Trong thánh trì, Nghệ Tu kịp phản ứng ôm lấy Tô Dập có chút yếu ớt vì vận chuyển quá nhiều sức mạnh, cuống quít kiểm tra thân thể cậu. Phát hiện trừ bỏ tơ máu ở mắt thì không có chuyện gì, kim quang cùng đường vân cũng đã biết mất, Nghệ Tu không khỏi thở phào.
Nhớ tới chuyện vừa phát sinh, anh yên lặng một chốc rồi phức tạp mở miệng: “Cô ta... đã sớm có quyết định rồi đi.”
Tô Dập yên lặng nhìn nơi Phong Thanh Vi biến mất, nhẹ giọng nói: “Đó là việc mà cô ấy hi vọng nhất. Có lẽ đối với cô ấy, đây chính là kết cục hoàn mỹ nhất đi.”
Nói xong, mí mắt Tô Dập không khỏi rũ xuống, nhẹ nhàng tựa vào lòng Nghệ Tu, nỉ non mở miệng: “Em mệt quá, có chút không khống chế nổi...”
Nghệ Tu ôm lấy thân thể mềm nhũn của Tô Dập, xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, nghỉ ngơi một chút.”
Nghệ Tu cõng Tô Dập mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, xuyên qua thánh trì leo lên bờ, đi ra ngoài sơn cốc.
Khương Tu Hiền ở bên ngoài vẫn luôn quan sát trợn mắt há hốc, tâm thần run rẩy. Vừa thấy Nghệ Tu cõng Tô Dập ra liền vội vàng chạy tới đón, hoảng hốt hỏi: “Lão đại, anh sao rồi? Tô Dập làm sao vậy? Có bị gì không?”
Nghệ Tu lắc đầu tỏ ý cậu nói nhỏ thôi, sau đó thấp giọng nói: “Không sao, chúng ta trở về thôi.”
Khương Tu Hiền ngẩn người, dùng sức gật đầu.
Nghệ Tu cõng Tô Dập đã ngủ li bì theo sơn đạo quanh co khúc khuỷu đi xuống hậu sơn, sắc trời dần sáng tỏ, ánh ban ban mơ hồ chiếu sáng cơn cốc đã từng xinh đẹp tuyệt trần hiện giờ chỉ còn là một mảnh máu đỏ dữ tợn.
Xa xa tựa hồ truyền tới tiếng ồn mơ hồ, là nhân viên y tế sớm đã chờ sẵn bên ngoài.
Dưới sơn đạo, ngoài dự liệu, Nghệ Hướng Thiên dẫn theo Nghệ Tử Ngang cả người đầy thương tích cùng môn nhân Thiên Huyền Tông đứng ở đó, trầm mặc nhìn bọn họ đi xuống. Khương Tu Hiền cảnh giác, tinh mắt nhìn ra Thiên Huyền Tông đã giảm hơn phân nửa nhân số.
Nghệ Tu đứng trên thềm đá, trầm mặc đối diện với bọn họ. Tóc Nghệ Hướng Thiên có chút tán loạn, áo khoác trên người dính đầy máu và mảnh vụn trông có chút chật vật, thế nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, mắt phượng trầm ổn, ánh mắt sắc bén lẳng lặng nhìn Nghệ Tu đang cõng Tô Dập.
“Vừa nãy quỷ môn đã mở ra đúng không? Là các cậu đã tiêu diệt quỷ quái sao?” Hồi lâu sau, Nghệ Hướng Thiên mở miệng.
Nghệ Tử Ngang ở phía sau hiển nhiên không ngờ Nghệ Hướng Thiên lại nói như vậy, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn cha mình, đồng thời nhìn Nghệ Tu trên thềm đá.
Nghệ Tu mắt lạnh nhìn ông, lãnh đạm mở miệng: “Đúng vậy thì sao? Nghệ tông chủ có cao kiến gì?”
Ánh mắt Nghệ Hướng Thiên lóe lên một tia phức tạp, lãnh đạm nói: “Có lẽ đặc vụ bộ môn nằm trong tay cậu là chính xác nhất.” Nói xong, ông hơi nghiêng người nhường đường cho Nghệ Tu.
Nghệ Tu cũng không để ý Nghệ Hướng Thiên rốt cuộc muốn làm gì, một đường đi thẳng theo sơn đạo tới Tế Tử Điện tìm Vưu Minh Thành cùng Mao Thiên Tuyền.
Nghệ Hướng Thiên lẳng lặng nhìn bóng lưng Nghệ Tu cõng Tô Dập, nhàn nhạt mở miệng: “Tử Ngang, Nghệ Tu sở hữu quỷ thần chi lực vốn khác biệt với người phàm chúng ta, buông tay đi.”
Nghệ Tử Ngang ngẩn người, có chút khó tin nhìn Nghệ Hướng Thiên, thế nhưng chỉ thấy được gò má nhột nhạt lãnh đạm của đối phương.
Vừa... vừa nãy ông ấy an ủi cậu sao?
Nghệ Hướng Thiên không cho Nghệ Tử Ngang có nhiều thời gian suy nghĩ linh tinh, ông trực tiếp vung tay, trầm giọng nói: “Đi, đi trợ giúp cứu chữa người bị thương đi.”
