Âm Dương Thần Chưởng

Chương 10: Chương 10




Nhát chém đầu tiên trúng xuống vai chàng, do chủ ý Hồ Sơn ngầm đưa nội lực lên đỡ nên vết thương chẳng có chi là đau đớn. Nó như một vết xước nhỏ. Bù lại chàng đã được biết những điều cần phải biết.

Một tên nói khi quăng mạnh con bài xuống:

− Mẹ kiếp lại đen. Chẳng có em nào ở đây để xổ xui cả.

Tên được bài cười hềnh hệch:

− Mới hầu phó tướng có một tuần mà học được nhiều điều hay vậy? Chắc hẳn phó tướng nhà ngươi sành điệu ăn chơi lắm?

Tên kia không giấy vẻ tự hào:

− Còn phải nói. Về khoản gái, người sành nghệ hơn chúng ta nhiều. Này, nói nhỏ mà nghe, hình như phó tướng nhà ta sắp được thăng quan tiến chức đó.

Tên kia xòe bài thành hình vòng cung trề môi:

− Vậy mà cũng gọi là hay nữa.

“Phập”.

Lưỡi dao cấm ngập vào phần mềm ở lưng chàng, máu tuôn xối xả. Mãi lo thả hồn vào câu chuyện của chúng, Hồ Sơn quên vận công chống đỡ nên vết thương phạm vào thịt hơi sâu, chàng nghe cả một khoảng lưng trần nóng bừng, đau nhức.

− A! Chết ta!

Có tiếng rên rĩ đau đớn vang lên từ giữa hậu cung. Bọn lính canh buông bài hớt hãi chạy nhan. Hồ Sơn đứng phắt dậy, khẽ bứt đứt dây trói, phóng mình lên mái ngói ẩn nấp, đợi chờ.

Qua khe hở, Hồ Sơn nhìn thấy bọn chúng đang dìu gã ác tăng ra. Thoạt nhìn chàng đã biết gã ăn nhằm quả độc của rừng thiêng. Cả ruột gan của gã đau quằn quại, nếu không cứu chữa kịp thời ruột gan sẽ bị bứt đứt chết không quá ba khắc.

Nhìn hắn nhăn nhó, ôm bụng lăn lộn kêu than, mặt trắng bệch không còn chút gì sinh khí, Hồ Sơn cầm lòng không được. Dù biết hắn là kẻ thù, nhưng chàng cũng không đành đoạn nhìn hắn chết đau thương.

Vèo một cái chàng đã buông mình xuống giữa bọn hán tử, cất tiếng nói lớn:

− Đại nhân đây đã bị trúng độc rồi, xin quý vị lui ra, tôi có cách chữa này vô cùng công hiệu.

Đám hán tử nhìn lên, chẳng còn nhớ chàng là tội nhân mà chúng vừa mới hành hạ xong. Chúng vây quanh chàng rối rít:

− Ồ! May mắn quá. Các hạ ra tay mau đi cho, kẻo đại ca chúng tôi chết mất.

Hồ Sơn khẽ phất hai tà áo, cử chỉ khoan thai như một vị thần y. Chàng lấy ra từ chiếc túi của mình một vật hình tam giác màu xanh như ngọc bích, mài vào chén, dùng bột ấy hòa vào trong nước. Chàng đem đến bên Lỗ Hải bảo:

− Uống đi.

Đang cơn đau đớn đến tột cùng, bỗng có người dâng thuốc uống, dù có là thuốc độc gã cũng không màng, miễn sao cơn đau được dịu xuống. Gã bưng chén uống ừng ực rồi ngã vật ra sau thở dốc. Cơn đau lịm dần rồi bớt hẳn.

Bây giờ lũ đàn em của Lỗ Hải đã kịp hoàn hồn. Chúng nhìn Hồ Sơn với cặp mắt nghi ngờ. Một tên lên giọng hách dịch:

− Tên ngốc tử kia. Tại sao ngươi dám tự tiện mở dây trói?

Hồ Sơn cất tất cả những vật dụng vào túi lấy giọng sợ sệt:

− Tại hạ nào dám thế, chẳng qua vì lúc nãy quý ngài lúng túng đã vô tình làm đứt dây giùm tại hạ, mà tại hạ có dám trốn chạy đâu.

Lời giải thích của chàng nghe chừng như hợp lý, nên lời tra hỏi đã bớt phần gay gắt:

− Nhưng sao ngươi biết đại ca ta ăn nhằm trái độc?

Hồ Sơn đưa mắt nhìn Lỗ Hải, bây giờ đã dịu cơn đau nằm yên như ngủ, ôn tồn nói:

− Vì lúc nhỏ tại hạ có theo cha học nghề thuốc nên biết. Nhân đây xin nhắc các huynh những trái cây rừng có màu sắc sặc sỡ xinh tươi và vị ngọt thường chứa nhiều độc.

Đám hán tử đã bị chàng làm cho khâm phục. Chúng lè lưỡi rùn vai, một tên cất giọng khôi hài:

− Thôi chớ, từ nay hễ gặp trái rừng ta thề bứt bỏ chớ không ăn bao giờ.

Hồ Sơn mỉm cười, đưa tay đe dọa:

− Ấy chớ, rủi gặp trái độc nó có thể làm tay quý huynh ngứa ngáy khó chịu vô cùng, thậm chí như một số cây cũng có thể làm quý huynh mù mắt như chơi.

Những điều chàng mới nói, đối với bọn hán tử mới mẻ vô cùng. Chúng vây lấy chàng để được nghe nói về các loài cây cỏ, quyên mất thời gian. Cả đám chỉ bàng hoàng sực tỉnh khi nghe lời Lỗ Hải cất tiếng khàn khàn:

− Các đệ thật là vô ý, để ân nhân ta ngồi đấy với vết thương đang chảy máu trên lưng. Vậy mà xem được à?

