Âm Dương Phu Phu

Chương 7: Chương 7: Thất nương (một)






Tôi vừa nhai bánh mứt táo vừa nói chuyện với lão đầu: "Tuy rằng con vẫn chưa hiểu "chú" là cái gì lắm, thế nhưng mà sư phụ, người có dám khẳng định là vị Trần đại thiếu kia sẽ không làm hại con không?"

"Đã bảo con tám trăm lần rồi, ăn xong rồi hẵng nói. Phun hết cả vào mặt sư phụ rồi đây này." Nói xong ông dùng tay lau mặt một lượt: "Con yên tâm đi, khế ước là do chính tay sư phụ hạ, sao có thể có sai sót gì được kia chứ." Sư phụ liếc tôi một cái rồi lại tiếp tục uống rượu.

"Tuy rằng anh ta không có giết con, thế nhưng mà anh ta lại hù dọa con, con không thể chịu nổi đâu sư phụ." Tôi u sầu nói: "Sư phụ, hay là buổi tối người cho con ngủ cùng nhé." Tôi thỏ thẻ hỏi.

"Không được."

"Sư phụ, người không thể cứ mặc xác con như vậy được!" Tôi nắm lấy ống tay áo của lão đầu, giả vờ khóc lóc.

"Ta mà mặc xác con thì liệu con có thể lớn được tới từng này không hả? Với cả nói gì thì nói, con cũng đã trở thành vợ của người ta rồi, ở đâu ra cái kiểu vợ mà lại sợ chồng như thế, hả?" Lão đầu tu một ngụm rượu, chẹp chẹp cái miệng: "Tiểu Duẫn, sư phụ nói chân thành với con này, tính mạng của con bây giờ đã không còn thuộc về con nữa rồi, mà là thuộc về cái vị kia kìa, cậu ta bảo con làm cái gì thì con cứ ngoan ngoãn mà làm theo đi."

"PHÙNG TIỂU NGỌC! Con phát hiện ra, kể từ sau khi nhận sính lễ của nhà người ta,người toàn mặc kệ con, toàn đẩy con vào hố lửa thôi!" Tôi đứng dậy chỉ vào lão đầu, mắng ầm lên.

"To gan!" Lão đầu đập bàn đứng dậy, một chân dẫm lên ghế, đứng đối đầu với tôi.

"Khúc Tiểu Duẫn, con đã là người có gia đình rồi, thế mà vẫn còn ăn nói cái kiểu không biết trên biết dưới (*) như vậy hả, hôm nay sư phụ không thèm chấp nhặt với con, ta nói cho con biết, đừng hòng nghĩ đến chuyện mò được vào phòng để ngủ cùng với ta!"

(*) Nguyên văn là "不着四六" (Bất trứ tứ lục): đây là một câu tục ngữ của người Bắc Kinh, dùng để chỉ những người nói chuyện không biết trên biết dưới, không đầu không đuôi, nói năng thiếu suy nghĩ.

"Con thèm vào! Không cho ngủ thì thôi, dẫu sao bên trong phòng của người cũng chỉ toàn là mùi ác khí, bây giờ người có cầu xin con vào con cũng chẳng thèm vào, con thà ôm bài vị mà ngủ còn hơn!" Tôi quay mặt đi, tức giận chạy ra ngoài.

"Á à, thằng ranh con, bây giờ mày đã có gia đình rồi nên quay sang chê ta là lão quang côn (*) có đúng không hả?" Lão đầu gào lên ở phía sau.

(*) Nguyên văn là "老光棍" (Lão quang côn): Ý chỉ những người độc thân đã lớn tuổi.

Tôi vừa mới chạy ra được tới cửa thì đã gặp ngay phải Trương Tiểu Miêu ở thôn bên cạnh, cô bé này đang ở độ tuổi mười sáu-mười bảy đẹp nhất, hai mắt to tròn trong veo, hai má đỏ hây hây, dáng người như hoa như ngọc, là đối tượng được đàn ông con trai độc thân khắp mười dặm tám thôn này đều thương nhớ đến.

"Anh Tiểu Duẫn." Tiểu Miêu vừa trông thấy tôi, đôi mắt tròn xoe lập tức liền híp lại thành hình nguyệt nha (*).

