Đệ thập thoại
1
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ quét dọn.
- -------------------
Sư tỷ thích đọc “Sách giải trí“.
Dù những sách kia gọi là sách giải trí, cũng không đúng lắm, nói tới nói lui, tóm lại cũng chỉ là hé mở bí mật không ai biết, viết dăm ba chuyện bàn tán đầu đường cuối ngõ, với cho thêm chút mây mưa phong nguyệt, trong lúc trà dư tửu hậu mua vui cho mọi người
Mặc dù nàng đọc sách đồi trụy, suy nghĩ đen tối, thấy trai đẹp liền đi không nổi, ta biết sư tỷ là một cô nương tốt ưa sạch sẽ. Khí trời vừa mới ấm lên, sư tỷ bèn bắt đầu xông xông xáo xáo tổng vệ sinh nhà cửa, thậm chí nàng còn nhờ sư phụ tạm thời cởi xích của Yêu Hồ ra, ngay cả Thiên viện cũng không định buông tha.
Bởi Yêu Hồ được thả ra, sư phụ cũng liền đứng ở một bên tựa vào tường đọc sách, đề phòng Yêu Hồ chạy trốn; còn bản thân hồ ly chẳng thèm quan tâm đến lúc được tự do hiếm hoi, hoàn toàn không nghĩ tới chạy trốn, chỉ ngồi trên tàng cây vô cùng vui vẻ mà ăn mứt quả
- Sư đệ, đừng đứng đơ ra đó, mau giúp ta đẩy cái tủ này ra chút
- Tên đang ăn mứt quả kia, đừng có phun hạt xuống đất!
- Sư phụ, người nhanh nói sư đệ đi, sư đệ không chịu giúp đệ tử đẩy tủ ra
Nhờ phúc của sư tỷ, mùa xuân này cũng có được một này coi như hòa hợp tới sau giờ ngọ, sư phụ cùng Yêu Hồ cũng không cãi nhau hay châm chọc khiêu khích, ta cùng sư tỷ vội trong vội ngoài, lại có loại ảo giác như là một “gia đình”
Ta nhất định là vội đến hồ đồ rồi.
2
Đợi sư tỷ quét dọn xong, ta mệt đến ngồi phịch ở một bên, thở hổn hển hỏi: “Sư tỷ, sách cũ ở dưới giường của tỷ phải vứt đi sao?”
Hàng lông mày thanh tú của sư tỷ dựng lên, hai tay chống hông: “Vứt cái gì mà vứt, đó là văn học, đó là nghệ thuật!”
- Mọi người ở dưới chân núi nói, những thứ này là sách tiêu khiển thôi, không phải sách tốt đâu
Ta thật là một đứa nhỏ ngay thẳng.
Sư tỷ còn muốn nói gì đó, ta chợt nghe thấy có người gõ cửa, vội vàng chạy đi mở cửa mời người vào. Người nọ vừa bước vào liền quỳ gối trước mặt sư phụ, hô to: “Đại sư cứu mạng”, ấn đường biến đen vẻ mặt hoảng loạn, lại ngẩng đầu nhìn một cái, thấy một nam tử có tai cùng đuôi hồ ly đang ngồi trên cây cười với hắn, càng sợ mất ba hồn bảy vía, co quắp ngồi dưới đất nói không nên lời
Sư phụ còn chưa lên tiếng, sư tỷ thế nhưng vô cùng lo lắng, đỡ người dậy dâng trà quạt gió, vô cùng ân cần. Ta chợt thấy nghi hoặc, nam tử này bộ dạng giống một văn nhân nghèo kiết hủ lậu, xấu xí, y chang con khỉ không lông, thực sự không giống loại hình sư tỷ sẽ thích.
Một lúc lâu, nam nhân dường như mới hoàn hồn lại, dập đầu nói lắp ba lắp bắp: “Đại... Đại sư, xin ngài cứu mạng... Tại hạ họ Đam, mấy ngày nay, mấy ngày nay gặp phải quỷ!”
