[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 43: Chương 43




Đệ tứ thập tam thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ ước hẹn.

- ------------------------

Hai người ôm nhau đợi tới lúc tình triều lui xuống, thân thể mướt mồ hồi như mới vớt từ dưới nước ra, Đại Thiên Cẩu đưa tay gạt phần tóc ướt đẫm trên trán che khuất mắt Yêu Hồ sang hai bên. Yêu Hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, con ngươi mờ mịt như bị một lớp lụa trắng phủ lên.

Đại Thiên Cẩu nhìn y đang ngây ngẩn, không hiểu sao cảm thấy buồn cười, đặt một nụ hôn lên khóe môi Yêu Hồ, lướt qua môi y, đầu lưỡi dễ dàng tách ra khớp hàm, liếm láp trong miệng y, không giống cuồng phong bão táp lúc trước, cái hôn này ôn nhu lưu luyến như xuân phong cuốn lấy tơ liễu đầu cành, vừa dịu dàng vừa triền miên.

Yêu Hồ khép hờ mắt, tùy ý nghênh đón nụ hôn không mang theo tình dục này, tùy ý để Đại Thiên Cẩu càn quét trong miệng y, tới tận lúc tay hắn chẳng biết lúc nào đã từ thân thể y dời xuống xoa nắn cặp mông mềm mại, Yêu Hồ mới giật mình tỉnh ra, rên lên một tiếng, hốt hoảng nghiêng đầu qua chỗ khác kết thúc nụ hôn này.

- Không thể làm tiếp - Yêu Hồ cảnh giác nhìn Đại Thiên Cẩu, vội vàng túm chăn quấn lên người, rất sợ hắn thú tính quá độ lại muốn một lần nữa.

Động tác giống như thú nhỏ bị dọa sợ của y chọc cười Đại Thiên Cẩu, Yêu Hồ càng thêm cảnh giác, lại bồi thêm một câu: “Ngày mai còn phải gấp rút lên đường.”

Đại Thiên Cẩu hoàn toàn không để ý tới lời Yêu Hồ, từng bước lại gần tiểu hồ ly đang dán sát lưng vào vách tường

- Chỉ là muốn giúp ngươi dọn dẹp phía sau thôi - Đại Thiên Cẩu hôn một cái lên đôi mắt bất an của y - Hay là nói, ngươi muốn giữ lại thứ đó của ta?

Nghe vậy, mặt Yêu Hồ đỏ bừng, biết là Đại Thiên Cẩu cố ý trêu đùa mình, tức giận hừ một tiếng: “Ai mà thèm!”

Sau đó lập tức ôm chăn xoay người hướng mặt vào tường nhắm mắt lại, tựa như đã ngủ.

Đại Thiên Cẩu bật cười, dém lại góc chăn cho y, nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài tắm rửa, khi trở về thấy Yêu Hồ dường như đã cực kì buồn ngủ mà ngủ say. Vì vậy Đại Thiên Cẩu lại đi ra ngoài múc một chậu nước nóng, dùng khăn mặt lau người cho Yêu Hồ, động tác vừa ôn nhu vừa thuần thục, hiển nhiên là đã làm qua rất nhiều lần.

Giữa chừng Yêu Hồ cũng mơ màng tỉnh dậy một lần, nhìn thoáng qua Đại Thiên Cẩu đang lau người cho mình, lại thả lỏng chân tay tiếp tục ngủ.

Rất hiển nhiên, cũng đã được hầu hạ quen.

Đợi xử lý xong xuôi hết mọi thứ, Đại Thiên Cẩu lần thứ hai trở về phòng, thấy Yêu Hồ tuy là vẫn đang ngủ, nhưng vẫn chừa lại giường chăn cho mình.

Đây chính là thói quen

Trong lòng Đại Thiên Cẩu chợt dâng lên rất nhiều xúc động, có vài lời vẫn giấu kín muốn đợi tới lúc thích hợp mới nói cho Yêu Hồ nghe, vốn tưởng rằng còn cần một thời gian nữa, chẳng ngờ trong đêm thu lành lạnh này hắn lại hạ quyết tâm.

Chỉ là lúc này làm sao nỡ đánh thức người kia? Tất nhiên là đợi tới sáng mai lại nói đi. Đại Thiên Cẩu lên giường, ôm lấy thân thể ấm áp dưới chăn, còn một lúc lâu nữa mới đến lúc trời sáng, Đại Thiên Cẩu cũng chuẩn bị ngủ thêm một hồi nữa, nào ngờ vừa mới nhắm mắt, đã thấy hạ thân bị người ta nắm lấy

Đại Thiên Cẩu nhìn tiểu hồ ly không an phận trong lòng, cười nói: “Còn chưa đủ?”