(*) "Nguyệt nha" chính là cái phần trắng trắng hình lưỡi liềm nổi lên trong móng tay í.



"Tiểu Miêu? Sao em lại tới đây?" Tôi nở nụ cười nhìn cô bé.

"Em có làm chút bánh ngọt cho anh Tiểu Duẫn nếm thử này." Tiểu Miêu vừa nói vừa trộm liếc nhìn tôi.

Tôi biết là cô bé thích tôi, thế nhưng tôi thật sự chẳng có hứng thú gì đối với mấy cô gái ngực nhỏ, Tiểu Miêu chỗ nào cũng đẹp, chỉ có điều chưa trổ mã hết, với hai chiếc "bánh nhân đậu" kia, tôi chỉ có thể đối đãi với cô bé như một người em gái mà thôi.

Tôi vội cười rồi nhận lấy rổ: "Cảm ơn em nhé Tiểu Miêu. À, anh của em đâu rồi, hai ngày nay lên trấn đã tìm được việc gì làm chưa?"

Tiểu Miêu lắc đầu: "Vẫn còn đang ở nhà dọn dẹp kia kìa, hôm qua anh của em còn hỏi sao hai ngày nay không thấy anh đến chơi nhà em, không biết có phải là đang bận chuyện gì đó hay không." Tiểu Miêu vừa nói vừa đỏ mặt.

Thấy vậy tôi bèn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Đâu có bận gì đâu, hai ngay nay anh thấy không được khỏe lắm cho nên mới ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Đi thôi, vừa hay anh cũng đang muốn tìm gặp anh em."

Nghe xong Tiểu Miêu lập tức sóng vai cùng tôi đi về nhà mình.

Vừa mới bước vào trong Miêu gia, một chiếc dép thối đã nghênh diện bay thẳng tới. Tôi xoay mình, một cước đá chiếc dép thối đi.

"Anh!" Tiểu Miêu vội hô lên một tiếng.

"Kêu cái gì mà kêu, nó cũng có chạy đi đâu được đâu, xem cái bộ dạng gấp gáp của mày kìa." Trương Tiểu Bảo lết chiếc dép còn lại đi tới trước mặt tôi.

Tiểu Miêu nghe xong lập tức xấu hổ bỏ chạy vào trong nhà.

Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Miêu một cái rồi mới quay sang nói với Trương Tiểu Bảo: "Trương Tiểu Bảo, về sau đừng có mà trêu em mày như vậy nữa, để mẹ mày nghe thấy được là kiểu gì tao cũng bị đánh nát mông cho mà coi."

"Ôi thôi, bớt làm trò đi. Bao nhiêu người muốn được tao trêu như thế mà còn không được kia kìa, thằng tiểu tử này, mày lại còn giả vờ giả vịt nữa." Trương Tiểu Bảo lấy ngón tay chọc chọc vai tôi cợt nhả nói.

"Cút cút cút, em gái mày còn chưa xuất giá đâu đấy, mày ăn nói cẩn thận chút đi." Tôi mất kiên nhẫn gạt tay nó ra.

"Không nói thì thôi." Trương Tiểu Bảo lườm tôi một cái: "Mấy ngày vừa rồi có thấy mày đến tìm tao đâu, sao hôm nay lại đến đây thế này?"

Tôi vuốt vuốt phía sau đầu, thuận miệng nói dối: "Hai ngày trước tao bị bệnh, phải ở nhà dưỡng bệnh chứ."

"Mở miệng ra là đã thấy thối rồi! Từ bé đến lớn mày khỏe như con trâu mộng, đã bao giờ thấy mày bị bệnh tật gì đâu." Trương Tiểu Bảo bày ra vẻ mặt "mày lừa thế quái nào được tao".

Tôi ngẫm lại thì thấy đúng là thế thật, trước giờ tôi có bao giờ bị bệnh tật gì đâu, bảo sao nó lại không tin, nhưng dù sao thì tôi cũng đã lỡ mồm rồi, đâu có cái lý nào mà lại tự mình đi vả mặt mình như vậy.

Tôi vênh mặt lên: "Tin hay không tùy mày, dù sao thì tao cũng thật sự là bị bệnh."

