Quỷ hồ ly thoát ra từ ngọc tỳ hưu là một con quỷ cấp mười một!
Lưng áo Tô Dập nháy mắt bị mồ hôi thấp ướt, cậu nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, cả người cứng đờ giằng co với con quỷ hồ ly đang nhìn mình chằm chằm.
Con quỷ hồ ly to lớn kia không biết đã bị phong ấn bao lâu, vừa mới ra liền cảm giác được khí tức phong ấn cùng áp chế cường đại, nó không khỏi nóng nảy đong đưa cái đưa, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Dập.
Khí tức của nó chỉ mạnh hơn quỷ cấp mười một chút, hiển nhiên đã bị trận văn của đặc vụ cao ốc mạnh mẽ áp chế, thế nhưng Tô Dập vẫn không thể nào đơn độc đối phó được. Hiện giờ cậu không dám làm ra chút hành động nhỏ nào, chỉ sợ con quỷ hồ ly trước mặt phát hiện cậu miệng cọp gan thỏ, trước khi Nghệ Tu kịp tới cứu nó đã nhào lên cắn xé cậu.
Quỷ hồ ly hơi nheo lại sáu con mắt, đột nhiên cười xùy một tiếng, mở to cái miệng bén nhọn: “Ăn mi rồi.... ta có thể, chạy đi!”
Nói xong, con quỷ hồ ly tiến tới trước một bước, hơi ngồi xổm xuống muốn nhào về phía Tô Dập!
Tô Dập trừng to mắt, tim chợt co cút, theo bản năng nâng tay đưa về phía nó, thầm gào thét trong lòng.
Đừng tới đây.... đứng lại!
Luồng nhiệt lưu hệt như những con giun nhỏ so với trước kia lại càng cấp tốc vọt tới mắt Tô Dập, nháy mắt làm tròng trắng cậu phủ lên một màng tơ máu.
Đừng động... đợi ở đó...
Sương trắng từ trong thân thể Tô Dập nháy mắt phủ lên sáu con máu của quỷ hồ ly, động tác của nó nháy mắt cứng đờ, duy trì dáng vẻ chuẩn bị nhào tới không nhúc nhích.
Cấp bậc của quỷ hồ ly thật sự quá cao, Tô Dập có thể khống chế nó bất động đã là cực hạn. Tim cậu đập thình thịch không ngừng nảy lên, lồng ngực phập phồng, cố gắng chịu đựng cảm giác hít thở không thông cùng con ngươi ẩn ẩn đau đớn, cẩn thận nhích về phía cửa phòng.
Không chờ cậu đi tới, cửa phòng đóng kín “ầm” một tiếng bị bạo lực đạp bay!
Nghệ Tu vọt vào, ánh mắt đông cứng đảo qua Tô Dập có chút hỗn loạn, thế nhưng cái gì cũng không thấy, nắm đấm chỉ có thể vung tới nơi mình có cảm giác mơ hồ!
Quỷ hồ ly đứng im tại chỗ, cái đầu nhọn không nhúc nhích bị Nghệ Tu đấm mạnh một quyền, mãnh mẽ đánh lõm vào một khối!
Quỷ hồ ly đau đớn thét một tiếng, con ngươi tràn đầy dữ tợn cùng huyết khí, cuối cùng mơ hồ muốn thoát khỏi trói buộc của Tô Dập.
Đừng động---!
Tô Dập nhanh chóng giơ tay, không ngừng thúc giục sức mạnh trong cơ thể, trừng to mắt nhìn chằm chằm ánh mắt quỷ hồ ly, chặt chẽ chế trụ tất cả động tác của nó.
Cặp mắt Nghệ Tu đỏ lên, ánh sáng trên người điên cuồng phát ra, trong mắt Tô Dập biến thành một luồng chớp sáng điên cuồng nhún nhảy. Nắm đấm của anh ngưng tụ vô số ánh sáng sức mạnh hệt như một mặt trời nhỏ, điên cuồng công kích con quỷ hồ ly bị áp chế bất động!
