Âm Dương Nhãn

Chương 62: Chương 62: Nhà đá




Giằng co một hồi, chờ Nghệ Tu cùng Tô Dập từ phòng ngủ ra ngoài, thời gian chỉ mới sáu giờ rưỡi, mặt trời cũng vừa mới lên không bao lâu.

Trên boong lác đác vài người, trong phòng ăn cũng là cảnh tượng khá bận rộn, Nghệ Tu cùng Tô Dập mặc quần áo thể thao tiến vào, quản lý đang bận rộn chỉ huy nhân viên dọn thức ăn có chút sửng sốt, sau đó vội vàng tiến tới nghênh đón: “Nghệ đội trưởng, hai vị tới sớm quá, chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị xong nên có hơi loạn...”

Nghệ Tu nhướng mày một cái, không nghĩ tới chuyện bọn họ tới sớm. Mặc dù không phải quá gấp gáp nhưng cũng không thể cứ chờ như vậy, vì thế anh nói: “Có thức ăn không? Tụi tôi tùy tiện ăn chút gì là được rồi, có gì thì ăn cái đấy.”

Quản lý phòng ăn thầm thở phào một hơi, ông cũng không dám để Nghệ Tu chờ, vì thế vội vàng bảo nhóm nhân viên tăng nhanh tốc độ bày thức ăn để Nghệ Tu cùng Tô Dập ăn trước.

Mà Nghệ Tu cùng Tô Dập cũng không quan tâm tới cảnh hỗn loạn xung quanh, mang phần thức ăn đã chọn tới bàn ngồi, từ từ ăn.

Bởi vì không phải thật sự xuống nước bơi lội nên không cần để bụng rỗng. Bởi vì có một bức đại tôn Phật ngồi trong phòng ăn, động tác của mọi người khó tránh nhanh hơn rất nhiều, dùng tốc độ nhanh hơn bình thường gấp đôi sắp xếp chén dĩa bày biện thức ăn, lúc đám người dậy sớm tiến vào thì bị bộ dáng chuẩn bị nghênh đón này dọa sửng sốt.

Trong phòng ăn lục tục có không ít người tới ăn sáng, phòng ăn vốn an tĩnh dần dần trở nên huyên náo, người của Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông cũng xuống. Nhâm Tinh Hỏa của Tử Vi Tông nhìn thấy bọn họ thì tiến tới chào hỏi. Nghệ Tu liếc nhìn đối phương một cái, qua loa lấy lệ gật đầu, Nhâm Tinh Hỏa cũng hiểu chuyện không tiếp tục ở lại để đôi bên khó xử nữa.

Người trong phòng ăn ngày càng nhiều, Nghệ Tu vẫn còn đang ăn, Tô Dập thì đã ăn no, đang cầm một ly sữa đậu nành đá uống.

Ăn xong thức ăn trong khay, Nghệ Tu cầm sữa đậu nành uống một hớp lớn rồi hỏi Tô Dập: “Hôm nay chúng ta dạo bí cảnh một chút đi, xem xem có thứ gì đặc biệt không.”

Tô Dập gật đầu, bọn họ ngồi trong phòng ăn nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy ra ngoài boong thuyền.

Lúc bọn họ định leo qua lan can nhảy xuống biển thì một tiếng “Nghệ đội trưởng!” từ xa xa gọi hai người lại.

Nghệ Tu quay đầu lại thì thấy Nhâm Tinh Hỏa mỉm cười tươi rói sải bước đi tới, tới cách chỗ bọn họ tầm hai ba thước thì dừng lại, ôn tồn mở miệng: “Nghệ đội trưởng lần đầu tiên tới bí cảnh Nam Hải, tại hạ xin lắm mồm một câu. Trong bí cảnh có chợ giao dịch, bình thường sẽ cử hành vào ngày thứ ba ở quảng trường trung tâm bí cảnh, Nghệ đội trưởng xin chớ bỏ lỡ.”

