[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 47: Chương 47




Chap này có hơi gớm...

--------------------------------

Đệ tứ thập thất thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ ăn uống quá độ.

- ------------------------------

Nam nhân lại thử thêm vài lần, mỗi lần đều không đi được vài bước, đã ngã nhào xuống đất. Sau lần ngã xuống thứ năm, nam nhân nằm sấp dưới đất, giống như đã hôn mê bất tỉnh.

Lòng Tiểu Dực nóng như lửa đốt, đang định mở miệng cầu Đại Thiên Cẩu giúp hắn thêm một lần, lại thấy thân thể hắn động đậy, gian nan dùng bàn tay cùng đầu gối chống người dậy, rồi dùng cả tứ chi bò về hướng vách núi phía trước

Trời lờ mờ đã có ánh sáng, ý chí cầu sinh khiến hắn cho dù phải bò đi như động vật, hắn vẫn muốn sống, muốn tự quyết định sinh tử của mình. Không phải là hắn sợ chết, nhưng hắn không muốn để vận mệnh quyết định sống chết của hắn.

Nam nhân bò suốt một đường, đầu gối đã sớm trầy xước hết, máu nhuộm đỏ một mảng cỏ

Cuối cùng, hắn bò được đến dưới vách núi, quan sát hình dạng của vách đá, cắn răng đưa hai tay bám chặt lấy góc tảng đá, lúc này hắn cũng không thể không dùng chân phải bị thương giẫm lên vách đá nhô ra, dồn sức leo lên trên.

Phía đông tỏa ra ánh sáng trắng bạc, trời đã sáng trưng, mỗi bước chân của nam nhân đều để lại trên vách đá từng vết từng vết máu, nhưng hắn không hề ngừng lại, Yêu Hồ siết chặt tay, trái tim treo lơ lửng, giống như người đang leo trên vách đá chính là bản thân y vậy.

Cuối cùng, nam nhân từng bước bò được lên tới đỉnh, lúc tay hắn chạm vào mặt đất trên đỉnh núi, Đại Thiên Cẩu nhéo nhéo gò má Yêu Hồ: “Giờ ngươi có thể yên tâm rồi?”

Yêu Hồ nghe hắn nói cảm thấy có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói:

- Tiểu sinh chỉ là hy vọng hắn có thể chạy trốn kịp

2

Lần thứ hai Đại Thiên Cẩu dùng ấn chú ẩn thân giấu đi ba người, cũng dẫn theo Yêu Hồ cùng Tiểu Dực đi lên vách đá, đi theo sau nam nhân nọ.

Chân trời xuất hiện ánh đỏ, nhuộm đỏ những đám mây xung quanh, thái dương chậm rãi mọc lên từ giữa những dãy núi trùng điệp, ánh nắng ban mai trải khắp muôn nơi, tựa như có thể xua đi tất cả tối tăm, chiếu sáng con đường phía trước.

Nam nhân nhặt một khúc gỗ trên đất làm gậy chống, khập khiễng đi tới, phía trước là một khu rừng, có lẽ sau khu rừng này sẽ là tự do. Nam nhân vô thức nở nụ cười, khóe mắt trào ra lệ nóng, sau khi thả lỏng hắn mới cảm thấy mệt mỏi cùng đói bụng, nhưng những thứ đó vừa may cũng là thứ chứng minh hắn vẫn còn sống.

Hắn đi sâu vào rừng, bỗng ngửi thấy mùi nồng nặc của thi thể mục nát. Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, hắn cúi đầu, thấy bên chân có một bộ xương khô.

Nam nhân vội vã đi vài bước tới trước, xuyên qua khu rừng, lại phát hiện mùi xác chết trong không khí càng ngày càng nồng. Nhờ có ánh mặt trời, khiến nam nhân thấy rõ hết thảy cảnh tượng trước mắt -- sau khi xuyên qua mảng rừng, giống như rơi vào địa ngục -- trên cây mắc vô số thi thể, bên cạnh gốc cây còn đặt một cái búa mẻ, mấy cái đầu người lăn xuống, có thi thể bị chặt đứt tứ chi, có thi thể bị cọc gỗ nhọn đâm xuyên qua, mà những thi thể đó, toàn bộ đều có khuôn mặt giống hắn như đúc

Nam nhân lảo đảo lùi lại, lại thấy đám thôn dân từ trong bụi cây rậm rạp chen chúc ra

Một nơi như địa ngục trần gian này chen đầy 333 người thôn dân, hơn nữa còn có vô vàn thi thể

Tất cả đều là thi thể của kẻ dư thừa, tất cả đều là thi thể của hắn.