- Ta biết rồi! - Ta vỗ đùi, đứng dậy hỏi hắn - Ông chính là Đam tiên sinh chuyên viết sách!? Sư tỷ của ta rất là thích ông! Mấy thứ “Ông chủ bá đạo yêu phải thư sinh lưu lạc”, “Địa chủ ma quỷ cùng người hầu xinh đẹp“... mà ông viết, sư tỷ ta đều cất kỹ, còn nói muốn để làm thành đồ gia truyền nữa
- Đúng vậy đúng vậy, chính là tại hạ
Có lẽ Đam tiên sinh cũng chẳng có danh tiếng gì, khó có dịp gặp được người hâm mộ nên cũng không khỏi kích động, móc quyển “Địa chủ ma quỷ cùng người hầu xinh đẹp” từ trong tay áo ra tính kí tặng cho sư tỷ
Yêu Hồ chẳng biết cũng lại gần từ lúc nào, cũng theo mọi người đưa tay lấy quyển sách kia qua, tùy ý mở ra một trang đọc lên:
- Địa chủ lãnh khốc mỉm cười, tay xé rách y phục của người hầu, giày vò thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp kia. Địa chủ tà mị nói: “Cho dù hàng năm ngươi có cày được hai mươi mẫu đất, cũng không đủ trả hết tiền nợ thuốc men của cha ngươi. Nhưng mà không sao, bổn địa chủ đại nhân đại lượng, nếu không trả được, vậy dùng thân thể bù vào đi“. Người hầu tát địa chủ một cái, bi phẫn nói: “Cho dù ngươi có thể dùng tiền mua thân thể ta, cũng không mua được trái tim ta! Ta đây không cần loại tình yêu nông cạn này”
Yêu Hồ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nói: “Ầy, nếu như đổi tiền thành mứt quả, tiểu sinh thật ra vô cùng ước ao có thể có tình yêu nông cạn như vậy”
Sư phụ đột nhiên ho khan một tiếng, nhưng mà Yêu Hồ cũng chẳng để ý tới sư phụ, tiếp tục nói với Đam tiên sinh: “Lại nói tiếp, đây không phải là truyện sắc tình sao? “
Đam tiên sinh mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn cứng đầu cãi lại: “Truyện sắc tình cũng không thể tính tất cả đều là bậy bạ...là sắc tình được! Chẳng lẽ nguời đọc truyện sắc tình, đều là người háo sắc hay sao?”
- Tiểu sinh đọc tiếp một đoạn?
- Ngươi...
- Được rồi - Sư phụ lạnh lùng nói, đôi mắt lạnh lẽo thờ ơ, khiến người viết sách kia rùng mình - Bắt đầu nói chính sự đi
Cảm tạ trời đất, rốt cục ta cũng không phải nghe chuyện về địa chủ ma quỷ cùng người hầu nữa.
3
Phải nói rằng Đam tiên sinh quả nhiên là người viết sách, nói một lúc lâu vẫn còn đang nói tới vận mệnh lúc nhỏ của hắn thế nào, khiến người nghe buồn ngủ không chịu nổi. Yêu Hồ là người đầu tiên không kiên nhẫn được, ăn hết mứt quả rồi tính tình vô cùng nóng nảy:
- Nói tiếng người!
- Chuyện này nói ra rất dài dòng...
- Vậy nói ngắn gọn
Đam tiên sinh hít sâu, nín thở tuôn ra một tràng: “Gần đây có một người viết sách bút danh gọi là Hoa Lý Hồ Tiêu bán được rất khá nên không có ai mua sách của ta nữa ta tức giận ahuhuhu”
“...” Yêu Hồ câm nín.
Ta thận trọng nói: “Đây không phải chỉ là cạnh tranh buôn bán bình thường sao”
Lời này vừa nói ra, ngay cả sư tỷ thiên vị Đam tiên sinh cũng gật đầu.
- Không phải, không giống nhau. Hoa Lý Hồ Tiêu viết sách, có, có gì đó quái lạ! - Đam tiên sinh tức giận, giải thích - Ta đều đã xem qua sách của người kia viết, lúc trước viết một ít cung đình bí sử, bán rất ổn. Hiện nay bắt đầu chuyển sang viết truyện về các gia đình nhỏ, nội dung trong đó lại vô cùng tương đồng với hiện thực. Gần đây nhất có bán một quyển sách, truyện trong đó chính là bí mật khuê phòng của quả phụ ở đầu thôn, ngay cả cái chuyện riêng tư này cũng nói không sai một chữ
Sư tỷ khó hiểu hỏi: “Làm sao tiên sinh biết truyện trong sách chính là bí mật khuê phòng của quả phụ kia vậy?”
- Hắn là vai nam chính của quyển sách kia mà thôi. - Yêu Hồ che quạt cười nói.
Bị người đào ra chân tướng, lỗ tai Đam tiên sinh đỏ ửng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “...Sau đó, ta biết được nơi ở của Hoa Lý Hồ Tiêu, định tìm tới cửa đòi hắn một lời giải thích. Nơi ở của hắn vô cùng xa, lúc tại hạ tới bầu trời đã tối đen, chỉ thấy chỗ sườn núi dựng một căn phòng đất, không có ánh đèn, tại hạ gõ hồi lâu cũng không thấy có người mở cửa, nhẹ nhàng đẩy, cửa kia thế mà không khóa”
- Tại hạ nhờ ánh trăng mà đi vào trong nhà, phòng kia, phòng kia cực kỳ quỷ dị! - Đam tiên sinh nói xong, trợn to hai mắt, sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy không ngừng, giống như cảnh tượng đáng sợ lúc đó tái hiện lại trước mắt
- Ngươi nhìn thấy gì? - Ta vội vàng hỏi.
- Trong phòng không có bất kì đồ đạc gì, trống trơn, gió lạnh thổi qua - Hắn nuốt nước miếng một cái, tiếp tục nói - Chỉ có một cái bình phong cao hơn người rất nhiều đặt ngay chính giữa phòng, trên bình phong kia dùng tơ vàng thêu tiên hạc cỏ lau, cá bơi nước chảy, thực sự vô cùng tương phản với căn phòng rách nát này
Sư tỷ trước giờ đầu óc không bình thường không khỏi nói xen vào: “Cái này rất đáng sợ sao?”
