5.
Yêu Hồ không biết mình đã mê man bao lâu. Chờ khi tỉnh lại, y thấy mình đã nằm trên giường, có người thay quần áo cho, còn tri kỷ đốt một chậu than bên cạnh giường y.
Ấm áp khiến Yêu Hồ muốn ngủ thêm hồi nữa. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu chợt có gì đó lóe lên, Yêu Hồ lập tức ngồi phắt dậy, không để ý đến việc đi giày mà trực tiếp đạp chân trần lên đất, vội vàng ra khỏi phòng.
Ngoài phòng, Tiểu Dực đang đắp người tuyết. Cậu kinh ngạc nhìn Yêu Hồ đang kinh hoảng, nhưng lại lập tức mỉm cười vui vẻ nói: “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi!”
“Bây giờ là lúc nào rồi? Cách một tháng còn bao lâu?” Yêu Hồ khẩn trương hỏi, chỉ sợ mình bỏ lỡ thời gian.
Tiểu Dực sợ Yêu Hồ cảm lạnh, bèn kéo tay y đưa về giường, cười nói: “Hôm nay là vừa tròn một tháng. Lúc trước ngươi phát sốt, còn khiến ngón tay trật khớp, vừa về đến nơi là lập tức ngủ mê man, nếu còn không tỉnh nữa thì thật sự đã bỏ lỡ đó.”
“May mà vãn còn tốt, giờ vừa qua giờ Mão, cách giờ Hợi còn lâu lắm.”
Lúc này Yêu Hồ mới yên tâm, chợt y nhớ đến cái gì, hỏi: “Cái giá cắm nến kia đâu?”
Tiểu Dực lấy giá nến trong tủ ra, chỉ thấy cái giá bằng san hô này đã được lau sạch sẽ, hiện lên màu đồng đỏ, phía trên còn đặt một đoạn nến màu trắng, chỉ là không có tim nến: “Ta đã chiết xuất dầu mỡ thành sáp thay ngươi rồi, bây giờ chỉ cần chờ giờ Hợi sư phụ nhóm tim nến nữa là được.”
Yêu Hồ giơ tay nhận lấy chiếc giá nến mình đã dùng cả mạng để lấy được, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, lại không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể luôn mồm lẩm bẩm: “May quá, may quá.”
May mà mình nguyện ý thử sức lại một lần, may mà ông trời vẫn không tuyệt đường sống.
Yêu Hồ đưa giá cắm nến cho Tiểu Dực, sau đó lùi về cuộn người trong chăn: “Nếu đã không còn chuyện gì nữa, vậy tiểu sinh lại nằm thêm một lát nữa đây.”
Tiểu Dực vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cái bọc lớn trên giường, chọc chọc: “Ai nói không có việc gì nữa? Không phải ngươi còn muốn thu thập hành lý để bỏ trốn với sư phụ ta à?”
Nghe vậy, mặt Yêu Hồ bỗng đỏ bừng, ồm ồm đáp lời trong chăn: “Ai nói bỏ trốn chứ. Ngươi còn nói bậy nữa không mang ngươi đi bây giờ.”
“Dù sao ta cũng thu thập hành lý của mình xong xuôi rồi, các ngươi không đưa ta cũng muốn đi theo.”
“Cái thằng nhóc này sao càng ngày da mặt càng dày như sư phụ mình thế hả?”
“Xem ra ngươi thích da mặt dày.”
Nhất thời Yêu Hò không nghĩ ra được lời nào để nói lại, chỉ đành hờn dỗi chui đầu vào chăn làm như mình đã ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi Tiểu Dực tươi cười hớn hở đi ra khỏi phòng, y mới nhô đầu ra đi giày vào, bắt đầu thật sự cân nhắc coi mình muốn đưa thứ gì đi.
Đồ dùng ăn mặc nhất định phải mang, lại chọn mấy thứ dược liệu quý hiếm nữa, những thứ khác cần thì lại hái. Lại nói, bọn họ đều là yêu, nào có ốm đau nhiều thế đâu?