Nghệ Tu cõng Tô Dập bước trên con đường nhuộm đầy máu tươi, xuyên qua bụi cây đầy phần tay cụt chân cụt cùng nội tạng, dừng lại trước Tế Tử Điện.
Anh ngẩng đầu nhìn một mảnh hỗn loạn bên trong cùng tấm màn lụa mỏng nhuộm máu đỏ, yên lặng không nói.
Mao Thiên Tuyến đỡ Vưu Minh Thành đi ra, nhạy bén phát hiện nhóm bọn họ thiếu mất một người. Cô không nói gì, chỉ đỡ Vưu Minh Thành ôm trán đi sau lưng Nghệ Tu đã tiếp tục đi tới trước.
Vưu Minh Thành ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái rồi nhíu mày nhắm mắt lại. Mặc dù khó nén mệt mỏi cùng mờ mịt nhưng khí thế nghiêm nghị lẫm liệt mơ hồ trên người anh vẫn không tiêu tán, sống lưng vẫn thẳng đứng như cũ.
Nghệ Tu cõng Tô Dập tiếp tục đi tới trước, ở bờ hồ hơi nhuộm đỏ gặp Vi Tam cùng môn nhân Tử Vi Tông đầy thương tích.
Vi Tam hơi biến sắc, thoạt nhìn muốn quay đầu đi, thế nhưng hắn gắng gượng dừng lại động tác, gương mặt uy nghiêm nghẹn tới đỏ bừng.
Một lát sau mới lớn tiếng mở miệng: “Tôi nợ cậu một thiên đại nhân tình!”
Nói xong, Vi Tam thực không cam lòng dẫn người đi.
Sắc mặt Nghệ Tu lãnh đạm, không để ý tới đối phương, tiếp tục đi ra ngoài.
Trên một đường lát đá đầy máu tươi cùng nội tạng, bọn họ lại gặp người Từ gia. Từ gia tới hai anh em nhưng hiện giờ chỉ còn một người đầy thương tích là lão nhị Từ Nhạc Khang.
Gương mặt chữ quốc của Từ Nhạc Khang tràn đầy mệt mỏi cùng đau buồn, từ dưới đất nhặt lên một chiếc mắt kính gọng vàng vặn vẹo bể nát dính đầy máu tươi, dùng sức lau trên quần áo của mình.
Phát hiện không thể nào lau sạch thì trầm mặc thu hồi, khàn khàn thấp giọng nói: “Nhạc Trạm đã chết rồi... Từ gia chúng tôi... sẽ gánh vác trách nhiệm...”
Sau đó, Từ Nhạc Khang cúi đầu, vẻ mặt hoảng hốt rời đi.
Lúc đi tới trước sơn môn Hạo Ca Tông, Nghệ Tu khẽ dừng bước một chút, quay đầu nhìn lại.
Trên sơn khâu cách đó không xa, một cô gái mang mạng che mặt màu đen an tĩnh đứng đó, trầm mặc như pho tượng. Phát hiện Nghệ Tu quay đầu nhìn lại thì cô nâng hai tay bắt chéo trước ngực, chậm rãi khom người hướng về phía nhóm Nghệ Tu.
Nghệ Tu thu hồi tầm mắt đi về phía rừng cây.
Cuối cùng nhóm Nghệ Tu cõng Tô Dập ở rừng cây bên ngoài sơn môn Hạo Ca Tông tìm được nhóm Vu Hãn âm.
Kỷ Bạch Tình mệt mỏi ngủ mê man, Vu Hãn Âm sắc mặt tái nhợt cùng Bình Hạo Diễm đã được băng bó đơn giản.
Trầm mặc ngồi bên cạnh thi thể Đỗ Phái Lan, Đỗ Phái Tuyết cứng ngắc khẽ nhúc nhích ngẩng đầu, ánh mắt có chút tơ máu nhìn nhóm Nghệ Tu.
Nghệ Tu ánh mắt thâm thúy nhìn bọn họ, mở miệng: “Nghê Nguyên Tư đã chết, kế hoạch của hắn cũng thất bại, hết thảy đã kết thúc.”
“Phải không? Quá tốt rồi...” Khóe miệng tái nhợt của Vu Hãn Âm khẽ nhếch lên, cười chúm chím than nhẹ một tiếng.
Rất nhanh bọn họ được nhóm nhân viên y tế theo âm thanh tìm tới vây quanh, nhanh chóng chia ra nâng lên cáng mang đi.
Nghệ Tu không chịu buông Tô Dập, nhẹ giọng nói: “Em ấy chỉ ngủ thôi, tôi cõng em ấy xuống núi.”
Nhân viên y tế không an tâm đơn giản kiểm tra Tô Dập đang ngủ li bì trên lưng Nghệ Tu một chút, xác nhận cậu quả thực không có vấn đề gì, thấy vết thương lớn nhỏ chồng chất trên người Nghệ Tu thì không đồng ý nói: “Thế nhưng miệng vết thương của anh cần sát trùng, bôi thuốc...”
Nghệ Tu lắc đầu, không nói lời nào.