Quỷ hồ ly bị Tô Dập gắt gao khống chế nhất thời bị Nghệ Tu đấm không biết bao nhiêu quyền, thân thể khổng lồ bị đánh tới gồ ghề lồi lõm, chất lỏng màu đen cùng hắc khí điên cuồng trào ra, bắn ra khắp nơi!
Ánh mắt Tô Dập càng lúc càng bỏng rát đau đớn, đầu túa đầy mồ hôi, kịch liệt thở hổn hển, ánh mắt khó khăn dao động trên thân quỷ hồ ly tìm kiếm nhược điểm.
“Rống----” Quỷ hồ ly gào to một tiếng, sáu con mắt trợn trừng, thống khổ giãy giụa, cuối cùng cưỡng ép thoát khỏi khống chế của Tô Dập, cái miệng há to muốn cắn Nghệ Tu!
Tô Dập trợn to mắt, tim càng lúc càng khó chịu, lực khống chế đối với quỷ hồ ly dần dần tan vỡ. Cậu ôm bạch ngọc bát quái không ngừng tỏa ra nhiệt lượng ấm áp trên ngực, khó khăn mở miệng: “Tây bắc 30, cao 19...”
Nghệ Tu chợt ngẩng đầu, lập tức nghiêng người, nắm tay bọc ánh sáng nhanh nhẹn duỗi ra kẹp cổ quỷ hồ ly, một quyền đánh thẳng vào đầu nó!
Quỷ hồ ly la thảm, bị một quyền của Nghệ Tu đánh nát một nửa cái đầu, ba con mắt cũng bị hủy thành bùn đen, điên cuồng theo chất lỏng đen cùng hắc khí biến mất!
Nghệ Tu đỏ mắt, hai tay túm chặt cổ hồ ly, hai tay dùng sức trực tiếp nhấc bổng nó lên hung hăng ném qua bên kia!
Quỷ hồ ly gào lên, bốn móng vuốt điên cuồng quơ quào nhưng không thể nào địch lại sức mạnh đáng sợ của Nghệ Tu, không còn sức đánh trả bị túm chặt quật tới quật lui!
Cả phòng nhất thời đổ vỡ ầm ầm, đồ đạc ngổn ngang vỡ nát. Tô Dập rúc trong góc tường, từ từ hòa hoãn lại cơn tức ở ngực cùng cơn đau ở mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm con quỷ bị quật lên giữa không trung.
Đột nhiên cậu nhìn thấy dưới bụng con quỷ chợt lóe lên bạch văn có hình xoáy nước, bạch văn đó hoàn toàn không tương đồng với lằn vân trên thân nó, đó chính là nhược điểm!
Cậu thở gấp, vội vàng nói: “Nghệ Tu! Nhược điểm!”
Động tác của Nghệ Tu hơi ngừng lại, nắm tay túm con quỷ dộng mạnh xuống đất, dựa vào trực giác một cước hung hãn giẫm lên người con quỷ, đạp gãy một chân sau của nó!
Quỷ hồ ly đau đớn gào thét, nức nở điên cuồng quơ quào tứ chi, khó khăn di động một khoảng cách lại bị Nghệ Tu đạp một cước trúng hông.
Tô Dập đè chặt bạch ngọc bát quái lên lồng ngực đau đớn, nhìn chằm chằm bạch văn xoáy nước dưới bụng quỷ hồ ly, mở miệng: “Đông nam 17, cao 2, nửa met!”
Nghệ Tu lạnh lùng nhếch khóe miệng, hơi khom người, nắm đấm mang theo ánh sáng mãnh liệt đấm mạnh về phía bạch văn xoáy nước!
Tựa hồ cảm nhận được khí tức tử xong, quỷ hồ ly đột nhiên giãy giụa rồi hóa thành hắc khí tối đen như mực từ cửa sổ phòng Tô Dập trào ra ngoài!
Tô Dập trợn to mắt, căn bản không kịp ngăn cản quỷ hồ ly hóa thành hắc khí. Nghệ Tu nóng nảy mắng một tiếng, trực tiếp từ cửa sổ phòng Tô Dập nhảy ra ngoài!