Trương Tiểu Bảo cười khà khà: "Em giai, đến cả anh mày mà mày cũng dám nói dối hả?"

Tôi dùng tay chặn nó lại: "Được rồi, đừng có nói về tao nữa, nghe em gái mày kể, hai ngày nay mày chỉ quanh quẩn trong nhà, không đi lên trấn tìm việc hả?"

Trương Tiểu Bảo thở dài, vừa nhảy lò cò đi nhặt chiếc dép còn lại vừa nói: "Trời nóng chả có việc gì để làm cả, tao chỉ có thể quanh quẩn ở nhà thôi."

Tôi tiện tay bứt một quả dưa chuột trong viện nhà Trương Tiểu Bảo, lấy áo lau lau rồi "răng rắc" cắn một miếng.

"Ê, Hoàng viên ngoại ở thôn bên cạnh chết rồi đấy, mày biết chưa?"

Tôi nghĩ nghĩ: "Hoàng viên ngoại? Có phải là cái lão mập mập nhà giàu không?"

"Ừ, cái lão mà có đứa con trai bị ngốc, nó còn từng đánh nhau với mày rồi đấy, mày nhớ không?"

Tôi gật đầu: "Thấy bảo lão ấy tạo nghiệt quá nhiều cho nên mới đẻ ra một thằng con trai ngốc như vậy."

"Đúng rồi, chính là lão ấy đấy, hai ngày trước chết rồi! Chết như thế nào thì tao cũng không rõ, người của Hoàng gia bưng bít chuyện này nhanh quá, xem ra cũng chẳng phải là được chết an ổn." Trương Tiểu Bảo cũng bứt một quả dưa chuột, nhưng nó chẳng thèm lau mà lập tức ăn luôn.

"Ờ." Tôi gật gật đầu: "Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến tao đâu."

"Không liên quan đến mày nhưng lại liên quan đến sư phụ của mày." Trương Tiểu Bảo lườm tôi một cái.

"Ừ nhỉ, đám nhà giàu coi trọng nhất là chuyện phong thủy mộ địa." Tôi cắn một miếng dưa chuột, ra vẻ bình luận.

"Aiz, mày nói xem, lão Hoàng mập kia, lúc còn sống đã làm ra bao nhiêu chuyện trái với lương tâm như vậy, thế mà đến lúc chết vẫn có thể tìm được một chỗ đất tốt để chôn, má nó đúng là không công bằng." Trương Tiểu Bảo càng nói càng tức.

Tôi không nói gì cả. Đây chính là cái gọi là khoảng cách giữa giàu và nghèo, người giàu ấy mà, cho dù lúc sống có làm ra bao nhiêu chuyện đáng hổ thẹn thì lúc chết vẫn có thể tìm được một khoảnh đất tốt để chôn cất; còn người nghèo, dẫu cho lúc còn sống có làm ra được bao nhiêu chuyện tốt, nhưng đến khi chết, cũng chỉ có thể được đặt trong một chiếc quan tài gỗ mỏng manh, tự đào một cái hố trong nhà rồi chôn mình xuống mà thôi. Thảm hơn nữa thì là bị bọc trong chiếu rồi bị ném thẳng ra ngoài bãi tha ma.

Tôi vỗ vỗ lưng Trương Tiểu Bảo: "Đừng suy nghĩ nữa, sau này nếu mày chết trước tao, tao nhất định sẽ tìm cho mày một chỗ đất tốt để chôn."

"Ông nhổ vào! Mày bảo ai chết trước mày hả? Còn chưa nói đến chuyện, mày không hề có lấy dù chỉ là một tí tị tì ti cái bản lĩnh của sư phụ mày nhé, mày định lừa ai?!"

Tôi cười khà khà, lại bứt thêm một quả dưa chuột rồi quay người chạy đi.

"Anh Tiểu Duẫn, bánh này!" Vừa chạy ra tới sân thì tôi liền nghe được tiếng Tiểu Miêu ở phía sau.

"Đừng có gọi nữa, nó mà dám quay lại, kiểu gì tao cũng đánh cho nó một trận." Trương Tiểu Bảo cũng hét lên.

Nghe thấy thế tôi lập tức liền chạy thẳng về nhà.