Cuối cùng nhân viên y tế cũng không lay chuyển được Nghệ Tu, chỉ đành để anh cõng Tô Dập xuống núi.
Người may mắn sống sót ở Hạo Ca Tông nhanh chóng được cứu chữa, thế nhưng mặc dù vậy, số người sống sót vẫn không được một phần ba số người đã tới, huyền môn một lần nữa tổn thương nguyên khí nặng nề.
Ngày dần dần sáng lên, mặt trời từ đường chân trời chậm rãi nâng lên, hoàn toàn chiếu sáng vùng thiên địa này.
Vu Hãn Âm thuộc dạng bị thương nặng lập tức chuyển vào bệnh viện chuyên môn, mà Tô Dập ở trong bệnh viện ngủ mê man ba ngày ba đêm rốt cuộc tỉnh lại.
Tô Dập hơi hé mắt, mơ hồ nhìn thấy trần nhà trắng tinh của bệnh viện, mũi tràn đầy vị thuốc khử trùng.
Ngủ một giấc dài li bì không mộng mị, Tông Dập không mơ thấy gì cả, chỉ là an ổn ngủ một giấc.
Cậu hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy một đoàn ánh sáng có màu khác với trắng đen cùng Nghệ Tu cẩn thận nắm tay cậu, mặt dựa vào bên giường ngủ.
Nghệ Tu thoạt nhìn rất tiều tụy, quầng mắt xanh đen, râu ria xồm xoàm cứng ngắc đâm vào lòng bàn tay Tô Dập.
Tô Dập giật giật đầu ngón tay, nháy mắt đánh thức Nghệ Tu vốn cũng không ngủ sâu.
Anh nháy mắt ngẩng đầu, mắt phượng hốt hoảng lại kinh sợ nhìn Tô Dập, một hồi lâu sau mới thở dài, giống như phun ra hết thảy nặng nề chất chứa trong trái tim.
Tô Dập an tĩnh nhìn anh, nhẹ giọng gọi: “Nghệ Tu?”
Nghệ Tu nắm chặt tay cậu khàn khàn mở miệng: “Lần sau chúng ta không vào bệnh viện nữa, được không?”
Tô Dập hơi mở to mắt, nhất thời hiểu được Nghệ Tu phỏng chừng bị gợi lên ký ức thống khổ về mẹ mình.
Cậu khẽ mỉm cười, trở tay lại nắm lấy tay Nghệ Tu, nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà đi.”
Tô Dập cùng Nghệ Tu xuất viện trở về đặc vụ bộ môn. Mà Vu Hãn Âm, Bình Hạo Diễm, Vưu Minh Thành vì thương thế nặng nên vẫn phải nằm viện. Đỗ Phái Tuyết thì ở hạo lâm sơn mạch Hạo Ca Tông ở B thị.
Những người đã hi sinh trong trận chiến ở Hạo Ca Tông sau khi xác nhận thân phận thì được lập mộ bia ở một mảnh ngoại ô ngoài B thị. Mà Đỗ Phái Lan chính là một trong số ít lưu được toàn thây.
Thế nhưng toàn thây thì sao chứ? Không phải cũng giống như những người khác, hóa thành một hũ tro cốt không nhận ra mặt mũi sao?
Thế nhưng có lẽ cũng đã rất may mắn, bởi vì hơn phân nửa người được lập mộ bia ngay cả tro cốt cũng không có.
Đỗ Phái Tuyết mặc một bộ váy dài trắng tinh, tay cầm một bó hoa calla cùng huệ tuê trắng, xuyên qua từng hàng mộ bia, dừng lại trước tấm mộ bia thuộc về Đỗ Phái Lan.
Cô ngồi xổm xuống, lẳng lặng đặt bó hoa xuống, ánh mắt thâm thúy bình thản nhìn gương mặt vui vẻ giống hệt mình trên bia mộ.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt dòng tên Đỗ Phái Lan trên bia mộ, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng: “Đi đi, mong chị từ đây được tự do trong thiên địa.”
Nói xong, cô đứng dậy thì tựa hồ phát hiện gì đó, trên bậc thang xa xa bên kia có một cặp vợ chồng trung niên đang ôm một bó bách hợp màu trắng đứng đó.
Đỗ Phái Tuyết an tĩnh đối mặt với bọn họ một chốc, phát hiện bọn họ cứng ngắc đứng yên đó không chịu tiến tới trước thì bình tĩnh xoay người, theo đầu cầu thang bên đối diện đi xuống.
Thật ra cô muốn nói với bọn họ, Đỗ Phái Lan không thích mùi hoa bách hợp. Đỗ Phái Lan vẫn luôn cảm thấy mùi bách hợp quá nồng, ngửi lâu sẽ cảm thấy choáng đầu.
Thế nhưng... thôi đi vậy.
Đó là con gái của bọn họ, Đỗ Phái Tuyết thân cũng là con gái không thể nào chỉ trích.
Sự kiện Hạo Ca Tông mang tới ảnh hưởng cực lớn, nháy mắt quỷ môn mở ra, thực lực của quỷ quái trong thiên địa tăng vọt, nếu không phải nhóm Tô Dập kịp thời đóng kín quỷ môn, cũng tiêu diệt đám quỷ tàn phá bừa bãi thì chỉ sợ cả nửa châu Á này phải thất thủ trong tay lũ quỷ.