Tô Dập cả kinh vội vàng cắn răng đứng dậy, ngoài người trên bệ cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Chỉ thấy hắc khí khổng lồ đột nhiên ngưng tụ thành hình trong vườn hoa, quỷ hồ ly thiếu mất nửa cái đầu chặt chẽ nhìn đám đệ Hạo Ca Tông không ngừng leo lên xe cùng nhóm bốn người Vưu Minh Thành đang trông chừng, nó hé cái miệng to đột nhiên gào một tiếng.
Nhóm Vưu Minh Thành đang trông chừng lập tức quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một cái bóng lớn đen xì ngưng tụ thành hình cách đó không xa, nó bén nhọn gào một tiếng rồi xông thẳng về phía bọn họ!
Vưu Minh Thành kiếm không rời tay đột nhiên nhíu mày, cầm trường kiếm ôm trước ngực nhảy vụt một cái tiến tới trước mặt con quỷ hồ ly đã bị thương đầy mình. Một kiếm chém tới liền rạch thành một vết thương thật sâu trên người con quỷ!
Ánh mắt Vưu Minh Thành lạnh như băng nhìn bóng đen trước mặt, trường kiếm tỏa ra kiếm khí cực kỳ sắc bén vung thẳng về phía quỷ hồ ly, rõ ràng cắt đứng động tác muốn xông tới đám người của nó!
Nghệ Tu từ lầu ba nhảy xuống cũng chạy tới, dựa vào trực giác tung một quyền, hung hăng đánh trúng vị trí bắp đùi, làm cái chân sau còn lại cũng bị gãy nốt!
Đỗ Phái Tuyết nhìn bóng đen khổng lồ, cặp mắt lóe sáng, tay ngoắc một cái, đại đao bọc vải trắng nổ ầm một tiếng, từ trong ba lô bay vụt tới tay cô. Vải mềm theo động tác bay tới đã bị gió cuốn tuột rớt, Đỗ Phái Tuyết nắm chặt trường đao, khóe miệng nhếch lên thật cao, nhanh chóng phóng về phía bóng đen!
Nháy mắt, quỷ hồ ly đã bị Nghệ Tu phế bỏ hơn phân nửa bị Nghệ Tu, Vưu Minh Thành cùng Đỗ Phái Tuyết bao vây, công kích cường đại không ngừng rơi vào thân thể. Quỷ hồ ly thét dài một tiếng định một lần nữa hóa hắc khí xuyên thấu vòng vây nhưng bị Nghệ Tu hung hãn túm đuôi, dùng lực mạnh đập xuống đất, hoàn toàn không thể động đậy.
Trường kiếm của Vưu Minh Thành vũ động, kiếm khí mãnh liệt chém thẳng vào phần cổ quỷ hồ ly, kiếm quang sắc bén liên tục quơ múa vài cái chặt đứt nửa cái đầu còn lại rớt xuống. Đỗ Phái Tuyết cười, đại đao trong tay nhanh chóng chặt đứt hai cái chân trước của quỷ hồ ly!
Tô Dập cách cửa sổ thủy tinh nhìn xuống, hô to một tiếng: “Nghệ Tu! Tây nam 23, cao 4, 1 met!”
Nghệ Tu cười lạnh một tiếng, sải bước tiến tới, nắm tay mang theo sức mạnh khủng khiếp đấm thẳng vào bạch văn xoáy nước dưới bụng con quỷ, một phát xuyên thủng qua!
Quỷ hồ ly hoàn toàn xụi lơ dưới đất, hóa thành hắc khí tiêu tán.
Tô Dập thở phào một hơi, sức mạnh chống đỡ thoáng chốc tiêu tan, cả người mềm nhũn ngã ngồi xuống căn phòng hỗn loạn, mệt lả há to miệng thở hổn hển.
Nghệ Tu ở dưới vườn hung hãn thở dốc vài ngụm, trái tim căng cứng vì phát hiện Tô Dập gặp nguy hiểm dần dần an ổn trở lại.
