[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 25: Chương 25




Chương này dài vãi

Cuối cùng cũng đi được nửa đường của bộ này... O-<-<

- ------------------------------------------------------------------------------------

Đệ nhị thập ngũ thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Hôm nay vạn sự đều là kỵ.

- ---------------------

Ta tiễn sư tỷ ra cửa, dặn dò: “Tối nay là mười lăm trăng tròn, yêu khí hưng thịnh, đừng quên chính sự mà đi lung tung, kẻo đến lúc đó bị yêu quái bắt đi làm thành món ngon”

Sư tỷ không nhịn được phất tay một cái: “Khỏi cần lo, cùng lắm tới chạng vạng ngày mai là ta về”

Ta vẫn hơi còn lo lắng, lại hỏi nàng: “Có còn bỏ quên đồ gì không?”

Sắc mặt tiểu cô nương trầm xuống, tỏ vẻ ta còn dám nói thêm câu nữa liền đánh ta, lời đe dọa còn chưa ra khỏi miệng, chợt “Ai da” một tiếng, vội vàng lôi từ tay áo ra một cái túi hương: “Suýt nữa thì quên. Ờ, sáng nay lúc quét dọn phòng sư phụ nhặt được dưới gầm giường, ta đã phơi nắng rồi, phiền sư đệ giao lại cho sư phụ”

Ta nhận lấy từ tay sư tỷ, ngửi một cái, chỉ cảm thấy một mùi ngọt không chịu nổi, quả nhiên chính là mùi hương hôm đó vô tình ngửi được trong phòng sư phụ, có lẽ là bị rơi ở dưới gầm giường ẩm thấp đã lâu, không còn nồng nặc như hôm đó nữa.

- Không nghĩ sư phụ lại thích túi hương có mùi ngọt như vậy, bình thường cũng không thấy mang theo bao giờ - Ta cầm túi hương dịch ra xa một chút, mùi hương ngọt ngào tựa như từ chóp mũi xông lên thẳng đại não, khiến người hoa mắt chóng mặt

- Ngọt sao? - Sư tỷ khó hiểu hỏi lại, như thể ta có gì quái dị lắm

Ta nghiêm túc gật đầu, nghĩ thầm túi hương mùi ngọt như vậy chỉ sợ ngay cả nữ tử cũng ngại dính phải thôi

Tiếng chim hồng nhạn kêu chiều, ánh tà dương ấm áp trải dài, khiến người ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Sư tỷ thấy sắc trời không còn sớm, lười nhiều lời với ta, xoay người đi, trong miệng vẫn không quên lẩm bẩm:

- Loại mùi của hoa tiêu này mà cũng ngọt sao?

Một lời của thiếu nữ tựa như băng tuyết, cuốn sạch chút hơi nóng thoáng qua của đầu hạ, khiến cả người ta phát lạnh. Tiếng chim hồng nhạn kêu lên thê lương, ánh tà dương đỏ quạch như máu, lời nhắc nhở của vị âm dương sư kia phảng phất như còn quanh quẩn bên tai ta:

Khi đó hương hoa tiêu kia là tương tư hay là kịch độc, tiểu sư phụ có thể phân biệt được sao?

2

Bóng đêm lạnh như nước.

Trăng tròn đêm mười lăm, chính là lúc âm thịnh dương suy, quỷ khí tăng mạnh, đêm nay có thể có quỷ biến sinh, hoặc có bách quỷ dạ hành, hoặc có điềm xấu quấn thân. Lúc này đã qua giờ tý, ánh trăng tròn vành vạnh treo cao giữa màn đêm đen tuyền, tiêu điều lạnh lẽo, hoa hạnh trong vườn đã sớm rụng hơn nửa, chỉ còn lại mấy cành cây khô trơ trụi soi bóng xuống mặt đất rụng đầy tàn hồng vướng víu, những cánh hoa tan tác như máu thịt, bóng cây như tay quỷ, cả khung cảnh tựa một bức tranh luyện ngục bi thảm. Sau khi sư tỷ đi khỏi không lâu sư phụ cũng chẳng để lại một câu mà cũng vội vã đi mất, đèn trong phòng ta đã sớm tắt, gối đầu thay ta ở trong chăn ngủ say.

Mà ta đang tựa vào cây cột ngoài hành lang của thư phòng, lẳng lặng nhìn thư phòng vốn nên không có ai lúc này, cửa lại bị đẩy ra từ bên trong, có người bước ra, trong tay còn cầm một hộp gỗ vuông.