Yêu Hồ đảo mắt quanh căn nhà mà họ đã ở cùng nhau mấy tháng. Khu nhà nhỏ này vốn là chỗ đặt chân bất đắc dĩ sau khi y bị trục xuất, lúc một mình ở đây, nơi này trừ chiếc tủ đầy ắp dược thảo bên ngoài thì chỉ có chút bày biện đơn giản, không hề có cảm giác như một ngôi nhà; Không ngờ ở càng lâu, bản thân y lại cảm thấy ngôi nhà nhỏ này càng chật chội, tràn đầy, giày bên giường cũng từ một đôi biến thành hai cặp.
Cây sáo của y, mặt nạ Đại Thiên Cẩu mua cho, quạt tròn, quần áo của y, bát đũa... Hết thảy đều là hồi ức của hai người. Khóe môi Yêu Hồ cong lên thành một nụ cười nhẹ, bắt đầu thu dọn từng cái từng cái.
Đến giữa trưa, Tiểu Dực chạy đến nhìn y, chỉ thấy bao lớn bao nhỏ chồng đầy đất, không khỏi trố mắt: “Thế này cũng quá nhiều rồi đấy.”
Yêu Hồ nhìn thoáng qua: “Cũng bình thường mà.”
“Ngươi mang nhiều quần áo như vậy làm gì?” Tiểu Dực tùy ý lật ra một bao quần áo.
Yêu Hồ hững hờ đáp: “Ai bảo sư phụ ngươi nhiều quần áo thế.”
Thiếu niên lựa lựa chọn chọn, ném mấy món sang một bên rồi lại đóng bao quần áo lại lần nữa: “Mang mấy cái này đi là đủ rồi.”
“Lỡ may không đủ thì làm sao bây giờ?” Yêu Hồ nhíu mày.
“Thì ngươi lại làm cho người là được rồi! Nếu ngươi chịu làm, nhất định sư phụ sẽ coi như bảo bối.” Tiểu Dực gãi gãi gáy: “Đến lúc đó ngươi cũng tiện tay làm cho ta một bộ nhé...”
Yêu Hồ hừ hừ cười vài tiếng, vỗ ót Tiểu Dực: “Đi tắm rồi ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có.”
Bỗng nhiên y lại nghĩ đến Đại Thiên Cẩu trước khi đi, bèn nói với Tiểu Dực: “Ngươi biết không? Sư phụ ngươi nói muốn làm mứt quả cho tiểu sinh ăn đấy.”
“Thế không phải rất tốt à?”
Yêu Hồ cong khóe môi: “Trù nghệ của sư phụ ngươi ngươi còn không rõ hả?”
“Nhưng mà,“ Tiểu Dực cười nhẹ nhàng nhìn Yêu Hồ, nói: “Mặc kệ sư phụ làm khó ăn đến thế nào, chắc chắn ngươi sẽ ăn hết một cách vui vẻ.”
Yêu Hồ cười cười không nói. Y nghĩ đến tương lai của hai người, trong lòng bỗng như ngậm mật.
6.
Mặc dù Đại Thiên Cẩu đã nói chỉ cần lấy được giá cắm nến, chuyện sẽ thành công hơn phân nửa, nhưng khi thấy sắc trời dần dần tối xuống, trong lòng Yêu Hồ cũng khó tránh khỏi mấy phần căng thẳng.
Thấy sắp đến giờ Hợi, hai người họ đặt giá cắm nến lên bàn. Tiểu Dực cũng không nô đùa nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi cạnh Yêu Hồ, nhìn chằm chằm vào ngọn nến trên bàn.
Hành lý thu thập nửa ngày được đặt bên chân hai người. Ngoài cửa sổ lại đổ tuyết lớn, dường như Yêu Hồ có thể nghe thấy âm thanh tí tách của thời gian qua đi. Y không ngừng tự an ủi mình, Đại Thiên Cẩu sẽ không xuất hiện sai lầm, hắn đã cam đoan với mình, hắn còn đáp ứng với y, sẽ dẫn y đi ẩn cư, sẽ làm mứt quả cho y ăn... Hắn, hắn sẽ không lừa y nữa.
Sắc trời đã đen kịt toàn bộ. Yêu Hồ bấm ngón tay tính toán, cách giờ Hợi còn một khắc đồng hồ nữa. Y ra ngoài đi dạo quanh một vòng, trông thấy ba người tuyết Tiểu Dực làm ban ngày đang đứng trong sân. Y cố gắng phân biệt một phen, mới phát hiện có một con vừa giống chó vừa giống heo, bên cạnh còn có... Hai người chim một lớn một nhỏ có đôi cánh.
