Âm Dương Nhãn

Chương 71: Chương 71: Thánh Tử Điện




Tô Dập rụt ra sau lưng Nghệ Tu, khóe miệng Nghệ Tu nhếch một chút, nhàn nhạt mở miệng: “Thánh tử quá lời.”

Vi tông chủ đứng dậy trợn mắt liếc đám Nghệ Tu, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là đám nhóc lông vàng mà thôi, thánh tử đương nhiên quá lời rồi!” Nói xong, ông dẫn nhóm người Tử Vi Tông sải bước đi tới, tựa hồ rất thân thiết vỗ vai Nghê Nguyên Tư, cười nói: “Nghê thành tử, lão ca này dẫn theo rất nhiều người vội vàng tới giữ mặt mũi cho cậu a! Cậu phải hảo hảo chiêu đãi bọn tôi a!”

Nghệ tông chủ dẫn người chậm rãi tiến tới, sau đó đứng chắp tay sau lưng cách đó không xa, lãnh đạm không lên tiếng. Nghệ Tử Ngang ở sau lưng ông ngẩng đầu liếc nhìn Nghệ Tu một cái, sắc mặt trầm như nước.

Nghê Nguyên Tư cười khẽ đáp ứng, ôn tồn hỏi thăm Nghệ tông chủ. Dáng vẻ có vẻ rất cao hứng, bước chân cũng nhẹ nhàng, dẫn theo nhóm người nhanh chóng đi tới tế đàn.

Nhóm Nghệ Tu vô tình cố ý lùi về sau đội ngũ, bắt đầu lẳng lặng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, âm thầm đối chiếu với bản đồ, cũng tìm kiếm những nơi có thể có vấn đề.

Nghê Nguyên Tư dẫn bọn họ tới bên cạnh tế đài rộng lớn hình tròn, chỉ thấy trên tế đài chia thành từng bậc phủ một tầng vải tơ tằm hoa lệ thật dài, trên vải là chén ngũ cốc cùng rất nhiều vật thế súc vật bị giết, trên cổ chúng được buộc một miếng ngọc thạch màu xanh tuyệt đẹp bằng dây đỏ. Trước tế đàn bày một bầu rượu tinh mỹ cùng ba cái ly tuyệt mỹ.

Nhóm Nghệ Tu đứng ở vòng ngoài đám người nhìn Nghê Nguyên Tư từng bước từng bước đi lên tế đài, Vu Hãn Âm thấp giọng nói: “Vốn tế thiên cần có tế tử chủ trì, còn cần tế tử ở trên đài khiêu vũ để cầu bình an thuận lợi, hôm nay cũng không biết bọn họ định xử lý thế nào.”

Vừa nói xong thì Nghê Nguyên Tư bước lên tế đài ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, đồng thời hướng nhóm môn nhân Hạo Ca Tông cầm kèn trống vung tay, nháy mắt tiếng kèn lệnh trang nghiêm vang lên!

Cách đó không xa truyền tới tiếng chuông kéo dài, từng chút từng chút đáp lại tiếng kèn hiệu cùng tiếng trống. Đứng trên đài cao, trong tiếng trống thùng thùng, Nghê Nguyên Tư ưu nhã chậm rãi rót rượu vào ba chiếc ly, sau đó hai tay nâng ly rượu kính trời rồi chậm rãi rót một đường dài trên đất. Tiếp đó hắn cầm lấy ly thứ hai, một lần nữa kính trời rồi ngửa đầu uống cạn.

Ly cuối cùng, Nghê Nguyên Tư chậm rãi nâng ly rượu đưa tới cho cô gái mang mạng che mặt màu đen vừa uyển chuyển tiến tới.

Tô Dập phân ra chút ý ý khỏi màu sắc cùng ánh sáng trên người Nghệ Tu, nhìn sang. Cô gái này có chút quái dị, gương mặt bị tấm mạng màu đen che kín, mơ hồ lộ ra chút đường nét, trên lớp màng vẽ đồ đằng phức tạp. Cô mặc một bộ váy đen dài, thoạt nhìn có chút tương tự với phục trang của Phong Thanh Vi, chỉ là đơn giản hơn nhiều, màu sắc cũng không phải màu đen.

Tô Dập không nhịn được nhìn chằm chằm đồ đằng trên mạng che mặt của cô gái, nghiên cứu đường vân bên trên, cậu phát hiện đồ đằng này cực kỳ tương tự đồ đằng trong căn nhà đá ở bí cảnh Nam Hải!

