Âm Dương Nhãn

Chương 49: Chương 49: Mao Thiên Tuyền




Sau trận sóng gió S thị, đặc vụ bộ môn lại bình ổn lại, Mao Thiên Tuyền quấn băng vải được đưa tới chỗ Kỷ Bạch Tình chữa trị.

Một khoảng thời gian sau đó sau đó không có sự kiện gì đặc biệt, vài con quỷ cấp năm xuất hiện cũng có người khác ra ngoài xử lý. Vu Hãn Âm tịch thu đường đao của Mao Thiên Tuyền, cấm cô không được làm việc. Anh còn nói với tất cả mọi người trong ngành, vì để Mao Thiên Tuyền suy nghĩ rõ ràng nên những người khác phải chú ý không được để cô bận rộn để phân tâm lực chú ý, lúc nào suy nghĩ thông suốt rồi nói sau.

Vì thế ngay lập tức, dì nấu cơm cẩn thận khuyên nhủ Mao Thiên Tuyền, người giúp đỡ Kỷ Bạch Tình xới đất cùng chăm sóc cây cảnh đổi thành Khương Tu Hiền, những chuyện linh tinh Mao Thiên Tuyền từng phụ trách cũng bị cự tuyệt, tất cả mọi người đều bồi bên cạnh hoặc nói chuyện phiếm với cô, cô hoàn toàn không có việc gì để làm.

Mao Thiên Tuyền bừng bừng anh khí luôn vui cười, nơi nào cần giúp đỡ nơi đó có mặt cô đã biến mất. Cô nhanh chóng gầy yếu, trở nên mẫn cảm yếu ớt hậm hực, mỗi ngày lắc lư lắc lư đi khắp nơi định tìm kiếm chuyện gì đó để phân tán lực chú ý, thế nhưng tất cả mọi người đều cự tuyệt cô giúp đỡ.

Không thể không nói Vu Hãn Âm rất hiểu Mao Thiên Tuyền, cách làm này mặc dù cực đoan nhưng cần phải ép buộc cô đối mặt với vấn đề. Bây giờ tất cả mọi người đều muốn Mao Thiên Tuyền nghĩ thật rõ ràng, không cho phép cô trốn tránh nữa.

Vấn đề bản thân vẫn luôn xem nhẹ và trốn tránh đột nhiên bị ép tới trước mắt, Mao Thiên Tuyền cảm thấy thực mờ mịt, căn bản không biết nên nghĩ thế nào. Cô căn bản không chịu nổi việc ở một mình, cảm giác hít thở không thông khi một mình cô độc nháy mắt bao phủ làm cô cơ hồ muốn phát điên.

Cũng may Vu Hãn Âm chỉ không cho phép cô bận rộn mà thôi, lúc Kỷ Bạch Tình ở nhà ấm chữa trị, cô cũng theo Vưu Minh Thành nghe cô bé ca hát, không thì theo Đỗ Phái Tuyết an tĩnh tập yoga.

Qua một đoạn thời gian, tâm tình hỗn loạn của Mao Thiên Tuyền đã bình tĩnh lại một chút, thế nhưng mấu chốt vấn đề thì vẫn như cũ không có chút đầu mối nào.

Ngày nọ, Tô Dập ôm một quyển hội họa, hộp bút cùng băng ghế nhỏ từ trên lầu ký túc xá đi xuống. Mao Thiên Tuyền ngồi trên ghế sô pha trống rỗng nhìn về một phương, đột nhiên ánh mắt cô sáng ngời, khẽ chớp.

Cô tiến tới trước mặt Tô Dập có chút kinh ngạc nhìn mình, cố gắng nặn ra một nụ cười khô khốc: “Tiểu Dập, em định đi vẽ tranh à? Chị đi cùng em được không?”

Kỷ Bạch Tình cùng Đỗ Phái Tuyết ở trong phòng bếp nhỏ làm bánh ngọt, cô có vào cũng không giúp được gì nên không muốn vào, thế nhưng ngồi trong phòng khách ngẩn người thì một giây cứ như một năm.

