Chân không có chỗ tựa, nháy mắt liền bị kéo xuống, cũng may có Tề Sở nhanh tay kéo tôi lại mới đứng vững được, nhưng cho dù như vậy thì ở dưới chân tôi vẫn cảm thấy bị kéo tới muốn đứt lìa.
Tôi ngẩng đầu khóc không ra nước mắt, trong lòng nghĩ không lẽ mình phải giống như mấy anh hùng trong phim, tự chặt chân để chạy trốn hay sao?
Dưới tình thế cấp bách, tôi quả thật không suy nghĩ được gì, cầm dao chọc loạn xạ vào trong mặt nước, miệng hét lớn:
"Mặc Dật con quỷ khốn nạn này, tôi sắp chết rồi đây!"
Vừa rống xong, trong ngực liền nóng lên, Lạc Lạc bé ngoan liền bò từ trong ngực tôi ra, hai mắt to tròn nhìn chăm chú.
Tề Sở rú lên quái dị:
"Cô hoài thai quỷ lớn dữ vậy sao?"
Tôi nỗ lực chém loạn xạ vào trong mặt nước, vừa quay đầu thấy cặp mắt đen bóng to tròn của Lạc Lạc, liền vui mừng tột độ, ai biết đột nhiên Lạc Lạc nhìn thấy bàn tay máu thô to kia liền sợ hãi hét lên một tiếng, nhanh như chớp chạy ra khỏi hang, biến mất dạng.
Tôi bị cảnh này làm cho đơ mấy giây, chốc lát không chú ý liền bị kéo xuống.
Tề Sở hồi tỉnh lại, cầm kiếm gỗ đào chọc chọc xuống dưới, nhìn tôi hét lớn:
"Quỷ thai của cô chạy rồi, ít nhất không cần lo sau này mất mạng. Nếu thật sự không còn biện pháp nào, cô hãy tráng sĩ chặt chân* đi, niệm tình nghĩa đồng sinh cộng tử* hôm nay, tôi sẽ chăm sóc cô nửa đời sau."
"Vậy sao?"
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Trong lòng tôi liền vui vẻ, Tề Sở vẫn đang không biết gì mà nói:
"Tuy nói là giữa nam nữ không có mối quan hệ thuần khiết, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là chiến hữu, cho dù Mặc Dật ở đây, tôi cũng sẽ vỗ ngực hứa chăm sóc cô cả đời sau, cho nên cô vẫn là mau chặt chân đi, những thứ kia là máu cổ đó!"
Mặc Dật lạnh lùng duỗi tay ôm tôi, cánh tay vung lên, một ngọn lửa màu xanh liền từ bên trong vụt ra, hướng tới bàn tay đang nắm bắp chân của tôi đánh tới.
Lửa kia vừa đụng vào liền cháy, bàn tay nhanh chóng rụt lại, chỉ còn thấy ánh lửa thấp thoáng trong màn nước.
Tề Sở ở bên cạnh lại chép chép miệng:
"Cô còn có lửa u minh* à? Ngay cả vật này Mặc Dật cũng cho cô phòng thân? Cô giấu chỗ nào vậy?"
Đối với đầu óc của tên này tôi quả thật hết nói nổi, Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, kéo lấy dây thừng nhảy mạnh một phát kéo chúng tôi ra ngoài.
Tới bên cạnh miệng hang hẹp, nhìn mực nước dâng lên phía sau lưng, tôi được Mặc Dật ôm vào lòng, trong lòng cảm thấy an tâm đến lạ, lúc này Lạc Lạc bám trên lưng Mặc Dật mới dè dặt nhìn tôi, ánh mắt có chút nhút nhát sợ sệt.
Tôi nhìn bé cười cười, bé có chút ngượng ngùng rụt đầu lại.
Bên trong máu loãng vẫn như lúc nãy có vô số lươn đang quay cuồng, lúc Mặc Dật vừa thoát ra khỏi miệng hang, máu loãng cũng ùng ục trào ra ngoài, mang theo một bầy lươn lớn chạy tán loạn, lúc sau nước dần rút đi, đám lươn cũng bơi ra xung quanh, hoàn toàn không muốn lại chui vào cái hang bùn kia nữa.
Mặc Dật quăng Tề Sở đi, ôm tôi để lên tảng đá lớn bên cạnh, cúi đầu nhìn đôi ủng tôi mang, xác nhận không có cổ trùng bám vào mới nhìn tôi nói:
"Dưới đáy hang kia có huyết thi, có lẽ là trước đây là hố của người Tương Tây dùng nuôi cổ, bọn người Lục Tư Tề xuất hiện ở chỗ này chắc là muốn bắt con huyết thi kia."
"Anh có cảm nhận được bà ngoại tôi không?"
Huyết thi gì đó tôi không quan tâm, tìm được bà ngoại quan trọng hơn.
Mặc Dật lắc đầu:
"Dưới đó không có tung tích bà ngoại em, cũng không có hơi thở của bà ấy, nếu em lo lắng, đợi một lát máu loãng rút xuống thì kêu Lạc Lạc xuống đó tìm xem."