Người nọ thấy ta ở ngoài hành lang cũng không ngạc nhiên, ngay cả chân mày cũng chẳng nhíu một cái, không vui không buồn, vẻ mặt hờ hững, khiến vẻ nôn nóng có nhiều chuyện cần nói của ta giống như thật chật vật, ta cắn chặt răng, gắng hết sức để giọng mình nghe không quá kích động

- Cố mộng, loại độc này ý ở công tâm, người trúng độc toàn thân tê liệt, thích ngủ. Sau đó đan dệt mộng đẹp quá khứ, nhìn thấy tình cảm chân thành của cuộc đời người đó, người nằm mộng cũng bị ảnh hưởng. Nếu kết hợp cùng hủy (hoa tiêu), lấy máu hồ ly làm thuốc dẫn, thì trúng độc tình, khô nóng động tình, tâm tình bị khống chế, thân đọa ma đạo. Sau đó độc tan, không còn tác dụng - Ta quơ túi hương trên tay cho Yêu Hồ nhìn, cười khổ nói - “Hủy”, chính là để chỉ hoa tiêu

Yêu Hồ lẳng lặng nghe xong lời của ta, ánh mắt nghiền ngẫm quan sát ta một hồi, chậm rãi gật đầu.

Tựa như một kẻ đem cả tấm lòng thành kính dâng lên cuối cùng lại bị chà đạp dưới chân, ta nói rất chậm, giống như mỗi chữ đều phải dùng hết toàn sức lực: “Cũng chỉ có mình ta đầu óc có vấn đề mới tin cái cớ muốn ăn mứt quả chung với hoa tiêu của ngươi. Ngay từ đầu tất cả đều là kế hoạch tốt của ngươi, đúng không?”

Ta mang vẻ mặt đau thương, giọng nói run rẩy hỏi y, ánh mắt không tự chủ mà toát ra ý khẩn cầu, cũng từ bỏ đấu tranh nội tâm, chỉ cần người trước mắt nói không phải, ta sẽ không chút do dự tin tưởng y

Thế nhưng đáp lại là tiếng cười giễu cợt của Yêu Hồ, tiếng cười nhẹ nhàng phát ra giữa đêm đen âm trầm lúc này lại trở nên phá lệ chói tai

- Tiểu sinh thu hồi lại lời lúc trước, thì ra ngươi cũng không phải ngốc tới vậy

3

Trái tim như chìm xuống đáy hồ, ngược lại ta trở nên tỉnh táo hẳn, sắc mặt cũng không khó coi như trước nữa: “Lúc trước sư tỷ có nhắc tới, sau khi ngươi đến dường như càng ngày càng có nhiều yêu quái tìm tới cửa, nhưng ta không để ý tới, bây giờ nghĩ lại, nhất định là có liên quan tới ngươi. Nói không chừng việc sư phụ đưa ngươi về, ngay cả việc ngươi bị thương đều là cố ý gây ra”

- Ngươi an bài đồng tộc cắn Đại Thiên Cẩu bị thương, là vì lén hạ độc Cố mộng cho hắn, lại lợi dụng hoa tiêu ta mua về cho ngươi, làm thành túi hương. Hoa tiêu cùng Cố mộng, hai thứ tách ra đều chỉ là hương liệu không quan trọng cùng một loại yêu độc, nhưng một khi kết hợp với nhau, lại khống chế tâm trí người khác, khiến người ta rơi vào ma đạo. Mặt khác, hôm nay ta tìm được ở cửa sổ ngoài Thiên viện ngươi từng ở qua tìm được bã thuốc hồi ngươi bị cảm lạnh phải uống --- nói cách khác, ngươi bệnh mãi không khỏi cũng nằm trong kế hoạch của ngươi, mục đích chỉ sợ chính là khiến sư phụ đưa ngươi vào phòng tĩnh dưỡng, ngươi mượn tác dụng kích tình của túi hương kia hoan hảo (lên giường) cùng sư phụ, cũng ở trong quá trình đó để cho sư phụ uống phải máu hồ ly của ngươi, kết thành độc tình - Ta nhìn nam nhân trước mắt mang theo ý cười càng lúc càng sâu, lạnh giọng hỏi - Tại sao phải làm như vậy?