Tô Dập ngẩn người, do dự nhỏ giọng nói: “Nhưng mà...”

Mao Thiên Tuyền vội vàng nói: “Chị sẽ không quấy rầy em đâu, chỉ là chị không muốn ở một mình mà thôi, em cứ coi như chị không tồn tại là được.”

Tô Dập nhìn Mao Thiên Tuyền, trong lòng có chút nghi hoặc, sao lại không chịu được cảm giác ở một mình a? Rõ ràng lúc ở một mình là an tĩnh nhất thoải mái nhất.

Cậu suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng Mao Thiên Tuyền, sau đó xoay người chạy lên lầu lấy thêm một bảng vẽ, giấy bút cùng một băng ghế nhỏ, sau đó chậm rãi nói: “Chúng ta đi thôi, tới vườn hoa nhỏ bên phòng ăn.”

Mao Thiên Tuyền có chút khó hiểu không biết vì sao Tô Dập lại quay về lấy thêm mấy thứ này, thế nhưng chị không dám hỏi, sợ Tô Dập sẽ đổi ý không cho mình theo nữa.

Xuyên qua hành lang nối tiếp đặc vụ cao ốc cùng ký túc xá, làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi lay tóc hai người, Mao Thiên Tuyền lại cúi đầu, ánh mắt không có tiêu cự không rõ đã bay tới nơi nào.

Đi tới phòng ăn có một mặt tường làm bằng thủy tinh, đẩy cửa thủy tinh, Tô Dập dẫn Mao Thiên Tuyền tìm tới một góc an tĩnh có bóng cây che chắn cùng khí tức tươi mát của thực vật, đặt hai băng ghế xuống, sau đó trước mặt Mao Thiên Tuyền xuất hiện một bảng vẽ kẹp giấy trắng.

Ngây ngẩn nhận lấy bảng vẻ cùng bút chì, Mao Thiên Tuyền có chút co quắp nói: “Em không cần phải để ý tới chị... chị không biết vẽ.”

Tô Dập bình tĩnh mở miệng: “Cứ tùy tiện vẽ đi, em sẽ không quản chị.” Nói xong, cậu thực sự không để ý tới Mao Thiên Tuyền nữa, xoay người mở quyển hội họa của mình, lật tới trang giấy trắng rồi bắt đầu nhìn đám thực vật sinh trưởng tươi tốt dưới ánh mặt trời ở trước mặt, cúi đầu bắt đầu phác họa.

Mao Thiên Tuyền luống cuống nhìn Tô Dập, lại nhìn cây cối tươi đẹp ở trước mắt, có chút ngây ngốc. Đến tận khi Tô Dập đã phác họa xong cảnh vật thì cô mới lấy lại tinh thần, khẽ nâng tay phải có chút run run vẽ một đường cong màu xám nhạt xiên xẹo.

Bàn tay từng vững vàng nắm chặt đường đao chém giết vô số quỷ quái lại đang run rẩy khe khẽ, bình thường không chú ý, thế nhưng khi cầm bút vẽ lên giấy thì hết thảy dấu vết không thể nào che giấu.

Mao Thiên Tuyền biết đây là hậu chứng chướng ngại sau khi thương tổn, rõ ràng vết thương trên vai phải nhờ thuốc và tiếng ca của Kỷ Bạch Tình đã hoàn toàn khôi phục, chỉ còn lại một vết sẹo hình tròn xấu xí mà thôi, thế nhưng tay cô vẫn hệt như còn bị thương, đau đớn từ vai truyền thẳng tới óc, cả cánh tay phải vô lực, run rẩy.

Cô cố gắng cầm chặt bút để chống cự lại cơn run, thế nhưng tay càng siết chặt thì nét bút lại càng xiên xẹo dữ tợn hơn, cuối cùng vẽ thành những đường cong xấu xí nghệch ngoạc.