Thì ra nãy giờ Lỗ Hải chỉ nằm yên vận khí chứ không hề bị mê man như mọi người đã tưởng. Hắn rời giường bước lại gần Hồ Sơn vòng tay cung kính:

− Ơn cứu mạng của ân nhân, Lỗ Hải nguyện ghi khắc trọn đời.

Hồ Sơn vội đỡ lời:

− Đại nhân đừng nói vậy. Phàm đã là người trong thiên hạ, thấy việc phải nên làm.

Điều nhỏ mọn có gì mà đại nhân phải bận lòng.

Lỗ Hải đẹp ý, đặt tay lên vai chàng thân mật:

− Xin ân nhân cho tại hạ được xem qua vết thương ở lưng người.

Hồ Sơn vâng lời vạch áo, Lỗ Hải nạt đàn em đang đứng ngây người ra như phổng đá:

− Lũ ăn hại này, không biết đi lấy thuốc rịt vết thương cho người, rồi dọn tiệc cho ta cùng người đàm đạo.

Bọn hán tử vui vẻ chạy đi thi hành mệnh lệnh ngay tức khắc. Sau khi rịt vết thương cho chàng cẩn thận, bọn chúng kéo nhau đi mất, nhường lại cho hai kẻ mới vừa xem nhau là thù địch một bầu rượu to và một con gà luộc vàng nơm béo bở.

Lỗ Hải rót rượu ra chung mời Hồ Sơn cung kính:

− Kẻ phàm phu tục tử lấy mắt tiểu nhân xét bụng người quân tử. May mắn mà được người rộng lượng tha thứ, nếu chẳng giận hờn xin kính người một chung ân nghĩa.

Hồ Sơn đỡ chung uống cạn, rồi rót một ly khác mời lại Lỗ Hải:

− Tại hạ chẳng để tâm những vụn vặt như vậy bao giờ, trách nhiệm của người thì người cứ thi hành, nhưng nói thật đại nhân đã lầm, vì tại hạ không phải là kẻ bị lưu đày.

Vừa nói Hồ Sơn vừa lấy thẻ bài của tên lính cho mình trao cho Lỗ Hải. Hắn ta đã thấy mặt đỏ bừng hổ thẹn vì mình xét đoán quá hồ đồ:

− Ồ, nói vậy Lỗ Hải này lỗi càng thêm nặng, xin tự phạt mình thêm ba chung nữa.

Hắn rót nhanh ba chung rồi tươi cười nói tiếp:

− Người ta thường bảo “Tứ hải giai huynh đệ”, không biết Hồ ân nhân có vui lòng cho Lỗ Hải này được kết tình huynh đệ?

Thêm bạn bớt thù là bản tính của Hồ Sơn. Hơn nữa, tên quái tăng này mặt mày tuy hung ác nhưng lại tỏ ra biết điều, nói năng biết trọng câu lễ nghĩa của thánh hiền.

Hắn đã hạ mình cầu bạn thì chàng lại hẹp gì mà không khứng cùng với hắn.

− Được đại nhân đoái tưởng, Hồ Sơn này còn biết nói gì hơn. Nhưng chỉ xin tình bạn từ đáy lòng, đừng đem đến lời đầu môi chót lưỡi.

Lỗ Hải đứng bật dậy ngay:

− Ta Lỗ Hải, tuổi đời hai mươi tám thề kết nghĩa huynh đệ với ...

− Hồ Sơn ...

Chàng tiếp lời ngay:

− Hai mươi ba tuổi.

− Nếu vong thề bội phản xin chẳng làm người trong thiên hạ.

Hắn quay sang hỏi Hồ Sơn:

− Đệ tin ta chưa?

Hồ Sơn cất giọng nghiêm trang:

− Đệ nào dám đem dạ nghi ngờ Lỗ huynh và cũng thề nguyện, nếu đem dạ vong thề bội bán xin trời tru đất diệt.

− Hay lắm!

Lỗ Hải cất giọng cười ha hả:

− Uống nữa đi Hồ đệ, ta phải uống cho thật là say. À! Mà đệ phải cho ta biết, vật mà đệ dùng để cứu mạng ta, nó gọi là gì vậy.

Hồ Sơn lấy viên tam giác màu xanh ra trao cho Lỗ Hải nói:

− Chẳng có gì lạ, nó là sừng của một con tê giác sống đã lâu năm. Quý lắm đấy vì nó có thể trị được bách bịnh, và giải lành một số độc chất thông thường của thiên nhiên.

Lỗ Hải xoay tròn ngắm nghía rồi trả lại cho Hồ Sơn, giọng đã ngà say:

− Đệ hãy cất kỹ, phòng cho mình và cứu nhân độ thế.

− Đại huynh ơi, nguy tai rồi.

Một gã đàn em của Lỗ Hải chạy vào kêu hốt hoảng.

Lỗ Hải nhướng mắt hỏi lè nhè:

− Chuyện gì mà chúng bây hốt hoảng? Cọp dữ tấn công à?

− Dạ không phải, tiểu thư Lỗ Tường Oanh trên đường sang thăm đại ca đã bị bọn cướp Bạch Hổ Vương bắt cóc mất rồi. Con hắc mã của nàng vừa chạy về mang theo bút tích của nàng.

***

- Trời!

Lỗ Hải kêu lớn rụng rời, cơn say lập tức tan nhanh, hắn chồm dậy hét lớn:

− Chuẩn bị giáo mã cho ta, truyền tập hợp đội võ sĩ tiến thẳng Bạch Hổ Sơn cứu em gái ta thoát nạn.