Nghệ Tu mắt lạnh nhìn Nhâm Tinh Hỏa, dáng điệu của hắn vừa nãy làm người không biết sẽ tưởng quan hệ của bọn họ rất tốt, Quách Phi Minh cầm đầu đám Thiên Huyền Tông đứng nhìn ở xa xa, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Mặc dù không thích đám Thiên Huyền Tông kia nhưng Nghệ Tu cũng không thích bị người ta lợi dụng. Anh cười lạnh một tiếng rồi nói: “Sau này nhớ xếp hàng là tốt rồi.”

Nhóm bọn họ vừa vặn đứng trên gió, câu nói này vừa phát ra nháy mắt đã truyền đi rất xa, phần lớn mọi người ở trên boong đều nghe thấy.

Nói xong, Nghệ Tu không thèm nhìn tới sắc mặt biến đổi của Nhâm Tinh Hỏa, ôm Tô Dập nhảy xuống biển, ùm một tiếng rơi vào trong nước.

Bọt khí trong suốt một lần nữa bao bọc lấy hai người, mang bọn họ chìm sâu xuống đáy biển.

Ánh nắng buổi sáng không quá chói chang nhức mắt, vì thế hải vực xung quanh xoáy nước so với hôm qua lại càng âm u tăm tối hơn. Sau một trận rung động xoay tròn quen thuộc, bọt khí bị lồng trận văn phun ra rồi bay về phía thành cổ.

Lần này bọt khí giữ lâu hơn một chút, bay một khoảng rồi mới hạ thấp xuống rồi ba một tiếng vỡ tan tành.

Nghệ Tu ôm Tô Dập, dùng sức đạp một mảnh tường đá đổ nát chỉ còn lại một đoạn chân, vững vàng đáp xuống đất.

Lần này tựa hồ bọn họ rơi xuống một hẻm nhỏ, tường đá đổ nát kéo dài hai bên vây lấy hai tòa kiến trúc đổ nát ở bên cạnh.

Tô Dập nhìn khắp nơi một chút, sau đó đi theo Nghệ Tu đi ra ngoài đường lớn.

Tòa thành cổ này cũng không biết là niên đại gì, cũng không biết đã chìm ở đây bao lâu, cô tịch lại yên lặng chờ đợi những vị khách viếng thăm khi bí cảnh mở ra. Mà mỗi lần chỉ huyên náo một chốc rồi lại khôi phục vắng lặng, một lần nữa chờ đợi tới lần sau mở ra.

Lúc này thỉnh thoảng bọn họ sẽ thấy những người khác, so với hai người Nghệ Tu tựa hồ dạo chơi ngắm cảnh sắc, bọn họ không hề nhàn hạ thoải mái, ngược lại dáng vẻ cứ vội vội vàng vàng lục lọi tìm kiếm trong đống đổ nát, cố gắng tìm kiếm hết thảy tài nguyên hữu dụng.

Tô Dập thấy có người moi ra một ít tinh thể màu xám tro, ánh sáng nhạt nhẽo yếu ớt từ những tinh thể kia chậm rãi tràn ra. Nghệ Tu giải thích: “Cái đó gọi là hải tinh, màu xanh, có thể làm tài liệu tinh luyện, chính là sản phẩm sản xuất chủ yếu của bí cảnh này.”

Tô Dập có chút suy nghĩ gật đầu: “Nơi này là cổ thành, không có cổ vật lưu lại sao?”

Nghệ Tu nhếch mép: “Đương nhiên là có, chẳng qua đã bị cái đám cào cào châu chấu vơ vét sach sẽ cả rồi. Bí cảnh Nam Hải này đã xuất thế khá lâu, tựa hồ có chút quan hệ với Hạo Ca Tông thời thượng cổ. Sự tồn tại của Hạo Ca Tông thượng cổ đã được bí cảnh này chứng thật, rất nhiều ghi chép về huyền môn cổ đều xuất phát từ đây.