Mao Thiên Tuyền ngẩn người theo bản năng nhìn qua Tô Dập ngồi ở phía trước, thấy cậu thực chuyên chú nhìn trang giấy, thấy tay cậu nhẹ nhàng cầm xoẹt một cái vẽ ra một đường cong trơn mượt. Cô theo bản năng học theo cách cầm bút của Tô Dập, buông lỏng ngón tay, sau đó nhanh chóng quẹt một cái trên giấy.

Mặc dù đường cong hoàn toàn lệch khỏi vị trí dự tính của cô nhưng tốt xấu gì cũng trơn mượt, so với những đường nét thô cứng nghiêng lệch ở bên cạnh nhìn tốt hơn nhiều. Mao Thiên Tuyền không khỏi thanh tĩnh, vụng về vẽ trên trang giấy trắng.

Thời gian lẳng lặng theo ánh tà dương trôi qua, Vu Hãn Âm cầm văn kiện đi ngang qua phòng ăn nhìn thấy Tô Dập cùng Mao Thiên Tuyền ngồi trong vườn hoa nhỏ cúi đầu vẽ thì dừng bước lại. Nhìn biểu tình chuyên chú lần đầu tiên xuất hiện trong khoảng thời gian này của Mao Thiên Tuyền, ánh mắt anh không khỏi nhu hòa, khóe miệng cũng cong lên.

Nhìn một chốc, anh thả nhẹ bước chân, an tĩnh rời đi.

Mặt trời đã ngã về tây, Tô Dập tô xong phần bóng mờ cuối cùng, cẩn thận quan sát bức vẽ rồi quay đầu nhìn về phía Mao Thiên Tuyền.

Mao Thiên Tuyền vừa vặn cũng vẽ xong, cô cúi đầu cầm bút cố gắng tập trung vẽ. Chờ đến khi miễn cưỡng tô đen phần bóng mờ mới thở phào, ngẩng đầu lên thì phát hiện Tô Dập đang cúi đầu nhìn bức tranh méo mó xấu xí trong tay mình.

Tô Dập suy nghĩ một chút, phát hiện khả năng hội họa của ông cụ trong ấn tượng cũng xấp xỉ Mao Thiên Tuyền.

Phát hiện tầm mắt Tô Dập, tâm tình ngượng ngùng đột nhiên bao phủ đầu óc Mao Thiên Tuyền, chị theo bản năng gập bức tranh lại, sau đó mới ý thức được Tô Dập sớm đã thấy rồi.

Cảm giác xấu hổ khi bức tranh xấu xí của mình được phơi bày ngay trước mặt đại sư vẫn không tản đi được, cô lúng túng cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Chị vẽ tệ lắm đúng không?”

Tô Dập ngẩng đầu nhìn Mao Thiên Tuyền, phát hiện suốt nhiều ngày qua, đây là lần đầu tiên cô lộ ra nụ cười, cho dù đó chỉ là nụ cười lúng túng.

Cậu lắc đầu: “Có gì đâu, lần đầu tiên em vẽ cũng vậy, sau này luyện nhiều một chút là được.”

Mao Thiên Tuyền sửng sốt, cúi đầu nhìn bức tranh mình vẽ, nhất thời cảm thấy tựa hồ cũng không quá kém.

Tô Dập không nói láo, chỉ là lần đầu tiên cậu vẽ là bị ông cụ cầm tay vẽ, nói đúng ra thì đó là ông vụ vẽ.

Sau đó Mao Thiên Tuyền thỉnh thoảng sẽ theo Tô Dập vẽ một chút. Tô Dập không phải một người thấy tốt, sau khi đưa giấy bút cho Mao Thiên Tuyền xong liền mặc kệ, để cô tự phát huy. Mà phát hiện Mao Thiên Tuyền theo Tô Dập tập vẽ, Vu Hãn Âm thoạt nhìn rất cao hứng, còn đặc biệt mua cả trăm cây bút chì màu và màu nước cho cô nghịch.

Mao Thiên Tuyền dần dần bắt đầu có chút thích vẽ, mặc dù bức vẽ bằng bút chì màu của cô giống như học sinh tiểu học tập tô màu nhưng nó không hề trở ngại chuyện cô thích vẽ.