Yêu Hồ vốn định gọi Tiểu Dực ra hỏi một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ, y cảm thấy cái con vừa như heo vừa như chó kia có thể là mình, bèn quyết định không hỏi thì tốt hơn.
Có điều may là có Tiểu Dực mà giờ phút này y thả lỏng hơn nhiều, bèn trở về phòng ngồi xuống yên lặng đếm thời gian.
Rất nhanh, giờ Hợi sắp tới, Yêu Hồ và Tiểu Dực nhìn chằm chằm vào cây nến.
Y bấm ngón tay tính rất nhiều lần, cũng đếm từng khắc từng khắc một.
Từ đầu đến cuối, cây nến kia vẫn không hề sáng lên.
7.
Mỗi ngày Hồ tộc chỉ đánh chuông tính canh giờ có một lần, là vào giờ Tý.
*Giờ Tý là từ 11h đêm đến 1h sáng.
Ngoài phòng truyền đến tiếng “Keng keng” báo canh giờ. Rốt cuộc Tiểu Dực không nhịn được nữa lặng lẽ rơi nước mắt. Từng giọt lệ rơi xuống mặt bàn, nom như một bức tranh hoa mai.
Yêu Hồ đứng lên vuốt vuốt tóc Tiểu Dực rồi im lặng xách hành lý về phòng. Y vốn định xách toàn bộ về, nhưng mà đồ quá nhiều quá nặng, y thử hai lần đều không cầm lên được, chỉ đành chia nhiều lần vận chuyển về như ban ngày.
Y không tức giận, chỉ nghĩ, những thứ này đều là tương lai của bọn họ, nên hóa ra lại nặng đến thế.
Bên tai là tiếng khóc nức nở cố nén, y biết cậu thiếu niên kia không dám khóc lớn tiếng, vì sợ y buồn.
Cho nên y cũng không khóc, y cắn chặt môi dưới, tự tay trả lại tương lai của họ về chỗ cũ.
Thế này cũng tốt, mình không cần đi học làm quần áo nữa.
Đúng rồi đúng rồi, cũng không cần cái thứ mứt quả người kia tự làm, nhất định món đó rất khó ăn....
Nhưng tiếc nuối thật đấy.
Kỳ thật y vẫn rất muốn nếm thử.
8.
Đại Thiên Cẩu gấp gáp trở về khi trời gần sáng.
Tiểu Dực ra ngoài đón trước, cậu ngừng thút thít, chỉ mong đợi nhìn Đại Thiên Cẩu hi vọng hắn nói gì đó.
Yêu Hồ bước theo sau, còn chưa thấy rõ dáng vẻ của Đại Thiên Cẩu đã được hắn ôm chặt vào ngực.
Người yêu của y hình như rất mệt mỏi, trên vai vương đầy tuyết lạnh.
Người yêu của y ghé vào tai y, nói:
“Thật xin lỗi.”
Một câu lại một câu, một lần lại một lần, tựa như từng đóa từng đóa tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng Yêu Hồ, dần dần chất lên thành đống.
“Ta đã đến đỉnh Lăng Thiên, nhưng trên đó không có tung tích của bông vải thiên nhung. Ta tìm hồi lâu, ngay cả dưới mặt đất đều đã tìm.”
Yêu Hồ cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay Đại Thiên Cẩu đang đặt bên hông mình. Ngón tay từ trước đến giờ như ngọc mài lúc này lại rách toạc da, trong kẽ tay toàn là vụn đất. Y chưa hề thấy Đại Thiên Cẩu nhếch nhác thế này bao giờ.
“Về sau có một con thần thú trên đỉnh Lăng Thiên không nhìn được nữa, nó nói cho ta, một ngày trước khi ta lên đây, tất cả bông thiên nhung toàn bộ biến mất trong vòng một đêm, đến rễ cũng không còn.”
Cơ thể Đại Thiên Cẩu run nhè nhẹ, Yêu Hồ vỗ vỗ lưng hắn.
Không sao, không sao đâu.
