[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 17: Chương 17




Đệ thập thất thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ dạo phố.

- --------------------

Sư phụ ra ngoài từ sáng sớm, nhưng giữa trưa đã trở về.

Sư tỷ vốn đang tỉ mỉ chăm bón cây hạnh ngoài sân, thấy sư phụ thì tròn mắt ngạc nhiên hỏi vì sao sư phụ trở về từ Bình An kinh nhanh như vậy.

Ta lặng lẽ liếc mắt, còn có thể là vì sao, đương nhiên là dùng cánh bay về rồi.

Lý do này hiển nhiên không thể nói cho sư tỷ, ta lại gần nghênh đón tiện thể đổi đề tài, hỏi chuyện về yêu nghiệt tại dinh thự.

Mà sư phụ chỉ quét mắt nhìn bốn phía, hỏi ta: “Yêu Hồ đâu?”

Ta bất đắc dĩ, nhẹ giọng đáp: “Y ngại bên ngoài quá nắng, có lẽ là về phòng ngủ trưa rồi”

Sư phụ gật đầu, cất bước đi tới phòng ngủ, chưa đi được vài bước chợt quay đầu nói với ta cùng sư tỷ: “Các ngươi cũng cùng tới đây”

Sư phụ bình thường rất ghét chúng ta quấy rầy người cùng tiểu hồ ly mà, hôm nay đúng là đổi tính rồi.

Ta vội vàng đuổi theo sư phụ

Vào phòng, Yêu Hồ thế nhưng không có ngủ, mà là ngồi bên mép giường, tay áo bị vén lên thật cao, tóc dài cũng buộc lại sau đầu, lộ ra cái cằm nhọn đẹp như hoa, cũng không biết một mình ở trong phòng làm gì

Yêu Hồ thấy chúng ta vào phòng, hơi thở có chút bất ổn: “Có việc gì?”

- Ngươi đang làm gì thế? - Sư phụ còn chưa lên tiếng, ta đã buột miệng hỏi trước

- Nóng đó - Yêu Hồ dùng ánh mắt đang nhìn kẻ ngu nhìn ta, xoay người lắc lắc cái đuôi hồ ly - Ngươi thử có nhiều lông như vậy xem

Ta nửa tin nửa ngờ ồ một tiếng, không hỏi lại nữa.

Sư phụ đi tới trước vài bước, lấy từ trong áo ra mứt quả được gói kỹ, xem thường nói: “Mấy đứa nhỏ ăn không hết, cho ngươi ăn nốt”

Sư phụ đoán chừng cũng biết chúng ta không dám vạch trần tại chỗ, nói dối vô cùng thẳng thắn hùng hồn

Thề có trời đất chứng dám, mấy đứa nhỏ cũng chưa được miếng nào, chỉ nhìn ngài đem mứt quả tặng người ta mà thôi

2

Yêu Hồ cũng chẳng hề nghi ngờ, vô lo vô nghĩ ăn mứt quả, lại thấy ba người chúng ta còn chưa rời đi, mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng mới nhớ ra cái gì, vừa ăn sơn trà vừa ậm ờ hỏi: “Đại nhân gặp Seimei?”

Đại Thiên Cẩu cúi đầu nhìn: “Âm Dương liêu chỉ có mấy con Thiên Tà quỷ trông nhà, chúng nói Âm dương sư kia phát hiện tai họa lâm thế, dẫn các thức thần khác cùng đi phong ấn”

Tai hồ ly rung rung dựng lên, chuyện này hiển nhiên hấp dẫn được sự chú ý của Yêu Hồ: “Tai họa có thể khiến cho Abe no Seimei lo lắng à... Bát kỳ đại xà?”