Cô phát hiện chuyên chú vẽ sẽ làm đầu óc mình trống rỗng, không nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần tập trung hoàn thành bức vẽ là tốt rồi. Ngay cả vấn đề làm cô khổ sở suốt khoảng thời gian này tựa hồ cũng bị quên mất, trong đầu chỉ còn lại vẽ.

Cứ vậy trôi qua hơn mười ngày, thời tiết tháng chín bắt đầu chuyển lạnh. Chiều hôm nay Mao Thiên Tuyền xách dụng cụ vẽ tranh đi theo Tô Dập tới nhà ấm tìm một góc an tĩnh ngồi xuống.

Bọn họ chìm đắm trong làn gió se se lạnh, sau đó Mao Thiên Tuyền nghe Tô Dập bình tĩnh nói: “Hôm nay chúng ta không vẽ thực vật mà tự vẽ mình hoặc thứ mình muốn, muốn vẽ cái gì cứ vẽ cái ấy.”

Mao Thiên Tuyền sửng sốt, cánh tay cầm bút lập tức cứng lại.

Vẽ chính mình là sao? Chẳng lẽ là vẽ chân dung?

Cô mịt mịt nhìn tờ giấy vẽ, đầu óc trống rỗng.

Cây bút của Mao Thiên Tuyền chậm chạp không rơi xuống, cô luống cuống ngẩng đầu, theo bản năng nhìn về phía bảng vẽ của Tô Dập.

Bức tranh của Tô Dập nằm ngoài dự đoán của Mao Thiên Tuyền, chỉ thấy một mảng không gian bị bôi đen, ở trung gian là bóng lưng một cậu bé mặc áo sơ mi trắng. Cậu bé đứng trong bóng tối, bên cạnh mơ hồ có hai cánh cửa, còn phía trước mặt là một thứ có dáng vẻ kỳ quái.

Mao Thiên Tuyền tập trung quan sát, cô phát hiện đó giống như một ngọn lửa màu trắng, ở bên trong mơ hồ có một bóng người.

Tô Dập đang tinh tế phác họa tóc của cậu bé mặc áo sơ mi trắng, phát hiện tầm mắt của cô thì ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mê mang của cô, tiếp đó là mặt giấy còn trắng tinh của cô.

Cậu chậm rãi mở miệng: “Không biết vẽ thế nào à? Chị có thể dùng màu nước hoặc chút chì màu, thích màu gì thì bôi màu ấy, tùy tiện vẽ cũng được, cứ theo trực giác của chị mà vẽ.”

Ánh mắt của Mao Thiên Tuyền quay trở về trang giấy vẽ, màu sắc mình thích? Cô có màu mình thích sao?

Cô suy nghĩ thật lâu, lâu đến mức nội tâm cô dâng lên một trận đau đớn.

Hình như là...

Mao Thiên Tuyền mở khay thuốc màu, dùng cọ vẽ chấm một chút rồi vẽ nét đầu tiên lên tờ giấy vẽ kẹp trên bảng vẽ đặt trên đùi.

Màu lam đậm.

Cô vẽ một đường thật dài, sau đó rửa cọ rồi chấm màu, vẽ một màu khác ở bên cạnh.

Màu tím.

Hai đường nước màu dựng thẳng trên tờ giấy vẽ hệt như hai đường thẳng song song dài ngắn không đồng nhất.

Mao Thiên Tuyền cũng không biết mình đang vẽ cái gì, tựa hồ sau khi đặt nét bút đầu tiên thì có cái gì đó mất khống chế.

Cô lại rửa cọ, đầu ngón tay run rẩy chấm màu nước đỏ tươi, do dự một chút rồi vẽ một đường ngang cắt qua đường màu lam và màu tím, chia chúng ra làm hai.

Nước màu màu đỏ tươi pha lẫn với màu lam đậm cùng màu tím còn chưa kịp khô tạo thành một hỗn hợp màu sắc vặn vẹo kỳ quái.