Tô Dập nhịn không được hơi nheo mắt, cẩn thận đánh giá đồ đằng rồi cúi đầu từ trong di động tìm kiếm bức hình đồ đằng không hoàn chỉnh mà Nghệ Tu gửi cho mình, lặng lẽ so sánh.

Không đúng... mặc dù rất tương tự, phong cách cũng nhất trí, thế nhưng không phải là một.

Tô Dập thu hồi di động, có chút suy tư, đồ đằng kia đại diện cho ý nghĩa gì?

Nghệ Tu thấy động tác của cậu liền nhéo nhẹ lòng bàn tay của cậu một chút, hơi thấp người nhỏ giọng nói: “Đồ đằng đó khẳng định có trong Hạo Ca Tông, sau này chúng ta tìm.”

Tô Dập gật đầu, quay qua nhìn ánh sáng trên người Nghệ Tu rồi mới tiếp tục nhìn về phía tế đàn.

Cô gái mang mạng che mặt màu đen bán quỳ trước mặt Nghê Nguyên Tư nhận lấy ly rượu, hơi vén mạng che mặt ngửa đầu uống rồi nhanh chóng thả mạng xuống, không cho bất cứ người nào có cơ hội thấy được mặt mình.

Tiếp đó cô gái chậm rãi đứng dậy, bước lên tế đài, ở trên tầng cao nhất quỳ xuống, mặt ngửa lên trời.

“Thay mận đổi đào? Này cũng miễn cưỡng là một biện pháp.” Vu Hãn Âm thấy vậy thì thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Nghê Nguyên Tư để sáo ngọc ngang bên mép, tiếng sáo hùng hồn mang theo phong cách cổ xưa chậm rãi vang lên.

Tiếng sáo hoàn mỹ sáp nhập vào trong tiếng nhạc, nháy mắt tiếng sáo vang lên, cô gái quỳ trên tế đài chậm rãi đứng dậy, khiêu vũ. Theo tiếng nhạc dần dần dâng lên, động tác của cô gái cũng càng lúc càng nhanh, sau cùng khi tiếng chuông xa xưa vang lên, đầu gối cô gái nặng nề quỳ xuống đất, mặt ngửa lên trời, khôi phục tư thế lúc mới đầu.

Nghê Nguyên Tư ở dưới đài buông sáo ngọc, cầm lấy dao găm hoa lệ để bên cạnh đặt lên mình con heo sữa đặt phía trước nặng nề rạch một dao, cắt ra một miếng thịt lớn, sau đó dùng hai tay nâng lên đồng thời lớn tiếng đọc lời khấn nguyện.

Dưới đài Nghệ Tu không quá chú ý ngh thức tế thần. Anh lẳng lặng chỉ một chóp mái nho nhỏ ở xa xa, thấp giọng nói: “Bên đó là một trong những chỗ chúng ta cần phải thăm dò.”

Tô Dập khẽ gật đầu, cậu khẽ đảo mắt nhìn xung quanh rồi chỉ một tòa kiến trúc xa xa ở bên mé nước nhỏ giọng nói: “Bên kia... là nơi hoạt động cùng chỗ ở của Phong Thanh Vi.”

Nghệ Tu híp mắt nhìn một chút, nhìn hành lang dài quanh co bắt ngang qua mặt nước nối liền một dãy nhà khác nói: “Nơi em chỉ hẳn là Tế Tử Điện, tòa đối xứng bên cạnh hẳn là Thánh Tử Điện, cũng chính là nơi ở của Nghê Nguyên Tư.”

Tô Dập gật đầu: “Chỗ ở của Nghê Nguyên Tư nhất định sẽ có phòng thủ nghiêm mật.”

Ánh mắt Nghệ Tu đảo giữa hai tòa nhà, có chút suy tư.

Lúc bọn họ thì thầm, Nghê Nguyên Tư đã đọc xong lời khấn nguyện. Hắn đặt miếng thịt heo sữa trong tay xuống, cầm lấy khăn ướt lau tay, sau đó hướng bên cạnh vung tay.

Một cây đuốc cắm bên cạnh phừng lửa, phừng một tiếng nhấn chìm toàn bộ tế phẩm trong biển lửa!

Tất cả người xem đều rối rít cả kinh, thế nhưng chỉ thấy Nghê Nguyên Tư bình tĩnh chắp tay đứng trước biển lửa, an tĩnh nhìn tình cảnh trước mắt.