Yêu Hồ vẫn mang theo bộ dạng ngả ngớn như thường ngày, thờ ơ như không đáp: “Trước đây tiểu sinh đã sớm nói qua, lần này tới nhân giới, là vì tìm lại bí bảo bị mất của hồ tộc”

- Ngươi hoài nghi sư phụ trộm bí bảo? Không thể nào! - Tuy ta quả quyết như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt Yêu Hồ không hiểu sao lại có chút chột dạ, chỉ trách bản thân chưa kế thừa toàn bộ ký ức của Đại Thiên Cẩu, đến bây giờ vẫn chẳng có chút ấn tượng gì với bí bảo. Yêu Hồ cũng chẳng đôi co, chỉ là quơ quơ hộp gỗ trên tay. Nhờ ánh trăng, ta thấy hộp gỗ trên tay y có chút quen mắt. Hộp gỗ này vài ngày trước ta còn mượn tạm để mang đi lừa Yêu Hồ, nói đây là hộp nói thật. Nghĩ đến lúc đó y cười nhạo ta, hóa ra là đã sớm biết trong hộp đựng cái gì

- Đây là bí bảo? - Ta nghi ngờ hỏi

- Phải

Ta nhìn chằm chằm hộp gỗ trên tay y, thất thần nói: “Không thể nào, ta đã mở ra, bên trong rõ ràng là trống trơn...”

Yêu Hồ cười cười, ngày thường ta rất thích nhìn y cười, bây giờ chỉ cảm thấy nụ cười của y so với ánh trăng nơi rừng sâu còn lạnh lẽo hơn: “Đó là bởi vì ngươi không biết cách phá trận pháp”

Dứt lời, đầu ngón tay y xoa xoa phần điêu khắc cây ngô đồng trên hộp, trong nháy mắt những nét điêu khắc tinh xảo trở nên mục nát, biến thành một cái hộp cũ kỹ rách nát. Cái hộp này ngược lại ta vô cùng quen thuộc, vì nó chính là thứ quý giá nhất trong phòng sư phụ đây mà

Nghi ngờ với sư phụ trong lòng ta dần tăng lên, ta bồn chồn tiếp tục cãi lại:

- Số Hồ tộc khác tập luyện trận pháp cũng vô cùng nhiều, ngươi đã điều tra chưa? Dựa vào cái gì lại nói là sư phụ ta trộm được? Nói không chừng chỉ là cái hộp giống nhau...

Ta còn chưa nói hết, đã bị Yêu Hồ ngắt lời: “Bởi vì ngoại trừ tiểu sinh, chỉ có mình sư phụ ngươi có thể phá giải trận pháp”

- Rõ ràng ngươi còn dạy rất nhiều đồng tộc yêu lực cao trong Hồ tộc cách phá giải!

- Thứ bọn họ học đều là sai - Yêu Hồ chớp mắt, ánh mắt của y luôn mang theo đa tình rung động lòng người, mà nay nhìn lại chỉ còn giống như ánh mắt ác yêu muốn đoạt mạng người

- Không thể nào, trận pháp kia vô cùng nguy hiểm, sao có thể cho phép một chút sai lầm... - Ta không dám nói tiếp nữa, đáy lòng xẹt qua vài tia bất an

Yêu Hồ nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười đáp: “Đây cũng là tính toán thật hay của trưởng lão Hồ tộc. Từ lúc tiểu sinh bị thương ở trong trận pháp, các trưởng lão đã nổi lòng nghi ngờ, vì loại trừ hậu họa, đã đặc biệt tuyển những kẻ có thiên phú trong tộc ra, để tiểu sinh dạy họ, thứ nhất là muốn mượn chuyện này đào ra kẻ phản bội trong tộc, thứ hai, còn là để đề phòng những kẻ xuất chúng kia sau này phản bội. Nếu bọn họ không có dị tâm, không bước vào trong trận, thì học cái phương pháp phá trận sai kia thì đã làm sao”

Rõ ràng là đầu hạ, nhưng ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Trong lòng ta thầm than thở biện pháp hung ác của họ, nhưng cũng biết đây chính là phương pháp một hòn đá trúng hai con chim, ta chợt nhớ tới một câu chuyện cũ hồi nhỏ nghe được: Một sát thủ đa nghi nói cho mỗi người bên cạnh mình nơi hắn chôn xác, nhưng địa điểm mỗi người đó nghe được lại không giống nhau. Sau khi sát thủ bị quan phủ bắt ngậm miệng không nói, để quan phủ phải đưa ra chứng cứ hắn giết người, và nói ra nơi hắn chôn xác.