Hồ Sơn nắm áo Lỗ Hải lắc mạnh khi thấy hắn quá kích động:

− Lỗ huynh, bọn cướp Bạch Hổ Vương thực lực như thế nào? Liệu đội võ sĩ mười mấy người của huynh có thắng nổi bọn chúng không?

Lỗ Hải lắc đầu:

− Dù không thắng ta cũng liều chết một phen. Chớ không thể để muội muội của ta bị nạn được.

Hồ Sơn cắn môi suy nghĩ:

− Theo huynh thì thế lực bọn cướp như thế nào?

Lỗ Hải lắc đầu:

− Ta không biết, nhưng nếu chúng bắt được em ta thì thế lực của chúng không nhỏ, vì em gái ta võ công nội lực thâm hậu hơn hẳn ta một bậc.

Hồ Sơn lắc đầu:

− Như vậy đệ khuyên huynh đừng nên đi, sẽ thất bại vô ích. Chúng ta hãy bàn định kế khác hay hơn.

− Không. Ta không thể nào chờ được.

Lỗ Hải nắm tay Hồ Sơn trìu mến:

− Hồ đệ ơi, ta thương em gái ta nhiều lắm, cha mẹ ta mất cả rồi, ta chỉ còn có nó để thương yêu, nếu nó có mệnh hệ nào ta không thể sống nổi.

Hồ Sơn xiết nhẹ tay gã. Tuy hung dữ nhưng Lỗ Hải thương em hơn sinh mạng, chàng hạ giọng nói:

− Nếu vậy thì đệ sẽ cùng đi với Lỗ huynh.

− Không được đâu! Đệ là thầy thuốc đến chỗ đao kiếm ấy làm gì? Hơn nữa đây là chuyện của huynh.

Hồ Sơn lắc đầu nghiêm giọng:

− Đã kết nghĩa huynh đệ thì chuyện của huynh cũng là của đệ. Huynh đừng lo, đệ ra đấy không phụ được việc này cũng đỡ được việc kia mà.

− Bẩm đại ca, tất cả đã sẵn sàng.

Tên đàn em vào bẩm lại. Thế là tất cả lên đường tiến thẳng Bạch Hổ Sơn.

Vừa đến chân núi chưa kịp dừng cương, Lỗ Hải đã cất giọng vang như sấm:

− Bọn cướp Bạch Hổ Sơn khôn hồn thì hãy thả em gái ta ra ngay, bằng không ta sẽ phá tan Bạch Hổ Sơn thành bình địa.

Một tiếng pháo nổ vang rồi một thiếu niên anh tuấn vận y phục trắng, cỡi con bạch mã tiến ra. Chàng cất giọng như trẻ nhỏ:

− Này lũ giặc kia, ta không đào bới mồ mã ông cha các ngươi, thì cớ gì trời chưa sáng hẳn mà chúng bây đến phá giấc ngủ của ông?

Hồ Sơn sững sờ vì gã tướng cướp này quá đỗi đẹp trai. Gương mặt hắn trắng như con gái, môi đỏ mọng son, hai mắt sáng như sao, tay cầm trường thương lấp lánh ánh bạc thật oai nghi anh dũng.

Lỗ Hải vì quá thương em nên thúc ngựa tiến lên giận dữ:

− Tên khốn khiếp kia trả em gái lại cho ta bằng không thì đừng có trách.

Vị thiếu niên chớp mắt ngạc nhiên:

− Này ông kia chớ hàm hồ, ai bắt cóc em gái của người mà đến đây gây sự chứ?

Lỗ Hải hầm hầm cho ngựa tiến lên:

− Tên oắt con, ta không nói chuyện với ngươi. Vào bảo tên Bạch Hổ Vương ra nói chuyện với ta.

Chàng trai trẻ bật cười khanh khách:

− Ta Tuấn Anh, mười sáu tuổi cũng là Bạch Hổ Vương đây. Ngươi muốn nói gì cứ nói.

− Hả?

Con ngựa của Lỗ Hải dừng lại. Hắn quay tròn cây thiết trượng:

− Tên ngốc tử kia, ngươi hãy còn bé lắm, đừng vội đắm mình vào thú vui hoan lạc, trả Lỗ Tường Oanh lại cho ta.

Tuấn Anh cũng bắt đầu nổi giận:

− Ông này! Ai bắt em gái ông mà đến đây đòi chứ? Nếu ông chẳng rút quân về thì đừng trách ta ác độc đấy.

− Ngươi muốn chết!

Cây thiết trượng trên tay Lỗ Hải đập mạnh xuống đầu Tuấn Anh.

“Chát”, ngọn trường thương yếu đuối trong tay cậu bé đã làm Lỗ Hải cảm thấy chùn tay nên không dám khinh thường.

Trong chớp mắt họ đã đánh được hơn năm hiệp, quả là kỳ phùng địch thủ. Cọp trắng gặp phải rồng xanh. Chẳng ai nhịn ai, thật bất phân thắng bại.

Thấy dùng binh khí khó lòng thắng được gã thiếu niên lanh lẹ kia, Lỗ Hải chuyển cách đánh.

“Vù”, một đường đen vòng cầu vẽ lên trong không khí, cây thiết trượng bị Lỗ Hải ném mạnh ra xa, cắm phập giữa bãi cỏ xanh, đứng hiên ngang ngạo nghễ.

Tuấn Anh cười ngạo nghễ:

− Bỏ vũ khí à? Thôi để ta cho cây trường thương của ta làm bạn với thiết trượng của ngươi nhé!

“Vút”, ngọn trường thương nhỏ nhắn của chàng bay ra cắm phập kế bên cây thiết trượng:

− Này đấu chưởng đi.

− Tiểu tử nộp mạng.

Tay trái Lỗ Hải vung mạnh ra phía trước:

− Chớ tự phụ, xem đây.