Người xem cũng kịp phản ứng, hóa ra đây cũng là một trong những nghi thức.

Giằng co thêm nửa ngày, nghi thức tế thiên rốt cuộc cũng coi như kết thúc. Nghê Nguyên tư dẫn mọi người đi về phía phòng yến hội dùng dạ tiệc.

Nhóm Nghệ Tu ngồi ở vị trí ngang bằng với Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông. Trong dạ tiệc, tất cả mọi người đều cụng ly cụng chén, nói cười vui vẻ, mà Nghệ Tu thì mặt không biểu tình chỉ uống nước trái cây, không hề cười nói với người khác. Tô Dập ngồi bên cạnh, an tĩnh cắm đầu lấp đầy bụng.

Bất quá nguyên tắc của Nghệ Tu sớm đã được người trong huyền môn âm thầm chấp nhận, anh tuyệt đối không uống rượu, càng không thích xã giao, tự nhiên cũng không có ai muốn tiến tới để xấu mặt. Người của đặc vụ bộ môn đều tự chơi tự vui, rất tự tại.

Thế nhưng Nghệ Tu ngồi đó tuyệt không có khả năng né tránh hoàn toàn.

Một hồi lâu sau, Nghê Nguyên Tư bưng một ly rượu cười tủm tỉm từ chỗ ngồi đứng dậy, giơ ly kính Nghệ Tu rồi ngửa đầu uống, cười nói: “Từ lần gặp ở quỷ quật đã cách biệt mấy tháng, đó cũng là lần đầu tiên nghê được gặp Nghệ đội trưởng. Thân thể Nghệ đội trưởng có khỏe không? Có chỗ nào khó chịu không? Nếu có gì Hạo Ca Tông có thể làm thì Nghệ đội trưởng xin đừng khách khí.”

Nghệ Tu ngẩng đầu nhìn Nghê Nguyên Tư một cái, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, chỉ giơ ly nước trái cây trong tay lãnh đạm nói: “Rất khỏe mạnh, không cần thánh tử phí tâm.”

Nghê Nguyên Tư lắc đầu, tao nhã lịch sự cười nói: “Nghệ đội trưởng đã trợ giúp nghê rất nhiều, nghê làm sao không phí tâm được chứ? Đúng rồi, Nghệ đội trưởng có nếm thử rượu trái cây mà chúng tôi tự ủ không? Đây chính là rượu làm từ quả lê trồng ở Hạo Ca Tông, trong veo rất ngon miệng.”

Nghệ Tu không nhúc nhích, sớm đã biết tính cách của anh, Nghê Nguyên Tư cũng không cho là ngang ngược, đệ tử đi theo phía sau lập tức rót đầy ly rượu, Nghê Nguyên chuyển hướng sang Tô Dập đang an tĩnh ăn thức ăn, từ xa xa kính một cái, cười nói: “Vị này chính là người mới đã cứu Nghệ đội trưởng đi?”

Tô Dập ngẩng đầu nhìn Nghê Nguyên Tư, mím môi không nói lời nào, mà ngay lúc này Nghệ Tu nắm lấy tay Tô Dập, ngăn cản trước người cậu, một lần nữa giơ ly cười mà không cười mở miệng: “Xin lỗi, em ấy có chút sợ người lạ, tôi thay mặt em ấy đáp lễ thánh tử.”

Nói xong, Nghệ Tu uống cạn ly nước trái cây trong tay rồi ba một tiếng vang dội đặt xuống bàn.

Bầu không khí nháy mắt cứng đờ, Nghê Nguyên Tư khựng một chút, lẳng lặng nhìn Nghệ Tu cùng Tô Dập. Nghệ Tu mắt lạnh nhìn hắn, dáng dấp bảo hộ lộ rõ.

“Nghê thánh tử! Nghê thánh tử, cậu đứng đó làm gì? Tới uống rượu này!” Vi tông chủ quay đầu nhìn về phía Nghê Nguyên Tư, ngẩng đầu cười ha hả hét to.

“Nghệ đội trưởng có lẽ đã có chút hiểu lầm gì đó với nghê.” Nghê Nguyên Tư tựa hồ bất đắc dĩ cười nhạt một tiếng, sau đó miễn cưỡng xoay qua cười nói với Vi tông chủ.