Anh muốn trở về xem xem Tô Dập thế nào nhưng Khương Tu Hiền đầu đầy mồ hôi hô: “Không xong rồi lão đại, đám người Hạo Ca Tông kinh hoảng chạy tứ tán rồi!”
Nhóm Nghệ Tu quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy đám người đang chờ lên xe và ở trên xe đã chạy không ít, còn có vài người chạy tán loạn trong vườn, có người đã chạy ra ngoài phố.
Vu Hãn Âm không có ở đây, không có cách nào dùng la thiên lăng trực tiếp trói bọn họ lại. Không còn cách nào, nhóm Nghệ Tu cũng chỉ có thể truy bắt đám người kia về rồi nói sau.
Tô Dập cũng nghe thấy tiếng hô của Khương Tu Hiền, cũng biết bên dưới hỗn loạn, Nghệ Tu phải đi bắt đám người kia. Cậu có chút mệt lả trượt ngồi dưới đất, gió thổi rèm cửa khẽ đong đưa, nếu không phải trước mắt thực hỗn loạn thì chuyện phát sinh vừa nãy hệt như một giấc mộng.
Cậu ngồi dựa vào vách tường bên cửa sổ một hồi, ánh mắt xẹt qua căn phòng hỗn loạn, chỉ thấy đồ đạc trên tủ sách đều đã bị rớt xuống ngổn ngang nằm dưới đất, khung hình ông lão đặt ở góc tường cũng ngã ụp xuống đất, lư hương cũng nghiêng qua một bên, tro nhang bên trong văng ra đầy đất. Chiếc giường bọc bao chống bụi vì bị Nghệ Tu quật con quỷ xuống khi nãy mà cong vẹo lõm xuống, xem ra đã hỏng.
Bút ngọc dĩa ngọc đặt trên bàn để vẽ trận văn rớt xuống đất vỡ thành mấy mảnh, mực văng tứ tung, cũng may hộp giấy đựng pháp khí đã vẽ xong trận văn cùng bình thủy tinh chứa mực được đặt trong góc nên không bị ảnh hưởng.
Xảy ra trận chiến lớn như vậy, Bình Hạo Diễm đang làm ổ trong phòng nghiên cứu cùng Kỷ Bạch Tình trong nhà kính trồng hoa rối rít gọi điện, sau khi xác nhận không xảy ra việc gì mới an tâm.
Kỷ Bạch Tình vẫn không quá yên tâm hỏi: “Tiểu Dập, có cần chị tới ca một bài cho em nghe không?”
Tô Dập cự tuyệt, Kỷ Bạch Tình hiện giờ đang bận rộn chế tạo dược tề, hơn nữa cậu cảm thấy với trạng thái của mình, có lẽ Kỷ Bạch Tình cũng không thể giúp gì được.
Cúp máy, Tô Dập chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ giật giật con ngươi, bạch ngọc bát quái ở trước ngực không ngừng tỏa ra sức mạnh ấm áp chậm rãi thấm vào ngực cậu. Chờ cảm giác đau đớn ở mắt và hít thở không thông ở ngực giảm bớt, Tô Dập có chút mệt mỏi mở ánh mắt nặng trĩu, chậm rãi đứng dậy đi tới trước tủ sách, nhìn kỹ dấu vết của con chim bạch quang kia lưu lại.
Tấm ván đặt ngọc tỳ hưu trên tủ có vết cháy rất rõ ràng, Tô Dập đưa tay sờ màu đen đậm hơn so với màu vân gỗ, cúi đầu nhìn mặt bìa mấy quyển sách cũng có vết nám đen, từ đống xám đen kia nhẹ nhàng cầm lên một tứ xám tro không biết là gì.
Cậu nhớ rõ trên kệ sách căn bản không có thứ nào như vậy, hơn nữa nhìn mức độ cháy của nó thì rõ ràng không phải thứ vốn có trên kệ. Tô Dập dùng đầu ngón tay vò vò hai cái, chỉ cảm thấy giống như giấy hoặc vải.
Này là cái gì? Là con chim bạch quang kia lưu lại sao?
Tô Dập nhíu mày cẩn thận xem xét thứ này, qua một hồi lâu mới từ phần mép đen nhìn thấy một điểm rất giống dấu vết trận văn.