Anh đá văng một mảnh đá vụn dưới chân, lười biếng nói: “Từng có người tìm thấy pháp khí mạnh mẽ thời cổ ở bí cảnh Nam Hải này. Khối bạch ngọc bát quái mà Phác Đạo Tử đưa cho em đeo hình như cũng được tìm thấy ở đây. Sau đó bí cảnh Nam Hải trở nên rất hot, vô số người nhào tới vơ vét từng tấc đất ở nơi này, mảnh đổ nát thê lương mà em thấy lúc này cũng chưa biết được là bị phá hư từ khi nào đâu.”

Tô Dập nghe vậy thì cúi đầu sờ bạch ngọc bát quái trước ngục, lại liếc nhìn vách tường đổ nát gảy lìa, mặt cắt cùng độ xói mòn không đồng nhất với chỗ bên cạnh, thoạt nhìn chỉ mới gãy nứt không bao lâu.

Cậu ngẩng đầu nhìn xa xa, có vài tòa kiến trúc chưa sụp đổ trầm mặc lẳng lặng đứng trong nội thành thành cổ, những hàng nóc nhà bằng đá san sát xếp thành hàng ở trên sườn núi. Mặt tường được xây bằng những tảng đá lớn được mài bóng, cửa sổ gỗ bị phong hóa vụn vỡ, tòa kiến trúc tàn tạ có những mảng màu xám tro không đồng nhất, tựa hồ vẫn còn sót lại phong thái năm xưa.

“Chúng ta đi vào trong xem một chút đi, nói không chừng có thể vào trong được.” Tô Dập chỉ những dãy nhà cổ xưa cao thấp phía xa xa.

Nghệ Tu không dị nghị, hai bọn họ liền đi tới khu vực trung tâm. Bọn họ dọc theo đường đá đi thẳng tới trước, kiến trúc ven đường từ một mảnh đổ nát thê lương dần dần trở thành có hình thái, dần dần nguyên vẹn hơn.

Tô Dập tò mò nhìn những tòa kiến trúc đổ nát này, thấy căn nhà đá nào có thể xem như hoàn hảo liền kéo Nghệ Tu tiến vào trong dạo một vòng, Nghệ Tu cũng dung túng theo sát phía sau, giúp cậu đề phòng sụp đổ bị thương.

Chẳng qua trong những căn nhà đá này bình thường vẫn luôn là một mảnh trống trải, chỉ có gỗ mục đụng tới là vỡ vụn cùng đá vụn bụi bặm, còn có vài món đồ dùng trong nhà có thể thông qua dáng vẻ mà nhận ra.

Thỉnh thoảng Tô Dập thông qua ánh sáng màu trắng bay ra từ khe hở góc tường cùng đống đất đá tìm thấy một ít hải tinh, đều là tùy tiện đào ra vài mảnh tương đối tinh khiết bỏ vào ba lô chứ không cố ý tìm kiếm.

Bọn họ dạo bước trong dãy nhà, Tô Dập ngẩng đầu nhìn về phía trước, đột nhiên sững sờ. Cậu kéo tay áo Nghệ Tu, chỉ dãy nhà cách đó không xa nhẹ giọng nói: “Bên kia có một chùm sáng nhỏ...”

Nghệ Tu nhìn theo hướng Tô Dập chỉ thì thấy một đám người vội vàng từ gian nhà đá kia đi ra, sải bước tới căn tiếp theo.

“Là căn nhà vừa có người đi ra ấy hả?” Nghệ Tu cúi đầu hỏi Tô Dập.

Tô Dập khẳng định gật đầu: “Ừm, chùm sáng vẫn còn.”

Nghe vậy, Nghệ Tu liền dẫn Tô Dập đi tới. Gian nhà đá này thoạt nhìn rộng rãi hơn mấy gian bên cạnh một chút, từ màu sắc còn sót lại từ vách tường cùng trang trí thì phỏng chừng đã bị người ta chiếu cố rất nhiều lần. Bọn họ vừa tiến vào trong thì quả nhiên trống rỗng, không còn sót thứ gì.

Tô Dập ngẩng đầu nhìn quanh một vòng rồi dẫn Nghệ Tu đi tới đại sảnh ở phía sau.