Nghệ Tu nhìn hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Vi tông chủ, cùng đối phương nói gì đó, anh cũng khẽ nói với Tô Dập: “Tối nay chúng ta tới Thánh Tử Điện xem thử.”

Tô Dập có chút bất ngờ nhìn Nghệ Tu, chỉ thấy ánh mắt anh ngưng trọng đặt trên người Vi tông chủ cùng Nghê Nguyên Tư: “Tối nay Vi Tam nhất định sẽ cùng Nghê Nguyên Tư mật đàm xem làm thế nào cứu vãn thế cục của Tử Vi Tông hiện giờ, Thánh Tử Điện có khả năng cao là sẽ không có người, tối nay đi xem thử một chút.”

Tô Dập nhìn Nghê Nguyên Tư cùng Vi tông chủ ở bên kia, trong lòng động nhiên dâng lên cảm giác khẩn trương, khẽ gật đầu một cái.

Sau khi dạ tiệc kết túc, nhóm đệ tử Hạo Ca Tông chia ra dẫn bọn họ tới nơi nghỉ ngơi. Đó là một tòa kiến trúc gần dòng nước, bên trong trang hoàng theo phong cách cổ xưa tao nhã. Từ làn màn lụa mỏng nhìn qua hồ có thể nhìn thấy một mảng đèn đuốc sáng choang, những mảnh lụa mỏng lượn lờ theo cơn gió tựa như đang khởi vũ cùng nước hồ.

Một cái đài gỗ đưa ra ngoài mặt hồ nối liền với tòa kiến trúc, trên đài còn đặt sẵn khay trà để mọi người đón gió ngắm cảnh uống ly trà, có thể nói là cực kỳ phong nhã.

Người của đặc vụ bộ môn được an bài ở tầng cao nhất, cả tầng chỉ có nhóm bọn họ, rất dễ hành động.

Đêm đó, sau khi bàn bạc đơn giản một phen, Nghệ Tu cùng Tô Dập đổi một thân quần áo đen từ chỗ ngủ chạy ra ngoài, né tránh tai mắt cùng đệ tử Hạo Ca Tông tuần tra bí mật đi tới Thánh Tử Điện.

Nghệ Tu dồn sức mạnh vào chân, trừ bỏ gia tăng tốc độ cùng sức mạnh thì còn có thể làm anh di chuyển lặng yên không phát ra tiếng động. Anh cõng Tô Dập vừa ẩn núp vừa nhanh chóng tiếp cận Thánh Tử Điện.

Ban đêm Hạo Ca Tông thắp đèn, cả một mảng thủy vực rộng lớn đen nhánh phảng phất vài ba điểm sáng nhàn nhạt. Mặt nước gợn sóng chiếu rọi các tòa kiến trúc mờ mờ ảo ảo làm nó hệt như một thế giới khác ẩn sau mặt gương.

Tựa hồ chứng thực lời Nghệ Tu, phía sau làn lụa mỏng khẽ đung đưa theo gió, ánh đèn bên trong Thánh Tử Điện rất mờ, phỏng chừng Nghê Nguyên Tư thực sự không ở trong thánh điện. Nghệ Tu cẩn thận bước lên thềm đá, né tránh môn nhân Hạo Ca Tông tuần tra, nhìn trái nhìn phải rồi lách người cõng Tô Dập tiến vào Thánh Tử Điện.

Vừa vào trong, Nghệ Tu cõng Tô Dập nhanh chóng ẩn núp trong góc tối, cẩn thận quan sát đại điện.

Giống như Nghệ Tu đã dự liệu, trong Thánh Tử Điện trống rỗng, một người cũng không có, chỉ có mấy ngọn đèn lồng tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

Sau khi xác nhận trong điện không có ai, Nghệ Tu nhẹ nhàng đặt Tô Dập xuống, hai người cẩn thận đi trong đại điện. Thánh Tử Điện cũng có phong cách cổ xưa của Hạo Ca Tông, mọi vật dụng đều cố gắng làm theo hướng phục cổ, làm người ta có ảo giác mình vừa chuyển kiếp tới thời cổ đại, nơi này có thể trực tiếp làm trường quay phim cổ trang.