Cô lại chấm nhiều màu đỏ hơn nữa, lúc chuẩn bị hạ cọ thì nước màu tựa hồ không chịu được trọng lực đột nhiên từ đầu cọ nặng nề nhỏ giọt xuống mặt giấy trắng như tuyết, sau đó lan thành một chấm tròn đỏ như máu.

Mao Thiên Tuyền nháy mắt giống như bị đông cứng, cả người cứng ngắc.

Lại thêm một giọt nước nhỏ xuống mặt giấy làm nó lồi lõm hiện lên một chấm tròn màu xám tro. Ngày càng nhiều giọt nước nhỏ xuống giấy thấm ướt ba đường nước màu còn chưa kịp khô tạo thành một mảng mô hồ.

Cọ vẽ rớt khỏi tay Mao Thiên Tuyền, đầu cọ dính đầy nước màu nện xuống tờ giấy vẽ tạo thành một bệt đỏ. Hai mắt cô đong đầy nước mắt mông lung nhìn màu sắc dần dần lan rộng trên tờ giấy, từng giọt từng giọt nước mắt dọc theo gò má trượt xuống, đột nhiên cô bụm miệng khóc thất thanh.

Màu lam đậm, là màu Tiểu Minh thích. Màu tím, là màu Tiểu Ngữ thích. Ngày hôm đó hai đứa nhỏ mặc áo sơ mi chữ T giống nhau, hình vẽ giống nhau nhưng màu sắc là màu chúng thích, Tiểu Minh là màu lam đậm, Tiểu Ngữ là màu tím.

Còn cô?

Là màu đỏ.

Nước mắt ồ ạt tràn mi cứ như là vòi phun, Mao Thiên Tuyền co lại thành một đoàn, khóc tới run rẩy, cơ hồ không thể hô hấp.

Tô Dập bị động tĩnh của Mao Thiên Tuyền dọa sửng sốt, theo bản năng vỗ vỗ lưng cô một cái nhưng căn bản không làm nên chuyện. Cậu an tĩnh nhìn Mao Thiên Tuyền khóc không thể kiềm chế, chỉ cảm thấy nhân loại đúng là sinh vật thần kỳ, rõ ràng cũng chỉ là trắng đen như cậu nhưng lại nồng đậm không dứt, đó là sức mạnh nội tâm sao?

Tô Dập trừng mắt, không miễn cưỡng làm chuyện vô ích nữa, cậu đổi một trang giấy mới, lại bắt đầu vẽ.

Mao Thiên Tuyền khóc tới mức âm thanh khản đặc, cả người không còn sức lực, đầu óc hỗn loạn. Không biết từ khi nào, cô từ từ bình tĩnh lại, ánh mắt ngây ngốc nhìn tờ giấy vẽ đã hoàn toàn bị nước mắt thấm ướt, không khống chế được bản thân nấc không ngừng.

Đầu óc vẫn hỗn loạn như cũ nhưng trong lòng tựa hồ đã được nước mắt cọ rửa, nó tiến vào trong xó xỉnh bị phủ đầy bụi bặm, quét đi hết thảy mốc meo bụi bẩn, nhất thời cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một ly nước, Mao Thiên Tuyền run run nhận lấy, sau đó nhìn thấy gương mặt lo lắng của Kỷ Bạch Tình.

“Chị Mao, chị không sao chứ? Em thấy chị khóc lâu lắm, uống miếng nước đi.”

Mao Thiên Tuyền cúi đầu uống một ngụm nước ấm, uống vào miệng có vị mằn mặn. Trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng nước có mùi vị của nước mắt mình, thế nhưng uống vài ngụm mới phát hiện là nước muối.

Tô Dập dừng bút, gỡ giấy vẽ trên bảng xuống đưa qua cho Mao Thiên Tuyền, bình tĩnh nói: “Cái này tặng cho chị.”

Mao Thiên Tuyền cúi đầu nhìn một cái, phát hiện trong bức tranh là chính mình cuộn thành một đoàn ôm miệng khóc.