Đam tiên sinh còn muốn nói gì đó, lại bởi vì cảnh quỷ quái trong đầu mà nói không nên lời, giống như bị ma nhập
Lúc này Yêu Hồ thu quạt, nhìn vào Đam tiên sinh: “Tiểu sinh đoán, chỉ riêng bình phong cũng không dọa người, mà là bên bình phong có một đầu người, hai mắt thâm thúy, giống như đang dòm ngó, đúng không?”
Đam tiên sinh không ngừng gật đầu lia lịa đáp đúng vậy.
Yêu Hồ cong khóe môi: Là “Bình phong khuy”
Những lời này, là nói với sư phụ.
4
Bình phong khuy--
Màn gấm hồng khuê chung chăn gối
Điên loan đảo phượng tình sâu nặng
Thề ước trọn đời hóa hư không
Lòng ôm ba tấc hận
Tung bảy thước bình phong
Vẫn còn dòm ngó*
(Chỗ này tác giả đề cập tới một loại yêu quái trong truyền thuyết của Nhật, gọi là Bình phong khuy (Bình phong nhìn trộm). Theo truyền thuyết, một nữ tử xinh đẹp bị người yêu lừa gạt, thề non hẹn biển, muốn làm chim liền cánh cây liền cành, nhưng sau khi lừa được nữ tử lên giường, nam nhân liền vứt bỏ nàng. Nữ tử vô cùng đau lòng, ở trong căn phòng từng hẹn hò ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, trách móc nam tử kia bội tình bạc nghĩa. Tất cả đều bị tấm bình phong bảy thước trong phòng nhìn thấy, vì oán hận của nàng, bình phong kia liền biến thành yêu quái)
5
Sau khi sư phụ khóa Yêu Hồ trở lại Thiên viện, liền cùng sư tỷ đưa Đam tiên sinh xuống núi.
Ta rảnh rỗi không có gì làm, đem hạt dưa đi tới Thiên viện nói chuyện phiếm cùng Yêu Hồ, chỉ nghe hồ ly cảm thán: “Sư phụ ngươi thật đúng là thu hút yêu quái, đây là con yêu quái thứ mấy tự dâng tới cửa rồi”
Mấy lời này của Yêu Hồ làm ta kinh ngạc không ngừng: “Ý ngươi là Đam tiên sinh kia là yêu quái?”
- Bị yêu quái ám vào thân mà thôi - Yêu Hồ khinh thường nói.
- Sao ngươi lại biết? Mà nói vậy sư phụ cùng sư tỷ đi lần này chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm? Sao vừa nãy ngươi không nói? - Trong lòng nóng như lửa đốt, ta sợ đến mức hạt dưa cũng không dám cắn
- Nói là trời đã tối mịt, người bình thường có mấy ai có thể ở trong cảnh vừa nhìn không rõ vừa sợ hãi như vậy mà vẫn còn nhớ kỹ trên bình phong thêu cái gì, hơn nữa còn nhớ rõ ràng tới vậy - Yêu Hồ dương dương đắc ý giải thích cho ta - Hơn nữa, ngay cả tiểu sinh cũng nghe ra được kì quái trong đó, sư phụ ngươi sao có thể không biết rõ người nọ bị yêu quái nhập, chẳng qua chỉ tương kế tựu kế mà thôi.
Ta chợt hiểu ra: “Vậy những yêu quái này vì sao lại tìm tới sư phụ?”
- Vì trong tay sư phụ ngươi có đồ tốt đó - Hồ ly cao thâm khó lường nói, lại vỗ vỗ đầu ta - Yên tâm đi, loại yêu quái như Bình phong khuy này rất đoản mệnh, theo tiểu sinh nghĩ, ngay cả xuống núi hàng yêu có khi cũng không cần, cũng chỉ có tên sư phụ rảnh rỗi kia của ngươi mới vội vàng thích quản dăm ba chuyện này
Thấy ta mang vẻ mặt khó hiểu, Yêu Hồ hiếm khi hảo tâm giải thích: “Bình phong khuy lấy bí mật nó nhìn trộm được làm thức ăn, cũng sẽ vì biết được quá nhiều bí mật mà chết”
Ta chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy hồ ly này đang đánh đố mình: “Không hiểu gì”
Ngược lại, Yêu Hồ tựa như nhớ tới chuyện cũ, xúc động bùi ngùi, thở dài nói:
- Người ở đời đều thích nhìn trộm bí mật của người khác, rồi lại sợ người khác biết bí mật của mình. Nào ai ngờ rằng có vài thứ bí mật, không biết còn thanh thản hơn so với đã biết
Dáng vẻ y như vậy khiến ta không thể không suy đoán nhiều, nhưng không dám mở miệng hỏi, chỉ sợ đụng vào vết thương cũ của y.
Không ngờ Yêu Hồ tự mở miệng, vừa giống như đang giải thích, vừa giống như tự nói với chính mình
- Đời này tiểu sinh chỉ nghe trộm một bí mật, đã phải hối hận cả đời.