Toàn bộ đại điện thoạt nhìn cực kỳ sạch sẽ chỉnh tề, không hề nhiễm một hạt bụi. Bàn trà cùng tủ sách bằng gỗ đặt một bên đại điện, còn dùng một bức bình phong thêu hoa mai trang nhã để ngăn cách phòng khách. Bọn họ còn nhìn thấy bình trà cùng tách trà bằng ngọc đặt trên bàn, trong đó có một ly có phần miệng hướng lên, bên trong là trà đã nguội lạnh, hiển nhiên chủ nhân của nó chỉ uống được một nửa đã vì nguyên do gì đó mà vội vàng rời đi.

Nghệ Tu đảo mắt nhìn một vòng đại điện, thấp giọng hỏi Tô Dập cũng đang quan sát bốn phía: “Sao? Em có thấy được gì không?”

Tô Dập chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Nơi này phủ đầy trận văn... ngay cả những tấm lụa kia cũng vậy.”

Trong mắt cậu, mỗi ngóc ngách, bao gồm cả đồ đạc bên trong cũng vẽ đầy trận văn màu xám tro!

Không chỉ vậy, ký hiệu hình thành những trận văn này rất phức tạp, không giống những ký hiệu trận văn mà Tô Dập từng thấy qua, nó càng giống với trận văn trên ngọc tỳ hưu cùng bí cảnh Nam Hải hơn.

Nhìn kệ sách bên cạnh, Nghệ Tu kéo Tô Dập: “Đi, xem thử kệ sách bên kia xem có đồ đằng hay ghi chép gì về Nghê Hồng Vân hay không.”

Bọn họ đi tới mấy kệ sách bên kia, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.

Giống như phong cách cổ xưa trong đại điện, trên giá sách phần lớn là cổ tịch buộc chỉ. Tô Dập có chút mờ mịt nhìn tủ sách được chất đầy, rút một quyển ra một chút, phát hiện đều là cổ văn mà mình xem không hiểu.

Tô Dập lật xem một chút rồi cẩn thận đặt lại chỗ cũ. Tiếp đó cậu lại xem thêm vài quyển sách nhưng cũng không phát hiện được gì.

Sách trên kệ nhiều như vậy, lại đều là văn tự cổ mà cậu không quen thuộc, cậu làm sao tìm được quyển có tin tức hữu dụng chứ?

Mà bên kia động tác của Nghệ Tu không hề mềm nhẹ như Tô Dập, anh trực tiếp xốc một đống lớn bỏ xuống đất, nhanh chóng lật xem một hai trang liền vứt qua một bên rồi túm lấy cuốn khác.

Tìm một hồi, Tô Dập nhét một quyển sách buộc chỉ vào kệ, sau đó lấy một quyển khác, lúc nhìn thấy mặt bìa trống rỗng thì có chút ngẩn người mở ra, nhẹ nhàng sờ lên nét chữ phồn thể xinh đẹp trên trang giấy đầy nếp nhăn.

Quyển sách này không giống cổ tịch, lại càng giống như bản thảo viết tay được đóng lại thành sách, hơn nữa số bản thảo này còn từng bị người ta vò nhăn, sau đó người đóng sách đã kiên nhẫn vuốt phẳng từng trang một, sau đó dựa theo thứ tự mà đóng lại thành sách...

Tô Dập có một suy đoán trong lòng, ánh mắt nhìn nội dung trong quyển bản thảo, nhanh chóng đảo qua một lần cả quyển bản thảo, xác nhận suy đoán của mình không sai.

Đây là bản thảo về phương pháp ngự quỷ mà Phong Thanh Vi đã viết!

Cậu theo bản năng ngẩng đầu, đột nhiên chú ý tới gần quyển bản thảo này có đặt một cái rương nhỏ tinh xảo. Nó được đặt đơn độc trong một khung kệ, có thể nhận ra nó rất được chủ nhân quý trọng. Rương không khóa, Tô Dập mở ra xem thì thấy bên trong toàn là pháp khí sần sùi chưa hoàn thành, rất giống số pháp khí trong gian nhà đá ở bí cảnh Nam Hải.

Tô Dập nghi hoặc nhíu mày, cầm một mảnh thẻ ngọc điêu khắc nhìn một cái, phát hiện bên trên có rất nhiều trận văn quen mắt, chỉ là so với những thứ trong nhà đá thì trận văn chưa hoàn thành này lại càng mượt mà như ý hơn, Tô Dập thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy có ánh sáng chói lòa lóe sáng.

Cái này rất có thể chính là đồ bị lấy đi trong nhà đá, thế nhưng nó rõ ràng không có ích lợi gì, chẳng lẽ là vì...