Tay phải Tuấn Anh cũng vội đưa ra đón lấy luồng chưởng phong đang bay tới.

− Bộp!

Hai luồng chưởng phong gặp nhau nhá lửa. Cùng lúc Lỗ Hải và Tuấn Anh bị hất bổng lên khỏi mình ngựa té nhào xuống đất.

− Ôi chao!

Tuấn Anh chỏm dậy phủi bụi quần áo, cử chỉ vừa trẻ con vừa khiêu khích.

Lỗ Hải điên tiết hung hãn đưa cả song chưởng lên lao đến. Cậu bé chẳng hề sợ hãi, đưa hai tay lên đón đỡ.

Hai luồng kình phong hút chặt vào nhau, một cuộc thi đấu nội lực bắt đầu. Không biết phần bại sẽ về ai vì hiện thời cả hai địch thủ đều đồng cân sức.

“Nếu không nhanh chóng tách rời cặp tỷ thí nội lực này ra, họ sẽ hút cạn nội lực của nhau và chắc chắn sẽ tử thương không thể tránh khỏi.” Hồ Sơn lo lắng nghĩ thầm. Nhưng ai có đủ trình độ võ công để trách rời họ ra được đây? Kẻ không đủ bản lãnh sẽ chết ngay lập tức vì bị cùng một lúc hai luồng chưởng phong đánh thẳng vào người.

Gương mặt hai người giao đấu dần chuyển sang màu đỏ, chứng tỏ họ đã sử dụng đến nguồn nội lực cuối cùng. Không thể để cả hai chết một cách oan uổng khi trắng đen chưa phân giải.

***

Hồ Sơn vận công lên hai tay lao vào giữa cuộc đấu. Hai chiếc bóng chia ra.

Hai kẻ quyết đấu kia bị nội kình của chàng bắn cách xa nhau hơn một trượng. Nhưng chàng cũng ôm ngực lảo đảo vì bị hai luồng chưởng phong đánh trúng.

Tuấn Anh và Lỗ Hải xúc động vô cùng, quên mất cuộc giao đấu, chạy đến đỡ chàng dậy. Lỗ Hải lo lắng:

− Hồ đệ, đệ thật là liều lĩnh.

− Thiếu hiệp!

Hồ Sơn mỉm cười nói mệt nhọc:

− Xin hãy dừng cuộc quyết đấu.

Tuấn Anh đặt tay lên ngực chàng nhẹ giọng:

− Người đã bị nội thương. Hãy ngồi yên cho tại hạ vận công chữa trị.

Lỗ Hải hất tay Tuấn Anh ra khỏi người Hồ Sơn nói gay gắt:

− Nó là nghĩa đệ của ta, phải để ta chữa trị cho chứ.

Tuấn Anh lại đặt tay vào:

− Nhưng ta cứ thích chữa trị thì sao?

Thấy hai người sắp có nguy cơ lao vào cuộc giao tranh nên dù mệt mỏi Hồ Sơn vẫn phải cất tiếng hòa giải:

− Tuấn đệ hãy ngưng tay. Lỗ huynh đừng cãi nữa.

Lỗ Hải dịu giọng:

− Chứ đệ không thấy hắn giành đệ của huynh sao?

Tuấn Anh chẳng nhịn:

− Nhưng Hồ huynh vừa kêu tôi bằng Tuấn đệ kia. Ông không nghe sao chứ?

Hồ Sơn lại phải chen vào:

− Thì cả hai người cùng chữa, tại hạ càng mau hồi phục chứ sao?

Bấy giờ họ mới không tranh cãi nữa, ngồi xếp bằng vận khí trị thương cho chàng.

Không quá ba khắc Hồ Sơn đã trở lại bình thường, chàng đứng dậy vòng tay:

− Tại hạ xin tạ ơn Lỗ huynh và Tuấn đệ đã nhọc lòng.

Lỗ Hải tỏ vẻ chẳng đồng ý:

− Đã kết nghĩa với hắn bao giờ mà cứ đệ đệ mãi, nghe mà phát chướng.

Tuấn Anh chống tay đanh đá:

− Này ông kia, Hồ Sơn thích sao thì anh ấy gọi vậy? Bộ ông tức sao mà nói mãi thế?

Lỗ Hải trợn mắt, co tay vung chưởng:

− Sao là không tức chứ?

Tuấn Anh cười như nắc nẻ vùng bỏ chạy.

− Ông tức thì mặc kệ ông chứ.

Lỗ Hải phóng người rượt theo:

− Tên tiểu tử ngươi dám chọc giận ta à?

Hồ Sơn đành thở dài lắc đầu. Tiếng Tuấn Anh cười vang trêu chọc, Lỗ Hải lầm bầm mắng chửi vung chưởng đánh liên tục nhưng không làm sao chạm được người cậu bé lí lắc kia.

Hồ Sơn cất tiếng gọi:

− Tuấn Anh, đừng đùa giỡn. Nghe ta hỏi đây.

Tuấn Anh dừng lại ngay, nghiêng nghiêng cái đầu:

− Hồ huynh muốn hỏi đệ điều chi?

Hồ Sơn nghiêm giọng:

− Đệ hãy nói thật là đệ có bắt cóc em gái của Lỗ huynh không?

Bây giờ Lỗ Hải mới nhớ đến mục đích của mình, hắn lặng yên nghe Tuấn Anh trả lời về số phận của em mình.

− Đệ đã nói rồi, đệ bắt cóc em gái lão quái tăng kia và làm chi chứ?

Lỗ Hải gầm lên:

− Ngươi dám bảo ta là quái tăng à?

Hồ Sơn vội chen vào nói tiếp:

− Thế đệ có dám đưa ta và Lỗ huynh đến đó dò xét không?