3

Mà những thôn dân kia giống như không nhìn thấy những thi thể chồng chất đó, giương vũ khí trong tay lên hô hào: “Hắn đang ở đâu, đừng để cho hắn thoát”

Nam nhân còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một đám người đè xuống đất, bàn bạc cách giết hắn

Một giọng khàn khàn nói: “Còn chưa tới thời gian tế thần...”

Một giọng nữ quát chói tai: “Tên này vô cùng ghê tởm, chẳng lẽ lúc này còn không giết hắn?!”

Một giọng nam nhân ồm ồm hung ác quát: “Giết cứ giết, ngày mai đem đứa con gái mới sinh nhà thôn trưởng ra làm tế phẩm cũng được”

Tất cả mọi người không phản đối, bởi vì bọn họ đều biết nhà thôn trưởng không muốn có con gái nữa

Một giọng khàn khàn khác lên tiếng: “Vậy chúng ta giết hắn thế nào?”

Giọng nữ chói tai kia lại quát: “Ta đói rồi, hơn nửa đêm bị một tiểu cô nương đánh thức, vội vã đuổi theo hắn, giờ đã rất đói, trên vách núi này cũng chẳng có gì ăn”

Giọng nam ồm ồm hung ác kia cũng quát: “Không phải là có sẵn thức ăn đây sao?”

Tất cả mọi người không phản đối, bởi vì bọn họ đói bụng.

4

Nghe xong lời của bọn họ, nam nhân càng giãy dụa dữ dội hơn, nổi giận mắng: “Các ngươi đều điên rồi!”

Các thôn dân nhao nhao cười to, nhìn xem, tên điên này lại còn bảo chúng ta bị điên.

- Các ngươi ỷ vào thôn Nhật Khế có thần che chở không giống với bình thường, thanh cao tự mãn, thế nhưng trong mắt ta các ngươi cũng chẳng khác gì những kẻ bên ngoài

Các thôn dân ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn xem, tên điên này lại còn bảo chúng ta cũng giống đám người tầm thường bên ngoài

- Thôn Nhật Khế vốn dĩ chẳng phải nơi thái dương nghỉ ngơi, thôn này, rõ ràng là nơi hắc ám ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu tới

Các thôn dân giận không kiềm nổi, nhìn xem, hắn còn nói thôn chúng ta là một nơi hắc ám

Nam nhân quay đầu đi, ánh mắt xuyên qua đám người, tựa như nhìn thấy Yêu Hồ đứng đằng xa, khóe mắt chảy ra huyết lệ, hỏi y: “Là cái gì đã giết ta?”

Có người cầm chùy sắt đập vỡ hàm răng của hắn, có người cầm kéo cắt lưỡi của hắn

Nhưng nam nhân vẫn không ngừng giãy giụa như trước, rất nhiều người vây thành một vòng quanh hắn, cắn xé máu thịt của hắn, khiến gân xanh nổi đầy trên tay hắn, giống như bình sứ men xanh. Có người dùng gậy gộc đánh nát “bình sứ” đó, tay của nam nhân vặn vẹo gãy quặt, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người đánh nát gân tay gân chân hắn, mổ bụng moi tim, tranh đoạt tim mình.

- Quả tim này rất dai, răng ngươi mẻ rồi không cắn nổi đâu!

- Ta bỏ ra nhiều công sức nhất, để cho ta

- Ta là người có nhiều đất trong thôn nhất, các ngươi không có tư cách giành với ta!

Các thôn dân tàn bạo tranh giành quả tim kia, chửi bới giành dật, thậm chí bắt đầu giơ lên vũ khí chém giết

Một đám người loạn tùng phèo, mà quả tim kia đã sớm rới bên cạnh thi thể của nam nhân, chẳng ai thèm để ý

5

Yêu Hồ cùng Đại Thiên Cẩu chỉ có thể nhìn trân trân vào cuộc náo loạn này. Lúc trước họ đã từng thử can thiệp, nhưng lại phát hiện yêu thuật của họ vốn dĩ không có cách nào có tác dụng trên những người này

Mà Tiểu Dực thì chống lên thân cây nôn khan, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sợ hãi

Người sống ăn thịt lẫn nhau, đồng tộc tương tàn.

Là cái gì đã giết hắn?

Yêu Hồ muốn trả lời, lại không biết nên trả lời như thế nào.

Lúc này, phía sau phát ra vài tiếng cười khẽ của thiếu nữ, bên mũi là mùi hương hoa hạnh

Một giọng nói trong trẻo dễ nghe đáp lại: “Thứ giết chết ngươi, đương nhiên là vận mệnh của ngươi.”

Con ngươi của Tiểu Dực đột ngột co rút, cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, kêu lên không thể tin nổi

- Sư tỷ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.