Thời Thiếu Côn đang bàng hoàng sửng người, thấy có bóng người thoảng qua trước mắt, cảnh vật lại biến đổi trở lại nguyên trạng như trước. Lệ Minh Nguyệt sừng sững đứng ngay trước mặt chàng cười nói :

- Anh có cảm tưởng ra sao?

Thời Thiếu Côn thở dài không đáp, ngồi phệt trên mặt đất.

Thình lình một giọng khàn khàn đâu đó lại nổi lên :

- Con ơi! Con đã lầm rồi! Vừa rồi hình như trong hang không có bóng người, tại sao lại có tiếng nói chuyện? Chắc hẳn nơi đây là một trận thế mầu nhiệm cũng nên.

Lại có một giọng nói khác oang oang như thanh la :

- Má ơi, hãy lại đây xem thử là thế trận gì?

Tiếng khàn khà kia nói tiếp :

- Kể ra họ cũng khéo tay đó, nhưng cũng không qua mặt được ta đâu. Đây rõ ràng là “Cửu Cung Lưỡng Nghi Thất Tuyệt trận” con ạ! Con có bạo dạn theo má vượt qua trận này, xem thử có gì cản trở được chúng ta chăng.

Tiếng rổn rảng như thanh la lại nói :

- Má ơi, hãy dắt con cùng đi, đừng để con lạc vào trận như khi nãy nữa đấy nhé.

Lệ Minh Nguyệt và Thời Thiếu Côn cũng nghe rõ cuộc nói chuyện giữa hai người ấy.

Lệ Minh Nguyệt ngạc nhiên kinh sợ nghĩ rằng :

- “Trận này quả nhiên là “Cửu Cung Lưỡng Nghi Thất Tuyệt trận”, nguyên của Chí Tôn giáo chủ đích thân truyền dạy lối bố trí, trên đời này chưa chắc có một người nào biết được, không ngờ mẹ con mụ này lại nhận ra”.

Nàng quay sang nhìn Thời Thiếu Côn quát lớn :

- Thời thiếu hiệp nếu muốn sớm gặp bổn Giáo chủ thì hãy mau mau theo tôi.

Thời Thiếu Côn mừng rỡ, không chút do dự, lẹ bước đi theo Lệ Minh Nguyệt vào phía trong.

Bên ngoài tiếng nói của hai người vùa rồi chính là của Long Thủ Vu Bà và con gái là Tư Mã Huệ.

Hai người kẻ trước người sau cùng đến một tảng đá, chính là cửa hang nơi ẩn náu của Thành Trung Bàn mạo xưng Độc Nhãn Thần Cái lúc trước.

Thời Thiếu Côn nói :

- Chí Tôn giáo chủ có ở đây không?

Lệ Minh Nguyệt cười lại đáp :

- Không có.

Miệng tuy nói nhưng tay gõ nhẹ vào bức tường đá kế bên.

Cánh cửa vẫn không nhúc nhích, bên trong không có tiếng người. Thần sắc Lệ Minh Nguyệt có vẻ bồn chồn e ngại.

Thình lình giọng nói oang oang của Tư Mã Huệ nổi lên :

- Má, hãy xem thử trong phòng này có gì không? Hình như có người ở.

Do những khe hở của vách đá, họ phát giác được Lệ Minh Nguyệt cùng Thời Thiếu Côn rồi.

Long Thủ Vu Bà nói :

- Hãy cẩn thận bước theo má. Đừng để lạc vào tử địa của trận thế, nguy hiểm lắm đấy.

Thấy hai người đi ngay về phía mình, Thời Thiếu Côn hốt hoảng muốn tìm cách lánh mặt nhưng không thể được. Sực nhớ lại bộ y phục nghi trang của Chính Nghĩa Minh chủ còn mang bên mình, chàng lật đật đem mặc vào lập tức.

Trong phút chốc, chàng thiếu hiệp đã biến thành một ông già đầu râu tóc bạc lưng còm.