Dừng một chút, Tô Dập đột nhiên nghĩ tới, này chẳng lẽ là lá bùa trận văn mà mình từng thấy trong chợ giao dịch ở Huyền Dương Quan?
Vu Hãn Âm từng nói thứ này không thực dụng, chỉ có thể dùng một hai lần, không bằng mua pháp khí có tác dụng tương tự, thật không ngờ lần này cậu lại bị thứ này công kích...
Tô Dập không cần đoán cũng biết đây chắc chắn là thủ đoạn của Nghê Nguyên Tư. Có lẽ hắn biết hôm nay mọi người sẽ di chuyển nhóm người Hạo Ca Tông nên muốn tạo ra hỗn loạn nhân cơ hội cứu một số đi.
Chỉ là thứ này vào bằng cách nào?
Tô Dập nhíu mày quan sát một chốc rồi ném nó vào thùng rác, sau đó bắt đầu thu dọn cục diện hỗn loạn trong phòng. Trước tiên cậu đỡ di ảnh ông lão dậy, sau đó quét số tàn tro văng đầy đất.
Lúc này dì tạp vụ ôm giỏ quần áo khô đi tới cửa, cả kinh nói: “Ai u, trong này làm sao thế? Vừa nãy hình như cũng rất ầm ĩ.”
Tô Dập sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì phát hiện người ôm giỏ đồ là dì Lưu. Cậu còn chưa kịp phản ứng, dì Lưu đã đặt giỏ đồ ở cửa, lanh lẹ đi tới hỗ trợ thu dọn. Nhìn bóng lưng bận rộn của dì Lưu, Tô Dập không biết nên mở miệng giải thích thế nào, yên lặng một chốc rồi quyết định chuyển đề tài: “Dì Lưu, không phải dì bị cảm xin nghỉ rồi sao?”
Dì Lưu nhặt số sách rớt dưới đất đặt lên tủ: “Bệnh tốt lắm rồi nên dì quay lại làm.”
Tô Dập cũng không quá quen thuộc với nhóm dì tạp vụ trong cao ốc nên chỉ gật đầu một cái rồi im lặng cúi đầu tiếp tục quét dọn tàn nhang.
Cậu an tĩnh quét tàn nhang, một lần nữa đặt di ảnh cùng lư hương ngay ngắn, từ trong ngăn kéo lấy ra ba cây nhang, quỳ ngồi xuống dùng hai tay cắm nhang vào lư hương.
Làn khói lượn lờ từ ba cây nhang tỏa ra, Tô Dập an tĩnh xuyên qua làn khói trắng nhìn gương mặt trầm mặc nghiêm nghị của ông lão ở trong khung hình, chậm rãi an tâm.
Chỉ mong ông lão không bị quấy rầy.
Lúc này trên mặt kính thủy tinh của ông lão phản xạ bóng dáng dì Lưu ở phía sau, Tô Dập sửng sốt, còn chưa kịp quay đầu lại thì một cánh tay cường tráng đã đột nhiên vươn tới kẹp cổ cậu, một cái khăn lông cũng bịt miệng mũi.
Tô Dập nháy mắt trợn to hai mắt, tim cũng ngừng đập một nhịp, theo bản năng túm lấy tay đối phương, cố gắng giãy dụa.
Thế nhưng mới vừa sử dụng phương pháp ngự quỷ nên thân thể cậu rất yếu ớt, căn bản không có cách nào giãy thoát cánh tay to khỏe của dì Lưu, hai chân không ngừng đạp loạn đá chiếc lư hương vừa mới để ngay ngắn lăn quay dưới đất. Khăn lông bịt trên miệng mũi có mùi hương rất gay mũi, Tô Dập bất ngờ không kịp đề phòng hít vài hơi, ý thức nhất thời mơ hồ.
Cậu dùng sức giãy giụa cào thành vài vệt bằm ứ máu trên cánh tay đang kẹp cổ mình, thế nhưng nó vẫn không hề suy suyễn chút nào. Cậu bị kẹp cổ đè chặt trong lòng dì Lưu, bị ép phải ngẩng đầu, trần nhà trong tầm mắt dần dần mơ hồ.