Cuối cùng, sau khi quan phủ nói ra, sát thủ liền biết ngay là kẻ nào bán đứng mình, đêm đó liền vượt ngục ra giết kẻ đó.

Thấy ta vẫn không đáp, Yêu Hồ cũng không để ý, giả vờ đáng tiếc nói: “Đáng tiếc trưởng lão tính toán đến vậy, bí bảo vẫn là mất tích. Ngươi thử nói xem là vì sao?”

- Bởi vì tiểu sinh đã từng đáp ứng người kia, sẽ dạy hắn phương pháp phá trận - Yêu Hồ nhếch miệng, tư thái bất cần đời như hoàn khố* công tử, giễu cợt nói - Đại Thiên Cẩu học được, đúng là không sai một chút nào

(Hoàn khố: Chỉ mấy kẻ ăn chơi bê tha, con cái nhà quyền quý thời xưa)

4

Khi còn nhỏ Yêu Hồ cũng đã từng nghe qua cố sự về tên sát thủ kia, chỉ là yêu tộc trời sinh tính tình tàn nhẫn, trau truốt lại không ít chỗ, nghe vô cùng sợ hãi, lúc Tam Vỹ Hồ kể lại đoạn kết khiến hai đứa nhỏ nằm trong chăn mãi không chịu ngủ bị dọa sợ chết khiếp

Đoạn kết của cố sự, sát thủ rốt cuộc đã chán ghét cuộc sống ngày ngày liếm máu trên lưỡi đao, quyết định từ nay về sau ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm. Hắn đã chịu quá đủ những hoài nghi không bao giờ kết thúc cùng nếm trải sự phản bội, thế nên lần này hắn chỉ nói chỗ mình ẩn thân cho một người duy nhất, bởi hắn hi vọng người kia có thể ẩn cư cùng hắn. Đó là người yêu của hắn, người yêu tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội của hắn.

Đây là lần đầu tiên trong đời này sát thủ nói thật, bàn tay đã từng dính đầy máu tươi, lúc này lại đang bài trí nhà cửa để đợi người yêu đến. Nhưng hắn đợi từ ban ngày đến đêm tối, rồi lại từ đêm tối tới lúc trời sáng, đợi được chỉ có kẻ thù đến đuổi giết hắn.

Sát thủ lại cầm đao, hắn đã từng vì người yêu của mình mà buông đao xuống, giờ lại vì người yêu của mình mà cầm đao lên. Trên người sát thủ có vô số vết thương, thế nhưng vẫn kiên trì giết ra khỏi vòng vây, tới được trước mặt người yêu của mình. Hắn há miệng thở hổn hển, muốn hỏi vì sao lại làm vậy.

Đáng tiếc còn chưa kịp nói một lời, đầu đã bị người ta chặt bỏ, treo cao ở cổng thành, cả thiên hạ chê cười.

Yêu Hồ lúc ấy vẫn còn là một đứa nhỏ đơn thuần, vừa nghe thấy những tình tiết máu tanh này vội chui vào trong lòng Đại Thiên Cẩu run rẩy không ngừng, Tam Vỹ Hồ sau khi tắt nến liền ra ngoài, không thèm để ý chuyện xưa mình kể lưu lại bao nhiêu bóng ma cho hai đứa nhỏ này.

Đại Thiên Cẩu vỗ vỗ lưng tiểu hồ ly, trấn an

- Đừng sợ, câu chuyện này chỉ là muốn nhắc nhở chúng ta không nên dễ dàng tin tưởng người khác mà thôi

- Ừm - Tiểu hồ ly nửa hiểu nửa không gật đầu, chôn mặt vào lồng ngực Đại Thiên Cẩu, nghiêm túc nói - Yên tâm đi, sau này có chuyện gì tiểu sinh chỉ nói cho một mình ngươi là được rồi

Đại Thiên Cẩu bật cười, thế nhưng nghĩ trái nghĩ phải, thấy tiểu hồ ly trong ngực dường như nói cũng chẳng sai chỗ nào