Vừa hóa trang xong, mẹ con Vu Bà để chạy tới.

Lệ Minh Nguyệt vừa trông thấy hình thù kỳ dị dơ bẩn của hai người không khỏi lợm giọng muốn nôn mửa.

Cô gái xấu xí hình như rất thích thú với cảnh tượng mới lạ trong căn nhà đá, chạy lại vỗ vai Thời Thiếu Côn liến thoắng hỏi :

- Ông lão, ông là chủ căn nhà này phải không?

Thời Thiếu Côn ngại ngùng lắm nhưng chẳng nín thinh, cố sửa giọng như người già cả, đáp :

- Phải! Hà... hà...

Tư Mã Huệ hỏi thêm :

- Tại sao phòng này không chừa cửa sổ mà tối om như vậy?

Nhìn sang Lệ Minh Nguyệt, cô ả hỏi tiếp :

- Cô này có phải cháu gái của ông không?

Thời Thiếu Côn đành gật gù đáp :

- Phải! Phải! Hà... hà...

Lệ Minh Nguyệt nổi giận quát lớn :

- Láo, chính cô mới là cháu cưng của lão ấy.

Tư Mã Huệ sửng sốt trợn đôi mắt ốc nhồi, cong cặp môi dày cộm nũng nịu nói :

- Má ơi, người này dám mắng chủi con đấy.

Long Thủ Vu Bà cau mày trách :

- Cô này, việc gì mà nóng nảy như vậy chứ?

Lệ Minh Nguyệt làm thinh không nói, đưa tay gõ thêm ba cái vào vách đá.

Long Thủ Vu Bà phóng đến chận ngay trước mặt Lệ Minh Nguyệt và Thời Thiếu Côn, hỏi :

- Hai người có liên hệ gì cùng nhau? Tại sao cùng ở nơi đây trong lúc này?

Lệ Minh Nguyệt nói :

- Tôi và người này không có quan hệ gì hết. Chúng tôi vốn là hai kẻ tử thù gặp nhau nơi đây để thanh toán mối nợ cũ.

Thời Thiếu Côn e sợ bị lộ tẩy không dám hó hé gì hết mà chỉ chắp tay nhìn xuống đất, trông thiểu não làm sao!

Lệ Minh Nguyệt đã gõ hai lần rồi nhưng không thấy trả lời. Có lẽ bên trong không có một người nào. Nàng nóng nảy gầm lớn :

- Hai vị khỏi hỏi gì lôi thôi, có việc gì thì làm, xin cứ tự nhiên hành động.

Long Thủ Vu Bà tuy tức giận nhưng cố nén và nói lớn :

- Chẳng giấu giếm gì ngươi, già này mang con gái tù xa tới đây tham dự võ lâm đại hội để mở rộng tầm con mắt. Không ngờ đến nơi đại hội đã khai mạc rồi.

Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói :

- À ra thế! Hai vị quyết về dự võ lâm đại hội, nhưng tại sao quá chậm trễ như vậy. Đã không kịp thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác nữa.

Vu Bà cau mày, nói tiếp :

- Ngoài việc dự đại hội, già này còn muốn tìm kiếm một người.

Thời Thiếu Côn giật mình hoảng sợ, lắp bắp nói :

- Nơi đây núi rừng hoang vắng, làm gì có ai vô ẩn trốn. Hai vị muốn tìm ai, nên đến chỗ thị trấn dò xét, họa may mới có kết quả.

Lệ Minh Nguyệt tò mò hỏi :

- Hai vị tìm ai?

Long Thủ Vu Bà thở dài nói :

- Thằng rể của lão.

- Rể bà tên gì? Hình dáng ra sao?

Hỏi câu ấy, Lệ Minh Nguyệt nghĩ bụng :

- “Người con gái xấu xa như thế này, chắc hẳn chàng rể có hơn Sa Tăng cũng không thua gì quỷ sứ nơi thập điện”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.