Cấp trên hiển nhiên vẫn còn rất sợ hãi, bọn họ không biết quỷ môn là cái gì, bọn họ chỉ biết là do tông môn cổ xưa Hạo Ca Tông gây nên.
Sau khi Nghệ Tu trở về đặc vụ bộ môn, Triệu xử đặc biệt chạy tới một chuyến, phẫn nộ tỏ ý muốn hủy bỏ thân phận của nhóm đặc vụ bộ môn mới ở ngoại ô, kiên quyết ngăn chặn chèn ép nhóm tông môn cổ xưa để tránh bọn họ không biết trời cao đất rộng, ngay cả sức mình tới đâu cũng không biết.
Lần này tất cả mọi người đều phẫn nộ, an toàn bị uy hiếp, ranh giới cuối cùng của quốc gia bị khiêu chiến, bọn họ cũng quá tức tối, vì thế dứt khoát để mặc hết thảy phát triển.
Quốc gia lửa giận ngập trời, sức mạnh mạnh mẽ hiển nhiên vượt khỏi nhận thức của nhóm tông môn cổ xưa cùng gia tộc tựa hồ vẫn còn đang sống trong chế độ phong kiến cổ đại, nhất thời tam đại tông môn cùng nhóm gia tộc cổ xưa đều bị chấn động nặng nề, rối rít kinh hoảng thất thố tự vệ, nhất thời làm không ít người nhụt lòng nản chí, không còn tâm trí đánh chủ ý vào đặc vụ bộ môn. Mà Hạo Ca Tông đứng mũi chịu dào, tông môn vốn lảo đảo sắp ngã trong tam đại tông môn gặp phải đả kích nặng nề nhất trong lịch sử.
Hạo Ca Tông mắt thấy đã sắp hoàn toàn tan vỡ, lúc này, Phong tông chủ ra mặt.
Ông dẫn theo nhóm đệ tử còn sót lại không hề tham dự vào mưu đồ của Nghê Nguyên Tư tuyên bố, Hạo Ca Tông bọn họ nguyện ý gánh vác hết thảy trách nhiệm, chỉ hi vọng có thể giữ lại Hạo Ca Tông.
Phong tông chủ buông thấp tư thái, cơ hồ móc rỗng toàn bộ bảo vật Hạo Ca Tông làm bồi thường, chung quy cũng giữ được cái xác rỗng Hạo Ca Tông, sau đó đóng kín tông môn, an tĩnh tu sinh dưỡng tức.
Không bao lâu sau, Tử Vi Tông cũng ra mặt đưa ra rất nhiều bồi thường mới miễn cưỡng an ủi oán giận của huyền môn cùng quốc gia.
Sau đó, huyền môn bắt đầu cuộc sống tu sinh dưỡng tức.
Trời đông giá rét đã qua, mùa xuân rốt cuộc lững thững tới muộn.
Vạn vật hồi phục, vì để bầu không khí trầm lặng trong huyền môn một lần nữa sinh động, Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông liên hiệp đặc vụ bộ môn tổ chức một lần khánh điển, coi như chúc mừng thuận lợi phá tan âm mưu của Nghê Nguyên Tư.
Địa điểm tổ chức khánh điển chọn ở vùng ngoại ô A thị, đối ngoại nói là lễ hội văn hóa, đối nội là khánh điển của huyền môn. Không bao lâu sau, mọi người cũng bắt đầu bận rộn xây dựng chuẩn bị.
Nghệ Tu đối với chuyện này cảm thấy có cũng được không có cũng chả sao, cũng không quá chú ý tới việc Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông liên hệ mình, cảm thấy lời mời của bọn họ không có mưu mô gì nên thuận miệng đáp ứng. Hiện giờ quỷ quái của nửa đại lục châu Á đều đã bị thanh trừ, trước khi quỷ quái cấp cao được sinh ra, đặc vụ bộ môn thật sự rất rỗi rảnh, anh cùng Tô Dập cả ngày dính lấy nhau trong đặc vụ cao ốc, đấm đá một chút, xem Tô Dập vẽ một chút, không biết thích thú thoải mái biết bao nhiêu.
Sau đêm ở Hạo Ca Tông, Tô Dập không còn nằm mơ thấy hai cánh cửa kia nữa, sức mạnh quỷ thần chi nhãn tựa hồ lặn mất tăm, đường vân đen cũng biến mất, hoàn toàn không có chút tung tích. Vì thế Tô Dập cũng không muốn nghĩ tới chuyện quỷ thần chi nhãn cùng quỷ môn nữa, khoảng thời gian này chỉ vùi đầu vẽ.
Cậu ngồi trong căn phòng đã được quét dọn sửa sang sạch sẽ, ôm bảng vẽ kiên nhẫn vẽ tranh.
Tốc độ hoàn thành bức vẽ rất cao, đó là cảnh một khu rừng rậm xanh um tươi tốt, bút pháp tỉ mỉ tinh tế phác họa tỉ mỉ từng cành cây chiếc lá. Thế nhưng cánh rừng kia hoàn toàn không thể cướp đi sự chú ý của hình ảnh ở trung tâm, đó là bóng lưng của vài người.