Nghệ Tu ở bên cạnh đột nhiên thấp giọng kêu: “Tiểu Dập, mau tới đây!”

Tô Dập quay đầu nhìn lại, phát hiện Nghệ Tu đang cầm một quyển cổ tịch bằng lụa, đồng thời còn cầm di động so sánh đồ đằng trên bìa cổ tịch.

Cậu vội vàng đi tới đứng bên cạnh Nghệ Tu đang ngồi xổm, Nghệ Tu đưa di động qua nói: “Em xem này, có phải giống như đúc không?”

Tô Dập sớm đã quen thuộc đồ đằng khiếm khuyết kia, chỉ cần nghiêm túc so sánh một chốc đã có câu trả lời. Cặp mắt cậu hơi sáng lên, nhỏ giọng nói: “Chắc là đồ đằng này!”

Sau khi xác nhận, Nghệ Tu cùng không nói thêm gì nữa, lập tức cầm di động chụp lại đồ đằng trên bìa, sau đó mở quyển cổ tịch này ra chụp lại nội dung bên trong.

Động tác của Nghệ Tu rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã chụp xong mấy trang. Tô Dập thoáng thấy hai chữ Hồng Vân trong số chữ cổ phức tạp, nhất thời cũng hiểu được bọn họ đã tìm đúng.

“Đinh đinh...”

Tiếng chuông thanh thúy thật nhỏ vang lên trong đại điện, Tô Dập đang nhìn Nghệ Tu chụp hình sửng sốt, cứ tưởng là Phong Thanh Vi xuất hiện, thế nhưng cậu phát hiện Nghệ Tu cũng nhíu mày quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Tô Dập quay đầu nhìn lại thì phát hiện một cô gái tóc xõa dài, vô số vết sẹo dữ tợn chi chít rậm rạp trên mặt đã hoàn toàn phá hủy gương mặt cô, cô đứng cách tủ sách không xa, lãnh đạm nhìn bọn họ.

Cô gái không lên tiếng, im lặng đứng đó, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi. Thế nhưng thấy bọn họ cũng không lên tiếng, cũng không phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.

Nhìn vết sẹo giăng đầy trên mặt cô gái, Tô Dập có một chút hoảng hốt, mơ hồ có cảm giác thực quen thuộc.

Ánh mắt rơi vào quần áo quen mắt trên người cô gái, lập tức cô chính là người mang mạng che mặt khiêu vũ trên tế đàn sáng nay!

Nghệ Tu nhìn chằm chằm cô gái, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm, phòng bị chậm rãi cất di động, sau đó tỏa ra khí tức nguy hiểm đứng dậy, làm ra tư thái chuẩn bị công kích. Tựa hồ anh muốn mở miệng nói gì đó nhưng sắc mặt đột nhiên biến đổi, nắm lấy tay Tô Dập lách qua bên cạnh.

Tô Dập kinh sợ trợn tròn mắt, bị Nghệ Tu kéo ra sau một cây cột lớn ẩn trong bóng tối, bịt miệng.

Mà cô gái từ đầu đến cuối không hề phản ứng gì, chỉ nhìn đám cổ tịch tán loạn dưới đất, chậm rãi đi tới, trong tiếng chuông thanh thúy ngồi xổm xuống thu thập.

Bên ngoài đại điện mơ hồ truyền tới tiếng nói chuyện.

“...cậu phải chỉ điểm cho lão ca này một chút, rốt cuộc phải làm thế nào mới xoay chuyển được thế cục a?”

Âm thanh của Nghê Nguyên Tư truyền tới: “Vi tông chủ, lần hành động hành quả thực quá xung động quá gấp gáp... chuyện cụ thể thế nào nghê cũng không rõ... xin Vi tông chủ kể rõ tường tận, như vậy nghê càng dễ phán đoán hơn.”

Tô Dập hơi trợn to mắt, là Nghê Nguyên Tư cùng Vi tông chủ trở lại!

Cậu không khỏi nhìn cô gái an tĩnh thu thập cổ tịch tán loạn dưới đất, khẩn trương nắm chặt quần áo Nghệ Tu, nghi hoặc lại hoảng sợ nhìn anh.

Cô gái đó đã thấy bọn họ, nếu cô ấy nói vị trí của bọn họ cho Nghê Nguyên Tư thì bọn nọ ẩn núp có ý nghĩa sao? Không bằng trực tiếp thừa cơ bọn họ không kịp phản ứng xông ra.