Dứt lời, Yêu Hồ đã tự cười rộ lên, lắc đầu phủ định nói: “Không thể nào, Bát kỳ đại xà đã bị phong ấn nhiều năm như vậy, nếu có thể trốn được đã sớm chạy thoát ra từ lâu rồi”

Sư phụ rũ mắt: “Đã chạy thoát vài ngày rồi, thân thể biến hóa thành tám người trà trộn vào nhân giới”

Sư phụ nhìn vẻ mặt khó tin của Yêu Hồ, giọng nói vẫn như thường: “Mấy ngày trước có cự mãng mang thư đến, mời ta gia nhập với bọn chúng, ước chừng Đại Giang Sơn cùng Hồ tộc các ngươi cũng sẽ nhận được

- Ngọc Tảo Tiền đại nhân đã nhiều năm không trở về Hồ tộc rồi... vậy ngươi định trả lời thế nào cho thuyết phục? - Yêu Hồ cười như không cười hỏi, giống như rất hiếu kỳ với lựa chọn của sư phụ

- Lá thư đó ta đốt rồi. Không tin ngay cả phân thân mà người kia (Seimei) cũng không giải quyết được - Sư phụ lạnh lùng trả lời lại.

Yêu Hồ bỗng dưng bật cười thành tiếng, giơ tay tháo dây cột tóc, ba nghìn sợi tóc trắng như sương bung ra: “Quyết định đúng là rất hợp với cá tính của đại nhân, đều chẳng thú vị chút nào”

Yêu Hồ lười biếng tựa vào giường, ánh mắt lướt qua sư phụ nhìn chúng ta, nhưng lại hỏi sư phụ: “Dù vậy hai đứa nhỏ này tới đây làm gì?”

- Ta để chúng sắp xếp hành lý chuẩn bị đi Bình An kinh, đã xem qua tòa nhà cũ kia, quả thực yêu khí ngập trời - Sư phụ cao ngạo như đế vương ban bố thánh chỉ, chỉ vào Yêu Hồ, nhẹ nhàng ném ra câu tiếp theo - Ngươi cũng phải đi

3

Hạnh phúc tới quá đột ngột, ta phải nhéo nhéo mặt mình vài cái mới xác nhận đây không phải đang nằm mơ: “Vậy nên, ý của sư phụ là chúng ta cũng phải đi?”

Sư tỷ đung đưa làn váy, thờ ơ đáp: “Nếu không thì thế nào?”

Thiếu nữ vô cùng ra dáng mà phẩy tay giải thích: “Ngươi xem bố trí đội ngũ của chúng ta, sư phụ phụ trách trừ yêu, ta phụ trách xinh đẹp, ngươi phụ trách xách hành lý, phân chia hợp lý bao nhiêu”

- Vậy y thì sao - Ta không cam lòng, uất ức chỉ trỏ Yêu Hồ đang chải đuôi ở một bên.

- Phụ trách làm ấm giường cho sư phụ - Sử tỷ không chút do dự đáp lại

Ta vẫn thấy là lạ chỗ nào còn muốn cãi thêm vài câu, mà Yêu Hồ vẫn yên lặng chải đuôi bỗng nhiên lên tiếng

- Hiểu rồi

Lý do thì ta hiểu, thực sự (*lý do: ý là lý do tại sao Yêu Hồ lại phụ trách làm ấm giường)

Bổn cánh chỉ không hiểu, vì sao hồ ly kia lại vô cùng nghe lời ở phương diện kì quái này

4

- Chẳng hiểu ngươi vui vẻ như thế làm gì - Yêu Hồ trào phúng - Xuống núi trừ yêu cũng vui vẻ như vậy, không sợ sư phụ ngươi ngày nào đó vì đại nghĩa diệt thân đem ngươi đi làm cánh gà nướng à?

Ta biết rõ Yêu Hồ đang nói ngoa, nhưng khi nghĩ đến cảnh sư phụ rắc gia vị trên người ta vẫn không khỏi lạnh sống lưng.

