Âm Dương Phu Phu

Chương 23: Chương 23: Si nữ (Bốn)




Tôi nhìn người ăn mày cùng bà lão đang nằm dưới đất, "Giờ xử lý thế nào đây?"

Lão đầu lấy một bát nước lã tới, phun lên mặt người ăn mày và bà lão, hai người dần tỉnh lại.

Người ăn mày vừa trông thấy bà lão, lập tức hét lên một tiếng muốn chạy ra ngoài, lại bị sư phụ tôi kéo lại, ấn xuống đất, "Chạy cái gì!? Cậu ra khỏi cánh cửa này, ta đảm bảo tối nay cậu nhất định phải chết."

Người ăn mày lộ ra vẻ chần chừ, có vẻ không tin lời lão đầu cho lắm.

Lão đầu hừ một tiếng, kéo ống tay áo của anh ta lên, liền thấy ngay chỗ vừa bị bà lão túm bỗng dưng hiện lên hai dấu tay màu đen.

Người ăn mày vừa trông, cả người liền run cầm cập, "Đây là gì vậy?"

"Tai hoạ." Lão đầu rít một hơi thuốc, "Nếu cứ để vậy, cho dù ma nữ kia có không tìm tới, thì không quá ba ngày cả người cậu cũng sẽ bị mục nát mà chết."

Người ăn mày nghe xong, lập tức ôm đầu khóc ròng.

"Đây là đâu? Các người là ai?"

Bà lão đang nằm trên mặt đất cũng tỉnh lại, dường như không hiểu có chuyện gì đang diễn ra.

"Bà lão, bà không nhớ vì sao mình lại tới đây à?" Tôi tò mò ngồi xổm trước mặt bà.

Bà lão mê man lắc đầu, "Ta chỉ nhớ ta đang làm việc trong nhà, sao tự dưng lại chạy được tới đây vậy?"

"Nhà bà ở đâu?"

"Ta ở thôn Hà." Bà lão trợn mắt chỉ vào Đường Duyệt Hoà, "Hôm qua cái cậu ăn mày này còn ăn cơm ở nhà ta nữa này."

Thôn Hà cách đây cũng không xa lắm. Chắc là lúc người ăn mày nghỉ ngơi tại nhà bà lão, ma nữ tìm được, nên đã thuận tiện bám lên thân bà.

"Bà à, chuyện thừa thãi bà cũng đừng hỏi nữa, mau về nhà đi thôi."

Bà lão nghe xong, cũng cảm thấy việc này rất dọa người, rõ ràng sáng nay mình còn đang ở trong nhà, thế mà nhoáng cái lại xuất hiện ở nơi xa lạ này. Bà lão liền vội vàng đứng lên rời đi.

Tôi quay lại thì vẫn thấy vị Đường công tử đang ngồi khóc.

"Đường công tử, đừng khóc nữa. Tôi vỗ vỗ anh ta, "Rốt cuộc làm sao mà anh lại chọc tới người ta vậy? Để người ta phải tốn bao công sức tới đưa đồ cho anh?"

Vừa nhắc đến bọc vải, Đường công tử lại càng thêm sợ sệt, cả người phát run, "Cái này không phải là đưa cho tôi, tôi không cần! Mau lấy đi, mau lấy đi!"

Tôi nhặt bọc vải lên, thử ngửi một chút, mùi tanh tưởi suýt thì khiến tôi phải nôn ra.

Má, trong này là cái gì vậy?

Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, mở bọc vải ra.

Ngay lập tức một bàn tay từ bên trong lăn ra ngoài.

Chỗ cổ tay bị đứt vẫn còn vết máu khô, lộ ra xương trắng. Tuy bàn tay đã trở nên cứng đờ xám trắng, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được nguyên chủ hẳn là một nữ tử trẻ tuổi mười ngón chưa từng phải dính nước mùa xuân.

"Lạy má trên cao, Đường công tử, phần quà này cũng lớn quá đấy!"

Đường Duyệt Hoà vừa trông thấy bàn tay bị đứt, hàm răng lập tức đánh vào nhau canh cách.

"Cô ta vẫn không buông tha cho tôi, cô ta vẫn không chịu buông tha cho tôi!"

"Đường Duyệt Hoà, rốt cuộc anh đã làm cái quái gì với nữ quỷ này hả?"

Đường Duyệt Hoà ôm đầu, "Tôi không phải cố ý, tôi đã xin cô ta tha thứ, thế nhưng tại sao cô ta vẫn không chịu buông tha cho tôi?!"

Tôi thấy người này đã có chút thần trí mơ hồ, bèn vả vào miệng anh ta hai cái, nào ngờ vả cho người ta ngất xỉu luôn.

"Tiểu Duẫn, con dùng lực quá đấy." Lão đầu trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cười khan hai tiếng.