− Sao lại không, nhưng ...

Tuấn Anh kêu lên bực dọc:

− Nhưng Hồ huynh không tin lời đệ nói hay sao?

Hồ Sơn nheo mắt nói nhỏ:

− Ta tin nhưng chỉ sợ Lỗ huynh ta thôi.

Tuấn Anh nắm tay Hồ Sơn vui vẻ:

− Đệ sẵn lòng.

Rồi hất mặt bảo Lỗ Hải:

− Này lão kia, bảo lũ kia về đi rồi lên Bạch Hổ Sơn khám xét. Đừng lo, có Hồ huynh ta không bắt cóc lão đâu mà sợ.

Lỗ Hải há miệng toan chửi, nhưng cái nháy mắt của Hồ Sơn đã kịp thời kềm miệng gã. Lỗ Hải bảo bọn đàn em lui cả ra, rồi hầm hầm theo chân Hồ Sơn và Tuấn Anh.

Quả không hổ danh chúa cướp Bạch Hổ Sơn. Càng đi xem, Hồ Sơn càng ngẩn ngơ trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ, thêm khâm phục Tuấn Anh, một thiếu niên nhỏ tuổi đã biết bày binh bố trận, hướng dẫn lâu la một cách có môn quy chặt chẽ.

Họ đã đi mỏi cả chân, lục tung cả Bạch Hổ Sơn vẫn không thấy bóng dáng Tường Oanh đâu cả.

Tuấn Anh dừng lại hỏi mai mỉa:

− Thế nào? Gã quái tăng hàm hồ kia, ai bắt em gái của nhà ngươi chứ?

Lỗ Hải hổ thẹn chưa biết trả lời sao, chợt có tiếng reo vui vẻ:

− Đại ca ơi, tiểu thư đã về đến doanh trại từ ban nãy rồi.

Lỗ Hải hét:

− Thế à? Oanh muội đâu?

− Vậy sao?

Tuấn Anh không tha thứ hỏi dồn:

− Ngài tính sao với tôi bây giờ đây?

− Sẽ tạ tội với ngươi sau.

Nóng lòng thương em, Lỗ Hải phóng nhanh theo tên lính báo tin.

***

Hồ Sơn vòng tay từ giã chúa cướp Bạch Hổ Sơn rồi cũng phóng theo Lỗ Hải lòng bâng khuâng không hiểu.

Trái với dự đoán của mọi người. Lỗ Tường Oanh không hề bị ai động đến một sợi lông cọng tóc. Để trả lời sự mệt mỏi bực tức của Lỗ Hải, nàng ăn vận thật xinh, đón hắn ở cổng tư dinh bằng nụ cười tươi như hoa nở:

− Lỗ ca ca, bản lãnh như anh mà còn bị em gạt sao?

− Đồ quỷ!

Lỗ Hải mắng yêu em gái:

− Ngươi vẫn không bỏ tật lí lắc của mình. Làm ta chạy mệt bở cả hơi tai.

Nàng bá cổ anh mình cười khúc khích:

− Thì lâu lâu giục đại ca chạy một vài vòng cho khỏe.

Hồ Sơn bỗng nhiên nổi nóng. Cô bé đùa vui quá trớn, suýt giết chết anh mình để kiếm một trò chơi. Lỗ Hải lại quá cưng chiều. Không, phải dạy cho cô nàng mới được.

Chàng đằng hắng rồi lớn tiếng:

− Cô bé kia dừng lại.

Tường Oanh quay lại bĩu môi:

− Gã nào mà lớn lối quá vậy, đại ca?

− À.

Lỗ Hải trả lời vội vã:

− Hồ đệ của ta đó, muội đến ra mắt người đi.

Nàng quay quắt hờn dỗi:

− Nhưng hắn mới nạt em xong, đại ca phải bắt hắn xin lỗi em đi.

Lỗ Hải lúng túng, trước mặt em gái hắn cứ như một tấm giấy bị mắc mưa, bao nhiêu vẻ hung hăng tàn bạo đều biến mất. Hắn không thể bảo Hồ Sơn đến xin lỗi Tường Oanh, cũng không muốn chọc nàng nổi giận, nên cứ đứng ngẩn người ra đó, hết nhìn sững người này rồi đến người kia, không biết phải nói với ai trước cả.

Còn Hồ Sơn, chàng cũng sững sờ không kém Lỗ Hải, bởi chàng không thể nào ngờ Tường Oanh lại xinh đẹp đến nhường này, mắt sáng, mũi thon, môi mọng đỏ như một nàng tiên nữ. Nhưng thật lạ lùng, Hồ Sơn điểm nhanh qua tâm tưởng những gương mặt con gái mà mình đã từng nhìn thấy. Họ có thể không sánh được với nàng về phần nhan sắc. Nhưng ... hình như chưa một cô gái nào dùng y phục màu đen để điểm trang cho nhan sắc của mình, cũng như chưa có một người con gái nào có ánh mắt hoang dại, hung dữ giống như nàng. Toàn bộ gương mặt đẹp xinh như bị phủ che một lớp băng hàn, khô khan và lạnh lẽo.

− Đại ca không chịu bắt hắn xin lỗi phải không, muội biết mà đại ca có còn thương muội nữa đâu? ... Hu ... Hu ...

− Câm. Nín!

Đang khóc ngon, bị Hồ Sơn nạt bất thình lình, Tường Oanh giật mình nín lặng.

Vừa tức, vừa ngạc nhiên vì chưa bao giờ có ai dám to tiếng với nàng cả.

− Tên kia, sao ngươi dám nạt ta?

Lỗ Hải sợ em nổi nóng, nên bước ra nắm áo Hồ Sơn dịu giọng:

− Hồ đệ, Tường muội còn ...