Khi đó, hiện thực còn chưa dạy cho bọn họ thế nào là chí thân chí sơ*

(Chí thân chí sơ: Trích từ câu thơ “Chí thân chí sơ phu thê” (Thân nhất sơ nhất là vợ chồng), trong bài thơ “Bát chí” của Lý Quý Lan. Ý chỉ mối quan hệ vợ chồng là mối quan hệ vừa thân thiết nhất lại cũng vừa xa lạ nhất)

5

Yêu Hồ nói xong vẫn tỏ vẻ vân đạm phong khinh, nhưng tiểu đồ đệ kia lại vô cùng sợ hãi, dường như trong thời gian ngắn không thể tiếp thu được chuyện hình tượng của sư phụ tan vỡ, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng: “Không thể nào, chuyện này... chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó”

Lúc này người kể lại chân tướng tàn nhẫn là Yêu Hồ, nhưng tiểu hồ ly dường như đang nhìn thấy chính mình của trước kia, cũng tìm đủ lý do cho sự phản bội của người kia như vậy, có lúc y thậm chí hi vọng mình là một kẻ ngu ngốc, ngốc đến mức có thể quên đi sự thật mà tin rằng Đại Thiên Cẩu không hề phản bội.

- Ta biết rồi, nhất định là lúc đó sư phụ tức giận, vì nghĩ rằng ngay từ đầu ngươi đã cấu kết cùng trưởng lão Hồ tộc, nên mới mang bí bảo đi...

Lý do này, lúc đó y cũng từng nghĩ tới

Y đã từng liều mạng viện ra đủ loại lý do biện minh cho người kia bỏ đi, đem tất cả sai lầm ôm về chính mình, nếu như thật sự có thể, y còn muốn cả đời gánh lấy gông xiềng áy náy mà sống

Đáng tiếc, y không ngốc

Khuôn mặt rất giống Đại Thiên Cẩu, lại mang theo ngờ nghệch năm đó của mình, y dường như xuyên qua thiếu niên trước mắt thấy lại dáng vẻ năm đó của bản thân, vừa ngây thơ vừa can đảm ra sức thanh minh cho hắn. Yêu Hồ không khỏi mềm lòng, thở dài một tiếng:

- So với ngươi, sư phụ ngươi năm đó thông minh hơn nhiều lắm

Yêu Hồ đã tưởng tượng rất nhiều về bọn họ, tưởng rằng chỉ cần hai người còn còn có thể nắm tay cùng đi, cho dù dời non lấp bể cũng chẳng là gì, y đem ái tình sâu đậm nhất bạo dạn nhất đời mình trao cho một người, muốn sao trời vì vậy mà tỏa sáng, muốn thủy triều vì đó mà khởi lạc. Tất cả chân thành cùng nhiệt tình đời này của y chỉ dành cho một người, không oán không hối, kinh tâm động phách tới vậy

Nhưng Yêu Hồ đi một đường, mới phát hiện chỉ có mình y gắng vượt mọi chông gai, thật ngu xuẩn lại đáng thương hại làm sao.

Tín ngưỡng ái tình y tôn sùng chẳng qua là thứ công cụ tính kế lẫn nhau, mà người yêu y tin tưởng vô điều kiện đã sớm coi y như một quân tốt thí, có thể ném đi bất kì lúc nào

Yêu Hồ cười chua xót, nhưng vẫn gắng gượng giữ sống lưng thẳng tắp, không để lộ dù chỉ một chút yếu đuối: “Đại Thiên Cẩu vốn không hề hoài nghi, ngay từ đầu hắn đã sớm biết tiểu sinh không có quan hệ gì với việc đó”

Phía sau có âm thanh thu cánh lại, vẻ mặt tiểu đồ đệ kia cũng biến sắc, Yêu Hồ chẳng cảm thấy gì ngoài ý muốn, chỉ là nhắm mắt lại, che giấu tất cả tâm tình, lúc mở mắt ra đã trở lại như cũ, xoay người lại hỏi

- Đại nhân, tiểu sinh nói đúng không?

6

Cho dù bất cứ lúc nào cũng gặp biến không sợ, nhưng lần này khó có được một lần Đại Thiên Cẩu mặt đổi sắc, nhíu mày hỏi: “Ngươi biết từ khi nào?”