Người trong tranh thoạt nhìn rất yếu ớt, rất tuyệt vọng, tựa hồ sắp hoàn toàn tan vỡ. Thế nhưng, cô không có tan vỡ, có một sức mạnh vô hình tựa hồ từ trong cơ thể cô chậm rãi lan tràn, nước mắt cũng theo đó trào ra.

Mao Thiên Tuyền kinh ngạc nhìn bức tranh vẽ mình, tùy tiện lau bàn tay ướt nhẹp vào chiếc áo sơ mi, sau đó dè dặt nhận lấy.

“Cám ơn...”

Cô nghĩ, mình đại khái đã hiểu được mọi người hi vọng mình thông suốt cái gì.

Sau khi khóc một trận ở nhà kính trồng hoa, tình huống của Mao Thiên Tuyền rõ ràng đã chuyển biến tốt. Nụ cười cởi mở một lần nữa trở lại trên gương mặt cô, thậm chí so với trước kia lại càng sáng sủa hơn. Dưới sự ngầm cho phép của Vu Hãn Âm, những người khác không còn cự tuyệt cô hỗ trợ nữa, để cô bắt đầu bận rộn với công việc trong ngành.

Thế nhưng mặc dù vậy, Mao Thiên Tuyền vẫn dành thời gian cùng Tô Dập, hoặc tự mình ngây ngô vẽ một chút. Cô còn mua không ít tranh sách liên quan tới hội họa đặt lên kệ sách mà mình chưa từng dùng tới, bình thường hứng thú thì lật xem một chút, nghiên cứu thêm về hội họa.

Vẽ thế nào không quan trọng, quan trọng là cô dần dần học được cách ở một mình và tĩnh tâm.

Vu Hãn Âm từ phòng họp trên tầng năm ló đầu nhìn Tô Dập cùng Mao Thiên Tuyền ngồi cách nhau một khoảng vùi đầu vẽ tranh dưới vườn hoa, khẽ mỉm cười nói: “Ban đầu anh đã nói Thiên Tuyền cùng Minh Thành là một cặp tuyệt phối, một người coi trọng người khác quá mức, một người lại vì giết quỷ mà không thèm quản tới ai, tổ hợp này có thể bổ sung hỗ trợ nhau, sức mạnh cũng phát huy tới mức cao nhất.”

Nghệ Tu nghiêng người dựa vào tường, lười biếng nói: “Thế nhưng thái quá cũng không ổn. Thật ra anh đã sớm phát hiện vấn đề của Thiên Tuyền rồi đúng không?”

Ánh mắt Vu Hãn Âm có chút buồn bã, thở dài: “Vốn anh cho rằng ở chung lâu với Minh Thành thì chị ấy sẽ từ từ thông suốt, không ngờ...”

Dừng một chút, lại liếc nhìn Mao Thiên Tuyền ở dưới lầu, khóe miệng lộ ra ý cười: “Bất quá kết quả bây giờ rất tốt, vậy là được rồi.”

Nghệ Tu hừ cười một tiếng, không nói thêm gì.

Vu Hãn Âm quay đầu liếc nhìn dáng vẻ tiêu sái cuồng ngạo của Nghệ Tu, nhịn cười hỏi: “Vậy còn cậu?”

Nghệ Tu khó hiểu: “Cái gì?”

Vu Hãn Âm cười híp mắt: “Cậu với cậu bé đáng yêu kia a.”

Nghệ Tu lại càng mờ mịt hơn, qua một lúc mới ý thức được cậu bé đáng yêu là ám chỉ ai.

Sắc mặt Nghệ Tu âm trầm, lạnh nhạt hỏi: “Tôi với em ấy thì sao?”

Ánh mắt đào hoa xinh đẹp của Vu Hãn Âm cong lại như vầng trăng khuyết, cười tủm tỉm: “Bao lâu rồi cậu không hút thuốc lá rồi? Dì quét dọn nói với tôi nhiều lần rồi, thùng rác trên lầu ba căn bản không có chút tàn thuốc nào cả.”