Tám bóng lưng cực kỳ rõ ràng, khí chất khác biệt của mỗi người đều được biểu hiện tinh tế.
Thiếu nữ khí chất nhẹ nhàng vui sướng nghiêng tai lắng nghe, cô gái tóc dài ôn hòa tĩnh lặng, cô gái tóc ngắn tinh thần phấn chấn mạnh mẽ quơ quơ lá cờ nhỏ, thanh niên tóc dài khí chất mạnh mẽ nổi bật, thanh niên có gương mặt con nít cái đầu nhạt màu đang cười ha hả, thanh niên cao lớn khí chất lạnh băng hờ hững ôm trường kiếm, thiếu niên tức giận quơ quơ que kẹo la hét gì đó, bọn họ cùng bóng lưng một người nam đeo ba lô chiếm cứ gần nửa bức hình, hợp thành một bức họa sinh động như thật này.
Sau khi tỉ mỉ tô đậm bóng mờ, Tô Dập đánh giá bức họa này, định tìm khung tranh treo nó lên.
Cửa phòng bị gõ nhẹ hai cái, Kỷ Bạch Tình cả người đầy mùi bánh ngọt nướng ló đầu vào cười nói: “Tiểu Dập, bọn chị nướng bánh ngọt, em muốn xuống ăn chung không?”
Tô Dập không có khung tranh, bình thường vẽ xong đều trực tiếp cất đi. Cậu chỉ đành tạm thời kẹp nó vào bản vẽ, xoay người lại nói: “Có.”
Tô Dập theo Kỷ Bạch Tình đi xuống lầu, cơn gió nhẹ đầu xuân vẫn còn mang theo hơi lạnh từ cửa sổ thổi tới, nhẹ nhàng lay động giấy vẽ uốn lên một độ cong nhỏ.
Vu Hãn Âm càn quét một đống bánh ngọt rồi chạy tới địa điểm tổ chức khánh điển. Anh tựa hồ có chút nhắm tới Tống đội trưởng của đội hình sự kia, thường xuyên lấy danh nghĩa giám công quang minh chính đại tới tìm Tống đại đội trưởng phụ trách bố trí cảnh lực canh phòng.
Nếu bị bọn họ giễu cợt, Vu Hãn Âm liền chính nghĩa nói: “Gì chứ? Tôi đi trông coi có gì sai đâu? Còn không phải vì đám mấy đứa lười muốn chết sao?”
Chờ khánh điển náo nhiệt chính thức khai trương, toàn thể đặc vụ bộ môn tu sinh dưỡng tức đến mức xương cốt sắp rỉ sét tới nơi tập thể điều động, ngay cả Kỷ Bạch Tình cũng đeo ngăn cách khí có dạng như lỗ tai thật to mà Bình Hạo Diễm mới nghiên cứu ra để che đi đôi tai nhọn, cùng mọi người ra cửa.
Thời gian đã sắp tới tháng tư, sinh nhật trưởng thành của Bình Hạo Diễm cũng đã náo nhiệt trôi qua. Khí tức mùa xuân đã rất rõ ràng, chồi non chi chít phủ trên đầu cành, tươi tốt vươn dài về phía bầu trời.
Người huyền môn bọn họ được du ngoạn sớm hơn nhóm người thường một ngày, ngày khánh điển cơ hồ đều là người huyền môn, cũng có thể xem là chút đặc quyền của huyền môn.
Chờ bọn họ tới hiện trường khánh điển, Tô Dập mới phát hiện xung quanh khánh điển có trồng một mảng lớn cây lê. Cành lê đen nhánh bọc hoa lê trắng như tuyết, dõi mắt nhìn lại hệt như tuyết mùa đông vẫn chưa kịp tan chảy đọng lại trên cành khô.
Quy mô khánh điển rất lớn, được tổ chức trong một mảng tuyết lê nở rộ trắng như tuyết. Một ít tiểu đình cùng gian hàng phỏng chế kiểu cổ chi chít rải rác khắp rừng lê, con đường lát đá rộng rãi trải khắp rừng lê, cánh hoa trắng như tuyết từ trên đầu nhẹ nhàng rơi xuống nóc hàng quán cùng tấm đá lót đường.
Người tham gia khánh điển chưa nhiều, khung cảnh lại càng tĩnh mịch xinh đẹp hơn.
Vu Hãn Âm cười nói: “Sao? Ban đầu chọn địa điểm đã cân nhắc tới rừng lê này rồi, bất quá năm nay hoa lê nở khá sớm, hiện giờ vừa vặn là lúc sum suê nhất, có thể du ngoạn ngắm hoa, không tệ đúng không?”
Nghệ Tu cười, gật đầu: “Ừm, rất đẹp.”
Tô Dập hoảng hốt nhìn những mảng hoa tươi tốt rậm rạp chi chít cơ hồ che phủ bầu trời xám tro, hệt như một mảng mây tuyết khẽ đung đưa dao động trên đầu.