"Giờ phải làm thế nào ạ?"

"Con đánh người ta ngất cơ mà, con tự xử lý đi." Lão đầu hồn nhiên xoay mông bỏ đi.

Tôi nhìn vị Đường công tử trước mặt mình, suy nghĩ hồi lâu, thôi thì đành kéo người vào trong trước rồi tính sau vậy.

Tôi tạm thời để Đường Duyệt Hoà vào trong phòng chứa củi, còn mình thì quay trở lại phòng.

Vừa vào đã bị Trần đại thiếu ôm vào lòng, "Em nhặt được đồ gì về vậy?"

Tôi gãi đầu, "Một người ăn mày, hình như là đang bị ma nữ truy sát."

Trần đại thiếu khẽ cười, "Trên người hắn có mùi xác thối, chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa."

Tôi kinh ngạc nhìn Trần đại thiếu, "Thật sự?"

Trần đại thiếu gật gù, "Em muốn cứu hắn không?"

"Em cũng không rõ nữa, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì mà, cũng không thể để cho anh ta chết ở chỗ này."

"Tối nay nữ quỷ kia sẽ lại tới, đến lúc đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ."

"Anh có ở đây không?"

Trần Lập Châu nhìn tôi, chợt nở nụ cười, "Em có mong ta ở lại đây không?"

Mặt tôi nóng lên, "Anh cũng biết mà, sư phụ em chẳng hề đáng tin."

Trần Lập Châu khẽ hôn tôi một cái, "Yên tâm, ta sẽ ở lại."

Đêm đến, Đường Duyệt Hoà cũng tỉnh lại, cả người run lẩy bẩy, không nói một lời trốn vào trong góc, đáy mắt tràn ngập sợ hãi, tựa như chỉ một giây sau là có thể ngất đi ngay lập tức.

Cũng không biết là Trần Lập Châu đi đâu mất. Tôi tìm lúc lâu mà chả thấy tung tích của anh ấy đâu.

Lão đầu đang ngồi một bên gác chân uống rượu, khẽ hát thật vui vẻ.

"Lão đầu, người nói xem, nữ quỷ này bao giờ mới tới?"

"Ta biết đâu được đấy, ta cũng chẳng phải là thân thích của cô ta." Lão đầu trừng tôi một cái.

"Đường Duyệt Hoà, nữ quỷ kia sao lại quấy rầy anh như vậy?" Tôi hỏi Đường Duyệt Hoà.

Anh ta há miệng run rẩy không nói lời nào, tựa như hồn đã bay đi đâu mất.

"Anh không nói thì làm sao chúng tôi giúp được anh đây?"

Đường Duyệt Hoà nhìn tôi, rồi lại ôm chặt lấy chính mình, "Không đi được nữa rồi, không đi được nữa rồi."

Tôi cau mày nhìn anh ta, chắc là đã bị dọa cho sợ không nhẹ.

"Sư phụ, nữ quỷ này người chắc chắn đối phó được không vậy?"

"Ta đối phó cái gì? Ta chỉ biết xem phong thuỷ thôi."

"Vậy người giữ anh ta lại làm gì trời ạ!!!"

"Rõ ràng là con đánh cho người ta ngất, ta giữ lại bao giờ hả?"

Tôi lập tức nghẹn lời, "Vậy chốc nữa nữ quỷ kia đến, chúng ta phải làm sao?"

"Sợ cái gì, chẳng phải con vẫn còn có cái vị ở trong phòng đấy sao?"

Tôi lườm ông một cái, "Mang tiếng là đạo sĩ, thế mà đến quỷ cũng không bắt nổi."

Mắt thấy trời càng lúc càng tối. Trăng trên trời vừa to vừa tròn, chiếu sáng xuống đầy sân, thậm chí còn không cần dùng đến nến. Ba người chúng tôi an vị trong sân, chờ ma nữ tới cửa.

"Tối nay trăng sáng ghê ta."

"Ngày mười lăm mà."

Lão đầu làm một hớp rượu rồi quệt miệng nói.

"Ừ há, là ngày mười lăm. Trời ơi, là ngày mười lăm?" Tôi sợ hãi nhìn lão đầu.

Lão đầu bị tôi làm cho sợ hết hồn, phun cả ngụm rượu ra ngoài. "Tay bị kẹp hay gì? Kêu cái gì mà kêu!!"

Tôi sợ hãi không dám nói lớn, "Gà, con quên không giết gà rồi!"

Lão đầu nghe xong, lập tức để bầu rượu xuống, sắc mặt cũng biến đổi, "Con quên thật đấy à?"

Tôi khóc thảm, "Làm sao giờ lão đầu?"

"Khúc Tiểu Duẫn, lão tử thực sự bị con hại chết mất!"

"Xem ra tối nay sẽ có đến hai con ác quỷ rồi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.