Anh nhìn chằm chằm sắc mặt ngày càng đen xì xì của Nghệ Tu, tựa hồ muốn từ đó nhìn ra cái gì đó. Rất nhanh, nụ cười của anh ngày càng sâu hơn, âm điệu cũng kéo dài một cách sâu xa: “Chẳng lẽ người nào đó bởi vì cậu bé đáng yêu không ngửi được mùi thuốc lá mà cai thuốc nhỉ?”

Nghệ Tu tựa hồ bị cơn buồn nôn ập tới làm giật bắn người, sờ sờ cánh tay tức giận nói: “Cái quỷ gì vậy? Anh gọi tôi tới vì nói cái quỷ này à?”

Nói xong, anh chậc một tiếng, xoay người muốn rời khỏi phòng họp.

Vu Hãn Âm thấy mình dọa chạy người ta liền vội vàng lớn giọng hô: “Úi đừng đi, quả thực có chuyện cần nói, liên quan tới cậu bé đáng yêu a.”

Bước chân của Nghệ Tu khựng lại, âm trầm quay lại: “Thử gọi một tiếng cậu bé đáng yêu nữa coi?”

Vu Hãn Âm nhún vai, cười híp mắt tiếp thu: “Được rồi, Tiểu Dập Tiểu Dập, được chưa?”

Nghệ Tu khoanh tay xoay người lại, híp mắt nhìn Vu Hãn Âm, chờ xem đối phương có lời gì muốn nói.

Vu Hãn Âm đối diện tầm mắt sắc bén của Nghệ Tu, mở một sấp văn kiện đưa qua, nụ cười trên mặt thu lại, nhỏ giọng nói: “Ban đầu mọi người vội vàng lên đường nên không kịp nhìn thấy tin tức này. Trước đó có một cô nhi viện ở khu nhà cũ bị cháy, chính là buổi tối chúng ta tới núi Sa Khư. Đêm đó cả cô nhi viện bị thiêu hủy, đám nhỏ bên trong cùng toàn bộ nhân viên đều táng thân trong biển lửa, không một người sống sót, số lượng người chết ước chừng một trăm người.”

Nhìn sấp tư liệu, cả tòa kiến trúc cô lập là một mảnh nám đen, bị cháy sạch chỉ còn lại tòa nhà trống rỗng. Nhân viên cứu hỏa dùng băng ca khiêng thi thể phủ vải trắng ra ngoài, một cánh tay nhỏ gầy nám đen từ băng ca trượt xuống, nhìn mà kinh sợ.

Vu Hãn Âm đè thấp âm thanh hơn nữa: “Cô nhi viện này chính là nơi Tiểu Dập từng ở, kết quả điều tra là xì ga, viện trưởng không phát hiện, phòng bếp bật lửa dẫn đến bùng nổ. Thế nhưng cả quá trình rất kỳ quái, mùi ga nồng như vậy căn bản không có khả năng không ngửi thấy, phòng bếp cách phòng ngủ của đám nhỏ rất xa, mùi ga và tiếng nổ không có khả năng không nghe thấy, thế mà kết quả tất cả mọi người đều vô tri vô giác chết trong biển lửa.

Nghệ Tu nhíu mày đặt tư liệu xuống, lạnh giọng nói: “Anh cảm thấy vụ hỏa hoạn này là có người muốn nhắm tới Tô Dập?”

Biểu tình Vu Hãn Âm có chút u ám, nhíu mày cào cào mái tóc dài: “Không rõ, thế nhưng cô nhi viện sớm đã không còn chút liên hệ gì với Tiểu Dập, anh không tìm ra kẻ đứng sau. Thế nhưng anh cứ có dự cảm không tốt...”

Nghệ Tu lạnh giọng: “Còn cả lần quỷ quật nữa, chẳng lẽ vì chúng ta phá hủy âm mưu cổ trạch nên muốn trả thù?”

Vu Hãn Âm cười khổ: “Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi, thế nhưng chuyện cổ trạch rõ ràng là trước khi rút lui sẵn tiện làm một vố lớn mà thôi, với lại phải giải thích thế nào về quỷ hồn Phong Thanh Vi?”