Một trận gió mang theo khí lạnh thổi qua, cành lê hoa tựa hồ không chịu nổi sức nặng, cánh hoa lã chã rơi hệt như bông tuyết lạnh lẽo phủ xuống nền đất, nhàn nhạt phủ thành một tầng trắng tinh.
Tô Dập còn nhớ hình ảnh Phong Thanh Vi đứng dưới tàng cây lê ở quỷ quật, còn có hình ảnh trầm tĩnh xinh đẹp của nàng dưới tàng hoa lê trong giấc mộng.
Kỷ Bạch Tình đeo ngăn cách khí đã không còn sợ người lạ hoan hô một tiếng, dẫn đầu vọt vào rừng hoa lê tuyết trắng. Khương Tu Hiền cũng vọt theo, cười ha hả cùng Kỷ Bạch Tình vui đùa dưới tàng cây lê.
Mao Thiên Tuyền cũng kéo Đỗ Phái Tuyết dạo gian hàng, Bình Hạo Diễm cắn kẹo mềm tròn mắt nhìn xung quanh, sau đó cũng bị Khương Tu Hiền kéo tới đùa giỡn.
Nghệ Tu kéo tay Tô Dập chậm rãi dạo bước trong khánh điển.
Tại chỗ chỉ còn lại Vu Hãn Âm cười tủm tỉm cùng Vưu Minh Thành khí chất lạnh lùng ôm trường kiếm.
Vu Hãn Âm nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Vưu Minh Thành, cười nói: “Cứ tưởng sau khi trả thù anh sẽ mất đi mục tiêu sinh tồn, không thể chống đỡ nổi nữa chứ. Em còn đặc biệt chuẩn bị một bài tư vấn tâm lý, thế nhưng xem dáng dấp của anh thì đại khái không cần đi? Xem ra tiếng ca của Bạch Tình thực sự rất lợi hại.”
Vưu Minh Thành nhàn nhạt liếc nhìn Vu Hãn Âm đang cười híp mắt: “Anh không yếu ớt như vậy.”
Nói xong, anh mặt lạnh trực tiếp xoay người sải bước đi vào trong khánh điển, im lặng không lên tiếng đứng cạnh một gốc lê hoa ngắm nhìn nhóm Kỷ Bạch Tình đùa giỡn.
Dưới cánh hoa lê trắng như tuyết cùng ánh mặt trời nhỏ vụn, bóng lưng cao ngất của Vưu Minh Thành hệt như một thanh kiếm sắc bén được rửa trôi mọi bụi bẩn, lấp lánh rực rỡ.
Vu Hãn Âm cười khẽ, thản nhiên xoay người, tâm tình cực tốt tiếp tục đi quấy rối Tống đội trưởng.
Người tới khánh điển ngày càng nhiều hơn, thế nhưng cũng không quá chật chội huyên náo. Tô Dập cùng Nghệ Tu mười ngón đan xen bước chậm chậm trên con đường lát đá trải đầy cánh hoa lê, ánh mắt không khỏi nhìn mảnh rừng hoa mờ mịt trắng như tuyết.
Trong lúc hoảng hốt, Tô Dập tựa hồ nhìn thấy một bóng dáng tóc đen váy đen thực quen thuộc dưới gốc lê hoa.
Cậu ngẩn người vội vàng quay đầu nhìn lại, thế nhưng dưới gốc hoa lê chỉ có cánh hoa lả tả rơi rụng, nào có thiếu nữ váy đen nào chứ?
Lê hoa nở, thiếu nữ mờ mờ ảo ảo dưới làn cánh hoa rơi cũng không tồn tại.
Mi mắt Tô Dập run rẩy, khẽ nhíu mày, đột nhiên khó chịu.
Nghệ Tu nghiêng đầu nhìn Tô Dập, anh khẽ dừng lại rồi dẫn cậu đi nhanh tới trước.
Tô Dập ngẩn người khó hiểu nhìn Nghệ Tu, thấy anh đi thẳng tới trước mặt một ông lão vác một khúc gỗ ghim đầy kẹo hồ lô, rút một que kẹo bọc nhiều nước đường nhất nhét vào tay Tô Dập.
“Nhìn lâu thật lâu, muốn ăn cứ nói thẳng với anh.” Nghệ Tu xoa đầu Tô Dập, sau đó móc bóp lấy tiền lẻ trả tiền cho ông lão.
Tô Dập sửng sốt, muốn nói không phải mình nhìn kẹo hồ lô, thế nhưng Nghệ Tu cũng đã trả tiền rồi, cậu không thể làm gì khác hơn là nuốt lời trong miệng xuống, cúi đầu xé màng bọc bên ngoài, ném vào thùng rác.
Loại kẹo hồ lô này Tô Dập từng ăn qua một lần, là ông lão mua cho cậu, đến giờ cậu vẫn còn nhớ mùi vị ngọt ngào chua chua đó.
Tô Dập nhìn kẹo hồ lô trong tay, thử cắn một miếng vào quả sơn tra bọc nước đường lớn nhất, lớp kẹo đường giòn rụm ngọt ngào cùng sơn tra mềm nhũn chua chua nhất thời lan tràn trong miệng, là mùi vị quen thuộc trong ký ức.