Hai mắt trợn to của Tô Dập dần dần mất tiêu cự, động tác giãy giụa cũng vô lực, rất nhanh liền chìm vào hôn mê, không hay biết gì nữa.
Trước lúc ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, cậu theo bản năng thầm lẩm bẩm kêu gào trong lòng.
Nghệ Tu...
Bên kia, Nghệ Tu đứng trên đường phố, trong ánh mắt người đi đường phiền não gãi gãi đầu, cầm di động hỏi: “Còn mấy tên nữa?”
Ở đầu dây bên kia, Bình Hạo Diễm nói: “Còn mười mấy người, bọn họ trốn tới chỗ rất xa, theo biểu hiện vị trí thì đại đa số đều di chuyển bằng xe, ở cuối ngã tư đường trước mặt lão đại có một!”
“Fuck!” Nghệ Tu tức giận mắng một tiếng, trầm giọng nói: “Liên hệ với Tống Nghị để bên cảnh sát trợ giúp chúng ta! Còn nữa, bảo Vu Hãn Âm nhanh chóng quay lại trói đám kia thành bánh ú xem còn chạy được nữa không!”
Vừa dứt lời, anh đột nhiên dừng một chút, theo bản năng nhìn về phía đặc vụ cao ốc.
...Tiểu Dập?
“Lão đại, mai đuổi theo a! Người nọ hình như đang chạy về phía trạm xe buýt, nếu để hắn lên xe thì phiền lắm!”
Nghệ Tu phiền não chậc một tiếng, vội nói: “Đi xem thử xem Tiểu Dập thế nào rồi!”
Nói xong, anh dùng lực cúp điện thoại rồi chạy nhanh về phía con đường phía trước.
Chờ Nghệ Tu bắt được người trốn chạy kia, hung hăng đấm vài đấm vào bụng rồi kéo đối phương đã không còn sức phảng kháng trở về đặc vụ cao ốc thì Bình Hạo Diễm lại gọi điện tới.
Nghệ Tu lấy di động ra, mí mắt chợt giật giật, nhanh chóng nghe máy.
“Lão đại, không xong rồi! Tô Dập không thấy đâu cả! Di động thì rơi trong phòng, em cùng Bạch Tình tìm khắp cao ốc cũng không tìm được...”
Nghệ Tu cứng đờ, ánh mắt cứng còng nhìn về phía trước.
“Rõ ràng em cùng Bạch Tình vừa mới gọi điện cho ảnh vừa nãy mà, sao tự dưng lại không thấy tăm hơi a...”
“...em, nói, cái, gì?”
Bình Hạo Diễm gấp tới xoay quanh bị âm thanh trầm thấp cực kỳ đáng sợ của Nghệ Tu dọa tới im bặt, không dám nói lời nào.
Tròng mắt phượng của Nghệ Tu chợt bắn ra ý điên cuồng, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đặc vụ cao ốc cách đó không xa, sức mạnh trong người nháy mắt điên cuồng bùng phát, cơn đau đớn nháy mắt ập tới làm anh hoảng hốt cho rằng sức mạnh một lần nữa bạo động!
Nghệ Tu hít sâu một hơi, miễn cưỡng khôi phục chút thần trí, dưới chân chợt dùng sức điên cuồng vọt trở về.
Anh cơ hồ thuấn di trở lại đặc vụ cao ốc, tức giận túy tiện ném người vào vườn hoa, giây tiếp theo đã xuất hiện trước cửa phòng Tô Dập.
Nghệ Tu không ngừng thở hổn hển, trợn trừng mắt nhìn căn phòng không có một bóng người ở trước mắt. Căn phòng đã thu dọn được phân nửa, tựa hồ chủ nhân của nó chỉ mới dọn dẹp được phân nửa thì có chuyện rời đi, thế nhưng chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Nghệ Tu tinh mắt nhìn thấy di ánh ông lão bày trong góc, di ảnh đặt gọn gàng nhưng lư hương thì lăn lông lốc vào trong góc, ba cây nhang cắm bên trong rơi xuống đất, đã tắt.