Nghệ Tu siết chặt văn kiện trong tay, biểu tình ngoan lệ, giọng điệu lạnh lùng: “Tô Dập là vì tôi mới bị đám người kia để mắt tới, chúng ta phải bảo vệ em ấy. Tiếp tục chú ý chuyện cô nhi viện.”

“Rắc” một tiếng, kẹp văn kiện bằng nhựa bị Nghệ Tu bóp nát. Anh lạnh lùng nhìn bìa nhựa màu bạc bị bẽ gãy lìa trong tay, tùy tiện ném nó lên bàn rồi xoay người đi ra cửa.

Nhìn bóng lưng Nghệ Tu, Vu Hãn Âm cúi đầu nhíu mày nhìn hình ảnh tòa nhà cô nhi viện nám đen, một lần nữa quay đầu từ cửa sổ nhìn hai người đang ôm bảng vẽ ngồi vẽ ở dưới lầu.

Vu Hãn Âm thất thần, trong đầu không ngừng xoay chuyển tất cả mọi việc phát sinh sau vụ cổ trạch, vẫn như cũ không túm được đầu mối bị che giấu, điểm duy nhất có thể xác định lả kẻ đứng sau chuyện này có lẽ đã theo dõi Tiểu Dập. Chờ đến khi lấy lại tinh thần thì anh phát hiện nhóm Tô Dập tựa hồ đã vẽ xong, đang thu dọn dụng cụ vẽ tranh.

Anh cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại rồi trở về phòng làm việc của mình ở tầng năm. Đây là một căn phòng cực lớn được trang trí đơn giản, tủ sách lớn phủ kín hai mặt tường, vô số sách vở, văn kiện, hồ sơ được chất trong tủ. Chiếc bàn gỗ lớn được đặt ở chính giữa phòng, phía sau bản là chiếc ghế bành lớn. Trên bàn sắp sếp chỉnh tề, cạnh bàn còn có vài chậu cây xanh.

Cửa bị gõ, người ngoài cửa được đáp lại liền mở cửa tiến vào, nghi hoặc hỏi: “Hãn Âm, em gọi chị à?”

Người tới chính là Mao Thiên Tuyền, Vu Hãn Âm tựa vào bàn gỗ, tựa hồ có chút suy tư nhìn cô: “Khoảng thời gian này đủ để chị suy nghĩ thật kỹ, bây giờ chị đã nghĩ rõ ràng chưa?”

Mao Thiên Tuyền ngẩn người, yên lặng một chốc rồi ngẩng đầu lộ ra nụ cười khổ: “Chị sẽ không dùng phương thức tự hủy hoại này để bảo hộ người khác nữa.”

Vu Hãn Âm lẳng lặng nhìn Mao Thiên Tuyền, không nói gì. Mao Thiên Tuyền hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Sinh mạng của bọn họ rất quan trọng, nhưng chị cũng quan trọng như vậy. Trước kia là chị không biết tự lượng sức mình, năng lực của chị có hạn, không thể nào không chút sơ sẩy bảo hộ bọn họ an toàn. Sau này chị sẽ liều mạng nâng cao năng lực của mình, làm ra chuyện hữu dụng thực sự.”

Nhìn ánh mắt lóe ra tia sáng kiên định của Mao Thiên Tuyền, Vu Hãn Âm khẽ mỉm cười.

Xem ra cô đã thực sự thoát ra khỏi vụ việc siêu thị kia.

Anh đi vòng ra sau bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một thanh đường đao đưa cho Mao Thiên Tuyền đang sửng sốt: “Tốt lắm, cầm nó đi, ngày mai chính là một ngày mới.”

Mao Thiên Tuyền nhìn chằm chằm đường đao, tay phải khẽ run đưa tới, lúc chạm tới thanh đao thì bàn tay run rẩy đột nhiên ổn định, nắm chặt lấy thanh đường đao của mình.

Ngày mai chính là một ngày mới.

...*...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.