Hồ Sơn lạnh lùng gạt tay hắn:

− Lỗ huynh đang ra, đệ phải dạy cô bé kia một bài học.

Nể Hồ Sơn, Lỗ Hải đành đứng yên xem chàng dạy em gái của mình, thầm kêu trời lo cho chàng, vì hắn biết một khi Tường Oanh nổi giận, nàng chẳng từ chối một thủ đoạn nào:

− A! Đại ca dang ra để muội thử xem, bộ vó kia chắc gì chịu nổi một chưởng của muội mà đòi dạy chứ?

Tường Oanh hất mặt kênh kiệu.

Hồ Sơn mỉm cười khoanh tay trước ngực, trong lúc Tường Oanh đưa cao song chưởng đánh thẳng vào giữa ngực chàng.

Ầm ...

Tường Oanh lùi lại kinh hoàng:

− Trời! Kim Cương Bất Toại.

Chàng tiến lên một bước, nói điềm nhiên:

− Cô nương đã xuất chiêu rồi, bây giờ đến lượt tại hạ. Hãy trụ người cho khéo nhé.

Thấy chàng đưa chưởng lên, Tường Oanh hoảng quá, co người lại thầm nghĩ:

− Trời ơi nếu chưởng lực của chàng mạnh như “Kim Cương Bất Toại”, thì ta làm sao chống đỡ nổi, chắc đành phải tan xác mất thôi.

Tiếng chân Hồ Sơn đi chầm chậm, kéo dài phút giây kinh sợ của nàng, một hơi gió lạnh đưa lên, nàng nhắm mắt hét kinh hoàng:

− Ta chịu thua.

“Vút”, Hồ Sơn ra tay thật lẹ, trong chớp mắt đã bế cứng huyệt đạo của nàng.

− Cô nương bình tĩnh nghe tại hạ nói đây.

Tường Oanh mở mắt đã không dám hung hăng như trước nữa:

− Ngươi nói gì?

− Tại hạ nói là cô nương đã lớn rồi, đừng có những trò đùa quá quắt như vậy nữa, chẳng hay đâu.

Hồ Sơn nói đều đều như thể giảng kinh.

Nàng trề môi cãi lại:

− Đùa như vậy mà quá quắt cái nỗi gì?

Hồ Sơn lắc đầu không vừa ý:

− Như vậy mà nàng còn chưa biết lỗi của mình. Chỉ cái việc làm đại ca cuống cuồng lo sợ đã là một tội lớn. Tại hạ hỏi cô nương, nếu tên cướp Bạch Hổ Vương giết chết đại ca của cô nương thì cô nương suy nghĩ thế nào?

− Thì ta sẽ lột da hắn mà trả thù cho đại ca ta chứ làm sao?

Nghe Tường Oanh nói Lỗ Hải mát từng khúc ruột, nhưng Hồ Sơn lại gằn giọng chẳng vừa lòng:

− Cô nương có lột được da hắn thì đại ca của nàng cũng không còn sống lại được nữa rồi. Mà tại hạ hỏi cô nương, một trò đùa đổi bằng sinh mạng của người thân nhất của mình như vậy đúng hay sai?

Nàng đuối lý, không cãi được đành nói ngang:

− Đúng hay sai thì kệ ta, mắc mớ gì đến ngươi mà hỏi chứ.

Chàng lặp lại:

− Đúng hay sai?

− Ta đã biết sai rồi, sao ngươi cứ hỏi mãi thế này?

Tường Oanh không chịu nổi bật khóc, nhưng nước mắt của nàng không làm Hồ Sơn nhũn dạ. Chàng vẫn cất tiếng bình thường như chẳng có chuyện gì quan trọng:

− Hay lắm, bây giờ cô nương đã nhận mình sai rồi đó, hãy xin lỗi đại ca đi để người được vui lòng.

Nàng vùng khóc lớn hơn tức tưởi:

− Tại sao ngươi cứ xen vào chuyện riêng của anh em ta hoài vậy?

− Tại hạ bảo cô nương xin lỗi đại ca đi.

Hồ Sơn cương quyết lập lại.

Tường Oanh cắn môi nghẹn ngào, đột nhiên nàng hét lớn làm Lỗ Hải phải giật mình:

− Đại ca!

− Có ta đây!

Hắn đáp như một cái máy.

− Muội xin lỗi đại ca đó.

− Ồ!

Hắn cảm động lau lệ cho em:

− Tội nghiệp, Hồ đệ của ta thật là khó tánh. Mai mốt muội đừng chọc giận nó làm gì!

Vừa nói Lỗ Hải vừa đưa tay định giải huyệt cho em, nhưng Hồ Sơn đã đưa tay cản lại.

− Lỗ huynh, đệ còn có chuyện muốn nói với nàng.

− Ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn gì ở ta nữa chứ?

Giọng nàng đã bớt phần gay gắt:

− Muốn hỏi cô nương một câu chót.

Hồ Sơn khẽ mỉm cười:

− Là cô nương nghĩ về tại hạ như thế nào?

Nàng trợn mắt hét lớn:

− Ta thù ngươi, ta ghét ngươi, ta thề chẳng cùng ngươi đội chung trời.

Hồ Sơn nheo mắt khôi hài:

− Dữ thế cơ à? Nhưng tại hạ có làm gì đáng để cô nương thù ghét như vậy đâu?

Tại hạ chỉ muốn giúp cô nương đừng có những trò đùa quá trớn như vậy nữa, mà có hại cho mình. Tại sao nàng lại ghét tôi khi tôi có ý tốt với nàng kia chứ?

− Tại vì ...

Tường Oanh ấp úng.

Hồ Sơn tiếp lời:

− Phải điểm huyệt cô nương tại hạ lấy làm áy náy vô cùng, nhưng chỉ tại vì nàng hung dữ quá nên ...