Không biết Yêu Hồ đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt trong bóng đêm lấp lánh ánh nước, ngẩng đầu đối diện với Đại Thiên Cẩu, nhéo một cái không mạnh không nhẹ vào dương cụ trong tay, uy hiếp nói: “Ngươi đã nói thế nào”

- Nói mau, hôm nay ngươi nhìn thấy cái gì? - Yêu Hồ tỏ vẻ hung dữ hỏi, rất có ý Đại Thiên Cẩu không nghe lời là thứ đó của hắn sẽ toi đời

Đại Thiên Cẩu nhướn mày nhìn hắn: “Còn nhớ sao?”

Yêu Hồ cực kỳ đắc ý hừ hừ hai tiếng, “Trí nhớ của tiểu sinh đương nhiên là rất tốt”

Xem ra hôm tiểu hồ ly quyết tâm hỏi ra kết quả bằng được, Đại Thiên Cẩu cũng không tiện giấu giếm nữa: “Có vài phiến lá mới bị vùi trong lớp đất trên mộ”

- Lá cây ở dưới đất mà thôi... - Yêu Hồ lầm bầm, bỗng nhiên hiểu ra - Ý ngươi là mộ phần đã bị người động tới?

Đại Thiên Cẩu gật đầu.

Yêu Hồ buông tay ra, đã mất suy nghĩ đùa giỡn với Đại Thiên Cẩu, nhíu mày nói: “Nhưng chỉ là một phần mộ vô cùng bình thường, sẽ không thể nào hấp dẫn đám trộm mộ chứ!?”

Hắc vũ đại yêu hít sâu một hơi: “Đương nhiên sẽ không. Chỉ là trong số yêu tộc, biết điều khiển xác sống cũng có không ít”

Yêu Hồ không nói nữa, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, không khí bất chợt trở nên có chút nghiêm trọng.

Đại Thiên Cẩu vỗ vỗ lưng Yêu Hồ, trấn an: “Nói chung tất cả vẫn chưa có kết luận, không chừng chẳng qua chỉ là ta suy nghĩ nhiều. Sắc trời còn sớm, ngủ tiếp một chút đi”

Việc này nói lớn có thể lớn nói nhỏ có thể nhỏ, lúc này Yêu Hồ cũng không nghĩ ra được gì khác, chỉ đành bỏ qua

2

Bỗng chốc trong phòng không còn tiếng động gì, bởi vì tình huống lúc trước, quả thực Yêu Hồ có hơi mệt mỏi, chỉ một lát đã thấy lại buồn ngủ

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, lại nghe thấy Đại Thiên Cẩu lầm bầm bên tai: “Kỳ thực ta còn một chuyện muốn nói với ngươi”

Yêu Hồ chỉ nghĩ thầm tên Đại Thiên Cẩu này đúng là cầm thú, bóc lột y lâu như vậy còn không cho ngủ, ban ngày có gì cũng không chịu nói, vừa tới lúc muốn nghỉ ngơi liền biến thành lắm lời

Vì vậy tiểu hồ ly đang bị cơn buồn ngủ xông lên đầu quyết định giả chết, giả bộ như mình đang ngủ say

Chẳng qua Đại Thiên Cẩu vẫn tiếp tục nói như cũ: “Chỉ là, việc này chỉ có thể đợi ngươi ngủ say rồi mới nói cho ngươi nghe được, đợi sau này... sẽ đàng hoàng nói lại trước mặt ngươi”

Vốn dĩ Yêu Hồ đã buồn ngủ đến cực hạn, đang định ngủ, lại nghe thấy Đại Thiên Cẩu nói một câu như vậy, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, trong đầu còn mơ mơ màng màng nghĩ: Quả thật là cầm thú, còn cần người khác phải ngủ say rồi mới nói.

Yêu Hồ phỏng đoán không biết tên cầm thú này tính nói mấy lời biến thái gì, đợi một lúc lâu, lâu đến mức Yêu Hồ cho rằng mới vừa rồi Đại Thiên Cẩu chẳng qua là nói mê, tính mở mắt nhìn một cái, Đại Thiên Cẩu mới lên tiếng: “Ta muốn, đợi tất cả mọi chuyện kết thúc, ta sẽ...sẽ dẫn ngươi đi”

“Ẩn cư lánh đời, tìm một nơi không người cùng trải qua quãng đời còn lại, về sau không để ý tới những ồn ào thị phi, ngày ngày du sơn ngoạn thủy”

“Còn đứa nhỏ ở phòng bên, nếu ngươi muốn dẫn theo chúng ta liền dẫn theo” - Lúc Đại Thiên Cẩu nói lời này còn có chút miễn cưỡng

“Ngươi... ngươi có nguyện... ai, hẳn là ngươi sẽ không nguyện ý. Ngươi vốn đã thích những cảnh phồn hoa náo nhiệt, lại luyến tiếc chị cả của ngươi, sao có thể nguyện ý được?