Nghệ Tu có chút suy tư nhìn cô gái từ từ đặt cổ tịch lên lệ sách, mắt phượng híp lại rồi khẽ lắc đầu với Tô Dập, ngòn tay thon dài đặt trước miệng, làm dấu đừng lên tiếng.

Tô Dập khó hiểu nhìn Nghệ Tu, lại nhìn cô gái kia, khẩn trương đánh giá biểu tình của cô, cẩn thận đề phòng cô làm khó làm dễ.

Nhìn một chút, Tô Dập đột nhiên phát hiện có chút không đúng.

Cố gái kia... có cặp mắt yên lặng rất giống Phong Thanh Vi. Ánh mắt rơi vào những vết sẹo chằng chịt kia, đột nhiên ý thức được gì đó.

Đường vân của những vết sẹo trên mặt cô rõ ràng chính là đồ đằng trên miếng mạng che mặt ban sáng!

Tô Dập trừng to mắt, chẳng lẽ vết sẹo trên mặt cô là đồ đằng bị người ta cố ý khắc lên sao?

Lúc Tô Dập đang thất thần, cô gái đã chỉnh sửa xong cổ tịch tán loạn, Nghê Nguyên Tư cùng Vi tông chủ cũng tiến vào trong điện.

Vi tông chủ đang lải nhải kể lại chuyện đã xảy ra với Nghê Nguyên Tư, không ngờ trong Thánh Tử Điện lại có người khác, lại còn là một cô gái đã bị hủy dung hoàn toàn!

Ông bị dọa tới khựng lại, lời cũng im bặt, sau đó nhíu mày: “Cô gái này là ai? Mặt sao lại...”

Cô gái này đợi trong Thánh Tử Điện, Vi tông chủ thực sự cũng không dám nghĩ theo hướng kiều diễm. Chỉ nội gương mặt đó thôi, có thể nhìn thẳng một đoạn thời gian đã có thể coi là tâm trí kiên định rồi.

Nghê Nguyên Tư khẽ mỉm cười, ôn tồn mở miệng: “Vi tông chủ không nhận ra à? Đây chính là người khiêu vũ trên tế đàn hôm nay.”

Tựa hồ biết mình dọa sợ khách nhân, cô gái lấy mạng ra che kín mặt, im lặng không tiếng động nửa quỳ xuống, hành lễ với Nghê Nguyên Tư.

Nhìn thấy miếng mạng che mặt cùng trang phục quen mắt, Vi tông chủ rốt cuộc cũng nhớ ra. Hình tượng đối ngoại của Nghê Nguyên Tư vẫn lịch sự tao nhã, phong độ nhẹ nhàng, thực sự không làm người ta liên tưởng với phương pháp độc ác như vậy. Vi Tam có chút kinh ngạc nhìn Nghê Nguyên Tư, âm thanh tục tằng vang lên: “Vì muốn cô gái này thay thế tế tử, cậu cư nhiên phá hỏng dung mạo người ta à?”

Nghê Nguyên Tư ưu sầu thở dài một tiếng, lắc đầu: “Cũng không phải, đối với cô ấy, nghê cũng thực sự bất đắc dĩ cùng thương tiếc. Cô ấy từng gặp quỷ quái, bị hủy dung mạo, được nghê trùng hợp cứu giúp nên vẫn luôn hi vọng được hồi báo. Nào ngờ khi biết nghê đang đau đầu về nghi thức tế thiên, cô ấy đã tự nguyện đứng ra, thậm chí sợ nghê cự tuyệt nên đã cầm dao tự khắc đồ đằng tế tử lên mặt, thật sự là...”

Vi tông chủ nhíu chặt mày, có chút nửa tin nửa ngờ, có nữ nhân ngoan tâm tới mức tự phá hủy mặt mình sao? Nhìn cô gái bán quỳ hoàn toàn không nửa điểm phản ứng với lời giải thích của Nghê Nguyên Tư, ông cũng tin tưởng tám chín phần.

Biểu tình tức giận của Vi tông chủ hơi giảm bớt, không khỏi cảm khái: “Tâm chí của cô gái này thực mạnh mẽ, tôi cũng cảm thấy thực mặc cảm, thất kính thất kính. Một người trung thành như vậy, Nghê thánh tử phải hảo hảo đạo tào, tín nhiệm nhiều hơn a!”

Nghê Nguyên Tư mỉm cười: “Này là dĩ nhiên.”

.*.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.