− Hừ ...

Nàng liếc chàng một cái thật sắc:

− Người ta như vậy mà bảo là hung dữ à?

Chàng bật cười vui:

− Nếu cô nương không muốn tại hạ gọi là hung dữ thì phải hứa là không được đem dạ oán thù tại hạ nữa.

Rồi chàng nhẹ giọng nói nhỏ hơn:

− Tại hạ muốn được cô nương đối xử như với Lỗ huynh vậy đó.

Nàng ngoảnh mặt không đáp. Hồ Sơn lặp lại:

− Cô nương nghĩ sao?

− Sao cũng được, người gì mà dai như đỉa vậy.

Hồ Sơn đưa tay giải nhanh huyệt đạo cho nàng:

− Đa tạ cô nương đã không còn giận nữa. Lỗ huynh, Tường muội từ xa mới đến chắc đói bụng lắm, mình vào đãi nàng một bữa tiệc đi.

Lỗ Hải vui vẻ khoác vai Hồ Sơn và Tường Oanh:

− Hồ đệ thật tài, thôi chúng mình vào đi.

Tường Oanh vùng ra khỏi vòng tay của Lỗ Hải cằn nhằn:

− Hai người vào trước đi.

Lỗ Hải lắc đầu cười vui không nói, bước nhanh vào. Đang đi Hồ Sơn bỗng quay lại cười tươi:

− Tường muội, em làm gì vậy? Đã hứa xem huynh như Lỗ đại ca rồi mà còn xuống tay hạ thủ là nghĩa làm sao?

Bị bắt quả tang đang đánh lén, Tường Oanh thẹn thùng buông tay nói bẽn lẽn:

− Ta có đánh bao giờ đâu, đừng có mà vu họa. Lỗ ca ca, có phải là em chẳng có đánh không? Em chỉ thử dợt lại thế võ mới học, chứ đánh sao chẳng có tiếng kình phong phát ra.

Lỗ Hải gật đầu xác nhận:

− Phải phải, thôi chúng ta vào đi.

Hồ Sơn vòng tay bái Tường Oanh một cái rồi nói:

− Khâm phục tài tùy cơ ứng biến của Tường muội. Nhưng Lỗ huynh ơi, anh đừng nghe lời nàng mà có ngày bỏ mạng. Nếu đệ không bế tắc huyệt đạo của nàng thì giờ đây có lẽ Lỗ huynh đã lo chuẩn bị hòm rương làm lễ ma chay cho đệ rồi đó.

Tường Oanh chợt hiểu vì sao chưởng lực của mình không phát được kình phong, nàng lùi lại bực dọc:

− Thảo nào ...

Lỗ Hải nghiêm mặt nhìn em:

− Tường Oanh, muội không được chạm đến người Hồ Sơn, chuyện gì thì đại ca cũng có thể tha thứ, chứ riêng chuyện này thì đại ca cấm đó.

Nàng lườm anh với vẻ ghen hờn:

− Đại ca thương người ta hơn muội rồi đó.

Nhưng nàng chợt vui vẻ nói ngay:

− Ngươi giải thông huyệt đạo cho ta đi, ta hứa sẽ không đánh và xem ngươi là kẻ thù nữa đâu.

Hồ Sơn bước đến gần khóm hoa:

− Sao Tường muội không gọi huynh là Hồ ca ca như Lỗ ca ca?

Tường Oanh quay ra sau giấu nụ cười:

− Thì Hồ ca ca vậy, chịu chưa?

“Vút”, cánh hoa trên tay Hồ Sơn bay đến giải thông ngay huyệt đạo của nàng.

Chàng cười nói đùa:

− Bây giờ thì mời Oanh muội đi trước cho.

Tường Oanh dậm chân nũng nịu:

− Hồ ca ca không tin muội sao chứ? Đã bảo không giết là không giết mà, còn sợ chi nữa vậy?

Chàng đưa một ngón tay đe dọa:

− Nhõng nhẽo thì được, nhưng nói trước Hồ ca ca không biết chiều muội đâu nhé.

− A! Hồ ca ca thật là đáng ghét.

Tường Oanh vụt chạy nhanh vào tường.

Lỗ Hải vỗ vai Hồ Sơn cười vui vẻ:

− Con bé nó phục đệ rồi đó.

***

- Ôi chao! Tiểu thư ơi! Không phải con mà ... Ôi, đau quá ...

Mặc cho Mỹ Liên kêu than khóc lóc, Tường Oanh vẫn chẳng chút nương tay. Ngọn roi vút kêu vùn vụt, tiếng nàng rít giữa kẽ răng:

− Khốn khiếp, khôn hồn thì trả cây ngân trâm của ta mau.

Quằn quại giữa đám máu đỏ, ả thị tỳ kêu oan thảm thiết:

− Con chẳng biết gì cả, tiểu thư ơi, oan cho con lắm.

− Ngoan cố cứng đầu.

Nàng vận công vào roi để tăng sự đau đớn cho cô tỳ nữ nhỏ con ốm yếu.

− Khoan, Tường muội, sao em lại hành hạ người quá đáng như vậy chứ?

Nghe tiếng Hồ Sơn, Tường Oanh dịu ngay nét mặt, nàng quay lại phân bua:

− Hồ ca ca nghĩ xem có tức không? Lỗ ca ca dễ dãi quá nên gia nhân lờn mặt sanh tâm ăn cắp, không trị là không được.

Mỹ Liên nhổm dậy đau đớn:

− Công tử ơi, cứu con với! Quả thật con không có lấy cây ngân trâm của tiểu thư.

Hồ Sơn ngồi xuống đỡ cô thị tỳ đứng dậy, trao cho nàng một lọ thuốc cao dịu dàng:

− Ta biết, nàng hãy vào trong thoa thuốc và tịnh dưỡng.