Ở đại sảnh phía sau nhà đá, chính giữa có một bức tượng đá lớn cao cỡ hai người, chẳng qua bức tượng đá này đã tàn tạ không thôi, từ phần cổ trở xuống đã bong tróc một mảng lớn, không thể nhìn ra đó rốt cuộc là tượng gì.

Ngoài trừ bệ đá cùng tượng đá kia, xung quanh là một mảnh rỗng tuếch, Nghệ Tu nhìn về phía Tô Dập. Mà Tô Dập thì đi đi vòng quanh bệ đá của bức tượng hai vòng, sau đó chỉ phần bệ đá thoạt nhìn ngay ngắn chỉnh tề nói: “Ở trong này!”

Bọn họ nghiên cứu nửa ngày nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một tảng đá bình thường, phía trên không hề có khe hở, rõ ràng là một khối đá vuông vức.

Nghệ Tu quan sát một chốc rồi bảo Tô Dập né ra xa một chút, sau đó nâng tay, ánh sáng ngưng tụ ở nắm tay, một quyền đấm mạnh về phía tảng đá!

“Ầm” một tiếng, tảng đá chia năm xẻ bảy vỡ nát!

Nghệ Tu gạt mấy miếng đá vụn, từ bên dưới lôi ra một cái điếu trụy.

Tô Dập tò mò tiến tới nhìn, phát hiện là một cái điếu trụy treo trên một chuỗi dây mềm mại dẻo dai. Điểm nổi bật nhất là một viên thái dương kim tinh hình trứng bện trong chuỗi dây, là một tinh thể được mài dũa cẩn thận, bên trong ẩn chứa không ít điểm sáng nhỏ vụn.

Phần đáy điếu trụy còn treo lủng lẳng một miếng kim loại xám đen cùng vài chuỗi hại châu, Nghệ Tu dùng ngón tay lau sơ qua miếng kim loại, cẩn thận nhìn đồ đằng mờ nhạt bên trên, thấp giọng nói: “Cái này rất giống đồ đằng của Hạo Ca Tông.”

Tô Dập liền nhớ ra Nghệ Tu từng nói tòa thành cổ thành có liên quan với Hạo Ca Tông.

Cất điếu trụy vào ba lô, bọn họ từ trong nhà đá đi ra, đang định tiếp tục đi tới thì Tô Dập đột nhiên nghe thấy tiếng chuông khe khẽ ở bên tai.

Âm thanh này có chút quen thuộc, cậu theo bản năng nghiêng đầu liền nhìn thấy một chiếc chuông nhỏ đính trên góc váy biến mất ở lối rẽ.

“Là Phong Thanh Vi!” Tô Dập cả kinh, vội vàng lôi Nghệ Tu chạy tới chỗ lối rẽ.

Nghệ Tu ngẩn người, bị Tô Dập kéo đến lảo đảo. Không ngờ ở nơi này lại gặp Phong Thanh Vi, anh nhanh chóng ổn định thân mình, cùng Tô Dập đuổi theo.

Hai người chạy nhanh tới lối rẽ, Tô Dập nhìn theo hướng Phong Thanh Vi biến mất thì phát hiện cô đứng ở đàng xa, đang ngẩng đầu nhìn một tòa kiến trúc ở trên đường. Một nhóm bốn người kết bạn đưa lưng về phía Tô Dập vội vàng đi qua con đường này, hoàn toàn không phát hiện Phong Thanh Vi ở ven đường, trong mắt bọn họ, trừ bỏ các tòa kiến trúc cũ nát thì hoàn toàn không có gì khác.

Tô Dập kéo Nghệ Tu chạy tới, mà Phong Thanh Vi thì tựa hồ không phát hiện bọn họ, cô chỉ đứng yên ở đó, yên lặng chăm chú nhìn căn nhà đá không có gì khác biệt với những căn khác ở xung quanh, đôi môi tái nhợt hơi mím lại, ánh mắt tựa hồ ẩn chứa ưu tư phức tạp, cả người cũng bao phủ trong thần sắc thẫn thờ bi thương.