Cái này không trách được ngươi.
Chỉ trách chúng ta đều đã quên, đằng sau câu làm hết mình còn có một câu tùy mệnh trời.
“Thật xin lỗi, Yêu Hồ.”
Người yêu của y lại nói xin lỗi rồi.
“Ta nhất định phải cứu bọn họ,“
Yêu Hồ cười: “Tiểu sinh hiểu rõ mà.”
Đại Thiên Cẩu nghiêm túc nhìn y: “Không, ngươi không hiểu.”
“Ngươi...”
Yêu Hồ muốn nói lại thôi, hình như y đã đoán ra được gì đó, lắc đầu nói: “Kỳ thật không cần thiết đâu.”
“Ngươi cam lòng không ở cùng ta sao?”
Mắt Yêu Hồ ầng ậng nước, y ngửa đầu hôn Đại Thiên Cẩu:
“Tiểu sinh mãi mãi không bỏ được.”
Độ ta, độ ta.
Hóa ra ngươi chỉ nguyện độ ta mà thôi,
9.
Vừa rạng sáng hôm sau, Yêu Hồ phái Tiểu Dực đi thông báo quyết định của bọn họ cho tất cả mọi người.
Đôi mắt Tiểu Dực đã sưng vù vì khóc một đêm, sáng ra cổ họng hơi khàn, hình như chẳng hề tình nguyện đi.
Yêu Hồ thở dài, kéo Tiểu Dực đến nằm cạnh mình.
Đứa nhỏ ngốc, hết thảy mọi chuyện trước mắt đâu phải là chuyện xưa truyền kỳ trong lời người kể chuyện. Thiên hạ mênh mông, đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện cực kỳ bình thường mà thôi. Trên đời này luôn không thiếu người vì yêu mà dũng cảm quên mình, vận khí tốt thì được như nguyện, vận khí kém thì đến chết mới thôi.
Thâm tình chết sớm, cạn tình cũng chạy không thoát, đa tình hay bạc tình đều khác đường cùng đích.
Có người dùng hết toàn lực để chiến thắng số mệnh bất hạnh, cũng có người đi đến khi mệt bở hơi tai cũng chẳng thấy mặt trời mọc. Mà điều minh tâm khắc cốt nhưng không thể không buông xuống là những thứ tình yêu kia. Hoặc bị lãng quên giữa dòng nước lũ thời gian, hoặc thành vết sẹo chu sa đi theo cả đời. Cái sau cực kỳ bất hạnh, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Người dùng cương thường phò tá trời đất, hứa thật nhiều câu “Chỉ cần cố gắng” là có thể trở thành mộng đẹp thành công. Sống hơn nửa đời người mà vẫn chưa hiểu rõ, đất trời cho vạn vật sinh ra, cũng gửi đến rất nhiều trắc trở muốn chúng sinh phải chết,
Chính như lời ngươi nói, đến cuối cùng mỗi người đều tử vong. Ta đã từng chất vấn, từng thóa mạ, từng chỉ trích thiên địa bất nhân, nhưng chúng ta chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Tất cả mọi người đều giống nhau, chỉ có thể như ngọn nến sống trong một thế giới giống nhau, phải liều mạng cháy rực đến khi nào không còn dư cái gì mới thôi.
Đoạn đường này, chúng ta tựa như chẳng thu hoạch được gì, tới lui cũng một thân trống rỗng.
Nhưng khi ngươi quay đầu nhìn lại cuộc đời, trong lòng bàn tay ngươi thật sự chẳng có cái gì ư?
Tiểu Dực nhếch miệng, khóc nức nở nói: “Nhưng ta không muốn các ngươi chết.”
“Nói ngươi ngốc ngươi còn không tin.” Yêu Hồ cười nhẹ, dùng ngón tay chọc chọc lên mi tâm cậu nhóc như ngày thường: “Ngươi thích nghe người khác kể chuyện như vậy, sao lại không hiểu đạo lý này cơ chứ?”
“Đạo lý nào?” Thiếu niên không hiểu.
Yêu Hồ đứng dậy nhìn tuyết trắng bao la trước mắt:
“Giây phút mà tất cả mọi người không còn nhớ đến một người nữa, người đó mới thật sự tính là đã chết rồi. Nếu không, họ sẽ là bất tử.”