Lạc Lạc là quỷ hồn, sẽ không sợ cổ trùng, cũng không sợ mấy con lươn lớn kia. Nhưng mà để một bé gái đi đối đầu với mấy thứ đó quả thật không ổn lắm.
Tôi đang tính từ chối, lại không ngờ Lạc Lạc nghe thấy liền đáp một tiếng, nhanh nhẹn chui lại vô hang.
"Ngũ Phúc đồng nữ?"
Tề Sở lúc này mới lồm cồm bò dậy, ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Lạc đang chui vào hang, nhìn tôi nói:
"Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại không nói cho tôi? Tôi bảo đó là thai quỷ, cô cũng không phủ nhận."
Nhưng lúc anh ta nhìn sang Mặc Dật, liền rụt rụt cổ, ngượng ngùng nói:
"Có ngài ở đây, đừng nói là Ngũ Phúc đồng nữ, chi dù là Quan âm Đại Sĩ* hay Kim Đồng Ngọc Nữ* ngài cũng có thể làm cho Vân Thanh!"
Mặc Dật lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, lại quay sang nói:
"Thông tin của Lục Tư Tề trên sổ sinh tử ở địa phủ đã không còn, tôi nhìn Tam Sinh Thạch cũng không thấy gã, ngay cả mẹ của gã cũng không còn ký lục gì, tôi dùng câu hồn liên cũng không tìm được, sợ là gã lại có mánh khoé mới, em kêu người lui hết đi, nếu huyết thi xuất hiện thì gã sẽ lộ mặt lần nữa, chắc chắn không từ bỏ. Huyết thi kia bị tôi đả thương, bọn họ nhất định nhân cơ hội xuống thu phục, hai người các em mai phục ở chỗ này, chắc chắn có thể bắt được gã."
"Được."
Lục Tư Tề một ngày không giải quyết thì vẫn không an lòng, trước đây Mặc Dật không chịu giúp tôi đối phó gã, hiếm khi bây giờ lại ngoại lệ, tôi tất nhiên đáp ứng y.
Chỉ là khi nghĩ đến bà ngoại, tôi vẫn còn lo lắng.
Mặc Dật ôm tôi vào trong lòng, nhẹ hôn lên trán:
"Lúc tôi tra sổ sinh tử, cũng có tra thông tin bà ngoại em, bà dương thọ chưa tận*, địa phủ cũng không có âm hồn của bà ấy, em đừng lo."
Nhưng trưởng thôn đã tận mắt nhìn thấy bà ấy nhảy vào trong hang bùn, mà bây giờ bên trong lại không có tung tích bà, sao có thể?
Sống không thấy người, chết không thấy xác, điều này mới làm lòng người càng lo lắng.
Lạc Lạc đi chốc lát liền trở về, nhìn bé con nhỏ xíu như vậy, bao nhiêu quần áo trong động bé đều lôi ra ngoài hết, hai mắt đòi khen thưởng nhìn tôi, nhưng vẫn không mở miệng nói gì.
Tôi lật lật quần áo xem thử, đúng là không có đồ của bà ngoại, lòng mới buông lỏng một chút.
Biết đâu chừng bà với Thanh Hà đều như nhau, không muốn nói cho tôi biết hết ẩn tình, nên lấy một cái cớ trốn đi mất, chỉ cần bà còn sống, những chuyện xưa cũ đó tôi đều không muốn hỏi nữa.
Sau khi Mặc Dật lên tiếng, Tề Sở liền cầm mấy bộ quần áo đó đưa cho cảnh sát, xác nhận năm người gác đê kia đã chết, cảnh sát cũng thối lui khỏi hiện trường.
Vì đối phó với Lục Tư Tề, tôi liền theo lời Mặc Dật lấy tro hương rải quanh, Tề Sở bày trận bùa pháp của Thiên Sư phủ: Ngũ Lôi trận, bố trí ngay trước hang bùn kia, chỉ cần Lục Tư Tề vừa đến liền có thể bắt gã lại.
CHÚ THÍCH:
*Tráng sĩ chặt chân: Dưới tình huống cấp bách, vì nghĩa chặt chân, gọi là "tráng sĩ": "Anh hùng."
*Đồng sinh cộng tử: Cùng sống cùng chết. Ở đây chỉ những người cùng trải qua hoạn nạn có thể mất mạng.
*Lửa u minh: Như ma trơi. Là loại lửa đốt cháy tà vật, âm hồn trong truyền thuyết.
*Quan âm Đại Sĩ: Quan âm Đại Sĩ chính là Quan âm Bồ Tát đại sĩ vạn năng. Khi niệm danh hiệu ngài thì lửa không đốt cháy thân, nước không dìm chết thân, mọi khổ đau nạn hạn đều được hóa giải.
*Kim Đồng Ngọc Nữ: Là đôi bé trai bé gái thường hầu hạ bên cạnh các tiên nhân.
*Dương thọ chưa tận: Chưa tới lúc chết.
Editor: Hiing