Đứa bé trong lòng đột nhiên cử động, tôi vừa nhìn Lục Linh vừa duỗi tay xé nhãn dán sau lưng nó.
Chuông trong phòng kia vang lên không ngừng cho đến khi nhãn dán bị xé xuống thì dây đỏ kia lập tức biến mất.
Tôi cẩn thận quấn đứa nhỏ lại, nhìn Lục Linh: "Vết thương của bà lành lại nhanh nhỉ?"
Bà ta chỉ cười trầm trầm, nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của tôi: "Thai quỷ còn ở đó, e là cô sống không được bao lâu nữa."
"Nhưng tôi có thể sống lâu hơn bà." Tôi xoa xoa bụng nhỏ nhìn bà ta: "Bà làm việc thất đức như vậy, chẳng trách được Lục Tư Tề lại đoản mệnh, bà hại người ta không con thì tất nhiên bà cũng không có con."
"Vân Thanh!" Sắc mặt của Lục Linh u ám đi, nhìn chằm chằm vào tôi quát: "Tư Tề là chồng của cô, nó vẫn chưa có chết."
"À, tôi cũng biết chuyện anh ta dựa vào việc ăn trùng máu mới bảo quản được cơ thể, còn mượn phiên hồn hương giữ hồn không lìa khỏi xác." Tôi bỏ đứa nhỏ vào trong ba lô, cần thận đặt ở cửa, sau đó nhìn bà ta nói tiếp: "Chắc bà chưa biết, Tần Mạc đã ăn luôn Lưu Nhược Thủy, anh ta ăn thịt người sống đấy rồi cũng chết. Thế thì Lục Tư Tề có thể trấn áp lại được sự thèm khát máu thịt trong bao lâu nữa? Thật ra anh ta cũng thật đáng thương, nếu không phải tại bà làm những chuyện thất đức như thế này thì sao anh ta có thể đột nhiên bị tai nạn mà chết tức tưởi."
"Nó không chết trong vụ tai nạn xe." Lục Linh run lên vì tức giận, hướng tôi hừ lạnh, nói: "Tư Tề đã chết trước đó, chỉ là lần tai nạn kia làm cơ thể của nó bị tổn hại, cũng làm địa phủ phát hiện ra nó. Cái này không thể trách tôi, không trách tôi, tôi vẫn luôn cố gắng cứu nó, cứu nó! Là cô, nếu cô đồng ý kết hôn sớm thì nó đã có thể tránh qua một kiếp, chính là tại cô!"
"Đúng không?" Trong lòng tôi có hơi kinh hoàng.
Tôi vẫn luôn cho rằng Lục Linh biết anh ta chết là vào vụ tai nạn đó không ngờ rằng Lục Tư Tề lại chết trước đó mà bà ta chính là người giấu anh ta khỏi địa phủ, còn che giấu lâu đến như vậy?
Nhưng điều này thì có liên quan gì đến tôi?
Có vẻ như việc Tô Khê giới thiệu tôi cho Lục Tư Tề cũng không phải là sự ngẫu nhiên, mà đã được sắp đặt tốt từ trước.
Tôi chưa muốn kết hôn bởi vì ánh mắt của Lục Linh nhìn tôi không tốt, làm tôi cảm giác sau khi kết hôn sẽ không yên ổn.
Lục Linh tức giận một lúc lâu mới phản ứng lại, bà ta trừng mắt hừ lạnh, duỗi tay ra, trên đầu ngón tay treo một cái chuông màu xanh gỉ đồng.
Cái chuông chuyển động kêu lên 'đinh linh', giữa toà nhà liền có gió lạnh thoải ra, cùng với đó là tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng khóc khiến cho đứa trẻ trong ba lô bất an cũng khóc lên theo.
Lạc Lạc dường như rất sợ Lục Linh, kể từ lúc bà ta xuất hiện nó liền co người lại thành một đoàn, nó nhìn thấy đứa nhỏ trong ba lô khóc nên thò tay qua muốn dỗ bé lại quên mất bản thân nó cũng là quỷ, thế là làm đứa nhỏ càng khóc càng dữ dội hơn.
Những anh linh đó tiếp tục từ hành lang bò ra tới, với tốc độ cực nhanh, không còn là bộ dáng ngơ ngác như trong nhà xác nữa, nguyên một đám há miệng khóc oa oa.
"Tôi vẫn luôn muốn trực tiếp giết chết cô nhưng Tư Tề lại muốn giữ lại mạng cho cô, làm như thế lại gây ra nhiều chuyện phiền toái." Lục Linh cười lớn, chợt lắc mạnh chuông, đám trẻ như thủy triều vọt hướng về phía tôi.
Cửa phía trước bị khoá chặt, tôi không còn chỗ nào để lui, tôi vốn định đi xuyên qua đám anh linh như vừa rồi nhưng bọn anh linh này lại rất hung hăng, một khi đụng trúng nó liền há miệng cắn, cơn đau nháy mắt truyền đi khắp người, mí mắt tôi giật giật, giờ tôi mới hiểu được cảm giác của chị em tốt Nam Nhã, là bị cắn như thế này tới chết.
Tề Sở cùng Nam Nhã không thấy đâu, tôi thì hết đừng lui, chỉ đành thu Lạc Lạc vào huyết phù, thai nhi trong ba lô dù gì cũng là một đứa trẻ nên những anh linh đó sẽ không quan tâm tới nó.
Một lần nữa đám anh linh lại bám đầy lên người tôi, khác chỗ là lần này toàn thân đều đau nhức, thai quỷ trong bụng cũng bắt đầu lộn xộn.
Cơ thể tôi từ từ nặng nề hẳn, tôi có chút hối hận khi vào đây, sớm biết sẽ như vậy thì chờ Mặc Dật về, có lẽ tôi nên tin tưởng y hơn.
Đúng lúc này tôi lại nghe thấy một âm thanh oanh tạc lớn, theo đó là một cánh cửa sổ từ trên tầng rơi xuống, rơi xuống trước toà nhà, kính văng lên tung toé khắp nơi.
Khi cánh cửa sổ rơi xuống, đi kèm là một đống gì đó có màu xám, nhìn qua có chút quen mắt.
Cái thứ đó vậy mà đang lắc cái đuôi, sau đó tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng đi, cũng chẳng biết từ khi nào mà Mặc Dật đã xuất hiện ngay bên cạnh mình và đám anh linh kia đều sợ tới mức rụt trở về.
Nơi xa xa có thể nghe thấy tiếng câu hồn liên đang vang, tôi liền nắm lấy tay y, ý muốn y đi tìm Lục Linh.
Nhưng Y lại thản nhiên dùng một tay bế tôi lên, nói: "Khi Đại Bạch đào lỗ vào làm âm khí trong đây bị rò rỉ thì bà ta đã chạy mất rồi."
"Vào đây." Mặc Dật phất tay, liền thấy có rất nhiều quỷ sai mặc hắc y cầm câu hồn liên cung kính hành lễ với y rồi kéo câu hồn liên đi vào trong toà nhà.
Editor: Alissa.