Tiểu Dực không nói nữa, cậu vươn tay ra siết chặt nắm đấm trong hư không, như đang cầm cái gì.
“Ta hiểu rõ rồi.”
10.
Đợi Tiểu Dực chạy đến thông báo cho mọi người, Đại Thiên Cẩu và Yêu Hồ giao phó hậu sự xong, lại trấn an cái này cái kia, một đám người ồn ào mãi cho đến trưa.
Chờ đến khi họ đi vào động Vĩnh Húc thì đã là chạng vạng tối. Hôm nay mặt trời bỗng ló rạng một cách hiếm thấy, ráng chiều chiếu rọi. Nơi đây hình như tránh được tuyết rơi, nên cỏ dại sinh trưởng rất tốt, sắp che phủ cả người.
Tiểu Dực một tay nắm lấy Đại Thiên Cẩu, một tay nắm Yêu Hồ, sợ mình buông tay thì hai người kia sẽ biến mất không thấy nữa. Mặc dù mọi thứ đã thiết lập, nhưng nắm như vậy chí ít có thể thêm được khắc nào hay khắc đấy.
Vì tình huống hôm nay khá đặc biệt, nên Đại Thiên Cẩu cũng tùy để Tiểu Dực nắm mình đi cả một đường.
Yêu Hồ tiếp nhận bí bảo từ trong tay Tam Vĩ Hồ. Hộp gỗ trong tay trĩu nặng, Tiểu Dực nắm lấy góc áo y không chịu buông tay, Seimei đứng bên cạnh lúng lúng nhắc nhở giờ lành sắp tới.
Mà mặt Đại Thiên Cẩu vẫn luôn lạnh lùng hệt như ngày xưa, giống như người sắp chịu chết không phải là hắn.
Yêu Hồ ngồi xổm trên đất nhìn thẳng vào Tiểu Dực, nói khẽ với cậu: “Hãy nhớ kỹ lời tiểu sinh nói đấy.”
Tiểu hồ ly rút góc áo từ tay thiếu niên ra, sau đó nắm lấy tay Đại Thiên Cẩu đi đến cửa động. Y quay đầu lại nhìn về đám người, nhe răng cười một cái, loáng thoáng thấy được dáng vẻ hoàn khố trước đây.
Ngay sau đó y nắm chặt tay Đại Thiên Cẩu bước vào động không quay đầu lại, chỉ để lại cho đám người bóng lưng hai người sóng đôi với nhau.
11.
Trong động tối tăm mù mịt, cũng may năm giác quan của hai người vượt trội, miễn cưỡng có thể thấy rõ con đường trước mắt.
Bóng tối dường như đã cho Yêu Hồ cảm giác an toàn. Trong động chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người họ, Yêu Hồ bỗng mở miệng: “Thật ra bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp.”
Giọng Đại Thiên Cẩu vương ý cười: “Sao, ngủ với ta nhiều lần như vậy, không muốn chịu trách nhiệm nữa hả?”
Yêu Hồ bị chọc cười: “Không biết xấu hổ.”
Đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, dường như Yêu Hò nói rất rất nhiều. Y nghĩ, nếu như không nói thì không còn kịp nữa, thế là bèn vắt hết óc để nghĩ ra chủ đề, cuối cùng ngàn câu vạn chữ dừng bên miệng chỉ hóa thành một câu: “Tiểu sinh đã thử nghĩ qua rất nhiều kết cục, thế mà kết cục cuối cùng lại là cái hết lần này đến lần khác nằm mơ cũng không dám nghĩ.”
“Ngươi cảm thấy ta không nên làm như vậy?”
“Cái này không giống việc ngươi sẽ làm.” Yêu Hồ ăn ngay nói thật.
Trong bóng tối, Đại Thiên Cẩu đột nhiên ôm lấy Yêu Hồ, hôn y thật bá đạo.
“Ngươi biết không, đời này ta đã làm sai quá nhiều.”
Đại Thiên Cẩu cười cười, lại hôn Yêu Hồ một cái: “Chỉ duy nhất chuyện này là thứ mà ta làm đúng nhất.”