Khổ sở trong lòng cậu dần dần bị hương vị này an ủi.
“Ai nha, này không phải Nghệ đội trưởng sao? Lại gặp mặt rồi a! Các cậu rốt cuộc cũng ở cùng một chỗ rồi à?” Một âm thanh có chút quen thuộc vang lên, Nghệ Tu cùng Tô Dập quay đầu nhìn lại, phát hiện là Vương Hạo cùng vợ của ông, hai người từng được bọn họ cứu trong quỷ quật.
Chỉ là dáng vẻ Vương Hạo có chút thê thảm, một cánh tay không còn, ống tay áo trống rỗng, cánh tay còn lại đang ôm vòng qua bả vai vợ mình.
Nghệ Tu ngừng một lát, có chút do dự mở miệng: “Tay ông...”
Hốc mắt người vợ đỏ ửng, Vương Hạo khoát tay cười nói: “Không sao! Đã chuẩn bị ghép chi giả rồi, ban đầu nếu không nhờ hai vị thì vợ chồng chúng tôi đã mất mạng trong quỷ quật rồi. Bây giờ mặc dù không có cánh tay nhưng ít ra vẫn còn sống, vợ chồng chúng tôi luôn rất may mắn a.”
Mắt thấy Nghệ Tu cùng Tô Dập đang tận hưởng thế giới riêng, vợ Vương Hạo tri kỷ mở miệng: “Chúng tôi không quấy rầy hai vị nữa.”
Nói xong, bọn họ liền mỉm cười rời đi.
Tô Dập lẳng lặng nhìn bóng lưng bọn họ, Nghệ Tu quay đầu nhìn lại, cười nói: “Nhìn kìa, bên kia có tranh đường.” (sugar painting)
Bên đó, Mao Thiên Tuyền, Đỗ Phái Tuyết cùng Kỷ Bạch Tình vừa mới cầm tranh đường được vẽ xong, một người cầm phượng hoàng tung bay, một người cầm con bướm mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn, một người cầm một con thỏ ngây thơ đáng yêu, trông cực kỳ có thần. Tô Dập nhất thời cũng có hứng thú, hai người liền đi tới trước quầy hàng.
Kỷ Bạch Tình giơ con thỏ trong tay, híp mắt tỉ mỉ quan sát dưới ánh mặt trời yếu ớt chiếu xuyên qua tàng hoa lê, ánh mắt tràn đầy vui sướng. Đỗ Phái Tuyết cúi đầu nhìn con bướm nhỏ, răng rắc cắn một góc nhỏ trên cánh bướm, ngậm miếng kẹo đường cứng rắn kia từ từ thưởng thức vị ngọt của nó, mà Mao Thiên Tuyền thì lấy di động ra chụp con phượng hoàng trong tay mình cùng mọi người.
Vừa quay người lại nhìn thấy nhóm Nghệ Tu, cô lập tức ngoắc tay cười nói: “Đội trưởng, Tiểu Dập, vị này là tiền bối Vương Chí Văn của Luyện Khí Môn, tới đây làm thêm nghề vẽ tranh đường.”
Ngồi trong gian hàng là một người nam trung niên gầy gò, râu tóc đen, thoạt nhìn rất có cảm giác tiên phong đạo cốt, chính là người bọn Tô Dập có duyên gặp gỡ trong bí cảnh Nam Hải. Hắn nhìn Nghệ Tu cùng Tô Dập đi tới, chắp tay chào: “Nghệ đội trưởng.”
Nghệ Tu cúi đầu nhìn gian hàng, chỉ thấy phía trên bày một xạn sắt, một dĩa quay, một túi tăm trúc. Anh hỏi: “Tranh đường bán thế nào?”
Vương Chí Văn trầm ổn nói: “Nếu muốn tranh đường thì trước tiên quay dĩa quay, dĩa quay chỉ vật gì liền nặn vật ấy.”
Nghệ Tu cúi đầu nhìn Tô Dập: “Em muốn cái gì?”
Tô Dập cúi đầu nhìn dĩa quay, bên trong có đủ loại động vật cùng nhân vật. Cậu xem từng cái một, trong số đó muốn nhất là rồng, bởi vì nó làm cậu nhớ tới bạch long trong thánh trì.
Suy nghĩ một chút, Tô Dập suy đoán vị trí cây kim cùng hình rồng rồi đưa tay quay dĩa.
Rất nhanh, dĩa quay dừng lại, cây kim vừa vặn chỉ vào ô rồng.
Vương Chí Văn cười khẽ, không nói hai lời bắt đầu múc một muỗng nước đường trong chảo rót lên khay, sau đó bắt đầu nhanh chóng vẽ hình.
Rất nhanh sau đó một con rồng trông cực kỳ sống động xuất hiện trên khay. Vương Chí Văn rút một cây tăm trúc cắm vào phần nước đường vẫn chưa kịp khô, không bao lâu sau, con rồng nước đường này được Vương Chí Văn cầm lên đưa cho Tô Dập.