- Ngày thứ hai sau khi ngươi rời đi, tiểu sinh phát hiện bí bảo mất tích. Trong trận pháp phát hiện một ít lông vũ màu đen, vì vậy tìm kiếm trong đại điện, phát hiện vẫn còn một chút lông vũ khác rơi tại những nơi vô cùng thú vị. Thú vị hơn nữa là, những lông vũ này có lớn có nhỏ, dường như không phải rơi vào cùng một thời gian - Yêu Hồ bật cười một tiếng, phe phẩy cây quạt trên tay - Tiểu sinh không biết từ nhỏ Đại Thiên Cẩu đại nhân có sở thích nhìn trộm tiểu sinh đấy, chỉ là không biết đại nhân trốn ở những chỗ đó, là vì nhìn tiểu sinh, hay là nhìn thuật phá giải trận pháp?”

“Còn nữa, với tính khí của đại nhân, sau khi biết tiểu sinh cùng trưởng lão cấu kết với nhau, về lý mà nói nên tới tìm tiểu sinh mới đúng, cho dù không hỏi rõ ngọn ngành cũng nên tự tay giết tiểu sinh, chứ không có chuyện sẽ không nói một lời mà bỏ đi một mạch như vậy. Huống hồ con đường ngươi bỏ đi quá mức kì lạ, ta và ngươi từ nhỏ rất nhiều lần trốn ra ngoài từ con đường nhỏ bên bờ sông mà chưa từng bị ai phát hiện, nếu muốn lặng lẽ bỏ đi, con đường kia vốn là sự chọn lựa tốt nhất --- thế nhưng đại nhân lại chọn một con đường rộng rãi, cực dễ bị đuổi bắt để rời đi, dường như cố ý muốn để tiểu sinh dẫn người đuổi theo ngươi”

Trong mắt Yêu Hồ ánh lên một tia tàn nhẫn, y nhìn nam nhân từng cùng mình da thịt tương thân, chợt cảm khái, y vốn cho rằng mình có thể làm tan chảy khối hàn băng nghìn năm này, không ngờ tới cuối cùng băng còn không thể tan, mà tay mình lại bị thương vì giá rét: “Từ sau khi Ngọc Tảo Tiền đại nhân bặt vô âm tín, Hồ tộc càn rỡ làm việc ác không ngừng, sớm đã đắc tội không ít kẻ thù, dù là yêu giới hay nhân giới đều không coi trọng Hồ tộc. Chỗ đường lớn kia rất hỗn tạp đông đúc, nếu đại nhân có thể đóng một vai ngây thơ bị lừa, rồi diễn một tiết mục khổ tình trước mặt bao nhiêu người, sau này có thể triệt triệt để để đoạn tuyệt với Hồ tộc ác danh lan xa rồi. Như vậy, có khi còn được mang cái danh tiếng vì đại nghĩa không tiếc đoạn cánh*, vụ buôn bán này làm thật có lời.

(đoạn cánh: chặt cánh)

Yêu Hồ không muốn bỏ qua từng chi tiết thay đổi trên nét mặt của Đại Thiên Cẩu, khắc sâu tướng mạo bạc tình này trong đầu, vết thương từ rất nhiều năm trước bị y tự xé ra, máu thịt đầm đìa phơi bày trước mắt người nọ, tựa như một lần lăng trì dài đằng đẵng, mà vẻ hờ hững hiện tại của Đại Thiên Cẩu tựa như một con dao, lưỡi dao cùn gỉ sét cứa qua cứa lại da thịt y, như thể chê y đau còn chưa đủ.

Yêu Hồ chợt nhớ tới đứa nhỏ vì y mà tay bị phỏng còn đứng ở đó, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, thiếu niên đang luống cuống nhìn hai người họ, nhẹ nhàng đi tới kéo ống tay áo của y, nói khẽ

Thiếu niên nói, sư phụ sẽ tức giận, ngươi đi mau đi

Nói rồi, dùng thân mình che chắn trước mặt y, như thể muốn vì y mà ngay cả mạng cũng không tiếc

Yêu Hồ nhìn đứa nhỏ, nghĩ thầm nó thật ngốc, một đôi cánh có thể tu thành hình người, hóa thành bán yêu, là phúc phận mà bao kẻ hâm mộ còn không có được, hôm nay lại muốn tỗng táng vì y ở đây

Còn không phải sao? Tiểu Dực vì y mà liều mạng, trước đây không phải y không nhận ra ý đồ muốn lợi dụng mình để phân rõ quan hệ với Hồ tộc của Đại Thiên Cẩu, nên thuận thế cùng diễn một màn với người kia, giúp hắn nói cho cả thiên hạ biết, là y vì Hồ tộc nên mới dùng thân thể câu dẫn Đại Thiên Cẩu, thành công giúp hắn đạt được cái danh đại nghĩa thanh bạch cao quý.