Thế nhưng không đợi Tô Dập lên tiếng gọi, Phong Thanh Vi đã thu hồi tầm mắt, sau đó quay người biến mất.

Tô Dập sửng sốt, khựng một chốc rồi lầm bầm mở miệng: “Cô ta biến mất rồi...”

Nghệ Tu quan sát căn nhà đá không có gì khác biệt hay mới lạ này, thấp giọng hỏi: “Em thấy cô ta làm gì không?”

Ánh mắt Tô Dập có chút do dự, chỉ một tòa nhà ba tầng khá hoàn hảo nói: “Cô ta nhìn bên kia, hình như rất buồn bã...”

Nghệ Tu tìm kiếm một chốc mới tìm được căn nhà đá mà Tô Dập chỉ, anh khẽ nhíu mày nói: “Đi thôi, chúng ta vào trong xem một chút.”

Lúc bọn họ tới gần căn nhà đá thoạt nhìn bình thường không có gì khác lạ kia, Tô Dập đột nhiên sửng sốt, thấp giọng nói: “Trận văn...”

Chỉ thấy vài trận văn chằng chịt rậm ráp bao trùm căn nhà đá ẩn trong hóc khuất này, mà dấu vết so với nhà đá rõ ràng rất mới. Nếu không phải tiến tới rất gần thì Tô Dập cũng không phát hiện nơi này ẩn giấu trận văn.

Nghệ Tu chớp mắt: “Trận văn? Khó trách cứ cảm giác căn nhà này giống như có cảm giác rất dễ bỏ qua, chỉ cần dời mắt một cái liền không tìm được.”

Tô Dập cận thận cảm ứng sức mạnh trên trận văn: “Trận văn này có hiểu quả che giấu.”

Trước đó nhìn thấy Phong Thanh Vi đứng trước nơi này, bây giờ lại phát hiện có trận văn bảo vệ có hiệu quả làm mọi người không chú ý tới căn nhà đá này, thấy thế nào cũng thực cổ quái.

Nghệ Tu híp mắt ngẩng đầu nhìn cánh cổng tò vò đen thui của gian nhà, thấp giọng nói: “Chúng ta vào đi.”

Vừa vào trong, quả nhiên nội thất không không trống rỗng như những căn nhà đã bị vét sạch sẽ khác. Trên tường vẫn còn treo tranh vải trang trí, một chiếc răng nanh màu trắng thật dài treo ở phía trên tạo thành một bức đồ đằng rách nát như ẩn như hiện. Vài thứ vỡ vụn chất đống trong góc, khắp nơi phủ một tầng bụi bẩn, đồ đạc trong nhà đều đã cũ kỹ hư hỏng, chỉ còn lại băng ghế đá còn hoàn hảo.

Nghệ Tu đảo mắt nhìn một vòng: “Để anh tìm thử xem có thứ gì không.”

Tô Dập gật gật đầu, ánh mắt nhìn tấm tranh vải trang trí treo trên tường. Đang định đi tới thì đột nhiên bị Nghệ Tu kéo tay giữ lại.

“Chờ đã.” Nghệ Tu nhíu mày nhìn bụi bặm phủ đầy nhà, bả vai hất ba lô sau lưng ra trước, lục lọi một chút rồi lôi ra khẩu trang cùng bao tay.

Đeo khẩu trang cho Tô Dập, lại đưa bao tay cho cậu, lúc này Nghệ Tu mới hài lòng gật đầu: “Được rồi, đi đi.”

Tô Dập cúi đầu điều chỉnh khẩu trang, lại đeo bao tay cho tốt rồi mới xoay người quan sát tấm tranh.

Trên tấm tranh vải có rất nhiều sợi bị bong ra, những sợi tơ đã trở nên cứng rắn xám đen, tựa hồ chỉ cần kéo hai cái sẽ hoàn toàn phá hỏng mảnh vải này. Tô Dập nhìn chằm chằm đồ đằng mơ hồ trên vải, sau đó đưa tay nhẹ nhàng khều những sợi vải bị bong ra dính bết lại để chúng tách ra, quay trở về hình dáng vốn có.

