Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 130: Chương 130: Giật dây






Rắn là động vật rất linh tính và quỷ dị nên mọi người thường sử dụng chúng để mô tả một cái gì đó rất xấu xa, chẳng hạn như ham muốn như rắn, tâm như rắn rết.

Con rắn đỏ nằm rạp trong quan tài kia từ từ ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, đôi mắt rắn vẫn không dao động.

"Cắm hương đi." Mặc Dật nhìn con rắn đỏ kia, hướng tôi nói: "Nhìn nhiều như vậy, đã biết quá khứ, cô ta sẽ không ra tay với chúng ta, liền siêu độ cô ta đi."

Trong lòng tôi đột nhiên có chút mờ mịt, vì đôi khi có những việc không phân rõ được đúng hay sai.

Tôi lấy từ ba lô ra đấu gạo (2 bát gạo), cũng bày ra giấy hương, xong rồi thì tôi hướng về chân trời nhẹ nhàng bái lạy, rồi thắp hương lên và cắm vào mép mộ.

Tôi lẳng lặng nhìn khói lượn lờ bay lên, lúc này con rắn đỏ mới bò ra tới và hút lấy hương.

Quảng Tế ở một bên nhẹ giọng niệm kinh văn, thanh âm đó trong trẻo mà tại bi thương, làm lòng người sinh ra yên tĩnh.

Lòng tôi vốn đang mờ mịt đột nhiên sáng suốt, thật giống như đột nhiên hiểu ra thứ gì đó.

Con rắn đỏ kia hút đủ hương khói, ở dưới đấu gạo vặn người vài cái, từ từ đẻ ra một quả trứng rắn, sau đó nó cuộn trứng lại vào trong người, rồi thì không nhúc nhích nữa.

Mà theo làn khói lượn lờ thì người phụ nữ áo đỏ kia không biết đã xuất hiện từ khi nào mà đứng ở bên cạnh mộ, cô ta hướng về phía chúng tôi quỳ xuống.

Lần này trong lòng của cô ta không có đứa nhỏ nữa, đi đường cũng không còn vặn vẹo, cô ta chỉ bái ba lạy sau đó liền xoay người rời đi.

"Lấy trứng rắn đó về đi." Mặc Dật thở dài nặng nề, nhìn con rắn đỏ kia, y duỗi tay nhẹ nhàng phất làm thân con rắn bay vào lại trong quan tài: "Ngay cả âm hồn cũng đã bị đánh tan, không thể siêu sinh, người nhà họ Vệ này dùng biện pháp cũng đủ nham hiểm."

Quảng Tế lấy trứng rắn lên, trầm giọng nói: "Người không bằng rắn."

Những con rắn kia dù bị nhốt trong quan tài kín thì chúng cũng sẽ ấp nở ra con cháu của mình, còn người thì sao?

Từ đầu đến cuối đối với nữ sinh kia mà nói thì có lẽ người nhà họ Vệ cũng chưa từng hỏi đến tên của cô ấy, chỉ dành cho cô sự cầm tù và tra tấn qua suốt hai năm không thấy được ánh sáng mặt trời, cho nên cuối cùng cô gái hy vọng con của mình thành một con rắn, dù sao đứa bé không được sinh ra với bộ dạng con người thì thành rắn cũng tốt, vì ít nhất nó vẫn có thể sống.

Có lẽ ở trong quan tài 6 năm, cô ta cũng thật sự từ từ biến thành một con rắn.

"Cô gái đó đã không còn oán niệm." Quảng Tế nắm một núm đất đất phủ lên con rắn đỏ, rồi hướng tôi nói: "Thù đã báo, oán đã tiêu, lấy thân hoá rắn, âm hồn tự rời đi."

Tôi rút ra một nén hương cắm vào phần đất Quảng Tế vừa phủ lên, rồi hướng về phía quan tài mà cúi đầu, lúc này mới xoay người nhìn Mặc Dật nói: "Nếu cô ấy không quấn quan tài để trả thù thì liệu ai sẽ biết đến chuyện này?"