Tô Dập không khỏi nhìn chằm chằm con rồng nước đường. Con rồng này được tạo từ một nét duy nhất nhưng có vảy có góc, còn có bụng cùng móng vuốt và râu thật dài. Mặc dù chêch lệch không nhỏ với bạch long ở thánh trì nhưng cũng coi như có chút ý tưởng.
Nghệ Tu thấy Tô Dập rất vui vẻ liền hỏi: “Tranh đường này bao nhiêu tiền?”
Vương Chí Văn trầm ổn lắc đầu, một lần nữa chắp tay với Nghệ Tu cùng Tô Dập: “Bức tranh đường này xin tặng cho hai vị, là chút lòng biết ơn.”
Nghệ Tu nhíu mày, nếu Vương Chí Văn đã nói vậy thì anh liền nhận, gật đầu với Vương Chí Văn rồi nắm tay Tô Dập rời đi.
Lúc bọn họ chậm rãi đi trên đường, Tô Dập từ xa xa nhìn thấy một người quen.
Là ông chủ Lý trong cửa hàng Huyền Dương Quan. Ông đang cầm một xâu kẹo hồ lô, cẩn thận che chở vợ yêu, gương mặt thật thà cười hạnh phúc.
Tô Dập một tay cầm kẹo hồ lô, một tay cầm tranh đường, cúi đầu nhìn xâu kẹo hồ lô xám tro cắn một ngụm, đột nhiên nổi lên hứng thú hỏi: “Mấy thứ này có màu gì?”
Nghệ Tu cúi đầu nói: “Kẹo hồ lô có màu đỏ đỏ, màu sắc rất hoan hỉ. Tranh đường có màu vàng, giống như hổ phách vậy.”
Tô Dập nhìn xâu kẹo hồ lô xám tro trong tay, có chút hiếu kỳ, cũng có chút tiếc nuối.
Nếu cậu cũng có thể thấy được màu đỏ hoan hỉ cùng màu vàng hổ phách thì tốt biết bao.
Ý niệm này từ từ mọc rể nảy mầm trong đáy lòng, sau đó nhanh chóng lớn lên thành một cây đại thụ che trời.
Trong lúc bất ngờ, trong hư không tựa hồ có một cánh cửa mở ra, Tô Dập đang chầm chậm đi theo Nghệ Tu không chút phòng bị cứ vậy bước xuyên qua cánh cửa vô hình kia.
Cậu ngẩn người, trong lòng đột nhiên trống rỗng rồi một lần nữa có thêm thứ gì đó. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng mơ hồ, trắng đen hệt như băng tuyết dần dần rút đi, từng chút từng chút ánh sáng rực rỡ tràn ngập trong tầm mắt. Xâu kẹo hồ lô vốn có màu xám tro đột nhiên biến thành một loại màu sắc cực kỳ tươi đẹp, tranh đường cũng biến thành màu sắc thực nhạt nhẽo.
Cậu mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện thế giới trắng đen trước mắt đột nhiên bị nhuộm đủ loại màu sắc, đông một khối tây một khối làm cậu không dám chớp mắt, ngay cả đám tiểu quỷ lắc lư du đãng khắp nơi cũng có đủ màu sắc đa dạng.
Ấm áp, lãnh đạm, chói sáng, ám trầm... vô số màu sắc chen chúc trong thế giới, cực kỳ náo nhiệt.
Tô Dập cứng ngắc cả người, kinh ngạc nhìn thế giới sắc thái rực rỡ trước mắt. Một hồi lâu sau, nước mắt không chút báo trước cuồn cuộn trào ra.
Nghệ Tu phát hiện dị thường, anh kinh hoảng run run ôm lấy vai cậu, gấp gáp hỏi: “Em làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?”
Tô Dập ngẩng đầu, trong tầm mắt tràn đầy khối màu bị nhòe đi vì nước mắt, Nghệ Tu vẫn là thứ chói mắt nhất.
Cậu lộ ra nụ cười thật tươi: “Nghệ Tu, sức mạnh khống chế quỷ môn trên người em đã rời đi, quỷ quật cũng hoàn toàn khép lại biến mất. Em có thể thấy được màu sắc trên người anh cùng thế giới.”
Hô hấp Nghệ Tu cứng lại, mắt phượng trợn to. Nhìn tròng mắt đen láy sạch sẽ trong suốt phản chiếu hình ảnh nho nhỏ của mình sau khi được nước mắt cọ rửa, tâm thần run rẩy, không khỏi ôm chầm cậu vào lòng.
Tô Dập giơ kẹo hồ lô cùng tranh kẹo, mỉm cười nhắm mắt tựa vào lòng Nghệ Tu, mặc cho nước mắt không ngừng trào ra.
Gió nhẹ lướt qua, cánh hoa lê trắng như tuyết lã chã rơi xuống người bọn họ cùng con đường lát đá, mang theo chút ôn nhu dịu dàng.
Có một cánh hoa nương theo cơn gió lớn không ngừng bay bay, xuyên qua phân nửa A thị, từ cửa sổ bay vào một gian phòng nào đó, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh khung tranh vẽ bóng lưng của tất cả thành viên trong đặc vụ bộ môn, sau đó lăn lộn rơi xuống đất, rơi thành một mảnh ôn nhu.
[Hoàn Chính Văn]