Nghệ Tu đang ngồi xổm trong góc lục lọi đống đồ chất ngổn ngang chú ý tới động tác của Tô Dập, anh vỗ tay đứng dậy, giúp cậu đè lại những sợi vải đung đưa, ghép nối lại dáng vẻ vốn có của đồ đằng.

Rất nhiều sợi vải rối bời, dùng sức kéo một chút thì sợi vải sớm đã rách mướp sẽ hoàn toàn phân tán. Tô Dập thật cẩn thận vuốt từng sợi từng sợi để chúng nằm yên, kiên nhẫn ghép nối, dần dần hoàn thành hơn phân nửa phần đồ đằng không lành lặn.

Tô Dập nhìn một chút, phát hiện mình căn bản không biết đây là đồ đằng gì. Bên mép đồ đằng cũng rất bất quy tắc, nó là các đường cong méo mó chen chúc lại cùng một chỗ, bởi vì thiếu hơn phân nửa nên không thể nào nhìn ra nội dung đồ đằng. Bất quá cậu cảm thấy những đường cong vặn vẹo tạo thành đồ đằng kia có chút giống ký hiệu trận văn.

“Chờ chút, anh chụp bức đồ đằng này lại đã.” Nghệ Tu cẩn thận buông tay, lôi di động trong túi ra chụp tấm đồ đằng vừa được phục hồi trên tường.

“Tốt lắm, tìm thử xem còn thứ gì nữa không.” Nghệ Tu cúi đầu nhìn tấm hình trên di động một chút rồi cất vào túi quần, cùng Tô Dập chia ra tìm xem còn thứ gì khác hay không.

Tầng một nhà đá là phòng khách, phía sau là phòng bếp cùng vài gian phòng không rõ công dụng. Tòa thành cổ này không biết đã chìm dưới đáy biển bao lâu, trong tầng một chỉ có bức đồ đằng bị hỏng hơn phân nửa kia là có giá trị, những thứ khác cơ hồ không thể nhìn ra dáng vẻ vốn có, Nghệ Tu ngồi xổm trong góc lật xem nửa ngày, kết quả chỉ là một mớ rách rưới.

Tầng một không có thứ gì, bọn họ nhanh chóng chuyển lên tầng hai.

Nghệ Tu nói với Tô Dập: “Phía trên không biết có nguy hiểm gì không nữa, hai chúng ta phải cố gắng đi chung với nhau.”

Tô Dập gật đầu, Nghệ Tu xoay người bước lên thềm đá sần sùi, đi lên lầu hai.

Nhà đá này cũng khá vững chắc, Nghệ Tu dẫn đầu đi lên lầu hai, thấy không có vấn đề gì Tô Dập mới lên theo.

Lầu hai rõ ràng có nhiều phòng hơn, một căn phòng khách nhỏ không có thứ gì hữu dụng xuất hiện ngay trước mắt, sau khi tìm kiếm không có kết quả, bọn họ chuyển sang dãy phòng bên cạnh. Đó là những căn phòng bất đồng, gian đầu tiên rõ ràng là vị trí trung tâm căn nhà, rất có thể là phòng ngủ của chủ nhân căn nhà này.

Giường đá trống rỗng nằm một góc phòng, bên cạnh là bàn gỗ tủ gỗ đổ ngã, vải vóc cũ nát nám đen rơi đầy dưới đất dính đầy bụi bặm.

Tô Dập an tĩnh đánh giá căn phòng này, đột nhiên mở miệng nói: “Nơi này có lẽ từng có hai người ở.”

Nghệ Tu quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Tô Dập chỉ hai thứ gốm sứ tựa hồ là gối đầu đã vỡ nát trên giường: “Nơi này có vài thứ có cặp, hẳn là có hai người ở chung.”

Nghệ Tu có chút suy tư đảo mắt nhìn một vòng, gật đầu nói: “Ừm, rất có thể.”

Từ một vài vật nhỏ tìm được thì rõ ràng nơi này từng có một nữ chủ nhân, thế nhưng trừ bỏ những món đồ có đôi có cặp thì không hề tìm thấy dấu vết sinh hoạt của một người khác.