- Vì được đi tới Bình An kinh nên ta mới vui vẻ - Phun lời nói thật ra, ta sầu lo ai oán nhìn chằm chằm Yêu Hồ, rõ ràng có lòng tốt mà bị người ta coi như có ý xấu

Từ nhỏ tới lớn ta đã theo sư phụ, ít khi xuống núi, toàn bộ hiểu biết về Bình An kinh chỉ bắt nguồn từ sách vở cùng ký ức của Đại Thiên Cẩu

Tuy chỉ là một chút xíu ký ức, nhưng ta vẫn nhớ rõ thuở nhỏ hai người thường chạy tới Bình An kinh chơi, kề vai cùng đi qua trường nhai đoản kiều, yên lâu tú các, chỉ để mua vài chuỗi mứt quả

Vốn chỉ là quãng thời gian nhàm chán tuổi thiếu niên, giữa hàng ngàn hàng vạn tâm tư đã trải qua, nhiều lắm cũng chỉ than thở vài câu đúng là tuổi trẻ, rồi chôn sâu trong lòng.

Hồi ức tươi đẹp bao nhiêu cũng tàn khốc bấy nhiêu

Lần này xuống núi, chỉ hi vọng hai người có thể xóa đi khoảng cách

5

Đến nhân giới, tất nhiên không thể dùng xích khóa Yêu Hồ nữa, sư phụ cũng không nói gì, chỉ là trước khi vào Bình An kinh lạnh lùng căn dặn Yêu Hồ: “Ngươi dám chạy loạn thử xem”

Trong lời nói ấn chứa băng giá, đừng nói là yêu quái, cho dù là bất kỳ ai nghe xong cũng phải sợ ba phần

Nhưng Yêu Hồ hoàn toàn chẳng coi mấy lời uy hiếp này ra gì

Trên thực tế, vừa bước qua cầu Chu Tước, bốn người chúng ta đều bị phân tán

Tiểu hồ ly không thèm để tâm đến sư phụ sắc mặt càng ngày càng kém đi phía sau, sóng mắt lưu chuyển, cười yêu nghiệt đi câu dẫn các cô nương trên đường. Ta thì vội vàng đuổi theo sư tỷ đang bám đuôi tiểu ca bán tàu hũ trên đường để lôi về

- Sư tỷ, nếu không đuổi kịp là sư phụ sẽ tức giận đó - Ta bất đắc dĩ kéo thiếu nữ đang sáng mắt đi, thành khẩn khuyên nhủ

Nhắc tới sư phụ, cho dù sư tỷ trăm lần không muốn cũng không dám làm trái, chỉ có thể vừa đi ba bước lại thở dài một cái theo ta về, còn không quên ngụy biện: “Vội vã làm gì chứ, hai người kia không chừng đang ở chỗ nào đó khanh khanh ta ta với nhau kìa...” (Khanh khanh ta ta: tú ân ái, chim chuột với nhau v.v...)

Nói được nửa câu, sư tỷ nghẹn lời

Chỉ thấy cách đó không xa, một nam tử bạch y mặt lạnh như kết băng chậm rãi đi tới chỗ một thanh niên khác đang cười nói trêu chọc các cô nương, cũng không biết nói gì mà các cô nương sôi nổi cười nói rồi tản đi.

Thấy mỹ nhân bỏ đi, Yêu Hồ đương nhiên là tạc mao, nổi giận đùng đùng trước tỏ vẻ không muốn đi cùng sư phụ, nhưng lại bị sư phụ dắt tay.

Tiểu hồ ly khó tin quay đầu lại tròn mắt nhìn sư phụ, ta và sư tỷ cũng nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ sư phụ lại lớn mật như thế, giữa đường phố đông người lại nắm tay Yêu Hồ

Nhưng động tác hai người không rõ ràng, đều mặc trường bào tay áo dài, kề vai đi chung với nhau như vậy, nếu không phải nhìn thấy một màn trước đó hoặc quan sát kỹ thì căn bản người ngoài sẽ không nhận ra

Ta nghĩ, người qua đường ngoại trừ cảm thán hai người kia thật đẹp, vị công tử hơi thấp hơn kia khuôn mặt thật đỏ, cũng chẳng để tâm nữa đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.