Ả tỳ nữ vui mừng đỡ lấy lọ thuốc:

− Tạ ơn công tử, xin phép tiểu thư.

− Sao Hồ ca lại thả nó đi chứ?

Tường Oanh hỏi mặt hầm hầm nhìn theo bước chân cô tỳ nữ.

Hồ Sơn chầm chậm thả chân đến bên cửa sổ dịu dàng:

− Muội có thấy sáng nay trời đẹp lắm hay không? Đừng làm vẩn đục nguồn không khí trong lành bằng tiếng khóc than, và muội sẽ kém đẹp nếu cứ giữ vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Gương mặt Tường Oanh giãn ra, nàng đến gần chàng:

− Nhưng nó lấy cắp của muội thì sao?

Hồ Sơn khẽ mỉm cười:

− Muội có bằng chứng gì mà dám quả quyết như vậy?

Nàng bứt mạnh một chiếc lá trên cành quăng xuống đất:

− Vì chỉ có một mình nó vào ra phòng của muội thôi.

− Đấy ...

Hồ Sơn cúi nhặt chiếc lá nàng vừa ném xuống, cất tiếng dịu dàng:

− Muội lại làm cho thiên nhiên đau đớn nữa rồi. Cây cũng như người, nó cũng biết đớn đau như ta và muội vậy.

Tường Oanh phì cười:

− Hồ ca thật lạ lùng, thương tất cả mọi người, thương cả cỏ cây, chả bù cho muội, chẳng biết thương xót ai là gì?

Hồ Sơn cũng cười theo nàng:

− Muội cười rất có duyên. À, có phải vật muội cần tìm là vật này không?

Đón cành trâm từ tay chàng, nàng thẹn thùng kêu lên bỡ ngỡ:

− Đúng rồi, ở đâu mà Hồ ca ca có vậy?

Chàng nghiêm giọng:

− Ca ca lượm được trên đường đấy, vậy mà muội dám nghi oan cho Mỹ Liên, rồi đánh đập nàng thật là tội nghiệp.

Tường Oanh cúi đầu không đáp. Chàng nói tiếp:

− Hơn nữa dù nàng có lấy, muội cũng không nên hành hạ một cách nhẫn tâm như vậy. Cành trâm tuy quý nhưng không quý bằng mạng sống một con người, muội hiểu chưa?

− Vâng!

Tường Oanh ngập ngừng, đây đâu phải là một cành trầm bình thường mà nó là cây ngân trâm, bảo vật của võ lâm, quý giá vô cùng.

− Nếu vậy thì tội muội càng thêm nặng, đã là trâm quý thì ai lại chẳng ham. Từ nay muội phải giữ gìn cho kỹ, đừng để mất rồi nghi cho người này người khác nữa nhé.

− Hồ ca ca ...

Tường Oanh ngẩng đầu dậy nói rưng rưng:

− Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dạy em như anh dạy cả. Cha mẹ em mất sớm, Lỗ ca thì chỉ biết thương yêu chiều chuộng, chớ chẳng khi nào có được những lời chỉ bảo tận tình như thế này.

Ngừng một chút nàng cất giọng thân tình:

− Em còn dại dột lắm, có gì Hồ ca ca chỉ dạy cho em, chớ đừng giận ghét em nhé.

Hồ Sơn mỉm cười:

− Chỉ cần muội ngoan, chịu nghe lời thì chẳng bao giờ Hồ ca giận ghét muội đâu.

Bây giờ muội nghe lời anh vào săn sóc vết thương cho Mỹ Liên và lựa lời an ủi cho nàng vui dạ nhé.

− Vâng!

Tường Oanh ngoan như một đứa bé.

− Ngu ca ở chơi với Lỗ ca và Tường muội cũng đã lâu, nay phải lên đường. Muội ở lại nhớ ngoan, đừng làm buồn lòng Lỗ ca ca nữa nhé.

Tường Oanh giật mình sững sờ:

− Hồ ca ca định đi đâu? Bộ ca ca giận muội rồi sao?

Chàng lắc đầu:

− Muội ngoan thế này làm sao mà ca ca giận hờn cho được, chỉ vì Hồ ca ca có chuyện phải đi.

Tường Oanh trở về cái tật cố chấp của nàng, hét lên:

− Muội sẽ bảo Lỗ ca không cho Hồ ca đi đâu cả.

− Tường muội, đừng nhõng nhẽo nữa!

Lỗ Hải xuất hiện can thiệp kịp thời:

− Hãy để Hồ Sơn đến Tuyệt hồn nhai tìm tông tích Giang đệ của mình, anh em ta nếu có lòng tốt hãy dẫn đường cho Hồ đệ đến đó.

Tường Oanh vui ngay, nàng vỗ tay thích thú:

− Ồ! Như vậy là mình còn được gần Hồ ca ca vài ngày nữa. Nhưng ...

Nàng do dự:

− Đường xuống Tuyệt hồn nhai nguy hiểm vô cùng.

Hồ Sơn chen vào:

− Đệ xin cảm tạ tấm thân tình của Lỗ huynh và Tường muội, nhưng đây là chuyện riêng ...

Lỗ Hải cắt ngang:

− Đã kết nghĩa huynh đệ rồi, sao đệ còn nói vậy, thôi chúng ta hãy lên đường mau cho kịp, huynh có đem theo dây để thám hiểm Tuyệt hồn nhai.

Tường Oanh sốt sắng giành vòng dây từ tay anh quàng lên vai mình cất giọng cười vui vẻ:

− Nào chúng ta đi thôi.

Không thể từ chối nhiệt tình của họ, Hồ Sơn đành mỉm cười chấp thuận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.