Trong căn phòng ngủ này không có nhiều tin tức, bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, tiếp tục đi tới các căn phòng khác ở bên cạnh. Thế nhưng bọn họ lại phát hiện thêm một căn phòng ngủ nữa, phòng này rõ ràng có dấu vết bất đồng với căn phòng ngủ vừa nãy.

Nghệ Tu tiện tay ném một đoạn gỗ nát xuống đất, cười như không cười nói: “Cứ tưởng là một cặp vợ chồng, bây giờ xem ra là một cặp tình nhân nhỏ?”

Tô Dập lắc đầu, trước khi có nhiều tin tức hơn, hết thảy mọi suy đoán đều không đáng tin.

Lúc đi vào căn phòng rộng rãi cuối cùng, Tô Dập cùng Nghệ Tu đều có chút sửng sốt lại nghi hoặc đánh giá nơi này.

Căn phòng này không giống những căn phòng khác, nó hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một tầng đá vụn cùng bụi bặm phủ trên nền đất. Nghệ Tu quan sát một chốc, đột nhiên ánh mắt ngưng trọng, anh sải bước đi tới bên một mặt tường, nhẹ nhàng sờ dấu vết lồi lõm bên trên.

Tô Dập đi tới, khó hiểu nhìn Nghệ Tu. Nghệ Tu quan sát tỉ mỉ dấu vết trên tường, thấp giọng nói: “Đây là dấu vết do dư âm công kích lưu lại, rất nhiều rất dày, hẳn là không ngừng được tạo ra. Nơi này rất có thể là nơi chủ nhà luyện tập, hắn rất mạnh.”

Tô Dập có chút suy nghĩ gật đầu, sau đó cùng Nghệ Tu chuyển sang tầng ba.

Tầng hai tuy có nhiều đồ, cũng tiết lộ một vài tin tức về chủ nhân căn nhà đá này, thế nhưng trừ bỏ đồ đằng dưới tầng một thì không tìm thấy bất cứ thứ gì đặc biệt. Phong Thanh Vi quá thần bí, cô ta sẽ không vô duyên vô cớ đứng trước một căn nhà đá bị người ta dùng trận văn giấu đi như vậy, cho dù nơi này thoạt nhìn cực kỳ bình thường.

Không, chỉ riêng chuyện dùng trận văn che giấu đã đủ để chứng minh nó không bình thường, bọn họ chỉ có thể hi vọng sẽ tìm được gì đó ở tầng ba.

Vừa lên tầng ba, ánh mắt Nghệ Tu cùng Tô Dập không khỏi sáng ngời. Tầng ba là một không gian nhỏ như gác lửng, một bên là mấy cái giá gỗ đã sụp đổ bể tan tành lộ ra không ít thư tịch cùng thẻ trúc cổ xưa.

Bên còn lại là một cái bàn đá thật dài, phía trên là một vài tài liệu cùng công cụ cổ xưa tán loạn đã mục nát, nhìn giống như nơi chủ nhà dành để chế tác này nọ.

Nghệ Tu nói với Tô Dập: “Em tìm bên tủ sách đi, anh tìm bên bàn đá. Nếu xem không hiểu chữ trong sách thì cứ chụp hình lại rồi tìm hiểu sau.”

Tô Dập gật đầu, cùng Nghệ Tu chia hai đầu thăm dò căn gác lửng này. Cậu đi tới chỗ kệ sách gãy đổ chất đống, cẩn thận nhặt những tấm ván kia, động tác cực kỳ nhỏ nhẹ lấy quyển thư tịch bị đè bên dưới ra, cẩn thận lật xem.

Đáng tiếc rất nhiều trang sách cùng thẻ trúc đã sớm mục nát theo năm tháng, rất nhiều thứ bị lão hóa cùng axit hóa, vừa chạm vào liền bể, thậm chí có vài tờ còn dính bết lại với nhau. Loại cổ tịch bằng vải lụa thì phần lớn chữ viết đã lu mờ, căn bản không nhìn ra vết tích. Vô luận Tô Dập cẩn thận như thế nào cũng chỉ có thể nhìn ra một số ít mà thôi.