Vừa chạy về đến cửa nhà, tôi đã trông thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ đường sam (*) bằng lụa màu đen đang lén lút vào bước vào cửa nhà tôi.

(*) 唐衫 (Đường sam):



Tôi nghĩ nghĩ, trông cách ăn mặc này, chắc là lại có vị chủ nhà giàu nào đó vừa mới mất nên mới tới đây tìm sư phụ của tôi đây mà.

Tôi liền trộm đi theo phía sau ông ta.

Đợi đến khi ông ta vào hẳn trong, tôi lại chạy về phía phòng sư phụ của tôi, đứng dưới cửa sổ bắt đầu nghe trộm.

"Phùng đạo trưởng, tôi là quản gia của nhà Hoàng viên ngoại ở thôn Trương gia, tôi họ Tần, hôm nay đến tìm ngài là hi vọng ngài có thể tìm giúp cho lão gia nhà tôi một khoanh đất tốt để chôn cất."

Khà khà, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay, nhà của Hoàng viên ngoại tìm tới đây thật rồi này.

Tôi dán lỗ tai vào gần hơn nữa, hi vọng sẽ nghe thấy được rõ ràng hơn một chút.

"Hoàng viên ngoại?" Sư phụ nghĩ nghĩ: "À, là Hoàng viên ngoại, sao đột nhiên lại mất vậy?"

"Chuyện là, lão gia đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, chưa được mấy ngày thì đã đi luôn rồi."

Sư phụ rít một hơi thuốc: "Ừm, vậy được rồi. Viết ngày sinh tháng đẻ, ngày chết, và còn cả nguyên nhân chết của lão gia nhà ông rồi đưa đây."

"Vâng, tôi đã viết xong hết rồi, mời ngài xem qua."

"Được, khi nào tính xong ta sẽ tìm người đi thông báo cho nhà các ông biết."

"Vô cùng cảm kích, đây là tiền đặt cọc, mời ngài nhận lấy trước."

Thấy bên kia đã xong chuyện, tôi vội trốn ra phía sau đống củi ở trong viện, nhìn người đàn ông kia rời đi.

"Thằng ranh con, lại còn học được thói nghe trộm?!" Đột nhiên có một bàn tay túm lấy cái tai tôi, xách tôi đi ra khỏi đống củi.

"Ai u đau chết mất, sư phụ, người mau buông tay ra đi!"

Sư phụ hừ một tiếng, sau đó mới bỏ tay ra: "Lén lén lút lút!"

Tôi nhe răng nhếch miệng xoa xoa tai: "Sư phụ, Hoàng viên ngoại kia cũng có phải là người tốt lành gì đâu, sao sư phụ lại giúp lão ta tìm đất vậy, mấy thùng sính lễ kia của con còn chưa đủ cho người ăn hay sao?"

"Con thì biết cái gì, đây là bổn sự của sư phụ, nếu không làm cái gì mà cứ ngồi ăn không mấy thùng sính lễ kia của con, vậy thì ta còn ra cái thể thống gì nữa? Có khác nào ta bán đồ đệ của mình đi không hả?"

Tôi cảm thấy có chút cảm động, không ngờ sư phụ của tôi lại có thể nói được ra những lời như vậy.

Tôi nhoẻn miệng cười: "Sư phụ, không ngờ người lại có giác ngộ cao đến thế. Thế sao người lại còn muốn giúp cái lão Hoàng viên ngoại kia? Con nghe nói, cái chết của Hoàng viên ngoại rất kỳ quái, hình như không phải là do mắc bệnh mà chết đâu."

"Hừ, con cho rằng sư phụ của con chỉ biết ngồi không chắc? Ta đã sớm nhìn ra được cái người kia không nói thật với ta rồi."

"Vậy rốt cuộc là sư phụ định làm như thế nào? Người nói một chút cho con nghe đi." Tôi rướn mặt lên hỏi.

Sư phụ ngoắc ngoắc tôi: "Đưa tai lại gần đây."

Tôi vội vàng rướn tới.

"Chương-sau-sẽ-nói-cho-con-biết." (Cái câu này chắc chắn 100% là do chụy tác giả nhập vào ông Phùng để nói này =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.