Nghệ Tu cứng ngắc hệt như một hòn đá, trợn trừng mắt nhìn cái lư hương nho nhỏ kia.
Kỷ Bạch Tình chạy tới, kinh hoảng nói với Nghệ Tu không nhúc nhích đứng ở cửa: “Đội trưởng! Dì Lưu cũng không thấy... Tiểu Dập rất có thể đã bị dì ấy mang đi...”
Nguyên, Nguyên, Tư!
Nghệ Tu tựa như muốn cắn nát ba từ này, ánh mắt dần dần đỏ ngầu, bắp thịt cả người nháy mắt cứng ngắc vặn vẹo, sức mạnh điên cuồng dâng trào, tựa như muốn trào ra ngoài, nổ tan hết thảy mọi thứ trước mắt!
Anh nắm chặt cánh cửa, ván cửa cứng rắn thoáng chốc bị anh bóp nát bấy.
“Nói với tất cả mọi người! Ngay lập tức tuyên chiến với Hạo Ca Tông! Đánh chúng nó nát bét cho tôi! Nghê Nguyên Tư, tao muốn mày phải chết!!!”
Kỷ Bạch Tình bị dáng vẻ điên cuồng cùng sát khí bùng nổ khủng khiếp của Nghệ Tu dọa tới trắng bệch mặt, thế nhưng vẫn kiên định gật đầu, nhanh chóng xoay người chạy xuống lầu.
Chờ nhóm Vu Hãn Âm trở lại thì đối mặt với căn phòng hỗn loạn bừa bãi cùng Nghệ Tu đã không còn ở đặc vụ cao ốc, anh đã sớm xông tới Hạo Ca Tông.
Vu Hãn Âm nhanh chóng quyết định, trầm giọng nói: “Trước tiên đừng để tâm tới đám người Hạo Ca Tông kia, thông báo cho các phân bộ, cầm vũ khí, chúng ta công đánh Hạo Ca Tông!”
Mao Thiên Tuyền có chút lo âu thấp giọng nói: “Sự tình phát sinh quá đột ngột, bọn họ cũng chưa chuẩn bị xong, cần có thời gian tụ họp, đội trưởng...”
Vu Hãn Âm ngừng một lát, xoa xoa mi tâm, cuối cùng nói: “Cứ để cậu ấy đi đánh trận đầu đi, chúng ta theo sát phía sau, nghĩ cách trợ giúp.”
...
Trong bóng tối vô biên, hai cánh cửa trầm mặc lặng im đứng trước mặt Tô Dập.
Tô Dập mặt trắng bệch lui về sau vài bước, hai cánh cửa lại tiếp tục tiến tới trước, im lặng chèn ép thần kinh cậu.
Hai cánh cửa đã tiến tới quá gần, cơ hồ chỉ cần bước tới vài bước là sẽ đứng trước cửa.
Cậu kinh hoàng nhìn trái nhìn phải, tim đập thật nhanh.
Rốt cuộc cánh cửa nào... mới là cánh cửa chính xác?
Bóng tối mà cậu từng xem là nơi quy tụ không ngừng đè ép bức bách cậu, tiếng thì thầm ồn ào tựa hồ vang vọng bên tai.
...không đúng, bây giờ không phải lúc xoắn xuýt chuyện này, cậu bị người ta bắt đi, cậu phải nhanh chóng tỉnh lại mới được!
Suy nghĩ một chút, Tô Dập nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bên trái, bắt đầu chạy về phía ánh sáng lóe lên trong bóng tối.
Nháy mắt chạm vào Nghệ Tu, Tô Dập theo bản năng quay đầu, cậu phát hiện hai cánh cửa trầm mặc đứng im ở nơi đó, không theo tới chỗ cậu.
Tô Dập kinh ngạc trờn to hai mắt, giây tiếp theo ý thức của cậu nháy mắt mơ hồ, cậu bị ánh sáng cuốn lấy rời khỏi vùng bóng tối vô biên này.
.*.