Trán Tô Dập mướt mồ hôi, cậu ngồi xổm dưới đất cẩn thận chụp lại tất cả những chữ viết phức tạp trong cổ tích còn có thể nhìn thấy, từng chút một cẩn thận qué dọn tủa sách bừa bộn.

Bên kia, Nghệ Tu đi tới bên cạnh bàn đá, nhẹ nhàng cầm mảnh xám đen trên bàn nhìn một chút, sau đó các công cụ cũ kỹ sần sùi nghiên cứu một phen, xác nhận đó là công cụ chế tạo dược cùng pháp khí thời cổ.

Ánh mắt sắc bén của anh rơi vào mấy cái rương đá bên cạnh. Anh bịt mũi rồi dùng lực mạnh mở một cái, chỉ thấy một luồng khí đen cùng mùi thối rữa từ trong rương lan tràn ra, Nghệ Tu liếc nhìn một cái rồi lập tức đậy lại.

Bên trong rương đá đều là linh thực đã thối rữa, mùi hôi của nó nói không chừng còn có độc tố. Ánh mắt Nghệ Tu nhanh chóng chuyển sang cái rương khác, tiếp tục bịt mũi rồi dùng lực mở ra, liếc nhìn đồ đạc bên trong thì nhướng mày, phát hiện có chút không đúng.

Cái rương này đã từng được mở ra, đồ đạc bên trong có dấu vết lục lọi.

Nghệ Tu ngẩng đầu quan sát năm cái rương đá xung quanh, cái vừa mở có dấu vết mới mở rất rõ, ngoài ra còn một cái khác cũng có dấu vết. Dấu vết không quá mới, phỏng chừng là vài năm trước mà thôi, thế nhưng anh không hiểu vì sao có tới năm rương nhưng chỉ có hai cái bị mở.

Nghệ Tu nhíu mày nhìn hơn số pháp khí chưa hoàn thành chất đống trong rương, đưa tay lục lọi tìm kiếm.

Mấy món pháp khí hư hại trong rương phần lớn đều không có chỗ dùng, Nghệ Tu phỏng đoán là đồ dùng để vẽ trận văn. Anh lục lọi nửa ngày nhưng không có thu hoạch gì, lúc này mới xoay người mở cái rương còn lại có dấu vết được mở ra, nhìn một cái thì quả nhiên lại là hơn nửa rương pháp khí chưa hoàn thành đã hư hại. Anh nhíu mày, tiếp tục lật xem.

Bên kệ sách tả tơi bên này, vì quyển sổ ghi chép của ông lão, Tô Dập đã học một ít văn tự cổ, thế nhưng vẫn không hiểu được chữ trong số cổ tịch này. Cậu kiên nhẫn chụp lại từng tờ một, chờ chụp xong một phần thẻ trúc chỉ miễn cưỡng lưu lại vài sợi tơ nám đen đã sắp rớt ra, cậu cẩn thận đặt thẻ trúc qua một bên, từ dưới tấm ván lấy ra quyển cổ tịch tiếp theo.

Đây là một quyển cổ tịch bằng giấy đã hư hại hơn phân nửa, Tô Dập ngừng thở, dè dặt lật tờ giấy bìa đã thiếu hơn phân nửa, bắt đầu chụp nội dung bên trong.

Cậu lật từng tờ một, trang giấy giòn tan ố vàng chỉ cần dùng lực một chút sẽ vỡ thành vô số mảnh vụn, Tô Dập chụp lại rồi kiên nhẫn lật trang kế tiếp, giơ điện thoại canh góc độ rồi nhấn nút chụp.

Đột nhiên, Tô Dập nhìn màn hình di động sửng sốt, sau đó nhìn lại chữ viết trên cổ tịch.

Hai chữ này có phải là... “hồng vân” không?

Tô Dập hơi mở to mắt, hồng vân, Nghê Hồng Vân?

.*.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.