Yêu Hồ vẫn nhắm mắt giả vờ đang ngủ, thế nhưng trái tim trong ngực lại nảy lên thình thịch liên hồi, y thậm chí còn lo lắng Đại Thiên Cẩu nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm rồi phát hiện mình giả bộ ngủ.

Nhưng những lời Đại Thiên Cẩu nói thật sự khiến người ta không thể bình tĩnh nổi. Thường ngày, hắn luôn là vẻ cao ngạo giống như hàn băng trên đỉnh núi tuyết, còn là loại băng vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo có dùng cái đục đục vào cũng vô ích.

Cho dù là lúc thổ lộ tỏ tình, Đại Thiên Cẩu cũng mang theo một loại bá đạo không cho cự tuyệt, nếu không phải hôm nay chính tai nghe thấy, y nhất định sẽ không tin Đại Thiên Cẩu ngay cả rơi vào Vô Tướng Giản vẫn ung dung bình tĩnh, lại có lúc thấp thỏm bất an như vậy.

Mà nguyên nhân khiến cho Đại Thiên Cẩu bất an, lại chính là vì y

“Dù không nói đến những chuyện này, nhưng một ngày không được ăn mứt quả, ngươi đã vô cùng khó chịu. Hơn nữa sống ở thâm sơn kham khổ, làm sao mà ngươi sẽ đồng ý? Cho dù có cưỡng ép bắt cóc ngươi đi, ngươi cũng sẽ nghĩ cách chạy trốn”

Cuối cùng Yêu Hồ cũng nghe không nổi nữa, mở mắt nói: “Làm sao ngươi biết ta có nguyện ý hay không?”

Vẻ mặt Đại Thiên Cẩu chợt lóe lên một chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại lãnh tĩnh như thường: “Ngươi tỉnh rồi?”

Yêu Hồ không thích hắn cố làm ra vẻ chẳng có chuyện gì, tức giận nói: “Ngay từ đầu vốn vẫn chưa ngủ”

- Những lời này, ngươi cứ coi như chưa từng nghe thấy đi - Đại Thiên Cẩu day day mi tâm, ôm chặt người vào lòng hơn một chút - Mau ngủ đi

Yêu Hồ bỗng cựa ra khỏi vòng tay Đại Thiên Cẩu, ngồi dậy, nhìn hắn vẫn nằm trên giường, lặp lại một lần nữa: “Làm sao ngươi biết ta có nguyện ý hay không?”

Đại Thiên Cẩu hít một hơi, không ôm theo hy vọng gì mà hỏi một câu: “Chẳng lẽ ngươi sẽ nguyện ý?”

- Đúng vậy - Yêu Hồ đáp lại không cần suy nghĩ

Đại Thiên Cẩu không nói gì, nhìn chằm chằm Yêu Hồ một lúc lâu, cũng ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Ngươi đừng gạt ta”

- Lừa gạt ngươi làm cái gì? - Yêu Hồ nhướn mày, bất chợt lại bị kéo vào một cái ôm ấm áp

Đại Thiên Cẩu ôm chặt Yêu Hồ không nói nên lời. Tiểu hồ ly buồn cười, lấy tay chọc chọc lồng ngực cứng rắn của Đại Thiên Cẩu, nghe tiếng trái tim của hắn cũng giống mình nặng nề đập dồn dập: “Hoàn toàn là nghiêm túc”

Đại Thiên Cẩu vẫn có chút không dám tin: “Ngươi thật sự cam lòng?”

- Chị cả đã sớm chê ta phiền, còn mong ta đi sớm sớm đi. Còn mứt quả sao... mứt quả đương nhiên là không bỏ được - Yêu Hồ nhẹ nhàng nói - Nhưng mà vì ngươi, ăn ít một chút cũng không sao

Thấy Đại Thiên Cẩu lại không nói lời nào, Yêu Hồ lo lắng Đại Thiên Cẩu cho là mình vẫn còn miễn cưỡng, vội vàng nói: “Vì ngươi, cho dù không ăn cũng được!”

Tiểu hồ ly còn muốn nói thêm gì đó, khiến Đại Thiên Cẩu thật sự tin tưởng tâm ý của mình, bất chợt lại bị Đại Thiên Cẩu đẩy xuống giường, khuôn mặt vùi trong chăn, dáng vẻ có chút chật vật

Giọng của Đại Thiên Cẩu vang lên từ sau lưng, giữa đùi có một thứ gì đó cưng cứng đè vào

- Chúng ta vẫn là làm tiếp một lần đi

Yêu Hồ giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị Đại Thiên Cẩu đè chặt xuống

Đùa gì vậy, nghìn năm đại yêu mặt đỏ tới mang tai mừng rỡ như điên, sao có thể dễ dàng để người ta nhìn thấy?

- ------------------------------

Nó nói vậy thôi chứ không còn xôi thịt đâu:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.