Thật sự yêu một người, cho dù gặp phải gian khổ cỡ nào, cũng sẽ bên cạnh người mình yêu tới tận cùng. Cho nên Tiểu Dực chịu khổ vì y, y chịu khổ vì Đại Thiên Cẩu, đây chính là yêu một người. Còn tình yêu của Đại Thiên Cẩu, lại chỉ là mấy lời yêu đương lặp đi lặp lại trên đầu môi.

Yêu Hồ xoa xoa đầu Tiểu Dực, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, đi qua bên sư phụ ngươi đi”

Thiếu niên cẩn thận từng bước từng bước đi tới, ánh mắt tràn đầy lo lắng

Lúc này Yêu Hồ cũng nhẹ nhõm hơn không ít, cười nói: “Ngươi còn nhớ không? Trước đây chị cả thường nói, một câu nói dối nói đi nói lại nhiều, cũng có thể trở thành thật, Đại Thiên Cẩu, ngươi nói yêu ta nhiều lần như vậy, có hay không một lần nào đó --- dù chỉ một lần, cho dù là bị say rượu đến mất hồn, hay bị ánh đèn làm mờ mắt, mà đem lời yêu ngươi nói cho là thật không?”

Vài giây trầm mặc ngắn ngủi dường như phá lệ trở nên dài dằng dặc, lúc này Yêu Hồ mới rũ mắt, than nhẹ một câu giống như đã chấp nhận số phận: “Không có đâu”

Yêu Hồ cầm chiếc hộp trống rỗng trong tay, nhìn thoáng qua ánh trăng ngoài mái hiên, đã sắp đến giờ y và chị cả đã hẹn trước: “Trước đây tiểu sinh vẫn không rõ tại sao tương lai mà đại nhân tưởng tượng ra lại không có chỉ một nơi nhỏ nhoi cho tiểu sinh, sau này cho dù đã hiểu ra, vẫn thấy không cam lòng, nhưng cũng không biết làm gì khác. Trong lòng đại nhân chứa cả thiên hạ, luôn muốn cứu vớt chúng sinh, độ ách khổ, mà lòng dạ tiểu sinh lại nhỏ hẹp, chỉ mong cứu một mình đại nhân, độ khổ ách của mình ngươi, chỉ cứu vớt ngươi giữa muôn người. Thế gian này người nguyện ý độ ngươi chỉ có mình ta, thế gian này ta lại là người duy nhất ngươi không nguyện ý độ, Đại Thiên Cẩu, ngươi nói xem chuyện này có buồn cười hay không?

Yêu Hồ biết rõ nụ cười lúc này của mình nhất định rất khó coi, nhưng vẫn quật cường thẳng lưng cười với Đại Thiên Cẩu, nhất định không thể mềm yếu vào lúc này: “Những văn nhân cổ hủ kia chỉ toàn đem những tình này yêu nọ thành một hồi phong hoa tuyết nguyệt, tiểu sinh thấy rõ ràng không phải như vậy. Yêu chính là một thứ ma chướng, là một căn bệnh. Lúc đầu vốn đang rất tốt, sau khi yêu một người, lại tự khiến cho bản thân chật vật không chịu nổi

Nói xong, Yêu Hồ lại nói một câu cáo từ, chuẩn bị rời đi.

Đại Thiên Cẩu cả tối nay vẫn lặng thinh chợt mở miệng: “Lời ta nói lúc trước, là nghiêm túc”

Lúc này Yêu Hồ đã đi được vài bước, quay đầu lại, nhìn thấy hình bóng cô đơn lẻ loi của người nọ đứng đó, không hiểu sao cảm thấy vài phần hả dạ, thầm nghĩ lần này mới coi như lấy lại vốn, không phải chỉ là tỏ ra lòng dạ độc ác sao, ai mà không biết làm. Dù sao tâm can đã bị đâm chém trăm ngàn vết, chẳng phải mỏng manh đến mức không thể chịu nhiều thêm vài đao