Yêu Hồ bị hắn hôn hơi run chân, chỉ biết mềm nhũn dựa vào ngực Đại Thiên Cẩu, bắt lấy chiếc hộp trong tay, nhưng vẫn cười quyến rũ khiêu khích: “Thế đại nhân làm sai nhiều như vậy, nên muốn đền cho tiểu sinh thế nào đây?”
“Đời này đều dùng để đền cho ngươi rồi.”
“Tiểu sinh nói không đủ.”
“Đương nhiên.” Đại Thiên Cẩu xoa xoa đôi tay hồ ly của Yêu Hồ, phát hiện hai người họ đã đến giữa động Vĩnh Húc: “Kiếp sau cũng bồi thường cho ngươi, được không?”
“Đại Thiên Cẩu sao ngươi nhỏ mọn thế? Hóa ra chỉ chịu cho kiếp sau mà thôi.” Yêu Hồ cười khẽ. Y phát hiện giữa trung tâm động có một tế đài, bên cạnh còn có hai ngọn nến, bèn thi pháp nhóm lửa lên, lại đặt bí bảo chính giữa tế đàn.
Trong động nhất thời sáng lên, Yêu Hồ cũng thấy rõ ràng vẻ mặt của Đại Thiên Cẩu. Chỉ thấy hắn thâm tình nhìn mình, khóe miệng vốn bạc tình từ trước đến nay hơi cong lên, thật sự còn đẹp hơn cả hoa xuân tháng ba.
“Ta không thích nợ nần.” Đại Thiên Cẩu ra vẻ nghiêm túc nói: “Thương lượng nhé, kiếp sau đổi thành ngươi nợ ta, một kiếp dây dưa một kiếp, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.”
“Tuân mệnh.”
Yêu Hồ đáp ứng rất sảng khoái. Y lùi về sau mấy bước, chắp tay hành lễ với Đại Thiên Cẩu.
“Vậy đại nhân phải nắm chặt tiểu sinh một chút, chúng ta xuống nhân giân rồi sẽ gặp nhau.”
Nến đỏ hai bên chập chờn, Yêu Hồ mắt mày cong cong hành lễ với Đại Thiên Cẩu, giống như lần đầu gặp mặt của hai người họ, lại tựa như họ đang trong đại hỉ tân hôn.
Đến cả tiếng đá rơi ầm ầm đổ sụp bên tai cũng giống pháo mừng tiệc cưới, hoan hoan hỉ hỉ, náo nhiệt khôn cùng.
Trên Dụ Điển lặng lẽ thêm một câu, giấy trắng mực đen:
“Yêu giả chịu hình phạt đá đè mà chết, có điều tình cảm chân thành, thần cũng vong ở chỗ đó.”
12.
Qua hơn một tháng, gần tới giao thừa, nhà nhà ngập tràn không khí vui mừng của lễ tết.
Tuyết lớn đã tan, vạn vật phục sinh, mai đỏ nở bung, hương thơm ngập tràn.
Ngư dân tung lưới bội thu, gia súc lớn lên khỏe mạnh, kho lúa nhân dân sung túc, phụ từ tử hiếu, vợ chồng hòa thuận. Mọi người dán giấy cắt hoa, dán câu đối, trẻ con cầm đèn lồng chơi đầy đường, tiếng pháo nổ râm ran, lại là một năm ngập tràn xuân sắc.
Thi thoảng Tiểu Dực lại trở lại trong viện. Cậu nhớ rõ mình đã từng làm ba người tuyết trong đó, chồng ròng rã một ngày, tay đông lạnh đến đỏ bừng mới tạo thành một người tuyết.
Đáng tiếc hôm sau khi cậu một mình trở về, đám người tuyết đã hóa thành một vũng nước rồi.
Thế gian này, khí trời đậm nhạt, yên thảo trì đường, tận kham đồ họa*. Hà Sơn có 8.800 dặm, từng khúc phong lưu; phàm trần có 440 kị, khắp nơi vô tình.
Hai người kia tựa như người tuyết đã hóa thành nước.
Giữa đất trời mênh mông này, dường như họ chưa từng tới, lại tựa chẳng hề rời đi.
*Là lời một bài từ của Liễu Vĩnh, một từ nhân nổi tiếng thời Bắc Tống.