"Không ai biết, quỷ cũng không biết, chỉ có cô ấy tự biết." Mặc Dật duỗi tay về phía tôi.

Tôi cũng đưa tay ra cho y nắm, vừa nhìn sang Quảng Tế đang giữ quả trứng kia, ông ấy đi chân trần hướng vào núi cũng không đi lộ lớn, tôi ngẩng đầu lên hỏi Mặc Dật: "Phủ quân?"

"Ngũ nhạc Thái Sơn." Mặc Dật cúi đầu nhìn tôi, cười khẽ nói: "Rảnh rỗi sẽ dẫn em đi xem một chút."

Trong lòng tôi không hiểu sao liền vui vẻ, đầu tiên y vì che giấu thân phận nên đều đeo theo cái mặt nạ răng nanh màu xanh, rồi y vì bảo vệ và theo tôi nên đã tháo xuống nhưng tôi vẫn không biết y là ai, hiện tại chính miệng y nói cho tôi biết y là ai.

Bên trong những bụi cỏ dại ở chung quanh thỉnh thoảng vẫn có rắn bò ra tới nhưng tâm tình của tôi lại đột nhiên tốt hẳn.

Con người giỏi báo thù hơn báo ân, bởi vì báo ân là gánh nặng mà báo thù lại là một loại khoái cảm. Cũng như, so với những người tốt có được báo ân thì chúng ta muốn thấy kẻ ác bị báo thù hơn.

Mặc Dật lúc này cũng không vội vàng rời đi mà để mặc tôi lôi kéo y đi dạo quanh nghĩa địa hoang này.

Ở đây, cỏ dại mọc um tùm, cây cối xanh ngắt, thấp thoáng có mấy đoá hoa dại nhú đầu ra khỏi cỏ, mang theo sức sống.

"Cho em." Mặc Dật duỗi tay ngắt một đoá hoa dại đưa cho tôi, thấp giọng nói: "Tâm tình của em rất tốt, hửm?"

Tôi nhận lấy hoa dại nhét vào bên mép tai rồi dứt khoát ngồi xuống thảm cỏ, đưa tay hái hoa dại bện thành vòng hoa, vừa nhìn từng mảnh đất lớn trồng rau ở xa xa rồi quay lại nhìn Mặc Dật nói: "Thật ra trong lòng em vẫn cảm thấy áy náy, dù sao thì em cũng đã nhìn thấy nhiều người chết thảm như vậy mà, ban đầu em có chút lo lắng, sau đó chết lặng đi, cuối cùng cũng bây giờ em cảm thấy bọn họ chết thế cũng tốt. Như thế có quá đáng không? Nhưng em thật sự có khoái cảm chính là cái loại khoái cảm nhìn thấy kẻ ác gặp ác báo."

Mặc Dật khẽ ừ một tiếng, duỗi tay giúp tôi hái hoa dại, lúc tôi cần thì đưa cho tôi: "Ừ."

Y biết tôi nói chính là cái gì, tôi cảm thấy loại cảm giác tâm linh tương thông này cũng thật tốt.

Nếu Lục Linh cũng có thể bị gặp ác báo thì tốt rồi...

Có điều ngay cả âm hồn cũng không đối phó được bà ta, còn Lục Tư Tề lại có thể từ địa phủ chạy trốn ra hai lần, cho nên việc đối phó với bọn họ thật sự không dễ như vậy.

"Sao em không hỏi anh vì sao không quay về quản việc của địa phủ? Ít nhất anh trở lại địa phủ là có thể liền giúp em câu hồn Lục Tư Tề trở về." Mặc Dật thấy tôi bện vòng hoa không tốt nên sốt ruột, y có lòng liền lấy vòng hoa qua tự mình làm, ngón tay thon dài ấy luồng qua giữa những cuống hoa: "Em vẫn thích bện vòng hoa như trước kia, hoa này tuy không đẹp như hoa Mạn Thù Sa(*), nhưng hoa lá tương xứng mới sinh ra sức sống. Nào..."

(*)Hoa Bỉ Ngạn.

IMG

Editor: Alissa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.