Vì thế tiểu hồ ly quay đầu lại, bật cười với Đại Thiên Cẩu: “Đời này tiểu sinh lừa gạt, phạm sai lầm quá nhiều, cũng may tự mình biết mình, không hi vọng xa vời có thể trước sau được vẹn toàn. Trên tay đại nhân cũng nhiễm máu không ít hơn ta, đoán chừng đến hết đời cũng chẳng được yên ổn xuống mồ, nhiều năm sau ta và ngươi trở thành âm quỷ gặp mặt nhau dưới địa phủ, miễn cưỡng cũng coi như được làm một cặp tương hảo tuổi già. Đến lúc đó, tất nhiên ta sẽ không hận ngươi, nguyện ở bên cạnh sống qua ngày với ngươi, cho dù ngươi hận ta, muốn đuổi ta đi, muốn giết ta, ta cũng không sợ--- dù sao ta cũng đã chết, cứ bám lấy ngươi, ngươi cũng chẳng có cách nào! Khi còn sống chúng ta đã không được bên nhau dài lâu, sau khi chết cầu được một lần không chia lìa chung quy cũng đã là viên mãn, mặc dù ta và ngươi không còn bao nhiêu tình ý, cũng không uổng nhiều năm dây dưa oán hận như vậy”

“Còn hiện tại, tiểu sinh chỉ cầu cho đại nhân không được chết tử tế, sớm gặp tiểu sinh trên cầu Nại Hà mới tốt”

Nói xong, Yêu Hồ đại phát thống khoái, tựa như oán hận suốt những năm qua cuối cùng cũng được cởi bỏ, vui vẻ hát khẽ đi ra khỏi cửa, biết Đại Thiên Cẩu trong một chốc sẽ không đuổi kịp, y cố tình đi thật nhàn nhã. Lúc này trời đã hửng sáng, y cầm hộp gỗ trên tay ném cho chị cả, bản thân thì chạy tới Bình An kinh dạo chợ sáng.

Tuy trời đã hừng đông, nhưng trên đường chỉ có thưa thớt vài người bán hàng, tiểu hồ ly ngó ngang ngó dọc, cuối cùng cũng mua được một xâu mứt quả, ngậm một quả sơn trà nhai vui vẻ.

Ăn xong một xâu, Yêu Hồ theo bản năng giơ que trúc sang một bên, nhưng người thường giữ đồ cho y đã không còn bên cạnh nữa.

Yêu Hồ đi trên đường nhỏ, lúc này trên đường chẳng có một bóng người, y lại có tật giật mình mà phẫn nộ thu tay về, bước chân đi nhanh hơn, tựa như có vô số ánh mắt đang nhìn mình.

Vất vả ra khỏi Bình An kinh, Yêu Hồ lập tức đi vào một khu rừng rậm rạp xanh um tươi tốt, vừa chật vật dùng tay áo qua quýt lau nước mắt trên mặt, vừa hùng hổ mắng mỏ ông trời bất công

Rõ ràng là Đại Thiên Cẩu mắc nợ y, giờ y chỉ trả thù một phen, tại sao người cảm thấy không dễ chịu trong lòng lại là y!

Giữa lúc hai mắt đẫm lệ, chuyện hồng trần nửa đời cuồn cuộn kéo đến, chị cả năm đó đã từng khuyên y, nói y đối với mình đối với người đều quá mức quyết tuyệt, không chịu lưu lại một đường lui

Dường như trong rừng có bóng dáng hai thiếu niên vội vã chạy qua, thiếu niên phia sau bắt đầu đùa giỡn chơi xấu, ngồi phịch dưới đất không chịu đi nữa: “Đại Thiên Cẩu, ta chạy hết nổi rồi, không muốn đuổi theo ngươi nữa đâu”

Ngươi muốn gì?

Yêu Hồ nhẹ giọng hỏi.

Rất nhanh, thiếu niên phía trước cũng quay lại hỏi: “Vậy ngươi muốn gì?”

Thiếu niên phía sau mặt mày cong cong, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt:

- Ta muốn ngươi có chạy nhanh hơn nữa, cũng đừng bỏ ta lại

Phải vậy không?

So sánh với đại nghĩa lớn lao, nguyện vọng này thật đúng là nông cạn

Yêu Hồ đi sâu vào trong khu rừng u ám, không hề quay đầu lại

- ----------------------------------------------------

Chương này chủ yếu theo góc nhìn của Yêu Hồ, mà thực ra thì có vài chuyện nó nghĩ hơi nhiều rồi, thực ra Cẩu không có xấu tới vậy đâu ;”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.